Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 106: Ý thức mới tỉnh (length: 31933)
"Nếu ta không lui về đây thì sao?"
Hứa Thâm nhìn vị khoa trưởng Trần này.
"Ngươi có ý gì?"
Trần Dung sắc mặt biến đổi, chợt hừ lạnh nói: "Nói vậy, ngươi thừa nhận mình đã tự ý thu tiền thuế? Cục Khư Bí của chúng ta là ngành chính quy, tuân thủ pháp luật, chúng ta có trách nhiệm giữ gìn trật tự, chứ không phải phá hoại trật tự!"
Ha... Hứa Thâm trong lòng cười lạnh.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã không còn là tên Vụ Dân ngu ngơ, non nớt vừa mở mắt ra ngày trước nữa.
Giữ gìn trật tự?
Nếu thực sự có công lý trật tự thì đã không có người khiếu nại đến đây rồi.
Chỉ cần một người bình thường tùy tiện khiếu nại thôi, cũng đủ để hắn đến nghe dạy bảo, bản thân điều này đã là chuyện hoang đường rồi.
"Ngươi nói có người khiếu nại, là ai? Xin cho biết tên và thân phận của bọn họ."
Hứa Thâm nói: "Còn có số điện thoại của Cục Thuế Kim và chứng cứ ta tự ý thu thuế, có không?"
"Đương nhiên là có, nếu không ta sao lại vu oan cho ngươi?" Trần Dung giận dữ nói: "Ngươi cảm thấy ta đang cố ý nhắm vào ngươi sao?"
"Ta chỉ muốn tận mắt xem, có lẽ khoa trưởng Trần cũng bị người lừa gạt đấy chứ!" Hứa Thâm cười lạnh nói: "Kẻ gian xảo quỷ quyệt nhiều vô kể, khoa trưởng Trần chưa chắc đã phân biệt được."
"Nếu ta đưa ra chứng cứ, ngươi sẽ nói sao?" Trần Dung hơi nheo mắt, nói: "Bây giờ ta bảo ngươi trả lại tiền, vẫn là để cho ngươi chút mặt mũi, dù sao ngươi là đội trưởng chủ lực mà cục muốn bồi dưỡng, ngươi phải biết việc thò tay vào tiền thuế là tội lớn đến mức nào? Dù ngươi là nhân viên chính thức của cục thì cũng sẽ bị xử phạt nghiêm khắc!"
"Chờ có chứng cứ thì hãy nói." Hứa Thâm lạnh lùng nói.
"Được, bây giờ ta sẽ bảo bên Cục Thuế Kim gửi tới chứng cứ ngươi đã tự ý thu thuế trong khoảng thời gian vừa rồi!"
Trần Dung vừa nói vừa bấm điện thoại, trước mặt Hứa Thâm cũng không kiêng kỵ, chỉ nói mấy câu ngắn gọn, đầu dây bên kia nói chờ chút, biểu thị sẽ nhanh chóng gửi tới.
"Đã ngươi muốn xem, vậy thì cho ngươi xem." Cúp điện thoại xong, Trần Dung quay người hừ lạnh nói.
Hứa Thâm sắc mặt lạnh lùng, nhìn vẻ chắc nịch của đối phương, không giống như đang cố tình hù dọa, vậy thì chỉ có thể nói, cái gọi là chứng cứ này là giả mạo.
Dù hắn có thu 50 vạn, thì đó cũng không tính là tiền thuế, mà là tiền thuê riêng khi chém Khư.
Nhưng chứng cứ từ bên Cục Thuế Kim gửi tới, dù là giả thì nó vẫn là thật!
Hứa Thâm cảm nhận được thế lực đứng sau chuyện này, vốn cho rằng chuyện thu tiền thuê, dù trời có sập xuống thì cũng không sao, không ngờ hắn tha cho đối phương, đối phương lại cắn ngược lại càng ác liệt hơn.
Qua việc này, Hứa Thâm cũng hiểu ra một đạo lý.
Đối phó người hay đối phó Khư thì cũng đều phải đánh cho chết hẳn mới được!
Mềm lòng là tàn nhẫn với chính mình!
"Danh sách những người khiếu nại đâu?" Hứa Thâm lại hỏi, dù trong lòng hắn đã có đáp án.
"Hừ." Trần Dung hiển nhiên đã chuẩn bị trước, tiện tay lấy ra một tờ danh sách từ trên bàn.
Hứa Thâm xem, toàn là những cái tên xa lạ, không có tên ai quen thuộc.
Hơn nữa nhìn đơn vị của những người này, đều là những công việc làm ăn đàng hoàng.
Nhưng những địa điểm làm việc của họ, căn bản không hề có Khư xuất hiện.
Trong khoảng thời gian hắn phụ trách, ngoại trừ cái hắn báo cáo, thì chính là cái vừa chém giết lúc nãy, hai nơi bị Khư phá hoại này cũng không thuộc khu vực sinh sống của những người khiếu nại này.
"Có ý tứ..." Hứa Thâm vò nát tờ giấy, cảm thấy mình đã hiểu rõ.
"Ngươi còn muốn đi tìm hiểu xem sao, hay còn cảm thấy có người oan ức ngươi, toàn là những người khiếu nại đích danh cả đấy!" Trần Dung cười lạnh nói.
Hứa Thâm nhìn chằm chằm hắn, nói: "Khoa trưởng Trần lại thu bao nhiêu chỗ tốt thế? Ta có chút không hiểu, chỉ là 50 vạn tiền thuê thôi, coi như thuê người khác chém Khư cũng mất 20 vạn rồi, ta chỉ kiếm lời thêm được có 30 vạn mà thôi, bây giờ để ta nhả ra 30 vạn này, lại phải tốn công tốn sức vận dụng nhiều mối quan hệ như vậy, cần phải tốn bao nhiêu tiền?"
Sắc mặt Trần Dung biến đổi, nói: "Ý ngươi là sao? Ngươi nói là ta thu lợi của người khác à?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Hứa Thâm bình tĩnh nhìn hắn, "Không cần phải diễn nữa chứ, bị vạch trần rồi mà còn diễn, ta thì không làm được."
"Nực cười!"
Trần Dung tức giận cười lạnh: "Thật cho rằng ai cũng giống ngươi, thích giở những trò tà đạo đó sao? Chúng ta là ngành tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không thể có người tham ô nhận hối lộ! Ta tìm ngươi đến, là vì thay dân chúng đòi lại công lý, còn chính ngươi thân ở trong bóng tối, lại cho rằng ánh sáng công lý cũng là màu đen, ta thấy ngươi nên đi làm kiểm tra tâm thần đi, quá ư vặn vẹo rồi đấy!"
Hứa Thâm nhìn chằm chằm hắn một lúc, không thể không nói, bộ dạng giận dữ của đối phương, thật sự có mấy phần chính nghĩa đáng khâm phục.
Nhưng đáp án đã bày ra trước mắt, với kỹ năng diễn xuất này thì không thể nào lừa gạt được hắn, đối phương làm đến mức này, có lẽ là không muốn để lại sơ hở gì chăng.
Hắn nói: "Ta không hề đụng vào tiền thuế, ngươi muốn ta trả lại tiền thuê chém Khư, chuyện đó không thể nào, đó đều là tiền mà anh em chém Khư chúng ta dùng cả sinh mạng đổi lại, chỉ có vào, không có ra!"
"Đây là mệnh lệnh!" Trần Dung cả giận nói.
"Ngươi bảo cục trưởng đích thân đến nói với ta, ta chỉ nghe cục trưởng." Hứa Thâm lạnh lùng nói.
"Ngươi muốn tạo phản sao?!" Trần Dung nổi giận, nói: "Xét về cấp bậc, cho dù ngươi bây giờ là đại đội trưởng thì cũng chỉ ngang hàng với ta, huống chi ngươi còn chưa phải!"
"Nếu ta không trả tiền, ngươi sẽ báo cảnh sát bắt ta à?"
Hứa Thâm bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai nhạt nhòa: "Bắt ta vào tù? Ngồi tù? Ha ha, còn không phải chuyện cầu còn không được, với ta đó là một cuộc sống hạnh phúc sau khi về hưu đấy."
Nói xong, hắn sập cửa bỏ đi, rời khỏi ngay tức khắc.
"Thật là quá đáng!!"
Trần Dung nhìn cánh cửa bị đóng sập, tức giận đến mức hất luôn chén trà trên tay xuống cửa sổ, vốn tưởng là chuyện cỏn con có thể dễ dàng giải quyết, không ngờ tên nhóc mới này lại là một kẻ cứng đầu!
Hắn lại dám chống đối cả hắn, thật sự cho rằng có cục trưởng ưu ái thì muốn làm gì thì làm chắc?!
Hắn tức giận đá mạnh hai cái vào ghế, bỗng nhiên điện thoại vang lên, hắn mở ra xem, cơn giận cũng hạ bớt đôi chút: "Alo."
"Trần ca, chuyện này sao rồi?" Một tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến, mang theo vài phần nịnh bợ.
Trần Dung hừ lạnh nói: "Tên nhóc đó vừa sập cửa ra khỏi văn phòng của ta rồi, không chịu thỏa hiệp, ta đã cố hết sức."
"Tên nhóc đó tính khí lớn vậy sao?" Hoàng Hạo có chút bất ngờ, chợt nói: "Khổ cho Trần ca rồi, ta đã bảo tên nhóc đó là vô pháp vô thiên rồi mà, ngay cả Trần ca cũng dám chống đối, nếu ta còn có cách, ta nhất định không để cho hắn sống dễ chịu đâu."
"Thôi đi, đừng có đổ thêm dầu vào lửa cho ta nữa."
Trần Dung nhìn thấu chiêu trò của đối phương, hừ lạnh một tiếng, nói: "Những nhân viên chém Khư này xông pha nơi đầu tuyến, coi Tiền Như Mạng, số tiền này ngươi đừng có nghĩ tới việc lấy lại, đối với ngươi mà nói cũng đâu có nhiều nhặn gì, bán đi một vài thứ đó là có lại ngay thôi, coi như là chuyện này bỏ qua đi, nếu ngươi muốn lấy lại tiền, ta bên này sẽ ứng trước ra cho ngươi."
"Sao lại có thể muốn lấy tiền của Trần ca được chứ, ta chỉ là đang giận thôi, lần đầu tiên bị người ta coi như con cừu non mà làm thịt, xưa nay chỉ có mình ta làm thịt người khác, chứ làm gì có ai dám làm thịt ta đâu chứ." Hoàng Hạo vội vàng cười làm lành nói, trông vẻ mặt hớn hở hết sức hòa nhã.
Trần Dung trong lòng cười lạnh, đừng nhìn cái tên Hoàng Hạo này miệng thì "ca" ca lấy lòng, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ lương thiện, có được một người anh rể tốt, thì ai mà không kiêng nể ba phần.
"Nói chung là chuyện này ta đã đứng ra giải quyết cho ngươi, đối phương là người mà cục muốn bồi dưỡng, cũng là người mà cục trưởng coi trọng, vì ngươi mà ta đã đắc tội với hắn rồi đấy." Trần Dung nói.
Hoàng Hạo cười nói: "Hiểu, hiểu mà, chuyện của Trần ca ta sẽ nói với anh rể, bảo đảm giải quyết ổn thỏa."
"Vậy thì tốt, nhưng mà ngươi yên tâm, tên nhóc này ta đã đắc tội rồi, cũng sẽ không để hắn sống yên đâu, dù sao bên bộ phận tình báo, ta vẫn quen biết vài người mà..." Trần Dung hừ lạnh nói.
"Không hổ là Trần ca của ta, lợi hại lợi hại."
...
...
Hứa Thâm vừa ra khỏi phòng làm việc của vị khoa trưởng Trần này, đang muốn rời khỏi Cục Khư Bí, thì đúng lúc đụng phải Lý Mỹ Na ở hành lang.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Lý Mỹ Na có chút bất ngờ, chợt cười nói: "Vừa khéo ta muốn đi tìm ngươi, ngươi đến đúng lúc quá, cục trưởng đang tìm ngươi đó."
"Hả?"
Hứa Thâm khẽ giật mình, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, lẽ nào chuyện này lại nhanh chóng đến tai cục trưởng rồi?
Hay là, cục trưởng cũng muốn hắn trả lại tiền?
Sắc mặt hắn u ám, không nói lời nào.
Lý Mỹ Na nhìn thấy biểu cảm thay đổi của Hứa Thâm, cô cẩn thận dò hỏi: "Có phải ngươi gặp chuyện gì không, à mà, ngươi đến đây làm gì thế?"
"Khoa trưởng Trần vừa mới gọi ta đến có việc." Hứa Thâm nói.
"Lão Trần? Là Trần Dung hả?" Lý Mỹ Na ngạc nhiên.
"Ừm." Hứa Thâm có liếc qua tấm danh thiếp trên bàn của đối phương.
"Hắn là người phụ trách công tác nội bộ, tìm ngươi làm gì chứ?" Lý Mỹ Na nhìn về phía Hứa Thâm: "Tiện thì nói cho ta nghe đi?"
"Phụ trách công việc nội bộ, quyền hạn lớn lắm à?" Hứa Thâm hỏi.
Lý Mỹ Na hơi ngạc nhiên, nghe lời này rõ ràng là hắn gặp chuyện khó khăn với lão Trần kia, nói: "Cũng tàm tạm, trong cục mỗi người đều có chức trách riêng, lão Trần ở trong cục vẫn có chút địa vị, dù sao thì mỗi năm cục ta cũng có thể lấy thêm không ít Tịnh Khư tề và bội kiếm chém Khư, cũng là có công của lão Trần, hắn cũng có không ít mối quan hệ ở nội thành đấy."
Mối quan hệ...
Hứa Thâm thầm niệm trong lòng, chợt lại hỏi một vấn đề hết sức ngớ ngẩn: "Mối quan hệ quan trọng lắm à?"
"Đương nhiên là quan trọng." Lý Mỹ Na cười nói.
"Vậy thực lực quan trọng hay là mối quan hệ quan trọng hơn?" Hứa Thâm lại hỏi.
Nụ cười của Lý Mỹ Na khẽ tắt, sau một hồi suy nghĩ, cô nói: "Chắc là mối quan hệ."
"Mối quan hệ à..."
Rất nhanh, hai người đến phòng làm việc của cục trưởng.
Lý Mỹ Na gõ cửa một tiếng, bên trong truyền đến giọng của Liễu Tích Xuyên: "Mời vào."
"Cục trưởng, Hứa Thâm đến rồi." Lý Mỹ Na đẩy cửa bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Nhanh vậy sao?" Liễu Tích Xuyên đang đun nước, không khỏi trêu chọc nói: "Cô làm việc ngày càng nhanh đấy."
"Là do may mắn thôi, vừa hay gặp được hắn, nếu không thì tôi có bay cũng không nhanh được như vậy đâu." Lý Mỹ Na cười đáp lại, rồi đi đến một bên, thành thục lấy lá trà từ một ngăn tủ nào đó.
"Anh muốn uống cà phê hay trà?"
"Nước lọc."
"...Ha ha."
Liễu Tích Xuyên bật cười, vẫy tay với Lý Mỹ Na, cô liền đi lấy lá trà đến.
"Sao vậy, thấy anh có vẻ không vui?" Liễu Tích Xuyên cười nói, tuy rằng Hứa Thâm tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng tia u ám nơi đáy mắt thì không giấu đi được.
"Vừa rồi ông Trần tìm anh ấy, hình như có chuyện gì đó." Lý Mỹ Na vừa pha trà vừa nói.
"Ồ?"
Ánh mắt Liễu Tích Xuyên khẽ động: "Ông ta tìm anh ta thì có chuyện gì, tiện thể kể cho ta nghe với?"
Hứa Thâm thấy ông ta có vẻ không biết rõ tình hình, xem ra việc ông ta tìm mình có ẩn ý khác, hắn cũng không giấu diếm, bèn kể lại sự tình vừa xảy ra một lượt, cũng không giấu việc mình đã lấy thêm 50 vạn tiền thuê, qua đó hắn cũng muốn xem vị cục trưởng này xem trọng mình đến đâu.
Mà hơn nữa, hắn không thấy chuyện này mình có gì sai, kiếm thêm 30 vạn cũng là điều nên làm.
Dù sao thì phí bảo hộ vốn là thanh toán theo tháng, trước đây đã rời đi, giờ gặp phải Khư thì tạm thời bám chân Phật, nếu như hắn vẫn cứ theo lệ phí thông thường, người này người kia bắt chước theo, thì ai còn muốn trả phí bảo hộ hàng tháng nữa?
Đợi đến khi xảy ra chuyện rồi mới tìm tới thì sao.
"Nói như vậy, anh lấy thêm của người ta 30 vạn, người ta tức giận trả thù anh, kiện lên chỗ ông Trần."
Liễu Tích Xuyên nghe xong, không khỏi cười nói: "Chuyện này là do anh làm không đúng."
Hứa Thâm ngẩn người, trong lòng có chút khó chịu: "Cục trưởng cũng cảm thấy tôi lấy quá đáng sao, nhưng mà người của chúng ta, người chém Khư kiếm tiền thật sự rất khó mà..."
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Liễu Tích Xuyên lập tức khoát tay ngắt lời Hứa Thâm, ông bật cười nói: "Anh đấy, vẫn là chưa có kinh nghiệm, tầm nhìn quá nhỏ hẹp, loại chuyện này sao cũng phải 100 vạn khởi điểm đi, anh còn sợ người khác không có tiền trả sao?"
"…?"
Hứa Thâm nghi hoặc nhìn ông.
"Mạng quan trọng hay tiền quan trọng?" Liễu Tích Xuyên cười mỉm nói: "Trong cục không phải có cấp cho mấy anh một nhân viên văn chức trợ lý đó sao, mấy lời này không cần tự anh ra mặt nói, cứ để trợ lý chuyển đạt là được, nếu có chuyện gì thì cũng có thể đổ cho trợ lý không phải sao? Cứ nói hắn ta tự ý làm là xong."
"Đây là để tạo một lớp bảo hiểm chống đỡ cho các anh đó, tiếc là phần lớn mấy anh đều không biết dùng."
"Theo ta thấy thì chuyện này sao cũng phải từ trăm vạn trở lên, thêm vào đó hợp đồng phí bảo hộ phải gấp đôi, không ký không xong, mỗi tháng thu tiền đúng hạn, thiếu một xu cũng không được..."
"Khụ khụ!" Lý Mỹ Na ở bên cạnh dùng tay che miệng, ho khan vài tiếng, có vẻ như sức khỏe không được tốt lắm.
Hứa Thâm có chút sửng sốt, cái này...
Liễu Tích Xuyên cười cười, nhấp một ngụm trà, nói: "Anh có biết doanh thu hàng tháng của bệnh viện Thái Khang là bao nhiêu không?"
Hứa Thâm lắc đầu.
Liễu Tích Xuyên giơ hai ngón tay lên.
"Hai mươi vạn?"
"Thêm một số không nữa." Liễu Tích Xuyên cười nói: "Cái này coi như là thu nhập thường nhật, ngẫu nhiên còn có thêm những khoản thu lớn, nếu phạm vi Khư gây rối mở rộng ra, chắc chắn phải đóng cửa bệnh viện tu sửa, tổn thất đó lớn lắm đấy! Mà hơn nữa, lỡ Khư trực tiếp hại chết mấy khách quen của bệnh viện, tổn thất còn lớn hơn nữa!"
"Nửa sống nửa chết mới có tiền kiếm, chết rồi thì lấy đâu ra tiền?"
"Hai triệu..."
Hứa Thâm ngây người.
Cái này có chút vượt qua sự lý giải và tưởng tượng của hắn rồi.
Vậy chẳng phải một tháng kiếm được một căn biệt thự sao?
"Anh phải nhớ một điều, đối với bất kỳ ai mà nói, sinh mệnh đều là quan trọng nhất!"
Liễu Tích Xuyên cười nói: "Bất kể là quyền quý hay là nhà giàu, ai mà chẳng tiếc mạng sống? Đừng nhìn bọn họ ngày thường hống hách ngông cuồng, khi thật sự đến lúc mất mạng thì còn hèn nhát hơn ai hết, cho nên chỉ cần nắm chắc được điểm yếu của người khác, tiền đều chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Khặc!" Lý Mỹ Na che ngực, giống như đang phát bệnh.
Hứa Thâm ngẩn người, cảm thấy đầu óc ong ong, hình như có gì đó đang phá kén chui ra ngay lúc này.
"Chuyện này thật ra rất dễ xử lý, chỉ là anh đã nghĩ phức tạp, tự làm phức tạp thêm thôi." Liễu Tích Xuyên cười nói: "Đối phương thân là một người bình thường, dám đến gây sự với anh, chắc chắn là có chút quan hệ đấy, có thể để cho bên Thuế Kim làm theo yêu cầu, lại liên lạc được với ông Trần, đều là những người khiến người ta phải kiêng kỵ."
"Nhưng mà... người bình thường vẫn là người bình thường thôi."
"Bọn họ không hiểu việc chọc giận một người nắm giữ sức mạnh siêu phàm thì tai họa như thế nào."
"Cách bọn họ đối đãi với các anh, cũng giống như mấy người giàu kia đối đãi với vệ sĩ và bảo an ấy, anh trong tay có súng, có thể một phát bắn chết hắn ta, vậy thì sao? Anh đã từng thấy vị quyền quý nào mà lại cúi đầu khom lưng trước vệ sĩ của mình chưa?"
"Cần phải răn dạy thì cứ răn dạy thôi!"
"Tại sao?"
"Chẳng lẽ không sợ vệ sĩ nổi giận bắn chết anh à?"
Liễu Tích Xuyên tựa lưng vào ghế, xoay điếu xì gà trong tay, nói: "Anh có lẽ nghĩ rằng, bọn họ biết vệ sĩ tuân thủ pháp luật, là dân lương thiện, vi phạm pháp luật sẽ chết, nên không dám nổ súng, cho nên mới ỷ lại không sợ gì… Nhưng thật ra không phải như vậy."
Ông gõ nhẹ điếu xì gà xuống bàn: "Chỉ đơn giản vì, họ vốn không hề nghĩ rằng con chó do mình nuôi sẽ cắn ngược lại chủ."
"Bởi vì, căn bản họ không hề nghĩ đến chuyện đó!"
Lý Mỹ Na im lặng, không ho khan nữa, có lẽ bệnh tình đã ổn, Hoặc có lẽ cô biết, có bệnh thì cũng chẳng ai quan tâm, thôi thì tự mình ổn định vậy.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, Hứa Thâm im lặng rất lâu, Liễu Tích Xuyên như một thanh kiếm sắc bén, đã xé tan lớp sương mù trong lòng hắn, đánh đổ rất nhiều ý nghĩ của hắn.
"Đây chính là sự kiêu ngạo đến cùng cực, cũng là thứ không thể thay đổi được, dù cho có đứng trước cái chết, cũng không thể thay đổi!"
Liễu Tích Xuyên khẽ nói.
Hứa Thâm lên tiếng: "Chúng ta không phải là ngành chính quy sao?"
"Là ngành chính quy, nhưng ngành chính quy cũng phải ăn cơm uống nước chứ." Liễu Tích Xuyên bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, nói: "Rất nhiều quyền quý đều như vậy, có can đảm chỉ vào đám thùng cơm của đội tuần tra mà mắng, vì sao? Vì bọn họ cảm thấy mình nộp tiền thuế, là đang nuôi không lũ người rảnh rỗi này."
"Bao gồm cả người chém Khư bọn ta, quần áo tác chiến và đồ ăn thức uống hàng ngày, đều cho rằng là dùng tiền thuế của bọn họ mà nuôi sống, nhưng trên thực tế...thì cũng đúng là vậy."
Nói đến đây, ông cười.
Hứa Thâm có chút cạn lời.
Liễu Tích Xuyên nói tiếp: "Nhưng anh đừng nghĩ việc bắt chẹt mà nương tay, ăn của người ta thì ngắn miệng, dù cho có là do bọn họ nuôi, thì việc người chém Khư bọn ta bảo vệ trật tự, cũng đã đáng giá với số tiền này rồi, huống hồ, anh từng thấy ai ăn cơm mà nhớ người đầu bếp chưa? Ai ăn gạo mà nhớ người trồng lúa chưa? Phải nhớ rằng, đưa tiền không phải là cha, tiêu tiền mới là!"
Lý Mỹ Na liếc nhìn Liễu Tích Xuyên, ánh mắt mang theo vài phần oán trách.
Hứa Thâm im lặng gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Liễu Tích Xuyên nói với Lý Mỹ Na: "Đi gọi một cuộc điện thoại đến bên Thuế Kim."
Lý Mỹ Na lập tức hiểu ý của ông, chỉ còn biết làm theo, rất nhanh cuộc gọi được kết nối, Liễu Tích Xuyên cầm lên rồi cười nói: "Ông Trịnh à, có chút việc muốn nhờ ông giúp đỡ ở bên dưới."
"Ừ, là về vấn đề tiền thuế ở quảng trường Nham La, không sai, liên quan đến một ứng cử viên đại đội trưởng trong cục tôi, ừ, nghe nói số tiền thuế khu đó có vấn đề, không rõ rốt cuộc là do tiền thuế hay do người phụ trách số tiền thuế đó có vấn đề, ông Trịnh giúp tôi điều tra cẩn thận nhé, nếu là vấn đề tiền thuế thì giải quyết vấn đề tiền thuế, nếu là vấn đề của người thì giao cho ông Trịnh."
"Hiểu rồi hiểu rồi."
Rất nhanh, cuộc gọi kết thúc.
Liễu Tích Xuyên nói với Hứa Thâm: "Việc tiền thuế bên kia đã có người giải quyết giúp anh, người đứng ra làm giúp anh ở trong đó cũng không thoát được."
Hứa Thâm có chút cạn lời, với hắn thì đó là một việc phiền phức và rắc rối, điều duy nhất hắn nghĩ đến là báo lên Khư, nhưng giờ đây lại được giải quyết nhẹ nhàng bằng một cuộc điện thoại.
"Chuyện của ông Trần thì anh không cần để ý, cái lão Trần này ở trong cục ngày thường còn dám cãi tay đôi với ta hai câu, chỉ ỷ mình quen biết người ở nội thành, có thể xin thêm được một chút vật tư cho cục mình, có chút thói hư tật xấu cũng là chuyện bình thường thôi." Liễu Tích Xuyên vừa cười vừa nói.
Hứa Thâm hiểu ý ông, khẽ gật đầu.
"Còn về người ở khu vực anh quản lý thì cứ giao cho chính anh tự giải quyết." Liễu Tích Xuyên chậm rãi nói: "Phải học được cách lợi dụng điểm yếu, nghe nói anh chém Khư rất nhanh, hẳn là anh phải hiểu rõ về Khư lắm chứ?"
"Nếu anh đã có thể thấy rõ điểm yếu của Khư thì xem xét những thứ khác càng đơn giản thôi."
"Dù sao, điểm yếu của con người còn dễ nhận biết hơn cả Khư mà."
"Tôi hiểu rồi."
Hứa Thâm hít một hơi thật sâu, cảm thấy hôm nay lời của cục trưởng, giống như cam lộ tưới đỉnh đầu, khiến hắn được lợi rất nhiều.
"Nhưng mà phải nhớ kỹ một điểm nhé."
Ánh mắt Liễu Tích Xuyên thoáng nụ cười, nói: "Cục Bí Mật chém Khư của chúng ta là ngành tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không được giết người!"
Tim Hứa Thâm khẽ run lên.
"Trừ phi, kẻ bị giết là người xấu." Nụ cười của Liễu Tích Xuyên thâm ý.
"Khặc!"
Lý Mỹ Na lại phát bệnh.
Đôi mắt Hứa Thâm lóe lên, như thể lần đầu nhận biết vị cục trưởng này, hắn không chỉ học được rất nhiều từ những lời nói của Liễu Tích Xuyên mà còn học được nhiều hơn từ hành động của ông.
"Tốt, ngoại trừ những chuyện này ra, hôm nay tìm ngươi đến là có việc chính." Liễu Tích Xuyên thu lại chủ đề, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
"Cục trưởng cứ nói."
Hứa Thâm vuốt vạt áo đang ngồi, có thể nói là việc chính, hơn phân nửa là chuyện liên quan đến Khư.
"Hai ngày nữa, làm hộ vệ cho ta, đi theo ta làm chút việc." Liễu Tích Xuyên bình tĩnh nói.
Hứa Thâm sững sờ, "Làm bảo tiêu?"
"Không sai, có thể sẽ có chút nguy hiểm." Liễu Tích Xuyên nói: "Đây là ta tự ý mời ngươi giúp một tay, ngươi có bằng lòng không?"
Ánh mắt Hứa Thâm lóe lên, rất nhanh gật đầu, nói: "Không vấn đề."
Chưa kể đến buổi nói chuyện hôm nay, chỉ cần tính cả những giúp đỡ thường ngày, thêm cả việc tặng Khư binh, hắn cũng nên báo đáp đối phương.
"Được, vậy ngươi chuẩn bị cho tốt, hai ngày sau xuất phát." Liễu Tích Xuyên nói: "Đến lúc đó sẽ nói với ngươi tình hình cụ thể."
"Được."
Hứa Thâm gật đầu.
Không có gì thêm để nói, Hứa Thâm liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Chờ Hứa Thâm đi rồi, Liễu Tích Xuyên được Lý Mỹ Na hầu hạ châm điếu xì gà, nhẹ nhàng hút một hơi, nhắm mắt lại, tựa hồ đang dư vị hương vị xì gà, hoặc là đang suy tư chuyện khác.
Lý Mỹ Na mặt đầy u oán, nói: "Hắn vẫn còn là trẻ con, chưa đến hai mươi tuổi, ngươi nói với hắn nhiều như vậy, sẽ dạy hư hắn."
Im lặng một lát, Liễu Tích Xuyên hơi mở mắt, nói: "Nếu hắn có thể vượt qua cửa ải sinh tử ở hình thái thứ hai, tương lai ta còn dùng đến hắn, không trưởng thành một chút, ta lo hắn sau này khó mà chống đỡ."
"Nhưng hắn còn nhỏ tuổi, rất dễ đi đến cực đoan."
"Không sao, có chuyện gì ta sẽ ra tay."
Liễu Tích Xuyên chậm rãi nói: "Trước đây ta cũng dạy Mục Tuyết Sở Bạch bọn họ như vậy, nhưng đáng tiếc, lâu như vậy rồi, bọn họ vẫn còn ì ạch ở hình thái thứ nhất."
Lý Mỹ Na thấy vậy, cũng không nói thêm gì.
...
...
Hứa Thâm ngồi xe trở về quảng trường Nham La.
Trên xe nhìn cảnh đường phố lùi lại, nhìn những dân thường ở bên đường, bây giờ thân phận của hắn đã khác, nhưng môi trường sống lại không có thay đổi lớn, vẫn là thành phố này.
Đường xá bẩn thỉu, xiềng xích bao quanh, xe sang trọng thênh thang chạy giữa đường, để lại rác rưởi bị gió cuốn dạt vào lề đường thành đống.
Điều này gây cản trở lớn cho những dân thường cẩn thận đi lại ở ven đường.
Sau đó có người dân đem rác đá xuống giữa đường, nhanh chóng bị vệ binh tuần tra mắng mỏ, xô đẩy, chỉ có thể nằm rạp xuống đất dơ bẩn, ôm đầu khổ sở cầu xin, sau đó như chó bò nhặt rác lên, nhét vào lại trong áo mình, cam đoan không xả rác bừa bãi nữa.
...
...
Về đến chỗ ở, Hứa Thâm không có nóng lòng luyện tập như thường ngày.
Mà là ngồi trên giường, lẳng lặng, không nói gì.
Chỉ có Mai Phù ngồi bên cạnh Hứa Thâm, nàng tựa hồ nhìn ra Hứa Thâm có tâm sự nặng, cũng không lên tiếng, chỉ ngồi ở mép giường, lắc lắc chân nhỏ, nhìn trần nhà, như thể đang quan sát mấy vết nứt nhỏ trên trần nhà.
Nàng luôn có thể tìm thấy những chuyện thú vị.
Dù là những việc rất nhỏ, có lẽ cũng chẳng thú vị gì, nhưng lại có thể giết thời gian.
Đến đêm khuya, Hứa Thâm tay gối đầu đang ngẩn người nhìn trần nhà, bỗng xoay người ngồi dậy, chợt bấm máy gọi Lily.
"Alo."
Lily ngáp một tiếng, hiển nhiên lúc này nàng đã ngủ rồi.
"Làm phiền." Hứa Thâm nghe ra đối phương bị đánh thức, có chút áy náy, nói: "Làm phiền ngươi một chuyện."
"Lãnh sự ngài cứ nói." Lily nhanh chóng tỉnh táo tinh thần, cười nói, không có chút oán hận vì bị đánh thức.
"Ta muốn điều tra vài người, hội làm được chứ?" Hứa Thâm hỏi.
"Đại đội trưởng khác?"
"Không phải."
Hứa Thâm lúc này nói tên và thân phận của những người đó.
Lily nghe xong bật cười: "Chỉ là người bình thường thôi, cơ bản không vấn đề gì, sao, những người này chọc đến lãnh sự đại nhân nổi giận? Có cần ta đích thân ra mặt, giúp lãnh sự đại nhân dạy dỗ bọn họ một chút không."
"Ngươi sẽ dạy dỗ thế nào?"
"Đơn giản, lãnh sự đại nhân muốn dạy dỗ thế nào? Sống chết tàn phế đều được." Lily nhẹ nhàng nói.
"Ngươi không sợ gây phiền phức à?" Hứa Thâm hỏi.
"Phiền phức?" Lily cười: "Chọc đến bọn ta, mới là phiền phức của bọn họ chứ."
Lời này khiến Hứa Thâm có chút xúc động, thì ra thân phận của hắn bây giờ, quả thực khác xa với trước đây.
Hắn im lặng một lát, nói: "Giúp ta điều tra là được, ta tự mình đến giải quyết."
"Được."
Lily đáp lời.
Hứa Thâm cũng không hề tránh né cô nàng, dù sao chuyện đưa Khư đã làm rồi, chuyện khác xem như việc nhỏ.
Nếu thật muốn bắt nhược điểm của hắn, không có cũng có thể tạo ra, như vụ sổ sách thuế giả lần này.
Thật hay giả không phải do sự thật thế nào, mà là bản thân có đủ mạnh không, có vốn liếng khiến thật thành giả, giả thành thật!
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Thâm nhận được tin của Lily, tình hình đã điều tra rõ.
Hứa Thâm im lặng nghe xong, đối với hiệu suất hành động của Truy Quang hội cũng có hiểu rõ, trong một đêm ngắn ngủi đã lấy ra được nhiều thông tin như vậy, có thể thấy năng lực của Truy Quang hội đã sớm thẩm thấu vào các ngành nghề, các vòng tuần hoàn.
"Lãnh sự đại nhân, người tỷ phu mà ngài muốn điều tra có chút thân phận, quen biết không ít quyền quý hào phú, hơn nữa còn có quan hệ qua lại với Hơi Nước hiệp hội và cả Truy Quang hội, không cần thiết, tốt nhất đừng đụng đến hắn thì hơn, nếu không sự tình sẽ có thêm nhiều phiền toái..." Lily khuyên, ban đầu nàng còn định giúp Hứa Thâm giải quyết, bán cái ân tình.
Dù sao Hứa Thâm đã được đề bạt làm người ứng cử thủ lĩnh, tương lai tiền đồ rộng mở.
Nhưng hiểu rõ tình hình lần này, nàng liền không nhắc lại chuyện đó nữa.
"Không dám."
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, đáp lời.
Thật sự là hắn không có ý định gây xung đột với tỷ phu của đối phương, không đáng.
Người hắn cần giải quyết là Hoàng Hạo.
Về phần lo lắng việc bị tỷ phu đối phương trả thù...
Hứa Thâm có biện pháp của riêng mình.
...
...
Giữa trưa, trong đại khách sạn Mona khu thị chính.
Tại phòng khách trên tầng cao nào đó.
Các món ăn tinh xảo lần lượt được dọn lên, Hoàng Hạo đang lúi húi sắp xếp, đưa món ăn đặc biệt lên vị trí cao nhất, sau đó xoa xoa tay, nở nụ cười, chờ người chủ nhân xuất hiện.
Rất nhanh, một bóng dáng thướt tha khoác túi xách hàng hiệu nhỏ, đi vào phòng khách.
"Chị!"
Hoàng Hạo vội vàng nghênh đón, mặt đầy tươi cười, sau đó đưa đầu nhìn ra phía sau: "Anh rể đâu?"
"Anh rể ngươi có việc."
Nữ nhân trung niên xinh đẹp nho nhã kia búng trán Hoàng Hạo một cái: "Ngươi đó, giờ còn quan tâm anh rể hơn cả chị, không biết còn tưởng hắn là anh trai ngươi, ta là em dâu."
Hoàng Hạo trong lòng thất vọng, ngượng ngùng cười nói: "Chị nói gì vậy, người em yêu nhất chính là chị, hôm nay chủ yếu là mời chị, mau lại đây ngồi, xem em đã chọn món trứng cá muối tan chảy chị thích nhất đây."
Nữ nhân trung niên tao nhã ngồi xuống, liếc nhìn vị trí bày thức ăn, bực bội nói: "Ngươi cứ nói thẳng đi, lần này lại muốn nhờ vả chuyện gì với anh rể ngươi?"
"Chị, ăn trước đã, em chỉ là đơn thuần mời hai người ăn bữa cơm thôi mà." Hoàng Hạo mặt đầy ân cần.
"Từ khi cha mẹ đi rồi, hai chị em mình sống nương tựa lẫn nhau, có gì thì cứ nói với chị." Nữ nhân sao không hiểu tính tình của hắn, giận dỗi nói.
Hoàng Hạo cười cười, lại không ngừng gắp thức ăn, không nói nhiều, chỉ là kể lại chuyện hai chị em.
Đến tận khi sắp kết thúc bữa ăn, mới nhắc đến chuyện của ông Trần.
Nữ nhân tùy tiện đồng ý, lại không chắc chắn, chỉ nói là về nhà sẽ hỏi xem sao.
Đến khi hai chị em giải tán rời đi, nữ nhân ngồi trở lại, nhưng đột nhiên nhận được một cuộc gọi, giữa đường nàng vội vàng xuống xe, để lái xe về trước, tự mình thì bắt taxi ở bên đường.
Rất nhanh, chiếc taxi chạy về vùng ngoại thành.
Dừng lại tại một khu nhà ở bình thường.
Nữ nhân xuống xe, theo số phòng đi vào một tòa nhà nhỏ, vào thang máy lên tầng bảy.
Phòng số 701.
Cộc cộc.
Nữ nhân gõ cửa, vẻ mặt mang theo vài phần lo âu.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một thanh niên có dáng người thon dài cân đối khỏe mạnh, dung mạo tuấn tú, anh ta nhìn thấy nữ nhân tới, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Em đến rồi à, mau vào đi." Vẻ mặt anh ta có chút không tự nhiên nói.
Nữ nhân vội vàng tiến vào: "Em nói em bị bệnh, là bệnh gì, đỡ hơn chút nào không, chị liên hệ bệnh viện cho em, chị biết nhiều bác sĩ lắm."
Khóe miệng chàng thanh niên đắng chát, hắn đương nhiên biết, chồng đối phương chính là viện trưởng.
"Vào trước đã."
Thanh niên đóng cửa, chỉ nói: "Tôi không có bệnh, chỉ là nhớ em thôi."
"Nhớ em..."
Nữ nhân có chút im lặng, không biết nên nói là cảm động hay bất đắc dĩ.
"Chúng ta chụp ảnh làm kỷ niệm."
Nhân lúc đó, thanh niên lấy ra máy ảnh.
Đây là món đồ tương đối đắt tiền, là món đồ do Hiệp hội Hơi Nước và giám sát cùng nhau đẩy mạnh.
"Đừng mà..."
"Tôi nhớ em, cũng còn cái này để xem nữa."
Khi nữ nhân rời đi, thanh niên lập tức quay lại phòng của mình, tìm kiếm xung quanh, chợt một bóng người tựa vào hốc tủ, khẽ cười nói: "Đừng căng thẳng."
Thanh niên nhìn thấy thiếu niên bỗng dưng xuất hiện, giật mình nhảy dựng, mặt cắt không còn giọt máu: "Tôi, tôi đã làm theo những gì cậu nói, cậu phải giữ lời."
"Yên tâm."
Thiếu niên cầm máy ảnh đặt bên cạnh đầu giường lên, nói: "Chờ tôi rửa ảnh ra rồi sẽ trả lại cho cậu."
"Chồng của cô ấy nghe nói lợi hại lắm, cậu, cậu không thể nói là tôi làm." Thanh niên nghiến răng nói.
"Vừa nãy cậu không quay mặt mình vào đúng không, tôi thì giám sát toàn bộ quá trình đấy." Thiếu niên lạnh nhạt nói: "Hơn nữa tôi cũng không muốn người ta tìm đến cậu, rồi qua miệng cậu mà tra hỏi ra mấy thứ cậu không nên nói."
"Vậy thì tốt." Thanh niên nhẹ nhõm thở ra.
Thiếu niên rời đi.
Thanh niên ở bên cửa sổ nhìn quanh, sau khi thấy thiếu niên rời đi, hắn cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi nơi này, hiển nhiên, nơi này không thể ở lại nữa.
Đêm xuống, tại một khu chung cư cao cấp nào đó.
Một chiếc xe hơi bình thường chạy về chung cư, từ trong xe bước xuống một người đàn ông hào hoa phong nhã.
Người đàn ông đang định về nhà, chợt thấy ở cửa hộp thư treo một phong thư, còn chưa nhét vào hộp, một nửa bị thò ra ngoài, như vậy rất dễ bị gió thổi rơi.
Người đưa thư bây giờ làm việc càng ngày càng thiếu trách nhiệm... Người đàn ông lắc đầu, tiện tay cầm lấy, hắn nhớ gần đây không có đặt mua thứ gì về nhà.
Nhìn phong thư, bên ngoài không có bất kỳ trang trí gì, trắng như tuyết, cũng không viết tên người nhận.
Người đàn ông cảm thấy có chút kỳ lạ, tiện tay mở ra, bên trong là từng tấm hình.
Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi.
Chuông cửa vang lên.
Không đợi người giúp việc, mỹ phụ đã tự mình ra mở cửa, thấy trượng phu sắc mặt bình thản, nàng sớm đã quen, lập tức cười tươi nghênh đón.
(Tính cách nhân vật chính không phải mới đầu đã hoàn thiện, muốn viết loại phát triển, chuyển biến từ từ, nên thấy chỗ nào chưa chín chắn, mong thông cảm)
Hứa Thâm nhìn vị khoa trưởng Trần này.
"Ngươi có ý gì?"
Trần Dung sắc mặt biến đổi, chợt hừ lạnh nói: "Nói vậy, ngươi thừa nhận mình đã tự ý thu tiền thuế? Cục Khư Bí của chúng ta là ngành chính quy, tuân thủ pháp luật, chúng ta có trách nhiệm giữ gìn trật tự, chứ không phải phá hoại trật tự!"
Ha... Hứa Thâm trong lòng cười lạnh.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã không còn là tên Vụ Dân ngu ngơ, non nớt vừa mở mắt ra ngày trước nữa.
Giữ gìn trật tự?
Nếu thực sự có công lý trật tự thì đã không có người khiếu nại đến đây rồi.
Chỉ cần một người bình thường tùy tiện khiếu nại thôi, cũng đủ để hắn đến nghe dạy bảo, bản thân điều này đã là chuyện hoang đường rồi.
"Ngươi nói có người khiếu nại, là ai? Xin cho biết tên và thân phận của bọn họ."
Hứa Thâm nói: "Còn có số điện thoại của Cục Thuế Kim và chứng cứ ta tự ý thu thuế, có không?"
"Đương nhiên là có, nếu không ta sao lại vu oan cho ngươi?" Trần Dung giận dữ nói: "Ngươi cảm thấy ta đang cố ý nhắm vào ngươi sao?"
"Ta chỉ muốn tận mắt xem, có lẽ khoa trưởng Trần cũng bị người lừa gạt đấy chứ!" Hứa Thâm cười lạnh nói: "Kẻ gian xảo quỷ quyệt nhiều vô kể, khoa trưởng Trần chưa chắc đã phân biệt được."
"Nếu ta đưa ra chứng cứ, ngươi sẽ nói sao?" Trần Dung hơi nheo mắt, nói: "Bây giờ ta bảo ngươi trả lại tiền, vẫn là để cho ngươi chút mặt mũi, dù sao ngươi là đội trưởng chủ lực mà cục muốn bồi dưỡng, ngươi phải biết việc thò tay vào tiền thuế là tội lớn đến mức nào? Dù ngươi là nhân viên chính thức của cục thì cũng sẽ bị xử phạt nghiêm khắc!"
"Chờ có chứng cứ thì hãy nói." Hứa Thâm lạnh lùng nói.
"Được, bây giờ ta sẽ bảo bên Cục Thuế Kim gửi tới chứng cứ ngươi đã tự ý thu thuế trong khoảng thời gian vừa rồi!"
Trần Dung vừa nói vừa bấm điện thoại, trước mặt Hứa Thâm cũng không kiêng kỵ, chỉ nói mấy câu ngắn gọn, đầu dây bên kia nói chờ chút, biểu thị sẽ nhanh chóng gửi tới.
"Đã ngươi muốn xem, vậy thì cho ngươi xem." Cúp điện thoại xong, Trần Dung quay người hừ lạnh nói.
Hứa Thâm sắc mặt lạnh lùng, nhìn vẻ chắc nịch của đối phương, không giống như đang cố tình hù dọa, vậy thì chỉ có thể nói, cái gọi là chứng cứ này là giả mạo.
Dù hắn có thu 50 vạn, thì đó cũng không tính là tiền thuế, mà là tiền thuê riêng khi chém Khư.
Nhưng chứng cứ từ bên Cục Thuế Kim gửi tới, dù là giả thì nó vẫn là thật!
Hứa Thâm cảm nhận được thế lực đứng sau chuyện này, vốn cho rằng chuyện thu tiền thuê, dù trời có sập xuống thì cũng không sao, không ngờ hắn tha cho đối phương, đối phương lại cắn ngược lại càng ác liệt hơn.
Qua việc này, Hứa Thâm cũng hiểu ra một đạo lý.
Đối phó người hay đối phó Khư thì cũng đều phải đánh cho chết hẳn mới được!
Mềm lòng là tàn nhẫn với chính mình!
"Danh sách những người khiếu nại đâu?" Hứa Thâm lại hỏi, dù trong lòng hắn đã có đáp án.
"Hừ." Trần Dung hiển nhiên đã chuẩn bị trước, tiện tay lấy ra một tờ danh sách từ trên bàn.
Hứa Thâm xem, toàn là những cái tên xa lạ, không có tên ai quen thuộc.
Hơn nữa nhìn đơn vị của những người này, đều là những công việc làm ăn đàng hoàng.
Nhưng những địa điểm làm việc của họ, căn bản không hề có Khư xuất hiện.
Trong khoảng thời gian hắn phụ trách, ngoại trừ cái hắn báo cáo, thì chính là cái vừa chém giết lúc nãy, hai nơi bị Khư phá hoại này cũng không thuộc khu vực sinh sống của những người khiếu nại này.
"Có ý tứ..." Hứa Thâm vò nát tờ giấy, cảm thấy mình đã hiểu rõ.
"Ngươi còn muốn đi tìm hiểu xem sao, hay còn cảm thấy có người oan ức ngươi, toàn là những người khiếu nại đích danh cả đấy!" Trần Dung cười lạnh nói.
Hứa Thâm nhìn chằm chằm hắn, nói: "Khoa trưởng Trần lại thu bao nhiêu chỗ tốt thế? Ta có chút không hiểu, chỉ là 50 vạn tiền thuê thôi, coi như thuê người khác chém Khư cũng mất 20 vạn rồi, ta chỉ kiếm lời thêm được có 30 vạn mà thôi, bây giờ để ta nhả ra 30 vạn này, lại phải tốn công tốn sức vận dụng nhiều mối quan hệ như vậy, cần phải tốn bao nhiêu tiền?"
Sắc mặt Trần Dung biến đổi, nói: "Ý ngươi là sao? Ngươi nói là ta thu lợi của người khác à?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Hứa Thâm bình tĩnh nhìn hắn, "Không cần phải diễn nữa chứ, bị vạch trần rồi mà còn diễn, ta thì không làm được."
"Nực cười!"
Trần Dung tức giận cười lạnh: "Thật cho rằng ai cũng giống ngươi, thích giở những trò tà đạo đó sao? Chúng ta là ngành tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không thể có người tham ô nhận hối lộ! Ta tìm ngươi đến, là vì thay dân chúng đòi lại công lý, còn chính ngươi thân ở trong bóng tối, lại cho rằng ánh sáng công lý cũng là màu đen, ta thấy ngươi nên đi làm kiểm tra tâm thần đi, quá ư vặn vẹo rồi đấy!"
Hứa Thâm nhìn chằm chằm hắn một lúc, không thể không nói, bộ dạng giận dữ của đối phương, thật sự có mấy phần chính nghĩa đáng khâm phục.
Nhưng đáp án đã bày ra trước mắt, với kỹ năng diễn xuất này thì không thể nào lừa gạt được hắn, đối phương làm đến mức này, có lẽ là không muốn để lại sơ hở gì chăng.
Hắn nói: "Ta không hề đụng vào tiền thuế, ngươi muốn ta trả lại tiền thuê chém Khư, chuyện đó không thể nào, đó đều là tiền mà anh em chém Khư chúng ta dùng cả sinh mạng đổi lại, chỉ có vào, không có ra!"
"Đây là mệnh lệnh!" Trần Dung cả giận nói.
"Ngươi bảo cục trưởng đích thân đến nói với ta, ta chỉ nghe cục trưởng." Hứa Thâm lạnh lùng nói.
"Ngươi muốn tạo phản sao?!" Trần Dung nổi giận, nói: "Xét về cấp bậc, cho dù ngươi bây giờ là đại đội trưởng thì cũng chỉ ngang hàng với ta, huống chi ngươi còn chưa phải!"
"Nếu ta không trả tiền, ngươi sẽ báo cảnh sát bắt ta à?"
Hứa Thâm bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai nhạt nhòa: "Bắt ta vào tù? Ngồi tù? Ha ha, còn không phải chuyện cầu còn không được, với ta đó là một cuộc sống hạnh phúc sau khi về hưu đấy."
Nói xong, hắn sập cửa bỏ đi, rời khỏi ngay tức khắc.
"Thật là quá đáng!!"
Trần Dung nhìn cánh cửa bị đóng sập, tức giận đến mức hất luôn chén trà trên tay xuống cửa sổ, vốn tưởng là chuyện cỏn con có thể dễ dàng giải quyết, không ngờ tên nhóc mới này lại là một kẻ cứng đầu!
Hắn lại dám chống đối cả hắn, thật sự cho rằng có cục trưởng ưu ái thì muốn làm gì thì làm chắc?!
Hắn tức giận đá mạnh hai cái vào ghế, bỗng nhiên điện thoại vang lên, hắn mở ra xem, cơn giận cũng hạ bớt đôi chút: "Alo."
"Trần ca, chuyện này sao rồi?" Một tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến, mang theo vài phần nịnh bợ.
Trần Dung hừ lạnh nói: "Tên nhóc đó vừa sập cửa ra khỏi văn phòng của ta rồi, không chịu thỏa hiệp, ta đã cố hết sức."
"Tên nhóc đó tính khí lớn vậy sao?" Hoàng Hạo có chút bất ngờ, chợt nói: "Khổ cho Trần ca rồi, ta đã bảo tên nhóc đó là vô pháp vô thiên rồi mà, ngay cả Trần ca cũng dám chống đối, nếu ta còn có cách, ta nhất định không để cho hắn sống dễ chịu đâu."
"Thôi đi, đừng có đổ thêm dầu vào lửa cho ta nữa."
Trần Dung nhìn thấu chiêu trò của đối phương, hừ lạnh một tiếng, nói: "Những nhân viên chém Khư này xông pha nơi đầu tuyến, coi Tiền Như Mạng, số tiền này ngươi đừng có nghĩ tới việc lấy lại, đối với ngươi mà nói cũng đâu có nhiều nhặn gì, bán đi một vài thứ đó là có lại ngay thôi, coi như là chuyện này bỏ qua đi, nếu ngươi muốn lấy lại tiền, ta bên này sẽ ứng trước ra cho ngươi."
"Sao lại có thể muốn lấy tiền của Trần ca được chứ, ta chỉ là đang giận thôi, lần đầu tiên bị người ta coi như con cừu non mà làm thịt, xưa nay chỉ có mình ta làm thịt người khác, chứ làm gì có ai dám làm thịt ta đâu chứ." Hoàng Hạo vội vàng cười làm lành nói, trông vẻ mặt hớn hở hết sức hòa nhã.
Trần Dung trong lòng cười lạnh, đừng nhìn cái tên Hoàng Hạo này miệng thì "ca" ca lấy lòng, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ lương thiện, có được một người anh rể tốt, thì ai mà không kiêng nể ba phần.
"Nói chung là chuyện này ta đã đứng ra giải quyết cho ngươi, đối phương là người mà cục muốn bồi dưỡng, cũng là người mà cục trưởng coi trọng, vì ngươi mà ta đã đắc tội với hắn rồi đấy." Trần Dung nói.
Hoàng Hạo cười nói: "Hiểu, hiểu mà, chuyện của Trần ca ta sẽ nói với anh rể, bảo đảm giải quyết ổn thỏa."
"Vậy thì tốt, nhưng mà ngươi yên tâm, tên nhóc này ta đã đắc tội rồi, cũng sẽ không để hắn sống yên đâu, dù sao bên bộ phận tình báo, ta vẫn quen biết vài người mà..." Trần Dung hừ lạnh nói.
"Không hổ là Trần ca của ta, lợi hại lợi hại."
...
...
Hứa Thâm vừa ra khỏi phòng làm việc của vị khoa trưởng Trần này, đang muốn rời khỏi Cục Khư Bí, thì đúng lúc đụng phải Lý Mỹ Na ở hành lang.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Lý Mỹ Na có chút bất ngờ, chợt cười nói: "Vừa khéo ta muốn đi tìm ngươi, ngươi đến đúng lúc quá, cục trưởng đang tìm ngươi đó."
"Hả?"
Hứa Thâm khẽ giật mình, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, lẽ nào chuyện này lại nhanh chóng đến tai cục trưởng rồi?
Hay là, cục trưởng cũng muốn hắn trả lại tiền?
Sắc mặt hắn u ám, không nói lời nào.
Lý Mỹ Na nhìn thấy biểu cảm thay đổi của Hứa Thâm, cô cẩn thận dò hỏi: "Có phải ngươi gặp chuyện gì không, à mà, ngươi đến đây làm gì thế?"
"Khoa trưởng Trần vừa mới gọi ta đến có việc." Hứa Thâm nói.
"Lão Trần? Là Trần Dung hả?" Lý Mỹ Na ngạc nhiên.
"Ừm." Hứa Thâm có liếc qua tấm danh thiếp trên bàn của đối phương.
"Hắn là người phụ trách công tác nội bộ, tìm ngươi làm gì chứ?" Lý Mỹ Na nhìn về phía Hứa Thâm: "Tiện thì nói cho ta nghe đi?"
"Phụ trách công việc nội bộ, quyền hạn lớn lắm à?" Hứa Thâm hỏi.
Lý Mỹ Na hơi ngạc nhiên, nghe lời này rõ ràng là hắn gặp chuyện khó khăn với lão Trần kia, nói: "Cũng tàm tạm, trong cục mỗi người đều có chức trách riêng, lão Trần ở trong cục vẫn có chút địa vị, dù sao thì mỗi năm cục ta cũng có thể lấy thêm không ít Tịnh Khư tề và bội kiếm chém Khư, cũng là có công của lão Trần, hắn cũng có không ít mối quan hệ ở nội thành đấy."
Mối quan hệ...
Hứa Thâm thầm niệm trong lòng, chợt lại hỏi một vấn đề hết sức ngớ ngẩn: "Mối quan hệ quan trọng lắm à?"
"Đương nhiên là quan trọng." Lý Mỹ Na cười nói.
"Vậy thực lực quan trọng hay là mối quan hệ quan trọng hơn?" Hứa Thâm lại hỏi.
Nụ cười của Lý Mỹ Na khẽ tắt, sau một hồi suy nghĩ, cô nói: "Chắc là mối quan hệ."
"Mối quan hệ à..."
Rất nhanh, hai người đến phòng làm việc của cục trưởng.
Lý Mỹ Na gõ cửa một tiếng, bên trong truyền đến giọng của Liễu Tích Xuyên: "Mời vào."
"Cục trưởng, Hứa Thâm đến rồi." Lý Mỹ Na đẩy cửa bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Nhanh vậy sao?" Liễu Tích Xuyên đang đun nước, không khỏi trêu chọc nói: "Cô làm việc ngày càng nhanh đấy."
"Là do may mắn thôi, vừa hay gặp được hắn, nếu không thì tôi có bay cũng không nhanh được như vậy đâu." Lý Mỹ Na cười đáp lại, rồi đi đến một bên, thành thục lấy lá trà từ một ngăn tủ nào đó.
"Anh muốn uống cà phê hay trà?"
"Nước lọc."
"...Ha ha."
Liễu Tích Xuyên bật cười, vẫy tay với Lý Mỹ Na, cô liền đi lấy lá trà đến.
"Sao vậy, thấy anh có vẻ không vui?" Liễu Tích Xuyên cười nói, tuy rằng Hứa Thâm tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng tia u ám nơi đáy mắt thì không giấu đi được.
"Vừa rồi ông Trần tìm anh ấy, hình như có chuyện gì đó." Lý Mỹ Na vừa pha trà vừa nói.
"Ồ?"
Ánh mắt Liễu Tích Xuyên khẽ động: "Ông ta tìm anh ta thì có chuyện gì, tiện thể kể cho ta nghe với?"
Hứa Thâm thấy ông ta có vẻ không biết rõ tình hình, xem ra việc ông ta tìm mình có ẩn ý khác, hắn cũng không giấu diếm, bèn kể lại sự tình vừa xảy ra một lượt, cũng không giấu việc mình đã lấy thêm 50 vạn tiền thuê, qua đó hắn cũng muốn xem vị cục trưởng này xem trọng mình đến đâu.
Mà hơn nữa, hắn không thấy chuyện này mình có gì sai, kiếm thêm 30 vạn cũng là điều nên làm.
Dù sao thì phí bảo hộ vốn là thanh toán theo tháng, trước đây đã rời đi, giờ gặp phải Khư thì tạm thời bám chân Phật, nếu như hắn vẫn cứ theo lệ phí thông thường, người này người kia bắt chước theo, thì ai còn muốn trả phí bảo hộ hàng tháng nữa?
Đợi đến khi xảy ra chuyện rồi mới tìm tới thì sao.
"Nói như vậy, anh lấy thêm của người ta 30 vạn, người ta tức giận trả thù anh, kiện lên chỗ ông Trần."
Liễu Tích Xuyên nghe xong, không khỏi cười nói: "Chuyện này là do anh làm không đúng."
Hứa Thâm ngẩn người, trong lòng có chút khó chịu: "Cục trưởng cũng cảm thấy tôi lấy quá đáng sao, nhưng mà người của chúng ta, người chém Khư kiếm tiền thật sự rất khó mà..."
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Liễu Tích Xuyên lập tức khoát tay ngắt lời Hứa Thâm, ông bật cười nói: "Anh đấy, vẫn là chưa có kinh nghiệm, tầm nhìn quá nhỏ hẹp, loại chuyện này sao cũng phải 100 vạn khởi điểm đi, anh còn sợ người khác không có tiền trả sao?"
"…?"
Hứa Thâm nghi hoặc nhìn ông.
"Mạng quan trọng hay tiền quan trọng?" Liễu Tích Xuyên cười mỉm nói: "Trong cục không phải có cấp cho mấy anh một nhân viên văn chức trợ lý đó sao, mấy lời này không cần tự anh ra mặt nói, cứ để trợ lý chuyển đạt là được, nếu có chuyện gì thì cũng có thể đổ cho trợ lý không phải sao? Cứ nói hắn ta tự ý làm là xong."
"Đây là để tạo một lớp bảo hiểm chống đỡ cho các anh đó, tiếc là phần lớn mấy anh đều không biết dùng."
"Theo ta thấy thì chuyện này sao cũng phải từ trăm vạn trở lên, thêm vào đó hợp đồng phí bảo hộ phải gấp đôi, không ký không xong, mỗi tháng thu tiền đúng hạn, thiếu một xu cũng không được..."
"Khụ khụ!" Lý Mỹ Na ở bên cạnh dùng tay che miệng, ho khan vài tiếng, có vẻ như sức khỏe không được tốt lắm.
Hứa Thâm có chút sửng sốt, cái này...
Liễu Tích Xuyên cười cười, nhấp một ngụm trà, nói: "Anh có biết doanh thu hàng tháng của bệnh viện Thái Khang là bao nhiêu không?"
Hứa Thâm lắc đầu.
Liễu Tích Xuyên giơ hai ngón tay lên.
"Hai mươi vạn?"
"Thêm một số không nữa." Liễu Tích Xuyên cười nói: "Cái này coi như là thu nhập thường nhật, ngẫu nhiên còn có thêm những khoản thu lớn, nếu phạm vi Khư gây rối mở rộng ra, chắc chắn phải đóng cửa bệnh viện tu sửa, tổn thất đó lớn lắm đấy! Mà hơn nữa, lỡ Khư trực tiếp hại chết mấy khách quen của bệnh viện, tổn thất còn lớn hơn nữa!"
"Nửa sống nửa chết mới có tiền kiếm, chết rồi thì lấy đâu ra tiền?"
"Hai triệu..."
Hứa Thâm ngây người.
Cái này có chút vượt qua sự lý giải và tưởng tượng của hắn rồi.
Vậy chẳng phải một tháng kiếm được một căn biệt thự sao?
"Anh phải nhớ một điều, đối với bất kỳ ai mà nói, sinh mệnh đều là quan trọng nhất!"
Liễu Tích Xuyên cười nói: "Bất kể là quyền quý hay là nhà giàu, ai mà chẳng tiếc mạng sống? Đừng nhìn bọn họ ngày thường hống hách ngông cuồng, khi thật sự đến lúc mất mạng thì còn hèn nhát hơn ai hết, cho nên chỉ cần nắm chắc được điểm yếu của người khác, tiền đều chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Khặc!" Lý Mỹ Na che ngực, giống như đang phát bệnh.
Hứa Thâm ngẩn người, cảm thấy đầu óc ong ong, hình như có gì đó đang phá kén chui ra ngay lúc này.
"Chuyện này thật ra rất dễ xử lý, chỉ là anh đã nghĩ phức tạp, tự làm phức tạp thêm thôi." Liễu Tích Xuyên cười nói: "Đối phương thân là một người bình thường, dám đến gây sự với anh, chắc chắn là có chút quan hệ đấy, có thể để cho bên Thuế Kim làm theo yêu cầu, lại liên lạc được với ông Trần, đều là những người khiến người ta phải kiêng kỵ."
"Nhưng mà... người bình thường vẫn là người bình thường thôi."
"Bọn họ không hiểu việc chọc giận một người nắm giữ sức mạnh siêu phàm thì tai họa như thế nào."
"Cách bọn họ đối đãi với các anh, cũng giống như mấy người giàu kia đối đãi với vệ sĩ và bảo an ấy, anh trong tay có súng, có thể một phát bắn chết hắn ta, vậy thì sao? Anh đã từng thấy vị quyền quý nào mà lại cúi đầu khom lưng trước vệ sĩ của mình chưa?"
"Cần phải răn dạy thì cứ răn dạy thôi!"
"Tại sao?"
"Chẳng lẽ không sợ vệ sĩ nổi giận bắn chết anh à?"
Liễu Tích Xuyên tựa lưng vào ghế, xoay điếu xì gà trong tay, nói: "Anh có lẽ nghĩ rằng, bọn họ biết vệ sĩ tuân thủ pháp luật, là dân lương thiện, vi phạm pháp luật sẽ chết, nên không dám nổ súng, cho nên mới ỷ lại không sợ gì… Nhưng thật ra không phải như vậy."
Ông gõ nhẹ điếu xì gà xuống bàn: "Chỉ đơn giản vì, họ vốn không hề nghĩ rằng con chó do mình nuôi sẽ cắn ngược lại chủ."
"Bởi vì, căn bản họ không hề nghĩ đến chuyện đó!"
Lý Mỹ Na im lặng, không ho khan nữa, có lẽ bệnh tình đã ổn, Hoặc có lẽ cô biết, có bệnh thì cũng chẳng ai quan tâm, thôi thì tự mình ổn định vậy.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, Hứa Thâm im lặng rất lâu, Liễu Tích Xuyên như một thanh kiếm sắc bén, đã xé tan lớp sương mù trong lòng hắn, đánh đổ rất nhiều ý nghĩ của hắn.
"Đây chính là sự kiêu ngạo đến cùng cực, cũng là thứ không thể thay đổi được, dù cho có đứng trước cái chết, cũng không thể thay đổi!"
Liễu Tích Xuyên khẽ nói.
Hứa Thâm lên tiếng: "Chúng ta không phải là ngành chính quy sao?"
"Là ngành chính quy, nhưng ngành chính quy cũng phải ăn cơm uống nước chứ." Liễu Tích Xuyên bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, nói: "Rất nhiều quyền quý đều như vậy, có can đảm chỉ vào đám thùng cơm của đội tuần tra mà mắng, vì sao? Vì bọn họ cảm thấy mình nộp tiền thuế, là đang nuôi không lũ người rảnh rỗi này."
"Bao gồm cả người chém Khư bọn ta, quần áo tác chiến và đồ ăn thức uống hàng ngày, đều cho rằng là dùng tiền thuế của bọn họ mà nuôi sống, nhưng trên thực tế...thì cũng đúng là vậy."
Nói đến đây, ông cười.
Hứa Thâm có chút cạn lời.
Liễu Tích Xuyên nói tiếp: "Nhưng anh đừng nghĩ việc bắt chẹt mà nương tay, ăn của người ta thì ngắn miệng, dù cho có là do bọn họ nuôi, thì việc người chém Khư bọn ta bảo vệ trật tự, cũng đã đáng giá với số tiền này rồi, huống hồ, anh từng thấy ai ăn cơm mà nhớ người đầu bếp chưa? Ai ăn gạo mà nhớ người trồng lúa chưa? Phải nhớ rằng, đưa tiền không phải là cha, tiêu tiền mới là!"
Lý Mỹ Na liếc nhìn Liễu Tích Xuyên, ánh mắt mang theo vài phần oán trách.
Hứa Thâm im lặng gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Liễu Tích Xuyên nói với Lý Mỹ Na: "Đi gọi một cuộc điện thoại đến bên Thuế Kim."
Lý Mỹ Na lập tức hiểu ý của ông, chỉ còn biết làm theo, rất nhanh cuộc gọi được kết nối, Liễu Tích Xuyên cầm lên rồi cười nói: "Ông Trịnh à, có chút việc muốn nhờ ông giúp đỡ ở bên dưới."
"Ừ, là về vấn đề tiền thuế ở quảng trường Nham La, không sai, liên quan đến một ứng cử viên đại đội trưởng trong cục tôi, ừ, nghe nói số tiền thuế khu đó có vấn đề, không rõ rốt cuộc là do tiền thuế hay do người phụ trách số tiền thuế đó có vấn đề, ông Trịnh giúp tôi điều tra cẩn thận nhé, nếu là vấn đề tiền thuế thì giải quyết vấn đề tiền thuế, nếu là vấn đề của người thì giao cho ông Trịnh."
"Hiểu rồi hiểu rồi."
Rất nhanh, cuộc gọi kết thúc.
Liễu Tích Xuyên nói với Hứa Thâm: "Việc tiền thuế bên kia đã có người giải quyết giúp anh, người đứng ra làm giúp anh ở trong đó cũng không thoát được."
Hứa Thâm có chút cạn lời, với hắn thì đó là một việc phiền phức và rắc rối, điều duy nhất hắn nghĩ đến là báo lên Khư, nhưng giờ đây lại được giải quyết nhẹ nhàng bằng một cuộc điện thoại.
"Chuyện của ông Trần thì anh không cần để ý, cái lão Trần này ở trong cục ngày thường còn dám cãi tay đôi với ta hai câu, chỉ ỷ mình quen biết người ở nội thành, có thể xin thêm được một chút vật tư cho cục mình, có chút thói hư tật xấu cũng là chuyện bình thường thôi." Liễu Tích Xuyên vừa cười vừa nói.
Hứa Thâm hiểu ý ông, khẽ gật đầu.
"Còn về người ở khu vực anh quản lý thì cứ giao cho chính anh tự giải quyết." Liễu Tích Xuyên chậm rãi nói: "Phải học được cách lợi dụng điểm yếu, nghe nói anh chém Khư rất nhanh, hẳn là anh phải hiểu rõ về Khư lắm chứ?"
"Nếu anh đã có thể thấy rõ điểm yếu của Khư thì xem xét những thứ khác càng đơn giản thôi."
"Dù sao, điểm yếu của con người còn dễ nhận biết hơn cả Khư mà."
"Tôi hiểu rồi."
Hứa Thâm hít một hơi thật sâu, cảm thấy hôm nay lời của cục trưởng, giống như cam lộ tưới đỉnh đầu, khiến hắn được lợi rất nhiều.
"Nhưng mà phải nhớ kỹ một điểm nhé."
Ánh mắt Liễu Tích Xuyên thoáng nụ cười, nói: "Cục Bí Mật chém Khư của chúng ta là ngành tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không được giết người!"
Tim Hứa Thâm khẽ run lên.
"Trừ phi, kẻ bị giết là người xấu." Nụ cười của Liễu Tích Xuyên thâm ý.
"Khặc!"
Lý Mỹ Na lại phát bệnh.
Đôi mắt Hứa Thâm lóe lên, như thể lần đầu nhận biết vị cục trưởng này, hắn không chỉ học được rất nhiều từ những lời nói của Liễu Tích Xuyên mà còn học được nhiều hơn từ hành động của ông.
"Tốt, ngoại trừ những chuyện này ra, hôm nay tìm ngươi đến là có việc chính." Liễu Tích Xuyên thu lại chủ đề, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
"Cục trưởng cứ nói."
Hứa Thâm vuốt vạt áo đang ngồi, có thể nói là việc chính, hơn phân nửa là chuyện liên quan đến Khư.
"Hai ngày nữa, làm hộ vệ cho ta, đi theo ta làm chút việc." Liễu Tích Xuyên bình tĩnh nói.
Hứa Thâm sững sờ, "Làm bảo tiêu?"
"Không sai, có thể sẽ có chút nguy hiểm." Liễu Tích Xuyên nói: "Đây là ta tự ý mời ngươi giúp một tay, ngươi có bằng lòng không?"
Ánh mắt Hứa Thâm lóe lên, rất nhanh gật đầu, nói: "Không vấn đề."
Chưa kể đến buổi nói chuyện hôm nay, chỉ cần tính cả những giúp đỡ thường ngày, thêm cả việc tặng Khư binh, hắn cũng nên báo đáp đối phương.
"Được, vậy ngươi chuẩn bị cho tốt, hai ngày sau xuất phát." Liễu Tích Xuyên nói: "Đến lúc đó sẽ nói với ngươi tình hình cụ thể."
"Được."
Hứa Thâm gật đầu.
Không có gì thêm để nói, Hứa Thâm liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Chờ Hứa Thâm đi rồi, Liễu Tích Xuyên được Lý Mỹ Na hầu hạ châm điếu xì gà, nhẹ nhàng hút một hơi, nhắm mắt lại, tựa hồ đang dư vị hương vị xì gà, hoặc là đang suy tư chuyện khác.
Lý Mỹ Na mặt đầy u oán, nói: "Hắn vẫn còn là trẻ con, chưa đến hai mươi tuổi, ngươi nói với hắn nhiều như vậy, sẽ dạy hư hắn."
Im lặng một lát, Liễu Tích Xuyên hơi mở mắt, nói: "Nếu hắn có thể vượt qua cửa ải sinh tử ở hình thái thứ hai, tương lai ta còn dùng đến hắn, không trưởng thành một chút, ta lo hắn sau này khó mà chống đỡ."
"Nhưng hắn còn nhỏ tuổi, rất dễ đi đến cực đoan."
"Không sao, có chuyện gì ta sẽ ra tay."
Liễu Tích Xuyên chậm rãi nói: "Trước đây ta cũng dạy Mục Tuyết Sở Bạch bọn họ như vậy, nhưng đáng tiếc, lâu như vậy rồi, bọn họ vẫn còn ì ạch ở hình thái thứ nhất."
Lý Mỹ Na thấy vậy, cũng không nói thêm gì.
...
...
Hứa Thâm ngồi xe trở về quảng trường Nham La.
Trên xe nhìn cảnh đường phố lùi lại, nhìn những dân thường ở bên đường, bây giờ thân phận của hắn đã khác, nhưng môi trường sống lại không có thay đổi lớn, vẫn là thành phố này.
Đường xá bẩn thỉu, xiềng xích bao quanh, xe sang trọng thênh thang chạy giữa đường, để lại rác rưởi bị gió cuốn dạt vào lề đường thành đống.
Điều này gây cản trở lớn cho những dân thường cẩn thận đi lại ở ven đường.
Sau đó có người dân đem rác đá xuống giữa đường, nhanh chóng bị vệ binh tuần tra mắng mỏ, xô đẩy, chỉ có thể nằm rạp xuống đất dơ bẩn, ôm đầu khổ sở cầu xin, sau đó như chó bò nhặt rác lên, nhét vào lại trong áo mình, cam đoan không xả rác bừa bãi nữa.
...
...
Về đến chỗ ở, Hứa Thâm không có nóng lòng luyện tập như thường ngày.
Mà là ngồi trên giường, lẳng lặng, không nói gì.
Chỉ có Mai Phù ngồi bên cạnh Hứa Thâm, nàng tựa hồ nhìn ra Hứa Thâm có tâm sự nặng, cũng không lên tiếng, chỉ ngồi ở mép giường, lắc lắc chân nhỏ, nhìn trần nhà, như thể đang quan sát mấy vết nứt nhỏ trên trần nhà.
Nàng luôn có thể tìm thấy những chuyện thú vị.
Dù là những việc rất nhỏ, có lẽ cũng chẳng thú vị gì, nhưng lại có thể giết thời gian.
Đến đêm khuya, Hứa Thâm tay gối đầu đang ngẩn người nhìn trần nhà, bỗng xoay người ngồi dậy, chợt bấm máy gọi Lily.
"Alo."
Lily ngáp một tiếng, hiển nhiên lúc này nàng đã ngủ rồi.
"Làm phiền." Hứa Thâm nghe ra đối phương bị đánh thức, có chút áy náy, nói: "Làm phiền ngươi một chuyện."
"Lãnh sự ngài cứ nói." Lily nhanh chóng tỉnh táo tinh thần, cười nói, không có chút oán hận vì bị đánh thức.
"Ta muốn điều tra vài người, hội làm được chứ?" Hứa Thâm hỏi.
"Đại đội trưởng khác?"
"Không phải."
Hứa Thâm lúc này nói tên và thân phận của những người đó.
Lily nghe xong bật cười: "Chỉ là người bình thường thôi, cơ bản không vấn đề gì, sao, những người này chọc đến lãnh sự đại nhân nổi giận? Có cần ta đích thân ra mặt, giúp lãnh sự đại nhân dạy dỗ bọn họ một chút không."
"Ngươi sẽ dạy dỗ thế nào?"
"Đơn giản, lãnh sự đại nhân muốn dạy dỗ thế nào? Sống chết tàn phế đều được." Lily nhẹ nhàng nói.
"Ngươi không sợ gây phiền phức à?" Hứa Thâm hỏi.
"Phiền phức?" Lily cười: "Chọc đến bọn ta, mới là phiền phức của bọn họ chứ."
Lời này khiến Hứa Thâm có chút xúc động, thì ra thân phận của hắn bây giờ, quả thực khác xa với trước đây.
Hắn im lặng một lát, nói: "Giúp ta điều tra là được, ta tự mình đến giải quyết."
"Được."
Lily đáp lời.
Hứa Thâm cũng không hề tránh né cô nàng, dù sao chuyện đưa Khư đã làm rồi, chuyện khác xem như việc nhỏ.
Nếu thật muốn bắt nhược điểm của hắn, không có cũng có thể tạo ra, như vụ sổ sách thuế giả lần này.
Thật hay giả không phải do sự thật thế nào, mà là bản thân có đủ mạnh không, có vốn liếng khiến thật thành giả, giả thành thật!
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Thâm nhận được tin của Lily, tình hình đã điều tra rõ.
Hứa Thâm im lặng nghe xong, đối với hiệu suất hành động của Truy Quang hội cũng có hiểu rõ, trong một đêm ngắn ngủi đã lấy ra được nhiều thông tin như vậy, có thể thấy năng lực của Truy Quang hội đã sớm thẩm thấu vào các ngành nghề, các vòng tuần hoàn.
"Lãnh sự đại nhân, người tỷ phu mà ngài muốn điều tra có chút thân phận, quen biết không ít quyền quý hào phú, hơn nữa còn có quan hệ qua lại với Hơi Nước hiệp hội và cả Truy Quang hội, không cần thiết, tốt nhất đừng đụng đến hắn thì hơn, nếu không sự tình sẽ có thêm nhiều phiền toái..." Lily khuyên, ban đầu nàng còn định giúp Hứa Thâm giải quyết, bán cái ân tình.
Dù sao Hứa Thâm đã được đề bạt làm người ứng cử thủ lĩnh, tương lai tiền đồ rộng mở.
Nhưng hiểu rõ tình hình lần này, nàng liền không nhắc lại chuyện đó nữa.
"Không dám."
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, đáp lời.
Thật sự là hắn không có ý định gây xung đột với tỷ phu của đối phương, không đáng.
Người hắn cần giải quyết là Hoàng Hạo.
Về phần lo lắng việc bị tỷ phu đối phương trả thù...
Hứa Thâm có biện pháp của riêng mình.
...
...
Giữa trưa, trong đại khách sạn Mona khu thị chính.
Tại phòng khách trên tầng cao nào đó.
Các món ăn tinh xảo lần lượt được dọn lên, Hoàng Hạo đang lúi húi sắp xếp, đưa món ăn đặc biệt lên vị trí cao nhất, sau đó xoa xoa tay, nở nụ cười, chờ người chủ nhân xuất hiện.
Rất nhanh, một bóng dáng thướt tha khoác túi xách hàng hiệu nhỏ, đi vào phòng khách.
"Chị!"
Hoàng Hạo vội vàng nghênh đón, mặt đầy tươi cười, sau đó đưa đầu nhìn ra phía sau: "Anh rể đâu?"
"Anh rể ngươi có việc."
Nữ nhân trung niên xinh đẹp nho nhã kia búng trán Hoàng Hạo một cái: "Ngươi đó, giờ còn quan tâm anh rể hơn cả chị, không biết còn tưởng hắn là anh trai ngươi, ta là em dâu."
Hoàng Hạo trong lòng thất vọng, ngượng ngùng cười nói: "Chị nói gì vậy, người em yêu nhất chính là chị, hôm nay chủ yếu là mời chị, mau lại đây ngồi, xem em đã chọn món trứng cá muối tan chảy chị thích nhất đây."
Nữ nhân trung niên tao nhã ngồi xuống, liếc nhìn vị trí bày thức ăn, bực bội nói: "Ngươi cứ nói thẳng đi, lần này lại muốn nhờ vả chuyện gì với anh rể ngươi?"
"Chị, ăn trước đã, em chỉ là đơn thuần mời hai người ăn bữa cơm thôi mà." Hoàng Hạo mặt đầy ân cần.
"Từ khi cha mẹ đi rồi, hai chị em mình sống nương tựa lẫn nhau, có gì thì cứ nói với chị." Nữ nhân sao không hiểu tính tình của hắn, giận dỗi nói.
Hoàng Hạo cười cười, lại không ngừng gắp thức ăn, không nói nhiều, chỉ là kể lại chuyện hai chị em.
Đến tận khi sắp kết thúc bữa ăn, mới nhắc đến chuyện của ông Trần.
Nữ nhân tùy tiện đồng ý, lại không chắc chắn, chỉ nói là về nhà sẽ hỏi xem sao.
Đến khi hai chị em giải tán rời đi, nữ nhân ngồi trở lại, nhưng đột nhiên nhận được một cuộc gọi, giữa đường nàng vội vàng xuống xe, để lái xe về trước, tự mình thì bắt taxi ở bên đường.
Rất nhanh, chiếc taxi chạy về vùng ngoại thành.
Dừng lại tại một khu nhà ở bình thường.
Nữ nhân xuống xe, theo số phòng đi vào một tòa nhà nhỏ, vào thang máy lên tầng bảy.
Phòng số 701.
Cộc cộc.
Nữ nhân gõ cửa, vẻ mặt mang theo vài phần lo âu.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một thanh niên có dáng người thon dài cân đối khỏe mạnh, dung mạo tuấn tú, anh ta nhìn thấy nữ nhân tới, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Em đến rồi à, mau vào đi." Vẻ mặt anh ta có chút không tự nhiên nói.
Nữ nhân vội vàng tiến vào: "Em nói em bị bệnh, là bệnh gì, đỡ hơn chút nào không, chị liên hệ bệnh viện cho em, chị biết nhiều bác sĩ lắm."
Khóe miệng chàng thanh niên đắng chát, hắn đương nhiên biết, chồng đối phương chính là viện trưởng.
"Vào trước đã."
Thanh niên đóng cửa, chỉ nói: "Tôi không có bệnh, chỉ là nhớ em thôi."
"Nhớ em..."
Nữ nhân có chút im lặng, không biết nên nói là cảm động hay bất đắc dĩ.
"Chúng ta chụp ảnh làm kỷ niệm."
Nhân lúc đó, thanh niên lấy ra máy ảnh.
Đây là món đồ tương đối đắt tiền, là món đồ do Hiệp hội Hơi Nước và giám sát cùng nhau đẩy mạnh.
"Đừng mà..."
"Tôi nhớ em, cũng còn cái này để xem nữa."
Khi nữ nhân rời đi, thanh niên lập tức quay lại phòng của mình, tìm kiếm xung quanh, chợt một bóng người tựa vào hốc tủ, khẽ cười nói: "Đừng căng thẳng."
Thanh niên nhìn thấy thiếu niên bỗng dưng xuất hiện, giật mình nhảy dựng, mặt cắt không còn giọt máu: "Tôi, tôi đã làm theo những gì cậu nói, cậu phải giữ lời."
"Yên tâm."
Thiếu niên cầm máy ảnh đặt bên cạnh đầu giường lên, nói: "Chờ tôi rửa ảnh ra rồi sẽ trả lại cho cậu."
"Chồng của cô ấy nghe nói lợi hại lắm, cậu, cậu không thể nói là tôi làm." Thanh niên nghiến răng nói.
"Vừa nãy cậu không quay mặt mình vào đúng không, tôi thì giám sát toàn bộ quá trình đấy." Thiếu niên lạnh nhạt nói: "Hơn nữa tôi cũng không muốn người ta tìm đến cậu, rồi qua miệng cậu mà tra hỏi ra mấy thứ cậu không nên nói."
"Vậy thì tốt." Thanh niên nhẹ nhõm thở ra.
Thiếu niên rời đi.
Thanh niên ở bên cửa sổ nhìn quanh, sau khi thấy thiếu niên rời đi, hắn cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi nơi này, hiển nhiên, nơi này không thể ở lại nữa.
Đêm xuống, tại một khu chung cư cao cấp nào đó.
Một chiếc xe hơi bình thường chạy về chung cư, từ trong xe bước xuống một người đàn ông hào hoa phong nhã.
Người đàn ông đang định về nhà, chợt thấy ở cửa hộp thư treo một phong thư, còn chưa nhét vào hộp, một nửa bị thò ra ngoài, như vậy rất dễ bị gió thổi rơi.
Người đưa thư bây giờ làm việc càng ngày càng thiếu trách nhiệm... Người đàn ông lắc đầu, tiện tay cầm lấy, hắn nhớ gần đây không có đặt mua thứ gì về nhà.
Nhìn phong thư, bên ngoài không có bất kỳ trang trí gì, trắng như tuyết, cũng không viết tên người nhận.
Người đàn ông cảm thấy có chút kỳ lạ, tiện tay mở ra, bên trong là từng tấm hình.
Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi.
Chuông cửa vang lên.
Không đợi người giúp việc, mỹ phụ đã tự mình ra mở cửa, thấy trượng phu sắc mặt bình thản, nàng sớm đã quen, lập tức cười tươi nghênh đón.
(Tính cách nhân vật chính không phải mới đầu đã hoàn thiện, muốn viết loại phát triển, chuyển biến từ từ, nên thấy chỗ nào chưa chín chắn, mong thông cảm)
Bạn cần đăng nhập để bình luận