Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 145: Ác lựu (length: 24747)

Cái này còn chưa muộn sao?
Nam Ngưng nghi hoặc nhìn đối phương, nàng lại giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, chiếc đồng hồ cơ khí đẹp đẽ bên trong bánh răng chuyển động, kim đồng hồ đã chỉ vào hướng giữa trưa 11 giờ.
Đã sắp giữa trưa rồi mà… Ánh mắt Nam Ngưng trở nên nghiêm túc, nói với người trung niên: "Các người bình thường cũng đến vào giờ này sao? Vậy buổi tối mấy giờ thì hết giờ làm?"
"Ngươi muốn mấy giờ thì…tùy tình huống thôi, có khi là tối, bình thường 5 giờ hết giờ làm là muộn nhất." Người trung niên cười nói ngay.
Nam Ngưng không khỏi nhíu mày, nói: "Nói vậy, mỗi ngày thời gian các người xử lý công việc cũng không quá 8 tiếng, ta nhớ chỗ thành bang thủ hộ quy định thời gian làm việc là từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều mà, các người như vậy quá lười biếng!"
"Ách, đúng…." Người trung niên vừa định gật đầu, chợt nhận ra, sắc mặt thay đổi, hừ lạnh nói: "Ngươi là người mới tới, muốn dạy bảo ta à?"
"… Ngô."
Nam Ngưng cũng chợt nhận ra, vội vàng ấp úng nói: "À không có, không có, ta chỉ tiện miệng nói thôi, đây là quy tắc của các ngươi ở đây phải không?"
"Hừ, các người đám người mới đương nhiên phải đúng giờ làm việc, nhưng nhóm chúng ta xử lý công việc bận rộn, có một số vụ án chưa chắc cần mỗi ngày ở sở mới giải quyết được, còn cần phải đi thực địa, được rồi, nói với ngươi mấy cái này cũng vô dụng, từ hôm nay trở đi...ngươi vẫn là 8 giờ sáng nhất định phải đến báo danh, có biết không?"
Người trung niên mặt xụ xuống nói, bộ dạng hết sức uy nghiêm.
"Ừm ừ." Nam Ngưng liên tục gật đầu, đầu gật như gà mổ thóc.
Ở sau lưng nàng, lão giả áo đuôi tôm vuốt râu mỉm cười gật đầu, rõ ràng cảm thấy biểu hiện của người trung niên không tệ, nhưng khi thấy bộ dạng người kia xụ mặt với tiểu thư, lại có chút tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái.
Đợt nịnh nọt này… Hứa Thâm nhìn xung quanh một chút, có chút trầm mặc không nói gì.
"Vậy, thưa đại nhân, hôm nay ta đã nhậm chức, bây giờ có việc gì sắp xếp cho ta không?" Thấy người trung niên định đi, Nam Ngưng vội vàng hỏi, nàng luôn cảm thấy quá trình dường như có chút gì đó không đúng.
Người trung niên giật mình, suýt chút nữa quên mất chuyện này, hắn quay đầu nhìn cô thiếu nữ này, lại nhìn Hứa Thâm bên cạnh, hắn chưa từng thấy Hứa Thâm, nhưng một bảo tiêu đi theo vị đại tiểu thư này…chắc là người phụ trách giám sát.
Hắn hữu hảo gật đầu với Hứa Thâm, sau đó nghiêm mặt nói với cô thiếu nữ: "Ngươi hôm nay mới đến nhậm chức, đã muốn tham gia công tác sao?"
"Đương nhiên rồi, nhậm chức chẳng phải để làm việc sao?" Nam Ngưng vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn.
Người trung niên nhìn Hứa Thâm, ánh mắt mang ý rất rõ, ngươi xem, đâu phải ta ép buộc, là nàng tự tìm, không trách ta được.
Ngươi đang liếc mắt đưa tình nhầm chỗ rồi… Hứa Thâm giữ vẻ tươi cười, thấy lão giả áo đuôi tôm bên cạnh vẻ mặt bất đắc dĩ, rõ ràng không biết làm gì với cô tiểu thư nhiệt tình của mình.
Người khác đều muốn đi làm rồi lười biếng, nàng thì lại chủ động kiếm việc.
"Kinh nghiệm của ngươi còn non, cứ ở trong sở làm văn chức trước đi, phụ trách ghi chép vụ án." Người trung niên lạnh lùng nói, bày ra tư thái của người lãnh đạo.
Ghi chép vụ án… Không cần chạy tới chạy lui, xem ra là việc rất nhẹ nhàng.
"A, không, không." Nam Ngưng vội vàng lắc đầu, vẻ mặt vội vã: "Thưa đại nhân, dù ta mới nhậm chức lần đầu, nhưng thành tích của ta rất tốt, tuyệt đối có thể đảm đương nhiều công việc, ta hi vọng có thể đi tuyến đầu, điều tra những vụ án hung hãn nhất, những vấn đề khó giải quyết nhất, còn muốn đi ra ngoài nhìn xung quanh nữa..."
Ngươi nói tiếng người à? Người trung niên im lặng nhìn nàng, sao nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng này lại không giống đang nói ra những chuyện biến thái này chút nào vậy.
Vụ án hung hãn nhất, ta còn không dám đụng vào đây… Người trung niên nhíu mày nói: "Ngươi đang chất vấn quyết định của ta sao?"
"Không, không, chỉ là hi vọng lãnh đạo có thể trọng dụng ta." Nam Ngưng vội vàng nói.
Người trung niên liếc nhìn Hứa Thâm, thấy Hứa Thâm không có phản ứng gì, lúc này nghĩ ngợi, vị tiểu thư này đến đây để du ngoạn trải nghiệm, nếu thật để nàng làm văn chức thì chắc chắn quay đầu lại gây sự với mình, chi bằng cứ để nàng ra ngoài hoang dã một phen, đợi khi nàng chạy tới mấy cái chỗ dơ dáy bẩn thỉu ở ngoại ô kia, chắc chắn sẽ hụt hơi mà biết khó rồi lui.
Như vậy, cũng có thể nhanh chóng cuốn gói về lại nội thành.
"Được thôi, vậy để ngươi đi tuyến đầu, làm điều tra viên?" Người trung niên vừa nói câu này, mắt lại liếc nhìn về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm không biểu lộ cảm xúc gì, không có bất cứ phản ứng nào.
Vậy là đồng ý rồi… Người trung niên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau cô thiếu nữ, lão giả áo đuôi tôm lại một vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng mắt với người trung niên, cái đám dân đen này thật quá đáng, dám để tiểu thư đi làm những công việc nhơ bẩn lộn xộn như vậy, ức hiếp xung quanh tiểu thư không có ai sao?
"Quá tốt rồi!" Nam Ngưng thấy đối phương đồng ý, không khỏi vui mừng, ai nói người ở Đế thành ngang ngược không nói đạo lý, nhìn cũng rất dễ gần mà!
"Ngươi, nói với cô ấy về những việc điều tra viên cần làm, ngày mai đúng giờ đến làm, không được...đến trễ!" Người trung niên phân phó nữ trợ lý bên cạnh, lập tức xoay người rời đi.
Hứa Thâm thấy lão giả áo đuôi tôm đi theo qua đó, nhưng đi được nửa đường lại quay trở lại, rõ ràng vẫn không yên lòng cho tiểu thư nhà mình.
Lại nhìn sang một bên khác, Mai Phù đang ngồi trên ghế, tay nhỏ chống cằm, vẻ mặt hết sức thú vị.
Hình như phát giác Hứa Thâm đang liếc qua, nét mặt của nàng lập tức thay đổi, bĩu môi lên.
Hứa Thâm nhanh chóng dời mắt.
"Ta bây giờ có thể đi làm ngay mà..." Nam Ngưng nhìn hướng người trung niên rời đi, vẫn còn muốn cố gắng, nhưng bị nữ trợ lý kia ngăn lại.
Nữ tử kia vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Ngươi mới đến báo danh, thẩm phán đại nhân phân phó làm gì thì cứ làm nấy, không cần nhiều lời, nhớ sáng mai 8 giờ đến báo danh, hôm nay về đi."
Nam Ngưng có chút bất đắc dĩ, ừ một tiếng.
"Ngươi có chỗ ở chưa?" Nữ tử hỏi.
Nam Ngưng liếc nhìn Hứa Thâm, nghĩ nghĩ rồi nói: "Có."
"Đi thôi." Nữ tử nói: "Đi theo ta, ta đưa ngươi nhận quan phục, còn có huy chương, nhớ ngày thường đi làm nhớ mặc."
"Được."
Nam Ngưng lúc này đi theo đối phương, Hứa Thâm thì đi theo sau Nam Ngưng, cả đường đi làm thủ tục.
Đi qua đi lại trong chỗ thành bang thủ hộ, Hứa Thâm cũng coi như thấy được bộ dạng của nơi có luật pháp nghiêm minh nhất ở Đế thành, về chức cấp trong chỗ thủ hộ cũng đã nắm bắt được phần nào.
Như Nam Ngưng thì thuộc dạng luật quan sơ cấp.
Cao hơn nữa, tích lũy nhiều vụ án và thâm niên, sẽ được đề bạt lên trung cấp, cao cấp.
Sau đó chính là thẩm phán luật quan, có thể phán quyết những vụ án lớn.
Trên thẩm phán luật quan là Thẩm Phán Trưởng, cũng là người có chức cấp cao nhất của chỗ thủ hộ.
Ngoài bọn họ ra, còn có thủ hộ vệ binh phục vụ dưới sự điều khiển của họ, những vệ binh này đều là nhân viên chém Khư.
Người có vũ lực phục vụ dưới sự điều khiển của người bình thường, cũng không phải là chuyện vô lý, thực tế thì ở rất nhiều nơi đều như thế, thủ hộ vệ binh cũng không dám tùy ý làm nhục luật quan, nếu không sẽ bị trấn áp và tuyên án bởi người có vũ lực cao hơn.
Có thể ở những nơi khác, pháp luật không nhất định được thẩm thấu triệt để như vậy, nhưng ở nội bộ các cấp bậc trong chỗ thành bang thủ hộ, tuyệt đối là pháp luật nghiêm minh, cấp bậc phân minh.
Làm xong thủ tục, Hứa Thâm và Nam Ngưng rời khỏi chỗ thành bang thủ hộ.
"Ngươi có biết gần đây có chỗ nào trọ không?" Nam Ngưng hỏi Hứa Thâm.
"Sao ngươi không đồng ý với sự sắp xếp của bọn họ?" Hứa Thâm hỏi.
"Luôn cảm thấy bọn họ có chút là lạ, không biết có phải thân phận của ta bị lộ rồi không." Nam Ngưng thấp giọng nói.
Vẫn rất nhạy cảm...nhưng điều này không cần nghi ngờ nhỉ, chắc chắn là do vị quản gia đằng sau lưng ngươi đã sắp xếp rồi.
Lão giả áo đuôi tôm phía sau cô thiếu nữ, nghe cô nói, sắc mặt lập tức căng thẳng hẳn lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, sợ Hứa Thâm giúp cô phân tích ra cái gì.
"Ngươi quá nhạy cảm rồi." Hứa Thâm cười nói: "Để ta thuê khách sạn cho ngươi?"
Lão giả áo đuôi tôm lập tức thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười hài lòng, thằng nhóc hồ đồ này xem như chết lặng rồi, quả nhiên không thể so với tiểu thư nhà mình.
"Được." Nam Ngưng một ngụm đáp ứng, sau đó lục tìm trong ba lô: "Ta đưa tiền cho ngươi, có một số việc ta không hiểu nhiều, có chỗ nào cần chi tiêu, đành làm phiền ngươi."
Hứa Thâm vừa định từ chối, thấy nàng móc ra tờ giấy vàng, vẫn cảm thấy người ta cần phải học cách kiệm lời.
«Im lặng là vàng» "Chừng này đủ không? Ta không biết chỗ này có ngân hàng hay thương hội gì không, cũng không biết có rút được tiền không, cho nên mới mang theo nhiều tiền mặt." Nam Ngưng móc ra 20 tờ giấy vàng đưa cho Hứa Thâm: "Chừng này có thể dùng được bao lâu?"
Hứa Thâm vui vẻ nhận lấy, đếm xác nhận số lượng: "Tùy vào cách tiêu của ngươi thôi, nếu không mua sắm những đồ dùng xa xỉ, thì với mức tiêu dùng ở đây, đủ cho ngươi dùng rất lâu."
"Vậy thì tốt, đến lúc không đủ thì nói với ta nha." Nam Ngưng thở phào nhẹ nhõm nói.
"Không dám."
Hứa Thâm cười tủm tỉm nhận lấy tờ giấy vàng.
Lão đầu áo đuôi tôm bên cạnh đưa đầu sát vào trước mặt Hứa Thâm, trừng tròng mắt, bộ dạng vô cùng giận dữ, cái thằng nhóc đáng chết này, cả tiền của tiểu thư cũng dám cầm sao?!
Đã nói là phái đến làm bảo tiêu, sớm đã cho chỗ tốt rồi, vậy mà còn dám đòi tiền nữa à?!
Lão nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dán mặt mình vào mặt Hứa Thâm, nếu không phải không tiện lộ diện, ông đã muốn động thủ rồi.
Cái lão già này, sao tâm trạng thay đổi lớn vậy… Hứa Thâm bỗng nhiên hắt hơi một cái, mặc dù không thể chạm đến, nhưng lão già vẫn vô ý thức ngửa ra sau, trừng mắt với Hứa Thâm một cái.
Hứa Thâm vuốt vuốt mũi, nói: "Hình như có hơi nhiều bụi, cứ như có thứ gì dơ bẩn vừa mới đến gần lỗ mũi ta."
"Không khí ở đây đúng là chẳng tốt chút nào." Nam Ngưng gật đầu.
Ngay lúc Hứa Thâm tưởng nàng sẽ nhớ nhung không khí trong lành ở nội thành, thì lại thấy vẻ mặt nàng thoáng chút ưu tư, cất tiếng: "Thật sự là vất vả cho các ngươi, mong rằng có một ngày, nơi này cũng được tươi sáng."
Hứa Thâm liền ngẩn người.
Dù ánh sáng yếu ớt, nhưng khi chiếu lên gương mặt cô thiếu nữ lúc này, Hứa Thâm lại cảm nhận được vẻ rạng ngời khác thường.
Lão nhân mặc áo đuôi tôm nghe thiếu nữ nói vậy, liền thở dài một tiếng trầm buồn.
...
...
Hứa Thâm tìm cho Nam Ngưng một khách sạn ở gần khu vực phòng thủ của thành bang.
Khách sạn ở đây thuộc loại cao cấp, giá cả tự nhiên không hề rẻ, nhưng dù sao Hứa Thâm cũng thu được nhiều giấy vàng như vậy, một tờ giấy vàng tương đương một vạn Luka tệ, có đến tận hai mươi vạn, tiền thuê một tháng khách sạn cũng chỉ khoảng hai vạn.
Ở một tháng mà bằng cả năm năm không ăn không uống của đám Vụ dân tích cóp được... Hứa Thâm hơi cảm khái, sống cùng một thành phố, mà dường như cách xa nhau hai thế giới.
Khách sạn như vậy, là cấm địa trong lòng bọn họ, một nơi không thể chạm vào, cũng không dám đến gần.
"Hứa tiên sinh, ngươi không ở trong khách sạn sao?" Nam Ngưng thấy Hứa Thâm muốn rời đi, trong lòng thoáng có chút hồi hộp, dù nàng muốn tự mình làm việc, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng không hiểu, bên cạnh không ai bảo vệ, nàng cũng có chút lo lắng, dù sao đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Lão nhân áo đuôi tôm đứng một bên, nhãn thần không thiện nhìn chằm chằm Hứa Thâm, thằng nhãi này sẽ không lấy tiền rồi chạy mất đấy chứ, làm bảo tiêu mà lại làm cái trò đấy à?
Có thể học theo ta một chút không, tiểu thư đi ngủ thì ta canh cửa.
"Ừm..." Hứa Thâm nghĩ nghĩ, Mộc Vương đúng là có thông báo muốn thiếp thân bảo hộ vị tiểu thư này, hắn lên tiếng: "Khách sạn này quá đắt, ta ở quán trọ nhỏ bên ngoài, có chuyện gì thì ngươi cứ liên lạc ta, ta đảm bảo trong một phút sẽ tới ngay."
"Đắt lắm sao?" Nam Ngưng liếc mắt nhìn, do dự nói: "Hay là, ta cùng Hứa tiên sinh cùng ra quán trọ nhỏ?"
Đôi mắt của lão nhân áo đuôi tôm cũng trừng lớn, nhìn chằm chằm Hứa Thâm, hình như chỉ cần Hứa Thâm hé răng đồng ý, liền sẽ vặn cổ hắn xuống.
"Ừm..." Hứa Thâm do dự một chút, vẫn là không có quá khích, tiền đã cầm rồi, không cần phải quá keo kiệt làm gì, hắn nói: "Cũng không tính đắt lắm, tiểu thư cứ ở lại đây đi, ta ở quán rượu bên ngoài, nếu ngươi không yên tâm, ta ngủ ở trong xe dưới lầu, lúc nào cũng có thể lên."
Nghe vậy Nam Ngưng liền vội lắc đầu: "Nếu Hứa tiên sinh cảm thấy không đủ tiền, ta có thể cho ngươi thêm, ngươi cứ ở cạnh đây đi, có chuyện gì ta còn có thể kịp thời tìm ngươi."
Hứa Thâm thấy nàng nói vậy, nghĩ nghĩ, đành bất đắc dĩ đồng ý.
Lúc này, Hứa Thâm lại bỏ ra thêm hai vạn, mở một phòng ở bên cạnh, cũng không tiện để người ta móc tiền túi ra.
Lão nhân áo đuôi tôm hừ lạnh một tiếng, thấy Hứa Thâm coi như thức thời, cũng không nói gì thêm, đợi Nam Ngưng vào phòng xong, liền hai tay rũ xuống, đặt trước bụng, giữ tư thế chắp tay lặng im, như tượng thần canh cửa.
Thật là trung thành... Hứa Thâm liếc nhìn, lão nhân này không biết là hình thái thứ hai hay hình thái thứ ba, mà có thể từ nội thành cùng đi đến, nhìn thấy cảm xúc của hắn dao động, rõ ràng đối với Nam Ngưng ngoài sự tôn kính của người hầu ra, còn có tình cảm riêng tư nào đó, đây cũng là lý do người sau lưng Nam Ngưng yên tâm cắt cử ông đến chiếu cố.
Hứa Thâm lắc đầu, không nhìn nữa, xoay người đi vào phòng của mình.
Lão nhân áo đuôi tôm thấy Hứa Thâm vào phòng, liền đi theo vào, hắn cũng muốn xem cái thằng nhãi này đang làm gì.
Hứa Thâm: "..."
Vừa định cởi quần áo, thấy lão nhân áo đuôi tôm xông vào, Hứa Thâm có chút cạn lời, khóe miệng khẽ co giật, liền phối hợp cởi quần áo, để lộ y phục tác chiến bên trong.
Hắn ngồi xổm trong phòng, tiếp tục luyện kiếm rút kiếm bình thường, nhưng tốc độ kiếm dần chậm lại, cái thể hiện ra giới hạn của trạng thái rút kiếm nhanh.
Loại lực bộc phát này, là nằm giữa trạng thái ban đầu và trạng thái thứ hai.
Lão nhân nhìn, có chút bất ngờ, thằng nhãi này lại cần cù như vậy?
Hắn từng thấy không ít Trảm Khư giả, ngoài chém Khư ra, cơ bản đều buông thả bản thân, dù có người sẽ luyện tập, cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Mà thằng nhãi này vậy mà trong thời gian làm bảo tiêu, còn rút được thời gian rèn luyện, cũng coi như nghị lực phi thường.
"Xem ra chi nhánh nơi đây làm việc cũng chu toàn đấy, biết phái một người ở trạng thái thứ hai đến." Lão nhân vừa quan sát vừa khẽ gật đầu, Hứa Thâm vung kiếm lực bộc phát, gần với trạng thái thứ hai, mà xem cơ bắp toàn thân và sắc mặt của Hứa Thâm, rõ ràng là không dùng toàn lực, cho thấy lực bộc phát thực sự của Hứa Thâm, tuyệt đối là ở trạng thái thứ hai.
Dù xem ra chỉ vừa bước vào trạng thái thứ hai không lâu, lực bộc phát ở trạng thái thứ hai cũng không tính mạnh, nhưng đặt ở Đế Thành thì cũng xem như không tệ.
Lão nhân áo đuôi tôm lại nhìn thêm hai mắt, thấy Hứa Thâm lặp đi lặp lại động tác rút kiếm rèn luyện, khẽ ồ lên, thằng nhãi này đang luyện cái gì vậy? Rút kiếm?
Lão nhân hơi ngạc nhiên, tư thế rút kiếm quả thật rất nhanh, rất mượt mà, nhưng luyện tập như vậy thì có tăng cường thêm gì cho lực chiến đâu chứ, là vì đánh lén à? Nhưng địch nhân cũng sẽ không đợi đến lúc ngươi đến gần mới ra tay chứ.
Rất nhanh, lão nhân nghĩ đến điều gì, ánh mắt hiện vẻ bừng tỉnh, có lẽ Đế Thành này quá cằn cỗi, không có các bí kỹ chiến đấu của Trảm Khư.
Mấy bí kỹ đó là chỉ Cao tộc và các thế lực lớn ở nội thành mới có thể thu thập, Đế Thành suy cho cùng vẫn là Đế Thành mà... Lão nhân lắc đầu, trong ánh mắt lộ vẻ thương cảm, cũng là người ở trạng thái thứ hai, mà Đế Thành với nội thành chênh lệch nhau quá xa.
Hắn lại nhìn một hồi, cảm thấy có chút đơn điệu nhàm chán, liền lắc đầu quay người rời đi.
Tên lão gia này đang giở trò quỷ gì vậy? Hứa Thâm thấy đối phương rời đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, hơi khó hiểu, chẳng lẽ tư thế luyện kiếm của mình không đúng sao?
Nhưng hắn đã rút kiếm vô số lần, về phương diện này tuyệt đối là người trong nghề, tư thế ra chiêu và điểm bộc phát lực của mình tuyệt không có vấn đề.
Rất nhanh, Hứa Thâm không còn để ý đến lão nhân, chuyên tâm luyện kiếm.
Không còn kiềm chế, tốc độ rút kiếm của Hứa Thâm bỗng chốc tăng gấp bội, đầu kiếm chém ra âm thanh bạo liệt, theo thời gian trôi đi, mũi kiếm vung vẩy trước bức tường giấy của khách sạn, đã làm rách một khe hở, là do kiếm lực kéo theo gió thuần túy mà cắt ra.
...
...
Ngày hôm sau.
Hứa Thâm rời giường ăn xong bữa sáng đã đặt trước ở trong phòng, sau đó rửa mặt xong liền đi ra ngoài, đến gõ cửa phòng bên cạnh, trong phòng truyền ra thanh âm của Nam Ngưng, không lâu sau, Nam Ngưng mở cửa, ló nửa cái đầu ra.
"Chờ ta một lát, ta sẽ xong ngay." Mặt Nam Ngưng hơi đỏ lên, trên miệng giờ phút này vẫn còn dính bọt kem đánh răng.
Hứa Thâm mỉm cười, nói: "Tiểu thư đừng vội, vẫn còn sớm."
"Không còn sớm đâu, hôm nay nhất định không được đến muộn." Nam Ngưng nói xong liền nhanh chóng rụt đầu vào, 5 phút sau, nàng đã chỉnh tề xông ra ngoài.
"Tiểu thư tối qua ngủ không ngon sao?" Hứa Thâm thấy tinh thần của nàng rõ ràng không tốt như hôm qua.
"Ngủ thì vẫn được..." Mặt Nam Ngưng hơi đỏ lên, thứ nhất là hương vị trong khách sạn khiến nàng hơi không quen, rõ ràng là không hề trong lành sạch sẽ, mà lại mang theo một mùi thơm rẻ tiền, nàng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, thứ hai là giường của khách sạn mềm quá mức không để nàng quen, so với ngủ bình thường có khác biệt không nhỏ, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, còn hay nằm mơ nữa chứ.
Điều quan trọng nhất chính là, nàng nghĩ đến việc hôm nay đã có thể đi nhận việc, trong lòng quá mức hưng phấn, khiến cho đến tận nửa đêm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hứa Thâm thấy nàng bữa sáng cũng không quan tâm ăn, xuống sảnh đường dưới lầu khách sạn, đến quầy khách sạn gọi thêm một phần bữa sáng nữa, bưng đến trong xe, nói: "Còn 20 phút nữa mới đến giờ làm, tiểu thư từ từ ăn đi."
"Ưm..." Bụng Nam Ngưng đúng là đang đói, cũng không kìm được, nhanh chóng bắt đầu ăn, động tác lúc đầu còn hơi đoan trang, rất nhanh liền ăn như hổ đói.
Hứa Thâm thấy vậy chỉ cười không nói.
Lão nhân áo đuôi tôm thấy Hứa Thâm rất thân mật, hài lòng gật đầu, lại thấy tiểu thư ăn bữa sáng đạm bạc như vậy, không khỏi lắc đầu, thở dài trong lòng, xót xa cho tiểu thư phải chịu khổ.
Đợi khi ăn xong bữa sáng, Hứa Thâm đưa Nam Ngưng đến chỗ làm.
"Có vụ án nào sao?" Nam Ngưng hăm hở đến chỗ làm, đi vào văn phòng mới của mình, nơi đây có rất nhiều đồng nghiệp, mà bên cạnh nàng chỉ có mỗi Hứa Thâm là người đi theo làm bảo tiêu, còn một người lão nhân vô hình nữa.
"Mới đến à?" Có người thấy Nam Ngưng, liền cất lời: "Phương thẩm phán đã có thông báo rồi, vụ này cô đi giải quyết xem sao, đến đó điều tra tình hình đi."
Một chàng thanh niên cũng mặc đồ luật quan đưa cho Nam Ngưng một phần văn kiện, nhãn thần không giấu được đang liếc nhìn nàng hai mắt, bị dung nhan kinh diễm của đối phương hấp dẫn.
Lão nhân áo đuôi tôm đôi mắt trợn to, lập tức đưa hai tay lên che trước mặt chàng thanh niên.
Nhưng rõ ràng lòng bàn tay của ông cái gì cũng che không được.
Hứa Thâm thấy buồn cười.
Lão nhân áo đuôi tôm trừng mắt nhìn Hứa Thâm, ngươi tên nhóc này, còn cười nữa, tiểu thư nhà ta cũng bị người ta nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng, ngươi còn không mau ra tay giáo huấn tên khốn kiếp đáng ghét kia đi!
Hứa Thâm bị trừng mà cảm thấy có chút oan uổng, nhưng sắc mặt vẫn không có gì biểu hiện ra.
"Thật sao?" Nam Ngưng lập tức mở vụ án ra, ánh mắt hơi sáng lên, nhanh chóng đọc lướt qua, lập tức nói: "Được, vậy ta đi luôn đây."
"Nhớ mang theo vệ binh bảo hộ đấy." Chàng thanh niên vội vàng nhắc nhở.
"Được."
Nam Ngưng đáp lại một tiếng, liền đi đến một chỗ khác, xin một đội vệ binh bảo hộ.
Khi các điều lệnh được thông qua, Nam Ngưng cùng Hứa Thâm vừa bước vào cửa, liền thấy một đội vệ binh tinh nhuệ đã sớm chờ sẵn. Hứa Thâm nhìn thấy trong số đó có đội trưởng vệ binh, tổng cộng năm người, tuổi đều từ 25 trở lên, ánh mắt sắc bén, rõ ràng rất có kinh nghiệm phá án.
Xem ra an ninh được thắt chặt lắm… Hứa Thâm thầm cảm thán.
"Bạch luật quan, mời."
Đội trưởng trung niên của đội vệ binh tiến lên.
Nam Ngưng lắc đầu: "Không cần, ta ngồi xe của vệ sĩ ta là được."
Vệ binh nhìn Hứa Thâm, lại liếc chiếc xe vũ trang màu đen bên cạnh, nhận ra ngay là xe của Cục Khư bí. Anh ta khẽ nhíu mày, là vệ binh của thành bang, họ đau đầu và ghét nhất không phải là Khư, cũng không phải các vụ án tội phạm thông thường, mà chính là Cục Khư bí và những thế lực có Trảm Khư.
Bọn người này mới là u nhọt của thành bang... Người trung niên có chút khó chịu, nói với Nam Ngưng: "Bạch luật quan, đội chúng tôi có xe chuyên dụng, như vậy người ta mới biết là chúng ta đang bảo vệ khu vực phá án, người không phận sự xin tránh đường."
Nam Ngưng hiểu ra, liền nói: "Vậy nghe anh."
Hứa Thâm khẽ gật đầu: "Không sao, xe tôi đỗ ở đây trước."
Người trung niên nhìn Hứa Thâm một cái, ánh mắt lạnh nhạt, sau đó cả đội chia thành hai xe rồi lên xe.
Hứa Thâm và Nam Ngưng ngồi ở chiếc xe phía sau.
Hứa Thâm thấy Nam Ngưng đang lật xem hồ sơ vụ án, anh cũng hơi nghiêng người nhìn theo, liền nghe bên tai truyền đến giọng nghiến răng nghiến lợi của lão giả áo đuôi tôm: "Thằng nhãi, đừng có xáp lại gần như vậy!"
Hứa Thâm làm lơ, lại nhướng mắt nhìn hai cái, thì ra là một vụ án diệt môn ở vùng ngoại ô.
Hiện trường còn có một số bức ảnh đen trắng, trông có vẻ rất thê thảm.
Trong hồ sơ còn có một số mô tả, là hành vi của Khư.
Nếu điều tra là do con người gây ra, thì bên tuần tra sẽ phụ trách vụ án.
Còn nếu có liên quan đến Khư, sẽ do Cục Khư bí và vệ binh thành bang phụ trách. Một bên phụ trách định vị Khư, tiến hành Trảm Khư, một bên phụ trách điều tra xem có phải Khư làm loạn hay là có người lợi dụng Khư làm bậy.
"Có chút tanh máu." Hứa Thâm nhìn cô gái bên cạnh, khẽ nói.
Anh nghĩ rằng, con gái ai nấy đều thế thôi, thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy, hẳn là sẽ nôn mửa ngất xỉu.
Nhưng Hứa Thâm bất ngờ phát hiện, Nam Ngưng chỉ cau mày, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, sắc mặt không hề khó chịu, mà là đang gõ ngón tay, có vẻ như đang cân nhắc điều gì.
Chẳng bao lâu.
Xe đến hiện trường.
Nam Ngưng nhìn thấy hai bên đường đi lởm chởm, cùng những tòa nhà thấp bé, cau mày nói: "Đây là vùng ngoại ô của Để thành sao?"
"Ừm."
Vừa mở cửa xe, không khí tràn ngập mùi thối rữa nhàn nhạt xộc vào mũi, còn lẫn lộn một loại mùi hôi thối nước thải cổ xưa nào đó.
Hứa Thâm sớm đã quen, ngược lại thấy thân thuộc.
Nam Ngưng thì hơi nhíu mày, che miệng lại.
Nhưng không lâu sau, nàng lại từ từ buông ra, hít sâu một hơi, nói: "Mùi này từ đâu đến vậy, từ hiện trường vụ án hay là xung quanh?"
"Cống thoát nước bên kia." Hứa Thâm chỉ.
Nam Ngưng liếc nhìn, phát hiện bên trong chứa đầy rác rưởi, nước thải ứ đọng, biến thành màu đen.
Ánh mắt nàng thoáng dao động, không nói gì thêm, nhưng Hứa Thâm lại thấy, ánh mắt nàng không hề lùi bước, mà ngược lại có vẻ kiên định hơn mấy phần.
Phía trước có hai chiếc xe tuần tra đỗ.
Khi họ tiến đến, một vệ binh của bên tuần tra tiến lên, thấy cô gái mặc trang phục luật quan, hơi sững sờ, rõ ràng bị vẻ đẹp trắng trong thoát tục của đối phương làm cho kinh ngạc, không khỏi nhìn thêm mấy lần, nói: "Luật quan đại nhân, phía trước chính là hiện trường Khư gây họa, cô… cô muốn đi qua sao?"
"Đương nhiên." Nam Ngưng gật đầu, trực tiếp đi tới.
Liền thấy một khu vực phòng ốc bị phá hỏng, bên trong mấy cái xác chết ngổn ngang, còn có vết máu.
Hứa Thâm liếc mắt một cái, rồi chợt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Khư.
Nhưng theo bức tường bị phá, thì đúng là do Khư gây ra.
Không lẽ lại tự chui đầu vào rọ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận