Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 279: "Thức tỉnh " (length: 15553)
Tốt đấy. . . Hứa Thâm cũng không xoắn xuýt, chỉ là ngàn vạn với giá trị bản thân bây giờ của hắn, bỏ ra mười đồng tiền không khác gì cả.
Dù sao toàn bộ khu Hắc Quang và khu Vô Miên gần như đều nằm trong tay hắn, tùy tiện lôi ra vài phú hào tìm cớ giết, đều có thể thu về mấy ngàn vạn.
"Nếu đồng ý, xin thanh toán trước." Ước Nặc thấy Hứa Thâm không có phản ứng cảm xúc gì, mỉm cười nói.
"Không điều trị trước à?"
"Xin lỗi, chúng tôi đều chú trọng thanh toán trước rồi mới điều trị."
Ước Nặc nói: "Chưa thấy tiền, ta rất khó có tâm tư khám bệnh cho ngươi."
". . . Được thôi."
Hứa Thâm móc từ trong ngực ra một tấm thẻ đỏ, nói: "Tiền mặt không mang nhiều như vậy, chỗ các ngươi có thể quẹt thẻ không?"
"Thẻ của thương minh Hồng Liên?"
Ước Nặc liếc nhìn mặt thẻ của Hứa Thâm, lạnh nhạt cầm lấy: "Gửi tiền ở ngân hàng của thương minh nhỏ này không đáng tin đâu, khuyên ngươi nên tìm thương minh của thất đại gia tộc thì bảo đảm hơn. . . À mà ta nói là, mấy thương minh nhỏ này có ít điểm giao dịch quá, rút tiền không tiện, bọn họ lại không có dịch vụ tận nơi, thái độ cũng tệ. . . Ừm, tóm lại là ta không bao giờ gửi tiền ở chỗ chúng nó."
Oán niệm lớn như vậy ngươi xác định à. . . Hứa Thâm có chút cạn lời nhìn lướt qua vị lão nhân này, hơi nghi ngờ, đối phương có thực sự kiểm tra được trạng thái tinh thần của mình không? Sao cảm giác trạng thái tinh thần của lão này còn có vấn đề hơn mình ấy. . .
"Thương minh của thất đại gia tộc cũng không đáng tin đâu, thất đại gia tộc cũng sẽ thay đổi mà."
Hứa Thâm nghĩ tới cảnh ngộ của Giang gia, tùy ý nói.
Tấm thẻ thương minh Hồng Liên trong tay hắn, là từ Để Thành, một trong ba thương minh lớn của Để Thành.
Đối với Để Thành mà nói, đó chắc chắn là ngân hàng thẻ của Đại Thương Minh cực kỳ uy tín và đáng tin cậy, lại còn có thể dùng liên tỉnh, thông hành nội thành lẫn ngoại thành, chỉ riêng điểm đó thôi đã được đám phú hào yêu thích rồi.
Mấy phú hào thích vào ngày lễ tết xin giấy thông hành, đưa vợ con tới nội thành ăn chơi du ngoạn một chút, sẽ cần đến tấm thẻ này.
Có điều ở nội thành, cái thương minh Hồng Liên này lại có vẻ hơi không hợp thời.
"Thất đại gia tộc tuy sẽ bị thay thế, nhưng thương minh thì không."
Ước Nặc cười nói: "Trước khi một gia tộc nào đó xuống dốc, cổ phần trong thương minh gia tộc đó sẽ đều bị các gia tộc khác nuốt sạch, như bảy thương minh bây giờ, thực tế cổ phần nắm giữ chỉ có tam đại gia tộc, tứ đại gia tộc còn lại về sau đều phải đơn thương độc mã, muốn thành lập thương minh cũng chẳng đánh lại. . . Lạc đề rồi, ta vẫn nên nói về tiền. . . À không, điều trị thôi."
"Ừm."
Hứa Thâm cũng không hỏi kỹ, dù chỉ là vài câu nhưng cũng thấy được thế cục phức tạp ở nội thành, song điều đó vẫn chưa liên quan đến hắn hiện giờ.
"Chờ một lát, ta kiểm tra thử."
Ước Nặc đi về phía bàn dài, tìm kiếm trong ngăn kéo rồi lấy ra một bộ máy móc kiểu cũ, cắm thẻ vào rồi vuốt qua, sau đó đưa tới trước mặt Hứa Thâm: "Xin điền mật mã."
"666666."
Rất nhanh, Ước Nặc hoàn thành thao tác, rút thẻ ra trả lại cho Hứa Thâm.
"Đây là giấy tờ của anh."
Ước Nặc đưa danh sách gian nan vừa lăn ra từ trong máy móc cho Hứa Thâm.
Hứa Thâm tiện tay cầm lấy.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé."
Ước Nặc thu máy móc lại, chỉnh lại quần áo, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, khoảnh khắc đó có vài phần nét trang nghiêm và thương xót của một vị mục sư, khiến người ta kính trọng -- nếu không để ý đến cái động tác vừa quẹt thẻ đầy lưu loát của ông ta.
"Ta cần dẫn dắt ngươi ngủ, tìm hiểu tình huống trong tiềm thức của ngươi."
Ước Nặc nghiêm túc nói: "Xin đừng kháng cự, đừng lo lắng, ta sẽ không nhìn trộm những bí mật sâu kín nhất trong lòng ngươi, đó là một phương diện sâu thẳm nhất, lúc nào cũng có thể sẽ nguy hiểm, ta sẽ không mạo muội đi vào."
Một người điên với những góc khuất trong lòng, có sự vặn vẹo và quỷ dị cỡ nào, Ước Nặc hiểu rất rõ điều đó.
Hứa Thâm gật đầu, không hề lo lắng gì.
Dù sao có nhiều người như vậy đang canh gác.
"Ông dùng năng lực để dẫn dắt à?"
Hứa Thâm hỏi dò.
Cùng lúc đó, một thân ảnh lặng lẽ đứng lên trong bóng lưng hắn, chính là Mặc vệ.
Ước Nặc ngẩng đầu, liếc nhìn Mặc vệ đang đứng cạnh Hứa Thâm, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh: "Tinh thần lực của cậu không yếu, đó là chuyện tốt, không dễ mất kiểm soát, nhưng đồng thời cũng là chuyện xấu, một khi mất kiểm soát sẽ càng khó điều chỉnh, người có tín niệm mạnh càng không dễ bị ảnh hưởng, nhưng khi bị ảnh hưởng rồi thường không thể nào thay đổi được, chỉ không ngừng đi tới chỗ diệt vong. . ."
Hứa Thâm thấy ông ta có thể nhìn thấy Mặc vệ thì cũng không tìm hiểu nữa, để Mặc vệ trở về vào trong bóng.
Ước Nặc thấy Hứa Thâm đã tin tưởng mình thì cũng không khách khí nữa, đặt Hứa Thâm nằm trên ghế dài, ông ta đưa tay chạm lên trán Hứa Thâm, khẽ nói: "Đừng căng thẳng, thả lỏng đi. . ."
Hứa Thâm từ từ nhắm mắt.
Nhưng xuyên qua mí mắt, hắn vẫn có thể thấy được biểu cảm của Ước Nặc.
Tựa như trước khi mở mắt, lặng lẽ nhìn trộm.
Sắc mặt đối phương vẫn bình tĩnh, không hề lộ ra bất kỳ biểu cảm kỳ lạ nào.
Sau đó, Hứa Thâm cảm giác có một luồng sức mạnh tràn vào, kéo cơ thể hắn, như thể đột ngột rơi từ trên trời xuống, rơi vào trong mây mù, toàn thân mềm nhũn rồi cứ thế rơi thẳng xuống. . .
Ý thức của Hứa Thâm dần trở nên mơ hồ.
Trước khi mơ hồ, Hứa Thâm nghĩ tới Hải Tước, thầm trong lòng giao thân thể mình cho Hải Tước.
Nếu lão già kia có ý định tập kích mình vào lúc này, có Hải Tước và Hắc Tuyết ở đây bảo vệ.
. . .
. . .
Hô!
Hứa Thâm như thể ngạt thở đột ngột mở mắt ra.
Nhưng những cơn đau nhức nhói quấn quanh trên người khiến hắn giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn quanh.
Xung quanh là một căn phòng trắng xóa rộng lớn.
Đây là. . . phòng bệnh?
Lúc này, Hứa Thâm thấy mình nằm trên một chiếc giường bệnh, cổ tay quấn băng gạc cùng ống truyền dịch, ngoài ra còn có những lớp vải băng dày bó chặt, ngay cả mắt cá chân cũng bị vậy, cột chặt cơ thể hắn lên giường, tựa như sợ hắn chạy mất vậy.
"Cậu tỉnh rồi."
Một giọng nói ấm áp mà quen thuộc vang lên, Hứa Thâm quay đầu lại, bên cạnh giường là một vị bác sĩ đầu trọc, mặc áo khoác trắng, vẻ mặt hiền hòa, trước ngực ông ta có đeo một sợi dây chuyền thập tự màu vàng kim, chính là Ước Nặc.
"Đừng căng thẳng, cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày, tiểu Triệu đã giới thiệu cậu cho ta, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu." Ước Nặc mỉm cười nói.
Tiểu Triệu?
Triệu Âm Nguyệt?
Hứa Thâm sững sờ, hắn cố gắng giãy giụa ngồi dậy nhưng toàn thân bủn rủn, hắn thử điều động Khư lực trong cơ thể thì kinh ngạc phát hiện mình không cảm nhận được chút nào, toàn thân chỉ có những cơn đau nhức nhỏ, những cơn đau đó đến từ những vết kim tiêm cùng tổn thương khắp nơi trên người.
"Đây chính là nơi ông kiểm tra à?"
Hứa Thâm cau mày, nhìn xung quanh, đây là một phòng bệnh chuyên dụng, bên ngoài cũng rất yên tĩnh, thậm chí không có một y tá nào xung quanh, rõ ràng, tình cảnh trước mắt là giả, không thể kiến thiết chi tiết nào cho đúng.
"Không phải kiểm tra, mà là điều trị."
Ước Nặc mỉm cười, vẻ mặt không có gì khác thường, nói: "Cậu đừng lo, ta sẽ không coi cậu là dị loại, những trường hợp như cậu ta thấy nhiều rồi, chỉ cần cậu uống thuốc đúng giờ, sớm muộn cũng sẽ khỏi thôi."
"Uống thuốc?"
Hứa Thâm cau mày, bình tĩnh nói: "Ta không hiểu ông đang nói gì, nếu đây chính là cách ông kiểm tra, vậy ta cần phải phối hợp với ông thế nào?"
"Phối hợp?"
Ước Nặc ngẩn người, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: "Những bệnh nhân an tĩnh như cậu quả thật không dễ gặp, nếu có thể thì ta muốn nghe cậu kể những câu chuyện trong đầu, những câu chuyện về suy nghĩ của cậu."
"Câu chuyện gì?"
"Chính là những câu chuyện mà cậu kể về Khư."
Ước Nặc kéo một chiếc ghế bên cạnh tới, ngồi xuống cạnh giường bệnh của Hứa Thâm: "Cậu cứ từ từ hồi tưởng, chậm rãi nói ra."
"Vậy đó là kiểm tra tinh thần?"
Hứa Thâm có chút nhíu mày: "Chuyện của Khư không phải là chuyện kể, bây giờ ông đang dùng năng lực để tạo ảo giác hay đây là ý thức thật?"
"Đương nhiên là ta là người thật rồi." Ước Nặc nhìn thẳng vào Hứa Thâm, nói: "Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng những chuyện kể kia đều là thật sao?"
Hứa Thâm không khỏi bật cười, nói: "Ông bảo kiểm tra, chính là cố ý dao động ý thức và tín niệm của tôi? Ông là người thật. . . Vậy vừa rồi ông quẹt mất bao nhiêu tiền của tôi?"
"Ta không chịu trách nhiệm về việc lấy tiền, có lẽ đó là do chính cậu tự đánh giá."
Ước Nặc ôm chặt Thập Tự Giá trước ngực, nói: "Ta tín ngưỡng Jesus, thương yêu thế nhân, những chuyện cậu kể thực ra đều xảy ra trong thực tế, chỉ là chính cậu đã tự thêm những nhận định chủ quan vào để bổ sung, bao gồm cả Khư mà cậu nói, kỳ thực chỉ là những biến đổi của quỷ quái, nằm viện lâu, hay suy diễn ra những loại quỷ quái là chuyện bình thường thôi."
Hứa Thâm nhìn Thập Tự Giá vàng kim trước ngực ông ta, trong đầu hiện lên hai chữ "Thần phụ".
Hắn cười lạnh nói: "Ông bảo Khư là quỷ? Ông có chứng cứ gì để chứng minh trước mắt là sự thật?"
"Hết thảy mọi thứ, kể cả cảm giác của cậu lúc này, đều chứng minh được đây là thật."
Ước Nặc nói: "Nếu là mơ, khi bị kích thích bởi đau đớn cậu đã sớm tỉnh rồi."
"Nhưng ở bên kia tôi cũng đã cảm nhận được đau đớn, mà lại còn mãnh liệt hơn ở đây nhiều!" Hứa Thâm nghĩ đến những ký ức không tốt, trong mắt thoáng hiện vẻ dữ tợn.
"Nghe nói thời gian trước bọn họ cho cậu điều trị bằng điện giật. . ."
Ước Nặc cầm một tập văn kiện bên cạnh lên, khẽ nói: "Có lẽ cậu đã chuyển những trải nghiệm đó, tưởng tượng thành một tình huống khác, tự mình bịa chuyện để bổ sung cho sự tưởng tượng đó."
"Điều trị bằng điện giật?"
Hứa Thâm nghĩ tới nỗi đau xé da xé thịt, nó đến từ trên khắp cơ thể, vậy mà đối phương lại còn bảo đây là do hắn bị điện giật xong sinh ra ảo giác.
"Ngươi đang nhìn trộm trí nhớ của ta?"
Sắc mặt Hứa Thâm bỗng trở nên u ám, nếu không nhìn trộm ký ức của hắn, đối phương không thể dùng điện liệu để mê hoặc hắn được.
Trừ phi, trước mắt chỉ là ảo giác, là ý nghĩ của hắn bị dẫn dắt, tự mình tưởng tượng ra.
"Không có, ta không thể nhìn trộm trí nhớ của ngươi, bao gồm cả những câu chuyện ngươi kể, ta chỉ nghe ngươi tự thuật."
Ước Nặc lắc đầu: "Xin tin tưởng ta là người chuyên nghiệp, chỉ cần ngươi phối hợp tốt, ta nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi."
"Thật hay giả, ta thử một chút liền biết."
Hứa Thâm trầm mặt, hắn không cho phép ai nhìn trộm trí nhớ của mình, lúc này trong lòng âm thầm gọi Hải Tước.
Nếu là năng lực, Hải Tước có thể có cách để đánh thức hắn.
Nhưng liên tiếp gọi, Hứa Thâm lại phát hiện giống như đá chìm đáy biển.
Sắc mặt hắn hơi biến đổi, cúi đầu nhìn ngực mình.
Nơi đó có băng vải quấn quanh.
Chú ý thấy ánh mắt Hứa Thâm, Ước Nặc nói: "Lúc trước ngươi phát điên, cào rách ngực mình, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không cần lo lắng."
Sắc mặt Hứa Thâm thay đổi, tiếng gọi Hải Tước bị ngăn cách?
Giờ khắc này hắn đang ở trong bình chướng ý thức?
Hắn nhìn xuống cánh tay, thấy có một đám tóc quấn quanh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Tuyết vẫn còn đó.
"Giúp ta."
Hứa Thâm lập tức nói.
Ước Nặc thấy Hứa Thâm nói chuyện với đám tóc trên vai, không khỏi thở dài, nói: "Lúc trước ngươi cũng hay tự nói một mình với đám tóc này, nhưng đám tóc này là do ngươi làm bị thương một y tá, rồi cưỡng ép lấy từ đầu cô ta xuống."
"Câm miệng!"
Hứa Thâm không kìm được giận dữ mắng mỏ, tâm tình chập chờn.
Ước Nặc nói: "Khó khăn lắm ngươi mới tỉnh lại, mấy ngày này ngươi sẽ dần phát hiện, những câu chuyện ngươi tưởng tượng ra, đều là từ hiện thực kéo dài, kể cả người nhà bạn bè mà ngươi nói, đều là người chung phòng bệnh của ngươi trước đây."
"Nhưng giờ ngươi đã chuyển viện đến chỗ của ta, lúc trước ngươi mơ màng nói nơi này là nội thành, tạm thời cứ cho là đúng, nhưng chỗ ta là khu phòng bệnh đặc biệt của ngươi, ngươi sẽ không bị làm phiền nữa, có thể an tâm dưỡng bệnh."
Trong mắt Hứa Thâm phẫn nộ cuộn trào, nắm tay siết chặt, nhưng cuối cùng cũng cố đè nén bình tĩnh lại.
Hắn lạnh lùng nhìn Ước Nặc: "Nếu đây là thử nghiệm, vậy ta sẽ cùng ngươi xem một chút."
Ước Nặc thấy Hứa Thâm cố chấp như vậy, không khỏi khẽ lắc đầu: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa để mẹ ngươi tới cho ngươi uống thuốc."
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Khi hắn sắp ra đến cửa, Hứa Thâm bỗng nhiên nói: "Nếu chờ thử nghiệm kết thúc, ta giết ngươi, thì nơi này có phải sẽ biến mất hay không?"
Bước chân Ước Nặc khựng lại, quay đầu nhìn chăm chú hắn: "Nói như vậy, ngươi sẽ triệt để mất kiểm soát, mà triệt để mất kiểm soát có nghĩa là ngươi không còn cách nào xuất viện, sau này quãng đời còn lại đều sẽ ở nơi này."
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Hứa Thâm thu hồi ánh mắt, tựa vào giường, lẳng lặng nhìn trần nhà trắng toát.
Không thể không nói, mọi thứ xung quanh đều vô cùng chân thật.
Nhưng Hứa Thâm hiểu rõ, thế giới bên ngoài không thể nào là giả, những gì hắn trải qua cũng không phải là chuyện bịa.
Cũng không phải do tiềm thức của hắn tưởng tượng ra.
Suy tư hồi lâu, Hứa Thâm bỗng nhiên khẽ động tâm tư, đưa tay mở băng gạc ngực ra, liền thấy một mảng thịt be bét vết cào.
Mà những vết cào này tạo thành đường cong, ẩn hiện như khuôn mặt.
Hứa Thâm nhíu mày, che băng gạc lại, không nghĩ thêm nữa.
Không bao lâu sau, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Ước Nặc cùng một bóng dáng bước vào.
Hứa Thâm nhìn thấy bóng dáng kia ngây người, đúng là mẹ.
Nhưng lúc này nửa thân dưới của mẹ không có chân nhện, nhìn hiền lành dịu dàng.
Ước Nặc gật đầu với mẹ, rồi lui ra ngoài.
Mẹ thì đi đến bên giường Hứa Thâm, ngạc nhiên nhìn hắn: "Con nhận ra mẹ sao?"
"Đương nhiên." Hứa Thâm kinh ngạc nói.
Đến cả "Mẹ" cũng được cụ thể hóa sao?
Ước Nặc này rốt cuộc đã nhìn trộm đến mức nào. . . Trong mắt Hứa Thâm lóe lên sát ý.
"Con phải nghe lời thầy thuốc Ước Nặc, ông ấy đáng tin hơn thầy thuốc Triệu, đây là bệnh viện tốt nhất, ông ấy là đại phu rất nổi tiếng." Mẹ nước mắt lưng tròng, nhưng nàng nhanh chóng lau đi, sau đó dịu dàng nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhìn dung mạo của nàng, có chút hoảng hốt, yên lặng gật đầu.
"Uống thuốc trước đi, đừng lỡ thời gian."
Mẹ lấy ra lọ thuốc, đổ mấy viên từ trong đó ra.
Hứa Thâm nhìn mấy viên dược hoàn màu đỏ, trong lúc hoảng hốt thấy giống ô mai, lại như ánh mắt đang nhấp nháy.
Hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người mẹ trước mặt: "Mẹ là thật sao?"
Mẹ hơi giật mình, biểu lộ lập tức trở nên đau khổ: "Mẹ đương nhiên là thật."
"Vậy tại sao con lại ở đây?" Hứa Thâm nhìn thẳng hỏi.
Mẹ lau nước mắt, nói: "Đều do mẹ sơ ý, ngay từ đầu không để tâm đến bệnh tình của con, đến lúc trở nặng thì đã không kịp chữa nữa. . ."
Dù sao toàn bộ khu Hắc Quang và khu Vô Miên gần như đều nằm trong tay hắn, tùy tiện lôi ra vài phú hào tìm cớ giết, đều có thể thu về mấy ngàn vạn.
"Nếu đồng ý, xin thanh toán trước." Ước Nặc thấy Hứa Thâm không có phản ứng cảm xúc gì, mỉm cười nói.
"Không điều trị trước à?"
"Xin lỗi, chúng tôi đều chú trọng thanh toán trước rồi mới điều trị."
Ước Nặc nói: "Chưa thấy tiền, ta rất khó có tâm tư khám bệnh cho ngươi."
". . . Được thôi."
Hứa Thâm móc từ trong ngực ra một tấm thẻ đỏ, nói: "Tiền mặt không mang nhiều như vậy, chỗ các ngươi có thể quẹt thẻ không?"
"Thẻ của thương minh Hồng Liên?"
Ước Nặc liếc nhìn mặt thẻ của Hứa Thâm, lạnh nhạt cầm lấy: "Gửi tiền ở ngân hàng của thương minh nhỏ này không đáng tin đâu, khuyên ngươi nên tìm thương minh của thất đại gia tộc thì bảo đảm hơn. . . À mà ta nói là, mấy thương minh nhỏ này có ít điểm giao dịch quá, rút tiền không tiện, bọn họ lại không có dịch vụ tận nơi, thái độ cũng tệ. . . Ừm, tóm lại là ta không bao giờ gửi tiền ở chỗ chúng nó."
Oán niệm lớn như vậy ngươi xác định à. . . Hứa Thâm có chút cạn lời nhìn lướt qua vị lão nhân này, hơi nghi ngờ, đối phương có thực sự kiểm tra được trạng thái tinh thần của mình không? Sao cảm giác trạng thái tinh thần của lão này còn có vấn đề hơn mình ấy. . .
"Thương minh của thất đại gia tộc cũng không đáng tin đâu, thất đại gia tộc cũng sẽ thay đổi mà."
Hứa Thâm nghĩ tới cảnh ngộ của Giang gia, tùy ý nói.
Tấm thẻ thương minh Hồng Liên trong tay hắn, là từ Để Thành, một trong ba thương minh lớn của Để Thành.
Đối với Để Thành mà nói, đó chắc chắn là ngân hàng thẻ của Đại Thương Minh cực kỳ uy tín và đáng tin cậy, lại còn có thể dùng liên tỉnh, thông hành nội thành lẫn ngoại thành, chỉ riêng điểm đó thôi đã được đám phú hào yêu thích rồi.
Mấy phú hào thích vào ngày lễ tết xin giấy thông hành, đưa vợ con tới nội thành ăn chơi du ngoạn một chút, sẽ cần đến tấm thẻ này.
Có điều ở nội thành, cái thương minh Hồng Liên này lại có vẻ hơi không hợp thời.
"Thất đại gia tộc tuy sẽ bị thay thế, nhưng thương minh thì không."
Ước Nặc cười nói: "Trước khi một gia tộc nào đó xuống dốc, cổ phần trong thương minh gia tộc đó sẽ đều bị các gia tộc khác nuốt sạch, như bảy thương minh bây giờ, thực tế cổ phần nắm giữ chỉ có tam đại gia tộc, tứ đại gia tộc còn lại về sau đều phải đơn thương độc mã, muốn thành lập thương minh cũng chẳng đánh lại. . . Lạc đề rồi, ta vẫn nên nói về tiền. . . À không, điều trị thôi."
"Ừm."
Hứa Thâm cũng không hỏi kỹ, dù chỉ là vài câu nhưng cũng thấy được thế cục phức tạp ở nội thành, song điều đó vẫn chưa liên quan đến hắn hiện giờ.
"Chờ một lát, ta kiểm tra thử."
Ước Nặc đi về phía bàn dài, tìm kiếm trong ngăn kéo rồi lấy ra một bộ máy móc kiểu cũ, cắm thẻ vào rồi vuốt qua, sau đó đưa tới trước mặt Hứa Thâm: "Xin điền mật mã."
"666666."
Rất nhanh, Ước Nặc hoàn thành thao tác, rút thẻ ra trả lại cho Hứa Thâm.
"Đây là giấy tờ của anh."
Ước Nặc đưa danh sách gian nan vừa lăn ra từ trong máy móc cho Hứa Thâm.
Hứa Thâm tiện tay cầm lấy.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé."
Ước Nặc thu máy móc lại, chỉnh lại quần áo, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, khoảnh khắc đó có vài phần nét trang nghiêm và thương xót của một vị mục sư, khiến người ta kính trọng -- nếu không để ý đến cái động tác vừa quẹt thẻ đầy lưu loát của ông ta.
"Ta cần dẫn dắt ngươi ngủ, tìm hiểu tình huống trong tiềm thức của ngươi."
Ước Nặc nghiêm túc nói: "Xin đừng kháng cự, đừng lo lắng, ta sẽ không nhìn trộm những bí mật sâu kín nhất trong lòng ngươi, đó là một phương diện sâu thẳm nhất, lúc nào cũng có thể sẽ nguy hiểm, ta sẽ không mạo muội đi vào."
Một người điên với những góc khuất trong lòng, có sự vặn vẹo và quỷ dị cỡ nào, Ước Nặc hiểu rất rõ điều đó.
Hứa Thâm gật đầu, không hề lo lắng gì.
Dù sao có nhiều người như vậy đang canh gác.
"Ông dùng năng lực để dẫn dắt à?"
Hứa Thâm hỏi dò.
Cùng lúc đó, một thân ảnh lặng lẽ đứng lên trong bóng lưng hắn, chính là Mặc vệ.
Ước Nặc ngẩng đầu, liếc nhìn Mặc vệ đang đứng cạnh Hứa Thâm, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh: "Tinh thần lực của cậu không yếu, đó là chuyện tốt, không dễ mất kiểm soát, nhưng đồng thời cũng là chuyện xấu, một khi mất kiểm soát sẽ càng khó điều chỉnh, người có tín niệm mạnh càng không dễ bị ảnh hưởng, nhưng khi bị ảnh hưởng rồi thường không thể nào thay đổi được, chỉ không ngừng đi tới chỗ diệt vong. . ."
Hứa Thâm thấy ông ta có thể nhìn thấy Mặc vệ thì cũng không tìm hiểu nữa, để Mặc vệ trở về vào trong bóng.
Ước Nặc thấy Hứa Thâm đã tin tưởng mình thì cũng không khách khí nữa, đặt Hứa Thâm nằm trên ghế dài, ông ta đưa tay chạm lên trán Hứa Thâm, khẽ nói: "Đừng căng thẳng, thả lỏng đi. . ."
Hứa Thâm từ từ nhắm mắt.
Nhưng xuyên qua mí mắt, hắn vẫn có thể thấy được biểu cảm của Ước Nặc.
Tựa như trước khi mở mắt, lặng lẽ nhìn trộm.
Sắc mặt đối phương vẫn bình tĩnh, không hề lộ ra bất kỳ biểu cảm kỳ lạ nào.
Sau đó, Hứa Thâm cảm giác có một luồng sức mạnh tràn vào, kéo cơ thể hắn, như thể đột ngột rơi từ trên trời xuống, rơi vào trong mây mù, toàn thân mềm nhũn rồi cứ thế rơi thẳng xuống. . .
Ý thức của Hứa Thâm dần trở nên mơ hồ.
Trước khi mơ hồ, Hứa Thâm nghĩ tới Hải Tước, thầm trong lòng giao thân thể mình cho Hải Tước.
Nếu lão già kia có ý định tập kích mình vào lúc này, có Hải Tước và Hắc Tuyết ở đây bảo vệ.
. . .
. . .
Hô!
Hứa Thâm như thể ngạt thở đột ngột mở mắt ra.
Nhưng những cơn đau nhức nhói quấn quanh trên người khiến hắn giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn quanh.
Xung quanh là một căn phòng trắng xóa rộng lớn.
Đây là. . . phòng bệnh?
Lúc này, Hứa Thâm thấy mình nằm trên một chiếc giường bệnh, cổ tay quấn băng gạc cùng ống truyền dịch, ngoài ra còn có những lớp vải băng dày bó chặt, ngay cả mắt cá chân cũng bị vậy, cột chặt cơ thể hắn lên giường, tựa như sợ hắn chạy mất vậy.
"Cậu tỉnh rồi."
Một giọng nói ấm áp mà quen thuộc vang lên, Hứa Thâm quay đầu lại, bên cạnh giường là một vị bác sĩ đầu trọc, mặc áo khoác trắng, vẻ mặt hiền hòa, trước ngực ông ta có đeo một sợi dây chuyền thập tự màu vàng kim, chính là Ước Nặc.
"Đừng căng thẳng, cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày, tiểu Triệu đã giới thiệu cậu cho ta, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu." Ước Nặc mỉm cười nói.
Tiểu Triệu?
Triệu Âm Nguyệt?
Hứa Thâm sững sờ, hắn cố gắng giãy giụa ngồi dậy nhưng toàn thân bủn rủn, hắn thử điều động Khư lực trong cơ thể thì kinh ngạc phát hiện mình không cảm nhận được chút nào, toàn thân chỉ có những cơn đau nhức nhỏ, những cơn đau đó đến từ những vết kim tiêm cùng tổn thương khắp nơi trên người.
"Đây chính là nơi ông kiểm tra à?"
Hứa Thâm cau mày, nhìn xung quanh, đây là một phòng bệnh chuyên dụng, bên ngoài cũng rất yên tĩnh, thậm chí không có một y tá nào xung quanh, rõ ràng, tình cảnh trước mắt là giả, không thể kiến thiết chi tiết nào cho đúng.
"Không phải kiểm tra, mà là điều trị."
Ước Nặc mỉm cười, vẻ mặt không có gì khác thường, nói: "Cậu đừng lo, ta sẽ không coi cậu là dị loại, những trường hợp như cậu ta thấy nhiều rồi, chỉ cần cậu uống thuốc đúng giờ, sớm muộn cũng sẽ khỏi thôi."
"Uống thuốc?"
Hứa Thâm cau mày, bình tĩnh nói: "Ta không hiểu ông đang nói gì, nếu đây chính là cách ông kiểm tra, vậy ta cần phải phối hợp với ông thế nào?"
"Phối hợp?"
Ước Nặc ngẩn người, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: "Những bệnh nhân an tĩnh như cậu quả thật không dễ gặp, nếu có thể thì ta muốn nghe cậu kể những câu chuyện trong đầu, những câu chuyện về suy nghĩ của cậu."
"Câu chuyện gì?"
"Chính là những câu chuyện mà cậu kể về Khư."
Ước Nặc kéo một chiếc ghế bên cạnh tới, ngồi xuống cạnh giường bệnh của Hứa Thâm: "Cậu cứ từ từ hồi tưởng, chậm rãi nói ra."
"Vậy đó là kiểm tra tinh thần?"
Hứa Thâm có chút nhíu mày: "Chuyện của Khư không phải là chuyện kể, bây giờ ông đang dùng năng lực để tạo ảo giác hay đây là ý thức thật?"
"Đương nhiên là ta là người thật rồi." Ước Nặc nhìn thẳng vào Hứa Thâm, nói: "Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng những chuyện kể kia đều là thật sao?"
Hứa Thâm không khỏi bật cười, nói: "Ông bảo kiểm tra, chính là cố ý dao động ý thức và tín niệm của tôi? Ông là người thật. . . Vậy vừa rồi ông quẹt mất bao nhiêu tiền của tôi?"
"Ta không chịu trách nhiệm về việc lấy tiền, có lẽ đó là do chính cậu tự đánh giá."
Ước Nặc ôm chặt Thập Tự Giá trước ngực, nói: "Ta tín ngưỡng Jesus, thương yêu thế nhân, những chuyện cậu kể thực ra đều xảy ra trong thực tế, chỉ là chính cậu đã tự thêm những nhận định chủ quan vào để bổ sung, bao gồm cả Khư mà cậu nói, kỳ thực chỉ là những biến đổi của quỷ quái, nằm viện lâu, hay suy diễn ra những loại quỷ quái là chuyện bình thường thôi."
Hứa Thâm nhìn Thập Tự Giá vàng kim trước ngực ông ta, trong đầu hiện lên hai chữ "Thần phụ".
Hắn cười lạnh nói: "Ông bảo Khư là quỷ? Ông có chứng cứ gì để chứng minh trước mắt là sự thật?"
"Hết thảy mọi thứ, kể cả cảm giác của cậu lúc này, đều chứng minh được đây là thật."
Ước Nặc nói: "Nếu là mơ, khi bị kích thích bởi đau đớn cậu đã sớm tỉnh rồi."
"Nhưng ở bên kia tôi cũng đã cảm nhận được đau đớn, mà lại còn mãnh liệt hơn ở đây nhiều!" Hứa Thâm nghĩ đến những ký ức không tốt, trong mắt thoáng hiện vẻ dữ tợn.
"Nghe nói thời gian trước bọn họ cho cậu điều trị bằng điện giật. . ."
Ước Nặc cầm một tập văn kiện bên cạnh lên, khẽ nói: "Có lẽ cậu đã chuyển những trải nghiệm đó, tưởng tượng thành một tình huống khác, tự mình bịa chuyện để bổ sung cho sự tưởng tượng đó."
"Điều trị bằng điện giật?"
Hứa Thâm nghĩ tới nỗi đau xé da xé thịt, nó đến từ trên khắp cơ thể, vậy mà đối phương lại còn bảo đây là do hắn bị điện giật xong sinh ra ảo giác.
"Ngươi đang nhìn trộm trí nhớ của ta?"
Sắc mặt Hứa Thâm bỗng trở nên u ám, nếu không nhìn trộm ký ức của hắn, đối phương không thể dùng điện liệu để mê hoặc hắn được.
Trừ phi, trước mắt chỉ là ảo giác, là ý nghĩ của hắn bị dẫn dắt, tự mình tưởng tượng ra.
"Không có, ta không thể nhìn trộm trí nhớ của ngươi, bao gồm cả những câu chuyện ngươi kể, ta chỉ nghe ngươi tự thuật."
Ước Nặc lắc đầu: "Xin tin tưởng ta là người chuyên nghiệp, chỉ cần ngươi phối hợp tốt, ta nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi."
"Thật hay giả, ta thử một chút liền biết."
Hứa Thâm trầm mặt, hắn không cho phép ai nhìn trộm trí nhớ của mình, lúc này trong lòng âm thầm gọi Hải Tước.
Nếu là năng lực, Hải Tước có thể có cách để đánh thức hắn.
Nhưng liên tiếp gọi, Hứa Thâm lại phát hiện giống như đá chìm đáy biển.
Sắc mặt hắn hơi biến đổi, cúi đầu nhìn ngực mình.
Nơi đó có băng vải quấn quanh.
Chú ý thấy ánh mắt Hứa Thâm, Ước Nặc nói: "Lúc trước ngươi phát điên, cào rách ngực mình, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không cần lo lắng."
Sắc mặt Hứa Thâm thay đổi, tiếng gọi Hải Tước bị ngăn cách?
Giờ khắc này hắn đang ở trong bình chướng ý thức?
Hắn nhìn xuống cánh tay, thấy có một đám tóc quấn quanh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Tuyết vẫn còn đó.
"Giúp ta."
Hứa Thâm lập tức nói.
Ước Nặc thấy Hứa Thâm nói chuyện với đám tóc trên vai, không khỏi thở dài, nói: "Lúc trước ngươi cũng hay tự nói một mình với đám tóc này, nhưng đám tóc này là do ngươi làm bị thương một y tá, rồi cưỡng ép lấy từ đầu cô ta xuống."
"Câm miệng!"
Hứa Thâm không kìm được giận dữ mắng mỏ, tâm tình chập chờn.
Ước Nặc nói: "Khó khăn lắm ngươi mới tỉnh lại, mấy ngày này ngươi sẽ dần phát hiện, những câu chuyện ngươi tưởng tượng ra, đều là từ hiện thực kéo dài, kể cả người nhà bạn bè mà ngươi nói, đều là người chung phòng bệnh của ngươi trước đây."
"Nhưng giờ ngươi đã chuyển viện đến chỗ của ta, lúc trước ngươi mơ màng nói nơi này là nội thành, tạm thời cứ cho là đúng, nhưng chỗ ta là khu phòng bệnh đặc biệt của ngươi, ngươi sẽ không bị làm phiền nữa, có thể an tâm dưỡng bệnh."
Trong mắt Hứa Thâm phẫn nộ cuộn trào, nắm tay siết chặt, nhưng cuối cùng cũng cố đè nén bình tĩnh lại.
Hắn lạnh lùng nhìn Ước Nặc: "Nếu đây là thử nghiệm, vậy ta sẽ cùng ngươi xem một chút."
Ước Nặc thấy Hứa Thâm cố chấp như vậy, không khỏi khẽ lắc đầu: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa để mẹ ngươi tới cho ngươi uống thuốc."
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Khi hắn sắp ra đến cửa, Hứa Thâm bỗng nhiên nói: "Nếu chờ thử nghiệm kết thúc, ta giết ngươi, thì nơi này có phải sẽ biến mất hay không?"
Bước chân Ước Nặc khựng lại, quay đầu nhìn chăm chú hắn: "Nói như vậy, ngươi sẽ triệt để mất kiểm soát, mà triệt để mất kiểm soát có nghĩa là ngươi không còn cách nào xuất viện, sau này quãng đời còn lại đều sẽ ở nơi này."
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Hứa Thâm thu hồi ánh mắt, tựa vào giường, lẳng lặng nhìn trần nhà trắng toát.
Không thể không nói, mọi thứ xung quanh đều vô cùng chân thật.
Nhưng Hứa Thâm hiểu rõ, thế giới bên ngoài không thể nào là giả, những gì hắn trải qua cũng không phải là chuyện bịa.
Cũng không phải do tiềm thức của hắn tưởng tượng ra.
Suy tư hồi lâu, Hứa Thâm bỗng nhiên khẽ động tâm tư, đưa tay mở băng gạc ngực ra, liền thấy một mảng thịt be bét vết cào.
Mà những vết cào này tạo thành đường cong, ẩn hiện như khuôn mặt.
Hứa Thâm nhíu mày, che băng gạc lại, không nghĩ thêm nữa.
Không bao lâu sau, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Ước Nặc cùng một bóng dáng bước vào.
Hứa Thâm nhìn thấy bóng dáng kia ngây người, đúng là mẹ.
Nhưng lúc này nửa thân dưới của mẹ không có chân nhện, nhìn hiền lành dịu dàng.
Ước Nặc gật đầu với mẹ, rồi lui ra ngoài.
Mẹ thì đi đến bên giường Hứa Thâm, ngạc nhiên nhìn hắn: "Con nhận ra mẹ sao?"
"Đương nhiên." Hứa Thâm kinh ngạc nói.
Đến cả "Mẹ" cũng được cụ thể hóa sao?
Ước Nặc này rốt cuộc đã nhìn trộm đến mức nào. . . Trong mắt Hứa Thâm lóe lên sát ý.
"Con phải nghe lời thầy thuốc Ước Nặc, ông ấy đáng tin hơn thầy thuốc Triệu, đây là bệnh viện tốt nhất, ông ấy là đại phu rất nổi tiếng." Mẹ nước mắt lưng tròng, nhưng nàng nhanh chóng lau đi, sau đó dịu dàng nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhìn dung mạo của nàng, có chút hoảng hốt, yên lặng gật đầu.
"Uống thuốc trước đi, đừng lỡ thời gian."
Mẹ lấy ra lọ thuốc, đổ mấy viên từ trong đó ra.
Hứa Thâm nhìn mấy viên dược hoàn màu đỏ, trong lúc hoảng hốt thấy giống ô mai, lại như ánh mắt đang nhấp nháy.
Hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người mẹ trước mặt: "Mẹ là thật sao?"
Mẹ hơi giật mình, biểu lộ lập tức trở nên đau khổ: "Mẹ đương nhiên là thật."
"Vậy tại sao con lại ở đây?" Hứa Thâm nhìn thẳng hỏi.
Mẹ lau nước mắt, nói: "Đều do mẹ sơ ý, ngay từ đầu không để tâm đến bệnh tình của con, đến lúc trở nặng thì đã không kịp chữa nữa. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận