Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 295: Tinh Sầu thành (length: 15506)

Khu Dạ Oanh, khu số 6 mã ở phía Tây thành.
Việc phân chia mã khu được tính dựa theo kích thước tường ngoài để đo đạc, cứ 3000 mã ngoài tường là một khu, tổng cộng có 33 mã khu.
Cùng với ba mặt tường ngoài phía Đông, Bắc và Nam, mỗi mã khu đều có hai lính canh tượng trưng đóng quân trông giữ. Lúc này, trong khu số 6 mã, ngoài nhân viên bảo vệ ra thì còn rất nhiều xe quân dụng, xe vũ trang và xe vận chuyển.
Từng ụ đất doanh trại tụ tập dưới chân tường, nhân viên thì di chuyển giữa Khư Giới và hiện thực.
Tựa như Thần dùng chân vẽ ra những con hào sâu hàng trăm mét, từ phía xa kéo dài đến dưới chân tường.
Từng chiếc xe vận chuyển lắc lư chạy đến, xe dừng lại, từ trên xe lùa xuống không ít dân Vụ ăn mặc mộc mạc.
Tay chân những dân Vụ này đều bị xích sắt khóa lại, bị một sợi dây thừng dẫn đến trước rãnh sâu, rồi men theo các bậc đất nện bên hông rãnh sâu đi xuống. Dây sắt được buộc vào các tảng đá trong lòng rãnh.
Dân Vụ nghỉ lại tại chỗ, không lâu sau có người mang thức ăn ngon đến.
Đám dân Vụ liên tục cảm ơn. Trong đó có một lão già cẩn thận hỏi han, đây là đâu, nhưng bị quát, chỉ nói ở đây chờ đủ một tháng, sẽ được đưa cho khoản tiền hậu hĩnh.
Mặt lão già hằn đầy nếp nhăn, như một đôi mắt không mở ra được.
Sau khi bị quát thì ông ta không dám hỏi nữa.
Về phần những người khác, chỉ lo ăn uống, hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
"Nơi này chính là khu số 6 mã?"
Bên trong tầng thứ tư Khư Giới, Hứa Thâm được ba người Hàn Hổ dẫn tới đây. Tại ranh giới giữa Khư Giới mờ ảo và hiện thực, trong mắt hắn là cảnh tượng ảo diệu với các sắc độ đậm nhạt khác nhau. Hắn có thể nhìn thấy hai bóng người ẩn nấp trong tầng thứ ba Khư Giới, đó là hai tên nhị thái.
Trong tầng thứ hai Khư Giới, có không ít người Trảm Khư đang khai phá thổ nhưỡng Khư Giới, đốn cây trong Khư Lâm ven đường để dọn dẹp.
Còn trong hiện thực, thì xe chở dân Vụ thỉnh thoảng được vận chuyển đến, sắp xếp họ ở bên trong các rãnh hào thực tế.
Có một số dân Vụ thì bị liên lụy, được sử dụng các thiết bị phá Khư, khai mở tầng thứ hai Khư Giới và trói họ vào cây Khư.
Những dân Vụ này không hề hay biết về tình hình xung quanh, chỉ ngoan ngoãn làm theo lệnh, im lặng chờ đợi.
Xiềng xích dẫn đến đâu, bọn họ liền bước đi đến đó.
Hứa Thâm liếc mắt nhìn hai tên nhị thái đang ẩn mình trong tầng thứ ba Khư Giới. Hai tên này phần lớn là Ảnh Tử hệ, giỏi ẩn nấp. Nhị thái bình thường mạo muội tới dò xét rất có thể sẽ bị chúng theo dõi.
Nhưng mọi bí mật, khi bị nhìn qua tầng sâu Khư Giới đều không thể che giấu được.
"Đúng, nơi này chính là khu số 6 mã do Dạ Thử Vương ngày đêm khai thác. Đợi khi con đường thông suốt, đến thời cơ thích hợp sẽ đánh sập bức tường ngoài, dụ đám xác sống lang thang và Khư Thú ở bên ngoài vào. Thông qua con đường này và mồi nhử dọc đường để dẫn chúng đến khu Mẫu Hoàng, tạo ra đại loạn!" Hàn Hổ lập tức nói.
Hứa Thâm hỏi: "Động tĩnh lớn như vậy, hắn chắc chắn Kiến Chúa sẽ không phát giác ra sao?"
"Sẽ không."
Hàn Hổ nhìn Hứa Thâm một cái, cúi đầu nói: "Người phụ trách an nguy khu vực này là đội trưởng đội cận vệ của Kiến Chúa, nhưng… hắn đã là người của Dạ Thử Vương rồi."
Hứa Thâm hơi nhíu mày, trong đội cận vệ quả nhiên có kẻ phản bội, nhưng không ngờ kẻ đó lại là người mạnh nhất bên ngoài.
Đối phương đang mưu đồ gì?
Hứa Thâm không có ấn tượng gì về tên đội trưởng đội cận vệ kia, cũng lười nghĩ nhiều, trước mắt việc khu số 6 mã được xem như một tin tức quan trọng mà hắn cần nắm bắt, hắn tin Kiến Chúa sẽ rất hứng thú.
"Ngoài khu số 6 mã này ra, còn khu vực nào khác có kế hoạch tương tự không?" Hứa Thâm hỏi Hàn Hổ.
Hàn Hổ lắc đầu nói: "Cái đó thì ta không rõ, ta chỉ biết có thế này."
Hứa Thâm gật đầu, đang định quay người, dự định đi tuần tra hết 32 mã khu còn lại. Đột nhiên, giọng Hải Tước vang lên trong đầu hắn: "Có người đến."
Hứa Thâm ngẩng đầu, liền thấy hai bóng người từ trên tường ngoài bay tới.
Một trước một sau, đứng ở tầng thứ tư Khư Giới, đánh giá cống rãnh sâu hàng trăm mét trước mắt.
Một người trong đó dường như phát giác ra điều gì đó, nhìn về phía Hứa Thâm.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung.
Hứa Thâm thấy được hình dáng một trong số họ, chính là Dạ Thử Vương đã từng đến tìm mình hôm đó.
Còn người kia thì cực kỳ trẻ tuổi, mặc chiến giáp xanh nhạt màu trắng, tay cầm trường thương, trông rất uy phong lẫm liệt.
"Ừm?"
Khi Dạ Thử Vương thấy Hứa Thâm thì con ngươi lập tức co lại, hơi ngạc nhiên.
Kế hoạch của mình đã bị phát hiện rồi sao?
Hắn nhận ra Hứa Thâm, là cận vệ quân vương được Kiến Chúa che giấu bên cạnh.
Ngoài tên chó săn ngựa kia ra thì còn một con chó săn quân vương nữa. Con đàn bà đáng chết!
"Muốn giúp chuyện." Dạ Thử Vương nhỏ giọng nói một câu.
Sau đó hắn bước một bước chân.
Khi nhìn thấy Dạ Thử Vương, Hứa Thâm đã ý thức được tình hình không ổn. Đối phương quay lại mà còn quay lại đúng thời điểm như vậy, vừa vặn gặp hắn.
Rút lui!
Lời Hứa Thâm vừa truyền đến cho Hải Tước thì thân ảnh Dạ Thử Vương biến mất, ngay sau một khắc, đột ngột xuất hiện trên đường lui của hắn, chặn kín đường rút lui.
"Đã đến rồi thì đừng vội vàng rời đi như thế chứ." Dạ Thử Vương lạnh lùng nhìn Hứa Thâm.
Trong lòng Hứa Thâm trầm xuống, Dạ Thử Vương từ trên tường ngoài đi đến đây, cách cả ngàn mét mà trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt hắn, tốc độ quá nhanh.
"Không biết người, nghe ngươi nói chuyện còn tưởng là tú bà trong phòng hát." Hứa Thâm không hề yếu thế, cũng lạnh lùng đáp.
Dạ Thử Vương sững sờ, chợt cười lạnh.
Sự chú ý của hắn tập trung trên người Hứa Thâm nhưng ánh mắt lại đánh giá xung quanh, hắn tùy ý nói: "Sao vậy, chỉ có một mình ngươi đến? Còn con tiện nữ nhân kia đâu? Nó để một mình ngươi tới tiên phong dò xét tình hình sao?"
Mấu chốt của giằng co là không được bị đối phương dẫn dắt. Nói đơn giản thì chính là không nên hỏi gì đáp nấy, nếu không khí thế sẽ bị yếu đi. Hứa Thâm từ sau khi nắm giữ Hắc Quang giáo, trở thành người đứng trên đã sớm nắm rõ đạo lý này. Thêm việc vốn lười đáp Dạ Thử Vương, giờ phút này hắn phản đòn lại: "Mấy tên ca môn bên kia, là ngoại viện ngươi đi tìm trong đêm?"
Lúc này, tên thanh niên mặc chiến giáp màu xanh nhạt ở trên tường ngoài cũng đã sải bước tới, xuất hiện ở phía sau Hứa Thâm, chặn đường lui còn lại của hắn.
"Sao, sợ rồi à?"
Dạ Thử Vương cười giả tạo nói: "Lần trước bỏ qua cho ngươi, hôm nay ngươi sẽ không còn cơ hội chạy nữa đâu. Đã bị ngươi nhìn thấy thì chỉ có thể mời ngươi ở lại đây thôi."
"Ngươi có phải là gái chưa chồng đâu mà chỉ cần nhìn thấy một chút là đã muốn quấn lấy ta rồi?"
Mặc dù bị hai Quân Vương bao vây, vẻ mặt của Hứa Thâm vẫn bình tĩnh. Hắn nói: "Sao ngươi biết chắc, hôm nay ta đến không phải để tìm ngươi đàm phán đâu?"
"Đàm phán?"
Dạ Thử Vương ngẩn ra, không khỏi bật cười. Hắn nói: "Con tiện nữ nhân kia thỏa hiệp? Đừng có đùa, ta hiểu rõ nó lắm, muốn giả vờ đàm phán để làm tê liệt ta ư? Nhưng ta đã không còn ngây thơ như trước đây nữa."
Xem ra ngươi từng nếm trái đắng của đàn bà rồi thì phải… Hứa Thâm oán thầm trong lòng, ngoài mặt lại bình tĩnh nói: "Ai nói là đại diện nó đến đàm phán, sao không thể là chính ta đến đàm phán?"
Dạ Thử Vương có chút kinh ngạc nhìn Hứa Thâm một chút, hứng thú nói: "Vậy thì cứ nói chuyện thử xem, dù sao cũng là quân vương, có chút cốt khí sẽ không chịu ở dưới trướng người khác, dù sao con tiện nữ nhân kia cũng đâu phải là mấy vị đại nhân trong nội thành…"
Hứa Thâm hơi nhíu mày nói: "Muốn nói thì phải xem thành ý của ngươi. Nếu như cho điều kiện hợp lý, thì đến lúc mấu chốt, ta giúp ngươi chơi xỏ Kiến Chúa cũng không có vấn đề gì. Vấn đề là xem ngươi có mời được ta hay không thôi."
"Kiến Chúa đã đến mức không được lòng người như vậy rồi sao?" Thanh niên mặc chiến giáp xanh nhạt nghe được Hứa Thâm nói, cười khẽ một tiếng, tựa như đang cảm thấy tiếc nuối cho tình cảnh tứ cố vô thân của Kiến Chúa.
Hứa Thâm hơi nghiêng người, quay đầu nhìn hắn một cái: "Ngươi là người của nội thành?"
"Không biết ta sao?"
Thanh niên mặc chiến giáp xanh nhạt bật cười nói: "Là quân vương mới thăng cấp à? Cũng phải thôi, ta cũng chưa từng thấy ngươi bao giờ, mà nếu không phải người của nội thành thì cũng chỉ có thể là vừa mới tấn thăng thôi."
"Sao ngươi biết chắc ta không phải là người của nội thành?" Hứa Thâm không để ý đến sự suy đoán của đối phương.
Thanh niên mặc chiến giáp xanh nhạt cười nói: "Người của nội thành thì ai chịu cúi mình dưới trướng kẻ khác?"
Ừm… Hứa Thâm không thể phản bác, quả thật là như vậy.
"Ngươi cũng không phải là người của nội thành thì chắc là từ thành nào đó. Ngươi là thành chủ hay là người đứng thứ hai vậy?" Hứa Thâm cũng hơi suy đoán về thân phận quân vương của người thanh niên trước mắt.
"Vì ngươi đã thấy bộ dạng của ta rồi thì việc điều tra ra thân phận của ta cũng là chuyện sớm muộn. Nói cho ngươi cũng không sao, tước hiệu quân vương của ta là… Tinh Quân." Thanh niên mặc chiến giáp xanh nhạt nói với giọng ôn hòa.
Tinh Quân?
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, biết được tước hiệu thì dễ dàng điều tra.
Nhưng hắn ít chú ý đến các thành khác, giữa tám tòa thành gần như đóng cửa với nhau, hắn vẫn không biết đối phương đến từ tòa thành nào.
"Thành Tinh Sầu, Tinh Quân."
Dạ Thử Vương ở bên cạnh mỉm cười nói: "Ta cố ý mời Tinh Quân đến giúp sức. Thêm vào còn có một đồng bọn mà ta mời từ nội thành đến nữa. Ba đánh một, ngươi lựa chọn nói chuyện hợp tác với ta là một lựa chọn sáng suốt đấy."
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ nhúc nhích, đồng bọn mà đối phương mời từ nội thành đến, có phải là Hạ Thông vừa bị chế phục không?
Tiếc là đồng bọn của ngươi đã mất một người rồi.
"Nghe ngươi nói vậy, ta ngược lại cảm thấy gánh nặng đang dồn lên vai ta rồi."
Hứa Thâm nói với Dạ Thử Vương: "Hoặc là 3 đánh 2, hoặc là 4 đánh 1, hiển nhiên cái sau phần thắng càng lớn, nếu là 3 đánh 2, thắng bại còn khó nói lắm, dù sao nơi này là Bạch Nghĩ thành, hang ổ của Kiến Chúa, Tinh Quân mặc dù đến viện trợ, nhưng có thể dẫn đầu bao nhiêu nhị thái đến đây chứ?"
"Huống chi, bên cạnh Kiến Chúa còn có một Khư cấp A, bên cạnh ta cũng vậy."
Hắc Tuyết trên vai Hứa Thâm đã sớm lộ diện, không cách nào che giấu, Hải Tước giấu ở ngực và Linh Lục, Ngưu Đầu Nhân bao trùm trong huyết dịch, cùng Hạ Thông dung hợp với Ngưu Đầu Nhân, ngược lại khá bí ẩn, không thể biết có bị phát hiện hay không.
"Con ngựa của Kiến Chúa kia, không đáng sợ, nhiều nhất tính là nửa quân vương."
Dạ Thử Vương hơi nheo mắt nhìn Hứa Thâm, "Về phần Khư của ngươi, cũng có thể tính nửa cái, nhưng đánh nhau thật thì khó nói, có lẽ nửa cái cũng không tính, dù sao Khư cấp A khác nhau rất lớn, quân vương cũng vậy, có Khư cấp A, vẫn chống không nổi một thương của quân vương!"
"Thật sao?"
Hứa Thâm nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi dựa vào đâu mà chắc chắn, các ngươi là quân vương đỉnh cấp, còn bên cạnh ta chỉ là Khư cấp A bình thường? Các ngươi có chiến tích thuấn sát Khư cấp A sao?"
"Ta may mắn từng có." Tinh Quân bên cạnh cười mỉm nói.
Nhưng lời này khiến người ta không rét mà run.
Mắt Hứa Thâm cũng hơi lạnh, thuấn sát Khư cấp A, gã này?
Dạ Thử Vương mỉm cười nói: "Bây giờ ngươi biết phải lựa chọn thế nào rồi chứ, nếu ngươi bằng lòng phản chiến, phần thắng của chúng ta sẽ càng lớn, hơn nữa, ta còn có chuẩn bị khác, nhưng tiện nữ nhân kia có gì? Nàng đắc tội người trong nội thành quá nhiều, không ai giúp nàng, dù sao nàng là thành chủ ngoại thành, ai trong nội thành dám nhúng tay? Với cả nàng tính tình kiêu ngạo, cũng chưa chắc sẽ hạ mình cầu người."
Nói vậy, ngươi sẽ hạ mình cầu người sao? Hứa Thâm liếc Dạ Thử Vương một cái, nói: "Ngươi cũng rất hiểu Kiến Chúa."
"Dù sao khi ta làm thành chủ, con tiện nữ nhân đó còn không biết ở đâu." Dạ Thử Vương cười lạnh.
Bị hậu bối đuổi kịp thì có gì đáng kiêu ngạo chứ. Hứa Thâm thầm lắc đầu, nói: "Ngươi biết năng lực của Kiến Chúa là gì không?"
"Ngươi không biết?" Dạ Thử Vương nhíu mày: "Ngươi chưa từng giao đấu với nàng?"
"Chưa."
"Vậy ngươi còn chọn quy phục nàng?" Dạ Thử Vương trợn mắt, gã này đúng là đủ liếm, không đánh đã hàng.
Còn mình thì chính diện thất bại (--).
"Đây gọi là ẩn mình." Hứa Thâm nói: "Huống chi ta vừa mới đến tầng này, đương nhiên phải khiêm tốn quan sát trước."
Dạ Thử Vương hừ lạnh, nói: "Năng lực cụ thể của Kiến Chúa thế nào, ta cũng không rõ, nhưng công kích của nàng không thể nắm bắt, khó phòng bị, tự thân miễn dịch phần lớn nguyền rủa, tấn công tinh thần, đồng thời công kích không nhìn khoảng cách."
"Ngươi cũng không biết?" Hứa Thâm hơi bất ngờ, vốn cho rằng có thể moi thông tin năng lực của Kiến Chúa từ miệng đối phương.
"Ta may mắn cảm nhận qua một lần." Tinh Quân bên cạnh mở miệng, mỉm cười nói: "Hình như là một loại sợi dây, chúng ta người thường không thấy được sợi dây, sợi dây này kết nối với mọi người, nàng dùng sợi dây đó để tấn công, do đó công kích của nàng không nhìn khoảng cách, thậm chí không thấy được, ta gọi sợi dây này là Chuỗi nhân quả."
"Chuỗi nhân quả?" Hứa Thâm ngơ ngẩn.
Hắn chợt nhớ tới khi ban đầu mình tranh cử thân vệ trước mặt Kiến Chúa, mình từng triển lộ Khư tơ.
Lúc ấy còn được Kiến Chúa ưu ái.
"Chuỗi nhân quả?" Dạ Thử Vương hình như cũng lần đầu nghe nói, nheo mắt suy tư.
Càng nghĩ, trong lòng hắn nhiều bí ẩn bỗng chốc hé mở, có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
"Không được dính nhân quả với nàng?" Dạ Thử Vương tự lẩm bẩm, mày nhăn lại, cảm thấy Kiến Chúa thật khó giải quyết, khi trước mình thua trận, cũng cảm thấy con tiện nữ nhân này không dùng toàn lực, quả là vậy.
"Không sao, sức mạnh tinh thần có thể ngăn cách mọi nhân quả, may mắn, ta hẳn có thể ngăn được nàng." Tinh Quân mỉm cười nói, đưa cho hai người một viên thuốc an thần.
Dạ Thử Vương liếc nhìn hắn, hiểu được vị thành chủ Tinh Sầu này cũng là một nhân vật vô cùng đáng sợ, lần này đã bỏ ra cái giá quá lớn mới mời được, thậm chí còn cao hơn cả tìm phản quân!
Vậy sao không tìm phản quân?
Không vì gì khác, thấy bọn chúng khó chịu!
Hứa Thâm cũng cảm nhận được sự tự tin ẩn chứa trong lời của Tinh Quân, mặc dù đối phương liên tục nói "May mắn", nhưng người có thể nhúng tay từ các Để thành khác đến, tuyệt đối không phải hạng người đơn giản.
"Sao nào, suy nghĩ xong chưa?" Dạ Thử Vương nheo mắt nhìn chằm chằm Hứa Thâm: "Ta nói thật lòng đó."
"Không vấn đề."
Hứa Thâm khẽ gật đầu, "Vậy thù lao thì sao? Ngươi làm thành chủ, cho ta cái gì?"
"Một tin tức liên quan đến Khư binh truyền thuyết, thế nào?" Dạ Thử Vương nói.
"Ồ?"
Hứa Thâm nhíu mày, Khư binh có thể định cấp Truyền thuyết, chí ít trọng quyền đạt tới 16, Khư binh hoàn thành lần hợp nhất thứ hai thuế biến, có sức mạnh vượt qua cả tưởng tượng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận