Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 196: Trọng ảnh (length: 14742)

"Elena, ngươi không sao chứ?"
Mấy người bạn bên cạnh vội vàng chạy tới, thấy Elena không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhao nhao lên tiếng chỉ trích người quản lý bộ phận kia.
Người này cúi đầu khom lưng, vội vàng cười làm lành, dù trước mắt đều là mấy đứa nhóc, nhưng hắn cũng không dám coi thường.
"Ta không sao." Elena lúc này cũng đã hoàn hồn, chỉ cảm thấy tim loạn nhịp, mặt nóng bừng, nàng vụng trộm nhìn Hứa Thâm, thấy Hứa Thâm không để ý đến sự bối rối của mình, trong lòng hơi thả lỏng.
"Các người là nhân viên phục vụ kiểu gì vậy, quá bất cẩn, rượu nhiều chén chồng lên nhau như vậy, nếu lỡ rớt vào người, chắc chắn bị thương!" Có người tức giận nói.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Người phụ trách không ngừng xin lỗi.
Hứa Thâm phất phất tay, nói: "Dọn dẹp đi, ngươi xuống đi."
Người này như trút được gánh nặng, lập tức cười lấy lui ra, nhưng trong lòng lại âm thầm tức giận, một lũ nhóc ranh, cũng có rớt trúng đâu?
"Sao ngươi lại để hắn đi như vậy, Elena suýt chút nữa bị thương đấy!" Có người thấy người kia đi rồi, vẫn còn không cam lòng.
"Không thì sao, bắt hắn quỳ xuống dập đầu? Hay là tước chức của hắn?" Hứa Thâm hỏi lại.
Cô bé này bị Hứa Thâm phản bác đến ngạc nhiên, nhất thời nghẹn lời.
Hứa Thâm không để ý nữa, nói với Elena: "Ta đi rửa tay."
"Vâng." Elena vội vàng đáp lời.
Hứa Thâm quay người rời đi, hướng nhà vệ sinh đi tới, bóng dáng của hắn.
Sau đó Hứa Thâm vượt qua bức tường, đi xuyên qua, đến nơi mà người phục vụ vừa rời đi. Rất nhanh, Hứa Thâm thấy người phục vụ kia ở hành lang thông với bếp sau, còn có người phụ trách đã cúi đầu xin lỗi lúc trước.
"Ngươi làm tốt lắm, hú hồn, không làm bị thương tiểu thư kia, đây một phần, cầm lấy, đừng nhiều lời." Người phụ trách lúc trước cúi đầu khom lưng khúm núm, bây giờ lại vênh vang đắc ý đứng trước mặt người phục vụ, từ trong ngực lấy ra xấp tiền Luka, toàn là mệnh giá ngàn nguyên. Người phục vụ được sủng ái mà kinh hãi, sau khi nhận lấy thì liên tục nói cảm ơn.
"Đi đi, nhanh nhẹn một chút." Người phụ trách xua tay nói.
Sau khi đi vào bếp sau, người phục vụ lập tức cất tiền. Người phụ trách hừ nhẹ một tiếng, quay người rời đi.
Hắn cũng nhìn thấy cảnh này. Bên trong hành lang. Ánh mắt hắn thoáng lay động, không nói gì, quay người rời đi.
Trong các bữa tiệc, Hứa Thâm đi dạo một vòng với nàng, rồi viện cớ rời đi.
Không lâu sau, Liễu Tích Xuyên tìm đến Hứa Thâm, giới thiệu với hắn mấy phú hào.
Hứa Thâm ghi nhớ lại dáng vẻ và tên của những người này, trong đó có mấy cái tên, Hứa Thâm cảm thấy có chút quen tai, cẩn thận nhớ lại, mới nghĩ ra là ở quyển sổ mà Tô Sương cho.
Sau khi giao tiếp.
Một vài nhược điểm và bí mật kín của bọn họ cũng đã bị Tô Sương nhìn rõ, viết vào cuốn vở.
Hứa Thâm không biểu hiện gì khác thường, cùng những người này trao đổi thông tin, có lẽ sau này sẽ dùng đến.
Tiệc rượu kết thúc, Hứa Thâm cùng Liễu Tích Xuyên cùng nhau rời đi.
Thấy không có việc gì nữa, Hứa Thâm nửa đường xuống xe, trở lại quảng trường Nham La.
Tiết Hải Nịnh không tìm hắn, Hứa Thâm đoán nàng chắc đang tự mình tìm tòi rèn luyện, lúc trước hắn đã dạy hết, cho dù nàng sau này lại đến hỏi cái gọi là "bí quyết", hắn cũng chỉ có thể diễn lại một lần, nhiều nhất là giảm chậm tốc độ.
Tiêm xong Tịnh Khư tề cao cấp, Hứa Thâm liền bắt đầu rèn luyện.
Bí thuật Sóng trùng điệp Hứa Thâm đã nắm vững giai đoạn thứ hai, càng thuần thục, Hứa Thâm chém kiếm càng liên tiếp chặt chẽ, chém ra từng tiếng xé gió trong không khí.
"Nếu có thể nâng cao tốc độ chém kiếm hơn nữa, nhanh hơn nữa thì tốt. . ."
Hứa Thâm toàn lực vung chém, kiếm ảnh trước mắt hóa thành tàn ảnh, một đạo tàn ảnh và đạo thứ hai đang không ngừng tiến gần, nhưng vẫn không thể đuổi kịp.
Hứa Thâm cảm thấy cánh tay nhức mỏi, chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi.
Sau khi cánh tay hồi phục, Hứa Thâm nghĩ đến chiếc Khư binh bao tay máu của mình, trong lòng không khỏi động đậy.
Chỉ dựa vào tốc độ kiếm của bản thân, cho dù đạt tới giới hạn hiện tại, cũng rất khó chồng lên, nhưng mượn Khư binh thì sao?
Bao tay màu máu lập tức xuất hiện trên tay Hứa Thâm, mũi kiếm trong lòng bàn tay bỗng /bị giật, hắn bất thình lình vung kiếm toàn lực. / Sưu! Sưu!
Kiếm ảnh liên tục kéo dài trong giây lát, mũi kiếm tàn ảnh của Hứa Thâm, lại giao hợp nhau.
Mắt Hứa Thâm sáng lên, cắn răng lần nữa tăng tốc kiếm.
Rất nhanh, hai đạo kiếm ảnh trùng lặp.
Hô!
Tiếng xé gió rít lên, trong khoảnh khắc có chút sắc nhọn.
Hứa Thâm dừng lại, cảm thấy dòng máu cuồn cuộn trong người tập trung ở cánh tay, bị bao tay hấp thu tiêu hóa, hắn lập tức tháo bao tay xuống, biến mất vào trong người.
Thành công!
Mặc dù là lợi dụng Khư binh, nhưng vừa rồi thử nghiệm, đã cho Hứa Thâm thấy được hy vọng.
Chỉ cần tốc độ kiếm vượt quá giới hạn, là có thể làm được!
Dù lúc này bên cạnh không có Khư để làm đối thủ, không cách nào làm lại, nhưng sâu sắc cảm nhận được, một kiếm kia.
"Nếu vũ khí đủ sắc bén, một kiếm này, Khư cấp B cũng đỡ không nổi. . ." Hứa Thâm tự đánh giá trong lòng.
Hắn bỗng nhiên có dũng khí muốn tìm Khư cấp B thử sức.
Nhưng tự mình săn giết Khư cấp B không có công huân, chờ có nhiệm vụ hãy thử cũng được, Khư cấp B, trước cứ để cho nó gây phá hoại, chờ phía trên chú ý rồi gọi tới làm nhiệm vụ giải quyết sau.
Vừa có thể thí luyện, lại có thêm công huân. .
Chỉ là như vậy, chắc chắn sẽ có không ít người vô tội hi sinh.
Nhưng nếu như thu hút những kẻ không vô tội. . .
Mấy ngày tiếp theo, hắn khổ luyện kiếm thuật.
Một vài chuyện vặt của Truy Quang hội thông qua Lily truyền tin cũng tạm thời gác lại, rồi quay đầu lại giải quyết sau.
Bốn ngày sau.
Tiết Hải Nịnh truyền tin tìm Hứa Thâm lần nữa.
"Đến."
Hứa Thâm cúp máy truyền tin, chờ Tiết Hải Nịnh đến.
Nàng dường như tu luyện lại mắc kẹt, muốn đến thỉnh giáo. Không lâu sau, hai người gặp mặt. Tiết Hải Nịnh vừa thấy Hứa Thâm, đã hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta dựa theo cách ngươi luyện, cơ bản đã luyện được, nhưng xuất hiện vấn đề."
"Đã luyện thành, còn có vấn đề gì?" Hứa Thâm hơi bất ngờ, mới năm ngày mà nàng đã nói cơ bản luyện thành rồi?
Dù có hắn chỉ dạy tận tay, nhưng về thực tế thao tác vẫn là do Tiết Hải Nịnh tự mình.
"Đương nhiên là có."
Tiết Hải Nịnh hừ lạnh, phóng ra lĩnh vực Khư tia mà mình ngưng tụ, Khư tia như rong biển uốn lượn bay phất phới trong phạm vi một mét xung quanh nàng.
Những Khư tia này đan xen vào nhau, ẩn hiện như bao phủ trong một cái lưới nhện hình cầu.
"Tự ngươi nhìn xem." Tiết Hải Nịnh nói: "Bằng vào tinh thần lực của ta, phạm vi ngưng luyện cực hạn, thế mà chỉ được có vậy, còn chưa được như từng cái của ngươi. Nàng nói hơi tức giận.
Nàng không cho rằng tinh thần lực của mình kém hơn Hứa Thâm, mà là Hứa Thâm có nội hạch, không nói với nàng.
Ta có nhìn thấy gì đâu. . . Hứa Thâm có chút im lặng, đoán rằng sau khi cái sau thu nhỏ lại có thể mở rộng ra, chuyện này không gấp được.
"Đây không phải là vấn đề thuần thục, mà là giới hạn! Giới hạn đấy!"
Tiết Hải Nịnh tức giận nói: "Nhân lực cưỡng ép khống chế Khư lực thành tia, giữ cái lĩnh vực Khư tia này muốn lúc nào cũng phải hao phí tinh thần lực và Khư lực rất lớn, hơn nữa cho dù hao tổn cũng không thể mở rộng hơn được nữa."
. . .."
Hứa Thâm có chút không biết nói gì.
Để ngươi luyện nhiều, ngươi cứ thích đốt giai đoạn, đợi lâu thì phạm vi lĩnh vực không phải là lớn hơn sao?
"Hơn nữa, lĩnh vực Khư tia ta ngưng tụ ra hiệu quả phòng ngự rất kém, chỉ cần ngoại lực hơi mạnh một chút, cơ bản không có tác dụng gì." Tiết Hải Nịnh tiếp tục phàn nàn.
Hứa Thâm cười khổ, nói: "Đó là do ngươi khống chế lực lượng trong Khư tia chưa đủ, cho nên mới mỏng manh yếu kém, không có độ dẻo dai."
"Cái gì gọi là không đủ. Chả có độ dẻo dai.
Thường thì cái xúc cảm khống chế đó phải từ 0 đến Tiết Hải Nịnh im lặng nhìn Hứa Thâm, nói: "Ngươi, nếu muốn dạy thì ta hi vọng ngươi thành tâm một chút."
" . . . . . Ta thật sự nghiêm túc dạy mà." Hứa Thâm cũng đầy bất đắc dĩ.
"Vậy ý ngươi nói ta tư chất kém quá sao?" Tiết Hải Nịnh trong lòng nổi cơn giận, mặt càng lạnh hơn.
Có lẽ là vậy thật. . . Hứa Thâm ánh mắt thoáng hiện lên một tia nghi ngờ, tuy rằng mỗi khi nghe mấy cái thuyết đạo ngắn ngủi. Tiết Hải Nịnh chỉ chểnh mảng vài ngày liền nghĩ đến chuyện vặt.
Lại không kiên nhẫn làm việc.
Thấy vẻ mặt của Hứa Thâm, Tiết Hải Nịnh giận không chỗ xả, nói: "Ngươi lại làm mẫu một lần cho ta xem."
Hứa Thâm cũng lười nói nhiều, trực tiếp diễn lại lần nữa.
Từng sợi Khư tia được dệt lại, tạo thành một lĩnh vực Khư tia hoàn chỉnh.
Phạm vi đạt tới bán kính ba mét.
Lần này Tiết Hải Nịnh quan sát từ đầu đến cuối, không thấy sơ hở, thấy Hứa Thâm xây dựng từng sợi Khư tia, cuối cùng hình thành một lĩnh vực ba mét, nàng có chút ngơ ngác, trong lòng cũng không khỏi sinh nghi.
Lẽ nào, thật sự là do năng lực của nàng không được?
Không thể nào!
Năng lực của nàng là Sảnh Diễn Tấu màu vàng.
Kiến Chúa từng nói, đây là một năng lực rất mạnh, nàng có tinh thần lực hơn người.
So với những trạng thái thứ hai khác còn mạnh hơn nhiều!
Mà theo những gì nàng biết, Hứa Thâm trước mắt chỉ là hệ Cảm Tri mà thôi, chẳng lẽ tinh thần lực mạnh?
Coi như ta van ngươi đấy, nói dối giùm chút đi.” Hứa Thâm phũ phàng nói.
Cũng cảm thấy mình đã dạy hết sức rồi, không chịu kiên trì khổ luyện, nhất định phải lấy bí quyết, hắn cũng chịu thua.
Tiết Hải Nịnh nhíu mày, trong đầu nhớ lại một lần Hứa Thâm luyện tập, sau đó cũng đi theo diễn tập.
Rất nhanh, lĩnh vực Khư tia nàng tạo ra chỉ có đường kính một mét, liền không thể mở rộng thêm nữa.
"Bực mình thật, rốt cuộc là vấn đề ở đâu, vì sao ngươi ngưng tụ dễ dàng như vậy, mà ta lại khó khăn thế này!" Tiết Hải Nịnh nghiến răng nghiến lợi.
"Quen tay hay việc thôi, ngươi không có cảm giác." Hứa Thâm nói.
Sắc mặt Tiết Hải Nịnh biến đổi liên tục, bỗng nhiên quay người đi: "Bộ giáp hứa với ngươi ta sẽ đưa cho ngươi, mặc kệ ngươi dạy thế nào, chí ít cũng coi như nghiêm túc, ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi."
Cái gì gọi là cũng coi như, ta đã rất tận tâm rồi có được không... Hứa Thâm có chút cạn lời, nhưng thấy đối phương chịu giữ lời hứa, trong lòng cũng hơi thả lỏng.
Tiết Hải Nịnh lái xe rời đi, về đến nơi ở của mình.
"Kỳ lạ, rốt cuộc là vấn đề ở đâu?" Tiết Hải Nịnh đi đi lại lại trong phòng, sau đó thử lại lần nữa, nhưng vẫn chỉ có thể duy trì lĩnh vực bán kính một mét.
Mà Khư tia lại quá mềm mại, tác dụng kém.
"Chẳng lẽ, loại bí thuật này không hợp với ta?" Tiết Hải Nịnh nhíu mày, nàng không tin Hứa Thâm nói rằng hắn tự luyện đã rất rõ, nàng đã cố hết sức.
Luyện thêm mấy lần, nàng cũng không có thêm biến hóa hay tiến bộ nào.
"Khư tia..."
"Nếu có thể biến thành dây đàn..."
Đôi mắt Tiết Hải Nịnh bỗng nhiên sáng lên.
Như vậy nàng cũng có thể nghiên cứu ra bí thuật của riêng mình.
Lĩnh vực Khư tia đã luyện không được, vậy sao không tự mượn cách suy nghĩ này, đổi thành phương thức chiến đấu phù hợp với bản thân?
Nghĩ là làm, Tiết Hải Nịnh lập tức giải phóng năng lực của mình, phòng diễn tấu màu vàng kim.
Căn phòng trong chớp mắt trở nên rực rỡ, phủ kín một màu vàng kim lưu ly.
Những cây vĩ cầm lớn, vĩ cầm nhỏ lần lượt xuất hiện bên cạnh nàng, mà những dây cung vĩ cầm chúng gảy lên lại được tạo thành từ Khư tia ngưng tụ.
Khư tia, dây đàn... Nàng không ngừng kết hợp cả hai, Khư tia biến thành dây đàn, theo sóng âm và hiệu ứng quỷ dị, rõ ràng đã vượt trội hơn trước đây. Tiết Hải Nịnh mừng rỡ, năng lực của nàng vậy mà đã được cải tiến.
Năng lực kết hợp, quá hoàn mỹ. Ta quả nhiên là thiên tài... Tiết Hải Nịnh trong lòng khinh thường lĩnh vực Khư tia, nhưng việc cô đặc dây đàn lại khiến năng lực của nàng tăng lên không ít, chiến lực cũng cao hơn một bậc so với trước kia.
Phải biết rằng, nàng lúc trước đã ở trạng thái thứ hai cực hạn.
Bây giờ lại bước lên một bậc nữa, cho dù gặp những thành viên cốt cán của Cao tộc trong nội thành cũng có lòng tin chiến thắng.
"Đây mới là cách dùng Khư tia đúng đắn, quay lại sẽ cho hắn thấy."
Tiết Hải Nịnh nghĩ đến Hứa Thâm, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt và cười lạnh, nàng chắc chắn Hứa Thâm có bí quyết không nói cho mình, nhưng cũng không sao, nàng đã tự tìm ra bí thuật thích hợp với bản thân, xét ở một góc độ nào đó, may mắn là có Hứa Thâm cung cấp ý tưởng này.
Để báo đáp hắn, liền đánh cho hắn một trận nữa.
... ...
Sau khi tiễn Tiết Hải Nịnh, đêm đó, Hứa Thâm nhận được thông tin của đội trưởng đội Sáu Uông Thành, sáng mai tập trung lúc bốn giờ.
Hứa Thâm tối đó không luyện kiếm quá khuya, nghĩ đến ngày mai là ngày đầu tiên trực ban thân vệ, trong lòng không khỏi có chút xao động.
Nhưng lại nghĩ đến mình cũng không phải là thân vệ của đội thứ nhất, nơi phòng thủ thậm chí chưa chắc đã nhìn thấy Kiến Chúa, tâm trạng cũng liền bình tĩnh lại.
Nghỉ ngơi một đêm.
Sáng hôm sau trời vừa sáng, Hứa Thâm rời giường vào lúc bình minh Thiên Cương, lái xe hai tiếng đồng hồ, đến khu Mẫu Hoàng.
Lấy tấm kim bài thân vệ đã nhận được trước đó, Hứa Thâm tiến vào Tuyết Cung nơi Kiến Chúa ở.
Tuyết cung là một khu kiến trúc, nằm ở khu trung tâm Mẫu Hoàng, bên trong có hơn mười căn nhà lớn nhỏ theo hình rẻ quạt. Ngoài hắn ra còn có ba vị thân vệ khác, hai nam một nữ.
"Ngươi đến rồi, tranh thủ thời gian đi thay đồ đi." Hàn Bằng Phi nhìn thấy Hứa Thâm, cười nói: "Đây là đồ của ngươi, ta đã giúp ngươi nhận rồi. Tiểu tử tân vệ Hôi Điền cảm ơn một tiếng đi, mau lên lấy rồi đi tìm phòng thay."
Sau khi Hứa Thâm ra khỏi phòng, nhìn thấy bên ngoài lại có thêm một người nữ nữa, thêm bọn họ vào thì tất cả có 6 người, nếu tính thêm đội trưởng Uông Thành thì là 7 người, vừa đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận