Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 137: Ban đầu cầm quyền lợi (length: 14550)
"Những huân chương vinh dự này đều là để những ai trở thành anh hùng mới có thể có được, hi vọng tương lai ngươi cũng có thể trở thành tấm gương cho vô số người dân của Để thành, bảo vệ bách tính Để thành."
Liễu Tích Xuyên cười nói với Hứa Thâm: "Qua một thời gian nữa, phủ quân vương Mối sẽ phái người đến để đo đạc cho ngươi, vì ngươi xây dựng tượng vinh dự, sau này ngươi sẽ chân chính bước vào tầng lớp thượng lưu của Để thành."
Hứa Thâm cảm nhận được sức nặng của huân chương này, có chút gật đầu.
Tình cảm nặng nề ngược lại không biết phải nói lời cảm ơn thế nào.
"Người của Trảm Khư cục chúng ta, phần lớn đều là những người khổ cực." Liễu Tích Xuyên thở dài nhẹ nhõm nói: "Ngoài ý muốn bị cuốn vào sự kiện Khư, lại không thể không trở thành nhân viên chém Khư, nếu vận may không tốt, có thể sẽ sớm ngã xuống, rất khó mà sống đến khi về hưu."
"So với bọn họ, ngươi là may mắn, đương nhiên điều này cũng không thể tách rời với sự cố gắng của chính bản thân ngươi."
"Nhưng bây giờ ngươi đã lên bờ, về hưu không phải là con đường giải thoát duy nhất, chém Khư cũng không còn là tất cả cuộc sống của ngươi, ngươi có thể kết giao bạn bè, đi đến nội thành, tìm hiểu những địa điểm tốt đẹp ở Để thành."
"Nơi này không chỉ có bóng tối và Khư, và cả những kẻ ăn xin lếch thếch, còn có hoa tươi và phụ nữ, cùng rượu ngon!"
Hứa Thâm hiểu, đạt đến hình thái thứ hai, hắn đã có vé vào cửa của những người có địa vị.
Sau này hắn không còn đơn thuần là công cụ giết chóc chém Khư, mà có thể trở thành một "Người", có quyền lựa chọn.
"Ta hiểu rồi."
"Ừm." Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu, nói: "Đội 1 sẽ giao cho ngươi, sau khi bàn bạc trong cục, chúng ta quyết định tăng biên chế đội 1 lên một người, từ tổ 5 người biến thành tổ 6 người, ngươi đã là đội trưởng đội 1, cũng là người đứng đầu đội 1, nếu là những nhiệm vụ nhỏ nhặt ngày thường, ngươi có thể chọn không xuất đầu lộ diện."
"Được." Hứa Thâm gật đầu.
"Ta đã điều vài đội viên qua đó, ngươi cứ từ từ làm quen đã, có gì cần cứ nói với ta, à, cái binh khí của ngươi hỏng rồi, kiếm mới đang được rèn, vì nó là binh khí hình thái thứ hai, công nghệ chế tạo khá phức tạp, ngươi có yêu cầu gì cứ nói, nếu không thích kiểu dáng kiếm, muốn đổi thành đao cũng được." Liễu Tích Xuyên nói.
Hứa Thâm lắc đầu nói: "Vẫn là kiếm đi, ta quen rồi."
"Đi đi."
"Đội viên đội 1, ta có thể tự mình tuyển người à?" Hứa Thâm hỏi.
Liễu Tích Xuyên cười cười: "Muốn dẫn hai người của đội 2 đi à? Đi đi, ngươi cứ đến xem kỹ đã rồi nói."
"Được."
Thấy không có chuyện gì khác, Hứa Thâm liền cáo từ.
Khi xuống lầu từ văn phòng của cục trưởng, lúc đi qua hành lang lát gỗ, Hứa Thâm nghe thấy tiếng quát tháo vọng ra từ một căn phòng bên cạnh.
Thanh âm này tương đối quen thuộc, chính là trưởng khoa Trần lúc trước đã hóa giải hiềm khích.
Hứa Thâm thấy cửa sổ ban công không đóng, nhìn vào bên trong qua khe cửa, thấy người sau đang gọi điện, hình như đang nổi giận mắng với ai đó ở đầu dây bên kia, nói gì đó mua đồ mà còn đòi tăng giá, thật hoang đường các loại.
Hứa Thâm nghĩ đến đối phương phụ trách bộ hậu cần, binh khí và Tịnh Khư đều đi qua tay hắn, xem như người có quyền lực lớn trong cục.
Có người đi qua, Hứa Thâm lập tức thu tầm mắt, tiếp tục bước đi.
"Bên trong hình như đang cãi nhau?" Hứa Thâm vờ nghi hoặc hỏi người phụ nữ văn chức bộ đang đi tới.
Người phụ nữ nhận ra Hứa Thâm, gần đây anh thường xuất hiện trong cục, hơn nữa mấy ngày trước còn được khen ngợi trước bao nhiêu người, ngày hôm qua trong lễ truy điệu lại đứng cạnh cục trưởng, về cơ bản toàn bộ người trên dưới văn chức bộ đều biết vị đội trưởng mới nhậm chức sắp thăng chức này.
"Chào Hứa đội."
Người phụ nữ vội vàng gật đầu, Hứa Thâm đã nhận chức đội trưởng đội 1, chức cấp xem như ngang với cục trưởng, cũng ngang hàng với trưởng khoa Trần.
Bất quá, xét về quan hệ rộng rãi và uy tín thì hiển nhiên người sau có lợi thế hơn.
Người chém Khư dù sao cũng chỉ là những người giống như vật tiêu hao, không có mấy người muốn tốn sức lực và tâm huyết vào việc đầu tư.
"Gần đây việc mua sắm từ nội thành hình như xảy ra chút vấn đề, trưởng khoa Trần phụ trách việc này nên áp lực hơi lớn, chúng tôi mỗi ngày đều nghe thấy ông ấy mắng người, thành quen rồi." Người phụ nữ hơi nghiêng tai nghe một lát, liền nhỏ giọng vừa cười vừa nói.
Lúc này tiếng cãi nhau bên trong ngừng lại, hình như cuộc gọi đã kết thúc.
Người phụ nữ hơi rụt cổ một cái, gật đầu với Hứa Thâm rồi bước đi, không dám dừng lại.
Hứa Thâm hơi nhíu mày, suy nghĩ gì đó rồi nhìn thoáng qua, cũng không dừng lại, mà đi thẳng.
...
...
Rời khỏi Khư Bí Cục, Hứa Thâm đi tới trang viên đội 1 tác chiến.
Nơi này nhìn không khác gì so với trang viên đội 2, chỉ khác là hoa trong trang viên có hơi khác biệt, Mục Tuyết thích hoa màu tím, trong trang viên đội 2 tràn ngập màu tím, còn đội 1 thì trồng các loại hoa cỏ bình thường, hiển nhiên là không có ai cố tình trang trí.
Vì xét thấy đội trưởng đội 1 trước đó là Sở Bạch và cả phó đội trưởng đều là nam giới, nên hiển nhiên họ không có hứng thú với hoa cỏ này.
Hứa Thâm đẩy cửa ra, bước vào trang viên.
Trong sảnh tầng một, có một chàng thanh niên mặt mày trắng trẻo đang ngồi giở sách, nghe thấy tiếng động thì ngước lên, khi nhìn thấy khuôn mặt Hứa Thâm, liền vội vàng đứng lên nói: "Chào, chào Hứa đội trưởng, tôi là quản gia hậu cần đội 1, tên là Tiểu Trang."
"Chào anh."
Hứa Thâm khẽ gật đầu, hỏi: "Người trong cục điều đến đội mới à?"
"Bọn họ đang nghỉ ngơi ở trên lầu, tôi đi thông báo ngay đây." Thanh niên vội vàng nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống ghế salon bên cạnh.
Cấu trúc trong trang viên không khác đội 2 là mấy, chỉ có cách bố trí hơi khác, Hứa Thâm bất giác nhớ đến Mục Tuyết, ngày hôm qua ở lễ truy điệu còn thấy, chắc hôm nay cô ấy sẽ rời khỏi cục.
Không bao lâu, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
"Lão Hứa!"
"Anh Hứa!"
Hứa Thâm còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy hai giọng nói quen thuộc vang lên, quay lại nhìn thì ra là Cố Thu Phong và La Hoa.
Anh ngẩn người, nghĩ đến lời cục trưởng Liễu lúc nãy, bất giác lắc đầu cười, thì ra anh đã điều bọn họ tới đây rồi.
Ngoài Cố Thu Phong và La Hoa ra, sau lưng bọn họ Hứa Thâm còn thấy một gương mặt khá quen, lại là Hạ Tĩnh Tương.
Hai ánh mắt chạm nhau, Hạ Tĩnh Tương nở nụ cười với Hứa Thâm rồi gật đầu.
Hứa Thâm có chút ngạc nhiên, Hạ Tĩnh Tương tốt nghiệp gần bằng thời gian với anh, chỉ sớm hơn hai tháng, thế mà bây giờ đã được thăng chức đến đội 1 rồi?
Anh nhớ rõ tốc độ thăng chức của đội viên Trảm Khư bình thường không có nhanh như vậy.
"Hứa đội, anh đến rồi."
Đứng sau bọn họ là phó đội trưởng đội 1 Triệu Thanh Miên và một chàng thanh niên, Hứa Thâm cũng có ấn tượng, là Diệp Thủ đã tiễn anh đến Khư Bí Cục báo cáo lúc trước.
Ngoài Sở Bạch ra, bây giờ đội 1 chỉ còn lại hai người bọn họ.
Triệu Thanh Miên đeo kính, mặt mỉm cười, tiến tới trước mặt Hứa Thâm: "Tôi là phó đội trưởng đội 1 Triệu Thanh Miên, chúc mừng Hứa đội nhậm chức."
"Chào anh." Hứa Thâm bắt tay.
"Hình như chúng ta đã từng gặp rồi." Diệp Thủ cười nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu.
"Đây là các thành viên mới cục trưởng Liễu điều đến đội 1, hai người bọn họ tôi xin không giới thiệu nhiều, vị này là Hạ Tĩnh Tương, kinh nghiệm chiến đấu của cô ấy không tính là phong phú, chỉ vừa tốt nghiệp huấn luyện không lâu, chừng nửa năm, nhưng lần trước ở nhiệm vụ cấp C, có lẽ đã gặp nguy hiểm sinh tử nên ngoài ý muốn kích phát ra trạng thái giới hạn."
Triệu Thanh Miên giới thiệu: "Trong cục tương đối coi trọng cô ấy, hiện nay cô ấy là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, điều đến đội chúng ta, cũng mong Hứa đội có thể chiếu cố cho."
Hạ Tĩnh Tương nhìn Hứa Thâm, trong mắt như có ánh sáng đang khẽ rung nhẹ, nói: "Chào Hứa đội."
Trạng thái giới hạn? Hứa Thâm kinh ngạc, chợt nhớ đến lần trước lúc anh ra tay, Hạ Tĩnh Tương suýt bị Khư chém giết, có lẽ là lúc đó?
Bất quá, anh nhớ là lúc ấy Hạ Tĩnh Tương vẫn chưa đạt tới trạng thái ban đầu cực hạn.
Chắc có lẽ chính là vì vậy, nên khi đó cô chỉ kích hoạt được trạng thái giới hạn, chứ không đột phá?
Hứa Thâm nghĩ đến nguyên lý trạng thái giới hạn, trong lòng hiểu rõ, chỉ cần có Khư lực là có thể kích phát được trạng thái giới hạn, cốt lõi là trái tim sẽ hồi phục năng lượng và bất tử.
Nếu đạt tới cực hạn, không chỉ có thể tiến vào trạng thái giới hạn, còn có hi vọng đột phá được gông cùm xiềng xích sau cùng, đột phá trở thành hình thái thứ hai, giúp trái tim luôn duy trì đủ lượng năng lượng, hoàn toàn nhiễu sóng.
"Đây là Diệp Thủ, nguyên đội viên đội 1."
Triệu Thanh Miên tiếp tục giới thiệu: "Tình hình của cậu ta không khác Hạ Tĩnh Tương là mấy, cũng mới được điều đến đội 1 chừng nửa năm, bây giờ xem như có thể một mình đảm đương một phía, có trạng thái giới hạn, tự thân đã đạt tới ban đầu trạng thái cực hạn, chỉ thiếu chút kinh nghiệm đối phó và kinh nghiệm chiến đấu, nhưng có đủ khả năng và thành tích một mình chém giết Khư cấp C."
Hứa Thâm nhìn về phía Diệp Thủ, anh nhớ rõ trước đây lúc bọn họ cứu người này, anh ta dường như vẫn còn rất non nớt, thì ra là như thế.
Anh về sau có hơi nghi ngờ, đội 1 là đội vương bài trải qua trăm trận, sao có thể có người non nớt như vậy, bây giờ thì đã rõ câu trả lời.
"Chào Hứa đội, về sau sẽ theo Hứa đội lăn lộn." Diệp Thủ vừa cười vừa nói.
Hứa Thâm cũng cười nói: "Khách sáo quá."
"Về phần tôi."
Triệu Thanh Miên để mình lại sau cùng, anh tỏ vẻ bình thản, nói: "Tôi đã nộp đơn xin về hưu trong cục, chắc là không bao lâu nữa sẽ được phê chuẩn, vị trí phó đội trưởng xin giao cho Hứa đội tìm người khác thay thế."
Hứa Thâm hơi kinh ngạc, nói: "Anh muốn về hưu à?"
"Ừm."
Hứa Thâm có chút cảm nhận được vì sao Liễu cục không nỡ để người khác về hưu, Triệu Thanh Miên này có thể từ Khư động trở về, tất nhiên là người kín đáo, nếu có thể tiếp tục ở lại trong đội, sau này hắn có thể bớt lo rất nhiều, thậm chí để hắn làm đội trưởng đại diện cũng được, sự kiện cấp C tương tự hắn đều không cần ra mặt.
"Ngươi còn trẻ, về hưu định làm gì?" Hứa Thâm hỏi.
Triệu Thanh Miên cười cười, bị một thiếu niên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi nói mình trẻ, cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng hắn cũng hiểu địa vị của Hứa Thâm bây giờ, mỉm cười nói: "Chém Khư nhiều năm, ta đã chán rồi, đi trồng chút hoa, trồng ít cỏ, tùy tiện làm gì cũng được, tóm lại có thể sống cho tốt."
"Triệu ca, vậy anh phải nhớ về thăm em đấy." Diệp Thủ dường như đã biết chuyện anh về hưu, chỉ là có chút luyến tiếc.
"Em phải ngoan ngoãn nghe Hứa đội, hắn là hình thái thứ hai, còn an toàn hơn cả sở đội trước đây dẫn dắt chúng ta." Triệu Thanh Miên vỗ vai hắn, nói: "Cũng phải học cách kiên cường hơn, đừng có dễ khóc nhè nữa."
Diệp Thủ nhớ lại những gì đã trải qua trong Khư động, có chút cắn răng, nếu là trước đây có lẽ sẽ đỏ hoe mắt, nhưng bây giờ thì không.
"Vậy chúc anh hạnh phúc." Hứa Thâm cũng không có lời gì để giữ lại, dù sao đây từng là lý tưởng của hắn.
Triệu Thanh Miên cười cười, nói: "Chỗ trống tôi để lại, cục sẽ lại phái người đến thôi."
Hứa Thâm gật đầu, không cần chờ cục phái người, hắn cũng có thể tự đi xin, vừa hay điều Mặc Tiểu Tiểu đến, bất quá, phải chờ đến khi Tô Sương về hưu.
Không có Mặc Tiểu Tiểu chiếu cố, Hứa Thâm lo Tô Sương gặp bất trắc khi làm nhiệm vụ bên ngoài, dù sao vất vả lắm mới đến được ngày về hưu, lại gặp tai nạn thì quá bi thương.
Triệu Thanh Miên bàn giao một số công việc, liền cáo từ Hứa Thâm rời đi.
Rời khỏi trang viên số 1, Triệu Thanh Miên đi vào một tòa tiểu lâu nào đó.
"Có hắn ở đây, ngươi tiếp tục ở lại trong đội 1, cơ bản không có nguy hiểm gì, trừ khi gặp phải sự kiện cấp B." Một bóng người đứng trước cửa sổ, nói với Triệu Thanh Miên sau lưng.
Ánh sáng phản chiếu trên kính thủy tinh để lộ khuôn mặt của hắn, chính là Sở Bạch.
"Ta biết." Triệu Thanh Miên đẩy nhẹ cặp kính, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nhưng ở lại trong cục chẳng có ý nghĩa gì, tự mình làm chủ mới là con đường đổi đời."
Sở Bạch xoay người lại, nhìn người trợ thủ cũ này, trên mặt tươi cười, nói: "Bây giờ ta đã là hình thái thứ hai, chúng ta làm một phen, tương lai sớm muộn sẽ phát triển thành thế lực lớn như Truy Quang hội, coi như không thể sánh vai với bọn họ, cũng ít nhất là hơn việc làm thuê cho người khác."
"Không sai, nhân mạch chúng ta đã tích lũy từ trước, bây giờ có thể phát huy tác dụng." Triệu Thanh Miên mỉm cười.
Sở Bạch mỉm cười, nhìn ra phương xa bên ngoài cửa sổ kính, ánh mắt thâm thúy lóe lên tia sáng: "Bầu trời Đề thành này, nhất định phải có chỗ đứng cho chúng ta!"
...
Ngày hôm sau.
Hứa Thâm nhận được thông báo Triệu Thanh Miên về hưu, Liễu Tích Xuyên gọi Hứa Thâm đến, nói rõ ngọn nguồn sự tình, bày tỏ Triệu Thanh Miên lập công lớn trong Khư động, đơn xin về hưu không thể không phê duyệt, hơn nữa cũng phải nể mặt Sở Bạch chút ít.
Hứa Thâm tỏ vẻ đã hiểu.
Liễu Tích Xuyên đề nghị nếu sắp xếp người thay thế, Hứa Thâm uyển chuyển cự tuyệt.
"Đội thiếu chỉ tiêu, tôi định tự chọn người, trong thời gian thiếu người này, có nhiệm vụ tôi sẽ đích thân đi." Hứa Thâm nói với Liễu Tích Xuyên.
"Được, dù sao cậu để ý ai cứ chọn người đó." Liễu Tích Xuyên hoàn toàn giao quyền cho Hứa Thâm.
Hứa Thâm hỏi: "Vậy đội 2 hiện tại..."
"Đội 2 sẽ được xây dựng lại." Liễu Tích Xuyên nói: "Cậu có nhân tuyển nào tiến cử không?"
Hứa Thâm lắc đầu, xem ra đội 2 sẽ hoàn toàn đổi mới.
Dù sao đội trưởng Mục Tuyết đã đi, những người còn lại cũng đi theo, đội 2 giờ chỉ còn là cái tên.
Sau khi trở thành đội trưởng đội 1, Hứa Thâm lập tức cảm nhận được sự thay đổi địa vị, hắn có thể lựa chọn tiếp nhận việc Sở Bạch quản lý quảng trường, hoặc tự mình chọn người trấn giữ quảng trường.
Lúc Hứa Thâm còn chưa đưa ra lựa chọn, đã có rất nhiều thiệp mời và bưu kiện gửi đến trang viên số 1, đích danh giao cho hắn.
Liễu Tích Xuyên cười nói với Hứa Thâm: "Qua một thời gian nữa, phủ quân vương Mối sẽ phái người đến để đo đạc cho ngươi, vì ngươi xây dựng tượng vinh dự, sau này ngươi sẽ chân chính bước vào tầng lớp thượng lưu của Để thành."
Hứa Thâm cảm nhận được sức nặng của huân chương này, có chút gật đầu.
Tình cảm nặng nề ngược lại không biết phải nói lời cảm ơn thế nào.
"Người của Trảm Khư cục chúng ta, phần lớn đều là những người khổ cực." Liễu Tích Xuyên thở dài nhẹ nhõm nói: "Ngoài ý muốn bị cuốn vào sự kiện Khư, lại không thể không trở thành nhân viên chém Khư, nếu vận may không tốt, có thể sẽ sớm ngã xuống, rất khó mà sống đến khi về hưu."
"So với bọn họ, ngươi là may mắn, đương nhiên điều này cũng không thể tách rời với sự cố gắng của chính bản thân ngươi."
"Nhưng bây giờ ngươi đã lên bờ, về hưu không phải là con đường giải thoát duy nhất, chém Khư cũng không còn là tất cả cuộc sống của ngươi, ngươi có thể kết giao bạn bè, đi đến nội thành, tìm hiểu những địa điểm tốt đẹp ở Để thành."
"Nơi này không chỉ có bóng tối và Khư, và cả những kẻ ăn xin lếch thếch, còn có hoa tươi và phụ nữ, cùng rượu ngon!"
Hứa Thâm hiểu, đạt đến hình thái thứ hai, hắn đã có vé vào cửa của những người có địa vị.
Sau này hắn không còn đơn thuần là công cụ giết chóc chém Khư, mà có thể trở thành một "Người", có quyền lựa chọn.
"Ta hiểu rồi."
"Ừm." Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu, nói: "Đội 1 sẽ giao cho ngươi, sau khi bàn bạc trong cục, chúng ta quyết định tăng biên chế đội 1 lên một người, từ tổ 5 người biến thành tổ 6 người, ngươi đã là đội trưởng đội 1, cũng là người đứng đầu đội 1, nếu là những nhiệm vụ nhỏ nhặt ngày thường, ngươi có thể chọn không xuất đầu lộ diện."
"Được." Hứa Thâm gật đầu.
"Ta đã điều vài đội viên qua đó, ngươi cứ từ từ làm quen đã, có gì cần cứ nói với ta, à, cái binh khí của ngươi hỏng rồi, kiếm mới đang được rèn, vì nó là binh khí hình thái thứ hai, công nghệ chế tạo khá phức tạp, ngươi có yêu cầu gì cứ nói, nếu không thích kiểu dáng kiếm, muốn đổi thành đao cũng được." Liễu Tích Xuyên nói.
Hứa Thâm lắc đầu nói: "Vẫn là kiếm đi, ta quen rồi."
"Đi đi."
"Đội viên đội 1, ta có thể tự mình tuyển người à?" Hứa Thâm hỏi.
Liễu Tích Xuyên cười cười: "Muốn dẫn hai người của đội 2 đi à? Đi đi, ngươi cứ đến xem kỹ đã rồi nói."
"Được."
Thấy không có chuyện gì khác, Hứa Thâm liền cáo từ.
Khi xuống lầu từ văn phòng của cục trưởng, lúc đi qua hành lang lát gỗ, Hứa Thâm nghe thấy tiếng quát tháo vọng ra từ một căn phòng bên cạnh.
Thanh âm này tương đối quen thuộc, chính là trưởng khoa Trần lúc trước đã hóa giải hiềm khích.
Hứa Thâm thấy cửa sổ ban công không đóng, nhìn vào bên trong qua khe cửa, thấy người sau đang gọi điện, hình như đang nổi giận mắng với ai đó ở đầu dây bên kia, nói gì đó mua đồ mà còn đòi tăng giá, thật hoang đường các loại.
Hứa Thâm nghĩ đến đối phương phụ trách bộ hậu cần, binh khí và Tịnh Khư đều đi qua tay hắn, xem như người có quyền lực lớn trong cục.
Có người đi qua, Hứa Thâm lập tức thu tầm mắt, tiếp tục bước đi.
"Bên trong hình như đang cãi nhau?" Hứa Thâm vờ nghi hoặc hỏi người phụ nữ văn chức bộ đang đi tới.
Người phụ nữ nhận ra Hứa Thâm, gần đây anh thường xuất hiện trong cục, hơn nữa mấy ngày trước còn được khen ngợi trước bao nhiêu người, ngày hôm qua trong lễ truy điệu lại đứng cạnh cục trưởng, về cơ bản toàn bộ người trên dưới văn chức bộ đều biết vị đội trưởng mới nhậm chức sắp thăng chức này.
"Chào Hứa đội."
Người phụ nữ vội vàng gật đầu, Hứa Thâm đã nhận chức đội trưởng đội 1, chức cấp xem như ngang với cục trưởng, cũng ngang hàng với trưởng khoa Trần.
Bất quá, xét về quan hệ rộng rãi và uy tín thì hiển nhiên người sau có lợi thế hơn.
Người chém Khư dù sao cũng chỉ là những người giống như vật tiêu hao, không có mấy người muốn tốn sức lực và tâm huyết vào việc đầu tư.
"Gần đây việc mua sắm từ nội thành hình như xảy ra chút vấn đề, trưởng khoa Trần phụ trách việc này nên áp lực hơi lớn, chúng tôi mỗi ngày đều nghe thấy ông ấy mắng người, thành quen rồi." Người phụ nữ hơi nghiêng tai nghe một lát, liền nhỏ giọng vừa cười vừa nói.
Lúc này tiếng cãi nhau bên trong ngừng lại, hình như cuộc gọi đã kết thúc.
Người phụ nữ hơi rụt cổ một cái, gật đầu với Hứa Thâm rồi bước đi, không dám dừng lại.
Hứa Thâm hơi nhíu mày, suy nghĩ gì đó rồi nhìn thoáng qua, cũng không dừng lại, mà đi thẳng.
...
...
Rời khỏi Khư Bí Cục, Hứa Thâm đi tới trang viên đội 1 tác chiến.
Nơi này nhìn không khác gì so với trang viên đội 2, chỉ khác là hoa trong trang viên có hơi khác biệt, Mục Tuyết thích hoa màu tím, trong trang viên đội 2 tràn ngập màu tím, còn đội 1 thì trồng các loại hoa cỏ bình thường, hiển nhiên là không có ai cố tình trang trí.
Vì xét thấy đội trưởng đội 1 trước đó là Sở Bạch và cả phó đội trưởng đều là nam giới, nên hiển nhiên họ không có hứng thú với hoa cỏ này.
Hứa Thâm đẩy cửa ra, bước vào trang viên.
Trong sảnh tầng một, có một chàng thanh niên mặt mày trắng trẻo đang ngồi giở sách, nghe thấy tiếng động thì ngước lên, khi nhìn thấy khuôn mặt Hứa Thâm, liền vội vàng đứng lên nói: "Chào, chào Hứa đội trưởng, tôi là quản gia hậu cần đội 1, tên là Tiểu Trang."
"Chào anh."
Hứa Thâm khẽ gật đầu, hỏi: "Người trong cục điều đến đội mới à?"
"Bọn họ đang nghỉ ngơi ở trên lầu, tôi đi thông báo ngay đây." Thanh niên vội vàng nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống ghế salon bên cạnh.
Cấu trúc trong trang viên không khác đội 2 là mấy, chỉ có cách bố trí hơi khác, Hứa Thâm bất giác nhớ đến Mục Tuyết, ngày hôm qua ở lễ truy điệu còn thấy, chắc hôm nay cô ấy sẽ rời khỏi cục.
Không bao lâu, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
"Lão Hứa!"
"Anh Hứa!"
Hứa Thâm còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy hai giọng nói quen thuộc vang lên, quay lại nhìn thì ra là Cố Thu Phong và La Hoa.
Anh ngẩn người, nghĩ đến lời cục trưởng Liễu lúc nãy, bất giác lắc đầu cười, thì ra anh đã điều bọn họ tới đây rồi.
Ngoài Cố Thu Phong và La Hoa ra, sau lưng bọn họ Hứa Thâm còn thấy một gương mặt khá quen, lại là Hạ Tĩnh Tương.
Hai ánh mắt chạm nhau, Hạ Tĩnh Tương nở nụ cười với Hứa Thâm rồi gật đầu.
Hứa Thâm có chút ngạc nhiên, Hạ Tĩnh Tương tốt nghiệp gần bằng thời gian với anh, chỉ sớm hơn hai tháng, thế mà bây giờ đã được thăng chức đến đội 1 rồi?
Anh nhớ rõ tốc độ thăng chức của đội viên Trảm Khư bình thường không có nhanh như vậy.
"Hứa đội, anh đến rồi."
Đứng sau bọn họ là phó đội trưởng đội 1 Triệu Thanh Miên và một chàng thanh niên, Hứa Thâm cũng có ấn tượng, là Diệp Thủ đã tiễn anh đến Khư Bí Cục báo cáo lúc trước.
Ngoài Sở Bạch ra, bây giờ đội 1 chỉ còn lại hai người bọn họ.
Triệu Thanh Miên đeo kính, mặt mỉm cười, tiến tới trước mặt Hứa Thâm: "Tôi là phó đội trưởng đội 1 Triệu Thanh Miên, chúc mừng Hứa đội nhậm chức."
"Chào anh." Hứa Thâm bắt tay.
"Hình như chúng ta đã từng gặp rồi." Diệp Thủ cười nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu.
"Đây là các thành viên mới cục trưởng Liễu điều đến đội 1, hai người bọn họ tôi xin không giới thiệu nhiều, vị này là Hạ Tĩnh Tương, kinh nghiệm chiến đấu của cô ấy không tính là phong phú, chỉ vừa tốt nghiệp huấn luyện không lâu, chừng nửa năm, nhưng lần trước ở nhiệm vụ cấp C, có lẽ đã gặp nguy hiểm sinh tử nên ngoài ý muốn kích phát ra trạng thái giới hạn."
Triệu Thanh Miên giới thiệu: "Trong cục tương đối coi trọng cô ấy, hiện nay cô ấy là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, điều đến đội chúng ta, cũng mong Hứa đội có thể chiếu cố cho."
Hạ Tĩnh Tương nhìn Hứa Thâm, trong mắt như có ánh sáng đang khẽ rung nhẹ, nói: "Chào Hứa đội."
Trạng thái giới hạn? Hứa Thâm kinh ngạc, chợt nhớ đến lần trước lúc anh ra tay, Hạ Tĩnh Tương suýt bị Khư chém giết, có lẽ là lúc đó?
Bất quá, anh nhớ là lúc ấy Hạ Tĩnh Tương vẫn chưa đạt tới trạng thái ban đầu cực hạn.
Chắc có lẽ chính là vì vậy, nên khi đó cô chỉ kích hoạt được trạng thái giới hạn, chứ không đột phá?
Hứa Thâm nghĩ đến nguyên lý trạng thái giới hạn, trong lòng hiểu rõ, chỉ cần có Khư lực là có thể kích phát được trạng thái giới hạn, cốt lõi là trái tim sẽ hồi phục năng lượng và bất tử.
Nếu đạt tới cực hạn, không chỉ có thể tiến vào trạng thái giới hạn, còn có hi vọng đột phá được gông cùm xiềng xích sau cùng, đột phá trở thành hình thái thứ hai, giúp trái tim luôn duy trì đủ lượng năng lượng, hoàn toàn nhiễu sóng.
"Đây là Diệp Thủ, nguyên đội viên đội 1."
Triệu Thanh Miên tiếp tục giới thiệu: "Tình hình của cậu ta không khác Hạ Tĩnh Tương là mấy, cũng mới được điều đến đội 1 chừng nửa năm, bây giờ xem như có thể một mình đảm đương một phía, có trạng thái giới hạn, tự thân đã đạt tới ban đầu trạng thái cực hạn, chỉ thiếu chút kinh nghiệm đối phó và kinh nghiệm chiến đấu, nhưng có đủ khả năng và thành tích một mình chém giết Khư cấp C."
Hứa Thâm nhìn về phía Diệp Thủ, anh nhớ rõ trước đây lúc bọn họ cứu người này, anh ta dường như vẫn còn rất non nớt, thì ra là như thế.
Anh về sau có hơi nghi ngờ, đội 1 là đội vương bài trải qua trăm trận, sao có thể có người non nớt như vậy, bây giờ thì đã rõ câu trả lời.
"Chào Hứa đội, về sau sẽ theo Hứa đội lăn lộn." Diệp Thủ vừa cười vừa nói.
Hứa Thâm cũng cười nói: "Khách sáo quá."
"Về phần tôi."
Triệu Thanh Miên để mình lại sau cùng, anh tỏ vẻ bình thản, nói: "Tôi đã nộp đơn xin về hưu trong cục, chắc là không bao lâu nữa sẽ được phê chuẩn, vị trí phó đội trưởng xin giao cho Hứa đội tìm người khác thay thế."
Hứa Thâm hơi kinh ngạc, nói: "Anh muốn về hưu à?"
"Ừm."
Hứa Thâm có chút cảm nhận được vì sao Liễu cục không nỡ để người khác về hưu, Triệu Thanh Miên này có thể từ Khư động trở về, tất nhiên là người kín đáo, nếu có thể tiếp tục ở lại trong đội, sau này hắn có thể bớt lo rất nhiều, thậm chí để hắn làm đội trưởng đại diện cũng được, sự kiện cấp C tương tự hắn đều không cần ra mặt.
"Ngươi còn trẻ, về hưu định làm gì?" Hứa Thâm hỏi.
Triệu Thanh Miên cười cười, bị một thiếu niên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi nói mình trẻ, cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng hắn cũng hiểu địa vị của Hứa Thâm bây giờ, mỉm cười nói: "Chém Khư nhiều năm, ta đã chán rồi, đi trồng chút hoa, trồng ít cỏ, tùy tiện làm gì cũng được, tóm lại có thể sống cho tốt."
"Triệu ca, vậy anh phải nhớ về thăm em đấy." Diệp Thủ dường như đã biết chuyện anh về hưu, chỉ là có chút luyến tiếc.
"Em phải ngoan ngoãn nghe Hứa đội, hắn là hình thái thứ hai, còn an toàn hơn cả sở đội trước đây dẫn dắt chúng ta." Triệu Thanh Miên vỗ vai hắn, nói: "Cũng phải học cách kiên cường hơn, đừng có dễ khóc nhè nữa."
Diệp Thủ nhớ lại những gì đã trải qua trong Khư động, có chút cắn răng, nếu là trước đây có lẽ sẽ đỏ hoe mắt, nhưng bây giờ thì không.
"Vậy chúc anh hạnh phúc." Hứa Thâm cũng không có lời gì để giữ lại, dù sao đây từng là lý tưởng của hắn.
Triệu Thanh Miên cười cười, nói: "Chỗ trống tôi để lại, cục sẽ lại phái người đến thôi."
Hứa Thâm gật đầu, không cần chờ cục phái người, hắn cũng có thể tự đi xin, vừa hay điều Mặc Tiểu Tiểu đến, bất quá, phải chờ đến khi Tô Sương về hưu.
Không có Mặc Tiểu Tiểu chiếu cố, Hứa Thâm lo Tô Sương gặp bất trắc khi làm nhiệm vụ bên ngoài, dù sao vất vả lắm mới đến được ngày về hưu, lại gặp tai nạn thì quá bi thương.
Triệu Thanh Miên bàn giao một số công việc, liền cáo từ Hứa Thâm rời đi.
Rời khỏi trang viên số 1, Triệu Thanh Miên đi vào một tòa tiểu lâu nào đó.
"Có hắn ở đây, ngươi tiếp tục ở lại trong đội 1, cơ bản không có nguy hiểm gì, trừ khi gặp phải sự kiện cấp B." Một bóng người đứng trước cửa sổ, nói với Triệu Thanh Miên sau lưng.
Ánh sáng phản chiếu trên kính thủy tinh để lộ khuôn mặt của hắn, chính là Sở Bạch.
"Ta biết." Triệu Thanh Miên đẩy nhẹ cặp kính, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nhưng ở lại trong cục chẳng có ý nghĩa gì, tự mình làm chủ mới là con đường đổi đời."
Sở Bạch xoay người lại, nhìn người trợ thủ cũ này, trên mặt tươi cười, nói: "Bây giờ ta đã là hình thái thứ hai, chúng ta làm một phen, tương lai sớm muộn sẽ phát triển thành thế lực lớn như Truy Quang hội, coi như không thể sánh vai với bọn họ, cũng ít nhất là hơn việc làm thuê cho người khác."
"Không sai, nhân mạch chúng ta đã tích lũy từ trước, bây giờ có thể phát huy tác dụng." Triệu Thanh Miên mỉm cười.
Sở Bạch mỉm cười, nhìn ra phương xa bên ngoài cửa sổ kính, ánh mắt thâm thúy lóe lên tia sáng: "Bầu trời Đề thành này, nhất định phải có chỗ đứng cho chúng ta!"
...
Ngày hôm sau.
Hứa Thâm nhận được thông báo Triệu Thanh Miên về hưu, Liễu Tích Xuyên gọi Hứa Thâm đến, nói rõ ngọn nguồn sự tình, bày tỏ Triệu Thanh Miên lập công lớn trong Khư động, đơn xin về hưu không thể không phê duyệt, hơn nữa cũng phải nể mặt Sở Bạch chút ít.
Hứa Thâm tỏ vẻ đã hiểu.
Liễu Tích Xuyên đề nghị nếu sắp xếp người thay thế, Hứa Thâm uyển chuyển cự tuyệt.
"Đội thiếu chỉ tiêu, tôi định tự chọn người, trong thời gian thiếu người này, có nhiệm vụ tôi sẽ đích thân đi." Hứa Thâm nói với Liễu Tích Xuyên.
"Được, dù sao cậu để ý ai cứ chọn người đó." Liễu Tích Xuyên hoàn toàn giao quyền cho Hứa Thâm.
Hứa Thâm hỏi: "Vậy đội 2 hiện tại..."
"Đội 2 sẽ được xây dựng lại." Liễu Tích Xuyên nói: "Cậu có nhân tuyển nào tiến cử không?"
Hứa Thâm lắc đầu, xem ra đội 2 sẽ hoàn toàn đổi mới.
Dù sao đội trưởng Mục Tuyết đã đi, những người còn lại cũng đi theo, đội 2 giờ chỉ còn là cái tên.
Sau khi trở thành đội trưởng đội 1, Hứa Thâm lập tức cảm nhận được sự thay đổi địa vị, hắn có thể lựa chọn tiếp nhận việc Sở Bạch quản lý quảng trường, hoặc tự mình chọn người trấn giữ quảng trường.
Lúc Hứa Thâm còn chưa đưa ra lựa chọn, đã có rất nhiều thiệp mời và bưu kiện gửi đến trang viên số 1, đích danh giao cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận