Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 138: Kiếm chém (length: 19440)

Trong túi của tất cả mọi người đều là thiệp mời của những người giàu có ở mọi con phố thuộc Hắc Quang khu, những người này đều là tai mắt của thành phố, công việc hàng ngày của họ thường dính líu đến những thứ không thể phơi bày ra ánh sáng, đặc biệt là có quan hệ với Khư.
Khi biết cục Khư bí có đội trưởng mới nhậm chức, họ cũng muốn đến tìm kiếm sự che chở.
Hứa Thâm kiểm kê một hồi, số lễ vật được tặng đã tăng lên theo cấp số nhân, đã có hơn một triệu tệ.
Đãi ngộ của đội trưởng vượt xa so với các đội viên, xem như thực sự có thể bước vào giới thượng lưu, có trọng lượng trong cục Khư bí, ở bên ngoài tự nhiên cũng được người khác coi trọng.
Nhìn những tấm thiệp mời dự tiệc, Hứa Thâm có chút khó xử, dù việc ăn uống không có vấn đề gì, nhưng đối với hắn mà nói lại quá tốn thời gian.
Hơn nữa, tửu sắc sẽ khiến người ta mê đắm, ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của hắn.
"Bên cạnh thiếu người, thiếu người thân tín, trách sao những nhân vật lớn kia bên cạnh đều có thuộc hạ, không chỉ là để có vẻ uy phong mà còn để giúp mình bớt việc." Hứa Thâm không khỏi bắt đầu nảy sinh ý định vun trồng người làm việc.
Chỉ việc kiểm kê lễ vật thôi đã tốn của hắn mấy canh giờ, quá phiền phức.
Nhưng khi Hứa Thâm tìm kiếm những bóng hình đáng tin cậy trong đầu, lại chẳng thấy được mấy ai.
Nếu Tô Sương không đi vào nội thành, thì sau khi nàng về hưu cũng có thể giúp hắn làm việc, nhưng mỗi người đều có chí riêng, người ta không muốn ở lại Để Thành, hắn cũng không thể giữ người.
"Đặng Phong ư? Không được, tên đó quá nóng nảy, không hợp làm việc này, Lily thì ngược lại, rất quen với việc xã giao, có thể ứng phó các loại trường hợp, còn suôn sẻ hơn cả mình, nhưng... nàng là người của hội, người tài như vậy, đoán chừng sớm đã có chủ rồi, không thể tin được..."
Hứa Thâm nhíu mày suy nghĩ, Mặc Tiểu Tiểu ư? Không được, nàng mà đi thay hắn dự tiệc thì chắc sẽ lật bàn mất.
Vậy còn ai nữa?
Hứa Thâm chợt nhận ra, bản thân mình mải mê tu luyện, ít khi giao thiệp với mọi người.
Thùng thùng!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Thâm nhanh chóng thu hết lễ vật trải trên giường lại, nhét hết vào tủ quần áo.
Trong tủ chẳng có mấy bộ quần áo, lại toàn là lễ vật.
"Ai?"
"Ta." Bên ngoài truyền đến giọng một nữ tử: "Đội trưởng Hứa, có tin từ trong cục, có nhiệm vụ cần chúng ta ra ngoài, ngài muốn tham gia không?"
"Vào đi."
Cửa mở ra, Hứa Thâm thấy người đứng ngoài cửa là Hạ Tĩnh Tương, hỏi: "Là sự kiện cấp bậc nào?"
"Sự kiện cấp C, theo tình báo thì đây là sự kiện đơn lẻ." Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương không nhìn xung quanh căn phòng, chỉ hơi cúi đầu bình tĩnh báo cáo.
So với vẻ sắc sảo và hăng hái trong trại huấn luyện trước kia, bây giờ tính tình của nàng đã thay đổi, trở nên nội liễm trầm tĩnh hơn, bớt đi vẻ bốc đồng mà thêm vào sự điềm tĩnh của đàn ông.
"Vậy cùng đi." Hứa Thâm đứng dậy.
Hạ Tĩnh Tương thấy Hứa Thâm đang mặc bộ đồ tác chiến, hỏi: "Đội trưởng Hứa đã biết trước có nhiệm vụ sao?"
"Không, những nhiệm vụ nhỏ nhặt thế này trong cục sẽ không cố ý báo cho ta biết."
Nhiệm vụ nhỏ nhặt... Khóe miệng Hạ Tĩnh Tương hơi giật giật, đối với Hứa Thâm bây giờ mà nói, nhiệm vụ cấp C có lẽ thật sự là nhiệm vụ nhỏ, nhưng đối với họ thì vẫn có khả năng xảy ra bất trắc.
"Hình như đội trưởng Hứa thường xuyên mặc đồ tác chiến."
Hạ Tĩnh Tương nghiêng người nép sang một bên ở cửa, đợi Hứa Thâm đi trước mới theo sau.
"Ừm, vì ở bên ngoài có thể gặp Khư bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm." Hứa Thâm nói.
Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương khẽ động, điểm này nàng hiểu, chỉ là rất khó để luôn mặc đồ tác chiến khi ở trong môi trường thoải mái dễ chịu, dù sao đồ tác chiến quá bó buộc, mặc thường xuyên rất không thoải mái.
Xuống lầu, Hứa Thâm thấy Cố Thu Phong và những người khác đã đợi ở dưới lầu, có vẻ rất tích cực.
"Đội trưởng Hứa!"
Thấy Hứa Thâm, mấy người đồng thanh chào, tỏ vẻ cực kỳ tôn kính, không ai ra vẻ đàn anh cả.
Cố Thu Phong được Hứa Thâm cứu, lòng biết ơn của hắn đối với Hứa Thâm xuất phát từ đáy lòng, La Hoa thì lại là người có EQ cao, mặc dù Hứa Thâm gia nhập đội sau, nhưng bây giờ đã đột phá, không còn là người bọn hắn có thể sánh được nữa, vì thế cũng sẽ không gọi thẳng tên Hứa Thâm nữa.
Dù sao vị trí nuôi dưỡng con người, dù Hứa Thâm trong thời gian ngắn không cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi những người xung quanh đều rất cung kính với hắn mà cứ gọi tên cúng cơm như vậy thì sẽ khiến người khác thấy chướng tai.
La Hoa hiểu rõ đạo lý này, đây cũng là nguyên nhân giúp hắn mọi việc ở trong cục đều thuận lợi.
Mình đang ở vị trí nào thì cư xử như thế đó, không quá phô trương, cũng không tùy tiện kết giao, nịnh bợ.
"Đội trưởng Hứa, ngài cũng đi à?" Diệp Thủ thấy Hứa Thâm xuống lầu thì có chút bất ngờ, nói: "Nhiệm vụ lần này bọn tôi giải quyết được, anh đi thì hơi thừa thãi rồi."
Hứa Thâm cười nói: "Ta đang định thương lượng với các cậu một chút, ta muốn xin Cục trưởng Thân để cục giao nhiều việc hơn cho chúng ta, trừ sự kiện cấp D ra thì ta sẽ tham gia hết, các cậu thấy sao?"
Mấy người đều nghi hoặc nhìn Hứa Thâm, với vị thế của Hứa Thâm thì cần gì phải cật lực làm nhiệm vụ để kiếm công lao nữa?
Dù sao vị thế của Hứa Thâm đã sắp tới đỉnh rồi, lại đi lên nữa thì là ngồi vào cái ghế của cục trưởng.
"Anh là muốn giúp tụi em nhanh chóng tích lũy công lao à?" Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương lóe lên, dò hỏi.
Mấy người đều sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, chỉ có lý do này mới có thể giải thích được.
"Đó là một phần, cũng có nguyên nhân riêng của ta." Hứa Thâm cười nói: "Ta chỉ muốn đóng góp nhiều hơn cho cục, nếu các cậu không có ý kiến gì thì có lẽ vài tháng tới sẽ vất vả một chút, không có ngày nghỉ."
"Không vấn đề gì, có đội trưởng Hứa dẫn dắt, đây chính là kiếm công lao miễn phí, bọn tôi còn mong không được ấy chứ." Diệp Thủ cười nói.
Cố Thu Phong cũng cười đáp: "Anh nói sao thì là như thế đấy, tôi không ý kiến."
"Vậy thì đa tạ đội trưởng Hứa." La Hoa lên tiếng cảm ơn.
Hứa Thâm thấy họ không có ý kiến gì thì cười nói: "Vậy quyết định thế nhé."
Sau đó là khâu chuẩn bị trước khi xuất phát, mặc trang phục chỉnh tề rồi mới lên đường, La Hoa có tâm tư cẩn thận, cầm bản đồ chỉ đường, Diệp Thủ và Cố Thu Phong trước kia cũng là đối tượng được quan tâm trong đội, nên cũng không có biểu hiện gì, ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy.
Về phần Hạ Tĩnh Tương thì là nhân tố tiềm năng cần đào tạo chuyên sâu, địa vị cũng tương đương với Hứa Thâm trước kia, là đối tượng trọng điểm cần bồi dưỡng.
Hứa Thâm nhận ra, lúc nào không hay mình đã trở thành cây đại thụ, không còn phải dựa vào người khác nữa, mà lại còn có người cần hắn che chở.
Chỉ tiếc, không thể giúp được Ly tỷ... Trong ánh mắt Hứa Thâm thoáng qua một tia thâm trầm.
Chiếc xe rất nhanh đã đến nơi Khư làm loạn.
Ở một cô nhi viện heo hút ven đường.
...
...
Cô nhi viện mỗi ngày đều phát cơm đúng giờ.
Tối nay, tiếng chuông báo giờ cơm tối 8 giờ lại chậm chạp không vang lên.
Đợi đến 10 giờ, khi ta đói bụng không chịu nổi mà trèo ra khỏi phòng thì thấy hành lang trống không, chẳng có một bóng người.
...
Tối nay lại ăn cơm sớm.
5 giờ đã đến phòng ăn, theo mệnh lệnh của mẹ, chúng tôi ăn cơm rất nhanh.
Ta chợt nhận ra Tiểu Nguyên và Tiểu Bình ở cùng phòng không đến.
Ta hỏi mẹ.
Mẹ nói hai người bị ốm, đang ở chỗ bác sĩ khám bệnh.
Khi chúng tôi ăn xong, mẹ dẫn chúng tôi đến một căn phòng tối om.
Chỗ này rất lạ, ta rất sợ hãi, bên trong tối đen như mực.
Ta bỗng nghĩ đến, trước khi Tiểu Nguyên và Tiểu Bình bị bệnh, bọn họ rất thích ở trong phòng ngủ, đã từng bị mẹ răn dạy nghiêm khắc...
...
...
Xe dừng ở bên ngoài cô nhi viện.
Xung quanh trông khá hoang vu.
Không cần Hứa Thâm phân phó, Cố Thu Phong đã lấy trang bị phá Khư ở cốp sau xe ra, bố trí xung quanh.
"Vào trong."
Khi các thiết bị phá Khư được kích hoạt, Hứa Thâm lên tiếng, dẫn đầu xông vào trong Khư Giới.
Cố Thu Phong và những người khác lần lượt đi theo sau.
"May mắn là người vẫn còn sống à?"
"Vẫn còn, Khư ở đây có vẻ không có khẩu vị lắm, có không ít người sống sót đã được cứu ra ngoài rồi." La Hoa nói.
Thân ảnh Hứa Thâm xuyên qua bức tường của hiện thực, tiến vào bên trong cô nhi viện.
Khung cảnh bên trong vắng vẻ, từng đứa trẻ ở trong phòng, không thấy bóng người đâu, cả cô nhi viện như bị càn quét sạch.
Ở một vài phòng ngủ, Hứa Thâm thấy một ít vết máu vương trên sàn nhà.
Còn có những sợi tóc chưa bị ăn hết.
Những bức tường xám trắng cực kỳ đơn điệu, chỉ ở ngay cửa là có dán bảng chữ nổi cho người mù, đó là thời gian sinh hoạt hàng ngày của cô nhi viện.
Mấy giờ dậy, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ đi ngủ đều phải tuân thủ nghiêm chỉnh.
"Vẫn là dân Vụ tốt hơn, 8 giờ đã được ngủ, đối với chúng ta thì 8 giờ mới chỉ là bắt đầu cuộc sống về đêm mà thôi..." Cố Thu Phong nhìn lịch sinh hoạt trên tường mà cười khẩy.
"Hình như ở cửa có dấu hiệu của Hội Hỗ trợ Vụ Công, nơi này chắc là cô nhi viện do Hội Hỗ trợ Vụ Công đầu tư xây dựng." Hạ Tĩnh Tương nói.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy mà họ không phái Trảm Khư đến giải quyết sao?"
Diệp Thủ nghi ngờ hỏi: "Chỗ này cũng coi như là sản nghiệp của họ mà?"
"Có lẽ họ để người của mình đi làm việc khác rồi, chút lợi ích nhỏ nhặt thế này họ không thèm để ý." Cố Thu Phong bĩu môi nói.
"Có vẻ Khư đánh một mẻ, làm cho người của họ thiệt hại, lúc về tôi thấy có một nửa người của Hội Hỗ trợ Vụ Công không quay lại." La Hoa tâm tư cẩn thận, lúc các đội tập hợp tại Khư động, hắn đã chú ý đến tình hình của các thế lực khác nhau.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, hắn cũng để ý đến điểm đó, Khư động dù có người kiếm được, cũng có kẻ thiệt hại.
"
"Cái này Khư trốn ở đây, muốn ta lớn tiếng gọi một tiếng sao?" Cố Thu Phong nhìn quanh tứ phía, có Hứa Thâm bên cạnh, gan hắn cũng lớn hơn nhiều, nghĩ trực tiếp gây ra động tĩnh để dụ Khư ra.
La Hoa nhìn về phía Hứa Thâm, nếu Hứa Thâm không có ở đây, anh ta sẽ không đề nghị làm vậy, nhưng có Hứa Thâm trấn giữ, mọi chuyện cũng tiện lợi hơn nhiều.
"Ta đã thấy rồi."
Ánh mắt Hứa Thâm hướng về một phòng ngủ.
Nơi đó có một con cóc to lớn đang bò, nó là Đại Khư thú, thân hình hai ba mét, mập mạp, nhìn từ xa thì như cóc, lại gần xem thì ra là một gã đàn ông béo phì quá mức.
Lúc Hứa Thâm thấy nó, Khư này cũng nhận ra bọn họ, liền lộ ra vẻ mặt hung ác.
"Các ngươi đi rèn luyện đi." Hứa Thâm không tự mình ra tay, mà muốn cho bọn họ cơ hội ma luyện và tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.
"Ờ, ở đâu?"
Mọi người nghe Hứa Thâm, nhìn theo hướng anh ta, ai nấy đều ngơ ngác.
Hứa Thâm giật mình, sắc mặt thoáng thay đổi, trầm giọng nói: "Lùi lại!"
Mấy người cũng nghĩ đến một tình huống đáng sợ, sắc mặt đều biến đổi, vội vã lùi về sau mười mấy mét.
Vèo một tiếng, người cóc bật lên lao tới.
Hứa Thâm nhíu mày, không thể tiếp tục giữ im lặng.
"Vào trong lòng cha đi..." Người đàn ông bộ dạng cóc cười toe toét, trông cực kỳ hung tợn.
Hứa Thâm vào khoảnh khắc nó đến gần, đột nhiên bùng nổ.
Vụt!
Một kiếm chém ra.
Ầm một tiếng, mặt đất rung chuyển, mũi kiếm xé gió tạo thành tiếng nổ vang!
Bịch một tiếng, thân thể người cóc vỡ tan tại chỗ, bị chém làm đôi!
Máu tươi cùng nội tạng bắn tung tóe khắp nơi, đồng thời khi thân thể nó vỡ ra, mặt đất phía sau cũng bị Khư lực xung kích, chém ra một vết nứt cực sâu, như kiếm khí tung hoành.
Uy thế như vậy, khiến những người phía sau kinh hãi, mắt chữ O mồm chữ A.
Đây là hình thái thứ hai sao?
Hứa Thâm nhìn thi thể bị vỡ ra trên đất, chỉ còn đang giật giật chút ít, sắc mặt có chút biến đổi, đúng là không phải cấp B...
Khi nãy cóc này lao tới, tốc độ và khí thế khiến anh có cảm giác hơi lạ, không giống cấp B, không khiến tóc gáy anh dựng đứng lên.
Chỉ là theo nguyên tắc cẩn thận, anh vẫn chọn xuất toàn lực.
Dù sao lỡ như là Khư xảo quyệt, cố tình giấu thực lực thì sẽ bị lật thuyền mất.
Kết quả đối phương đúng là không giả vờ...
"Vừa nãy các ngươi không thấy Khư này à?" Hứa Thâm vung kiếm, chém nốt nửa đầu của Khư bị vỡ làm đôi, lúc này mới thu kiếm lùi lại, hỏi mọi người.
"Không thấy."
Mọi người nhìn nhau, đến lúc Khư bị Hứa Thâm chém mới hiện nguyên hình, chứ trước đó bọn họ không thấy chút dấu vết nào.
Hứa Thâm có chút nhíu mày, xem ra Khư này có chút năng lực đặc biệt, chắc là một loại ngụy trang.
"Được rồi, nhặt xác đi, Thu Phong, ngươi đi tìm những người sống sót gần đó xem có bỏ sót ai không." Hứa Thâm lắc đầu nói.
"Được."
Mấy người phân công, nhanh chóng xử lý hiện trường.
Chẳng mấy chốc, Cố Thu Phong từ một gian phòng nhỏ bên ngoài cô nhi viện tìm được vài đứa trẻ đang trốn bên trong.
La Hoa liên lạc với hậu cần trong cục, báo cáo tình hình.
Không bao lâu, xe tuần tra đến, đón tất cả những đứa trẻ đi.
Bọn trẻ này đều là người Vụ, chưa khai nhãn, cũng không thấy rõ hình dạng Khư, nên dù bị cuốn vào sự kiện Khư, nhưng chưa lún quá sâu. Sau khi được đưa đến cục tuần tra sẽ được thẩm vấn điều tra kỹ càng, nếu có ai nhận ra sự tồn tại của các hiện tượng siêu phàm, thì cần khai nhãn, phục vụ cho Khư bí cục.
Nếu chỉ coi như gặp một tai nạn nào đó, sẽ được chuyển đến cô nhi viện khác, trở về cuộc sống ban đầu.
Đương nhiên, sau này vẫn sẽ có người theo dõi, trong vài tháng.
Đội trưởng đội vệ binh tuần tra chạy nhanh đến bên cạnh Hứa Thâm và những người khác, lấy trong túi ra bao thuốc lá quý giá thường ngày không nỡ rút, mỗi người một điếu, hỏi han còn có gì sai bảo.
Hứa Thâm không nhận thuốc, chỉ dặn dò qua loa, Khư sẽ thu hút Khư, nơi này còn mùi, chắc chắn sẽ hấp dẫn Khư cấp D hoặc cấp E khác, lảng vảng tới đây.
Dù sao, mùi nội tạng của Khư này, ngay cả Hứa Thâm cũng thấy hấp dẫn.
Mà mùi hương sẽ còn lưu lại.
"Phong tỏa nơi này lại, tạm thời đừng cho ai tới gần."
"Vâng vâng." Đội trưởng đội vệ binh gật đầu liên tục.
Sau đó, mọi người lên xe, rời đi dưới ánh mắt dõi theo của đám người, quay về cục.
Việc báo cáo lại để Hạ Tĩnh Tương lo liệu.
Hứa Thâm để lễ vật trong trang viên lại tủ quần áo, định đợi mọi người không ở nhà thì mới dọn ra ngoài, đáy lòng vẫn cảm thấy cầm mấy đồ này có chút mờ ám, không thể phơi bày ra ánh sáng.
Sau đó, Hứa Thâm liên lạc với Liễu cục, nói rõ việc nhận thêm nhiệm vụ, lấy cớ là muốn luyện tập.
Liễu cục thấy vậy cũng không khách sáo, bảo sẽ bố trí thêm.
Hứa Thâm trở lại quảng trường Nham La thì đã là đêm khuya, Trương Lệ Dao gõ cửa đưa bữa ăn khuya, ăn mặc có vẻ mát mẻ, lộ ra xương quai xanh gợi cảm cùng đôi chân như ẩn như hiện.
Hứa Thâm nhận bữa khuya, đóng cửa lại, ăn ngon lành.
Bây giờ không tìm được người có thể dùng được, thì đành sai bảo Trương Lệ Dao vậy.
Thùng thùng.
Trương Lệ Dao ở ngoài cửa gõ, giọng có chút ấm ức: "Hứa đội, bên ngoài lạnh quá à."
"Lạnh thì về nhà."
"Nhưng đường về nhà cũng lạnh lắm."
Hứa Thâm thở dài, mở cửa ra.
Ánh mắt ai oán của Trương Lệ Dao lập tức trở nên kinh hỉ, muốn bước vào phòng nghỉ ngơi, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay đẩy lại.
Hứa Thâm cầm áo khoác, đưa vào tay cô: "Khoác áo ta rồi về đi, cho mượn tạm đó, à đúng, tiện đường giặt rồi phơi khô cho ta nhé, lâu rồi chưa giặt."
Trương Lệ Dao: "..."
Cửa phòng một lần nữa đóng lại, chỉ còn lại gương mặt xinh đẹp nghiến răng nghiến lợi ở ngoài cửa.
Hứa Thâm trở vào phòng, một lúc sau, mới nghe tiếng giày cao gót lộp cộp đi xuống lầu, đến gần thì âm thanh có phần nặng hơn.
Áo khoác nặng lắm à...? Hứa Thâm lắc đầu, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh trắng như tuyết, nhưng nhanh chóng lắc đầu để tan đi.
Được chứng kiến cảnh địa ngục máu thịt, khả năng miễn nhiễm trước sắc đẹp của anh tương đối cao.
Vẻ đẹp bên ngoài chỉ là lớp da lộn đi lộn lại, đều xêm xêm như nhau.
Hứa Thâm không biết như vậy có tính là tâm lý vặn vẹo hay một loại bệnh nào không, nhưng anh thấy nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của mình.
"Mặt nạ quyền trọng là 4, bao tay quyền trọng là 3, da đen quyền trọng là 2, hắc huyết quyền trọng cũng là 2, trước đã hấp thụ 7 món đến cực hạn, giờ chỉ có thể hấp thụ thêm một món."
Khư lực trong người Hứa Thâm sôi sục, mấy món Khư binh hiện lên trên người, khi anh điều động toàn bộ Khư binh, Hứa Thâm không biết sức chiến đấu của mình sẽ tăng đến mức nào.
Mấy ngày này, thông qua kiểm nghiệm, anh đã dò ra được quyền trọng của vài món Khư binh.
May mà anh có nhiều Khư binh trong tay, có thể kiểm tra ra được từng món một.
Dựa theo giới hạn 12 vị, dựa vào những Khư binh thông thường để bù vào, kiểm nghiệm từng món mới có kết quả.
Tuy số lượng Khư binh có thể hấp thu có hạn, nhưng Khư binh quyền trọng cao, hiệu quả rõ ràng mạnh hơn, dù chỉ một món cũng bằng bốn năm món Khư binh thường.
"Nếu mặt nạ có thể tìm thêm Khư binh khác dung hợp, quyền trọng tăng lên 6, sẽ phát sinh biến đổi chất, không biết sẽ có hiệu quả kinh người gì đây. Theo thuyết ghi chép trong Truy Quang hội, Khư binh quyền trọng đạt đến 6, xem như Khư binh giai đoạn hai, số lượng rất ít, trước kia trong người Mặc Thanh Hạo cũng không có."
"Dù Mặc gia có bồi dưỡng người tài giỏi đến thế nào, cũng không có ai được như vậy, trách không hiếm có."
Hứa Thâm có chút mong đợi, không trách dù là Khư bí cục hay thủ lĩnh Truy Quang hội, đều muốn có càng nhiều Khư binh càng tốt, cho dù là Khư binh vô dụng, nhỡ có thể hợp với đặc tính tương tự, phát sinh dung hợp, quyền trọng thay đổi, thì sẽ được tăng lên rất lớn.
Mặt nạ của Hứa Thâm sau khi dung hợp, còn chưa thực sự thi triển, nhưng anh biết, mặt nạ này hiệu quả cực kỳ bá đạo.
"Đến lúc đi hỏi thăm một chút, tiện thể phô bày sức mạnh, lỡ có người mật báo, cũng có thể khiến Mặc gia hơi thu liễm một chút, đừng nhằm vào Để thành nữa..."
Mắt Hứa Thâm hơi lay động, ý niệm anh khẽ gọi, rất nhanh, tâm trí anh hướng về Linh Quang thế giới.
Tuy bên ngoài là đêm tối, nhưng Linh Quang thế giới lúc này, vẫn sáng ngời, 27 ngôi sao xoay quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận