Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 316: Số mệnh ( canh thứ nhất) (length: 11933)
"Ngươi đối với mình quá độc ác."
Nghe xong Hứa Thâm, Hải Tước cũng không nhịn được thầm than, không nghĩ tới bọn chúng cũng nằm trong mưu đồ của Hứa Thâm.
"Không tự mình đối với mình hung ác một chút, chẳng lẽ để người khác đối với ta hung ác hơn sao?" Hứa Thâm trong đầu trả lời.
Hải Tước không phản bác được.
"Bắt đầu đi!"
Hứa Thâm đối Hạ Thông phân phó.
Hạ Thông không còn do dự, nhanh chóng chui vào trong thân thể của Kiến Chúa đỏ tươi, hoặc có thể nói, lẻn vào trong trí nhớ của nàng.
Hứa Thâm ngoài việc để hắn xuyên tạc ký ức của Kiến Chúa đỏ tươi, còn để hắn nhờ đó tìm kiếm ra vị trí "Quá khứ" của Kiến Chúa, như vậy mới có thể xóa bỏ hoàn toàn Kiến Chúa.
"Không biết cuộc đời vị Kiến Chúa này sẽ ầm ầm sóng dậy thế nào?"
Trong lòng Hạ Thông có chút mong đợi, cũng muốn nhờ đó thăm dò, nếu không với sức mạnh của Kiến Chúa đỏ tươi, hắn cơ bản không có cơ hội lẻn vào trong trí nhớ đối phương, muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà, khi Hạ Thông nhanh chóng bơi lội thỏa thích trong trí nhớ của Kiến Chúa đỏ tươi, lại phát hiện trí nhớ của Kiến Chúa này rất nhanh đã đi đến hồi kết.
Cái ký ức này kém xa sự bao la hùng vĩ mà hắn tưởng tượng, ngược lại có chút vụn vặt, được chắp vá từ hai đoạn ký ức.
Một đoạn ký ức tựa hồ đến từ "Hiện tại".
Trong trí nhớ là cảnh Kiến Chúa chấp chính ở Tuyết Cung, xử lý việc vặt hằng ngày, đồng thời thông qua bộ phận tình báo của mình, bí vệ, luôn kiểm soát động tĩnh của các khu.
Đồng thời, thông qua tin tức từ ngọc thạch, đến từ tương lai được khắc xuống, lựa chọn đi săn giết Hứa Thâm.
Hai lần săn giết, tiêu diệt Hứa Thâm hoàn toàn.
Đoạn ký ức thứ hai thì đến từ tương lai.
Trong trí nhớ:
Kiến Chúa đỏ tươi vừa từ Khư hải xuyên thẳng về, liền thấy Hứa Thâm đã đợi sẵn, lập tức phát động tấn công nàng.
Và vào khoảnh khắc đó, Kiến Chúa đỏ tươi dường như bỗng biết đến tất cả các loại ký ức đến từ "Quá khứ" và "Hiện tại", lựa chọn cùng Hứa Thâm giao chiến.
Nhưng trong cuộc chém giết, lại phát hiện không địch lại Hứa Thâm, bị đuổi giết phải chật vật bỏ chạy.
Thế là Kiến Chúa đỏ tươi lựa chọn mượn sức mạnh cấp Truyền Thuyết Khư binh mà mình đạt được, đem lực lượng của mình chiếu xạ đến quá khứ.
Thông qua đó mà tiêu diệt Hứa Thâm trong quá khứ.
Sau đó là cảnh Kiến Chúa đỏ tươi giáng lâm và đại chiến tiếp theo.
Xem hết những ký ức này, Hạ Thông có chút kinh hãi.
Tất cả những điều này… Lại trùng khớp với những dự đoán và mưu đồ của Hứa Thâm!
Rốt cuộc ai mới là người đến từ tương lai?
Mà lại, trong đoạn ký ức này, Hạ Thông còn biết được sức mạnh cấp Truyền Thuyết Khư binh của Kiến Chúa:
Chiết xạ!
Cùng cung cấp nguồn năng lượng khổng lồ!
Hai loại sức mạnh kết hợp, giúp cho năng lực xuyên thẳng thời gian của Kiến Chúa "Tương lai" tăng cường, năng lực có thể chiếu xạ đến nhiều khoảng thời gian.
Kiến Chúa đỏ tươi bị đánh bại trước mắt chỉ là hình chiếu của một khoảng thời gian tương lai!
Ngoài hình chiếu này, còn chiếu xạ ra rất nhiều hình chiếu ở những khoảng thời gian tương lai khác.
Có những hình chiếu xuyên thẳng đến quá khứ, bóp chết cơ hội tấn thăng quân vương của Dạ Thử Vương.
Có những hình chiếu chiếu tới những khoảng thời gian xa xưa hơn, muốn bóp chết Hứa Thâm từ trong nôi.
Nhưng từ kết quả trước mắt, dường như những hình chiếu chiếu xạ đến những khoảng thời gian xa xưa hơn đã thất bại trong việc tấn công Hứa Thâm.
Nếu không, dù Hứa Thâm có sức mạnh thông thiên, thì dù trấn áp Kiến Chúa đỏ tươi trước mắt bằng bất cứ giá nào, cũng không cách nào thay đổi sự thật rằng mình đã bị Kiến Chúa tiêu diệt ở "quá khứ"!
Khư binh cấp Truyền Thuyết này đã giúp sức mạnh của Kiến Chúa tăng lên một cách đột phá, có khả năng cải thiên hoán địa, nếu sức mạnh này không bị đè nén, thậm chí có thể... Thống trị cả nội thành!
Hạ Thông càng xem càng kinh hãi, đây chính là sự kinh khủng của Khư binh cấp Truyền Thuyết.
Nếu như kết hợp với những năng lực khác thì có thể gia tăng sức mạnh ở một mức độ lớn, nhưng còn kém xa so với kết hợp với loại biến thái như "Thời gian".
Khi thời gian bị chiết xạ, vô số hình chiếu của Kiến Chúa sẽ xuất hiện trong nhiều khoảng thời gian khác nhau, điều này thật quá kinh khủng!
Nếu không có một loại quy tắc nào đó hạn chế, Kiến Chúa đỏ tươi thậm chí có thể không ngừng chiếu xạ thêm nhiều hình chiếu hơn nữa, lợi dụng chiến thuật biển người để tiêu diệt Hứa Thâm.
Sau khi xem xong những ký ức này, Hạ Thông tiếp tục tìm kiếm bên trong, lại phát hiện mình không thể tìm được đoạn ký ức "quá khứ" của Kiến Chúa.
Hắn nghĩ đến Hứa Thâm, đột nhiên tỉnh ngộ.
Kiến Chúa ở "quá khứ" đã bỏ trốn, mang theo phần ký ức kia, bởi vậy Kiến Chúa trước mắt chỉ còn "hiện tại" và "hình chiếu tương lai".
Hạ Thông từng nghĩ rằng mình đủ khó chơi và mạnh mẽ, nhưng giờ phút này, lại bị thủ đoạn của hai người Hứa Thâm và Kiến Chúa làm cho chấn động và khuất phục.
Hai gã này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân!
Nhưng cuối cùng, Hứa Thâm vẫn cao tay hơn một bậc.
Sau một hồi thổn thức cảm thán, Hạ Thông nhanh chóng tiến hành xuyên tạc ký ức, phát động năng lực của mình, âm thầm lặng lẽ nhét hết tất cả những thứ mà Hứa Thâm dặn dò vào trí nhớ của Kiến Chúa đỏ tươi.
Đồng thời cắt giảm một vài ký ức không cần thiết của nàng.
Ví dụ như đoạn thông tin Hứa Thâm từng nói ra về họ Liễu trước đó.
Thông qua thủ đoạn về trí nhớ, nó đã bị xóa đi.
Trong lúc sửa chữa ký ức, Hạ Thông chợt thoáng qua một ý niệm.
Nếu như nhân cơ hội này, hắn cài đặt một công tắc ký ức mà chỉ mình biết trong đầu Kiến Chúa đỏ tươi thì sẽ như thế nào?
Hoặc tạo ra một sơ hở trong những chuyện Hứa Thâm đã dặn.
Như vậy, kế hoạch của Hứa Thâm sẽ thất bại, đến lúc đó hai gã này chắc chắn sẽ bùng nổ một trận đại chiến vượt quá sức tưởng tượng, ai thắng ai chết còn chưa biết.
Nhưng ý niệm này chỉ vừa thoáng qua một lát, cuối cùng, Hạ Thông vẫn lựa chọn ngoan ngoãn làm theo.
Hắn nhìn không thấu Hứa Thâm, cộng thêm những thủ đoạn mà Hứa Thâm đã thể hiện, hắn rất lo rằng Hứa Thâm có lẽ đã sớm tính toán đến việc hắn sẽ giở trò, có lẽ có thủ đoạn phản chế gì đó mà mình không biết.
Vẫn là đừng tự chuốc lấy phiền phức...
Rất nhanh.
Hạ Thông đã kết thúc việc xuyên tạc ký ức, sau đó rút lui khỏi trí nhớ của Kiến Chúa đỏ tươi, lo lắng bản thân sẽ bị vạ lây.
"Xong rồi."
Thân ảnh hắn xuất hiện bên cạnh Hứa Thâm, nhỏ giọng nói một câu.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, nhìn Kiến Chúa đỏ tươi với ánh mắt lạnh lùng mà ẩn nhẫn, nói: "Cho ta mượn tạng phủ ngươi dùng một chút."
"Muốn giết thì cứ giết, nói nhảm làm gì!"
Kiến Chúa đỏ tươi lúc này cũng biết mình đã rơi vào tay Hứa Thâm, không có hy vọng đào thoát, điều duy nhất khiến nàng cảm thấy đáng tiếc là không thể truyền ra thông tin trước mắt này.
Nàng biết mình sẽ không chết, dù sao "quá khứ" của mình vẫn còn.
Chỉ cần còn "quá khứ", thì sẽ có "tương lai".
Nhưng nếu mình chết ngay bây giờ, sẽ mất đi phần ký ức và trải nghiệm ở thời khắc này.
Hứa Thâm thấy nàng cứng đầu như vậy, không nói hai lời, trực tiếp vung kiếm rạch bụng nàng, sau đó thò tay vào, móc tạng phủ bên trong ra gặm ăn.
"Thơm quá thơm quá a!"
Ngưu Đầu Nhân trong người Hứa Thâm không nhịn được thèm ăn.
Hứa Thâm nhưng không để ý, gặm ăn mấy miếng rồi cau mày.
Mùi vị đó có chút lạ.
Không giống như trái cây bình thường, ngược lại giống như đậu phụ bị biến chất.
"Khó ăn quá." Hứa Thâm tỉ mỉ đánh giá, rồi vứt bỏ những thứ còn sót lại trong tay.
Kiến Chúa đỏ tươi lạnh lùng nhìn Hứa Thâm, dù tạng phủ bị xé ra, nhưng biểu cảm nàng vẫn lạnh lùng như thường, dường như không hề cảm thấy đau đớn, có thể thấy ý chí lực của nàng rất mạnh.
Hứa Thâm chụp tay một cái, lôi cả phi phong màu đỏ thẫm phía sau nàng xuống.
Chiếc phi phong màu đỏ thẫm này là Khư binh cấp Truyền Thuyết, khi cầm vào thì mềm mại và lạnh buốt, còn mang theo cảm giác ướt dính đặc biệt.
Hứa Thâm lúc này mới cẩn thận phân biệt, mới phát hiện đây không phải là áo choàng gì cả, rõ ràng nó giống một lớp da đầy máu thịt hơn!
Khư binh thường giống như một loại khí quan nào đó, Hứa Thâm đã sớm thích ứng, thần sắc bình tĩnh thu hồi nó lại, rồi nhìn Kiến Chúa đang ngồi gục xuống đất vì bị thương, nói: "Chúng ta chơi trò chơi săn bắt đi."
"Hừ, ngươi không biết kẻ phản diện thường chết vì nói nhiều sao?" Kiến Chúa cười lạnh.
Hứa Thâm ngẩn người, cảm thấy câu nói này có chút kỳ lạ, không khỏi nở một nụ cười, nói: "Có vẻ là vậy, nhưng cứ vậy mà thắng ngươi, không châm biếm vài câu, thực sự không thể biểu đạt hết tâm tình ta vào giờ phút này."
Kiến Chúa chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
"Cho ngươi 3 giây, xem ngươi có thể chạy thoát khỏi mắt ta không, nếu trốn được coi như là ta tán dương ngươi." Hứa Thâm nói.
Đôi mắt Kiến Chúa nhấp nháy, sau đó cảm nhận được loại sức mạnh trói buộc và áp chế kia đã biến mất, một nguồn sức mạnh lớn xuất hiện trong cơ thể, nhưng mất đi chiếc phi phong đỏ thẫm, sức mạnh của nàng rõ ràng không còn được như trước.
Nhưng điều đó đã là quá đủ.
Cho nàng ba giây?
Trước mặt một người có năng lực thời gian, ngươi biết 3 giây có ý nghĩa gì sao?!
Trong lòng nàng cười lạnh, sự khinh thị và chủ quan của Hứa Thâm sẽ khiến hắn phải trả cái giá đắt!
Sưu!
Nàng lập tức phát động kỹ năng ngừng thời gian, sau đó kéo giãn khoảng cách, đồng thời gia tốc thời gian trên người, năng lực lúc trước của nàng đã mất hiệu lực, nàng đoán là do liên quan đến khoảng cách tiếp cận Hứa Thâm.
Vì vậy nhất định phải kéo giãn càng xa, càng xa hơn!
Hơn nữa, nàng cũng nhận ra rằng, dù bản thân đến từ tương lai, dẫn trước Hứa Thâm một khoảng thời gian, nhưng nếu không thể bóp chết Hứa Thâm trước khi hắn trở thành quân vương, thì có lẽ rất khó đánh bại gã này.
Đến bây giờ nàng cũng chỉ lục lọi được một vài thông tin về năng lực của đối phương, không có cách nào phá giải được.
Mà không thể phá giải thì có nghĩa là không thể chiến thắng.
Chỉ có thể trốn!
3 giây.
Kiến Chúa gần như biến mất trong tầm mắt của mọi người ngay lập tức.
Khi thời gian ngừng lại kết thúc, Kiến Chúa đã biến mất không thấy đâu, ngay cả con bạch mã nàng cưỡi cũng không thấy nữa.
"Uy, ngươi thả nàng đi?!"
Vòng tròn lĩnh vực kết thúc, người phụ nữ tóc xanh không thể tin được nhìn Hứa Thâm, cho dù nàng không biết rõ Hứa Thâm vừa cùng Kiến Chúa nói chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt Hứa Thâm, một nhân vật nguy hiểm như vậy thế mà lại để nàng chạy trốn?!
"Không sao, để nàng trốn trước một lát." Hứa Thâm mặt đầy tự tin, nhìn qua hết sức kiêu căng.
Thấy Hứa Thâm ngạo mạn như vậy, người phụ nữ tóc xanh cùng người đàn ông trung niên mặt khối vuông đều nhíu mày.
Lúc trước Hứa Thâm gần như đùa bỡn Kiến Chúa trong lòng bàn tay, dễ dàng trấn áp, nhưng đây dù sao cũng là Kiến Chúa, kẻ nắm giữ thời gian.
Nếu như từ quá khứ đánh tan Hứa Thâm, làm Hứa Thâm giống như Dạ Thử Vương, mặc ngươi có năng lực mạnh hơn, không thể vượt qua thời gian cũng chẳng khác nào vô dụng!
"Ngươi quá ngạo mạn."
Người phụ nữ tóc xanh chỉ có thể đánh giá một câu như thế, nhưng ánh mắt đã từ từ rơi vào chiếc phi phong đỏ rực trên tay Hứa Thâm.
Hứa Thâm chỉ lẳng lặng liếc nhìn sợi dây kia còn lưu lại trong hư không, đó là chuỗi nhân quả trên người Kiến Chúa, chỉ có một sợi, nhưng đủ để hắn truy kích.
Bất quá hắn không vội truy sát, mà cảm nhận thân thể mình.
Nhắm mắt lại, Hứa Thâm thấy phòng tối.
Bên ngoài phòng tối, lại không có khách mới đến thăm.
Là vì... khách mới đến thăm đồ ăn quá khó nuốt ư?
Hay là nói, bản thân mình cũng chưa ăn được phần chân chính kia.
Chính là... phần tồn tại ở "quá khứ"?
Hứa Thâm thầm thở dài một tiếng, suy nghĩ chuyển động, dường như đã hiểu ra, xem ra hết thảy đều đã được định đoạt từ lâu...
Nghe xong Hứa Thâm, Hải Tước cũng không nhịn được thầm than, không nghĩ tới bọn chúng cũng nằm trong mưu đồ của Hứa Thâm.
"Không tự mình đối với mình hung ác một chút, chẳng lẽ để người khác đối với ta hung ác hơn sao?" Hứa Thâm trong đầu trả lời.
Hải Tước không phản bác được.
"Bắt đầu đi!"
Hứa Thâm đối Hạ Thông phân phó.
Hạ Thông không còn do dự, nhanh chóng chui vào trong thân thể của Kiến Chúa đỏ tươi, hoặc có thể nói, lẻn vào trong trí nhớ của nàng.
Hứa Thâm ngoài việc để hắn xuyên tạc ký ức của Kiến Chúa đỏ tươi, còn để hắn nhờ đó tìm kiếm ra vị trí "Quá khứ" của Kiến Chúa, như vậy mới có thể xóa bỏ hoàn toàn Kiến Chúa.
"Không biết cuộc đời vị Kiến Chúa này sẽ ầm ầm sóng dậy thế nào?"
Trong lòng Hạ Thông có chút mong đợi, cũng muốn nhờ đó thăm dò, nếu không với sức mạnh của Kiến Chúa đỏ tươi, hắn cơ bản không có cơ hội lẻn vào trong trí nhớ đối phương, muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà, khi Hạ Thông nhanh chóng bơi lội thỏa thích trong trí nhớ của Kiến Chúa đỏ tươi, lại phát hiện trí nhớ của Kiến Chúa này rất nhanh đã đi đến hồi kết.
Cái ký ức này kém xa sự bao la hùng vĩ mà hắn tưởng tượng, ngược lại có chút vụn vặt, được chắp vá từ hai đoạn ký ức.
Một đoạn ký ức tựa hồ đến từ "Hiện tại".
Trong trí nhớ là cảnh Kiến Chúa chấp chính ở Tuyết Cung, xử lý việc vặt hằng ngày, đồng thời thông qua bộ phận tình báo của mình, bí vệ, luôn kiểm soát động tĩnh của các khu.
Đồng thời, thông qua tin tức từ ngọc thạch, đến từ tương lai được khắc xuống, lựa chọn đi săn giết Hứa Thâm.
Hai lần săn giết, tiêu diệt Hứa Thâm hoàn toàn.
Đoạn ký ức thứ hai thì đến từ tương lai.
Trong trí nhớ:
Kiến Chúa đỏ tươi vừa từ Khư hải xuyên thẳng về, liền thấy Hứa Thâm đã đợi sẵn, lập tức phát động tấn công nàng.
Và vào khoảnh khắc đó, Kiến Chúa đỏ tươi dường như bỗng biết đến tất cả các loại ký ức đến từ "Quá khứ" và "Hiện tại", lựa chọn cùng Hứa Thâm giao chiến.
Nhưng trong cuộc chém giết, lại phát hiện không địch lại Hứa Thâm, bị đuổi giết phải chật vật bỏ chạy.
Thế là Kiến Chúa đỏ tươi lựa chọn mượn sức mạnh cấp Truyền Thuyết Khư binh mà mình đạt được, đem lực lượng của mình chiếu xạ đến quá khứ.
Thông qua đó mà tiêu diệt Hứa Thâm trong quá khứ.
Sau đó là cảnh Kiến Chúa đỏ tươi giáng lâm và đại chiến tiếp theo.
Xem hết những ký ức này, Hạ Thông có chút kinh hãi.
Tất cả những điều này… Lại trùng khớp với những dự đoán và mưu đồ của Hứa Thâm!
Rốt cuộc ai mới là người đến từ tương lai?
Mà lại, trong đoạn ký ức này, Hạ Thông còn biết được sức mạnh cấp Truyền Thuyết Khư binh của Kiến Chúa:
Chiết xạ!
Cùng cung cấp nguồn năng lượng khổng lồ!
Hai loại sức mạnh kết hợp, giúp cho năng lực xuyên thẳng thời gian của Kiến Chúa "Tương lai" tăng cường, năng lực có thể chiếu xạ đến nhiều khoảng thời gian.
Kiến Chúa đỏ tươi bị đánh bại trước mắt chỉ là hình chiếu của một khoảng thời gian tương lai!
Ngoài hình chiếu này, còn chiếu xạ ra rất nhiều hình chiếu ở những khoảng thời gian tương lai khác.
Có những hình chiếu xuyên thẳng đến quá khứ, bóp chết cơ hội tấn thăng quân vương của Dạ Thử Vương.
Có những hình chiếu chiếu tới những khoảng thời gian xa xưa hơn, muốn bóp chết Hứa Thâm từ trong nôi.
Nhưng từ kết quả trước mắt, dường như những hình chiếu chiếu xạ đến những khoảng thời gian xa xưa hơn đã thất bại trong việc tấn công Hứa Thâm.
Nếu không, dù Hứa Thâm có sức mạnh thông thiên, thì dù trấn áp Kiến Chúa đỏ tươi trước mắt bằng bất cứ giá nào, cũng không cách nào thay đổi sự thật rằng mình đã bị Kiến Chúa tiêu diệt ở "quá khứ"!
Khư binh cấp Truyền Thuyết này đã giúp sức mạnh của Kiến Chúa tăng lên một cách đột phá, có khả năng cải thiên hoán địa, nếu sức mạnh này không bị đè nén, thậm chí có thể... Thống trị cả nội thành!
Hạ Thông càng xem càng kinh hãi, đây chính là sự kinh khủng của Khư binh cấp Truyền Thuyết.
Nếu như kết hợp với những năng lực khác thì có thể gia tăng sức mạnh ở một mức độ lớn, nhưng còn kém xa so với kết hợp với loại biến thái như "Thời gian".
Khi thời gian bị chiết xạ, vô số hình chiếu của Kiến Chúa sẽ xuất hiện trong nhiều khoảng thời gian khác nhau, điều này thật quá kinh khủng!
Nếu không có một loại quy tắc nào đó hạn chế, Kiến Chúa đỏ tươi thậm chí có thể không ngừng chiếu xạ thêm nhiều hình chiếu hơn nữa, lợi dụng chiến thuật biển người để tiêu diệt Hứa Thâm.
Sau khi xem xong những ký ức này, Hạ Thông tiếp tục tìm kiếm bên trong, lại phát hiện mình không thể tìm được đoạn ký ức "quá khứ" của Kiến Chúa.
Hắn nghĩ đến Hứa Thâm, đột nhiên tỉnh ngộ.
Kiến Chúa ở "quá khứ" đã bỏ trốn, mang theo phần ký ức kia, bởi vậy Kiến Chúa trước mắt chỉ còn "hiện tại" và "hình chiếu tương lai".
Hạ Thông từng nghĩ rằng mình đủ khó chơi và mạnh mẽ, nhưng giờ phút này, lại bị thủ đoạn của hai người Hứa Thâm và Kiến Chúa làm cho chấn động và khuất phục.
Hai gã này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân!
Nhưng cuối cùng, Hứa Thâm vẫn cao tay hơn một bậc.
Sau một hồi thổn thức cảm thán, Hạ Thông nhanh chóng tiến hành xuyên tạc ký ức, phát động năng lực của mình, âm thầm lặng lẽ nhét hết tất cả những thứ mà Hứa Thâm dặn dò vào trí nhớ của Kiến Chúa đỏ tươi.
Đồng thời cắt giảm một vài ký ức không cần thiết của nàng.
Ví dụ như đoạn thông tin Hứa Thâm từng nói ra về họ Liễu trước đó.
Thông qua thủ đoạn về trí nhớ, nó đã bị xóa đi.
Trong lúc sửa chữa ký ức, Hạ Thông chợt thoáng qua một ý niệm.
Nếu như nhân cơ hội này, hắn cài đặt một công tắc ký ức mà chỉ mình biết trong đầu Kiến Chúa đỏ tươi thì sẽ như thế nào?
Hoặc tạo ra một sơ hở trong những chuyện Hứa Thâm đã dặn.
Như vậy, kế hoạch của Hứa Thâm sẽ thất bại, đến lúc đó hai gã này chắc chắn sẽ bùng nổ một trận đại chiến vượt quá sức tưởng tượng, ai thắng ai chết còn chưa biết.
Nhưng ý niệm này chỉ vừa thoáng qua một lát, cuối cùng, Hạ Thông vẫn lựa chọn ngoan ngoãn làm theo.
Hắn nhìn không thấu Hứa Thâm, cộng thêm những thủ đoạn mà Hứa Thâm đã thể hiện, hắn rất lo rằng Hứa Thâm có lẽ đã sớm tính toán đến việc hắn sẽ giở trò, có lẽ có thủ đoạn phản chế gì đó mà mình không biết.
Vẫn là đừng tự chuốc lấy phiền phức...
Rất nhanh.
Hạ Thông đã kết thúc việc xuyên tạc ký ức, sau đó rút lui khỏi trí nhớ của Kiến Chúa đỏ tươi, lo lắng bản thân sẽ bị vạ lây.
"Xong rồi."
Thân ảnh hắn xuất hiện bên cạnh Hứa Thâm, nhỏ giọng nói một câu.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, nhìn Kiến Chúa đỏ tươi với ánh mắt lạnh lùng mà ẩn nhẫn, nói: "Cho ta mượn tạng phủ ngươi dùng một chút."
"Muốn giết thì cứ giết, nói nhảm làm gì!"
Kiến Chúa đỏ tươi lúc này cũng biết mình đã rơi vào tay Hứa Thâm, không có hy vọng đào thoát, điều duy nhất khiến nàng cảm thấy đáng tiếc là không thể truyền ra thông tin trước mắt này.
Nàng biết mình sẽ không chết, dù sao "quá khứ" của mình vẫn còn.
Chỉ cần còn "quá khứ", thì sẽ có "tương lai".
Nhưng nếu mình chết ngay bây giờ, sẽ mất đi phần ký ức và trải nghiệm ở thời khắc này.
Hứa Thâm thấy nàng cứng đầu như vậy, không nói hai lời, trực tiếp vung kiếm rạch bụng nàng, sau đó thò tay vào, móc tạng phủ bên trong ra gặm ăn.
"Thơm quá thơm quá a!"
Ngưu Đầu Nhân trong người Hứa Thâm không nhịn được thèm ăn.
Hứa Thâm nhưng không để ý, gặm ăn mấy miếng rồi cau mày.
Mùi vị đó có chút lạ.
Không giống như trái cây bình thường, ngược lại giống như đậu phụ bị biến chất.
"Khó ăn quá." Hứa Thâm tỉ mỉ đánh giá, rồi vứt bỏ những thứ còn sót lại trong tay.
Kiến Chúa đỏ tươi lạnh lùng nhìn Hứa Thâm, dù tạng phủ bị xé ra, nhưng biểu cảm nàng vẫn lạnh lùng như thường, dường như không hề cảm thấy đau đớn, có thể thấy ý chí lực của nàng rất mạnh.
Hứa Thâm chụp tay một cái, lôi cả phi phong màu đỏ thẫm phía sau nàng xuống.
Chiếc phi phong màu đỏ thẫm này là Khư binh cấp Truyền Thuyết, khi cầm vào thì mềm mại và lạnh buốt, còn mang theo cảm giác ướt dính đặc biệt.
Hứa Thâm lúc này mới cẩn thận phân biệt, mới phát hiện đây không phải là áo choàng gì cả, rõ ràng nó giống một lớp da đầy máu thịt hơn!
Khư binh thường giống như một loại khí quan nào đó, Hứa Thâm đã sớm thích ứng, thần sắc bình tĩnh thu hồi nó lại, rồi nhìn Kiến Chúa đang ngồi gục xuống đất vì bị thương, nói: "Chúng ta chơi trò chơi săn bắt đi."
"Hừ, ngươi không biết kẻ phản diện thường chết vì nói nhiều sao?" Kiến Chúa cười lạnh.
Hứa Thâm ngẩn người, cảm thấy câu nói này có chút kỳ lạ, không khỏi nở một nụ cười, nói: "Có vẻ là vậy, nhưng cứ vậy mà thắng ngươi, không châm biếm vài câu, thực sự không thể biểu đạt hết tâm tình ta vào giờ phút này."
Kiến Chúa chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
"Cho ngươi 3 giây, xem ngươi có thể chạy thoát khỏi mắt ta không, nếu trốn được coi như là ta tán dương ngươi." Hứa Thâm nói.
Đôi mắt Kiến Chúa nhấp nháy, sau đó cảm nhận được loại sức mạnh trói buộc và áp chế kia đã biến mất, một nguồn sức mạnh lớn xuất hiện trong cơ thể, nhưng mất đi chiếc phi phong đỏ thẫm, sức mạnh của nàng rõ ràng không còn được như trước.
Nhưng điều đó đã là quá đủ.
Cho nàng ba giây?
Trước mặt một người có năng lực thời gian, ngươi biết 3 giây có ý nghĩa gì sao?!
Trong lòng nàng cười lạnh, sự khinh thị và chủ quan của Hứa Thâm sẽ khiến hắn phải trả cái giá đắt!
Sưu!
Nàng lập tức phát động kỹ năng ngừng thời gian, sau đó kéo giãn khoảng cách, đồng thời gia tốc thời gian trên người, năng lực lúc trước của nàng đã mất hiệu lực, nàng đoán là do liên quan đến khoảng cách tiếp cận Hứa Thâm.
Vì vậy nhất định phải kéo giãn càng xa, càng xa hơn!
Hơn nữa, nàng cũng nhận ra rằng, dù bản thân đến từ tương lai, dẫn trước Hứa Thâm một khoảng thời gian, nhưng nếu không thể bóp chết Hứa Thâm trước khi hắn trở thành quân vương, thì có lẽ rất khó đánh bại gã này.
Đến bây giờ nàng cũng chỉ lục lọi được một vài thông tin về năng lực của đối phương, không có cách nào phá giải được.
Mà không thể phá giải thì có nghĩa là không thể chiến thắng.
Chỉ có thể trốn!
3 giây.
Kiến Chúa gần như biến mất trong tầm mắt của mọi người ngay lập tức.
Khi thời gian ngừng lại kết thúc, Kiến Chúa đã biến mất không thấy đâu, ngay cả con bạch mã nàng cưỡi cũng không thấy nữa.
"Uy, ngươi thả nàng đi?!"
Vòng tròn lĩnh vực kết thúc, người phụ nữ tóc xanh không thể tin được nhìn Hứa Thâm, cho dù nàng không biết rõ Hứa Thâm vừa cùng Kiến Chúa nói chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt Hứa Thâm, một nhân vật nguy hiểm như vậy thế mà lại để nàng chạy trốn?!
"Không sao, để nàng trốn trước một lát." Hứa Thâm mặt đầy tự tin, nhìn qua hết sức kiêu căng.
Thấy Hứa Thâm ngạo mạn như vậy, người phụ nữ tóc xanh cùng người đàn ông trung niên mặt khối vuông đều nhíu mày.
Lúc trước Hứa Thâm gần như đùa bỡn Kiến Chúa trong lòng bàn tay, dễ dàng trấn áp, nhưng đây dù sao cũng là Kiến Chúa, kẻ nắm giữ thời gian.
Nếu như từ quá khứ đánh tan Hứa Thâm, làm Hứa Thâm giống như Dạ Thử Vương, mặc ngươi có năng lực mạnh hơn, không thể vượt qua thời gian cũng chẳng khác nào vô dụng!
"Ngươi quá ngạo mạn."
Người phụ nữ tóc xanh chỉ có thể đánh giá một câu như thế, nhưng ánh mắt đã từ từ rơi vào chiếc phi phong đỏ rực trên tay Hứa Thâm.
Hứa Thâm chỉ lẳng lặng liếc nhìn sợi dây kia còn lưu lại trong hư không, đó là chuỗi nhân quả trên người Kiến Chúa, chỉ có một sợi, nhưng đủ để hắn truy kích.
Bất quá hắn không vội truy sát, mà cảm nhận thân thể mình.
Nhắm mắt lại, Hứa Thâm thấy phòng tối.
Bên ngoài phòng tối, lại không có khách mới đến thăm.
Là vì... khách mới đến thăm đồ ăn quá khó nuốt ư?
Hay là nói, bản thân mình cũng chưa ăn được phần chân chính kia.
Chính là... phần tồn tại ở "quá khứ"?
Hứa Thâm thầm thở dài một tiếng, suy nghĩ chuyển động, dường như đã hiểu ra, xem ra hết thảy đều đã được định đoạt từ lâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận