Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 124: Nổ đầu (length: 36936)
"Tìm tới lối đi."
Đợi đến khi người kia tới gần chỗ giao nhau, Hứa Thâm thấp giọng nói.
Người kia cũng nhìn thấy Hứa Thâm ở phía trước đường hầm đen ngòm bất quy tắc, sắc mặt biến đổi, gật đầu, không lên tiếng, sợ kinh động đám cổ thi vãng lai ngoài đường hầm, chậm rãi quay người trở về.
Theo thông tin báo về, Mặc Thanh Hạo mắt hơi sáng lên, cấp tốc dẫn mọi người tiến đến, tới bên cạnh Hứa Thâm nhập bọn.
"Thả hoàng kim nồng vụ."
Mặc Thanh Hạo ra lệnh, không tiếp tục tiết kiệm.
Trong chớp mắt, một mảng lớn nồng vụ màu vàng kim lan ra, mọi người có chút khó hiểu, người Mặc gia cũng không nhiều lời giải thích, sau khi các loại nồng vụ lan tới phạm vi tầm mắt tối đa, bọn họ thấy xung quanh không có Khư Thú mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trong các ngươi có ai hình thái thứ hai không?"
Mặc Thanh Hạo dùng Khư nhãn liếc qua đám cổ thi vãng lai ngoài đường hầm, rồi quay sang hỏi Sở Bạch cùng những người khác.
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Mặc Thanh Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Đã các ngươi muốn giấu diếm, cũng được, các ngươi tự mình dẫn đội ra khỏi hàng, đi giải quyết mấy con cổ Thi kia."
Sắc mặt các đội trưởng như Sở Bạch thay đổi, trong lòng thầm kêu khổ, nhà Mặc này đơn giản không chừa cho họ đường sống, hoàn toàn đem họ làm bia đỡ đạn đem ra dùng.
Sau này trả thù ư?
Nghĩ đến đây, lòng họ nhanh chóng nhụt chí.
Trừ phi Khư động mở ra, họ cơ bản không có cơ hội nào tiến vào lại thành.
Huống chi nhà Mặc ở khu quý tộc nội thành, cho dù họ có thể vào nội thành, cũng rất khó tiến vào khu quý tộc.
Dốc hết toàn lực cũng không cách nào tới được trước mặt người ta, thì người ta làm sao phải lo lắng việc họ hận và trả thù?
Huống chi, người Trảm Khư vốn là nghề nguy hiểm, có lẽ ba năm năm sau, họ sẽ chết vì chuyện khác, còn nói gì đến báo thù? Chuyện này chỉ là chuyện họ chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng thôi.
Nghĩ tới đây, không ít người trong lòng thấy bi thương và khổ sở.
"Hắn thế mà cũng nhìn thấy đám cổ thi đó?" Hứa Thâm có chút kinh ngạc nhìn thanh niên nhà Mặc kia, nơi này là Khư Giới thứ ba, vãng lai ở đây ít nhất là cấp B, trừ phi là một số người có hình thái thứ hai thuộc dạng cảm ứng, nếu không rất khó phát hiện được.
Còn có một khả năng nữa là đám Khư cấp B này đã vãng lai đến Khư Giới tầng hai, hai trạng thái này mới có thể thấy được.
Lẽ nào người dẫn đầu nhà Mặc này là dạng cảm ứng, hoặc hình thái thứ ba?!
Hả? Ý này là sao? Mục Tuyết nghe được lời Hứa Thâm nói, có chút kỳ lạ nhìn hắn, khẽ nói: "Cổ thi này hơi khác so với Khư, mấy con này hẳn là cấp C thôi, ta cũng thấy được, chúng nó sẽ vãng lai tới đây, chắc là từ trong đường hầm bò ra, thông qua đường hầm đã đến Khư Giới tầng này."
"Mà chúng sẽ dừng lại ở Khư Giới tầng này mà không rớt xuống, chỉ có thể giải thích rằng trong người chúng có ngưng kết xác!"
Ngưng kết xác, chính là Khư binh!
Thì ra là thế... Hứa Thâm nghe Mục Tuyết giải thích, lập tức bừng tỉnh.
"Nếu không thì ngươi nghĩ sao?" Mục Tuyết nhìn Hứa Thâm, ánh mắt cổ quái, lời vừa rồi nghe thế nào cũng thấy kỳ dị.
Ách ách... Hứa Thâm lập tức đổ mồ hôi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nói: "Ờ thì, ta cứ tưởng là hắn ở xa vậy sẽ không thấy được chứ..."
"Hắn cũng chỉ xa hơn ngươi mười mấy mét thôi mà." Mục Tuyết thấy bộ dạng của Hứa Thâm, càng thêm nghi hoặc, lẽ nào Hứa Thâm cho rằng đó là cổ thi cấp B hoặc cấp A, chỉ có hắn mới thấy được?
Nghĩ đến chuyện trên đường đi bình an vô sự, mắt Mục Tuyết khẽ động.
Hứa Thâm thấy Mục Tuyết ra vẻ đang suy tư, có chút im lặng, trong lòng chỉ âm thầm may mắn, còn may cô nàng không phải là Khư... Xem ra tâm lý của mình vẫn chưa đủ ổn định.
"Còn không đi?"
Ánh mắt Mặc Kiếm sắc như điện, nắm chặt Phá Khư thương bắn nhanh trong tay.
Sắc mặt các đội trưởng như Sở Bạch biến đổi, cuối cùng chỉ có thể gắng sức tiến lên, ba đội trưởng liếc mắt nhìn nhau, phân chia mục tiêu, rồi dùng Phá Khư thương nhắm chuẩn.
Khi chậm rãi tiếp cận cự ly bắn thì họ bắn luôn.
Mấy con cổ thi trúng đạn, lập tức kinh động, quay người hướng bên này lao tới, tốc độ nhanh như gió.
Mấy người vội vàng nã đạn, bắn xuyên qua đầu và hai chân cổ thi.
Cổ thi ngã xuống nhưng nhanh chóng bò dậy, gầm lên xông tới.
Một đội trưởng bị cổ thi áp sát, buộc phải rút kiếm chém, thi triển thân pháp cực nhanh, rõ ràng là người có hình thái thứ hai.
Cổ thi còn chưa chạm vào bộ đồ phòng hộ của hắn, đã bị chém đứt tay, chặt đầu, rồi bị xé thành tám mảnh, làm chậm lại quá trình chúng khép lại tái sinh.
Mấy con cổ thi khác cũng xông tới, trung niên đội trưởng giáo Hắc Quang tông kia không hề khách khí, cứ như đã bại lộ, hắn liền vung kiếm chém tới.
Trong phạm vi mười mét, kiếm quá nhanh!
Với thân pháp của hình thái thứ hai, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua mười mét, mấy con cổ thi liên tiếp ngã xuống.
Sở Bạch và một đội trưởng khu Dạ Oanh khác cũng cùng cổ thi chém giết, thân pháp hai người hiện rõ, cả hai đều là người có hình thái thứ hai, thể hiện tốc độ phi thường giữa sinh tử.
"Nói cùng nhau nằm yên, hắn lại lén lút đột phá..." Mục Tuyết nhìn thấy thân thủ Sở Bạch, lẩm bẩm.
Hứa Thâm cũng có chút bất ngờ, không ngờ Sở Bạch đã hoàn thành đột phá trước khi vào Khư động.
Để phòng ngừa đồ bảo hộ bị phá hủy, ba người đều tung ra đòn lôi đình, nhanh chóng giải quyết đám cổ Thi.
Mặc Thanh Hạo có chút cười lạnh, không quá ngạc nhiên, dù sao người được chọn làm đội trưởng, mà nói không có hình thái thứ hai, thì thế lực sau lưng đối phương cũng quá yếu.
"Đi xem có mấy cái xác." Hắn ra lệnh.
Mặc Kiếm gật đầu, nhanh chóng phất tay tiến lên, cùng vài đệ tử Mặc gia lục lọi trong đám cổ thi, nhanh chóng lấy ra một số tổ chức kỳ dị.
Có xương trắng, có khối thịt đỏ như máu.
Nhưng chủ yếu là xương trắng khá nhiều, tổng cộng tìm được bốn cái.
"Xương xác."
Mặc Thanh Hạo cầm bốn cục xương trắng, khẽ lắc đầu, hiển nhiên có chút thất vọng, loại xương xác này là loại xác không có năng lực đặc thù, không có đặc tính, do đó sẽ bị bất kỳ xác nào hấp thụ, trở thành chất dinh dưỡng của nó.
Ngược lại với khối thịt đỏ như máu kia, hắn giữ trong tay hấp thụ, sau đó thu lại Khư lực lấy ra, ném cho Mặc Kiếm, nói: "Cất trước đi, quay đầu lại xem thử có thể trở thành chỗ nào có lỗ hổng xác không."
Mặc Kiếm nghe lời này liền biết, thiếu gia không hài lòng khối thịt đỏ như máu này, bèn cất vào trong người.
"Cái này cũng muốn cướp sao?"
Sắc mặt đội trưởng trẻ tuổi khu Dạ Oanh khó coi, việc họ bị dùng làm vũ khí mở đường đã không tính, mà giờ còn muốn cướp lấy xác do họ vất vả săn giết, chuyện này quá đáng rồi.
Mặc Thanh Hạo thờ ơ, nói: "Đến di tích hắc ám thì các ngươi có thể đi, chỉ cần đừng để ta thấy chướng mắt, ta cũng lười thu dọn các ngươi, còn về việc trước mắt, các ngươi cứ cho ta dò đường đàng hoàng, xác cũng đừng hòng nghĩ, nếu không các ngươi nghĩ, vì sao các ngươi có tư cách đến Khư động?"
"Các ngươi nghĩ chỉ nhờ các ngươi ném chút tiền và chút quà nhỏ sao?"
Nghe đến đây, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, cuối cùng cũng hiểu, hóa ra trong trò săn bắn này, họ chỉ là đám chó săn dò đường mà đám nhân vật lớn ở nội thành thả ra.
Hơn nữa còn là tổ chức sau lưng họ cúi đầu khom lưng chủ động nịnh bợ dâng tiền, bỏ ra không ít để tranh được cơ hội.
Cơ hội làm chó dò đường.
Sắc mặt Sở Bạch âm trầm, nghĩ đến trước khi đến, những lời riêng mà Liễu cục nói với mình, phẫn nộ trong lòng cuối cùng cũng đè xuống, hắn biết đoạn đường này sẽ rất gian nan, khi đến di tích hắc ám mới là lúc họ tự do đi săn.
Ánh mắt Hứa Thâm rơi vào bốn cục xương mà Mặc Thanh Hạo đã thu, trước đây hắn cũng nhận được một cục xương như vậy, lúc đó không cảm nhận được đặc tính gì, nên tiện tay dung hợp, không ngờ giờ đã thấy tới bốn cục.
Đây chính là Khư động, chỉ trong chốc lát, đã săn được nhiều Khư binh như vậy... Hứa Thâm nhìn về phía hang động đen ngòm kia, trong mắt lóe sáng.
"Đi."
Mặc Thanh Hạo phất tay.
Mặc Kiếm ra lệnh ba vị đội trưởng như Sở Bạch ở phía trước mở đường, những người còn lại đi theo, còn họ thì đứng ở cuối đội, giữ sức.
Hứa Thâm thấy mấy con cổ thi bị xé rách trong sương mù đang chậm chạp khép lại, phát hiện thân thể chúng đang dần hư ảo, không khỏi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói với Mục Tuyết bên cạnh: "Nhìn kìa, mấy con cổ thi kia..."
Mục Tuyết sắc mặt âm trầm, vẫn còn đang suy nghĩ, nghe Hứa Thâm thì quay đầu liếc một cái, vẻ mặt không đổi nói:
"Chúng mất đi ngưng kết xác trong người, lực lượng suy giảm, rất khó tiếp tục giữ được ở Khư Giới tầng này, sẽ dần dần rớt xuống, cho đến khi xuất hiện ở hiện thực... Tức là ngoài tường."
Hứa Thâm ngớ người, cổ thi không có xác trong người thì sẽ rơi xuống hiện thực?
"Tại sao lại là ngoài tường, chẳng lẽ có người chuyên vận chuyển chúng ra ngoài?" Hứa Thâm không khỏi nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên không phải."
Mục Tuyết nhìn về phía Sở Bạch đang mở đường phía trước, thầm niệm cầu cho hắn, miệng thì tùy tiện nói: "Vị trí chúng rơi xuống chính là ở ngoài tường."
"Tuy nhóm ta tiến vào Khư động từ nội thành, nhưng do quá sâu, rất khó nói Khư Giới nơi này ở ngoài hiện thực là chỗ nào, nhưng cổ thi rơi xuống, thường thì đều ở ngoài tường, còn vì sao thì ta cũng không biết."
Hứa Thâm giật mình, cảm thấy có chút khó hiểu, bất quá Mục Tuyết cũng không biết rõ, hắn cũng chỉ có thể đem mối nghi hoặc này nén xuống đáy lòng.
Trong hành lang tối tăm sâu hút, bên trong không phải hang động mà giống như tiến vào một thế giới đen tối.
Sở Bạch và những người khác bật đèn pin cá nhân, tia sáng chiếu xuyên qua, ở bên ngoài sẽ rất chói mắt, nhưng ở nơi này chỉ có thể soi được mười mấy mét phía trước.
Chẳng bao lâu, bọn họ lại gặp phải cổ thi.
Sở Bạch và những người khác không đợi Mặc Kiếm thúc giục đã trực tiếp xông lên giải quyết, tự mình nhận phận kẻ mở đường.
Đi tiếp mười mấy phút, liên tiếp chém hơn chục con cổ thi, cũng từ trong thân chúng đào được sáu cái xác, tất cả đều rơi vào tay Mặc Thanh Hạo.
Nhưng Hứa Thâm phát hiện, xác xương màu trắng xuất hiện nhiều nhất, có vẻ như là Khư binh thường thấy nhất.
Bỗng nhiên, đèn pin của đội trưởng Hắc Quang tông chiếu vào một chỗ trong bóng tối, ở đó hiện ra một bóng hình xám xịt.
Do đèn pin kích thích, bóng hình kia giật mình, lập tức ngẩng đầu từ dưới đất lên, rõ ràng là một con cự thi vô cùng lớn.
Nó nằm sấp trên mặt đất, trước đó đầu cắm vào trước ngực, giờ phút này lộ ra, đầu dữ tợn không gì sánh được, dưới hai mí mắt là những vết nứt đỏ au sắc bén như miệng đang há.
Chỉ riêng cái đầu đã lớn gần một mét.
Sắc mặt của Sở Bạch và hai người còn lại biến đổi, không hề nghi ngờ, đây chắc chắn không phải cổ thi cấp C.
Chạy!
Đội trưởng trung niên của Hắc Quang tông quay người bỏ chạy, nhưng ngay sau đó, một tiếng thương vang lên.
Mặc Kiếm cầm khẩu súng Phá Khư bắn nhanh, đạn bắn vào sau lưng hắn, lạnh lùng nói: "Chạy cái gì, chẳng lẽ muốn chúng ta động thủ sao? Xông lên cho ta!"
Người trung niên kinh hãi, mặt đỏ lên, nói: "Các ngươi đừng có quá đáng!"
"Ngươi không phục?"
Mặc Kiếm lắc khẩu súng trong tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Gào!
Phía sau, con cổ thi kia đã bò dậy, mặt đất dường như cũng đang rung chuyển.
Sở Bạch và đội trưởng trẻ của Dạ Oanh đều sắc mặt khó coi, chậm rãi lui về sau.
"Mẹ nó, mọi người cùng nhau liều với chúng, ở đây coi như giết bọn chúng cũng không ai biết, cứ nói là chết trong tay Khư!" Người trung niên bỗng gầm lên, trực tiếp rút súng xông lên, là một khẩu súng Phá Khư đặc biệt được cải tiến.
Các thành viên khác của Hắc Quang tông dưới sự chỉ huy của hắn lần lượt phản bội, tất cả đều rút súng chĩa vào người của Mặc gia, dù sao cũng là chết, bị ép đến đường cùng thì chó cùng rứt giậu!
Mục Tuyết biến sắc, vội kéo Cố Thu Phong lùi về bên cạnh: "Tránh ra."
Hứa Thâm và Ba Diệp nghe vậy nhanh chóng theo hắn tránh ra, khỏi bị kẹp giữa hai phe trở thành mục tiêu hứng đạn.
"Không biết sống chết!"
Sắc mặt Mặc Thanh Hạo lạnh lẽo, nâng súng ngắm trong tay lên, đột nhiên một phát bắn ra.
Bịch một tiếng, tiếng nổ vang lên phía sau người trung niên, rõ ràng trúng đầu con cổ thi, bắn một cái hố sâu trên mặt nó.
Trong hố sâu máu thịt ngọ nguậy, sương mù tụ lại, đang nhanh chóng khép miệng.
Ngược lại, người trung niên và các thành viên Hắc Quang tông khác liên tiếp nổ súng nhưng kinh ngạc phát hiện, đạn bắn vào đồ bảo hộ của đám người Mặc gia đều bị dội ngược.
Chỉ có súng Phá Khư đặc biệt của người trung niên là găm trúng mặt nạ của Mặc Kiếm, để lại một vết xước!
Vết xước đó làm sắc mặt Mặc Kiếm tối sầm lại, nhấc khẩu Phá Khư bắn nhanh lên liền xả đạn liên tục.
Trong nháy mắt, bảy tám thành viên Hắc Quang tông bị xuyên thủng đồ bảo hộ, trúng đạn.
Còn người trung niên kia thân là hình thái thứ hai, né tránh nhanh nhẹn, tránh né nhẹ nhàng, chỉ vì đồ bảo hộ trên người gây trở ngại, dưới làn mưa đạn vẫn bị trúng hai phát, đồ bảo hộ bị đánh nát.
Thấy cảnh này, đội trưởng trung niên tức giận run người, không ngờ Giáo Hoàng nói là sự thật, lũ Cao tộc đáng chết ở nội thành này!
"Ngu xuẩn."
Mặc Thanh Hạo nhấc súng ngắm, lại bắn một phát chính xác vào đầu con cổ thi, làm chậm lại thế tấn công của nó, ngay lập tức quát về phía Sở Bạch và đội trưởng trẻ của Dạ Oanh: "Còn đứng đơ ra làm gì, không muốn chết thì lên!"
Sắc mặt của Sở Bạch và đội trưởng trẻ Dạ Oanh tái nhợt, tiến thoái lưỡng nan, đối với đám cổ thi, Mặc gia này còn tàn nhẫn hơn, bọn họ chỉ có thể cố gắng xông lên.
"Đội 1 theo ta!" Sở Bạch xông lên đồng thời cũng gọi Triệu Thanh Miên và những người khác hỗ trợ.
"Nếu không có đồ bảo hộ đặc chế thì bọn ta sẽ để cho các ngươi tự do ra vào sao, chẳng lẽ bọn ta không biết chó cùng rứt giậu?"
Mặc Kiếm sắc mặt âm u, nói: "Bảo các ngươi làm gì thì làm nấy, còn muốn cắn lại chủ, tất cả lên cho ta, ai lùi bước giết người đó!"
Trong mắt đám người Hắc Quang tông hiện vẻ tuyệt vọng, dưới sự ép buộc của Mặc Kiếm, chỉ có thể quay đầu đánh tới cổ thi.
"Cho ngươi thêm một cơ hội."
Mặc Thanh Hạo nâng súng ngắm, nhìn về phía người trung niên.
Sắc mặt của đội trưởng trung niên khó coi, biết không phải đối phương rộng lượng, mà là không muốn hắn phí hoài công cụ, nhưng đây cũng là cơ hội sống sót duy nhất của hắn.
Nghiến răng, người trung niên chỉ còn cách quay đầu xông về phía cổ thi.
"Chúng ta cũng đi thôi." Mục Tuyết nói, đồng thời liếc nhìn Hứa Thâm một cái.
Hứa Thâm cảm giác ánh mắt của nàng hơi lạ, như là nói, ngươi không cần phải giả bộ nữa. . .
Sắc mặt ba người Cố Thu Phong biến đổi, hơi do dự, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng mà đám người Mặc gia quăng tới, lập tức biết rõ không đi không được, thà tranh thủ một chút.
Lúc này toàn bộ đội đều ra quân, bao vây con cổ thi.
Hứa Thâm lấy khẩu Phá Khư bắn nhanh ra, ở xa nhắm vào cổ thi xạ kích, đạn liên tục xả ra.
Thấy Hứa Thâm lấy ra súng Phá Khư bắn nhanh từ trong ba lô, sắc mặt đám người Mục Tuyết hơi đổi, trước khi xuất phát bọn họ có hỏi Hứa Thâm, nhưng Hứa Thâm chỉ nói là vũ khí bí mật, không ngờ lại là vũ khí lợi hại như vậy!
Ở cự ly gần như thế, thứ này có thể uy hiếp cả hình thái thứ hai!
Hứa Thâm không ra tay trực tiếp mà chỉ dùng súng Phá Khư xạ kích kìm chân từ bên ngoài, còn Mục Tuyết thì dẫn Cố Thu Phong và những người khác nghênh chiến, hòa vào đội chiến đấu của Sở Bạch.
Mỹ Nhã cũng không nhàn rỗi, cũng theo Sở Bạch xung quanh cổ thi, thỉnh thoảng tìm cơ hội xuất thủ.
Ầm!
Đằng xa, Mặc Thanh Hạo dùng súng ngắm nhắm bắn chuẩn xác, thỉnh thoảng một phát vào chỗ hiểm của cổ thi, chặn thế tấn công.
Phối hợp với các đợt tấn công của đám người Mặc Kiếm, thêm vào sự vây công của đám người, cổ thi rõ ràng ở thế yếu.
Gào!
Cổ thi gầm lên, vung vẩy cánh tay, cánh tay dài như liềm đao quét ngang tới, lập tức đánh bay Cố Thu Phong và một vài thành viên Hắc Quang tông đến gần, dưới sức mạnh hung bạo này, không ít người hộc máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Hứa Thâm vừa bắn vừa chạy về phía Cố Thu Phong, thấy ngực hắn toàn máu tươi, vội đỡ hắn dậy, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Đừng dìu ta..." Cố Thu Phong hé một mắt, lo lắng liếc mắt ra hiệu với Hứa Thâm.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bị thương, hắn không muốn chiến tiếp.
Hứa Thâm sững người, lập tức hơi cạn lời, nhìn những thành viên Hắc Quang tông khác, không ít người che chỗ bị thương, vẻ mặt muốn chết, không rõ trong đó bao nhiêu người thật sự bị thương không dậy nổi, bao nhiêu là đang ngụy trang.
Kẻ yếu có bí quyết cầu sinh của kẻ yếu.
Hứa Thâm thầm cười khổ, phối hợp diễn với Cố Thu Phong, lớn tiếng nói: "Cố lên, lát nữa ta sẽ tới chữa thương cho ngươi, nhất định phải cố lên đấy!"
Nói xong, anh hùng xả thân bỏ Cố Thu Phong lại, cầm súng Phá Khư tiếp tục bắn phá về phía trước.
Cố Thu Phong ngã trên mặt đất, nhìn bóng lưng bi tráng của Hứa Thâm, có chút ngạc nhiên, nếu không vì hắn còn muốn nằm giả chết, đã muốn nhảy dựng lên vỗ tay cho Hứa Thâm rồi.
Diễn vẫn là ngươi diễn giỏi hơn!
Đám người hợp sức vây đánh, dưới sự dẫn dắt của ba vị hình thái thứ hai là Sở Bạch, phối hợp hơn mười người vây công, thêm sự yểm trợ tầm xa của súng ngắm và súng bắn nhanh Phá Khư Mặc gia, thân thể con cổ thi này nhanh chóng tan nát.
Sau khi tay chân bị từng cái gỡ xuống, đầu nó cũng bị chặt đứt.
Cái đầu to lăn đến trước mặt Hứa Thâm, sương mù xung quanh chậm rãi tụ lại, hướng đến chỗ hổng dưới đầu.
Nơi đó không có máu chảy ra, thịt nhúc nhích.
Một vũng chất lỏng sền sệt đỏ sẫm trào ra từ các kẽ dưới mí mắt con cổ thi, cảm giác sền sệt, giống cao su đặc, có độ dính cực cao, ngọ nguậy đến chân Hứa Thâm.
Hứa Thâm ngơ ngác, cúi xuống nhặt lên, cảm giác mềm nhũn, ấm áp.
Vật này giống như một cục máu đông mềm nhũn, Hứa Thâm cầm trên tay, bỗng cảm thấy chiếc mặt nạ Quỷ Ác đang giấu dưới lớp mặt nạ có từng đợt hơi nóng, như đang kêu gọi.
Hứa Thâm giật mình, nhìn cục máu mềm trên tay, đây cũng là Khư binh?
Thoáng nhìn, giống y như một vũng máu đông dính.
Nhưng anh phát hiện tuy đặc dính mềm mại, nhưng vật này lại rất dẻo, không thể kéo đứt, đây không phải là đặc tính của máu.
Huống chi, lúc trước cổ thi bị thương nghiêm trọng nhưng cũng không chảy máu, dường như bên trong cơ thể là những tổ chức khô khan, không có dịch thể.
"Này ai đó, đừng có làm loạn, đưa đồ trong tay ngươi ra đây."
Tiếng Mặc Kiếm truyền đến phía sau, đèn pin trên tay anh ta rọi vào mặt Hứa Thâm, bước nhanh tới.
Sắc mặt Hứa Thâm biến đổi, tay nắm chặt cục máu, lớp mặt nạ dưới lớp mặt đang nhúc nhích, dường như muốn bật ra.
Hứa Thâm có cảm giác về sự nguy hiểm, trong tay cục máu đối với tấm mặt nạ này mà nói, là một lỗ hổng cực kỳ trọng yếu.
Góc áo bị nhấc lên, Hứa Thâm thấy là Mục Tuyết, nàng khẽ lắc đầu.
Hứa Thâm hiểu ý nàng, ánh mắt thoáng thay đổi.
Lúc này, mặc kiếm đã đến trước mặt, tay vung lên, liền cướp lấy cái Khư binh tiên huyết kỳ dị này từ tay Hứa Thâm, đồng thời lạnh lùng liếc nhìn Hứa Thâm, quay người rời đi.
Hứa Thâm tay trống không, vẻ mặt dưới mặt nạ cũng trở lại bình thường, trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn Khư binh được đưa đến tay Mặc Thanh Hạo.
Rất nhanh, Mặc Thanh Hạo hấp thụ nó vào trong người, tựa hồ đang cảm nhận, một lát sau, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Không tệ, cuối cùng cũng ra dáng."
Mặc kiếm tươi cười nói: "Con thi cổ này tương đương với cấp B, thể xác ngưng tụ, chắc chắn không phải dạng bình thường."
Hứa Thâm chậm rãi buông tay, cũng thu lại ánh mắt.
...
...
Đối với Khư binh cổ thi to lớn này, không ít người có chút thèm thuồng, nhưng cũng biết rõ, có Mặc gia ở đây thì không tới phần bọn họ.
Cũng mong mỏi có thể sớm đến phế tích đen tối, như vậy bọn họ có thể đi săn thi cổ cho riêng mình.
"Vẫn là ngươi ranh mãnh."
Vượt qua chỗ cổ thi, đám người tiếp tục tiến lên, Mục Tuyết liếc nhìn khẩu súng Phá Khư bắn nhanh trong tay Hứa Thâm, giờ phút này Hứa Thâm cũng không giấu vào ba lô nữa, cứ thế ôm thoải mái vào trong ngực.
"..."
Nhìn ánh mắt của Mục Tuyết, Hứa Thâm lập tức biết lời thất ngôn lúc trước đã khiến nàng phát hiện điều gì đó.
"Đội trưởng, không thể nói vậy, lão Hứa có súng là bản lĩnh của hắn, chúng ta có muốn cũng không được." La Hoa nói.
Cố Thu Phong cảm thấy rất đúng, liên tục gật đầu: "Không sai."
Mục Tuyết hừ nhẹ một tiếng, không giải thích.
Trải qua suy nghĩ đoạn đường này, nàng đã nhìn thấu nội tình của Hứa Thâm, câu nói kia lúc trước chắc chắn không phải nói sai, vậy chỉ có một cách giải thích, chính là Hứa Thâm cũng là hình thái thứ hai, hơn nữa còn thức tỉnh loại năng lực cảm giác, do đó có thể cảm giác được Khư Thú cấp B ở chỗ này, đây cũng là nguyên nhân Hứa Thâm dẫn đường mà không xảy ra chuyện gì.
Nếu như là một số loại năng lực cảm giác đặc biệt đáng sợ hàng đầu, như dự báo nguy hiểm chẳng hạn.
Thậm chí có thể cảm giác được cả Khư cấp A.
Dù sao loại năng lực nhận biết này không cần nhìn cấp bậc, trừ phi một số Khư mạnh đến mức khi đánh chết ngươi trước đó không có bất kỳ dấu hiệu dị động nào, chỉ cần một ý nghĩ là có thể xóa bỏ ngươi, ngươi mới không có sớm "Dự phán".
Vì khi đó bắt đầu cũng là kết thúc, không có quá trình "nguy hiểm".
Lại đi thêm mười mấy phút, chém giết bốn năm con cổ thi, đám người cuối cùng cũng tới được phế tích đen tối.
Phế tích đen tối này giống như một cái động quật khổng lồ bị phong bế.
Nhưng khi động quật lớn đến một mức nhất định, chính là cả một thế giới.
Phía trên đỉnh đầu là một màn trời đen như mực, không thấy bất kỳ ánh sáng nào, xung quanh lờ mờ có thể thấy một vài tảng đá lớn kỳ dị, không có thực vật, không khí có chút âm hàn.
Mặc Thanh Hạo đảo mắt một vòng, sau đó nói với đội của ba thế lực trước mắt: "Các ngươi đi bên trái, bên phải do nhóm ta bao hết, hy vọng các ngươi đừng lại đụng vào nhóm ta, nếu không đừng trách bọn ta không cho các ngươi cơ hội."
Dù sao các thế lực này bỏ ra không ít công sức, cũng có quan hệ trong nội thành, tuy rằng hắn không để ý, nhưng cũng không làm tới mức quá đáng, nếu không khó tránh khỏi sẽ có người kiện đến trong gia tộc, hắn cũng sẽ bị trách móc nặng nề vài câu.
Mà việc này lọt vào tai các thế lực khác cũng không hay ho gì.
Đánh chết nhưng không hoàn toàn đánh chết, giữ lại một tia hy vọng, mới là đạo lý lâu dài.
Cũng có thể khiến gia tộc thấy được hắn có lòng dạ của người cầm quyền.
Mọi người nghe vậy như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, lời tuy khó nghe, nhưng rốt cuộc đã giải thoát.
"Đa tạ Mặc thất gia."
Thanh niên dẫn đầu Dạ Oanh vội nói cảm ơn.
Sở Bạch cũng giả bộ cảm tạ theo, một vẻ cảm kích.
Trung niên nhân của giáo phái Hắc Quang kia thì không nói thêm gì, nói một tiếng, thuộc hạ liền cấp tốc hướng về phía bên trái bóng tối đi tới.
"Nhóm ta cũng đi thôi." Sở Bạch theo đó chào Mục Tuyết.
Trước khi mọi người đi, Hứa Thâm quay đầu lại nhìn Mặc gia, thấy bọn họ cũng trực tiếp quay người đi về phía bên trái tìm kiếm.
"Cuối cùng cũng tách khỏi bọn này." Cố Thu Phong nhịn không được nhỏ giọng nói.
Hai bên đã không nhìn thấy bóng dáng nhau, những người khác thấy thoải mái hơn hẳn, đi chưa được bao lâu, bọn họ liền gặp trung niên nhân giáo phái Hắc Quang, họ đang săn một con cổ thi.
Thấy Sở Bạch đi tới gần, sắc mặt trung niên nhân kia thay đổi, nói: "Đây là của chúng ta."
"Ta biết." Sở Bạch liếc qua, không có ý tranh giành: "Chúng ta ít ra cũng đã cùng chung hoạn nạn, nhóm ta sẽ không cướp của các ngươi."
Trung niên nhân cười lạnh trong lòng, vẻ mặt lại lộ ra vẻ cảm động, thở dài: "Đúng vậy ha, chúng ta không cần lại đề phòng lẫn nhau, nếu không thật là đáng thương."
"Nhóm ta đi bên này, chúng ta chia nhau ra, đỡ phải gặp lại." Sở Bạch nói.
Trung niên nhân dẫn đội gật đầu: "Các ngươi yên tâm, Giáo hoàng của nhóm ta và cục trưởng của các ngươi cũng đã vài lần ăn cơm chung, quan hệ không tệ, Giáo hoàng đã thông báo, sẽ không công kích các ngươi."
"Đa tạ."
Sở Bạch ra hiệu, mang theo mọi người hướng một nơi khác đi xa.
Rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy một con cổ thi đang lảng vảng.
Sở Bạch không khách khí, dẫn các đội viên nhanh chóng tiến lên, rất nhanh liền giết được nó, chỉ là một con cổ thi cấp C, với bản lĩnh Sở Bạch đã thể hiện, rất nhanh đã giải quyết được.
Từ trong cơ thể cổ thi lấy ra một mảnh xương trắng, Sở Bạch thở phào, chợt nhìn về phía Mục Tuyết và mọi người đi tới, nói: "Chúng ta cùng nhau săn bắt hay là tách ra?"
Mục Tuyết hiểu ý trong lời hắn, bình tĩnh nói: "Vẫn nên tách ra thì hơn, như vậy hiệu suất sẽ nhanh hơn."
"Được." Sở Bạch gật đầu.
Sau đó hai đội chọn hướng, ai nấy đều tách ra hành động.
"Đội trưởng, nơi này hung hiểm như vậy, chúng ta còn tách nhau ra có nguy hiểm quá không?" Cố Thu Phong không khỏi nói.
"Đúng vậy đó, xác chúng ta săn được, có thể chia đều hai đội." La Hoa cũng nói.
Mục Tuyết liếc họ một cái, nói: "Người ta tới đây là tìm xác, không phải để báo đoàn giữ ấm, gặp phải Khư cấp B trở xuống, tiểu đội bọn họ có thể giải quyết được, cùng người trong đội chia điểm cũng không chia đến, sao lại phải chia với chúng ta? Nếu gặp phải cấp B, có thêm cả chúng ta cũng đánh không lại, vậy kết bạn với chúng ta có nghĩa lý gì?"
Hai người biến sắc mặt, quả thực đúng là như vậy.
"Nếu gặp phải thế lực khác, chúng ta cũng có thể nương tựa nhau." Cố Thu Phong không cam lòng nói.
Mục Tuyết lãnh đạm nói: "Ngươi nghĩ các thế lực khác sẽ đi chung với nhau à, mỗi người đều muốn có xác, đều là đánh cược cả tính mạng để đến đây tìm may, muốn tự mình săn giết cổ thi, may mắn tìm được một khối Khư binh tuyệt hảo trong thi thể, rồi từ đó một bước lên trời, ai mà chẳng có chút tâm tư nhỏ? Kết bạn, đợi người khác phân chia cho ngươi, ngươi có thể nhận được gì tốt?"
Cố Thu Phong lập tức im lặng, quả thật, hắn cũng muốn tìm vận may như vậy, nhưng... không có can đảm đó!
Ba Diệp không lên tiếng, tựa hồ đã bị Mục Tuyết nói trúng tim đen.
"Ngươi có muốn tách nhóm với chúng ta không?" Mục Tuyết nhìn về phía Hứa Thâm.
Cố Thu Phong và những người khác ngẩn ra, cũng đồng loạt nhìn Hứa Thâm.
"Cái này..." Hứa Thâm thấy lời của nàng đã nói đến nước này, cũng hiểu ý Mục Tuyết, đối phương đây là cho hắn cơ hội rời đi, hắn nếu còn ở lại, săn giết được xác, bọn họ thật đúng là không biết chia thế nào.
Rõ ràng là Mục Tuyết muốn quyền ưu tiên lựa chọn.
"Vậy chúng ta xin cáo từ, ta thử đi săn một mình." Hứa Thâm nói lúc này.
"Ngươi một mình thì làm được gì, nguy hiểm quá đấy." Cố Thu Phong không khỏi lên tiếng, chuyện Hứa Thâm đứng ra thay anh dò đường lúc trước, anh vẫn ghi nhớ trong lòng, giờ phút này anh lộ vẻ đầy lo lắng.
"Hắn là hình thái thứ hai, lại còn là loại cảm giác, chỉ cần vận may không quá tệ thì cơ bản không chết." Mục Tuyết hừ nhẹ một tiếng, đồng thời liếc nhìn Hứa Thâm, ánh mắt đó như đang nói, còn diễn à, ta đã hoàn toàn nhìn thấu ngươi rồi.
Cố Thu Phong ba người kinh ngạc, kinh hãi nhìn Hứa Thâm.
Hình thái thứ hai?
Đây chẳng phải là cấp bậc như lão Vương đó sao?
Thấy Hứa Thâm không phủ nhận, mắt ba người lại trừng lớn hơn, La Hoa nhịn không được nói: "Thật ư? Cái này, nhanh vậy sao?!"
"May mắn thôi." Hứa Thâm thấy bị vạch trần, cũng không giả vờ nữa.
"Lão Hứa ngươi được đấy!" Cố Thu Phong mừng rỡ, chợt nghĩ ra điều gì đó, vội hỏi: "Ngươi đột phá khi nào thế? Chẳng lẽ là lúc giao đấu lần trước?"
Nói đến đây, anh lộ vẻ hồ nghi.
"Không, mới đột phá thôi, lúc thắng ngươi vẫn là trạng thái ban đầu." Hứa Thâm một vẻ "ngươi đừng nghĩ nhiều" biểu cảm.
Cố Thu Phong mặt ủ mày ê, một vẻ u oán, sao không để lại cho anh chút mặt mũi nào vậy?
"Vậy, đội trưởng, tôi cũng muốn thử săn một mình." Ba Diệp đột nhiên lên tiếng.
Mục Tuyết hơi nhíu mày, nhìn về phía anh ta.
"Tôi may mắn kích hoạt được trạng thái giới hạn, gặp phải Khư cấp C thì cũng có khả năng nhẹ nhàng một mình đánh lại, muốn thử vận may." Ba Diệp cười nói, rõ ràng tới đây cũng có tham vọng.
"Tên nhà ngươi!" Cố Thu Phong và La Hoa đều đấm hắn một cái, cảm xúc chỉ có hai người bọn họ là yếu nhất thôi hả?
"Đi đi." Mục Tuyết không cự tuyệt, trong cái thời đại mà mạng người rẻ như cỏ này, không liều một phen thì rất khó nổi lên, rất khó thực sự xoay người, chỉ có thể chậm rãi bị hao tổn vô tận đến chết.
Sau khi dặn dò vài câu, mọi người liền mỗi người đi một ngả.
Mục Tuyết mang theo Cố Thu Phong và La Hoa, Ba Diệp và Hứa Thâm thì đi riêng lẻ.
Ba Diệp lên tiếng chào hỏi rồi đi về phía một chỗ trong bóng tối.
Hứa Thâm cũng đi theo.
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng những người khác, Hứa Thâm kích hoạt Mặt nạ Ác Quỷ, thị giác, khứu giác lập tức được tăng cường. Những người ban nãy không thấy, giờ lại lờ mờ hiện ra.
Hứa Thâm tiếp tục đi, đến khi việc tăng cường của Mặt nạ Ác Quỷ cũng không giúp hắn nhìn thấy nữa, hắn dừng chân, xoay người quay trở lại.
Trong bóng tối, Mai Phù chắp tay sau lưng, vừa đi vừa ngân nga một điệu nhạc vui vẻ bên cạnh Hứa Thâm.
Bóng tối đồng hành mang lại cho Hứa Thâm cảm giác an tâm.
Không lâu sau, Hứa Thâm soi đèn pin vào một cổ thi, y phục phòng hộ của nó dường như chỉ có thể che giấu khí tức trong Khư Giới. Ở phế tích tăm tối này, nó cơ bản vô dụng. Khi Hứa Thâm soi đèn pin vào, cổ thi cũng nhận ra hắn, lập tức vặn vẹo thân thể lao nhanh tới.
Hứa Thâm tiếp tục bước tới.
Chớp mắt, một tiếng “vút”, kiếm quang lóe lên.
Đầu Khư lìa khỏi thân.
Sau đó, kiếm liên tục chém, tứ chi và hai chân cũng lần lượt bị chặt đứt, lồng ngực bị xé toạc.
Hứa Thâm dùng kiếm xới tung, tìm Khư binh trong xác, nhưng không thấy, xem ra là do vận may.
Hứa Thâm cũng không nản lòng, khi nãy hắn thấy mấy cổ thi ra tay trước, bình quân hai con thì có một con chứa Khư binh trong người.
Nếu thực lực cho phép, quét sạch lũ cổ thi này chắc chắn sẽ thu được cả đống Khư binh. Chẳng trách nơi hung hiểm thế này vẫn có rất nhiều thế lực liều mạng xông vào.
Ngửi mùi, Hứa Thâm rất nhanh đã quay lại lối vào khi nãy.
Bên phải…
Hứa Thâm nhìn vào bóng tối, từ từ tắt đèn pin.
Không có ánh sáng, thị giác của hắn vẫn thấy được phía ngoài mấy chục mét. Năng lực này xuất hiện sau khi hắn đột phá hình thái thứ hai. Hắn không rõ liệu đó là năng lực thị giác tự thân thức tỉnh, hay là một sự phát triển đặc biệt khác.
Neo điểm... Hứa Thâm âm thầm kêu gọi trong lòng.
Sương mù xung quanh dường như tụ tập cuồn cuộn, vờn quanh bên cạnh Hứa Thâm.
Hứa Thâm cảm nhận được, đưa tay vào sương mù dày đặc bên cạnh, rút ra một khẩu súng ngắm!
Khẩu súng ngắm mà số 2 đã đặc biệt đổi cho hắn!
Hứa Thâm thở phào, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, từ từ tiến về bên phải.
Mai Phù bên cạnh cười khanh khách, có vẻ như nhận ra điều gì thú vị sắp xảy ra, nàng vui vẻ đi nhanh hơn, chạy lên trước dẫn đường cho Hứa Thâm.
Dấu vết mùi trên đường cực nhạt, dường như đã qua xử lý. Nhưng dưới khứu giác tăng cường của Mặt nạ Ác Quỷ, Hứa Thâm vẫn có thể nhận thấy chút ít.
Dùng Khư nhãn trên súng ngắm để nhắm, thị giác của Hứa Thâm được nâng cao thêm.
Điều khiến Hứa Thâm kinh ngạc và bất ngờ là, Khư nhãn trên súng ngắm có thể khóa mục tiêu mà không bị ảnh hưởng bởi bóng tối. Ngay cả trong bóng tối, nó vẫn thấy rõ như ban ngày, hơn nữa còn có tầm nhìn hơn ba trăm mét!
Hứa Thâm dựa vào Khư nhãn khóa mục tiêu, nhìn thấy dấu chân còn sót trên đất, khá dày đặc, lập tức cẩn trọng giảm tiếng bước chân, lần theo dấu vết.
Hơn mười phút sau, Hứa Thâm thấy ánh sáng lốm đốm phía trước, đó là ánh đèn pin của người Mặc gia.
Hứa Thâm dùng Khư nhãn khóa mục tiêu nhìn qua, thấy đám người Mặc gia đã cởi bỏ đồ bảo hộ, chỉ mặc trang phục chiến đấu màu tím. Trên đầu bọn họ còn đeo một loại kính bảo hộ kỳ lạ.
Đây là những trang bị không hề thấy trước đây, dường như được chuẩn bị riêng cho việc săn bắn ở phế tích tăm tối.
Quả nhiên trang bị của các đại tộc không hề tầm thường... Hứa Thâm không rõ vật đó có tác dụng gì, không dám đến quá gần, nhưng thấy mỗi người đều trang bị một cái, chắc chắn nó không phải đồ quá đặc biệt hay quá cao cấp.
Dù nó là đồ dò xét thì cũng không bằng Khư nhãn trên súng ngắm của hắn.
Hứa Thâm giữ khoảng cách khoảng 250 mét, chậm rãi quan sát, thấy bọn chúng không hề hay biết gì, mới hơi bạo dạn hơn một chút.
Lúc này, người Mặc gia đang dưới sự chỉ huy của Mặc Thanh Hạo để săn một cổ thi.
Cổ thi này to lớn, hai đầu, tay chân dài, giống như quái thú khổng lồ, trông rất dữ tợn.
Mặc Thanh Hạo dùng súng ngắm bắn từ xa, còn Mặc Kiếm và những người khác thì cầm vũ khí vây đánh. Hứa Thâm thấy Mặc Kiếm đã đạt hình thái thứ hai, ngoài hắn ta ra còn có ba người nữa cũng vậy.
Tổng cộng có bốn người hình thái thứ hai!
Tốc độ của Mặc Thanh Hạo khi chém người trước đó cũng đạt hình thái thứ hai.
"Năm người hình thái thứ hai, tương đương nửa tổ đội trưởng của Truy Quang hội..." Ánh mắt Hứa Thâm thoáng dao động, đây chính là tiềm lực của đại tộc. Hơn nữa, nhìn trang bị của họ, có lẽ tổ đội trưởng của Truy Quang hội đến cũng không chiếm được lợi thế. Dù sao thực lực của hình thái thứ hai cũng có chênh lệch khá lớn.
Nhưng mà... Ta đã thấy hết.
Dưới sự tăng cường của Mặt nạ Ác Quỷ, Hứa Thâm thấy rõ động tác của bọn họ. Trong lòng hắn không hề e ngại, ánh mắt ngược lại trở nên càng nguy hiểm hơn, như một con rắn độc nấp trong bóng tối.
Trận đi săn sắp kết thúc, cánh tay của cổ thi nhanh chóng bị chặt đứt, sức chiến đấu suy giảm nên nhanh chóng bị tan rã và chém nát.
Một khối xác kết tinh được tìm thấy trong người nó, đưa vào tay Mặc Thanh Hạo.
Ngay lúc Mặc Thanh Hạo đang hớn hở đón nhận Khư binh, đáy lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy một cơn lạnh thấu xương.
Có nguy hiểm!
Ầm!
Đạn bắn đến mang theo lực xuyên phá mạnh mẽ, trong nháy mắt đánh trúng đầu Mặc Thanh Hạo. Đầu của hắn lập tức vỡ tan như bóng da.
Đợi đến khi người kia tới gần chỗ giao nhau, Hứa Thâm thấp giọng nói.
Người kia cũng nhìn thấy Hứa Thâm ở phía trước đường hầm đen ngòm bất quy tắc, sắc mặt biến đổi, gật đầu, không lên tiếng, sợ kinh động đám cổ thi vãng lai ngoài đường hầm, chậm rãi quay người trở về.
Theo thông tin báo về, Mặc Thanh Hạo mắt hơi sáng lên, cấp tốc dẫn mọi người tiến đến, tới bên cạnh Hứa Thâm nhập bọn.
"Thả hoàng kim nồng vụ."
Mặc Thanh Hạo ra lệnh, không tiếp tục tiết kiệm.
Trong chớp mắt, một mảng lớn nồng vụ màu vàng kim lan ra, mọi người có chút khó hiểu, người Mặc gia cũng không nhiều lời giải thích, sau khi các loại nồng vụ lan tới phạm vi tầm mắt tối đa, bọn họ thấy xung quanh không có Khư Thú mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trong các ngươi có ai hình thái thứ hai không?"
Mặc Thanh Hạo dùng Khư nhãn liếc qua đám cổ thi vãng lai ngoài đường hầm, rồi quay sang hỏi Sở Bạch cùng những người khác.
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Mặc Thanh Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Đã các ngươi muốn giấu diếm, cũng được, các ngươi tự mình dẫn đội ra khỏi hàng, đi giải quyết mấy con cổ Thi kia."
Sắc mặt các đội trưởng như Sở Bạch thay đổi, trong lòng thầm kêu khổ, nhà Mặc này đơn giản không chừa cho họ đường sống, hoàn toàn đem họ làm bia đỡ đạn đem ra dùng.
Sau này trả thù ư?
Nghĩ đến đây, lòng họ nhanh chóng nhụt chí.
Trừ phi Khư động mở ra, họ cơ bản không có cơ hội nào tiến vào lại thành.
Huống chi nhà Mặc ở khu quý tộc nội thành, cho dù họ có thể vào nội thành, cũng rất khó tiến vào khu quý tộc.
Dốc hết toàn lực cũng không cách nào tới được trước mặt người ta, thì người ta làm sao phải lo lắng việc họ hận và trả thù?
Huống chi, người Trảm Khư vốn là nghề nguy hiểm, có lẽ ba năm năm sau, họ sẽ chết vì chuyện khác, còn nói gì đến báo thù? Chuyện này chỉ là chuyện họ chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng thôi.
Nghĩ tới đây, không ít người trong lòng thấy bi thương và khổ sở.
"Hắn thế mà cũng nhìn thấy đám cổ thi đó?" Hứa Thâm có chút kinh ngạc nhìn thanh niên nhà Mặc kia, nơi này là Khư Giới thứ ba, vãng lai ở đây ít nhất là cấp B, trừ phi là một số người có hình thái thứ hai thuộc dạng cảm ứng, nếu không rất khó phát hiện được.
Còn có một khả năng nữa là đám Khư cấp B này đã vãng lai đến Khư Giới tầng hai, hai trạng thái này mới có thể thấy được.
Lẽ nào người dẫn đầu nhà Mặc này là dạng cảm ứng, hoặc hình thái thứ ba?!
Hả? Ý này là sao? Mục Tuyết nghe được lời Hứa Thâm nói, có chút kỳ lạ nhìn hắn, khẽ nói: "Cổ thi này hơi khác so với Khư, mấy con này hẳn là cấp C thôi, ta cũng thấy được, chúng nó sẽ vãng lai tới đây, chắc là từ trong đường hầm bò ra, thông qua đường hầm đã đến Khư Giới tầng này."
"Mà chúng sẽ dừng lại ở Khư Giới tầng này mà không rớt xuống, chỉ có thể giải thích rằng trong người chúng có ngưng kết xác!"
Ngưng kết xác, chính là Khư binh!
Thì ra là thế... Hứa Thâm nghe Mục Tuyết giải thích, lập tức bừng tỉnh.
"Nếu không thì ngươi nghĩ sao?" Mục Tuyết nhìn Hứa Thâm, ánh mắt cổ quái, lời vừa rồi nghe thế nào cũng thấy kỳ dị.
Ách ách... Hứa Thâm lập tức đổ mồ hôi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nói: "Ờ thì, ta cứ tưởng là hắn ở xa vậy sẽ không thấy được chứ..."
"Hắn cũng chỉ xa hơn ngươi mười mấy mét thôi mà." Mục Tuyết thấy bộ dạng của Hứa Thâm, càng thêm nghi hoặc, lẽ nào Hứa Thâm cho rằng đó là cổ thi cấp B hoặc cấp A, chỉ có hắn mới thấy được?
Nghĩ đến chuyện trên đường đi bình an vô sự, mắt Mục Tuyết khẽ động.
Hứa Thâm thấy Mục Tuyết ra vẻ đang suy tư, có chút im lặng, trong lòng chỉ âm thầm may mắn, còn may cô nàng không phải là Khư... Xem ra tâm lý của mình vẫn chưa đủ ổn định.
"Còn không đi?"
Ánh mắt Mặc Kiếm sắc như điện, nắm chặt Phá Khư thương bắn nhanh trong tay.
Sắc mặt các đội trưởng như Sở Bạch biến đổi, cuối cùng chỉ có thể gắng sức tiến lên, ba đội trưởng liếc mắt nhìn nhau, phân chia mục tiêu, rồi dùng Phá Khư thương nhắm chuẩn.
Khi chậm rãi tiếp cận cự ly bắn thì họ bắn luôn.
Mấy con cổ thi trúng đạn, lập tức kinh động, quay người hướng bên này lao tới, tốc độ nhanh như gió.
Mấy người vội vàng nã đạn, bắn xuyên qua đầu và hai chân cổ thi.
Cổ thi ngã xuống nhưng nhanh chóng bò dậy, gầm lên xông tới.
Một đội trưởng bị cổ thi áp sát, buộc phải rút kiếm chém, thi triển thân pháp cực nhanh, rõ ràng là người có hình thái thứ hai.
Cổ thi còn chưa chạm vào bộ đồ phòng hộ của hắn, đã bị chém đứt tay, chặt đầu, rồi bị xé thành tám mảnh, làm chậm lại quá trình chúng khép lại tái sinh.
Mấy con cổ thi khác cũng xông tới, trung niên đội trưởng giáo Hắc Quang tông kia không hề khách khí, cứ như đã bại lộ, hắn liền vung kiếm chém tới.
Trong phạm vi mười mét, kiếm quá nhanh!
Với thân pháp của hình thái thứ hai, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua mười mét, mấy con cổ thi liên tiếp ngã xuống.
Sở Bạch và một đội trưởng khu Dạ Oanh khác cũng cùng cổ thi chém giết, thân pháp hai người hiện rõ, cả hai đều là người có hình thái thứ hai, thể hiện tốc độ phi thường giữa sinh tử.
"Nói cùng nhau nằm yên, hắn lại lén lút đột phá..." Mục Tuyết nhìn thấy thân thủ Sở Bạch, lẩm bẩm.
Hứa Thâm cũng có chút bất ngờ, không ngờ Sở Bạch đã hoàn thành đột phá trước khi vào Khư động.
Để phòng ngừa đồ bảo hộ bị phá hủy, ba người đều tung ra đòn lôi đình, nhanh chóng giải quyết đám cổ Thi.
Mặc Thanh Hạo có chút cười lạnh, không quá ngạc nhiên, dù sao người được chọn làm đội trưởng, mà nói không có hình thái thứ hai, thì thế lực sau lưng đối phương cũng quá yếu.
"Đi xem có mấy cái xác." Hắn ra lệnh.
Mặc Kiếm gật đầu, nhanh chóng phất tay tiến lên, cùng vài đệ tử Mặc gia lục lọi trong đám cổ thi, nhanh chóng lấy ra một số tổ chức kỳ dị.
Có xương trắng, có khối thịt đỏ như máu.
Nhưng chủ yếu là xương trắng khá nhiều, tổng cộng tìm được bốn cái.
"Xương xác."
Mặc Thanh Hạo cầm bốn cục xương trắng, khẽ lắc đầu, hiển nhiên có chút thất vọng, loại xương xác này là loại xác không có năng lực đặc thù, không có đặc tính, do đó sẽ bị bất kỳ xác nào hấp thụ, trở thành chất dinh dưỡng của nó.
Ngược lại với khối thịt đỏ như máu kia, hắn giữ trong tay hấp thụ, sau đó thu lại Khư lực lấy ra, ném cho Mặc Kiếm, nói: "Cất trước đi, quay đầu lại xem thử có thể trở thành chỗ nào có lỗ hổng xác không."
Mặc Kiếm nghe lời này liền biết, thiếu gia không hài lòng khối thịt đỏ như máu này, bèn cất vào trong người.
"Cái này cũng muốn cướp sao?"
Sắc mặt đội trưởng trẻ tuổi khu Dạ Oanh khó coi, việc họ bị dùng làm vũ khí mở đường đã không tính, mà giờ còn muốn cướp lấy xác do họ vất vả săn giết, chuyện này quá đáng rồi.
Mặc Thanh Hạo thờ ơ, nói: "Đến di tích hắc ám thì các ngươi có thể đi, chỉ cần đừng để ta thấy chướng mắt, ta cũng lười thu dọn các ngươi, còn về việc trước mắt, các ngươi cứ cho ta dò đường đàng hoàng, xác cũng đừng hòng nghĩ, nếu không các ngươi nghĩ, vì sao các ngươi có tư cách đến Khư động?"
"Các ngươi nghĩ chỉ nhờ các ngươi ném chút tiền và chút quà nhỏ sao?"
Nghe đến đây, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, cuối cùng cũng hiểu, hóa ra trong trò săn bắn này, họ chỉ là đám chó săn dò đường mà đám nhân vật lớn ở nội thành thả ra.
Hơn nữa còn là tổ chức sau lưng họ cúi đầu khom lưng chủ động nịnh bợ dâng tiền, bỏ ra không ít để tranh được cơ hội.
Cơ hội làm chó dò đường.
Sắc mặt Sở Bạch âm trầm, nghĩ đến trước khi đến, những lời riêng mà Liễu cục nói với mình, phẫn nộ trong lòng cuối cùng cũng đè xuống, hắn biết đoạn đường này sẽ rất gian nan, khi đến di tích hắc ám mới là lúc họ tự do đi săn.
Ánh mắt Hứa Thâm rơi vào bốn cục xương mà Mặc Thanh Hạo đã thu, trước đây hắn cũng nhận được một cục xương như vậy, lúc đó không cảm nhận được đặc tính gì, nên tiện tay dung hợp, không ngờ giờ đã thấy tới bốn cục.
Đây chính là Khư động, chỉ trong chốc lát, đã săn được nhiều Khư binh như vậy... Hứa Thâm nhìn về phía hang động đen ngòm kia, trong mắt lóe sáng.
"Đi."
Mặc Thanh Hạo phất tay.
Mặc Kiếm ra lệnh ba vị đội trưởng như Sở Bạch ở phía trước mở đường, những người còn lại đi theo, còn họ thì đứng ở cuối đội, giữ sức.
Hứa Thâm thấy mấy con cổ thi bị xé rách trong sương mù đang chậm chạp khép lại, phát hiện thân thể chúng đang dần hư ảo, không khỏi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói với Mục Tuyết bên cạnh: "Nhìn kìa, mấy con cổ thi kia..."
Mục Tuyết sắc mặt âm trầm, vẫn còn đang suy nghĩ, nghe Hứa Thâm thì quay đầu liếc một cái, vẻ mặt không đổi nói:
"Chúng mất đi ngưng kết xác trong người, lực lượng suy giảm, rất khó tiếp tục giữ được ở Khư Giới tầng này, sẽ dần dần rớt xuống, cho đến khi xuất hiện ở hiện thực... Tức là ngoài tường."
Hứa Thâm ngớ người, cổ thi không có xác trong người thì sẽ rơi xuống hiện thực?
"Tại sao lại là ngoài tường, chẳng lẽ có người chuyên vận chuyển chúng ra ngoài?" Hứa Thâm không khỏi nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên không phải."
Mục Tuyết nhìn về phía Sở Bạch đang mở đường phía trước, thầm niệm cầu cho hắn, miệng thì tùy tiện nói: "Vị trí chúng rơi xuống chính là ở ngoài tường."
"Tuy nhóm ta tiến vào Khư động từ nội thành, nhưng do quá sâu, rất khó nói Khư Giới nơi này ở ngoài hiện thực là chỗ nào, nhưng cổ thi rơi xuống, thường thì đều ở ngoài tường, còn vì sao thì ta cũng không biết."
Hứa Thâm giật mình, cảm thấy có chút khó hiểu, bất quá Mục Tuyết cũng không biết rõ, hắn cũng chỉ có thể đem mối nghi hoặc này nén xuống đáy lòng.
Trong hành lang tối tăm sâu hút, bên trong không phải hang động mà giống như tiến vào một thế giới đen tối.
Sở Bạch và những người khác bật đèn pin cá nhân, tia sáng chiếu xuyên qua, ở bên ngoài sẽ rất chói mắt, nhưng ở nơi này chỉ có thể soi được mười mấy mét phía trước.
Chẳng bao lâu, bọn họ lại gặp phải cổ thi.
Sở Bạch và những người khác không đợi Mặc Kiếm thúc giục đã trực tiếp xông lên giải quyết, tự mình nhận phận kẻ mở đường.
Đi tiếp mười mấy phút, liên tiếp chém hơn chục con cổ thi, cũng từ trong thân chúng đào được sáu cái xác, tất cả đều rơi vào tay Mặc Thanh Hạo.
Nhưng Hứa Thâm phát hiện, xác xương màu trắng xuất hiện nhiều nhất, có vẻ như là Khư binh thường thấy nhất.
Bỗng nhiên, đèn pin của đội trưởng Hắc Quang tông chiếu vào một chỗ trong bóng tối, ở đó hiện ra một bóng hình xám xịt.
Do đèn pin kích thích, bóng hình kia giật mình, lập tức ngẩng đầu từ dưới đất lên, rõ ràng là một con cự thi vô cùng lớn.
Nó nằm sấp trên mặt đất, trước đó đầu cắm vào trước ngực, giờ phút này lộ ra, đầu dữ tợn không gì sánh được, dưới hai mí mắt là những vết nứt đỏ au sắc bén như miệng đang há.
Chỉ riêng cái đầu đã lớn gần một mét.
Sắc mặt của Sở Bạch và hai người còn lại biến đổi, không hề nghi ngờ, đây chắc chắn không phải cổ thi cấp C.
Chạy!
Đội trưởng trung niên của Hắc Quang tông quay người bỏ chạy, nhưng ngay sau đó, một tiếng thương vang lên.
Mặc Kiếm cầm khẩu súng Phá Khư bắn nhanh, đạn bắn vào sau lưng hắn, lạnh lùng nói: "Chạy cái gì, chẳng lẽ muốn chúng ta động thủ sao? Xông lên cho ta!"
Người trung niên kinh hãi, mặt đỏ lên, nói: "Các ngươi đừng có quá đáng!"
"Ngươi không phục?"
Mặc Kiếm lắc khẩu súng trong tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Gào!
Phía sau, con cổ thi kia đã bò dậy, mặt đất dường như cũng đang rung chuyển.
Sở Bạch và đội trưởng trẻ của Dạ Oanh đều sắc mặt khó coi, chậm rãi lui về sau.
"Mẹ nó, mọi người cùng nhau liều với chúng, ở đây coi như giết bọn chúng cũng không ai biết, cứ nói là chết trong tay Khư!" Người trung niên bỗng gầm lên, trực tiếp rút súng xông lên, là một khẩu súng Phá Khư đặc biệt được cải tiến.
Các thành viên khác của Hắc Quang tông dưới sự chỉ huy của hắn lần lượt phản bội, tất cả đều rút súng chĩa vào người của Mặc gia, dù sao cũng là chết, bị ép đến đường cùng thì chó cùng rứt giậu!
Mục Tuyết biến sắc, vội kéo Cố Thu Phong lùi về bên cạnh: "Tránh ra."
Hứa Thâm và Ba Diệp nghe vậy nhanh chóng theo hắn tránh ra, khỏi bị kẹp giữa hai phe trở thành mục tiêu hứng đạn.
"Không biết sống chết!"
Sắc mặt Mặc Thanh Hạo lạnh lẽo, nâng súng ngắm trong tay lên, đột nhiên một phát bắn ra.
Bịch một tiếng, tiếng nổ vang lên phía sau người trung niên, rõ ràng trúng đầu con cổ thi, bắn một cái hố sâu trên mặt nó.
Trong hố sâu máu thịt ngọ nguậy, sương mù tụ lại, đang nhanh chóng khép miệng.
Ngược lại, người trung niên và các thành viên Hắc Quang tông khác liên tiếp nổ súng nhưng kinh ngạc phát hiện, đạn bắn vào đồ bảo hộ của đám người Mặc gia đều bị dội ngược.
Chỉ có súng Phá Khư đặc biệt của người trung niên là găm trúng mặt nạ của Mặc Kiếm, để lại một vết xước!
Vết xước đó làm sắc mặt Mặc Kiếm tối sầm lại, nhấc khẩu Phá Khư bắn nhanh lên liền xả đạn liên tục.
Trong nháy mắt, bảy tám thành viên Hắc Quang tông bị xuyên thủng đồ bảo hộ, trúng đạn.
Còn người trung niên kia thân là hình thái thứ hai, né tránh nhanh nhẹn, tránh né nhẹ nhàng, chỉ vì đồ bảo hộ trên người gây trở ngại, dưới làn mưa đạn vẫn bị trúng hai phát, đồ bảo hộ bị đánh nát.
Thấy cảnh này, đội trưởng trung niên tức giận run người, không ngờ Giáo Hoàng nói là sự thật, lũ Cao tộc đáng chết ở nội thành này!
"Ngu xuẩn."
Mặc Thanh Hạo nhấc súng ngắm, lại bắn một phát chính xác vào đầu con cổ thi, làm chậm lại thế tấn công của nó, ngay lập tức quát về phía Sở Bạch và đội trưởng trẻ của Dạ Oanh: "Còn đứng đơ ra làm gì, không muốn chết thì lên!"
Sắc mặt của Sở Bạch và đội trưởng trẻ Dạ Oanh tái nhợt, tiến thoái lưỡng nan, đối với đám cổ thi, Mặc gia này còn tàn nhẫn hơn, bọn họ chỉ có thể cố gắng xông lên.
"Đội 1 theo ta!" Sở Bạch xông lên đồng thời cũng gọi Triệu Thanh Miên và những người khác hỗ trợ.
"Nếu không có đồ bảo hộ đặc chế thì bọn ta sẽ để cho các ngươi tự do ra vào sao, chẳng lẽ bọn ta không biết chó cùng rứt giậu?"
Mặc Kiếm sắc mặt âm u, nói: "Bảo các ngươi làm gì thì làm nấy, còn muốn cắn lại chủ, tất cả lên cho ta, ai lùi bước giết người đó!"
Trong mắt đám người Hắc Quang tông hiện vẻ tuyệt vọng, dưới sự ép buộc của Mặc Kiếm, chỉ có thể quay đầu đánh tới cổ thi.
"Cho ngươi thêm một cơ hội."
Mặc Thanh Hạo nâng súng ngắm, nhìn về phía người trung niên.
Sắc mặt của đội trưởng trung niên khó coi, biết không phải đối phương rộng lượng, mà là không muốn hắn phí hoài công cụ, nhưng đây cũng là cơ hội sống sót duy nhất của hắn.
Nghiến răng, người trung niên chỉ còn cách quay đầu xông về phía cổ thi.
"Chúng ta cũng đi thôi." Mục Tuyết nói, đồng thời liếc nhìn Hứa Thâm một cái.
Hứa Thâm cảm giác ánh mắt của nàng hơi lạ, như là nói, ngươi không cần phải giả bộ nữa. . .
Sắc mặt ba người Cố Thu Phong biến đổi, hơi do dự, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng mà đám người Mặc gia quăng tới, lập tức biết rõ không đi không được, thà tranh thủ một chút.
Lúc này toàn bộ đội đều ra quân, bao vây con cổ thi.
Hứa Thâm lấy khẩu Phá Khư bắn nhanh ra, ở xa nhắm vào cổ thi xạ kích, đạn liên tục xả ra.
Thấy Hứa Thâm lấy ra súng Phá Khư bắn nhanh từ trong ba lô, sắc mặt đám người Mục Tuyết hơi đổi, trước khi xuất phát bọn họ có hỏi Hứa Thâm, nhưng Hứa Thâm chỉ nói là vũ khí bí mật, không ngờ lại là vũ khí lợi hại như vậy!
Ở cự ly gần như thế, thứ này có thể uy hiếp cả hình thái thứ hai!
Hứa Thâm không ra tay trực tiếp mà chỉ dùng súng Phá Khư xạ kích kìm chân từ bên ngoài, còn Mục Tuyết thì dẫn Cố Thu Phong và những người khác nghênh chiến, hòa vào đội chiến đấu của Sở Bạch.
Mỹ Nhã cũng không nhàn rỗi, cũng theo Sở Bạch xung quanh cổ thi, thỉnh thoảng tìm cơ hội xuất thủ.
Ầm!
Đằng xa, Mặc Thanh Hạo dùng súng ngắm nhắm bắn chuẩn xác, thỉnh thoảng một phát vào chỗ hiểm của cổ thi, chặn thế tấn công.
Phối hợp với các đợt tấn công của đám người Mặc Kiếm, thêm vào sự vây công của đám người, cổ thi rõ ràng ở thế yếu.
Gào!
Cổ thi gầm lên, vung vẩy cánh tay, cánh tay dài như liềm đao quét ngang tới, lập tức đánh bay Cố Thu Phong và một vài thành viên Hắc Quang tông đến gần, dưới sức mạnh hung bạo này, không ít người hộc máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Hứa Thâm vừa bắn vừa chạy về phía Cố Thu Phong, thấy ngực hắn toàn máu tươi, vội đỡ hắn dậy, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Đừng dìu ta..." Cố Thu Phong hé một mắt, lo lắng liếc mắt ra hiệu với Hứa Thâm.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bị thương, hắn không muốn chiến tiếp.
Hứa Thâm sững người, lập tức hơi cạn lời, nhìn những thành viên Hắc Quang tông khác, không ít người che chỗ bị thương, vẻ mặt muốn chết, không rõ trong đó bao nhiêu người thật sự bị thương không dậy nổi, bao nhiêu là đang ngụy trang.
Kẻ yếu có bí quyết cầu sinh của kẻ yếu.
Hứa Thâm thầm cười khổ, phối hợp diễn với Cố Thu Phong, lớn tiếng nói: "Cố lên, lát nữa ta sẽ tới chữa thương cho ngươi, nhất định phải cố lên đấy!"
Nói xong, anh hùng xả thân bỏ Cố Thu Phong lại, cầm súng Phá Khư tiếp tục bắn phá về phía trước.
Cố Thu Phong ngã trên mặt đất, nhìn bóng lưng bi tráng của Hứa Thâm, có chút ngạc nhiên, nếu không vì hắn còn muốn nằm giả chết, đã muốn nhảy dựng lên vỗ tay cho Hứa Thâm rồi.
Diễn vẫn là ngươi diễn giỏi hơn!
Đám người hợp sức vây đánh, dưới sự dẫn dắt của ba vị hình thái thứ hai là Sở Bạch, phối hợp hơn mười người vây công, thêm sự yểm trợ tầm xa của súng ngắm và súng bắn nhanh Phá Khư Mặc gia, thân thể con cổ thi này nhanh chóng tan nát.
Sau khi tay chân bị từng cái gỡ xuống, đầu nó cũng bị chặt đứt.
Cái đầu to lăn đến trước mặt Hứa Thâm, sương mù xung quanh chậm rãi tụ lại, hướng đến chỗ hổng dưới đầu.
Nơi đó không có máu chảy ra, thịt nhúc nhích.
Một vũng chất lỏng sền sệt đỏ sẫm trào ra từ các kẽ dưới mí mắt con cổ thi, cảm giác sền sệt, giống cao su đặc, có độ dính cực cao, ngọ nguậy đến chân Hứa Thâm.
Hứa Thâm ngơ ngác, cúi xuống nhặt lên, cảm giác mềm nhũn, ấm áp.
Vật này giống như một cục máu đông mềm nhũn, Hứa Thâm cầm trên tay, bỗng cảm thấy chiếc mặt nạ Quỷ Ác đang giấu dưới lớp mặt nạ có từng đợt hơi nóng, như đang kêu gọi.
Hứa Thâm giật mình, nhìn cục máu mềm trên tay, đây cũng là Khư binh?
Thoáng nhìn, giống y như một vũng máu đông dính.
Nhưng anh phát hiện tuy đặc dính mềm mại, nhưng vật này lại rất dẻo, không thể kéo đứt, đây không phải là đặc tính của máu.
Huống chi, lúc trước cổ thi bị thương nghiêm trọng nhưng cũng không chảy máu, dường như bên trong cơ thể là những tổ chức khô khan, không có dịch thể.
"Này ai đó, đừng có làm loạn, đưa đồ trong tay ngươi ra đây."
Tiếng Mặc Kiếm truyền đến phía sau, đèn pin trên tay anh ta rọi vào mặt Hứa Thâm, bước nhanh tới.
Sắc mặt Hứa Thâm biến đổi, tay nắm chặt cục máu, lớp mặt nạ dưới lớp mặt đang nhúc nhích, dường như muốn bật ra.
Hứa Thâm có cảm giác về sự nguy hiểm, trong tay cục máu đối với tấm mặt nạ này mà nói, là một lỗ hổng cực kỳ trọng yếu.
Góc áo bị nhấc lên, Hứa Thâm thấy là Mục Tuyết, nàng khẽ lắc đầu.
Hứa Thâm hiểu ý nàng, ánh mắt thoáng thay đổi.
Lúc này, mặc kiếm đã đến trước mặt, tay vung lên, liền cướp lấy cái Khư binh tiên huyết kỳ dị này từ tay Hứa Thâm, đồng thời lạnh lùng liếc nhìn Hứa Thâm, quay người rời đi.
Hứa Thâm tay trống không, vẻ mặt dưới mặt nạ cũng trở lại bình thường, trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn Khư binh được đưa đến tay Mặc Thanh Hạo.
Rất nhanh, Mặc Thanh Hạo hấp thụ nó vào trong người, tựa hồ đang cảm nhận, một lát sau, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Không tệ, cuối cùng cũng ra dáng."
Mặc kiếm tươi cười nói: "Con thi cổ này tương đương với cấp B, thể xác ngưng tụ, chắc chắn không phải dạng bình thường."
Hứa Thâm chậm rãi buông tay, cũng thu lại ánh mắt.
...
...
Đối với Khư binh cổ thi to lớn này, không ít người có chút thèm thuồng, nhưng cũng biết rõ, có Mặc gia ở đây thì không tới phần bọn họ.
Cũng mong mỏi có thể sớm đến phế tích đen tối, như vậy bọn họ có thể đi săn thi cổ cho riêng mình.
"Vẫn là ngươi ranh mãnh."
Vượt qua chỗ cổ thi, đám người tiếp tục tiến lên, Mục Tuyết liếc nhìn khẩu súng Phá Khư bắn nhanh trong tay Hứa Thâm, giờ phút này Hứa Thâm cũng không giấu vào ba lô nữa, cứ thế ôm thoải mái vào trong ngực.
"..."
Nhìn ánh mắt của Mục Tuyết, Hứa Thâm lập tức biết lời thất ngôn lúc trước đã khiến nàng phát hiện điều gì đó.
"Đội trưởng, không thể nói vậy, lão Hứa có súng là bản lĩnh của hắn, chúng ta có muốn cũng không được." La Hoa nói.
Cố Thu Phong cảm thấy rất đúng, liên tục gật đầu: "Không sai."
Mục Tuyết hừ nhẹ một tiếng, không giải thích.
Trải qua suy nghĩ đoạn đường này, nàng đã nhìn thấu nội tình của Hứa Thâm, câu nói kia lúc trước chắc chắn không phải nói sai, vậy chỉ có một cách giải thích, chính là Hứa Thâm cũng là hình thái thứ hai, hơn nữa còn thức tỉnh loại năng lực cảm giác, do đó có thể cảm giác được Khư Thú cấp B ở chỗ này, đây cũng là nguyên nhân Hứa Thâm dẫn đường mà không xảy ra chuyện gì.
Nếu như là một số loại năng lực cảm giác đặc biệt đáng sợ hàng đầu, như dự báo nguy hiểm chẳng hạn.
Thậm chí có thể cảm giác được cả Khư cấp A.
Dù sao loại năng lực nhận biết này không cần nhìn cấp bậc, trừ phi một số Khư mạnh đến mức khi đánh chết ngươi trước đó không có bất kỳ dấu hiệu dị động nào, chỉ cần một ý nghĩ là có thể xóa bỏ ngươi, ngươi mới không có sớm "Dự phán".
Vì khi đó bắt đầu cũng là kết thúc, không có quá trình "nguy hiểm".
Lại đi thêm mười mấy phút, chém giết bốn năm con cổ thi, đám người cuối cùng cũng tới được phế tích đen tối.
Phế tích đen tối này giống như một cái động quật khổng lồ bị phong bế.
Nhưng khi động quật lớn đến một mức nhất định, chính là cả một thế giới.
Phía trên đỉnh đầu là một màn trời đen như mực, không thấy bất kỳ ánh sáng nào, xung quanh lờ mờ có thể thấy một vài tảng đá lớn kỳ dị, không có thực vật, không khí có chút âm hàn.
Mặc Thanh Hạo đảo mắt một vòng, sau đó nói với đội của ba thế lực trước mắt: "Các ngươi đi bên trái, bên phải do nhóm ta bao hết, hy vọng các ngươi đừng lại đụng vào nhóm ta, nếu không đừng trách bọn ta không cho các ngươi cơ hội."
Dù sao các thế lực này bỏ ra không ít công sức, cũng có quan hệ trong nội thành, tuy rằng hắn không để ý, nhưng cũng không làm tới mức quá đáng, nếu không khó tránh khỏi sẽ có người kiện đến trong gia tộc, hắn cũng sẽ bị trách móc nặng nề vài câu.
Mà việc này lọt vào tai các thế lực khác cũng không hay ho gì.
Đánh chết nhưng không hoàn toàn đánh chết, giữ lại một tia hy vọng, mới là đạo lý lâu dài.
Cũng có thể khiến gia tộc thấy được hắn có lòng dạ của người cầm quyền.
Mọi người nghe vậy như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, lời tuy khó nghe, nhưng rốt cuộc đã giải thoát.
"Đa tạ Mặc thất gia."
Thanh niên dẫn đầu Dạ Oanh vội nói cảm ơn.
Sở Bạch cũng giả bộ cảm tạ theo, một vẻ cảm kích.
Trung niên nhân của giáo phái Hắc Quang kia thì không nói thêm gì, nói một tiếng, thuộc hạ liền cấp tốc hướng về phía bên trái bóng tối đi tới.
"Nhóm ta cũng đi thôi." Sở Bạch theo đó chào Mục Tuyết.
Trước khi mọi người đi, Hứa Thâm quay đầu lại nhìn Mặc gia, thấy bọn họ cũng trực tiếp quay người đi về phía bên trái tìm kiếm.
"Cuối cùng cũng tách khỏi bọn này." Cố Thu Phong nhịn không được nhỏ giọng nói.
Hai bên đã không nhìn thấy bóng dáng nhau, những người khác thấy thoải mái hơn hẳn, đi chưa được bao lâu, bọn họ liền gặp trung niên nhân giáo phái Hắc Quang, họ đang săn một con cổ thi.
Thấy Sở Bạch đi tới gần, sắc mặt trung niên nhân kia thay đổi, nói: "Đây là của chúng ta."
"Ta biết." Sở Bạch liếc qua, không có ý tranh giành: "Chúng ta ít ra cũng đã cùng chung hoạn nạn, nhóm ta sẽ không cướp của các ngươi."
Trung niên nhân cười lạnh trong lòng, vẻ mặt lại lộ ra vẻ cảm động, thở dài: "Đúng vậy ha, chúng ta không cần lại đề phòng lẫn nhau, nếu không thật là đáng thương."
"Nhóm ta đi bên này, chúng ta chia nhau ra, đỡ phải gặp lại." Sở Bạch nói.
Trung niên nhân dẫn đội gật đầu: "Các ngươi yên tâm, Giáo hoàng của nhóm ta và cục trưởng của các ngươi cũng đã vài lần ăn cơm chung, quan hệ không tệ, Giáo hoàng đã thông báo, sẽ không công kích các ngươi."
"Đa tạ."
Sở Bạch ra hiệu, mang theo mọi người hướng một nơi khác đi xa.
Rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy một con cổ thi đang lảng vảng.
Sở Bạch không khách khí, dẫn các đội viên nhanh chóng tiến lên, rất nhanh liền giết được nó, chỉ là một con cổ thi cấp C, với bản lĩnh Sở Bạch đã thể hiện, rất nhanh đã giải quyết được.
Từ trong cơ thể cổ thi lấy ra một mảnh xương trắng, Sở Bạch thở phào, chợt nhìn về phía Mục Tuyết và mọi người đi tới, nói: "Chúng ta cùng nhau săn bắt hay là tách ra?"
Mục Tuyết hiểu ý trong lời hắn, bình tĩnh nói: "Vẫn nên tách ra thì hơn, như vậy hiệu suất sẽ nhanh hơn."
"Được." Sở Bạch gật đầu.
Sau đó hai đội chọn hướng, ai nấy đều tách ra hành động.
"Đội trưởng, nơi này hung hiểm như vậy, chúng ta còn tách nhau ra có nguy hiểm quá không?" Cố Thu Phong không khỏi nói.
"Đúng vậy đó, xác chúng ta săn được, có thể chia đều hai đội." La Hoa cũng nói.
Mục Tuyết liếc họ một cái, nói: "Người ta tới đây là tìm xác, không phải để báo đoàn giữ ấm, gặp phải Khư cấp B trở xuống, tiểu đội bọn họ có thể giải quyết được, cùng người trong đội chia điểm cũng không chia đến, sao lại phải chia với chúng ta? Nếu gặp phải cấp B, có thêm cả chúng ta cũng đánh không lại, vậy kết bạn với chúng ta có nghĩa lý gì?"
Hai người biến sắc mặt, quả thực đúng là như vậy.
"Nếu gặp phải thế lực khác, chúng ta cũng có thể nương tựa nhau." Cố Thu Phong không cam lòng nói.
Mục Tuyết lãnh đạm nói: "Ngươi nghĩ các thế lực khác sẽ đi chung với nhau à, mỗi người đều muốn có xác, đều là đánh cược cả tính mạng để đến đây tìm may, muốn tự mình săn giết cổ thi, may mắn tìm được một khối Khư binh tuyệt hảo trong thi thể, rồi từ đó một bước lên trời, ai mà chẳng có chút tâm tư nhỏ? Kết bạn, đợi người khác phân chia cho ngươi, ngươi có thể nhận được gì tốt?"
Cố Thu Phong lập tức im lặng, quả thật, hắn cũng muốn tìm vận may như vậy, nhưng... không có can đảm đó!
Ba Diệp không lên tiếng, tựa hồ đã bị Mục Tuyết nói trúng tim đen.
"Ngươi có muốn tách nhóm với chúng ta không?" Mục Tuyết nhìn về phía Hứa Thâm.
Cố Thu Phong và những người khác ngẩn ra, cũng đồng loạt nhìn Hứa Thâm.
"Cái này..." Hứa Thâm thấy lời của nàng đã nói đến nước này, cũng hiểu ý Mục Tuyết, đối phương đây là cho hắn cơ hội rời đi, hắn nếu còn ở lại, săn giết được xác, bọn họ thật đúng là không biết chia thế nào.
Rõ ràng là Mục Tuyết muốn quyền ưu tiên lựa chọn.
"Vậy chúng ta xin cáo từ, ta thử đi săn một mình." Hứa Thâm nói lúc này.
"Ngươi một mình thì làm được gì, nguy hiểm quá đấy." Cố Thu Phong không khỏi lên tiếng, chuyện Hứa Thâm đứng ra thay anh dò đường lúc trước, anh vẫn ghi nhớ trong lòng, giờ phút này anh lộ vẻ đầy lo lắng.
"Hắn là hình thái thứ hai, lại còn là loại cảm giác, chỉ cần vận may không quá tệ thì cơ bản không chết." Mục Tuyết hừ nhẹ một tiếng, đồng thời liếc nhìn Hứa Thâm, ánh mắt đó như đang nói, còn diễn à, ta đã hoàn toàn nhìn thấu ngươi rồi.
Cố Thu Phong ba người kinh ngạc, kinh hãi nhìn Hứa Thâm.
Hình thái thứ hai?
Đây chẳng phải là cấp bậc như lão Vương đó sao?
Thấy Hứa Thâm không phủ nhận, mắt ba người lại trừng lớn hơn, La Hoa nhịn không được nói: "Thật ư? Cái này, nhanh vậy sao?!"
"May mắn thôi." Hứa Thâm thấy bị vạch trần, cũng không giả vờ nữa.
"Lão Hứa ngươi được đấy!" Cố Thu Phong mừng rỡ, chợt nghĩ ra điều gì đó, vội hỏi: "Ngươi đột phá khi nào thế? Chẳng lẽ là lúc giao đấu lần trước?"
Nói đến đây, anh lộ vẻ hồ nghi.
"Không, mới đột phá thôi, lúc thắng ngươi vẫn là trạng thái ban đầu." Hứa Thâm một vẻ "ngươi đừng nghĩ nhiều" biểu cảm.
Cố Thu Phong mặt ủ mày ê, một vẻ u oán, sao không để lại cho anh chút mặt mũi nào vậy?
"Vậy, đội trưởng, tôi cũng muốn thử săn một mình." Ba Diệp đột nhiên lên tiếng.
Mục Tuyết hơi nhíu mày, nhìn về phía anh ta.
"Tôi may mắn kích hoạt được trạng thái giới hạn, gặp phải Khư cấp C thì cũng có khả năng nhẹ nhàng một mình đánh lại, muốn thử vận may." Ba Diệp cười nói, rõ ràng tới đây cũng có tham vọng.
"Tên nhà ngươi!" Cố Thu Phong và La Hoa đều đấm hắn một cái, cảm xúc chỉ có hai người bọn họ là yếu nhất thôi hả?
"Đi đi." Mục Tuyết không cự tuyệt, trong cái thời đại mà mạng người rẻ như cỏ này, không liều một phen thì rất khó nổi lên, rất khó thực sự xoay người, chỉ có thể chậm rãi bị hao tổn vô tận đến chết.
Sau khi dặn dò vài câu, mọi người liền mỗi người đi một ngả.
Mục Tuyết mang theo Cố Thu Phong và La Hoa, Ba Diệp và Hứa Thâm thì đi riêng lẻ.
Ba Diệp lên tiếng chào hỏi rồi đi về phía một chỗ trong bóng tối.
Hứa Thâm cũng đi theo.
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng những người khác, Hứa Thâm kích hoạt Mặt nạ Ác Quỷ, thị giác, khứu giác lập tức được tăng cường. Những người ban nãy không thấy, giờ lại lờ mờ hiện ra.
Hứa Thâm tiếp tục đi, đến khi việc tăng cường của Mặt nạ Ác Quỷ cũng không giúp hắn nhìn thấy nữa, hắn dừng chân, xoay người quay trở lại.
Trong bóng tối, Mai Phù chắp tay sau lưng, vừa đi vừa ngân nga một điệu nhạc vui vẻ bên cạnh Hứa Thâm.
Bóng tối đồng hành mang lại cho Hứa Thâm cảm giác an tâm.
Không lâu sau, Hứa Thâm soi đèn pin vào một cổ thi, y phục phòng hộ của nó dường như chỉ có thể che giấu khí tức trong Khư Giới. Ở phế tích tăm tối này, nó cơ bản vô dụng. Khi Hứa Thâm soi đèn pin vào, cổ thi cũng nhận ra hắn, lập tức vặn vẹo thân thể lao nhanh tới.
Hứa Thâm tiếp tục bước tới.
Chớp mắt, một tiếng “vút”, kiếm quang lóe lên.
Đầu Khư lìa khỏi thân.
Sau đó, kiếm liên tục chém, tứ chi và hai chân cũng lần lượt bị chặt đứt, lồng ngực bị xé toạc.
Hứa Thâm dùng kiếm xới tung, tìm Khư binh trong xác, nhưng không thấy, xem ra là do vận may.
Hứa Thâm cũng không nản lòng, khi nãy hắn thấy mấy cổ thi ra tay trước, bình quân hai con thì có một con chứa Khư binh trong người.
Nếu thực lực cho phép, quét sạch lũ cổ thi này chắc chắn sẽ thu được cả đống Khư binh. Chẳng trách nơi hung hiểm thế này vẫn có rất nhiều thế lực liều mạng xông vào.
Ngửi mùi, Hứa Thâm rất nhanh đã quay lại lối vào khi nãy.
Bên phải…
Hứa Thâm nhìn vào bóng tối, từ từ tắt đèn pin.
Không có ánh sáng, thị giác của hắn vẫn thấy được phía ngoài mấy chục mét. Năng lực này xuất hiện sau khi hắn đột phá hình thái thứ hai. Hắn không rõ liệu đó là năng lực thị giác tự thân thức tỉnh, hay là một sự phát triển đặc biệt khác.
Neo điểm... Hứa Thâm âm thầm kêu gọi trong lòng.
Sương mù xung quanh dường như tụ tập cuồn cuộn, vờn quanh bên cạnh Hứa Thâm.
Hứa Thâm cảm nhận được, đưa tay vào sương mù dày đặc bên cạnh, rút ra một khẩu súng ngắm!
Khẩu súng ngắm mà số 2 đã đặc biệt đổi cho hắn!
Hứa Thâm thở phào, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, từ từ tiến về bên phải.
Mai Phù bên cạnh cười khanh khách, có vẻ như nhận ra điều gì thú vị sắp xảy ra, nàng vui vẻ đi nhanh hơn, chạy lên trước dẫn đường cho Hứa Thâm.
Dấu vết mùi trên đường cực nhạt, dường như đã qua xử lý. Nhưng dưới khứu giác tăng cường của Mặt nạ Ác Quỷ, Hứa Thâm vẫn có thể nhận thấy chút ít.
Dùng Khư nhãn trên súng ngắm để nhắm, thị giác của Hứa Thâm được nâng cao thêm.
Điều khiến Hứa Thâm kinh ngạc và bất ngờ là, Khư nhãn trên súng ngắm có thể khóa mục tiêu mà không bị ảnh hưởng bởi bóng tối. Ngay cả trong bóng tối, nó vẫn thấy rõ như ban ngày, hơn nữa còn có tầm nhìn hơn ba trăm mét!
Hứa Thâm dựa vào Khư nhãn khóa mục tiêu, nhìn thấy dấu chân còn sót trên đất, khá dày đặc, lập tức cẩn trọng giảm tiếng bước chân, lần theo dấu vết.
Hơn mười phút sau, Hứa Thâm thấy ánh sáng lốm đốm phía trước, đó là ánh đèn pin của người Mặc gia.
Hứa Thâm dùng Khư nhãn khóa mục tiêu nhìn qua, thấy đám người Mặc gia đã cởi bỏ đồ bảo hộ, chỉ mặc trang phục chiến đấu màu tím. Trên đầu bọn họ còn đeo một loại kính bảo hộ kỳ lạ.
Đây là những trang bị không hề thấy trước đây, dường như được chuẩn bị riêng cho việc săn bắn ở phế tích tăm tối.
Quả nhiên trang bị của các đại tộc không hề tầm thường... Hứa Thâm không rõ vật đó có tác dụng gì, không dám đến quá gần, nhưng thấy mỗi người đều trang bị một cái, chắc chắn nó không phải đồ quá đặc biệt hay quá cao cấp.
Dù nó là đồ dò xét thì cũng không bằng Khư nhãn trên súng ngắm của hắn.
Hứa Thâm giữ khoảng cách khoảng 250 mét, chậm rãi quan sát, thấy bọn chúng không hề hay biết gì, mới hơi bạo dạn hơn một chút.
Lúc này, người Mặc gia đang dưới sự chỉ huy của Mặc Thanh Hạo để săn một cổ thi.
Cổ thi này to lớn, hai đầu, tay chân dài, giống như quái thú khổng lồ, trông rất dữ tợn.
Mặc Thanh Hạo dùng súng ngắm bắn từ xa, còn Mặc Kiếm và những người khác thì cầm vũ khí vây đánh. Hứa Thâm thấy Mặc Kiếm đã đạt hình thái thứ hai, ngoài hắn ta ra còn có ba người nữa cũng vậy.
Tổng cộng có bốn người hình thái thứ hai!
Tốc độ của Mặc Thanh Hạo khi chém người trước đó cũng đạt hình thái thứ hai.
"Năm người hình thái thứ hai, tương đương nửa tổ đội trưởng của Truy Quang hội..." Ánh mắt Hứa Thâm thoáng dao động, đây chính là tiềm lực của đại tộc. Hơn nữa, nhìn trang bị của họ, có lẽ tổ đội trưởng của Truy Quang hội đến cũng không chiếm được lợi thế. Dù sao thực lực của hình thái thứ hai cũng có chênh lệch khá lớn.
Nhưng mà... Ta đã thấy hết.
Dưới sự tăng cường của Mặt nạ Ác Quỷ, Hứa Thâm thấy rõ động tác của bọn họ. Trong lòng hắn không hề e ngại, ánh mắt ngược lại trở nên càng nguy hiểm hơn, như một con rắn độc nấp trong bóng tối.
Trận đi săn sắp kết thúc, cánh tay của cổ thi nhanh chóng bị chặt đứt, sức chiến đấu suy giảm nên nhanh chóng bị tan rã và chém nát.
Một khối xác kết tinh được tìm thấy trong người nó, đưa vào tay Mặc Thanh Hạo.
Ngay lúc Mặc Thanh Hạo đang hớn hở đón nhận Khư binh, đáy lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy một cơn lạnh thấu xương.
Có nguy hiểm!
Ầm!
Đạn bắn đến mang theo lực xuyên phá mạnh mẽ, trong nháy mắt đánh trúng đầu Mặc Thanh Hạo. Đầu của hắn lập tức vỡ tan như bóng da.
Bạn cần đăng nhập để bình luận