Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 30: Chợ thức ăn (length: 11839)

"Chạy mau!"
Chu Dã thấy da đầu tê rần, cái bang Sài Hổ này cũng quá điên cuồng, nơi này quả thực là sào huyệt của Khư a!
Tào Phi cùng Tô Sương mấy người cũng hoảng sợ, quay người bỏ chạy.
Hứa Thâm vẫn đứng ở cuối cùng, giờ phút này nghe thấy tiếng Chu Dã hét lớn, trong nháy mắt liền quay người lại, tựa như luôn sẵn sàng chạy trốn, Khư lực tất cả đều ngưng tụ ở trên chân.
Vút!
Thân ảnh Hứa Thâm nhanh như chớp, trong chớp mắt đã vọt ra ngoài mấy chục thước.
Nhưng mà, hang động trước mắt hắn phát sinh biến đổi, con đường thông suốt lúc trước lại biến mất, xuất hiện từng đường hầm hẹp, cấu tạo Khư Giới này lại chuyển dời.
"Khư lúc trước, là cố ý dẫn dụ chúng ta..." Hứa Thâm hiểu ra mục đích Khư mà Tô Sương nhìn thấy.
Hắn quay đầu lại thấy Chu Dã bọn người đuổi tới, mà phía sau bọn họ là mười mấy con Khư men theo vách tường đường hầm leo lên.
Một bóng người vụt qua Hứa Thâm, chính là Tào Phi, mặt hắn đầy kinh hãi, trực tiếp chui vào một đường hầm.
Hứa Thâm vừa muốn đuổi theo, thì Hà Minh lại chui vào một ngã rẽ khác, trông rất hoảng loạn chạy bừa.
Sắc mặt Hứa Thâm biến đổi, lập tức hiểu rõ mục đích của những đường hầm rẽ nhánh này, là muốn chia rẽ bọn hắn!
Khư ở đây... Rất thông minh!
"Đội trưởng!" Hứa Thâm muốn đi chung đường với Chu Dã.
"Nhanh đi vào, ta chặn hậu!" Chu Dã hét lớn.
Hứa Thâm nhìn Khư đang tới gần, chỉ có thể cắn răng chọn con đường Hà Minh vừa đi, hắn lao nhanh về phía trước, mấy chục giây sau, lại cảm thấy sau lưng không có động tĩnh.
Chu Dã đã không đuổi theo.
Mặt Hứa Thâm tối sầm lại, quay đầu nhìn, lại thấy trong động có bóng đen nhanh chóng leo lên... Dọc theo mái vòm.
Chắc chắn không phải Chu Dã.
Hứa Thâm tê da đầu, chỉ có thể cắm đầu lao về phía trước.
Không bao lâu, trước mặt hắn lại xuất hiện ba ngã rẽ.
Hứa Thâm không biết Hà Minh chọn đường nào, chỉ có thể vội vàng chọn một đường rồi lao vào.
Trong đường hầm mờ tối, Hứa Thâm không có đèn pin, chỉ có thể dò dẫm tiến lên, tai hắn dựng lên, lắng nghe động tĩnh phía sau, phát hiện không có ai đuổi theo.
Có lẽ, Khư kia cũng chọn con đường khác?
Hứa Thâm thầm thở phào, sờ soạng đi tiếp, thấy trên vách tường trơn nhầy, giống một loại nước bọt đặc sệt nào đó.
"Ngươi ở đây vòng vòng làm gì thế?"
Đi được vài phút, Hứa Thâm nghe thấy tiếng Mai Phù, không biết nàng đã theo cửa vào lúc nào, giờ lại lơ lửng bên cạnh Hứa Thâm phía trước, thân thể một nửa ở trong hầm, một nửa ở ngoài hầm, nhưng kỳ quái là Hứa Thâm vẫn thấy rõ nàng.
Nàng dường như toàn thân phát sáng, không bị vật chất đường hầm ảnh hưởng.
"Mẹ ngươi thường tới đây mua đồ ăn, giờ ngươi cũng tới, không tự mình kiếm ăn sao?" Mai Phù tò mò nói.
Nhịp tim Hứa Thâm có chút tăng nhanh.
"Mẹ" thường đến đây mua thức ăn?
Những món ngon... đều là săn bắt ở đây?
Thảo nào Khư ở đây rất nhiều... Có lẽ trước kia, số lượng còn nhiều hơn!
Bây giờ, Hứa Thâm đang vào "chợ thực phẩm", nơi hôi thối này hòa với đồ ăn, khiến hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn Mai Phù trước mặt, Hứa Thâm bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Khi vào Khư Giới, hiện thực biến thành hư ảo.
Mà đối với tầng sâu hơn của Khư Giới, nơi hắn đang đứng cũng là hư ảo.
Như vị trí Khư Giới hiện tại của Mai Phù, hẳn là tầng rất sâu, trong thế giới của nàng, không có cái hang trước mắt, cho nên nàng không bị ảnh hưởng.
Có lẽ nàng đang đứng ở một cấu trúc Khư Giới khác, nhìn xuống mình.
Nói cách khác... Chỉ cần mình bước vào tầng Khư Giới sâu hơn, có thể theo tầng sâu đó mà đi, bỏ qua sự phong tỏa của hang, thoát khỏi nơi này!
"Nhưng như vậy, sẽ gặp Khư ở tầng sâu hơn... Bất quá ta có thể thấy, xung quanh trừ Mai Phù, không có Khư nào khác!" Hứa Thâm thầm nghĩ.
Bước vào tầng sâu Khư Giới, có nghĩa sẽ quấy nhiễu Khư ở tầng sâu đó, cùng đối phương ngang hàng, dù hắn có giả bộ không thấy đối phương cũng sẽ bị tấn công.
Giống Khư cấp E yếu nhất, đi lang thang ở tầng nhạt cùng hiện thực, dù người Vụ không thấy chúng cũng bị tập kích, vì Khư đã ở cùng đẳng cấp với ngươi...
Hứa Thâm vừa đi vừa suy nghĩ.
Muốn vào Khư Giới, thông thường dựa vào thiết bị Phá Khư.
Thiết bị Phá Khư có thể ngăn cách hiện thực xung quanh, đi vào tầng nhạt Khư Giới.
Nhưng tầng sâu hơn của Khư Giới, thiết bị Phá Khư hiện tại không thể phá vỡ, cho nên loại Khư đó, thường phải nhờ đến nhân viên chém Khư mạnh hơn giải quyết.
Đây cũng là lý do bình thường nhân viên chém Khư không tiếp xúc được cấp B, vì loại đó ở chỗ sâu, căn bản không thấy, không cảm giác được, trừ khi đối phương giảm cấp xuống, vào tầng nhạt săn mồi.
Nhưng xác suất này rất thấp.
Giống như động vật săn mồi, chỉ hoạt động ở nơi thoải mái, quen thuộc.
Muốn vào tầng sâu hơn của Khư Giới, phải chuyển hóa chất lượng Khư lực, tập trung hơn...
Hứa Thâm thử tập trung Khư lực ở cánh tay, sờ soạng vào hang động, phát hiện vẫn chạm vào được, xem ra chất lượng Khư lực của hắn, vẫn chưa đủ để vào tầng sâu hơn.
Là vẫn chưa đủ tập trung à... Hứa Thâm tiếp tục thử, nhưng lúc này, phía sau bỗng có tiếng động nhẹ.
Hứa Thâm lập tức cảnh giác, dựng cả tóc gáy.
Hắn quay người lại, thấy một con Khư bò há miệng rộng ngoác đang bổ tới.
Là Khư ở tầng sâu, hay cấp thấp?
Mặt Hứa Thâm không cảm xúc, nhưng tim lại thắt lại.
Dù đối phương làm tư thế tấn công... Nhưng Mai Phù cũng thường trêu hắn kiểu đó, giả vờ muốn lao vào ngực hắn, nếu hắn đưa tay đón, hoặc tránh né, thì sẽ bị đối phương thăm dò ra.
Còn hắn chọn cách không nhìn, đối phương sẽ chỉ đi xuyên qua người hắn.
Tới gần, tới gần...
Con Khư trước mắt ngày càng gần Hứa Thâm, còn Hứa Thâm vẫn không chút nào lộ vẻ hay biết, cho đến khi Khư này lao tới khu vực một mét trước mặt hắn.
Với tốc độ này của Khư, chỉ cần 0.1 giây, sẽ vượt qua khoảng cách đó.
Với người khác, khoảng cách đó dù có phản ứng cũng không kịp.
Nhưng giây sau, Hứa Thâm đột ngột ra tay.
Rút kiếm, vung chém!
Mỗi ngày luyện tập rút kiếm vung chém 8 giờ, đã thấm vào xương tủy, lúc này mọi thứ trở nên vô cùng quen thuộc, nhanh như điện.
Kiếm quang lướt qua, chém vào đầu Khư, lưỡi kiếm sắc bén xé toạc thân nó, cộng với Khư lực dồn toàn lực vào cánh tay, càng xé nát cả người Khư.
Ở khoảng cách một mét, Hứa Thâm cảm nhận được đối phương ngang hàng với mình.
Điều này khác với cảm giác đơn thuần thấy Khư tầng sâu.
Nhất là sau trò trêu của Mai Phù, Hứa Thâm lại càng cảm nhận sâu sắc điều này.
Chỉ tiếp xúc tầng sâu đơn thuần, ngoài thấy được, cơ thể không có quá nhiều cảm giác, chỉ thấy hơi lạnh, như có gió thổi qua.
Nhưng ở cùng một đẳng cấp, khí tức nồng đậm kia, trong khoảng cách một mét, hắn cảm nhận rõ ràng, là thật sự ở bên cạnh.
Phập!
Hứa Thâm bồi thêm một kiếm, xác nhận Khư này đã chết, mới thở phào.
"Nhìn tốc độ này, chỉ là cấp E, xem ra nơi này không phải toàn là cấp D..." Hứa Thâm nhìn con Khư dưới chân, chợt thấy suy nghĩ trước đây của mình hơi sai lệch.
Theo Khư Giới sâu hơn thoát khỏi đây, quá xa vời, trước mắt không thể làm được.
Chi bằng chém giết mấy con Khư này... Thoải mái hơn.
Hứa Thâm định rời đi, bỗng nhớ ra gì đó, bồi thêm hai kiếm lên xác Khư, trông như vừa trải qua một trận ác chiến.
Khi rời đi, hắn khẽ nghĩ, nhìn ngực con Khư này.
...
Nơi nào đó trống trải.
Đây là một cái hang động, không lớn như lúc trước, nhưng lại trói buộc bảy tám người, trên đất còn rải rác hài cốt.
Tô Sương hối hận vì đã vào khi tìm đường đến đây.
Nàng không biết có phải do mình xui xẻo chọn sai đường hay không, hay là đằng sau mỗi ngã rẽ, đều có một ổ quái D cấp thế này chờ sẵn.
Đường hầm như mạng nhện, kéo dài về phía cuối hang ổ Khư.
Việc đào tẩu, càng giống tự mình dâng lên tận cửa.
"Cứu, cứu mạng..." Mấy người bị dây nhầy đỏ sậm quấn lấy trên mặt đất thấy Tô Sương, như thấy vị cứu tinh, ánh mắt yếu ớt thoáng lộ vẻ mong chờ và kinh hỉ.
Từ cách ăn mặc của Tô Sương, bọn họ thấy đây là người của ngành.
Dù việc ở đây bị lộ, họ có được cứu ra cũng sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm trọng, nhưng vẫn còn tốt hơn là ở lại đây chờ thân thể chậm rãi bị gặm nhấm ăn thịt.
Tô Sương nghe thấy tiếng kêu, mặt tối sầm lại, căng thẳng nhìn vào nơi sâu nhất.
Ở đó, một con Khư trung niên tóc tai bù xù đang nằm ngủ, chậm rãi mở mắt, nửa thân dưới của nó như côn trùng, mắt dần biến thành đồng tử dọc.
"Cứu chúng tôi..."
Mấy người trên đất kêu la cầu cứu.
"Khư cấp D..." Tim Tô Sương lại chìm xuống, thấy căm hờn đối với những người cầu cứu này, người đáng được cầu cứu bây giờ phải là cô mới đúng...
Mặc dù đội thứ hai có thể giải quyết Khư cấp D, nhưng đó là phối hợp của cả đội, một mình tác chiến, ngoại trừ đội trưởng Chu Dã ra, bọn hắn không có đủ năng lực này.
Kinh nghiệm chiến đấu, cường độ Khư lực, bọn hắn so với Khư cấp D còn kém một chút.
Khư trung niên thấy Tô Sương, miệng lập tức há ra, như đang cười.
"Khí tức thật tươi đẹp..." Hắn chậm rãi bò về phía Tô Sương.
Tô Sương quay người bỏ chạy.
Cứu người sống sót? Mơ đi!
Vèo một tiếng, mấy sợi tơ nhện màu đỏ sẫm bay tới, phá tan cửa động sau lưng nàng.
Từ vách tường bên cạnh, một hài đồng nửa thân dưới là nhện chậm rãi bò xuống, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết khi cười, miệng giống hố đen đóng mở: "Cha ơi, con bắt được rồi..."
"Tốt, để nàng làm mẹ con nhé..." Khư trung niên phát ra âm thanh hiền lành.
Một màn phụ tử hòa thuận, ấm áp vô cùng.
Tô Sương kinh hãi, vội vàng vung kiếm chém về phía tơ nhện, đồng thời đứa bé không ngừng phun tơ ra, Khư trung niên cũng cười nói: "Đừng chạy, con ta đã ưng ý ngươi..."
"Cút!"
Tô Sương vung kiếm chém trả, lại bị cánh tay đầy gai của trung niên kia bắn ra, lực phản chấn khiến cổ tay nàng run lên, còn đứa bé thì nằm úp trên vách tường bao quanh cửa hang, phá nát thông đạo.
Tô Sương mặt mày tái nhợt, mắt láo liên xung quanh, muốn tìm đường chạy trốn.
"Tô tỷ, tỷ ở đây à!"
Ngay lúc đó, một tiếng vui mừng vang lên.
Tô Sương quay đầu nhìn lại, vội chiếu đèn pin, thấy trong thông đạo một bóng người đang chạy tới, chính là Hứa Thâm, người mới vừa đến đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận