Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 301: Triệt để xóa đi (length: 17354)
"Ca ca! !"
Hắc Tuyết đột nhiên tỉnh lại, trong mắt nàng hiện lên hắc khí ngập trời, ánh mắt tựa như bị tơ đen đan xen, cả đầu và thân thể đều biến thành một đám tóc đen rối tung.
Vô số sợi tóc đen thấm vào cơ thể Hứa Thâm, xé nát hắn thành hai nửa, rồi nhanh chóng xen vào nhau, sợi tơ khâu lại vết thương.
Trong nháy mắt, Hứa Thâm từ trán, mũi, môi, yết hầu..., lấy chỗ bị xé rách làm ranh giới, bị tóc của Hắc Tuyết khâu lại, cưỡng ép nhập vào, vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng.
Máu tươi ngừng chảy.
Nhưng, xương sọ bị xé rách, các tế bào não cùng những tổ chức tinh tế trọng yếu khác không thể nào khâu lại chữa lành được.
Nói đơn giản, lúc này đại não của Hứa Thâm đã bị xé nát, nội tạng cũng bị xé thành hai nửa.
Sinh mệnh khí tức vẫn đang tan rã nhanh chóng, bao gồm cả lực lượng linh hồn.
Cái chết không thể nào đảo ngược!
"Đùa sao!"
Ngưu Đầu Nhân lấy lại tinh thần, vẫn có chút không dám tin, loại người này lại chết đơn giản như vậy, là đang khảo nghiệm mình sao?!
Ai lại không chịu nổi khảo nghiệm!
Thật lòng, trong lòng nó cũng mong Hứa Thâm chết, còn hơn ai khác đều mong Hứa Thâm chết.
Nhưng phải tôn trọng sự thật.
Cái cảm giác sợ hãi trước đây, không thể phục sinh, linh hồn bị áp chế, tựa như một người mắc chứng sợ không gian kín bị giam trong bình hẹp, cái cảm giác ngột ngạt, tăm tối, không lối thoát đó khiến nó không thể nào quên.
Mà Hứa Thâm, người gây cho nó cảm giác mãnh liệt như vậy, lại chết?
Nó thà tin rằng mình thấy ảo giác, năng lực của kẻ địch là ảo thuật!
"Hỗn đản, thật là phiền phức, chết hết đi cho ta! !"
Ngưu Đầu Nhân cảm thấy suy nghĩ không ra, mặc kệ nhiều vậy, cứ hủy diệt tất cả rồi tính!
Coi như không phải báo thù cho Hứa Thâm, món ngon trước mắt thế này, không thể bỏ qua được!
Nó đã hơn ngàn năm chưa được một bữa no, mấy ngày nay đi theo Hứa Thâm chỉ ăn chút điểm tâm, căn bản không đỡ thèm!
Không có Hứa Thâm, ai còn có thể trói buộc nó? Trừ khi lại nhốt nó!
Nhưng lần này nó có phòng bị, thấy tình hình không ổn sẽ lập tức trốn, không còn ngông cuồng như trước đây.
Kiến Chúa thấy sinh mệnh khí tức của Hứa Thâm đang biến mất, nhưng không dừng tay, nàng muốn hủy diệt Hứa Thâm triệt để.
Đúng vậy, chính là triệt để xóa thành tro bụi, biến mất khỏi thế gian!
Tuy trước đây khi tranh cử đội trưởng, tương đương với phỏng vấn, nàng thấy Hứa Thâm không phải người có năng lực hệ Tái tạo, nhưng nhỡ đâu?
Nhỡ đâu có chuẩn bị sau, hoặc đám Khư này có thủ đoạn phục sinh, phải xóa thành tro bụi nàng mới an tâm, như vậy mới là trảm thảo trừ căn thực sự, cái kiểu còn để xác cho địch phục sinh tìm mình báo thù, ở chỗ nàng không được.
Đã hủy diệt thì phải hủy diệt cho tới cùng!
Sưu!
Thân ảnh lắc lư nhanh chóng, Kiến Chúa tránh đòn tấn công của Ngưu Đầu Nhân, nhắm vào chỗ Hứa Thâm vừa đứng mà xông tới lần nữa.
Còn 30 giây nữa.
"Chết! !"
Hắc Tuyết hóa thành vô số sợi tơ, đã không còn rõ mặt mũi, nó dùng sợi tơ bao bọc Hứa Thâm, gương mặt trắng như tuyết trước kia cấu tạo từ tơ đen, giờ chỉ còn hai hốc mắt đỏ ngầu, toàn bộ dáng vẻ trông cực kỳ dữ tợn.
Đây mới là bộ mặt thật của Khư.
Vô số sợi tơ đen bỗng nhiên bắn ra, ngưng tụ thành hai bàn tay khổng lồ đáng sợ, chụp về phía Kiến Chúa.
Bàn tay lớn này bao phủ một diện tích lớn, nếu Kiến Chúa chọn rút lui, thì sẽ mất ít nhất 10 giây để trở lại chỗ 30 giây trước.
Ánh mắt nàng tràn đầy sát khí, trường thương hung hăng đâm tới.
Tĩnh!
Bàn tay lao đến và Ngưu Đầu Nhân vừa đánh tới bên cạnh đều dừng lại.
Nhưng trong chớp mắt, trường thương của Kiến Chúa lần này bộc phát lực công kích cực mạnh, đánh mạnh vào hư không bên dưới.
Bịch một tiếng, trường thương trực tiếp xuyên qua mặt đất của Khư tạo thành một cái hố sâu.
Thời gian cũng theo đó khôi phục.
Vẫn là 0.1 giây bất động, nhưng đối với người có thực lực như Kiến Chúa thì đủ rồi.
Hắc Tuyết và Ngưu Đầu Nhân chỉ cảm thấy hoa mắt, Kiến Chúa đã thành công.
Nghĩ đến lời Hứa Thâm nhắc, bọn chúng đều hiểu đó là khả năng ngưng đọng thời gian, không phải đối phương thuấn di.
"Ta sẽ không để ngươi làm hại ca ca. . ."
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Hắc Tuyết bỗng hiện lên căm hận và oán giận, dường như đã thấy một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, bản thân mình cũng như vậy... Bất lực.
Ca ca cho mình đồ ăn.
Ca ca bảo vệ mình.
Cuối cùng ca ca lại đem chính mình. . . cũng cho nàng.
Ca ca là của ta! !
Lần này, nên để ta bảo vệ ca ca! !
Hắc Tuyết phát ra tiếng thét chói tai, toàn thân tóc đen giận dữ mọc dài, nhưng ngay sau đó, nàng thét lên như bị chém ngang lưng, giận dữ biến thành thống khổ, toàn thân tóc đen đột nhiên rơi rụng ồ ạt, như bị thứ gì đó chặt đứt.
Trong đám tóc đen rối tung bị xé toạc ra một vết nứt lớn, đồng thời, những sợi tóc đen đang bao bọc Hứa Thâm, ban đầu vừa khâu lại thì bây giờ lại bạo liệt lần nữa.
Giống như một quả bom nổ trong người Hứa Thâm, cơ thể hắn bị ép một lực cực mạnh, không chịu nổi mà vỡ tan thành vô số mảnh vụn thịt.
Các mảnh vụn thịt dính bết lên tóc của Hắc Tuyết, nội tạng, mắt, răng và các mảnh khí quan đều dính lên đó.
Rõ ràng, đòn tấn công của Kiến Chúa từ "Quá khứ" tác động đến "Hiện tại", hơn nữa lần này Hứa Thâm và Hắc Tuyết đều bị thương, đối với Hứa Thâm thì có lẽ không thể tính là bị thương.
Dù sao ai lại miêu tả “người này chết rồi còn bị thương”?
Ngưu Đầu Nhân thấy cảnh này, lòng vừa mừng vừa sợ, Hứa Thâm thực sự chết rồi sao?
Nếu vậy, chẳng phải nó vô địch rồi sao?
Trong lòng nó âm thầm kích động, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ tức giận, lo Hứa Thâm giả chết để thăm dò lòng trung thành của nó, dù sao nó có vô hạn sinh lực, quản Hứa Thâm có thử hay không, nó đều có thể tha hồ vùng vẫy.
Cho dù nhìn giống tức giận vì Hứa Thâm chết cũng chẳng sao, nếu có thể giết chết ả đàn bà này, bỏ vào mồm thì chẳng phải là của nó rồi sao?
Ngưu Đầu Nhân tính toán rất khôn ngoan, nó nói với Hắc Tuyết: "Mấy người lui trước đi, ta sắp dùng tuyệt chiêu!"
Toàn thân Hắc Tuyết đang run rẩy, không biết là tức giận hay sợ hãi, nghe thấy lời Ngưu Đầu Nhân, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Kiến Chúa, cuối cùng vẫn hóa thành một đám tơ lông đen, nhanh chóng chạy về phía khác.
"Chạy đi đâu?"
Kiến Chúa lập tức đuổi theo, vẫn đâm trường thương vào chỗ hư không lúc nãy.
Ở đó còn 10 giây trong quá khứ chưa được phòng bị.
"Đồ đàn bà thối tha, xem thường ta sao?"
Hành động của Kiến Chúa chọc tức Ngưu Đầu Nhân, mắt nó lóe lên ánh sáng dữ tợn, linh hồn trong cơ thể nhanh chóng tự bạo, tăng lên ba tầng, nó không hề ngăn cản đòn tấn công của Kiến Chúa, mà vẫn đang tích tụ lực lượng.
Ầm!
Đòn tấn công của Kiến Chúa trúng đích.
Hắc Tuyết đang chạy trốn kêu thảm một tiếng, toàn thân run rẩy, lại rơi rụng thêm không ít lông, nhưng những sợi lông đen còn lại giống như rắn độc, vẫn lao nhanh về phía trước.
Kiến Chúa liên tục vung thương.
Ba đòn liên tiếp đều đâm trúng người Hắc Tuyết, còn Hứa Thâm cũng bị liên lụy, thân thể nát bấy trước đó giờ lại vỡ nát thảm hại hơn, gần như thành vũng máu loãng.
"Đến lượt ngươi chết!"
Lúc này, giọng nói âm trầm của Ngưu Đầu Nhân vang lên.
Kiến Chúa đột ngột quay đầu lại, liền thấy toàn thân Ngưu Đầu Nhân chứa sức mạnh linh hồn kinh khủng, dưới áp lực tự bạo năm lần linh hồn, sức mạnh đó chuyển thành sức mạnh giam cầm trong thể xác, tốc độ tăng mạnh, lực mạnh như núi.
Ầm!
Một quyền vung ra, không khí nổ thành tiếng, như một đoàn tàu lướt qua.
Con ngươi của Kiến Chúa co rụt lại, vội vã giơ thương lên chống đỡ.
Trường thương đâm vào chỗ Ngưu Đầu Nhân vung tay trước đó, nếu Ngưu Đầu Nhân thu tay bắt thương, thì chẳng khác nào quay lại phòng thủ, còn nếu tiếp tục tấn công, sẽ trúng đòn công kích của nàng trước.
Đây là nguyên nhân nàng vẫn vô địch trong cận chiến.
Ầm!
Ngưu Đầu Nhân không chọn quay lại phòng thủ, mà ánh mắt càng dữ tợn, lộ cả nanh, tốc độ vung nắm đấm càng nhanh.
Trường thương của Kiến Chúa đã đâm trúng, có tác dụng, trong nháy mắt, sức công kích tác động ngược lên nắm tay của Ngưu Đầu Nhân, quả đấm nó nứt toác ra máu, lộ cả xương bên trong.
Nhưng Ngưu Đầu Nhân như không hề cảm thấy đau, ngược lại cười dữ tợn.
Nhìn nắm đấm bị thương sắp rơi lên đầu, Kiến Chúa biết mình không thể tránh được.
Tốc độ quá nhanh!
Mà chỉ riêng sức gió đã khiến da thịt lộ ra ngoài giáp như bị dao cắt.
Tĩnh!
Trong chớp mắt này, Kiến Chúa chỉ có thể dùng ngưng đọng thời gian lần nữa.
0.1 giây thời gian ngưng đọng, trong chớp mắt, đầu Kiến Chúa cúi xuống, tránh khỏi phía trước mặt Ngưu Đầu Nhân, xoay người xuất hiện ở sau lưng hắn.
Thời gian kết thúc.
Thân thể Ngưu Đầu Nhân xông lên phía trước, một quyền vừa nhanh vừa mạnh này không trúng ai, ngược lại thân thể theo quán tính kéo nó về trước.
"Khốn kiếp!"
Con ngươi của Ngưu Đầu Nhân co lại, trong tầm mắt nó, người phụ nữ đáng ghét kia biến mất trong nháy mắt.
Nhưng ánh sáng sắc bén từ sau lưng lại đâm tới.
Cơn đau nhói từ sau lưng xuyên thấu, kèm theo một lực bạo phát, sau lưng nó bị xé rách.
"Nổ tung cho ta! !"
Ngưu Đầu Nhân gào thét, trong nháy mắt dẫn nổ toàn bộ lực lượng linh hồn của chính mình.
Ầm một tiếng, xung kích kinh khủng nhộn nhạo lên.
Xung kích này có phạm vi phóng xạ cực lớn, tốc độ cực nhanh, coi như Kiến Chúa có thể kịp dừng lại, nhưng trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cũng không cách nào chạy trốn được quá xa, nhiều lắm chỉ có thể cách xa tâm bão một chút xíu.
Ầm!
Kiến Chúa cảm nhận được trong cơ thể Khư trước mắt đang trào lên lực lượng kinh khủng, con ngươi co lại trong nháy mắt, thân thể nhanh chóng lùi lại.
Bạo liệt quét qua.
Bao trùm toàn bộ phạm vi, đồng thời cũng quét qua thân thể Kiến Chúa, bao trùm lên nó.
Khi linh hồn Ngưu Đầu Nhân một lần nữa ngưng tụ trong thân thể, nó dữ tợn quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại có chút ngưng đọng.
Bởi vì nó thấy Kiến Chúa đang ở trong phạm vi sóng xung kích... thế mà không hề bị tổn hại.
Đối phương lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống nó, ánh mắt lạnh lẽo bên trong lộ ra một tia trào phúng.
Công kích... vô hiệu?
Ngưu Đầu Nhân giật mình, đây chính là lực lượng tự bạo ngũ trọng của nó.
Tương đương với cùng thể lượng Khư, lực lượng đỉnh phong tăng lên gấp 5 lần!
Đây là khái niệm gì?
Đủ để khiến quân vương bình thường trọng thương trực tiếp, thậm chí đánh chết!
Dù cho nữ nhân trước mắt rất khó đối phó, cũng ít nhiều sẽ bị thương, dù chỉ là vết thương nhẹ, nó có nhiều lần như vậy, vẫn có thể khiến đối phương bị trọng thương rồi sau đó bị nó mài chết.
Nhưng... nó thấy đến tận ngọn tóc của nữ nhân này dường như cũng không bị rụng.
Những sợi dây đỏ trên mũ giáp, dường như vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, theo gió phiêu lãng.
Sao có thể như vậy? !
"Linh hồn tái sinh..." Kiến Chúa lặng lẽ đánh giá Khư trước mắt, rất khó giải quyết, rất khó đối phó, nàng đã từng thấy nhục thể tái sinh, cái đó chỉ đơn giản là Trọng Cấu hệ mạnh hơn một chút thôi.
Chỉ cần xóa đi linh hồn hoặc đánh tan tinh thần của nó là có thể giết chết như thường.
Nhưng linh hồn tái sinh... đây mới chính là bất tử đúng nghĩa.
Một con Khư bất tử... trách không được ngàn năm trước bị giam cầm mà không bị xử quyết.
Không sai, Kiến Chúa đã sớm nhận ra Ngưu Đầu Nhân, chính là con Khư ở bia Trấn Khư.
Dù sao Bạch Nghĩ Thành là địa bàn của nàng, ở đây giam cầm một con Khư lớn như vậy, nàng sao có thể không biết rõ?
Chỉ là không ngờ Hứa Thâm có thể thả nó ra, còn thu phục nó, mà Khư này lại mệnh cứng như vậy, căn bản không thể giết chết.
Nhưng không sao, nó cũng không làm gì được chính mình.
Kiến Chúa nhìn qua, liền mất hứng thú với Khư trước mắt, tiếp tục đấu với Khư đánh mãi không chết, chỉ thuần túy là lãng phí thời gian, trừ phi nàng tìm được cách khắc chế đối phương.
Nhưng năng lực của nàng không có đặc tính này.
Vậy nên, không cần lãng phí thời gian.
Vút!
Nàng cầm thương lần nữa nhắm vị trí Hứa Thâm vừa đứng mà đánh tới.
Nhưng những gì lưu lại lúc trước đã biến mất, giờ nàng truy tìm đã qua hai phút, khi đó Hứa Thâm đã cùng Hắc Tuyết đều đề phòng lên, đã phóng thích hết năng lực, Hắc Tuyết cũng đã bao bọc bảo vệ Hứa Thâm.
Trường thương của nàng giận dữ đâm xuống, nhưng rõ ràng cảm nhận được có trở ngại, đâm vào vô tận lông tóc của Hắc Tuyết, giống như đâm vào trong biển nước đục ngầu thăm thẳm, cảm giác sâu không thấy đáy.
Khi nàng rất vất vả chạm đến gốc rễ, lại cảm thấy lực lượng của mình bị suy yếu, hơn nữa còn có một loại lực lượng đặc thù khiến mũi thương của nàng trượt ra, lực lượng bị chuyển di.
Ngoài ra, còn có vô số sợi tơ mỏng manh như mạng nhện, cũng tạo thành trở ngại cho trường thương, ngăn cản chút lực lượng cuối cùng.
Một thương này đánh trúng, nhưng cũng không thành công.
Tất cả đều đã được bảo vệ tốt.
Một người một Khư toàn lực phòng thủ.
"Cũng may, hắn đã chết."
Ánh mắt Kiến Chúa lạnh lẽo, lúc trước bị phá hủy thành từng mảnh như vậy, cho dù là Trọng Cấu hệ nhị thái, cũng rất khó phục hồi, trừ phi là một vài năng lực Trọng Cấu hệ đỉnh cao, nhưng cái đó chắc không phải là Hứa Thâm chuẩn bị trước.
Bất quá, để chắc chắn, nàng quyết định vẫn nên làm triệt để hơn một chút cho phải.
Nàng liếc nhìn Ngưu Đầu Nhân, lạnh lùng nói: "Ta giết không chết ngươi, ngươi cũng không làm ta bị thương được, đừng lãng phí thời gian, bây giờ hắn cũng đã chết, ngươi còn muốn trung thành với hắn sao? Vì năng lực của hắn, hay là bởi vì hắn thả ngươi ra, nên ngươi nghe lời một kẻ nhị thái?"
Ngưu Đầu Nhân dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, cũng hiểu rõ nữ nhân trước mắt này quả thực rất khó chơi, chính mình không thể giải quyết được.
Mặc dù nó là vô địch, bất tử.
Nhưng dường như nữ nhân trước mắt cũng vậy.
Trừ khi công kích của nó có thể cắt đứt thời gian.
Nó nghi ngờ nữ nhân này vừa rồi tránh được tự bạo của mình, là thông qua năng lực ngưng lại trong thời gian ngắn ở "Quá khứ", nói như vậy, đó căn bản là không giải được phòng ngự!
"Ta chỉ đơn giản là không vừa mắt ngươi, được không?" Ngưu Đầu Nhân đáp.
Lời nó nói cũng thực sự là lời trong lòng.
Nói đi cũng phải nói lại, nó còn phải cảm ơn nữ nhân trước mắt đã giải quyết Hứa Thâm, như vậy tính mạng của nó cũng không còn bị uy hiếp nữa.
Nhưng cái bà nương này dung mạo không ưa nhìn, tính tình lại kiêu ngạo, nào được như lão bà đẹp còn dịu dàng ngoan ngoãn nó từng tìm?
"Nhàm chán." Kiến Chúa hừ lạnh một tiếng, ngươi cho rằng ta nhìn ngươi liền thuận mắt à?
Nếu đổi thành Khư khác, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
"Hừ, ta đi ăn cơm trước, nơi này tựa như là địa bàn của ngươi, nhưng tốt nhất ngươi cũng đừng có trêu vào ta, muốn ta làm gì thì làm cái đó, đừng chọc ta không vui!"
Ngưu Đầu Nhân hừ lạnh một tiếng, lời nói có chút trẻ con, nói xong liền quay người rời đi.
Kiến Chúa chỉ liếc qua, không để ý tới.
Lúc này nàng cũng không có sức lực để ý tới một kẻ linh hồn bất tử như vậy.
Trừ phi trong nội thành tìm những tên kia hỗ trợ.
Nhưng hiện tại Đế Thành đang rung chuyển, những tên kia bị liên lụy, có chút nhạy cảm, chờ Tương Dạ Thử Vương giải quyết, Đế Thành lắng xuống, lại tìm bọn kia đến thì đơn giản hơn nhiều.
Dù sao mời bọn họ đến giúp giải quyết Khư cũng không tính là vi phạm quy định.
Khi Ngưu Đầu Nhân rời đi, Kiến Chúa cũng không nói nhảm, nhanh chóng móc từ trong ngực ra một Khư binh.
Khư binh này có hình dáng kỳ quái, rõ ràng là hình dạng cái miệng, nhưng không phải miệng người, màu môi đỏ sẫm, răng chỉnh tề nhưng bén nhọn, trên dưới cộng lại có tám chiếc răng nanh dữ tợn.
"Ngươi không phải thích ăn sao, ăn cho sạch sẽ huyết nhục ở chỗ này cho ta." Kiến Chúa lạnh lùng nói.
Miệng quái dị trong tay nàng đang há mồm gặm nuốt không khí, nghe vậy nhếch mép như đang cười, sau đó miệng lớn nhẹ hút, ngay trước mắt một lượng lớn máu tươi cùng các mảnh vụn tạng phủ, xương cốt đều co rút bay vào bên trong miệng nó...
Hắc Tuyết đột nhiên tỉnh lại, trong mắt nàng hiện lên hắc khí ngập trời, ánh mắt tựa như bị tơ đen đan xen, cả đầu và thân thể đều biến thành một đám tóc đen rối tung.
Vô số sợi tóc đen thấm vào cơ thể Hứa Thâm, xé nát hắn thành hai nửa, rồi nhanh chóng xen vào nhau, sợi tơ khâu lại vết thương.
Trong nháy mắt, Hứa Thâm từ trán, mũi, môi, yết hầu..., lấy chỗ bị xé rách làm ranh giới, bị tóc của Hắc Tuyết khâu lại, cưỡng ép nhập vào, vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng.
Máu tươi ngừng chảy.
Nhưng, xương sọ bị xé rách, các tế bào não cùng những tổ chức tinh tế trọng yếu khác không thể nào khâu lại chữa lành được.
Nói đơn giản, lúc này đại não của Hứa Thâm đã bị xé nát, nội tạng cũng bị xé thành hai nửa.
Sinh mệnh khí tức vẫn đang tan rã nhanh chóng, bao gồm cả lực lượng linh hồn.
Cái chết không thể nào đảo ngược!
"Đùa sao!"
Ngưu Đầu Nhân lấy lại tinh thần, vẫn có chút không dám tin, loại người này lại chết đơn giản như vậy, là đang khảo nghiệm mình sao?!
Ai lại không chịu nổi khảo nghiệm!
Thật lòng, trong lòng nó cũng mong Hứa Thâm chết, còn hơn ai khác đều mong Hứa Thâm chết.
Nhưng phải tôn trọng sự thật.
Cái cảm giác sợ hãi trước đây, không thể phục sinh, linh hồn bị áp chế, tựa như một người mắc chứng sợ không gian kín bị giam trong bình hẹp, cái cảm giác ngột ngạt, tăm tối, không lối thoát đó khiến nó không thể nào quên.
Mà Hứa Thâm, người gây cho nó cảm giác mãnh liệt như vậy, lại chết?
Nó thà tin rằng mình thấy ảo giác, năng lực của kẻ địch là ảo thuật!
"Hỗn đản, thật là phiền phức, chết hết đi cho ta! !"
Ngưu Đầu Nhân cảm thấy suy nghĩ không ra, mặc kệ nhiều vậy, cứ hủy diệt tất cả rồi tính!
Coi như không phải báo thù cho Hứa Thâm, món ngon trước mắt thế này, không thể bỏ qua được!
Nó đã hơn ngàn năm chưa được một bữa no, mấy ngày nay đi theo Hứa Thâm chỉ ăn chút điểm tâm, căn bản không đỡ thèm!
Không có Hứa Thâm, ai còn có thể trói buộc nó? Trừ khi lại nhốt nó!
Nhưng lần này nó có phòng bị, thấy tình hình không ổn sẽ lập tức trốn, không còn ngông cuồng như trước đây.
Kiến Chúa thấy sinh mệnh khí tức của Hứa Thâm đang biến mất, nhưng không dừng tay, nàng muốn hủy diệt Hứa Thâm triệt để.
Đúng vậy, chính là triệt để xóa thành tro bụi, biến mất khỏi thế gian!
Tuy trước đây khi tranh cử đội trưởng, tương đương với phỏng vấn, nàng thấy Hứa Thâm không phải người có năng lực hệ Tái tạo, nhưng nhỡ đâu?
Nhỡ đâu có chuẩn bị sau, hoặc đám Khư này có thủ đoạn phục sinh, phải xóa thành tro bụi nàng mới an tâm, như vậy mới là trảm thảo trừ căn thực sự, cái kiểu còn để xác cho địch phục sinh tìm mình báo thù, ở chỗ nàng không được.
Đã hủy diệt thì phải hủy diệt cho tới cùng!
Sưu!
Thân ảnh lắc lư nhanh chóng, Kiến Chúa tránh đòn tấn công của Ngưu Đầu Nhân, nhắm vào chỗ Hứa Thâm vừa đứng mà xông tới lần nữa.
Còn 30 giây nữa.
"Chết! !"
Hắc Tuyết hóa thành vô số sợi tơ, đã không còn rõ mặt mũi, nó dùng sợi tơ bao bọc Hứa Thâm, gương mặt trắng như tuyết trước kia cấu tạo từ tơ đen, giờ chỉ còn hai hốc mắt đỏ ngầu, toàn bộ dáng vẻ trông cực kỳ dữ tợn.
Đây mới là bộ mặt thật của Khư.
Vô số sợi tơ đen bỗng nhiên bắn ra, ngưng tụ thành hai bàn tay khổng lồ đáng sợ, chụp về phía Kiến Chúa.
Bàn tay lớn này bao phủ một diện tích lớn, nếu Kiến Chúa chọn rút lui, thì sẽ mất ít nhất 10 giây để trở lại chỗ 30 giây trước.
Ánh mắt nàng tràn đầy sát khí, trường thương hung hăng đâm tới.
Tĩnh!
Bàn tay lao đến và Ngưu Đầu Nhân vừa đánh tới bên cạnh đều dừng lại.
Nhưng trong chớp mắt, trường thương của Kiến Chúa lần này bộc phát lực công kích cực mạnh, đánh mạnh vào hư không bên dưới.
Bịch một tiếng, trường thương trực tiếp xuyên qua mặt đất của Khư tạo thành một cái hố sâu.
Thời gian cũng theo đó khôi phục.
Vẫn là 0.1 giây bất động, nhưng đối với người có thực lực như Kiến Chúa thì đủ rồi.
Hắc Tuyết và Ngưu Đầu Nhân chỉ cảm thấy hoa mắt, Kiến Chúa đã thành công.
Nghĩ đến lời Hứa Thâm nhắc, bọn chúng đều hiểu đó là khả năng ngưng đọng thời gian, không phải đối phương thuấn di.
"Ta sẽ không để ngươi làm hại ca ca. . ."
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Hắc Tuyết bỗng hiện lên căm hận và oán giận, dường như đã thấy một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, bản thân mình cũng như vậy... Bất lực.
Ca ca cho mình đồ ăn.
Ca ca bảo vệ mình.
Cuối cùng ca ca lại đem chính mình. . . cũng cho nàng.
Ca ca là của ta! !
Lần này, nên để ta bảo vệ ca ca! !
Hắc Tuyết phát ra tiếng thét chói tai, toàn thân tóc đen giận dữ mọc dài, nhưng ngay sau đó, nàng thét lên như bị chém ngang lưng, giận dữ biến thành thống khổ, toàn thân tóc đen đột nhiên rơi rụng ồ ạt, như bị thứ gì đó chặt đứt.
Trong đám tóc đen rối tung bị xé toạc ra một vết nứt lớn, đồng thời, những sợi tóc đen đang bao bọc Hứa Thâm, ban đầu vừa khâu lại thì bây giờ lại bạo liệt lần nữa.
Giống như một quả bom nổ trong người Hứa Thâm, cơ thể hắn bị ép một lực cực mạnh, không chịu nổi mà vỡ tan thành vô số mảnh vụn thịt.
Các mảnh vụn thịt dính bết lên tóc của Hắc Tuyết, nội tạng, mắt, răng và các mảnh khí quan đều dính lên đó.
Rõ ràng, đòn tấn công của Kiến Chúa từ "Quá khứ" tác động đến "Hiện tại", hơn nữa lần này Hứa Thâm và Hắc Tuyết đều bị thương, đối với Hứa Thâm thì có lẽ không thể tính là bị thương.
Dù sao ai lại miêu tả “người này chết rồi còn bị thương”?
Ngưu Đầu Nhân thấy cảnh này, lòng vừa mừng vừa sợ, Hứa Thâm thực sự chết rồi sao?
Nếu vậy, chẳng phải nó vô địch rồi sao?
Trong lòng nó âm thầm kích động, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ tức giận, lo Hứa Thâm giả chết để thăm dò lòng trung thành của nó, dù sao nó có vô hạn sinh lực, quản Hứa Thâm có thử hay không, nó đều có thể tha hồ vùng vẫy.
Cho dù nhìn giống tức giận vì Hứa Thâm chết cũng chẳng sao, nếu có thể giết chết ả đàn bà này, bỏ vào mồm thì chẳng phải là của nó rồi sao?
Ngưu Đầu Nhân tính toán rất khôn ngoan, nó nói với Hắc Tuyết: "Mấy người lui trước đi, ta sắp dùng tuyệt chiêu!"
Toàn thân Hắc Tuyết đang run rẩy, không biết là tức giận hay sợ hãi, nghe thấy lời Ngưu Đầu Nhân, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Kiến Chúa, cuối cùng vẫn hóa thành một đám tơ lông đen, nhanh chóng chạy về phía khác.
"Chạy đi đâu?"
Kiến Chúa lập tức đuổi theo, vẫn đâm trường thương vào chỗ hư không lúc nãy.
Ở đó còn 10 giây trong quá khứ chưa được phòng bị.
"Đồ đàn bà thối tha, xem thường ta sao?"
Hành động của Kiến Chúa chọc tức Ngưu Đầu Nhân, mắt nó lóe lên ánh sáng dữ tợn, linh hồn trong cơ thể nhanh chóng tự bạo, tăng lên ba tầng, nó không hề ngăn cản đòn tấn công của Kiến Chúa, mà vẫn đang tích tụ lực lượng.
Ầm!
Đòn tấn công của Kiến Chúa trúng đích.
Hắc Tuyết đang chạy trốn kêu thảm một tiếng, toàn thân run rẩy, lại rơi rụng thêm không ít lông, nhưng những sợi lông đen còn lại giống như rắn độc, vẫn lao nhanh về phía trước.
Kiến Chúa liên tục vung thương.
Ba đòn liên tiếp đều đâm trúng người Hắc Tuyết, còn Hứa Thâm cũng bị liên lụy, thân thể nát bấy trước đó giờ lại vỡ nát thảm hại hơn, gần như thành vũng máu loãng.
"Đến lượt ngươi chết!"
Lúc này, giọng nói âm trầm của Ngưu Đầu Nhân vang lên.
Kiến Chúa đột ngột quay đầu lại, liền thấy toàn thân Ngưu Đầu Nhân chứa sức mạnh linh hồn kinh khủng, dưới áp lực tự bạo năm lần linh hồn, sức mạnh đó chuyển thành sức mạnh giam cầm trong thể xác, tốc độ tăng mạnh, lực mạnh như núi.
Ầm!
Một quyền vung ra, không khí nổ thành tiếng, như một đoàn tàu lướt qua.
Con ngươi của Kiến Chúa co rụt lại, vội vã giơ thương lên chống đỡ.
Trường thương đâm vào chỗ Ngưu Đầu Nhân vung tay trước đó, nếu Ngưu Đầu Nhân thu tay bắt thương, thì chẳng khác nào quay lại phòng thủ, còn nếu tiếp tục tấn công, sẽ trúng đòn công kích của nàng trước.
Đây là nguyên nhân nàng vẫn vô địch trong cận chiến.
Ầm!
Ngưu Đầu Nhân không chọn quay lại phòng thủ, mà ánh mắt càng dữ tợn, lộ cả nanh, tốc độ vung nắm đấm càng nhanh.
Trường thương của Kiến Chúa đã đâm trúng, có tác dụng, trong nháy mắt, sức công kích tác động ngược lên nắm tay của Ngưu Đầu Nhân, quả đấm nó nứt toác ra máu, lộ cả xương bên trong.
Nhưng Ngưu Đầu Nhân như không hề cảm thấy đau, ngược lại cười dữ tợn.
Nhìn nắm đấm bị thương sắp rơi lên đầu, Kiến Chúa biết mình không thể tránh được.
Tốc độ quá nhanh!
Mà chỉ riêng sức gió đã khiến da thịt lộ ra ngoài giáp như bị dao cắt.
Tĩnh!
Trong chớp mắt này, Kiến Chúa chỉ có thể dùng ngưng đọng thời gian lần nữa.
0.1 giây thời gian ngưng đọng, trong chớp mắt, đầu Kiến Chúa cúi xuống, tránh khỏi phía trước mặt Ngưu Đầu Nhân, xoay người xuất hiện ở sau lưng hắn.
Thời gian kết thúc.
Thân thể Ngưu Đầu Nhân xông lên phía trước, một quyền vừa nhanh vừa mạnh này không trúng ai, ngược lại thân thể theo quán tính kéo nó về trước.
"Khốn kiếp!"
Con ngươi của Ngưu Đầu Nhân co lại, trong tầm mắt nó, người phụ nữ đáng ghét kia biến mất trong nháy mắt.
Nhưng ánh sáng sắc bén từ sau lưng lại đâm tới.
Cơn đau nhói từ sau lưng xuyên thấu, kèm theo một lực bạo phát, sau lưng nó bị xé rách.
"Nổ tung cho ta! !"
Ngưu Đầu Nhân gào thét, trong nháy mắt dẫn nổ toàn bộ lực lượng linh hồn của chính mình.
Ầm một tiếng, xung kích kinh khủng nhộn nhạo lên.
Xung kích này có phạm vi phóng xạ cực lớn, tốc độ cực nhanh, coi như Kiến Chúa có thể kịp dừng lại, nhưng trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cũng không cách nào chạy trốn được quá xa, nhiều lắm chỉ có thể cách xa tâm bão một chút xíu.
Ầm!
Kiến Chúa cảm nhận được trong cơ thể Khư trước mắt đang trào lên lực lượng kinh khủng, con ngươi co lại trong nháy mắt, thân thể nhanh chóng lùi lại.
Bạo liệt quét qua.
Bao trùm toàn bộ phạm vi, đồng thời cũng quét qua thân thể Kiến Chúa, bao trùm lên nó.
Khi linh hồn Ngưu Đầu Nhân một lần nữa ngưng tụ trong thân thể, nó dữ tợn quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại có chút ngưng đọng.
Bởi vì nó thấy Kiến Chúa đang ở trong phạm vi sóng xung kích... thế mà không hề bị tổn hại.
Đối phương lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống nó, ánh mắt lạnh lẽo bên trong lộ ra một tia trào phúng.
Công kích... vô hiệu?
Ngưu Đầu Nhân giật mình, đây chính là lực lượng tự bạo ngũ trọng của nó.
Tương đương với cùng thể lượng Khư, lực lượng đỉnh phong tăng lên gấp 5 lần!
Đây là khái niệm gì?
Đủ để khiến quân vương bình thường trọng thương trực tiếp, thậm chí đánh chết!
Dù cho nữ nhân trước mắt rất khó đối phó, cũng ít nhiều sẽ bị thương, dù chỉ là vết thương nhẹ, nó có nhiều lần như vậy, vẫn có thể khiến đối phương bị trọng thương rồi sau đó bị nó mài chết.
Nhưng... nó thấy đến tận ngọn tóc của nữ nhân này dường như cũng không bị rụng.
Những sợi dây đỏ trên mũ giáp, dường như vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, theo gió phiêu lãng.
Sao có thể như vậy? !
"Linh hồn tái sinh..." Kiến Chúa lặng lẽ đánh giá Khư trước mắt, rất khó giải quyết, rất khó đối phó, nàng đã từng thấy nhục thể tái sinh, cái đó chỉ đơn giản là Trọng Cấu hệ mạnh hơn một chút thôi.
Chỉ cần xóa đi linh hồn hoặc đánh tan tinh thần của nó là có thể giết chết như thường.
Nhưng linh hồn tái sinh... đây mới chính là bất tử đúng nghĩa.
Một con Khư bất tử... trách không được ngàn năm trước bị giam cầm mà không bị xử quyết.
Không sai, Kiến Chúa đã sớm nhận ra Ngưu Đầu Nhân, chính là con Khư ở bia Trấn Khư.
Dù sao Bạch Nghĩ Thành là địa bàn của nàng, ở đây giam cầm một con Khư lớn như vậy, nàng sao có thể không biết rõ?
Chỉ là không ngờ Hứa Thâm có thể thả nó ra, còn thu phục nó, mà Khư này lại mệnh cứng như vậy, căn bản không thể giết chết.
Nhưng không sao, nó cũng không làm gì được chính mình.
Kiến Chúa nhìn qua, liền mất hứng thú với Khư trước mắt, tiếp tục đấu với Khư đánh mãi không chết, chỉ thuần túy là lãng phí thời gian, trừ phi nàng tìm được cách khắc chế đối phương.
Nhưng năng lực của nàng không có đặc tính này.
Vậy nên, không cần lãng phí thời gian.
Vút!
Nàng cầm thương lần nữa nhắm vị trí Hứa Thâm vừa đứng mà đánh tới.
Nhưng những gì lưu lại lúc trước đã biến mất, giờ nàng truy tìm đã qua hai phút, khi đó Hứa Thâm đã cùng Hắc Tuyết đều đề phòng lên, đã phóng thích hết năng lực, Hắc Tuyết cũng đã bao bọc bảo vệ Hứa Thâm.
Trường thương của nàng giận dữ đâm xuống, nhưng rõ ràng cảm nhận được có trở ngại, đâm vào vô tận lông tóc của Hắc Tuyết, giống như đâm vào trong biển nước đục ngầu thăm thẳm, cảm giác sâu không thấy đáy.
Khi nàng rất vất vả chạm đến gốc rễ, lại cảm thấy lực lượng của mình bị suy yếu, hơn nữa còn có một loại lực lượng đặc thù khiến mũi thương của nàng trượt ra, lực lượng bị chuyển di.
Ngoài ra, còn có vô số sợi tơ mỏng manh như mạng nhện, cũng tạo thành trở ngại cho trường thương, ngăn cản chút lực lượng cuối cùng.
Một thương này đánh trúng, nhưng cũng không thành công.
Tất cả đều đã được bảo vệ tốt.
Một người một Khư toàn lực phòng thủ.
"Cũng may, hắn đã chết."
Ánh mắt Kiến Chúa lạnh lẽo, lúc trước bị phá hủy thành từng mảnh như vậy, cho dù là Trọng Cấu hệ nhị thái, cũng rất khó phục hồi, trừ phi là một vài năng lực Trọng Cấu hệ đỉnh cao, nhưng cái đó chắc không phải là Hứa Thâm chuẩn bị trước.
Bất quá, để chắc chắn, nàng quyết định vẫn nên làm triệt để hơn một chút cho phải.
Nàng liếc nhìn Ngưu Đầu Nhân, lạnh lùng nói: "Ta giết không chết ngươi, ngươi cũng không làm ta bị thương được, đừng lãng phí thời gian, bây giờ hắn cũng đã chết, ngươi còn muốn trung thành với hắn sao? Vì năng lực của hắn, hay là bởi vì hắn thả ngươi ra, nên ngươi nghe lời một kẻ nhị thái?"
Ngưu Đầu Nhân dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, cũng hiểu rõ nữ nhân trước mắt này quả thực rất khó chơi, chính mình không thể giải quyết được.
Mặc dù nó là vô địch, bất tử.
Nhưng dường như nữ nhân trước mắt cũng vậy.
Trừ khi công kích của nó có thể cắt đứt thời gian.
Nó nghi ngờ nữ nhân này vừa rồi tránh được tự bạo của mình, là thông qua năng lực ngưng lại trong thời gian ngắn ở "Quá khứ", nói như vậy, đó căn bản là không giải được phòng ngự!
"Ta chỉ đơn giản là không vừa mắt ngươi, được không?" Ngưu Đầu Nhân đáp.
Lời nó nói cũng thực sự là lời trong lòng.
Nói đi cũng phải nói lại, nó còn phải cảm ơn nữ nhân trước mắt đã giải quyết Hứa Thâm, như vậy tính mạng của nó cũng không còn bị uy hiếp nữa.
Nhưng cái bà nương này dung mạo không ưa nhìn, tính tình lại kiêu ngạo, nào được như lão bà đẹp còn dịu dàng ngoan ngoãn nó từng tìm?
"Nhàm chán." Kiến Chúa hừ lạnh một tiếng, ngươi cho rằng ta nhìn ngươi liền thuận mắt à?
Nếu đổi thành Khư khác, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
"Hừ, ta đi ăn cơm trước, nơi này tựa như là địa bàn của ngươi, nhưng tốt nhất ngươi cũng đừng có trêu vào ta, muốn ta làm gì thì làm cái đó, đừng chọc ta không vui!"
Ngưu Đầu Nhân hừ lạnh một tiếng, lời nói có chút trẻ con, nói xong liền quay người rời đi.
Kiến Chúa chỉ liếc qua, không để ý tới.
Lúc này nàng cũng không có sức lực để ý tới một kẻ linh hồn bất tử như vậy.
Trừ phi trong nội thành tìm những tên kia hỗ trợ.
Nhưng hiện tại Đế Thành đang rung chuyển, những tên kia bị liên lụy, có chút nhạy cảm, chờ Tương Dạ Thử Vương giải quyết, Đế Thành lắng xuống, lại tìm bọn kia đến thì đơn giản hơn nhiều.
Dù sao mời bọn họ đến giúp giải quyết Khư cũng không tính là vi phạm quy định.
Khi Ngưu Đầu Nhân rời đi, Kiến Chúa cũng không nói nhảm, nhanh chóng móc từ trong ngực ra một Khư binh.
Khư binh này có hình dáng kỳ quái, rõ ràng là hình dạng cái miệng, nhưng không phải miệng người, màu môi đỏ sẫm, răng chỉnh tề nhưng bén nhọn, trên dưới cộng lại có tám chiếc răng nanh dữ tợn.
"Ngươi không phải thích ăn sao, ăn cho sạch sẽ huyết nhục ở chỗ này cho ta." Kiến Chúa lạnh lùng nói.
Miệng quái dị trong tay nàng đang há mồm gặm nuốt không khí, nghe vậy nhếch mép như đang cười, sau đó miệng lớn nhẹ hút, ngay trước mắt một lượng lớn máu tươi cùng các mảnh vụn tạng phủ, xương cốt đều co rút bay vào bên trong miệng nó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận