Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 112: Giết (length: 23093)
"Là ngươi? !"
Hoàng Hạo nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên, lập tức sắc mặt thay đổi, tức giận nói: "Ngươi làm sao tiến vào được?"
"Ngươi không hiểu rõ nhân viên diệt Khư à?"
Hứa Thâm kinh ngạc.
Hoàng Hạo đương nhiên hiểu, hỏi như vậy hoàn toàn là theo phản xạ bản năng, bọn họ lắp đặt khóa chống trộm, nhưng chuyện này chỉ có thể phòng kẻ trộm, lại không thể phòng những quái vật này.
"Ngươi đến đây làm gì?" Hoàng Hạo sắc mặt khó coi, hiển nhiên Hứa Thâm đến đây không có ý tốt.
"Giải quyết ngươi."
Hứa Thâm nói.
"Cái gì?" Hoàng Hạo khẽ giật mình.
Hứa Thâm nói quá thẳng, khiến hắn nhất thời có chút sửng sốt.
Đến khi thấy thần sắc bình tĩnh của Hứa Thâm, hắn rốt cục kịp phản ứng, trái tim hung hăng co rút lại, tỉnh rượu hơn phân nửa, tức giận nói: "Ngươi muốn giết ta? Ngươi biết ta là ai không, anh rể ta là viện trưởng bệnh viện Thái Khang, ta còn quen biết Trần khoa trưởng trong cục các ngươi, ta còn quen biết..."
"Ngươi biết Tử Thần không?"
Hứa Thâm ngắt lời hắn.
Hoàng Hạo ngơ ngẩn.
"Biết, có thể cầu hắn đừng thu ngươi." Hứa Thâm nói.
Hoàng Hạo toàn thân run rẩy, giờ khắc này hắn rốt cục minh bạch, thiếu niên trước mắt là thật sự đến.
Mặc dù bình thường cũng hiểu rõ, những nhân viên diệt Khư này có sức mạnh giết chết bọn họ, nhưng bọn họ biết rõ, chỉ cần đối phương không muốn chết, sẽ không làm ra chuyện kích động như vậy.
Dù sao vệ sĩ cũng có thể giết người, nhưng ai sẽ sợ vệ sĩ của mình?
Nhưng khi chỉ có hai người, vệ sĩ cầm súng nói với ngươi, ta phải giải quyết ngươi lúc này.
Ai có thể không hoảng hốt?
"Ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ bị chế tài!" Hoàng Hạo sắc mặt khó coi, nghiến răng nói: "Ngươi chẳng lẽ muốn cùng ta đồng quy vu tận sao? Ta có đắc tội gì ngươi đâu!"
Hứa Thâm cười cười, cũng không vạch trần đối phương, khẽ nói: "Ngươi đánh giá cao mình rồi, không ai biết ta giết ngươi, ngươi chỉ là chết vì tai nạn, say rượu lại ăn quá nhiều dẫn đến nhồi máu cơ tim."
"Ngươi!"
Hoàng Hạo sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh như mưa, mặt trắng bệch, bỗng nhiên trở mặt nói: "Hứa lão đệ, không, Hứa ca, Hứa gia! Tha cho ta, ta van ngươi, ngươi bảo ta làm gì ta cũng đồng ý, có phải ngươi vì chuyện phí bảo hộ không? Ta cam đoan, chắc chắn nộp, mà còn là gấp đôi! À không, là gấp ba!"
"Còn chuyện của lão Trần, cũng là ta làm, ta có lỗi với ngươi, ngươi đánh ta mắng ta đều được, nhưng tuyệt đối đừng giết ta, ta tuyệt đối sẽ không gây sự với ngài nữa!"
Nói, hắn trượt từ ghế salon quỳ xuống, cuống cuồng dập đầu với Hứa Thâm.
Hắn không có ý định hò hét kêu gọi.
Quanh năm tiếp xúc với nhân viên diệt Khư, hắn hiểu rõ thân thủ của những người này, làm vậy chỉ là tự làm nhanh thêm cái chết.
Cầu xin, xin lỗi, tỏ ra thành khẩn.
Hoàng Hạo mặt đầy hèn mọn.
Hứa Thâm mỉm cười, lẳng lặng nhìn, đổi lại trước đây, hắn sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ thì không.
Dù sao, hắn đã cho đối phương hai lần cơ hội.
Giống như đêm hôm đó, tên trộm kia muốn vào nhà trộm đồ, hắn đã nhắc nhở ba lần, nhưng đối phương lại định lấy dao ra tấn công hắn.
"Ngươi cảm thấy mạng của mình giá trị bao nhiêu tiền?" Hứa Thâm hỏi.
Hoàng Hạo khẽ giật mình, lập tức hiểu ra ý của Hứa Thâm, trong lòng thầm thả lỏng, liền nói: "Một trăm vạn, không, hai trăm vạn! Đây gần như là toàn bộ tích góp của tôi!"
"Vậy xem ra ngươi không mua nổi rồi." Hứa Thâm lắc đầu.
Hoàng Hạo cầu xin tha thứ: "Hứa gia, mặc dù ngươi thấy ngày thường tôi kiếm nhiều lắm, nhưng tôi cũng tiêu nhiều mà, chơi gái, mời khách, bình thường duy trì quan hệ với mấy người bạn kia, cũng cần tiêu không ít tiền, như lão Trần trong cục các ngươi, một năm tôi cũng tiêu trên người ông ta hơn trăm vạn đó!"
Hứa Thâm nhíu mày, "Chút tiền ấy ngươi ngoan ngoãn nộp phí bảo hộ không tốt sao?"
Hoàng Hạo cười khổ, nói: "Đây là hai việc khác nhau..."
Hứa Thâm khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm, chỉ đỡ tay hắn lên.
Hoàng Hạo cho rằng Hứa Thâm muốn nâng mình, nghĩa là đồng ý điều kiện của hắn, trong lòng thầm thả lỏng, nhưng sau một khắc, tay hắn vừa được nhấc lên thì vang lên tiếng răng rắc, ngón giữa bị bẻ quặt về sau.
Hắn không nhịn được kêu thảm thiết.
"Bây giờ giá bao nhiêu?" Hứa Thâm nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Hạo mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, sắc mặt tái nhợt, nhìn thiếu niên trước mắt, lần đầu gặp gỡ người như cừu non, tùy ý bắt nạt, nhưng bây giờ chỉ một thời gian ngắn, đã biến thành ác ma.
"Ba, 300 vạn!" Hoàng Hạo run rẩy nói: "Đây thật sự là toàn bộ của tôi."
Răng rắc một tiếng.
Ngón trỏ cũng bị bẻ ngược về sau.
"Vậy bây giờ?"
"Bốn, 400 vạn, Hứa gia, đây quả thực là toàn bộ của tôi, ô ô!" Hoàng Hạo đau đến nước mắt nước mũi tèm lem, cầu xin nói.
Răng rắc.
Ngón áp út cũng bị bẻ ngược về sau.
"Không có à?" Hứa Thâm nhẹ giọng hỏi.
"Không, thật không có." Hoàng Hạo liên tục cầu xin tha thứ.
Răng rắc.
Ngón út cũng bắt đầu bị bẻ quặt.
Bốn ngón tay dường như quắp vào mu bàn tay.
"A..." Hoàng Hạo kêu thảm, cầu xin tha thứ: "Năm, năm trăm, thật không có, đánh chết tôi cũng không còn!"
"Đến tay này."
Hứa Thâm mỉm cười, lại cầm tay kia của hắn lên.
Hoàng Hạo ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, như gặp quỷ nhìn Hứa Thâm, mặt đầy sợ hãi.
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, khi âm điệu quá cao, liền bị Hứa Thâm vỗ một cái trở về, chỉ có thể phát ra tiếng gầm nhẹ đau khổ.
Cuối cùng giá cả gọi lên 620 vạn.
"Tiền trong sổ tiết kiệm, gửi ở ngân hàng Mặc thị trong nội thành, đây là ngân hàng lớn." Hai tay Hoàng Hạo không ngừng run rẩy, ngón tay đã xoắn lại như bạch tuộc, mặt không chút máu, lưng cũng bị đau rát đến mồ hôi lạnh thấm đẫm.
"Mặc thị..."
Hứa Thâm ánh mắt khẽ động, nghĩ đến Mặc Tiểu Tiểu, cô từng uy hiếp cặp vợ chồng giàu có kia, khoe ra bối cảnh, tựa hồ có lai lịch lớn, hẳn là hai người có quan hệ?
Dưới sự uy hiếp của Hứa Thâm, Hoàng Hạo lấy sổ tiết kiệm từ trong két sắt ra, đưa vào tay Hứa Thâm.
"Tiền này phải do chính tôi đi lấy, cần vân tay xác thực." Hoàng Hạo run rẩy nói, sợ Hứa Thâm giết người diệt khẩu.
"Không thành vấn đề."
Hứa Thâm gật đầu, chợt Hoàng Hạo cảm giác hai tay đau nhức bỗng chốc nhẹ đi, thống khổ biến mất, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo từng chút một.
Rất nhanh, cảm giác này dần dần mãnh liệt, trở nên lạnh giá, khi lạnh giá đến cực hạn, lại sẽ cảm thấy như thiêu đốt, khi thiêu đốt quá mạnh, liền sẽ mang đến đau đớn kịch liệt.
Hoàng Hạo cúi đầu nhìn xuống, hai bàn tay đã không thấy, cổ tay bị đứt lìa.
"Ngươi..." Hoàng Hạo ngơ ngác.
"Xin lỗi nhé, tiền ta nhận, nhưng mạng của ngươi ta cũng muốn." Hứa Thâm khẽ nói.
Hoàng Hạo kinh hoàng trừng mắt, nói: "Ngươi, ngươi không giữ chữ tín, ngươi giết ta, để lại đầu mối, ngươi cũng sẽ bị bắt!"
"Sẽ không, lúc ta đến đã tránh camera giám sát, ban đầu định cho ngươi chết vì nhồi máu cơ tim, nhưng bây giờ thì... chết vì bị cướp giết cũng không có vấn đề gì, coi như bị điều tra ra là do ta, ta cũng có thể nói, là ngươi mạo phạm ta, chủ động tấn công, ta chỉ là tự vệ sơ ý giết chết ngươi thôi." Hứa Thâm mỉm cười nói.
Hoàng Hạo nghe mà mắt trợn tròn xoe, lý do nói dối như vậy, ai sẽ tin?
Tấn công? Bị giết trong nhà mình, lại là do ta tấn công ngươi?!
Họng hắn khô khốc, nửa ngày cũng không nói được một chữ.
...
...
Cân nhắc đến nguy hiểm khi lấy tiền, Hứa Thâm đi ra ngoại ô, tìm được một Vụ dân, nói sẽ giúp hắn mở mắt, cho hắn thấy thế giới thật, nhưng hắn phải giúp mình hoàn thành một chuyện.
Vụ dân biết mình gặp may, cầu còn không được đã đồng ý.
Hứa Thâm thông qua Lily trên Hắc thị mua mười vạn Khư nguyên dịch mở mắt, giúp Vụ dân này mở mắt, sau đó đưa cho hắn một đôi găng tay, bảo hắn đến ngân hàng Mặc thị trong nội thành để lấy tiền.
Vụ dân nhìn đôi găng tay kia, cảm thấy như làm bằng da người, nhưng hắn không dám hỏi nhiều.
Lần đầu mở mắt, Vụ dân mọi chuyện đều cẩn trọng.
Hứa Thâm đưa đến cửa ngân hàng, liền lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu, Vụ dân mặt ngơ ngác đi ra, nói với Hứa Thâm, muốn lấy hơn trăm vạn cần phải hẹn trước một tuần.
Hứa Thâm để hắn hẹn trước, cuối tuần đúng giờ đến lấy.
Sau đó đưa Vụ dân trở về, cho hắn một khoản tiền, bảo hắn không cần đi học, ở trọ tại một quán nhỏ hết một tuần, đợi đến khi đó đi lấy tiền.
Vụ dân này cũng nhận thức được hành vi này có chút quái dị, giống như phạm tội, nhất là Hứa Thâm từ đầu đến cuối mang mặt nạ, không lộ diện, hắn càng chắc chắn ý nghĩ đó.
Nhưng so sánh với lợi ích nhận được, hắn vẫn chọn nghe theo.
Dù sao đây là cơ hội thay đổi vận mệnh cả đời.
Bảy ngày sau, dưới sự chỉ dẫn của Hứa Thâm, Vụ dân thuận lợi lấy được tiền.
Mang vali tiền lên xe taxi.
Hứa Thâm nhận lấy mở ra nhìn qua, vali đầy ắp.
Bảo lái xe chạy về ngoại ô.
Hứa Thâm thả Vụ dân xuống, lấy trong vali mười vạn giao cho hắn, xem như phí làm việc vất vả.
Điểm này, Hứa Thâm không keo kiệt.
Sau đó bảo lái xe trở về nội thành.
Nhưng, chiếc xe đã dần đi vào một nơi vắng vẻ ở ngoại ô.
Hứa Thâm nheo mắt lại.
Chờ khi xe dừng ở một nơi không người, Hứa Thâm ung dung thản nhiên nói: "Hình như chỗ này không phải nội thành nhỉ."
"Nhóc, giao tiền ra đây!" Lái xe không hề che giấu, quay đầu nhìn Hứa Thâm với vẻ mặt hung tợn, móc ra một thanh đao chặt từ hộc để đồ trong xe, tuy chất lượng không ra gì, nhưng đối phó với người bình thường rõ ràng đủ.
Hứa Thâm nhíu mày, người tùy thân mang đao, xem ra cũng là kẻ tái phạm.
"Còn tốt gặp ta."
Hứa Thâm chỉ có thể xuống xe.
"Tiền để lại." Lái xe tức giận nói.
"Ngươi có phải cũng đã hại người khác rồi không?" Hứa Thâm hỏi.
Lái xe cười khẩy nói: "Cậu nhóc, cha mẹ cậu không nói cho cậu biết, ra ngoài đường đừng khoe của à?"
"Ngươi còn cướp cả sắc?" Hứa Thâm sờ cằm, đột ngột nói: "Xem ra định mệnh bắt ta phải mở rộng chính nghĩa rồi, chính nghĩa có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến, ngươi hiểu chứ?"
"Ngươi đang lảm nhảm cái gì đó, đưa tiền cho ta mau!" Lái xe tức giận quát.
Hứa Thâm cười bước tới.
Lái xe giơ tay lên.
Hai người lướt qua nhau.
Con dao găm trong tay lái xe, lại cắm vào cổ chính hắn.
Bóng dáng Hứa Thâm thong thả tản bộ đi xa, chỉ còn lại chiếc xe trống trải cùng cái xác không hồn đổ gục xuống đuôi xe.
...
...
Vài ngày sau.
Bên ngoài một khu chung cư tập trung mấy chiếc xe tuần tra của sở cảnh sát.
Nhận được tin báo, nói nơi này có vẻ như có người xảy ra chuyện.
Lính tuần tra lúc này dùng vũ lực phá cửa, tiến vào trong nhà, đập vào mắt là một đống bừa bộn, trên bàn chất đầy thịt nướng, dưới đất thì la liệt vỏ chai rượu.
Nhưng ở gần ghế sofa, trên nền nhà lại là một vệt máu khô màu nâu.
Thêm vào đó, từng đợt mùi hôi nồng nặc từ trong phòng bay ra.
Cửa phòng ngủ thì đóng chặt.
Lính tuần tra nhìn nhau, cẩn thận vặn tay nắm cửa phòng ngủ, trong chốc lát, một mùi thối rữa nồng nặc xộc thẳng ra, luồn vào khoang mũi của họ, giày xéo liên hồi trên lớp niêm mạc, khiến cái mùi gay mũi bao trùm phổi cùng lồng ngực, như thể ngâm mình trong nước mục rữa.
Hai lính tuần tra lập tức nôn mửa không ngừng.
Vội vàng mò công tắc đèn, bọn họ thấy trên giường nhô lên một đống nhỏ.
Vén chăn ra, bên trong là mấy cái túi nilon màu đen, loại túi đựng rác gia dụng.
Bọn họ không dám mở ra mà vội gọi thêm người đến tiếp viện.
Đến khi tập hợp đủ lính tuần tra, mới mở các túi rác ra, nhìn thấy bên trong là những thi thể đã phân hủy mục nát, bị chặt thành từng khúc.
Bên cạnh là một con dao phay.
Rất nhanh, các nhân viên chuyên nghiệp của sở cảnh sát tới hiện trường.
Kiểm tra, rà soát hiện trường, phát hiện hung khí là con dao phay.
Nạn nhân bị dùng dao phay chém chết tươi, rồi bị băm ra thành từng mảnh.
"Đây là hận thù lớn cỡ nào vậy?! Chắc chắn là trả thù!"
Một lính tuần tra bịt mũi nói.
"Cũng chưa chắc là hận, có thể là chỉ tiện tay xử lý, hoặc là che giấu thứ gì đó." Một lính kỳ cựu lên tiếng.
Rất nhanh, trong lúc chắp vá các phần thi thể, phát hiện bị thiếu mất đôi tay.
Có người lập tức ý thức ra điều gì, cho mở tủ sắt trong nhà, phát hiện tủ không khóa, bên trong có dấu vết lộn xộn.
"Thi thể ít nhất đã chết được 10 ngày, nếu không nhờ bạn của hắn tìm đến, nghe thấy mùi thối, chắc bây giờ còn chưa biết."
"Dùng túi nilon khóa mùi lại, quấn vào trong chăn, thêm cửa phòng ngủ đóng chặt, rồi còn có cả cửa lớn, che giấu mùi, lâu vậy mới dần dần ngấm ra."
Một lính tuần tra tiếc nuối nói: "Hung thủ chắc chắn đã chạy lâu rồi, sổ tiết kiệm thì biến mất, chắc đi rút tiền rồi, quay đầu đi tất cả các ngân hàng lớn điều tra thêm là biết ngay."
"Cảm giác lại sắp thành vụ án treo nữa rồi, haizz." Một lính kỳ cựu lắc đầu, dù còn chưa bắt đầu điều tra, nhưng với kinh nghiệm của mình, hắn đã đoán được, vụ án này sẽ khó mà có kết quả.
...
...
"Hứa đại nhân, đây là bữa sáng em mua cho anh."
Buổi sáng.
Trương Lệ Dao mang theo mấy túi đủ loại đồ ăn sáng, bước vào phòng khách nhà Hứa Thâm, nhẹ nhàng gọi.
Mấy ngày nay đều như vậy, không gì có thể chu đáo hơn.
Hứa Thâm mở cửa, đối với sự nhiệt tình của nàng cũng chẳng thấy ngạc nhiên, nhận lấy bữa sáng từ tay nàng, tiện thể nhờ nàng xuống lầu lấy báo trong hộp thư.
Trương Lệ Dao không hề oán trách, ngoan ngoãn nghe theo.
Khi nàng mang báo lên, Hứa Thâm ngồi trong phòng vừa ăn vừa đọc.
Trương Lệ Dao ngồi một bên, Hứa Thâm tùy tiện lật báo xem, khi nhìn thấy một mẩu tin, liền biết, thi thể Hoàng Hạo đã bị tìm thấy.
Có điều đến giờ đã là 12 ngày.
Lắc đầu, Hứa Thâm chẳng hề lo lắng sẽ bị phát hiện ra mình.
Sự việc lần này cũng làm hắn có chút cảm khái.
Giết người lại còn có lợi hơn so với chém Khư, mà còn có lợi gấp mấy chục lần!
Hơn nữa toàn bộ quá trình lại quá dễ dàng, chẳng có chút nguy hiểm nào.
Chém Khư lúc nào cũng có thể xảy ra bất trắc, một khi thông tin sai lệch, coi như đi nạp mạng cho Khư!
So sánh ra thì cách kiếm tiền của Tô tỷ quá là hiền hòa... Hứa Thâm nghĩ đến Tô Sương, trong đầu hiện lên vài hình ảnh, thở dài trong lòng.
"Tin này em xem rồi à?" Hứa Thâm hỏi Trương Lệ Dao bên cạnh.
"A? Em nếm rồi ạ." Trương Lệ Dao vội trả lời.
""
"Ách, không, em vẫn chưa kịp xem." Trương Lệ Dao đỏ mặt, vẻ ngượng ngùng lộ rõ, rồi đột nhiên xích lại gần Hứa Thâm, nhìn vào tờ báo.
Từng đợt hương nước hoa thoang thoảng bay tới.
Trương Lệ Dao mị nhãn như tơ, mắt liếc nhìn Hứa Thâm rồi nhanh chóng quay đi.
Nhưng khi nàng nhìn thấy tin tức trên báo, lại ngẩn người, thậm chí quên cả diễn.
"Hoàng Hạo chết rồi?"
Trương Lệ Dao có chút chấn kinh, cái gã kia lại chết ư?
Nàng nhìn miêu tả trên tin... Hung thủ cực kỳ tàn nhẫn... Thi thể bị phân thây... Đột nhập cướp tiền...
Nàng không khỏi hình dung ra cái cảnh tàn nhẫn kia, sắc mặt có chút khó coi.
Đây khác với việc xem tin tức của người lạ, khi nhân vật chính là người quen bên cạnh, cảm xúc sẽ phức tạp và sâu sắc hơn.
"Hắn lại bị người ta cướp mất mạng..." Trương Lệ Dao cảm thấy vừa hoang đường lại vừa buồn cười, rồi lại cảm thấy hơi châm biếm, thường ngày ngang ngược vậy mà lại chết dưới tay bọn trộm cướp, thật nực cười.
"Phải trân trọng mạng sống." Hứa Thâm nói: "Sống đã rất khó khăn rồi, cho nên tuyệt đối đừng dại dột làm càn, đừng tùy tiện đi chọc người khác, sống phải giữ mình."
Trương Lệ Dao thu lại suy nghĩ, rất đồng tình gật đầu: "Đúng vậy, nhưng hắn chết cũng đáng, ai bảo hắn cầm đầu bỏ không nộp phí bảo kê, khiến nhóm ta bị tổn thất một khoản lớn chứ."
Hứa Thâm lườm nàng một cái, nói: "Quan hệ giữa cô và hắn không tệ à?"
"Không, chỉ gặp có vài lần." Trương Lệ Dao giật mình, vội nói.
"Gặp vài lần liền lấy thân báo đáp?" Hứa Thâm đôi mắt lạnh nhạt.
Trương Lệ Dao ngây ra, không khỏi kinh ngạc nói: "Hứa đại nhân, ngài nói gì vậy?"
"Thật tiếc, khứu giác của ta rất nhạy, cho nên trên người cô dính mùi của ai, ta đều ngửi được."
Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Lần trước Trần trưởng phòng của cục tìm ta, nói Cục Thuế vụ có chứng cứ ta tham ô thuế..."
Tròng mắt Trương Lệ Dao co lại, vội vàng nói: "Chuyện này không liên quan tới em, thật đấy Hứa đại nhân, lòng trung thành của em với ngài có thể soi tỏ..."
"Ngoài cô ra, không ai có thể giả tạo chứng cứ." Hứa Thâm lãnh đạm nói: "Mấy trò mèo của cô, ta cũng biết hết, từ hôm nay trở đi, cô nghĩ cách mà trả nợ, sau này phí bảo kê ta thu được, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu cho ta, không thiếu một xu, kể cả tiền lương của cô."
Trương Lệ Dao ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thiếu niên này có chút lạ lẫm.
"Hứa đại nhân, em thật không có..." Tỉnh hồn lại, Trương Lệ Dao lộ vẻ cầu khẩn: "Em thật sự không phản bội ngài mà."
Hứa Thâm lặng lẽ nhìn nàng.
Trương Lệ Dao từ từ không nói được nữa, vẻ mặt cầu khẩn cũng trở nên gượng gạo.
"À, lần trước nghe cô nói, cha mẹ cô thường thích đi uống trà ở Cửu Long nhỉ? Rảnh thì nhờ cô mời bọn họ uống hai chén, dù gì cũng là người già, chẳng biết còn uống được mấy năm nữa." Hứa Thâm nói.
Sắc mặt Trương Lệ Dao thay đổi, nàng nhớ có lần Hứa Thâm tìm nàng tán gẫu, lúc đó nói chuyện rất vui, cũng bàn luận nhiều thứ, có cả gia đình cha mẹ.
Không ngờ, đối phương từ khi đó đã nghĩ cách đối phó nàng.
"Hứa đại nhân, ngài không thể như vậy, em cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, không phải là ý của em, em..." Trương Lệ Dao lập tức cầu xin.
Hứa Thâm giơ tay ngắt lời nàng, nói: "Ta không cần nghe lý do với giải thích, cô chỉ cần nghe lời ta là được, cô cứ yên tâm, ta sẽ không làm gì cô, ta chỉ cần tiền, chỉ cần không xâm phạm lợi ích của ta, con người ta vẫn rất dễ gần."
Hắn liếc nhìn nàng, nói: "Cô phải biết, những đồng tiền mà cô kiếm được, đều là ta đổi bằng máu, dùng mạng để chém Khư, cô thấy mình xứng đáng hưởng à?"
Trương Lệ Dao há miệng không nói nên lời, hoàn toàn im lặng.
"Chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, lại trang điểm lộng lẫy như vậy, cô làm hơi quá rồi." Hứa Thâm lãnh đạm nói: "Những gì ta nên nói đều đã nói, cô có thể đi rồi."
Nghe thấy lệnh đuổi khách, Trương Lệ Dao chỉ có thể đứng dậy.
"À phải, sau này đừng quên đưa cơm mỗi ngày ba bữa."
Trước khi nàng đi, Hứa Thâm lên tiếng.
Trương Lệ Dao cắn môi, vịn tường chậm rãi xuống lầu.
"Số tiền kia, đủ cho mình xin về hưu rồi."
Hứa Thâm thu lại suy nghĩ, nghĩ đến bản thân đã bí mật gửi hơn 6 triệu ở các ngân hàng khác nhau, về hưu chỉ cần 5 triệu là có thể mua được danh ngạch.
Nhưng rõ ràng, nếu hắn lấy tiền đi mua quyền về hưu ngay lúc này, cục chắc chắn không chấp nhận.
Dù sao vẫn cần hắn đi Khư Động làm việc.
"Chờ chuyện này thu xếp xong, rồi hãy xin, đến lúc đó muốn giải thích chỗ tiền 5 triệu kia, thì tìm lý do khác là được..."
...
...
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt một tháng đã qua.
Trong thời gian đó cũng chẳng có nhiệm vụ, dù sao đội hình số một thường nhận những nhiệm vụ có tính chất dẫn dắt, bình thường phải là sự kiện cấp C mới phải ra tay, trung bình hai ba tháng mới có một lần.
Thỉnh thoảng mới có tình huống phát sinh đột ngột.
Tháng này, ngoại trừ việc Hứa Thâm đi đến cục rung bốn lần kiếm tiền ra, hắn cơ bản không hề chạy lung tung. Bên phía Truy Quang hội, họ cũng giảm bớt nhiệm vụ cho Hứa Thâm, tạm thời không tìm đến hắn.
Vả lại bây giờ Hứa Thâm là người ứng cử chức thủ lĩnh, có quyền lựa chọn và cự tuyệt.
Số Tịnh Khư tề đã mua trước đây sớm đã dùng hết, Hứa Thâm lại lục tục mua được hơn trăm ống.
Chỉ riêng tiền thưởng kiếm được từ nhiệm vụ đi săn của hắn thôi cũng không đủ dùng, may mà có tiền lấy từ chỗ Hoàng Hạo có đất dụng võ.
Bây giờ, Hứa Thâm duy trì tiêu hao ba ống mỗi ngày.
Việc hấp thu và tịnh hóa giúp cơ thể hắn luôn ở trạng thái bão hòa.
Tổng cộng trước sau Hứa Thâm đã hấp thụ hơn 280 bình, đồng nghĩa với việc ít nhất 180 bình lượng đã bốc hơi trong cơ thể hắn, khiến Khư lực được tôi luyện trở nên thuần khiết và dễ dàng điều khiển hơn rất nhiều.
Hứa Thâm trước hết tìm hiểu về lĩnh vực Khư tia. Qua nhiều lần thử nghiệm không ngừng, cuối cùng hắn đã thấy được manh mối.
Khư lực sau khi tịnh hóa càng dễ ngưng tụ thành tia. Dù chỉ ngưng tụ thành những tia nhỏ xíu cũng có thể duy trì điều khiển.
Hứa Thâm đem các Khư tia này men theo bên ngoài cơ thể, miễn cưỡng duy trì ở ngoài 30 centimet, vẫn còn giữ được, nhưng đi xa hơn thì có vẻ yếu dần.
Việc điều khiển Khư tia một cách tinh tế giúp Hứa Thâm tự tin hơn trong việc đột phá lên hình thái thứ hai.
Hắn không do dự nữa, chuyện sinh tử cũng cần phải đối mặt.
“Nên thử đột phá.”
Hứa Thâm như mọi ngày ngồi trong phòng, ăn bữa sáng do Trương Lệ Dao mang đến, nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu điều khiển Khư tia, chậm rãi thẩm thấu vào trái tim.
Khi Khư lực tràn vào, thân thể của hắn tiến vào trạng thái giới hạn.
Loại cảm giác này hắn sớm đã quen thuộc, nhưng trong đầu hắn đã không còn nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, lộn xộn kia nữa.
Dù cho đã tiến vào trạng thái giới hạn, hắn vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo và nội tâm bình tĩnh.
Hứa Thâm đã sớm chú ý đến điều này, mỗi lần luyện tập hắn cũng đều duy trì ở trạng thái giới hạn. Những âm thanh kia về sau càng ngày càng ít, càng ngày càng xa xôi, như thể bị thứ gì đó ngăn cách lại.
Mặc dù không biết rõ là tốt hay xấu, nhưng dựa vào cảm giác của bản thân, Hứa Thâm cảm thấy đó hẳn là chuyện tốt.
Lần này, Hứa Thâm không hề thu liễm Khư tia mà tiếp tục thẩm thấu, rất nhanh, nhịp tim thình thịch vang lên, Hứa Thâm cảm thấy một chút cảm giác xé rách, còn có một loại cảm giác sưng lên.
"Đứa bé, ngươi cuối cùng cũng đã đến à?"
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Hoàng Hạo nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên, lập tức sắc mặt thay đổi, tức giận nói: "Ngươi làm sao tiến vào được?"
"Ngươi không hiểu rõ nhân viên diệt Khư à?"
Hứa Thâm kinh ngạc.
Hoàng Hạo đương nhiên hiểu, hỏi như vậy hoàn toàn là theo phản xạ bản năng, bọn họ lắp đặt khóa chống trộm, nhưng chuyện này chỉ có thể phòng kẻ trộm, lại không thể phòng những quái vật này.
"Ngươi đến đây làm gì?" Hoàng Hạo sắc mặt khó coi, hiển nhiên Hứa Thâm đến đây không có ý tốt.
"Giải quyết ngươi."
Hứa Thâm nói.
"Cái gì?" Hoàng Hạo khẽ giật mình.
Hứa Thâm nói quá thẳng, khiến hắn nhất thời có chút sửng sốt.
Đến khi thấy thần sắc bình tĩnh của Hứa Thâm, hắn rốt cục kịp phản ứng, trái tim hung hăng co rút lại, tỉnh rượu hơn phân nửa, tức giận nói: "Ngươi muốn giết ta? Ngươi biết ta là ai không, anh rể ta là viện trưởng bệnh viện Thái Khang, ta còn quen biết Trần khoa trưởng trong cục các ngươi, ta còn quen biết..."
"Ngươi biết Tử Thần không?"
Hứa Thâm ngắt lời hắn.
Hoàng Hạo ngơ ngẩn.
"Biết, có thể cầu hắn đừng thu ngươi." Hứa Thâm nói.
Hoàng Hạo toàn thân run rẩy, giờ khắc này hắn rốt cục minh bạch, thiếu niên trước mắt là thật sự đến.
Mặc dù bình thường cũng hiểu rõ, những nhân viên diệt Khư này có sức mạnh giết chết bọn họ, nhưng bọn họ biết rõ, chỉ cần đối phương không muốn chết, sẽ không làm ra chuyện kích động như vậy.
Dù sao vệ sĩ cũng có thể giết người, nhưng ai sẽ sợ vệ sĩ của mình?
Nhưng khi chỉ có hai người, vệ sĩ cầm súng nói với ngươi, ta phải giải quyết ngươi lúc này.
Ai có thể không hoảng hốt?
"Ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ bị chế tài!" Hoàng Hạo sắc mặt khó coi, nghiến răng nói: "Ngươi chẳng lẽ muốn cùng ta đồng quy vu tận sao? Ta có đắc tội gì ngươi đâu!"
Hứa Thâm cười cười, cũng không vạch trần đối phương, khẽ nói: "Ngươi đánh giá cao mình rồi, không ai biết ta giết ngươi, ngươi chỉ là chết vì tai nạn, say rượu lại ăn quá nhiều dẫn đến nhồi máu cơ tim."
"Ngươi!"
Hoàng Hạo sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh như mưa, mặt trắng bệch, bỗng nhiên trở mặt nói: "Hứa lão đệ, không, Hứa ca, Hứa gia! Tha cho ta, ta van ngươi, ngươi bảo ta làm gì ta cũng đồng ý, có phải ngươi vì chuyện phí bảo hộ không? Ta cam đoan, chắc chắn nộp, mà còn là gấp đôi! À không, là gấp ba!"
"Còn chuyện của lão Trần, cũng là ta làm, ta có lỗi với ngươi, ngươi đánh ta mắng ta đều được, nhưng tuyệt đối đừng giết ta, ta tuyệt đối sẽ không gây sự với ngài nữa!"
Nói, hắn trượt từ ghế salon quỳ xuống, cuống cuồng dập đầu với Hứa Thâm.
Hắn không có ý định hò hét kêu gọi.
Quanh năm tiếp xúc với nhân viên diệt Khư, hắn hiểu rõ thân thủ của những người này, làm vậy chỉ là tự làm nhanh thêm cái chết.
Cầu xin, xin lỗi, tỏ ra thành khẩn.
Hoàng Hạo mặt đầy hèn mọn.
Hứa Thâm mỉm cười, lẳng lặng nhìn, đổi lại trước đây, hắn sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ thì không.
Dù sao, hắn đã cho đối phương hai lần cơ hội.
Giống như đêm hôm đó, tên trộm kia muốn vào nhà trộm đồ, hắn đã nhắc nhở ba lần, nhưng đối phương lại định lấy dao ra tấn công hắn.
"Ngươi cảm thấy mạng của mình giá trị bao nhiêu tiền?" Hứa Thâm hỏi.
Hoàng Hạo khẽ giật mình, lập tức hiểu ra ý của Hứa Thâm, trong lòng thầm thả lỏng, liền nói: "Một trăm vạn, không, hai trăm vạn! Đây gần như là toàn bộ tích góp của tôi!"
"Vậy xem ra ngươi không mua nổi rồi." Hứa Thâm lắc đầu.
Hoàng Hạo cầu xin tha thứ: "Hứa gia, mặc dù ngươi thấy ngày thường tôi kiếm nhiều lắm, nhưng tôi cũng tiêu nhiều mà, chơi gái, mời khách, bình thường duy trì quan hệ với mấy người bạn kia, cũng cần tiêu không ít tiền, như lão Trần trong cục các ngươi, một năm tôi cũng tiêu trên người ông ta hơn trăm vạn đó!"
Hứa Thâm nhíu mày, "Chút tiền ấy ngươi ngoan ngoãn nộp phí bảo hộ không tốt sao?"
Hoàng Hạo cười khổ, nói: "Đây là hai việc khác nhau..."
Hứa Thâm khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm, chỉ đỡ tay hắn lên.
Hoàng Hạo cho rằng Hứa Thâm muốn nâng mình, nghĩa là đồng ý điều kiện của hắn, trong lòng thầm thả lỏng, nhưng sau một khắc, tay hắn vừa được nhấc lên thì vang lên tiếng răng rắc, ngón giữa bị bẻ quặt về sau.
Hắn không nhịn được kêu thảm thiết.
"Bây giờ giá bao nhiêu?" Hứa Thâm nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Hạo mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, sắc mặt tái nhợt, nhìn thiếu niên trước mắt, lần đầu gặp gỡ người như cừu non, tùy ý bắt nạt, nhưng bây giờ chỉ một thời gian ngắn, đã biến thành ác ma.
"Ba, 300 vạn!" Hoàng Hạo run rẩy nói: "Đây thật sự là toàn bộ của tôi."
Răng rắc một tiếng.
Ngón trỏ cũng bị bẻ ngược về sau.
"Vậy bây giờ?"
"Bốn, 400 vạn, Hứa gia, đây quả thực là toàn bộ của tôi, ô ô!" Hoàng Hạo đau đến nước mắt nước mũi tèm lem, cầu xin nói.
Răng rắc.
Ngón áp út cũng bị bẻ ngược về sau.
"Không có à?" Hứa Thâm nhẹ giọng hỏi.
"Không, thật không có." Hoàng Hạo liên tục cầu xin tha thứ.
Răng rắc.
Ngón út cũng bắt đầu bị bẻ quặt.
Bốn ngón tay dường như quắp vào mu bàn tay.
"A..." Hoàng Hạo kêu thảm, cầu xin tha thứ: "Năm, năm trăm, thật không có, đánh chết tôi cũng không còn!"
"Đến tay này."
Hứa Thâm mỉm cười, lại cầm tay kia của hắn lên.
Hoàng Hạo ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, như gặp quỷ nhìn Hứa Thâm, mặt đầy sợ hãi.
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, khi âm điệu quá cao, liền bị Hứa Thâm vỗ một cái trở về, chỉ có thể phát ra tiếng gầm nhẹ đau khổ.
Cuối cùng giá cả gọi lên 620 vạn.
"Tiền trong sổ tiết kiệm, gửi ở ngân hàng Mặc thị trong nội thành, đây là ngân hàng lớn." Hai tay Hoàng Hạo không ngừng run rẩy, ngón tay đã xoắn lại như bạch tuộc, mặt không chút máu, lưng cũng bị đau rát đến mồ hôi lạnh thấm đẫm.
"Mặc thị..."
Hứa Thâm ánh mắt khẽ động, nghĩ đến Mặc Tiểu Tiểu, cô từng uy hiếp cặp vợ chồng giàu có kia, khoe ra bối cảnh, tựa hồ có lai lịch lớn, hẳn là hai người có quan hệ?
Dưới sự uy hiếp của Hứa Thâm, Hoàng Hạo lấy sổ tiết kiệm từ trong két sắt ra, đưa vào tay Hứa Thâm.
"Tiền này phải do chính tôi đi lấy, cần vân tay xác thực." Hoàng Hạo run rẩy nói, sợ Hứa Thâm giết người diệt khẩu.
"Không thành vấn đề."
Hứa Thâm gật đầu, chợt Hoàng Hạo cảm giác hai tay đau nhức bỗng chốc nhẹ đi, thống khổ biến mất, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo từng chút một.
Rất nhanh, cảm giác này dần dần mãnh liệt, trở nên lạnh giá, khi lạnh giá đến cực hạn, lại sẽ cảm thấy như thiêu đốt, khi thiêu đốt quá mạnh, liền sẽ mang đến đau đớn kịch liệt.
Hoàng Hạo cúi đầu nhìn xuống, hai bàn tay đã không thấy, cổ tay bị đứt lìa.
"Ngươi..." Hoàng Hạo ngơ ngác.
"Xin lỗi nhé, tiền ta nhận, nhưng mạng của ngươi ta cũng muốn." Hứa Thâm khẽ nói.
Hoàng Hạo kinh hoàng trừng mắt, nói: "Ngươi, ngươi không giữ chữ tín, ngươi giết ta, để lại đầu mối, ngươi cũng sẽ bị bắt!"
"Sẽ không, lúc ta đến đã tránh camera giám sát, ban đầu định cho ngươi chết vì nhồi máu cơ tim, nhưng bây giờ thì... chết vì bị cướp giết cũng không có vấn đề gì, coi như bị điều tra ra là do ta, ta cũng có thể nói, là ngươi mạo phạm ta, chủ động tấn công, ta chỉ là tự vệ sơ ý giết chết ngươi thôi." Hứa Thâm mỉm cười nói.
Hoàng Hạo nghe mà mắt trợn tròn xoe, lý do nói dối như vậy, ai sẽ tin?
Tấn công? Bị giết trong nhà mình, lại là do ta tấn công ngươi?!
Họng hắn khô khốc, nửa ngày cũng không nói được một chữ.
...
...
Cân nhắc đến nguy hiểm khi lấy tiền, Hứa Thâm đi ra ngoại ô, tìm được một Vụ dân, nói sẽ giúp hắn mở mắt, cho hắn thấy thế giới thật, nhưng hắn phải giúp mình hoàn thành một chuyện.
Vụ dân biết mình gặp may, cầu còn không được đã đồng ý.
Hứa Thâm thông qua Lily trên Hắc thị mua mười vạn Khư nguyên dịch mở mắt, giúp Vụ dân này mở mắt, sau đó đưa cho hắn một đôi găng tay, bảo hắn đến ngân hàng Mặc thị trong nội thành để lấy tiền.
Vụ dân nhìn đôi găng tay kia, cảm thấy như làm bằng da người, nhưng hắn không dám hỏi nhiều.
Lần đầu mở mắt, Vụ dân mọi chuyện đều cẩn trọng.
Hứa Thâm đưa đến cửa ngân hàng, liền lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu, Vụ dân mặt ngơ ngác đi ra, nói với Hứa Thâm, muốn lấy hơn trăm vạn cần phải hẹn trước một tuần.
Hứa Thâm để hắn hẹn trước, cuối tuần đúng giờ đến lấy.
Sau đó đưa Vụ dân trở về, cho hắn một khoản tiền, bảo hắn không cần đi học, ở trọ tại một quán nhỏ hết một tuần, đợi đến khi đó đi lấy tiền.
Vụ dân này cũng nhận thức được hành vi này có chút quái dị, giống như phạm tội, nhất là Hứa Thâm từ đầu đến cuối mang mặt nạ, không lộ diện, hắn càng chắc chắn ý nghĩ đó.
Nhưng so sánh với lợi ích nhận được, hắn vẫn chọn nghe theo.
Dù sao đây là cơ hội thay đổi vận mệnh cả đời.
Bảy ngày sau, dưới sự chỉ dẫn của Hứa Thâm, Vụ dân thuận lợi lấy được tiền.
Mang vali tiền lên xe taxi.
Hứa Thâm nhận lấy mở ra nhìn qua, vali đầy ắp.
Bảo lái xe chạy về ngoại ô.
Hứa Thâm thả Vụ dân xuống, lấy trong vali mười vạn giao cho hắn, xem như phí làm việc vất vả.
Điểm này, Hứa Thâm không keo kiệt.
Sau đó bảo lái xe trở về nội thành.
Nhưng, chiếc xe đã dần đi vào một nơi vắng vẻ ở ngoại ô.
Hứa Thâm nheo mắt lại.
Chờ khi xe dừng ở một nơi không người, Hứa Thâm ung dung thản nhiên nói: "Hình như chỗ này không phải nội thành nhỉ."
"Nhóc, giao tiền ra đây!" Lái xe không hề che giấu, quay đầu nhìn Hứa Thâm với vẻ mặt hung tợn, móc ra một thanh đao chặt từ hộc để đồ trong xe, tuy chất lượng không ra gì, nhưng đối phó với người bình thường rõ ràng đủ.
Hứa Thâm nhíu mày, người tùy thân mang đao, xem ra cũng là kẻ tái phạm.
"Còn tốt gặp ta."
Hứa Thâm chỉ có thể xuống xe.
"Tiền để lại." Lái xe tức giận nói.
"Ngươi có phải cũng đã hại người khác rồi không?" Hứa Thâm hỏi.
Lái xe cười khẩy nói: "Cậu nhóc, cha mẹ cậu không nói cho cậu biết, ra ngoài đường đừng khoe của à?"
"Ngươi còn cướp cả sắc?" Hứa Thâm sờ cằm, đột ngột nói: "Xem ra định mệnh bắt ta phải mở rộng chính nghĩa rồi, chính nghĩa có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến, ngươi hiểu chứ?"
"Ngươi đang lảm nhảm cái gì đó, đưa tiền cho ta mau!" Lái xe tức giận quát.
Hứa Thâm cười bước tới.
Lái xe giơ tay lên.
Hai người lướt qua nhau.
Con dao găm trong tay lái xe, lại cắm vào cổ chính hắn.
Bóng dáng Hứa Thâm thong thả tản bộ đi xa, chỉ còn lại chiếc xe trống trải cùng cái xác không hồn đổ gục xuống đuôi xe.
...
...
Vài ngày sau.
Bên ngoài một khu chung cư tập trung mấy chiếc xe tuần tra của sở cảnh sát.
Nhận được tin báo, nói nơi này có vẻ như có người xảy ra chuyện.
Lính tuần tra lúc này dùng vũ lực phá cửa, tiến vào trong nhà, đập vào mắt là một đống bừa bộn, trên bàn chất đầy thịt nướng, dưới đất thì la liệt vỏ chai rượu.
Nhưng ở gần ghế sofa, trên nền nhà lại là một vệt máu khô màu nâu.
Thêm vào đó, từng đợt mùi hôi nồng nặc từ trong phòng bay ra.
Cửa phòng ngủ thì đóng chặt.
Lính tuần tra nhìn nhau, cẩn thận vặn tay nắm cửa phòng ngủ, trong chốc lát, một mùi thối rữa nồng nặc xộc thẳng ra, luồn vào khoang mũi của họ, giày xéo liên hồi trên lớp niêm mạc, khiến cái mùi gay mũi bao trùm phổi cùng lồng ngực, như thể ngâm mình trong nước mục rữa.
Hai lính tuần tra lập tức nôn mửa không ngừng.
Vội vàng mò công tắc đèn, bọn họ thấy trên giường nhô lên một đống nhỏ.
Vén chăn ra, bên trong là mấy cái túi nilon màu đen, loại túi đựng rác gia dụng.
Bọn họ không dám mở ra mà vội gọi thêm người đến tiếp viện.
Đến khi tập hợp đủ lính tuần tra, mới mở các túi rác ra, nhìn thấy bên trong là những thi thể đã phân hủy mục nát, bị chặt thành từng khúc.
Bên cạnh là một con dao phay.
Rất nhanh, các nhân viên chuyên nghiệp của sở cảnh sát tới hiện trường.
Kiểm tra, rà soát hiện trường, phát hiện hung khí là con dao phay.
Nạn nhân bị dùng dao phay chém chết tươi, rồi bị băm ra thành từng mảnh.
"Đây là hận thù lớn cỡ nào vậy?! Chắc chắn là trả thù!"
Một lính tuần tra bịt mũi nói.
"Cũng chưa chắc là hận, có thể là chỉ tiện tay xử lý, hoặc là che giấu thứ gì đó." Một lính kỳ cựu lên tiếng.
Rất nhanh, trong lúc chắp vá các phần thi thể, phát hiện bị thiếu mất đôi tay.
Có người lập tức ý thức ra điều gì, cho mở tủ sắt trong nhà, phát hiện tủ không khóa, bên trong có dấu vết lộn xộn.
"Thi thể ít nhất đã chết được 10 ngày, nếu không nhờ bạn của hắn tìm đến, nghe thấy mùi thối, chắc bây giờ còn chưa biết."
"Dùng túi nilon khóa mùi lại, quấn vào trong chăn, thêm cửa phòng ngủ đóng chặt, rồi còn có cả cửa lớn, che giấu mùi, lâu vậy mới dần dần ngấm ra."
Một lính tuần tra tiếc nuối nói: "Hung thủ chắc chắn đã chạy lâu rồi, sổ tiết kiệm thì biến mất, chắc đi rút tiền rồi, quay đầu đi tất cả các ngân hàng lớn điều tra thêm là biết ngay."
"Cảm giác lại sắp thành vụ án treo nữa rồi, haizz." Một lính kỳ cựu lắc đầu, dù còn chưa bắt đầu điều tra, nhưng với kinh nghiệm của mình, hắn đã đoán được, vụ án này sẽ khó mà có kết quả.
...
...
"Hứa đại nhân, đây là bữa sáng em mua cho anh."
Buổi sáng.
Trương Lệ Dao mang theo mấy túi đủ loại đồ ăn sáng, bước vào phòng khách nhà Hứa Thâm, nhẹ nhàng gọi.
Mấy ngày nay đều như vậy, không gì có thể chu đáo hơn.
Hứa Thâm mở cửa, đối với sự nhiệt tình của nàng cũng chẳng thấy ngạc nhiên, nhận lấy bữa sáng từ tay nàng, tiện thể nhờ nàng xuống lầu lấy báo trong hộp thư.
Trương Lệ Dao không hề oán trách, ngoan ngoãn nghe theo.
Khi nàng mang báo lên, Hứa Thâm ngồi trong phòng vừa ăn vừa đọc.
Trương Lệ Dao ngồi một bên, Hứa Thâm tùy tiện lật báo xem, khi nhìn thấy một mẩu tin, liền biết, thi thể Hoàng Hạo đã bị tìm thấy.
Có điều đến giờ đã là 12 ngày.
Lắc đầu, Hứa Thâm chẳng hề lo lắng sẽ bị phát hiện ra mình.
Sự việc lần này cũng làm hắn có chút cảm khái.
Giết người lại còn có lợi hơn so với chém Khư, mà còn có lợi gấp mấy chục lần!
Hơn nữa toàn bộ quá trình lại quá dễ dàng, chẳng có chút nguy hiểm nào.
Chém Khư lúc nào cũng có thể xảy ra bất trắc, một khi thông tin sai lệch, coi như đi nạp mạng cho Khư!
So sánh ra thì cách kiếm tiền của Tô tỷ quá là hiền hòa... Hứa Thâm nghĩ đến Tô Sương, trong đầu hiện lên vài hình ảnh, thở dài trong lòng.
"Tin này em xem rồi à?" Hứa Thâm hỏi Trương Lệ Dao bên cạnh.
"A? Em nếm rồi ạ." Trương Lệ Dao vội trả lời.
""
"Ách, không, em vẫn chưa kịp xem." Trương Lệ Dao đỏ mặt, vẻ ngượng ngùng lộ rõ, rồi đột nhiên xích lại gần Hứa Thâm, nhìn vào tờ báo.
Từng đợt hương nước hoa thoang thoảng bay tới.
Trương Lệ Dao mị nhãn như tơ, mắt liếc nhìn Hứa Thâm rồi nhanh chóng quay đi.
Nhưng khi nàng nhìn thấy tin tức trên báo, lại ngẩn người, thậm chí quên cả diễn.
"Hoàng Hạo chết rồi?"
Trương Lệ Dao có chút chấn kinh, cái gã kia lại chết ư?
Nàng nhìn miêu tả trên tin... Hung thủ cực kỳ tàn nhẫn... Thi thể bị phân thây... Đột nhập cướp tiền...
Nàng không khỏi hình dung ra cái cảnh tàn nhẫn kia, sắc mặt có chút khó coi.
Đây khác với việc xem tin tức của người lạ, khi nhân vật chính là người quen bên cạnh, cảm xúc sẽ phức tạp và sâu sắc hơn.
"Hắn lại bị người ta cướp mất mạng..." Trương Lệ Dao cảm thấy vừa hoang đường lại vừa buồn cười, rồi lại cảm thấy hơi châm biếm, thường ngày ngang ngược vậy mà lại chết dưới tay bọn trộm cướp, thật nực cười.
"Phải trân trọng mạng sống." Hứa Thâm nói: "Sống đã rất khó khăn rồi, cho nên tuyệt đối đừng dại dột làm càn, đừng tùy tiện đi chọc người khác, sống phải giữ mình."
Trương Lệ Dao thu lại suy nghĩ, rất đồng tình gật đầu: "Đúng vậy, nhưng hắn chết cũng đáng, ai bảo hắn cầm đầu bỏ không nộp phí bảo kê, khiến nhóm ta bị tổn thất một khoản lớn chứ."
Hứa Thâm lườm nàng một cái, nói: "Quan hệ giữa cô và hắn không tệ à?"
"Không, chỉ gặp có vài lần." Trương Lệ Dao giật mình, vội nói.
"Gặp vài lần liền lấy thân báo đáp?" Hứa Thâm đôi mắt lạnh nhạt.
Trương Lệ Dao ngây ra, không khỏi kinh ngạc nói: "Hứa đại nhân, ngài nói gì vậy?"
"Thật tiếc, khứu giác của ta rất nhạy, cho nên trên người cô dính mùi của ai, ta đều ngửi được."
Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Lần trước Trần trưởng phòng của cục tìm ta, nói Cục Thuế vụ có chứng cứ ta tham ô thuế..."
Tròng mắt Trương Lệ Dao co lại, vội vàng nói: "Chuyện này không liên quan tới em, thật đấy Hứa đại nhân, lòng trung thành của em với ngài có thể soi tỏ..."
"Ngoài cô ra, không ai có thể giả tạo chứng cứ." Hứa Thâm lãnh đạm nói: "Mấy trò mèo của cô, ta cũng biết hết, từ hôm nay trở đi, cô nghĩ cách mà trả nợ, sau này phí bảo kê ta thu được, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu cho ta, không thiếu một xu, kể cả tiền lương của cô."
Trương Lệ Dao ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thiếu niên này có chút lạ lẫm.
"Hứa đại nhân, em thật không có..." Tỉnh hồn lại, Trương Lệ Dao lộ vẻ cầu khẩn: "Em thật sự không phản bội ngài mà."
Hứa Thâm lặng lẽ nhìn nàng.
Trương Lệ Dao từ từ không nói được nữa, vẻ mặt cầu khẩn cũng trở nên gượng gạo.
"À, lần trước nghe cô nói, cha mẹ cô thường thích đi uống trà ở Cửu Long nhỉ? Rảnh thì nhờ cô mời bọn họ uống hai chén, dù gì cũng là người già, chẳng biết còn uống được mấy năm nữa." Hứa Thâm nói.
Sắc mặt Trương Lệ Dao thay đổi, nàng nhớ có lần Hứa Thâm tìm nàng tán gẫu, lúc đó nói chuyện rất vui, cũng bàn luận nhiều thứ, có cả gia đình cha mẹ.
Không ngờ, đối phương từ khi đó đã nghĩ cách đối phó nàng.
"Hứa đại nhân, ngài không thể như vậy, em cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, không phải là ý của em, em..." Trương Lệ Dao lập tức cầu xin.
Hứa Thâm giơ tay ngắt lời nàng, nói: "Ta không cần nghe lý do với giải thích, cô chỉ cần nghe lời ta là được, cô cứ yên tâm, ta sẽ không làm gì cô, ta chỉ cần tiền, chỉ cần không xâm phạm lợi ích của ta, con người ta vẫn rất dễ gần."
Hắn liếc nhìn nàng, nói: "Cô phải biết, những đồng tiền mà cô kiếm được, đều là ta đổi bằng máu, dùng mạng để chém Khư, cô thấy mình xứng đáng hưởng à?"
Trương Lệ Dao há miệng không nói nên lời, hoàn toàn im lặng.
"Chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, lại trang điểm lộng lẫy như vậy, cô làm hơi quá rồi." Hứa Thâm lãnh đạm nói: "Những gì ta nên nói đều đã nói, cô có thể đi rồi."
Nghe thấy lệnh đuổi khách, Trương Lệ Dao chỉ có thể đứng dậy.
"À phải, sau này đừng quên đưa cơm mỗi ngày ba bữa."
Trước khi nàng đi, Hứa Thâm lên tiếng.
Trương Lệ Dao cắn môi, vịn tường chậm rãi xuống lầu.
"Số tiền kia, đủ cho mình xin về hưu rồi."
Hứa Thâm thu lại suy nghĩ, nghĩ đến bản thân đã bí mật gửi hơn 6 triệu ở các ngân hàng khác nhau, về hưu chỉ cần 5 triệu là có thể mua được danh ngạch.
Nhưng rõ ràng, nếu hắn lấy tiền đi mua quyền về hưu ngay lúc này, cục chắc chắn không chấp nhận.
Dù sao vẫn cần hắn đi Khư Động làm việc.
"Chờ chuyện này thu xếp xong, rồi hãy xin, đến lúc đó muốn giải thích chỗ tiền 5 triệu kia, thì tìm lý do khác là được..."
...
...
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt một tháng đã qua.
Trong thời gian đó cũng chẳng có nhiệm vụ, dù sao đội hình số một thường nhận những nhiệm vụ có tính chất dẫn dắt, bình thường phải là sự kiện cấp C mới phải ra tay, trung bình hai ba tháng mới có một lần.
Thỉnh thoảng mới có tình huống phát sinh đột ngột.
Tháng này, ngoại trừ việc Hứa Thâm đi đến cục rung bốn lần kiếm tiền ra, hắn cơ bản không hề chạy lung tung. Bên phía Truy Quang hội, họ cũng giảm bớt nhiệm vụ cho Hứa Thâm, tạm thời không tìm đến hắn.
Vả lại bây giờ Hứa Thâm là người ứng cử chức thủ lĩnh, có quyền lựa chọn và cự tuyệt.
Số Tịnh Khư tề đã mua trước đây sớm đã dùng hết, Hứa Thâm lại lục tục mua được hơn trăm ống.
Chỉ riêng tiền thưởng kiếm được từ nhiệm vụ đi săn của hắn thôi cũng không đủ dùng, may mà có tiền lấy từ chỗ Hoàng Hạo có đất dụng võ.
Bây giờ, Hứa Thâm duy trì tiêu hao ba ống mỗi ngày.
Việc hấp thu và tịnh hóa giúp cơ thể hắn luôn ở trạng thái bão hòa.
Tổng cộng trước sau Hứa Thâm đã hấp thụ hơn 280 bình, đồng nghĩa với việc ít nhất 180 bình lượng đã bốc hơi trong cơ thể hắn, khiến Khư lực được tôi luyện trở nên thuần khiết và dễ dàng điều khiển hơn rất nhiều.
Hứa Thâm trước hết tìm hiểu về lĩnh vực Khư tia. Qua nhiều lần thử nghiệm không ngừng, cuối cùng hắn đã thấy được manh mối.
Khư lực sau khi tịnh hóa càng dễ ngưng tụ thành tia. Dù chỉ ngưng tụ thành những tia nhỏ xíu cũng có thể duy trì điều khiển.
Hứa Thâm đem các Khư tia này men theo bên ngoài cơ thể, miễn cưỡng duy trì ở ngoài 30 centimet, vẫn còn giữ được, nhưng đi xa hơn thì có vẻ yếu dần.
Việc điều khiển Khư tia một cách tinh tế giúp Hứa Thâm tự tin hơn trong việc đột phá lên hình thái thứ hai.
Hắn không do dự nữa, chuyện sinh tử cũng cần phải đối mặt.
“Nên thử đột phá.”
Hứa Thâm như mọi ngày ngồi trong phòng, ăn bữa sáng do Trương Lệ Dao mang đến, nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu điều khiển Khư tia, chậm rãi thẩm thấu vào trái tim.
Khi Khư lực tràn vào, thân thể của hắn tiến vào trạng thái giới hạn.
Loại cảm giác này hắn sớm đã quen thuộc, nhưng trong đầu hắn đã không còn nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, lộn xộn kia nữa.
Dù cho đã tiến vào trạng thái giới hạn, hắn vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo và nội tâm bình tĩnh.
Hứa Thâm đã sớm chú ý đến điều này, mỗi lần luyện tập hắn cũng đều duy trì ở trạng thái giới hạn. Những âm thanh kia về sau càng ngày càng ít, càng ngày càng xa xôi, như thể bị thứ gì đó ngăn cách lại.
Mặc dù không biết rõ là tốt hay xấu, nhưng dựa vào cảm giác của bản thân, Hứa Thâm cảm thấy đó hẳn là chuyện tốt.
Lần này, Hứa Thâm không hề thu liễm Khư tia mà tiếp tục thẩm thấu, rất nhanh, nhịp tim thình thịch vang lên, Hứa Thâm cảm thấy một chút cảm giác xé rách, còn có một loại cảm giác sưng lên.
"Đứa bé, ngươi cuối cùng cũng đã đến à?"
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận