Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 75: Nham La quảng trường (length: 8898)

Quảng trường Nham La.
Một chiếc xe bọc thép màu đen tiến vào.
Nơi này nằm trong khu thương mại Hắc Quang, bán kính ba kilomet có ba chi nhánh hội sở của Hiệp hội Hơi Nước, hai thánh đường của giáo phái Hắc Quang, cùng một trạm gác của sở cảnh vệ thành phố.
An ninh, y tế, tiêu dùng, nơi này đều gần đạt tiêu chuẩn khu nội thành.
Ở đây, người bình thường cũng có thể thấy khắp nơi, họ bắt chước hình mẫu thành công của các nhân vật lớn ở nội thành, học cách kinh doanh, giao tiếp, sử dụng Vụ dân, và đã gặt hái được không ít thành công.
Dây xích dành cho người mù trải dài dọc hai bên đường, một vài Vụ dân đang quét dọn rác trên phố.
Chiếc xe dừng lại, Vụ dân nghe tiếng động cơ ô tô, trong huấn luyện của họ, loại âm thanh này mang ý nghĩa "Nhân vật lớn" và "Nguy hiểm".
Và hai cảnh báo này ngược lại là, không được phép tới gần.
"Đây là quảng trường Nham La, khu vực ngươi phụ trách, bán kính ba kilomet đều là của ngươi, ở khu Hắc Quang xem như khá nhộn nhịp đấy."
Trong xe, La Hoa mỉm cười nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm cũng đang quan sát khung cảnh bên ngoài cửa sổ, mặc dù không phồn hoa và sạch sẽ như nội thành, nhưng xác thực là nhộn nhịp hơn vùng ngoại ô nhiều, trong không khí cũng không có mùi vị khác thường.
"Nơi này trước kia là nơi làm việc của lão Từ, bây giờ giao lại cho ngươi."
Trước mắt hai người là một tòa nhà nhỏ, tường gạch bên ngoài hơi cũ kỹ, La Hoa dẫn Hứa Thâm đi vào, bên trong chỉ rộng chừng ba mét, có một quầy hàng, phía sau có một người phụ nữ tóc tai bù xù đang nằm sấp.
La Hoa gõ lên bàn.
Người phụ nữ giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên thấy La Hoa, liền nhận ra, vội vàng đứng dậy: "La, La đại nhân..."
"Lão Từ đi rồi, vị này là Hứa Thâm mới tới, quản lý đường Nham La." La Hoa thản nhiên nói.
Người phụ nữ nhìn Hứa Thâm, thấy hắn còn trẻ hơn La Hoa, độ chừng chưa đến hai mươi tuổi, vội vàng nói: "Hứa đại nhân khỏe!"
Hứa Thâm vội khoát tay: "Đừng khách sáo."
Có chút không quen khi bị người khác cung kính như vậy.
La Hoa cười với Hứa Thâm, nói: "Ta đi đây, có gì thì hỏi nàng ấy là được, nếu không giải quyết được thì cứ tìm ta."
"Cảm ơn." Hứa Thâm gật đầu, tiễn hắn ra tận cửa, nhìn hắn lên xe đi xa rồi mới thu hồi ánh mắt.
Quay người vào lại trong nhà nhỏ, Hứa Thâm thấy người phụ nữ vẫn còn đứng sau quầy, vẻ mặt câu nệ.
"Ngươi tên gì?"
"Hứa đại nhân cứ gọi ta Trương Lệ Dao là được." Người phụ nữ ngoan ngoãn nói, đồng thời quan sát Hứa Thâm trước mắt... rất tuấn tú, và có chút non nớt.
Trong lòng nàng thầm mừng.
"Trương tỷ, chị là người bên cục phái tới à?" Hứa Thâm tò mò hỏi.
"Ừm, nhưng tôi là bên bộ phận văn phòng, tới đây hỗ trợ đại nhân quản lý."
"Vậy chị chủ yếu làm gì?"
"Thu tiền thuế từ các hộ ở đây cho đại nhân, còn nữa là khi có Khư Thú xuất hiện, tôi sẽ thông báo cho đại nhân ngay lập tức." Trương Lệ Dao vừa cười vừa nói, vẻ mặt câu nệ cũng dần thoải mái hơn.
"Chỗ này chỉ có một mình chị?"
"Ừm."
"Vậy làm sao chị biết có Khư Thú xuất hiện?" Hứa Thâm nghi hoặc.
Trương Lệ Dao ngồi xuống, cười nói: "Đại nhân chắc là mới đến đội thứ nhất phải không, ở những khu vực quản lý này đều được lắp còi báo động Khư Thú, một khi có dấu vết của Khư Thú, sẽ có cảnh báo nhắc nhở, nếu có nhiều Khư Thú giỏi ẩn nấp, phát sinh án mạng, tuần tra sảnh sẽ báo lên cho tôi, tôi cũng sẽ thông báo cho đại nhân ngay lập tức."
Hứa Thâm bừng tỉnh, đã sớm nghe nói nội thành có còi báo động Khư Thú, không ngờ chỗ này cũng có.
"Gần đây có còi báo động à, đưa tôi đi xem với." Hứa Thâm tò mò nói, hắn vẫn chưa được nhìn thấy còi báo động Khư Thú trông như thế nào.
Trương Lệ Dao sững sờ, có chút khó xử: "Chuyện này... Gần đây tôi chỉ có một mình ở đây, chưa có trang điểm."
"Trang điểm?" Hứa Thâm nhìn dáng vẻ tóc tai bù xù của nàng, nghĩ đến chuyện Tô Sương nói khi phụ nữ trang điểm, nhất định phải kiên nhẫn chờ, không được thúc, liền nói ngay: "Được, vậy ta chờ cô."
Trương Lệ Dao không ngờ Hứa Thâm lại dễ nói chuyện như vậy, có chút ngạc nhiên, thấy gương mặt non nớt nhưng rất đẹp của Hứa Thâm, trong lòng không khỏi cười trộm, nói: "Vậy thì làm phiền đại nhân, tôi làm xong ngay thôi."
30 phút sau, Hứa Thâm mới đợi được Trương Lệ Dao.
Lúc Trương Lệ Dao xuống lầu, Hứa Thâm cầm kiếm luyện tập làm nàng giật mình nhảy dựng, còn tưởng rằng vị đại nhân mới tới nổi giận, dù sao nàng vẫn chưa thăm dò được tính tình của Hứa Thâm.
Nhưng thấy Hứa Thâm chỉ là vung kiếm luyện tập, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm tức giận, đám người bên bộ tác chiến này quả nhiên là dễ làm người ta kinh hồn bạt vía.
"Đại nhân, tôi xong rồi."
"Vậy thì đi thôi."
Hai người xuất phát, trong một tòa cao ốc thương mại náo nhiệt, Trương Lệ Dao đưa giấy chứng nhận ra, lấy được chìa khóa phòng an ninh của tòa nhà, Hứa Thâm cũng thấy được bộ dạng còi báo động Khư Thú, đó là một quả cầu kim loại to bằng nắm tay.
Khi hắn xoay quả cầu kim loại đến mặt khác, đột nhiên ngửi thấy mùi hôi thối nhàn nhạt từ chỗ đường dây liên kết.
Hắn ghé sát lại ngửi, mùi này đúng là từ bên trong quả cầu kim loại tỏa ra.
Hứa Thâm không khỏi giật mình, bỗng dưng muốn mở ra xem bên trong.
Bên trong hình như có một khối huyết nhục thối rữa...
"Cái này đắt lắm hả?" Hứa Thâm tò mò hỏi.
"Đắt chứ, mấy vạn một quả." Trương Lệ Dao nói.
Hứa Thâm nghe vậy, suy nghĩ một chút vẫn là không mở ra xem.
Rời khỏi cao ốc thương mại, Hứa Thâm lại nhờ nàng dẫn mình đi vòng quanh quảng trường Nham La, dù sao sau này cũng là khu vực hắn quản lý, nhỡ có chuyện Khư Thú xảy ra, ít nhất hắn phải quen đường để chạy đến mới được, tránh việc không quen đường mà bị lạc mất.
"Hứa đại nhân, hay là chúng ta đi xe đi, bảo lái xe chạy chậm lại là được." Trương Lệ Dao đi giày cao gót, rõ ràng là bị đau chân.
"Hả, lái xe chịu à?"
"Nhất định phải chịu, trừ khi sau này đừng hòng vào chỗ chúng ta." Trương Lệ Dao bá đạo nói, đồng thời nhanh chóng chặn một chiếc taxi.
"Tiền xe thì..." Hứa Thâm có chút do dự.
Trương Lệ Dao có chút cạn lời, chở người đẹp như cô mà còn muốn để cô trả tiền xe sao?
"Có chút tiền lẻ ấy mà, đương nhiên là tôi trả." Nàng nói nhanh, nét mặt tươi như hoa.
"Vậy thật ngại quá." Hứa Thâm vừa thẹn thùng, vừa nhanh chóng ngồi lên.
"Chậm một chút thôi, bảo dừng là dừng."
"Cô là ai vậy, muốn đi thì đi, không thì cút!" Anh tài xế hùng hổ nói.
Nhưng khi Trương Lệ Dao đập thẻ thân phận của tuần tra sảnh vào người anh ta, thì lập tức anh ta biến từ gấu chó thành mèo con, hai tay cung kính trả lại thẻ thân phận cho Trương Lệ Dao:
"Đại tỷ người muốn tôi lái thế nào cũng được, bảo tôi lộn vòng cũng được, coi như vừa rồi tôi thả rắm nhé, à không, vừa nãy tôi nói như đánh rắm vậy."
"Đi đi!" Trương Lệ Dao hừ lạnh.
Hứa Thâm kinh ngạc nói: "Sao cô lại có thẻ tuần tra sảnh?"
"Bọn họ tặng tôi, để làm việc cho tiện." Trương Lệ Dao lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười.
"Hay là có thể cho tôi xin một cái được không?" Hứa Thâm cũng có chút muốn, dù sao Cục Khư Bí quá thần bí, những người bình thường như lái xe chắc gì đã tiếp xúc được.
"Chuyện nhỏ, quay về tôi bảo người ta đưa tới cho." Trương Lệ Dao cười nhẹ.
Rất nhanh, hai người ngồi taxi chậm rãi đi vòng quanh quảng trường Nham La.
Đợi đến khi quen thuộc hết mọi tình hình, Hứa Thâm quay lại nhà nhỏ, hỏi về chuyện tiền thuế.
"Đây là tình hình nộp thuế của từng công ty, ngài xem qua." Trương Lệ Dao đưa một quyển sổ dày đặc bảng biểu tới trước mặt Hứa Thâm.
Hứa Thâm vừa nhìn đã thấy đau đầu: "Cái này, ta xem không hiểu lắm, cô nói thẳng với ta đi, mỗi tháng bao nhiêu tiền thuế."
"Ba vạn."
Trương Lệ Dao đánh giá thần sắc của Hứa Thâm.
Hứa Thâm hơi giật mình, hắn nhớ đội trưởng Mục Tuyết nói với mình, thấp nhất cũng phải năm vạn, quản lý tốt thì mười vạn cũng có.
"Mới có ba vạn?" Hứa Thâm cau mày nói: "Là do người quản lý trước làm không tốt à? Không phải trước đó phó đội trưởng quản lý sao?"
"Đại nhân ngài hiểu lầm rồi."
Trương Lệ Dao vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải quản lý không tốt, mà là trước đây do đội trưởng quản lý quá tốt, cho nên rất nhiều công ty đã lựa chọn rút khỏi danh sách bảo hộ của Cục Khư Bí, tiền thuế vì vậy mà rút lại một chút."
Hứa Thâm ngơ người, đây là lý do gì?
Quản lý quá tốt, ngược lại tiền thuế bị rút lại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận