Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 131: Kiến Chúa hiện thân (length: 26210)
"Nhìn cái gã này, đã ra ngoài rồi mà vẫn còn sợ hãi như thế, bộ đồng phục tác chiến này trông chẳng khác nào người của Cục Bí Mật thành Bạch Nghĩ cả, đám người chém Khư bên đó cũng phế như vậy à?"
Bên cạnh vang lên mấy giọng nói cười cợt.
Hứa Thâm quay đầu lại, thấy mấy người mặc đồ tác chiến kiểu dáng tương tự như Trảm Khư nhân, đang trêu chọc nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai và chế giễu.
"Ngươi có thể thấy ta sợ hãi?" Hứa Thâm nhíu mày, hắn tự nhận biểu hiện vừa rồi không có vấn đề gì.
"Ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng ngươi!"
Một thanh niên tóc xõa ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười ngạo mạn, nói: "Cái mùi vị sợ hãi ấy nồng nặc lắm, chắc là ngươi vừa mới trốn thoát khỏi tay một con cổ thi mạnh mẽ nào đó phải không?"
"Còn có năng lực như vậy à..." Hứa Thâm liếc nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Vậy bây giờ ngươi còn cảm nhận được không?"
"Bây giờ ư..."
Thanh niên cười khẽ một tiếng, hơi dò xét, sắc mặt lập tức thay đổi.
Không có mùi vị sợ hãi, mà thay vào đó là một luồng ác niệm kinh khủng khiến hắn run rẩy.
"Ngươi muốn làm gì?" Thanh niên không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt hắn, toàn thân Hứa Thâm đều tản ra ác niệm đen tối, tựa như ngọn lửa cháy dữ dội, một kẻ có thể phóng thích ra ác niệm mạnh mẽ như thế, chứng tỏ tinh thần lực của Hứa Thâm mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng, tuyệt đối không phải hạng Trảm Khư nhân bình thường.
"Xem ra ngươi thực sự có thể cảm nhận được..." Hứa Thâm liếc nhìn hắn, sát ý trong lòng thu lại.
Sắc mặt thanh niên biến đổi, cuối cùng không nói nhiều với Hứa Thâm nữa, kéo đồng đội vội vàng rời đi.
Hứa Thâm không để ý nữa, quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng những người khác.
Rất nhanh, Hứa Thâm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của đám người Mục Tuyết trong đám đông.
Mục Tuyết cũng để ý đến Hứa Thâm, lập tức ngoắc tay ra hiệu.
Hứa Thâm thấy Cố Thu Phong và La Hoa ở bên cạnh nàng, nhưng không thấy Ba Diệp, lúc trước Ba Diệp nói muốn đi săn một mình.
"Hứa Thâm, ngươi không sao chứ?" Cố Thu Phong nhìn thấy Hứa Thâm thì vô cùng thân thiết, chuyện trước kia Hứa Thâm vì hắn đứng ra đã khiến trong lòng hắn cảm động khôn nguôi.
La Hoa đánh giá Hứa Thâm một lượt, cười nói: "Lão Hứa xem ra tốt lắm, không hề bị thương, chắc thu hoạch được không tệ chứ?"
Hứa Thâm gật đầu, nhìn Mục Tuyết: "Đội trưởng thu hoạch thế nào?"
"Cũng được." Mục Tuyết vẻ mặt bình thản, tính tình cô ấy là vậy, không thích hỉ nộ vô thường.
"Tất cả là nhờ Mục tỷ, chúng ta mới có thể bình an trở về." Cố Thu Phong nói ngay, bọn họ cũng đã gặp phải tình huống vô cùng nguy hiểm.
Hứa Thâm liếc nhìn Mục Tuyết, dò hỏi: "Ngươi đã đạt đến hình thái thứ hai rồi?"
"Ngươi chẳng phải cũng vậy sao?" Mục Tuyết lườm Hứa Thâm một cái, cũng không giấu diếm, dù sao ở trước mặt Cố Thu Phong bọn họ đã thể hiện rồi, quay đầu lại chắc chắn đám lão hồ ly kia sẽ biết thôi.
"Lâm trận đột phá à?" Hứa Thâm ngạc nhiên.
"Ngươi cho rằng ta là nhân vật chính trong truyện cổ tích à?" Mục Tuyết bực bội nói.
"Mục tỷ đã sớm đột phá rồi, chỉ là giấu diếm thôi." Cố Thu Phong vừa cười vừa nói, bộ dạng vô cùng tự hào.
Hứa Thâm có chút cạn lời, xem ra cái gã Sở Bạch và Mục Tuyết này cũng giống hắn, sớm đã đột phá, chỉ là giả vờ làm đà điểu mà thôi.
Nói xong cùng nhau nằm ngửa nhỉ?
"Không biết Ba ca thế nào rồi, không tìm thấy người nữa." La Hoa nhìn quanh, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.
Hứa Thâm và Mục Tuyết cũng không nói thêm gì, tìm kiếm trong đám đông.
Họ tìm một vòng, Hứa Thâm thấy Chu Viên Viên và những thành viên của Truy Quang hội, số lượng dường như ít đi một chút, nhưng cụ thể thiếu ai thì Hứa Thâm cũng không có ấn tượng.
Rất nhanh, họ thấy Sở Bạch và Mỹ Nhã, nhưng ngoài họ ra, cả đội chỉ còn Triệu Thanh Miên và một thanh niên khác.
Trong đám đông, họ còn thấy người của các phân cục khác, cũng có thành viên của Vụ Công hỗ trợ hội.
"Các ngươi cũng tới tập hợp!"
Lúc Hứa Thâm và những người khác đang tìm kiếm trong quảng trường thì thủ lĩnh khu Mẫu Hoàng thấy bọn họ, lập tức vẫy tay gọi họ lại, tập hợp Hứa Thâm và mọi người.
Bên cạnh thủ lĩnh khu Mẫu Hoàng còn có người của các phân cục khác.
"Lát nữa chúng ta cùng nhau về, Kiến Chúa điện hạ đã điều động đội thân vệ đến đón chúng ta." Thủ lĩnh khu Mẫu Hoàng Uông Thành nói.
Hứa Thâm có chút ấn tượng với người này, lúc trước đã muốn bắt chuyện làm quen với Mặc gia nhưng không thành.
Gã này rõ ràng đã là hình thái thứ hai, ngoài Uông Thành, khu Mẫu Hoàng còn có ba người hình thái thứ hai, đội hình này có vẻ khá mạnh, rõ ràng vượt trội so với các khu khác.
Khi mọi người dần dần tập trung lại, Hứa Thâm nghe được có người bàn tán, người Mặc gia đâu, sao không thấy ai?
Hứa Thâm cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Còn những người khác thì có người bình tĩnh, có người lại hơi biến sắc, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Hứa Thâm nhìn về phía những người phản ứng khác thường, trong lòng khẽ động, lẽ nào bọn họ đã thấy chỗ Mặc gia gặp nạn?
"Đừng xen vào chuyện người khác." Uông Thành khẽ quát một tiếng, ngăn lại những lời bàn tán trong đám đông.
"Mau nhìn, bên kia giống như là người Mặc gia." Có người đột nhiên nói.
Hứa Thâm giật mình, từ từ nhìn lại, thấy ở phía xa có một đám người đang đứng, mặc khôi giáp màu tím, giữa đám người vây quanh một cô gái trẻ tuổi có dáng người thon thả, yểu điệu.
Hứa Thâm nhìn thấy gương mặt của những người Mặc gia đó, phát hiện không phải là tùy tùng của Mặc Thanh Hạo, rõ ràng đây là một người khác của Mặc gia, có lẽ đã tiến vào một Khư động khác.
Khi số người trong quảng trường càng ngày càng đông, Hứa Thâm và những người khác thấy rằng ngoài Mặc gia, còn có những thế lực khác lần lượt xuất hiện.
Các thế lực này chiếm cứ một phương trong quảng trường, người thường không được đến gần.
Hứa Thâm liếc mắt quét qua, âm thầm ghi nhớ các thế lực lớn trong nội thành này, tránh về sau lỡ dây vào... sẽ không xử lý được sạch sẽ.
Rất nhanh, tổ chức Bạch Nghĩ thành cũng tụ tập lại quanh khu Mẫu Hoàng, dẫn đầu là Uông Thành, họ tìm một vị trí dọc theo quảng trường, im lặng chờ quảng trường mở ra.
Ở bên ngoài quảng trường, có rất nhiều người ăn mặc sang trọng đang đứng chờ đợi.
Không lâu sau, các thế lực lớn còn lại lần lượt rời khỏi quảng trường, những người đến đón hộ tống họ rời đi.
Uông Thành cũng nhìn thấy đội thân vệ của khu Mẫu Hoàng đến đón, trong đám người đến đón không hề gây chú ý, họ lập tức vẫy tay, đi theo hướng cửa ra đã chỉ định của Bạch Nghĩ thành.
Ở cửa ra có một số người của Mặc gia đang đợi.
Khi thấy Hứa Thâm và những người khác đi ra, đám người Mặc gia kia cũng lộ vẻ nghi hoặc, nhìn quanh trong đám người.
Một chiếc xe sang trọng hạ kính xe xuống, một thành viên của Mặc gia mặc khôi giáp màu tím đứng bên cạnh xe lập tức xoay người lắng nghe, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Hứa Thâm và những người khác, "Dừng lại, các ngươi đều là người của Bạch Nghĩ thành phải không?"
"Vâng, ta là đội thân vệ thứ sáu bên cạnh Kiến Chúa khu Mẫu Hoàng của Bạch Nghĩ thành..." Uông Thành vội vàng tiến lên tự giới thiệu, nhưng hình như tên chức danh của gã quá dài nên người kia không kiên nhẫn xua tay nói: "Đừng nói nhiều, nếu là người Bạch Nghĩ thành, vậy Mặc thất gia của bọn ta đâu?"
Sắc mặt Uông Thành thay đổi, lắc đầu nói: "Chúng tôi không biết."
"Không biết?"
Người này lập tức có chút nổi giận, nói: "Có phải Mặc thất gia dẫn đầu các ngươi tiến vào Khư động không?"
"Là Mặc thất gia."
Uông Thành nói ngay: "Nhưng về sau mỗi người chúng tôi phân chia đi tìm đường vào phế tích hắc ám riêng, chúng tôi đã không gặp lại Mặc thất gia nữa."
"Không gặp lại?"
Vẻ mặt người này âm trầm, ánh mắt đảo qua đám đông, vào thời điểm này, vết nứt phế tích hắc ám đã đóng lại, giờ vẫn chưa thấy ai xuất hiện...
"Các ngươi chờ đấy."
Người này ném lại một câu, vội vàng quay trở lại bên chiếc xe sang trọng.
Không lâu sau, cửa xe sang trọng bị đẩy ra, từ bên trong bước xuống một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, còn có một bé gái bảy tám tuổi, ôm con búp bê.
"Các ngươi có thấy Thanh Hạo nhà ta không?!" Phu nhân bước tới trước mặt mọi người, mặt xanh mét, đầy vẻ tức giận, nói: "Lẽ nào lũ rác rưởi các ngươi không sao cả, còn Thanh Hạo nhà ta lại xảy ra chuyện?!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người thầm bĩu môi, không có chuyện gì mới lạ đấy.
"Thanh Hạo chưa về, đừng hòng ai đi được!" Phu nhân sắc mặt khó coi, đưa mắt nhìn khắp quảng trường, đừng nói Mặc Thanh Hạo, ngay cả người của các thế lực khác cũng rất ít xuất hiện trên quảng trường, rõ ràng là vào lúc này thì phế tích hắc ám đã đóng lại.
Vẻ mặt của bà ta càng ngày càng khó coi, làn da hồng hào trở nên tái nhợt, ưỡn cổ chờ, năm phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Mặc Thanh Hạo.
"Khốn kiếp!"
Phu nhân nghiến răng, cuối cùng trong lòng tuyệt vọng.
"Thanh Hạo con ta sẽ không chết, nó không đáng chết, tại sao ở trong đó không phải là lũ rác rưởi các ngươi?!" Bà ta giận dữ nhìn đám người trước mặt.
Con trai bảo bối của bà ta không về, ngược lại lũ rác rưởi này về, sao có thể không giận được?
Trong lòng Uông Thành thầm kêu khổ, nói: "Thưa phu nhân, Mặc thất gia thực lực cao cường, lại có người Mặc gia bảo vệ, chắc chắn sẽ bình an vô sự, có thể là đang đi săn giết cổ thi nào đó nên vẫn chưa xong việc, cho nên mới chậm trễ..."
"Im miệng!"
Phu nhân nổi giận quát.
Giọng nói của bà ta kinh động đến những người mới bước ra, từ một lối ra gần đó có một nhóm người Mặc gia khác vừa bước ra, vây quanh cô gái có dáng người yểu điệu.
Cô gái nghe thấy thế thì nghiêng đầu nhìn sang, hỏi thuộc hạ bên cạnh: "Có chuyện gì vậy?"
"Hình như Mặc thất gia không có quay về." Thuộc hạ vội đáp.
Người phụ nữ nhíu mày, chợt nở nụ cười lạnh, "Tên kia chắc là tham rồi, bây giờ còn chưa về, chắc chắn là không về được, đúng là đồ ngu xuẩn..."
Nàng khinh miệt nhìn, cười khẩy hai tiếng rồi quay người rời đi.
"Các ngươi đừng ai mong đi được!"
Phu nhân tức giận nhìn đám người, nói: "Các ngươi ai là người cuối cùng nhìn thấy Thanh Hạo nhà ta?"
Đám người nhìn nhau không nói.
"Chẳng lẽ, Thanh Hạo nhà ta là bị đám người các ngươi hại chết?" Phu nhân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, nghiến răng nói: "Ai nói rõ tình hình cho ta, ta cho một ngàn vạn! Đồng thời, ta sẽ cho các ngươi được vào nội thành ở, đến Mặc gia ta làm việc!"
Một ngàn vạn... Không ít người thầm nuốt nước miếng, có chút động lòng.
Đám người nhìn quanh nhau, Uông Thành biến sắc mặt, nói: "Phu nhân, không còn sớm nữa, bọn ta đều phải về, phu nhân cản bọn ta lại có chút không đúng quy củ..."
"Quy củ? Ta chính là quy củ!" Ánh mắt phu nhân trở nên sắc bén, nói: "Con ta chưa về, có phải là liên quan đến ngươi không?"
Uông Thành vội nói: "Phu nhân oan uổng, bọn ta vừa vào Khư Giới đã phân tán, căn bản không ai thấy Thất gia."
"Vậy thì câm miệng cho ta!" Phu nhân tức giận nói.
Yên lặng một lát, có người giơ tay nói: "Phu nhân, ta, hình như ta có thấy Mặc Thất gia."
Phu nhân lập tức nhìn sang, vội hỏi: "Mau nói!"
"Khi đi săn ở khu phế tích đen tối, ta có đi qua một đống đá lộn xộn, thấy không ít vết máu, còn có bộ khôi giáp của thuộc hạ đi theo Mặc Thất gia..." Người này mặt chần chừ, lo lắng nói: "Mặc Thất gia có lẽ đã gặp phải cổ thi lợi hại, có chuyện rồi..."
Hắn nói giảm nói tránh hết mức.
Sắc mặt phu nhân tái mét, cả giận nói: "Không thể nào, tính con ta rất cẩn thận, gặp cổ thi hung hãn chắc chắn sẽ là người đầu tiên bỏ chạy, sao có thể xảy ra chuyện được?!"
Đám người im lặng, người đầu tiên bỏ chạy... đây là chuyện vinh quang lắm sao?
"Ngươi đang nói dối!" Phu nhân trừng mắt nhìn người vừa nói: "Ta muốn giết ngươi!"
Sắc mặt người nọ biến đổi, vội vàng nói: "Phu nhân, từng lời ta nói đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt phu nhân."
"Mẹ, hay là bắt bọn họ lại, thẩm vấn riêng từng người, như thế bọn họ chắc chắn sẽ khai hết." Bé gái bên cạnh nói, nó ôm con búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình cũng giống con búp bê, thậm chí còn xinh đẹp đáng yêu hơn, nhưng giờ phút này lại lộ vẻ rất bình tĩnh, trái ngược hẳn với phu nhân bên cạnh.
Nó nắm tay áo mẹ, nghe thấy giọng nói non nớt nhưng trong trẻo, phu nhân như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, lập tức bình tĩnh lại.
"Không sai, thẩm vấn, hỏi từng người một!"
Ánh mắt lạnh lẽo của phu nhân nhìn đám người: "Các ngươi đều không thoát liên can, chắc chắn có người hãm hại con ta!"
Uông Thành biến sắc, nói: "Phu nhân, ta là thân vệ của Kiến Chúa điện hạ, còn phải quay về phục mệnh..."
"Đây là nội thành, Kiến Chúa không quản được!" Phu nhân hừ lạnh một tiếng, khoát tay nói: "Bắt tất cả bọn chúng lại!"
Người của Mặc gia bước ra.
Uông Thành mặt khó coi, dù số lượng người của Mặc gia bên cạnh phu nhân không nhiều, nếu liều mạng, bọn hắn hoàn toàn có thể giết ra, nhưng đánh nhau với Mặc gia là chuyện không thể xảy ra.
"Phu nhân, người quá đáng lắm rồi." Uông Thành nghiến răng nói.
"Các ngươi cũng coi là người à?" Ánh mắt khinh miệt của phu nhân, chỉ còn lại sự phẫn nộ, quay người khoát tay nói: "Ai dám phản kháng, chém giết ngay tại chỗ!"
Nghe vậy, hơn hai trăm người tụ tập sau lưng Uông Thành, đều giận mà không dám nói gì, không ai dám lên tiếng.
"Ngoan ngoãn chút, đi theo chúng ta." Một đội trưởng Mặc gia tiến lên lạnh lùng nói.
Theo phu nhân cùng bé gái lên xe, xe sang trọng dẫn đường phía trước, còn Uông Thành thì đi sau xe của người Mặc gia.
Những người đến đón đội thân vệ của Kiến Chúa, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn cảnh này, bất đắc dĩ tiến lên thấp giọng trò chuyện vài câu với Uông Thành, rồi quay lại phục mệnh.
Hứa Thâm không ngờ Mặc gia lại ngang ngược như vậy, trực tiếp mang đi hết hơn hai trăm người, đây là tập hợp tinh anh lực lượng do cả Bạch Nghĩ thành phái ra.
Chỉ một nhà Cao tộc trong nội thành, đã có quyền thế lớn đến thế rồi sao?
Sắc mặt Hứa Thâm không đổi, im lặng đi theo trong đội ngũ.
"Xui xẻo."
Cố Thu Phong nhỏ giọng phàn nàn.
"Mặc Thất gia kia thế mà thật không trở về..." La Hoa còn liên tục ngoái đầu nhìn xung quanh, trên quảng trường đã không ai giáng xuống nữa, chứng tỏ Mặc Thất gia kia phần lớn là không về được rồi.
"Hắn tự tìm chết, mà chúng ta thì xui xẻo theo, chuyện gì vậy trời?" Cố Thu Phong tức tối nói nhỏ.
Mục Tuyết trừng mắt nhìn hắn: "Ngậm miệng."
Cố Thu Phong không dám lên tiếng nữa, tránh dẫn họa vào thân.
Đám người mênh mông đi theo xe của Mặc gia, xuyên qua đường hầm từ dưới lòng chảo sâu hun hút.
Hứa Thâm quay đầu nhìn lại, thấy cái bóng khổng lồ dọc quảng trường kia, vẫn giữ tư thế như tượng đá, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Dường như phát giác điều gì, lúc Hứa Thâm quay lại quan sát, một đầu lâu trong bóng người khổng lồ, bốn con mắt đỏ ngầu, bỗng một con mắt chuyển động xuống, tựa như tượng đá sống lại, liếc nhìn sang.
Hứa Thâm vội quay đầu, không dám nhìn nữa.
"Nếu đó là Khư... ít nhất cũng phải cấp A..." Hứa Thâm âm thầm đề cao cảnh giác.
Nếu có hình thái thứ ba ở đây, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Có lẽ, có người phát hiện, nhưng không chọn ra tay?
Hay là, cho dù là hình thái thứ ba cũng không nhận ra được?
Hứa Thâm không có câu trả lời, chỉ đi theo trong đội ngũ tiến lên.
Đường rất xa, xe đi chậm chạp.
Đám người như đám tội phạm, dưới sự giám sát của người Mặc gia, đi theo sau đoàn xe.
"Tốt nhất là đừng ai tụt lại!"
Một thành viên Mặc gia nhìn thấy vài người đi chậm ở phía sau, cười lạnh nói: "Các ngươi không có thân phận nội thành, nếu bị lính tuần tra thấy sẽ bị coi là người nhập cư trái phép, trực tiếp chém giết hoặc bắt đi làm khổ sai ở nơi các ngươi không dám tưởng tượng đến, đến lúc đó ai cũng cứu không được đâu."
Nghe vậy, không ít người mặt tái mét, vội vàng đi sát theo.
Bên ngoài đường hầm lòng chảo là con đường vắng lặng, xung quanh chỉ có sông núi, không có kiến trúc, đi cả trăm dặm mới đến khu nội thành náo nhiệt.
Đám người lếch thếch đi theo, bị người hai bên đường chỉ trỏ, đi tới một trang viên nhà cao tầng rộng lớn.
Xe vừa dừng lại, phu nhân bước xuống, đang định nói gì thì bỗng có một giọng lạnh nhạt vang lên: "Mặc gia thật là lớn lối, chỉ có một thiếu gia chết mà bắt hết nhân viên chính phủ Bạch Nghĩ thành chúng ta, oai phong thật đấy!"
Mặt phu nhân biến sắc, nhìn về phía khu rừng nhỏ trước trang viên, ở đó xuất hiện một đội người.
Người cầm đầu cưỡi ngựa trắng, mặc bộ giáp bạc, dáng người cao gầy, đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt, nhưng giọng nói lãnh diễm thờ ơ cùng khí thế mạnh mẽ tỏa ra, khiến người không thể coi thường.
"Kiến Chúa?"
Mặt phu nhân biến sắc, nhìn thấy đội thân vệ đi bên cạnh.
Đối phương rõ ràng đi ra từ Khư Giới tầng thứ ba.
"Chỉ là một con đàn bà hèn của Mặc gia, cũng dám không coi ai ra gì vậy sao?" Kiến Chúa hờ hững nói.
Mặt phu nhân khó coi, nói: "Ngươi dám nhục mạ ta?"
"Nhục mạ thì sao?" Kiến Chúa bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt xanh như nước thu xuyên qua mặt nạ, như mũi hàn nhọn hoắt khiến phu nhân tái mét mặt.
"Nhục mạ ta là nhục mạ Mặc gia!" Phu nhân nghiến răng nói.
"Vậy xem Mặc gia có vì ngươi mà đứng ra không." Kiến Chúa lạnh nhạt nói: "Muốn động đến người của ta, gọi quân vương Mặc gia ra đây, đối diện nói chuyện với ta, bằng không thì cút đi cho xa, đừng làm bẩn mắt ta."
"Không cho phép ngươi nói mẹ ta như thế."
Cô bé trong xe sang trọng cũng bước xuống, ánh mắt non nớt bình tĩnh mang theo sự tức giận.
"Ồ? Mặc gia vẫn không từ bỏ ý định sao, cuộc thử nghiệm kia vẫn chưa dừng lại..." Kiến Chúa liếc bé gái, lạnh nhạt nói: "Vô lễ với bản vương, tội chết miễn, tội sống khó tha."
Khi nàng nói dứt lời, thân thể cô bé đột nhiên vang lên tiếng rắc rắc, hai chân bị uốn cong gãy.
Cô bé cắn răng, mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng không kêu đau.
"Đi thôi."
Kiến Chúa nhìn Uông Thành.
Uông Thành như được đại xá, vội vàng gật đầu, sau đó liếc nhìn phu nhân và cô bé, liền kêu gọi những thân vệ còn lại và người của phân cục Mẫu Hoàng, tiến đến bên cạnh Kiến Chúa.
Những người khác thấy có chỗ dựa liền vội vàng đi theo.
Đây chính là Kiến Chúa sao? Hứa Thâm đánh giá người mặc khôi giáp bạc, cảm thấy giọng của đối phương cực kỳ trẻ, không có cảm giác thâm trầm ung dung cao tuổi như người ngồi ở vị trí cao.
Kiến Chúa này hẳn là còn rất trẻ?
Kiến Chúa cưỡi bạch mã, quay người biến mất trong rừng cây.
Còn thân vệ thì ở lại, cùng Uông Thành đi theo rừng cây.
Hứa Thâm nhìn thấy Kiến Chúa dẫn đường ở trước đội thân vệ, tiếng vó ngựa vang lên trong trẻo.
Hắn im lặng đi trong đội ngũ, trong lòng có chút chấn động trước cảnh hôm nay, Mặc gia quyền thế có thể áp chế cả nửa Để thành, nhưng một mình Kiến Chúa xuất hiện cũng có thể dễ dàng lật trời.
Thực lực mới là nền tảng để muốn làm gì thì làm!
"Kiến Chúa, ngươi vượt biên giới."
Đột nhiên, một bóng người từ trong trang viên lao ra, đó là một người trung niên mặc bộ giáp trụ đen toàn thân.
Kiến Chúa đang cưỡi trên lưng bạch mã hơi khựng lại, thản nhiên nói: "Là các ngươi vượt biên giới, đám tiểu bối nhà các ngươi không biết dạy dỗ cho tốt, đừng có trút giận lên người khác. Dù Để thành bị bỏ hoang, cũng không phải là nơi để cho các ngươi làm càn."
Khi Kiến Chúa dừng lại, thân vệ phía sau vẫn tiếp tục tiến lên, xuyên qua cơ thể Kiến Chúa.
Rõ ràng, Kiến Chúa lúc này đang ở tầng sâu Khư Giới.
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, không dám nhìn thẳng, cũng cúi đầu đi theo đội ngũ bước đi, nhanh chóng đi lướt qua bên cạnh họ.
"Làm bậc cha mẹ, dù tình thế cấp bách cũng phải như thường thôi." Người trung niên bình tĩnh nói.
"Ta là lãnh tụ Để thành, thay thuộc hạ dạy dỗ nàng cũng là chuyện thường tình."
"Ngươi..."
Âm thanh dần đi xa, Hứa Thâm không nghe rõ nữa.
...
...
Một lúc lâu sau, theo chân đội thân vệ, bọn họ cuối cùng cũng đến được cửa ra vào tường cao.
Lúc này, Hứa Thâm nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, bóng dáng Kiến Chúa cưỡi ngựa đến, đi ngang qua Hứa Thâm.
Con bạch mã đội mũ giáp, nhưng dưới mũ giáp, đôi mắt lại có màu đỏ sẫm, hơi liếc nhìn chàng thiếu niên đi bên cạnh.
Chàng thiếu niên mặt mày lạnh tanh, cúi đầu bước tiếp.
"Con ngựa kia không phải là loại phàm tục..." Hứa Thâm thầm giật mình trong lòng.
Không phải nói là không có dạy kỹ thuật nuôi dưỡng Khư cấp cao à?
Con ngựa kia có thể đi vào tầng sâu Khư Giới, chắc chắn cũng là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Chờ trở lại Để thành, thân ảnh Kiến Chúa hiện rõ, nhìn mọi người trước mặt, thản nhiên nói: "Mặc gia đã hạ cờ, sẽ không dễ dàng bỏ qua, sau này có thể sẽ điều tra riêng từng người các ngươi, các ngươi tự cẩn thận chút. Nếu không liên quan đến việc này thì cũng đừng sợ hãi, bọn chúng cũng không dám tùy ý giết người ở Để thành."
Mặt mọi người nghiêm lại, vội vàng nói lời cảm tạ.
Kiến Chúa không nói thêm gì, cưỡi ngựa lao vào Khư Giới ngày càng cao, rời khỏi mặt đất, tựa như cưỡi Thiên Mã, biến mất trước mắt Hứa Thâm.
Uông Thành cùng các thân vệ khác ngồi trên xe đã được chuẩn bị sẵn ở đó, trở về khu Mẫu Hoàng.
Hứa Thâm cũng nhìn thấy xe của phân cục hắc quang ở bên cạnh, thấy cửa sổ một chiếc xe đang hạ xuống, Liễu cục đang cầm điếu thuốc trên tay, đưa tay ra ngoài cửa xe vẫy tay với đám người.
Cuối cùng cũng về đến nhà... Mọi người đều có cảm giác trút được gánh nặng, trái tim cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đi qua trung tâm thành phố, chuyến này trở về, lại có cảm giác không khí ở Để thành trở nên ngọt ngào hơn, có cảm giác như được bao bọc trong sự ấm áp.
Chỉ ở nơi này, có lẽ bọn họ mới có thể sống như một con người, có tôn nghiêm.
Các thế lực cũng lần lượt lên xe đến đón, trở về địa bàn của mình.
Hứa Thâm trước khi đi liếc nhìn Chu Viên Viên, từ ánh mắt Chu Viên Viên, Hứa Thâm hiểu được ý của nàng, biết sau khi trở về cục phải nhanh chóng đến Truy Quang hội một chuyến.
"Vừa rồi Kiến Chúa xuất hiện, nghe nói vụ săn giết đã xảy ra chuyện?"
Sở Bạch, Mục Tuyết, Hứa Thâm, Mỹ Nhã cùng lên xe Liễu Tích Xuyên, những người còn lại thì ngồi trên các xe khác.
"Ừm, nghe nói là thiếu gia Mặc gia dẫn đầu bọn ta vào Khư động đã chết ở bên trong." Sở Bạch trả lời.
"Xui xẻo vậy à?" Liễu Tích Xuyên cau mày, nói: "Các ngươi cũng vất vả rồi, Mặc gia sau này chắc sẽ điều tra chuyện này, đương nhiên, di tích hắc ám đã đóng lại rồi, trừ phi bọn chúng cho quân vương chui vào, nếu không cũng không tra ra được gì, nhiều nhất là tìm các ngươi lấy khẩu cung."
Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, quân vương có thể chui vào Khư động bất cứ lúc nào à?
Hắn biết rõ, quân vương là cách gọi hình thái thứ ba.
Đạt tới hình thái thứ hai, phải vượt qua cửa sinh tử, số lượng cực ít, đều là nhân vật có thể ngồi một phương mà xem xét tình hình.
Cả Để thành cộng lại, dù ở bên ngoài hay trong bóng tối, ước chừng cũng chỉ hơn mười vị.
Mà quân vương, hình như chỉ có Kiến Chúa.
Không gian linh quang đã có bốn quân vương rồi... Không biết bên trong có những quân vương Để thành nào khác không? Ánh mắt Hứa Thâm dao động.
"Cũng vất vả cho các ngươi rồi." Liễu Tích Xuyên nói với mọi người: "Đều là người một nhà cả, ta cũng không khách khí với các ngươi, thu hoạch được gì?"
"Ta thì vẫn ổn, 4 kiện Khư binh." Sở Bạch bình tĩnh nói.
Mục Tuyết liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta 3 kiện."
"Ta cũng 3 kiện." Hứa Thâm nói.
"Ta chỉ có hai kiện." Mỹ Nhã cười khổ nói: "Vẫn là nhờ đội trưởng Sở hỗ trợ, nếu không ta e là cũng không về được."
Ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế Lý Mỹ Na, sắc mặt có chút biến đổi.
Liễu Tích Xuyên quay đầu liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Thâm một lát, cười nói: "Xem ra các ngươi cũng đã đột phá hình thái thứ hai rồi?"
"Vừa mới qua thôi." Mục Tuyết bình tĩnh nói: "Trong chiến đấu bị dồn vào đường cùng, may mắn đột phá, nếu không ta cũng không về được."
Sở Bạch không nói gì, tình hình của hắn Liễu cục đã biết từ trước.
"Ta cũng vậy." Hứa Thâm lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Mục Tuyết liếc nhìn hắn, đúng là, lúc Hứa Thâm thay Cố Thu Phong dò đường, chưa từng thấy gặp nguy hiểm gì, nhưng Hứa Thâm lỡ lời lại để lộ, rõ ràng đã đột phá từ lâu, đồng thời còn thức tỉnh loại năng lực mới là cảm giác, nên mới có thể dò đường một cách vô sự.
Hứa Thâm cũng nhìn về phía Mục Tuyết, vậy thì ai là người lúc trước nói là đã sớm đột phá?
Hai người thu lại ánh mắt, hai bên đều ngầm hiểu.
Liễu Tích Xuyên cười nói: "Tốt tốt tốt, một lần lại có thêm ba vị hình thái thứ hai, lần này lão Vương biết được chắc là phải phấn khích mà nhảy dựng lên cho xem, cuối cùng hắn cũng có thể nghỉ hưu rồi."
Bên cạnh vang lên mấy giọng nói cười cợt.
Hứa Thâm quay đầu lại, thấy mấy người mặc đồ tác chiến kiểu dáng tương tự như Trảm Khư nhân, đang trêu chọc nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai và chế giễu.
"Ngươi có thể thấy ta sợ hãi?" Hứa Thâm nhíu mày, hắn tự nhận biểu hiện vừa rồi không có vấn đề gì.
"Ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng ngươi!"
Một thanh niên tóc xõa ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười ngạo mạn, nói: "Cái mùi vị sợ hãi ấy nồng nặc lắm, chắc là ngươi vừa mới trốn thoát khỏi tay một con cổ thi mạnh mẽ nào đó phải không?"
"Còn có năng lực như vậy à..." Hứa Thâm liếc nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Vậy bây giờ ngươi còn cảm nhận được không?"
"Bây giờ ư..."
Thanh niên cười khẽ một tiếng, hơi dò xét, sắc mặt lập tức thay đổi.
Không có mùi vị sợ hãi, mà thay vào đó là một luồng ác niệm kinh khủng khiến hắn run rẩy.
"Ngươi muốn làm gì?" Thanh niên không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt hắn, toàn thân Hứa Thâm đều tản ra ác niệm đen tối, tựa như ngọn lửa cháy dữ dội, một kẻ có thể phóng thích ra ác niệm mạnh mẽ như thế, chứng tỏ tinh thần lực của Hứa Thâm mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng, tuyệt đối không phải hạng Trảm Khư nhân bình thường.
"Xem ra ngươi thực sự có thể cảm nhận được..." Hứa Thâm liếc nhìn hắn, sát ý trong lòng thu lại.
Sắc mặt thanh niên biến đổi, cuối cùng không nói nhiều với Hứa Thâm nữa, kéo đồng đội vội vàng rời đi.
Hứa Thâm không để ý nữa, quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng những người khác.
Rất nhanh, Hứa Thâm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của đám người Mục Tuyết trong đám đông.
Mục Tuyết cũng để ý đến Hứa Thâm, lập tức ngoắc tay ra hiệu.
Hứa Thâm thấy Cố Thu Phong và La Hoa ở bên cạnh nàng, nhưng không thấy Ba Diệp, lúc trước Ba Diệp nói muốn đi săn một mình.
"Hứa Thâm, ngươi không sao chứ?" Cố Thu Phong nhìn thấy Hứa Thâm thì vô cùng thân thiết, chuyện trước kia Hứa Thâm vì hắn đứng ra đã khiến trong lòng hắn cảm động khôn nguôi.
La Hoa đánh giá Hứa Thâm một lượt, cười nói: "Lão Hứa xem ra tốt lắm, không hề bị thương, chắc thu hoạch được không tệ chứ?"
Hứa Thâm gật đầu, nhìn Mục Tuyết: "Đội trưởng thu hoạch thế nào?"
"Cũng được." Mục Tuyết vẻ mặt bình thản, tính tình cô ấy là vậy, không thích hỉ nộ vô thường.
"Tất cả là nhờ Mục tỷ, chúng ta mới có thể bình an trở về." Cố Thu Phong nói ngay, bọn họ cũng đã gặp phải tình huống vô cùng nguy hiểm.
Hứa Thâm liếc nhìn Mục Tuyết, dò hỏi: "Ngươi đã đạt đến hình thái thứ hai rồi?"
"Ngươi chẳng phải cũng vậy sao?" Mục Tuyết lườm Hứa Thâm một cái, cũng không giấu diếm, dù sao ở trước mặt Cố Thu Phong bọn họ đã thể hiện rồi, quay đầu lại chắc chắn đám lão hồ ly kia sẽ biết thôi.
"Lâm trận đột phá à?" Hứa Thâm ngạc nhiên.
"Ngươi cho rằng ta là nhân vật chính trong truyện cổ tích à?" Mục Tuyết bực bội nói.
"Mục tỷ đã sớm đột phá rồi, chỉ là giấu diếm thôi." Cố Thu Phong vừa cười vừa nói, bộ dạng vô cùng tự hào.
Hứa Thâm có chút cạn lời, xem ra cái gã Sở Bạch và Mục Tuyết này cũng giống hắn, sớm đã đột phá, chỉ là giả vờ làm đà điểu mà thôi.
Nói xong cùng nhau nằm ngửa nhỉ?
"Không biết Ba ca thế nào rồi, không tìm thấy người nữa." La Hoa nhìn quanh, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.
Hứa Thâm và Mục Tuyết cũng không nói thêm gì, tìm kiếm trong đám đông.
Họ tìm một vòng, Hứa Thâm thấy Chu Viên Viên và những thành viên của Truy Quang hội, số lượng dường như ít đi một chút, nhưng cụ thể thiếu ai thì Hứa Thâm cũng không có ấn tượng.
Rất nhanh, họ thấy Sở Bạch và Mỹ Nhã, nhưng ngoài họ ra, cả đội chỉ còn Triệu Thanh Miên và một thanh niên khác.
Trong đám đông, họ còn thấy người của các phân cục khác, cũng có thành viên của Vụ Công hỗ trợ hội.
"Các ngươi cũng tới tập hợp!"
Lúc Hứa Thâm và những người khác đang tìm kiếm trong quảng trường thì thủ lĩnh khu Mẫu Hoàng thấy bọn họ, lập tức vẫy tay gọi họ lại, tập hợp Hứa Thâm và mọi người.
Bên cạnh thủ lĩnh khu Mẫu Hoàng còn có người của các phân cục khác.
"Lát nữa chúng ta cùng nhau về, Kiến Chúa điện hạ đã điều động đội thân vệ đến đón chúng ta." Thủ lĩnh khu Mẫu Hoàng Uông Thành nói.
Hứa Thâm có chút ấn tượng với người này, lúc trước đã muốn bắt chuyện làm quen với Mặc gia nhưng không thành.
Gã này rõ ràng đã là hình thái thứ hai, ngoài Uông Thành, khu Mẫu Hoàng còn có ba người hình thái thứ hai, đội hình này có vẻ khá mạnh, rõ ràng vượt trội so với các khu khác.
Khi mọi người dần dần tập trung lại, Hứa Thâm nghe được có người bàn tán, người Mặc gia đâu, sao không thấy ai?
Hứa Thâm cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Còn những người khác thì có người bình tĩnh, có người lại hơi biến sắc, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Hứa Thâm nhìn về phía những người phản ứng khác thường, trong lòng khẽ động, lẽ nào bọn họ đã thấy chỗ Mặc gia gặp nạn?
"Đừng xen vào chuyện người khác." Uông Thành khẽ quát một tiếng, ngăn lại những lời bàn tán trong đám đông.
"Mau nhìn, bên kia giống như là người Mặc gia." Có người đột nhiên nói.
Hứa Thâm giật mình, từ từ nhìn lại, thấy ở phía xa có một đám người đang đứng, mặc khôi giáp màu tím, giữa đám người vây quanh một cô gái trẻ tuổi có dáng người thon thả, yểu điệu.
Hứa Thâm nhìn thấy gương mặt của những người Mặc gia đó, phát hiện không phải là tùy tùng của Mặc Thanh Hạo, rõ ràng đây là một người khác của Mặc gia, có lẽ đã tiến vào một Khư động khác.
Khi số người trong quảng trường càng ngày càng đông, Hứa Thâm và những người khác thấy rằng ngoài Mặc gia, còn có những thế lực khác lần lượt xuất hiện.
Các thế lực này chiếm cứ một phương trong quảng trường, người thường không được đến gần.
Hứa Thâm liếc mắt quét qua, âm thầm ghi nhớ các thế lực lớn trong nội thành này, tránh về sau lỡ dây vào... sẽ không xử lý được sạch sẽ.
Rất nhanh, tổ chức Bạch Nghĩ thành cũng tụ tập lại quanh khu Mẫu Hoàng, dẫn đầu là Uông Thành, họ tìm một vị trí dọc theo quảng trường, im lặng chờ quảng trường mở ra.
Ở bên ngoài quảng trường, có rất nhiều người ăn mặc sang trọng đang đứng chờ đợi.
Không lâu sau, các thế lực lớn còn lại lần lượt rời khỏi quảng trường, những người đến đón hộ tống họ rời đi.
Uông Thành cũng nhìn thấy đội thân vệ của khu Mẫu Hoàng đến đón, trong đám người đến đón không hề gây chú ý, họ lập tức vẫy tay, đi theo hướng cửa ra đã chỉ định của Bạch Nghĩ thành.
Ở cửa ra có một số người của Mặc gia đang đợi.
Khi thấy Hứa Thâm và những người khác đi ra, đám người Mặc gia kia cũng lộ vẻ nghi hoặc, nhìn quanh trong đám người.
Một chiếc xe sang trọng hạ kính xe xuống, một thành viên của Mặc gia mặc khôi giáp màu tím đứng bên cạnh xe lập tức xoay người lắng nghe, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Hứa Thâm và những người khác, "Dừng lại, các ngươi đều là người của Bạch Nghĩ thành phải không?"
"Vâng, ta là đội thân vệ thứ sáu bên cạnh Kiến Chúa khu Mẫu Hoàng của Bạch Nghĩ thành..." Uông Thành vội vàng tiến lên tự giới thiệu, nhưng hình như tên chức danh của gã quá dài nên người kia không kiên nhẫn xua tay nói: "Đừng nói nhiều, nếu là người Bạch Nghĩ thành, vậy Mặc thất gia của bọn ta đâu?"
Sắc mặt Uông Thành thay đổi, lắc đầu nói: "Chúng tôi không biết."
"Không biết?"
Người này lập tức có chút nổi giận, nói: "Có phải Mặc thất gia dẫn đầu các ngươi tiến vào Khư động không?"
"Là Mặc thất gia."
Uông Thành nói ngay: "Nhưng về sau mỗi người chúng tôi phân chia đi tìm đường vào phế tích hắc ám riêng, chúng tôi đã không gặp lại Mặc thất gia nữa."
"Không gặp lại?"
Vẻ mặt người này âm trầm, ánh mắt đảo qua đám đông, vào thời điểm này, vết nứt phế tích hắc ám đã đóng lại, giờ vẫn chưa thấy ai xuất hiện...
"Các ngươi chờ đấy."
Người này ném lại một câu, vội vàng quay trở lại bên chiếc xe sang trọng.
Không lâu sau, cửa xe sang trọng bị đẩy ra, từ bên trong bước xuống một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, còn có một bé gái bảy tám tuổi, ôm con búp bê.
"Các ngươi có thấy Thanh Hạo nhà ta không?!" Phu nhân bước tới trước mặt mọi người, mặt xanh mét, đầy vẻ tức giận, nói: "Lẽ nào lũ rác rưởi các ngươi không sao cả, còn Thanh Hạo nhà ta lại xảy ra chuyện?!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người thầm bĩu môi, không có chuyện gì mới lạ đấy.
"Thanh Hạo chưa về, đừng hòng ai đi được!" Phu nhân sắc mặt khó coi, đưa mắt nhìn khắp quảng trường, đừng nói Mặc Thanh Hạo, ngay cả người của các thế lực khác cũng rất ít xuất hiện trên quảng trường, rõ ràng là vào lúc này thì phế tích hắc ám đã đóng lại.
Vẻ mặt của bà ta càng ngày càng khó coi, làn da hồng hào trở nên tái nhợt, ưỡn cổ chờ, năm phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Mặc Thanh Hạo.
"Khốn kiếp!"
Phu nhân nghiến răng, cuối cùng trong lòng tuyệt vọng.
"Thanh Hạo con ta sẽ không chết, nó không đáng chết, tại sao ở trong đó không phải là lũ rác rưởi các ngươi?!" Bà ta giận dữ nhìn đám người trước mặt.
Con trai bảo bối của bà ta không về, ngược lại lũ rác rưởi này về, sao có thể không giận được?
Trong lòng Uông Thành thầm kêu khổ, nói: "Thưa phu nhân, Mặc thất gia thực lực cao cường, lại có người Mặc gia bảo vệ, chắc chắn sẽ bình an vô sự, có thể là đang đi săn giết cổ thi nào đó nên vẫn chưa xong việc, cho nên mới chậm trễ..."
"Im miệng!"
Phu nhân nổi giận quát.
Giọng nói của bà ta kinh động đến những người mới bước ra, từ một lối ra gần đó có một nhóm người Mặc gia khác vừa bước ra, vây quanh cô gái có dáng người yểu điệu.
Cô gái nghe thấy thế thì nghiêng đầu nhìn sang, hỏi thuộc hạ bên cạnh: "Có chuyện gì vậy?"
"Hình như Mặc thất gia không có quay về." Thuộc hạ vội đáp.
Người phụ nữ nhíu mày, chợt nở nụ cười lạnh, "Tên kia chắc là tham rồi, bây giờ còn chưa về, chắc chắn là không về được, đúng là đồ ngu xuẩn..."
Nàng khinh miệt nhìn, cười khẩy hai tiếng rồi quay người rời đi.
"Các ngươi đừng ai mong đi được!"
Phu nhân tức giận nhìn đám người, nói: "Các ngươi ai là người cuối cùng nhìn thấy Thanh Hạo nhà ta?"
Đám người nhìn nhau không nói.
"Chẳng lẽ, Thanh Hạo nhà ta là bị đám người các ngươi hại chết?" Phu nhân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, nghiến răng nói: "Ai nói rõ tình hình cho ta, ta cho một ngàn vạn! Đồng thời, ta sẽ cho các ngươi được vào nội thành ở, đến Mặc gia ta làm việc!"
Một ngàn vạn... Không ít người thầm nuốt nước miếng, có chút động lòng.
Đám người nhìn quanh nhau, Uông Thành biến sắc mặt, nói: "Phu nhân, không còn sớm nữa, bọn ta đều phải về, phu nhân cản bọn ta lại có chút không đúng quy củ..."
"Quy củ? Ta chính là quy củ!" Ánh mắt phu nhân trở nên sắc bén, nói: "Con ta chưa về, có phải là liên quan đến ngươi không?"
Uông Thành vội nói: "Phu nhân oan uổng, bọn ta vừa vào Khư Giới đã phân tán, căn bản không ai thấy Thất gia."
"Vậy thì câm miệng cho ta!" Phu nhân tức giận nói.
Yên lặng một lát, có người giơ tay nói: "Phu nhân, ta, hình như ta có thấy Mặc Thất gia."
Phu nhân lập tức nhìn sang, vội hỏi: "Mau nói!"
"Khi đi săn ở khu phế tích đen tối, ta có đi qua một đống đá lộn xộn, thấy không ít vết máu, còn có bộ khôi giáp của thuộc hạ đi theo Mặc Thất gia..." Người này mặt chần chừ, lo lắng nói: "Mặc Thất gia có lẽ đã gặp phải cổ thi lợi hại, có chuyện rồi..."
Hắn nói giảm nói tránh hết mức.
Sắc mặt phu nhân tái mét, cả giận nói: "Không thể nào, tính con ta rất cẩn thận, gặp cổ thi hung hãn chắc chắn sẽ là người đầu tiên bỏ chạy, sao có thể xảy ra chuyện được?!"
Đám người im lặng, người đầu tiên bỏ chạy... đây là chuyện vinh quang lắm sao?
"Ngươi đang nói dối!" Phu nhân trừng mắt nhìn người vừa nói: "Ta muốn giết ngươi!"
Sắc mặt người nọ biến đổi, vội vàng nói: "Phu nhân, từng lời ta nói đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt phu nhân."
"Mẹ, hay là bắt bọn họ lại, thẩm vấn riêng từng người, như thế bọn họ chắc chắn sẽ khai hết." Bé gái bên cạnh nói, nó ôm con búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình cũng giống con búp bê, thậm chí còn xinh đẹp đáng yêu hơn, nhưng giờ phút này lại lộ vẻ rất bình tĩnh, trái ngược hẳn với phu nhân bên cạnh.
Nó nắm tay áo mẹ, nghe thấy giọng nói non nớt nhưng trong trẻo, phu nhân như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, lập tức bình tĩnh lại.
"Không sai, thẩm vấn, hỏi từng người một!"
Ánh mắt lạnh lẽo của phu nhân nhìn đám người: "Các ngươi đều không thoát liên can, chắc chắn có người hãm hại con ta!"
Uông Thành biến sắc, nói: "Phu nhân, ta là thân vệ của Kiến Chúa điện hạ, còn phải quay về phục mệnh..."
"Đây là nội thành, Kiến Chúa không quản được!" Phu nhân hừ lạnh một tiếng, khoát tay nói: "Bắt tất cả bọn chúng lại!"
Người của Mặc gia bước ra.
Uông Thành mặt khó coi, dù số lượng người của Mặc gia bên cạnh phu nhân không nhiều, nếu liều mạng, bọn hắn hoàn toàn có thể giết ra, nhưng đánh nhau với Mặc gia là chuyện không thể xảy ra.
"Phu nhân, người quá đáng lắm rồi." Uông Thành nghiến răng nói.
"Các ngươi cũng coi là người à?" Ánh mắt khinh miệt của phu nhân, chỉ còn lại sự phẫn nộ, quay người khoát tay nói: "Ai dám phản kháng, chém giết ngay tại chỗ!"
Nghe vậy, hơn hai trăm người tụ tập sau lưng Uông Thành, đều giận mà không dám nói gì, không ai dám lên tiếng.
"Ngoan ngoãn chút, đi theo chúng ta." Một đội trưởng Mặc gia tiến lên lạnh lùng nói.
Theo phu nhân cùng bé gái lên xe, xe sang trọng dẫn đường phía trước, còn Uông Thành thì đi sau xe của người Mặc gia.
Những người đến đón đội thân vệ của Kiến Chúa, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn cảnh này, bất đắc dĩ tiến lên thấp giọng trò chuyện vài câu với Uông Thành, rồi quay lại phục mệnh.
Hứa Thâm không ngờ Mặc gia lại ngang ngược như vậy, trực tiếp mang đi hết hơn hai trăm người, đây là tập hợp tinh anh lực lượng do cả Bạch Nghĩ thành phái ra.
Chỉ một nhà Cao tộc trong nội thành, đã có quyền thế lớn đến thế rồi sao?
Sắc mặt Hứa Thâm không đổi, im lặng đi theo trong đội ngũ.
"Xui xẻo."
Cố Thu Phong nhỏ giọng phàn nàn.
"Mặc Thất gia kia thế mà thật không trở về..." La Hoa còn liên tục ngoái đầu nhìn xung quanh, trên quảng trường đã không ai giáng xuống nữa, chứng tỏ Mặc Thất gia kia phần lớn là không về được rồi.
"Hắn tự tìm chết, mà chúng ta thì xui xẻo theo, chuyện gì vậy trời?" Cố Thu Phong tức tối nói nhỏ.
Mục Tuyết trừng mắt nhìn hắn: "Ngậm miệng."
Cố Thu Phong không dám lên tiếng nữa, tránh dẫn họa vào thân.
Đám người mênh mông đi theo xe của Mặc gia, xuyên qua đường hầm từ dưới lòng chảo sâu hun hút.
Hứa Thâm quay đầu nhìn lại, thấy cái bóng khổng lồ dọc quảng trường kia, vẫn giữ tư thế như tượng đá, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Dường như phát giác điều gì, lúc Hứa Thâm quay lại quan sát, một đầu lâu trong bóng người khổng lồ, bốn con mắt đỏ ngầu, bỗng một con mắt chuyển động xuống, tựa như tượng đá sống lại, liếc nhìn sang.
Hứa Thâm vội quay đầu, không dám nhìn nữa.
"Nếu đó là Khư... ít nhất cũng phải cấp A..." Hứa Thâm âm thầm đề cao cảnh giác.
Nếu có hình thái thứ ba ở đây, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Có lẽ, có người phát hiện, nhưng không chọn ra tay?
Hay là, cho dù là hình thái thứ ba cũng không nhận ra được?
Hứa Thâm không có câu trả lời, chỉ đi theo trong đội ngũ tiến lên.
Đường rất xa, xe đi chậm chạp.
Đám người như đám tội phạm, dưới sự giám sát của người Mặc gia, đi theo sau đoàn xe.
"Tốt nhất là đừng ai tụt lại!"
Một thành viên Mặc gia nhìn thấy vài người đi chậm ở phía sau, cười lạnh nói: "Các ngươi không có thân phận nội thành, nếu bị lính tuần tra thấy sẽ bị coi là người nhập cư trái phép, trực tiếp chém giết hoặc bắt đi làm khổ sai ở nơi các ngươi không dám tưởng tượng đến, đến lúc đó ai cũng cứu không được đâu."
Nghe vậy, không ít người mặt tái mét, vội vàng đi sát theo.
Bên ngoài đường hầm lòng chảo là con đường vắng lặng, xung quanh chỉ có sông núi, không có kiến trúc, đi cả trăm dặm mới đến khu nội thành náo nhiệt.
Đám người lếch thếch đi theo, bị người hai bên đường chỉ trỏ, đi tới một trang viên nhà cao tầng rộng lớn.
Xe vừa dừng lại, phu nhân bước xuống, đang định nói gì thì bỗng có một giọng lạnh nhạt vang lên: "Mặc gia thật là lớn lối, chỉ có một thiếu gia chết mà bắt hết nhân viên chính phủ Bạch Nghĩ thành chúng ta, oai phong thật đấy!"
Mặt phu nhân biến sắc, nhìn về phía khu rừng nhỏ trước trang viên, ở đó xuất hiện một đội người.
Người cầm đầu cưỡi ngựa trắng, mặc bộ giáp bạc, dáng người cao gầy, đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt, nhưng giọng nói lãnh diễm thờ ơ cùng khí thế mạnh mẽ tỏa ra, khiến người không thể coi thường.
"Kiến Chúa?"
Mặt phu nhân biến sắc, nhìn thấy đội thân vệ đi bên cạnh.
Đối phương rõ ràng đi ra từ Khư Giới tầng thứ ba.
"Chỉ là một con đàn bà hèn của Mặc gia, cũng dám không coi ai ra gì vậy sao?" Kiến Chúa hờ hững nói.
Mặt phu nhân khó coi, nói: "Ngươi dám nhục mạ ta?"
"Nhục mạ thì sao?" Kiến Chúa bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt xanh như nước thu xuyên qua mặt nạ, như mũi hàn nhọn hoắt khiến phu nhân tái mét mặt.
"Nhục mạ ta là nhục mạ Mặc gia!" Phu nhân nghiến răng nói.
"Vậy xem Mặc gia có vì ngươi mà đứng ra không." Kiến Chúa lạnh nhạt nói: "Muốn động đến người của ta, gọi quân vương Mặc gia ra đây, đối diện nói chuyện với ta, bằng không thì cút đi cho xa, đừng làm bẩn mắt ta."
"Không cho phép ngươi nói mẹ ta như thế."
Cô bé trong xe sang trọng cũng bước xuống, ánh mắt non nớt bình tĩnh mang theo sự tức giận.
"Ồ? Mặc gia vẫn không từ bỏ ý định sao, cuộc thử nghiệm kia vẫn chưa dừng lại..." Kiến Chúa liếc bé gái, lạnh nhạt nói: "Vô lễ với bản vương, tội chết miễn, tội sống khó tha."
Khi nàng nói dứt lời, thân thể cô bé đột nhiên vang lên tiếng rắc rắc, hai chân bị uốn cong gãy.
Cô bé cắn răng, mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng không kêu đau.
"Đi thôi."
Kiến Chúa nhìn Uông Thành.
Uông Thành như được đại xá, vội vàng gật đầu, sau đó liếc nhìn phu nhân và cô bé, liền kêu gọi những thân vệ còn lại và người của phân cục Mẫu Hoàng, tiến đến bên cạnh Kiến Chúa.
Những người khác thấy có chỗ dựa liền vội vàng đi theo.
Đây chính là Kiến Chúa sao? Hứa Thâm đánh giá người mặc khôi giáp bạc, cảm thấy giọng của đối phương cực kỳ trẻ, không có cảm giác thâm trầm ung dung cao tuổi như người ngồi ở vị trí cao.
Kiến Chúa này hẳn là còn rất trẻ?
Kiến Chúa cưỡi bạch mã, quay người biến mất trong rừng cây.
Còn thân vệ thì ở lại, cùng Uông Thành đi theo rừng cây.
Hứa Thâm nhìn thấy Kiến Chúa dẫn đường ở trước đội thân vệ, tiếng vó ngựa vang lên trong trẻo.
Hắn im lặng đi trong đội ngũ, trong lòng có chút chấn động trước cảnh hôm nay, Mặc gia quyền thế có thể áp chế cả nửa Để thành, nhưng một mình Kiến Chúa xuất hiện cũng có thể dễ dàng lật trời.
Thực lực mới là nền tảng để muốn làm gì thì làm!
"Kiến Chúa, ngươi vượt biên giới."
Đột nhiên, một bóng người từ trong trang viên lao ra, đó là một người trung niên mặc bộ giáp trụ đen toàn thân.
Kiến Chúa đang cưỡi trên lưng bạch mã hơi khựng lại, thản nhiên nói: "Là các ngươi vượt biên giới, đám tiểu bối nhà các ngươi không biết dạy dỗ cho tốt, đừng có trút giận lên người khác. Dù Để thành bị bỏ hoang, cũng không phải là nơi để cho các ngươi làm càn."
Khi Kiến Chúa dừng lại, thân vệ phía sau vẫn tiếp tục tiến lên, xuyên qua cơ thể Kiến Chúa.
Rõ ràng, Kiến Chúa lúc này đang ở tầng sâu Khư Giới.
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, không dám nhìn thẳng, cũng cúi đầu đi theo đội ngũ bước đi, nhanh chóng đi lướt qua bên cạnh họ.
"Làm bậc cha mẹ, dù tình thế cấp bách cũng phải như thường thôi." Người trung niên bình tĩnh nói.
"Ta là lãnh tụ Để thành, thay thuộc hạ dạy dỗ nàng cũng là chuyện thường tình."
"Ngươi..."
Âm thanh dần đi xa, Hứa Thâm không nghe rõ nữa.
...
...
Một lúc lâu sau, theo chân đội thân vệ, bọn họ cuối cùng cũng đến được cửa ra vào tường cao.
Lúc này, Hứa Thâm nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, bóng dáng Kiến Chúa cưỡi ngựa đến, đi ngang qua Hứa Thâm.
Con bạch mã đội mũ giáp, nhưng dưới mũ giáp, đôi mắt lại có màu đỏ sẫm, hơi liếc nhìn chàng thiếu niên đi bên cạnh.
Chàng thiếu niên mặt mày lạnh tanh, cúi đầu bước tiếp.
"Con ngựa kia không phải là loại phàm tục..." Hứa Thâm thầm giật mình trong lòng.
Không phải nói là không có dạy kỹ thuật nuôi dưỡng Khư cấp cao à?
Con ngựa kia có thể đi vào tầng sâu Khư Giới, chắc chắn cũng là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Chờ trở lại Để thành, thân ảnh Kiến Chúa hiện rõ, nhìn mọi người trước mặt, thản nhiên nói: "Mặc gia đã hạ cờ, sẽ không dễ dàng bỏ qua, sau này có thể sẽ điều tra riêng từng người các ngươi, các ngươi tự cẩn thận chút. Nếu không liên quan đến việc này thì cũng đừng sợ hãi, bọn chúng cũng không dám tùy ý giết người ở Để thành."
Mặt mọi người nghiêm lại, vội vàng nói lời cảm tạ.
Kiến Chúa không nói thêm gì, cưỡi ngựa lao vào Khư Giới ngày càng cao, rời khỏi mặt đất, tựa như cưỡi Thiên Mã, biến mất trước mắt Hứa Thâm.
Uông Thành cùng các thân vệ khác ngồi trên xe đã được chuẩn bị sẵn ở đó, trở về khu Mẫu Hoàng.
Hứa Thâm cũng nhìn thấy xe của phân cục hắc quang ở bên cạnh, thấy cửa sổ một chiếc xe đang hạ xuống, Liễu cục đang cầm điếu thuốc trên tay, đưa tay ra ngoài cửa xe vẫy tay với đám người.
Cuối cùng cũng về đến nhà... Mọi người đều có cảm giác trút được gánh nặng, trái tim cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đi qua trung tâm thành phố, chuyến này trở về, lại có cảm giác không khí ở Để thành trở nên ngọt ngào hơn, có cảm giác như được bao bọc trong sự ấm áp.
Chỉ ở nơi này, có lẽ bọn họ mới có thể sống như một con người, có tôn nghiêm.
Các thế lực cũng lần lượt lên xe đến đón, trở về địa bàn của mình.
Hứa Thâm trước khi đi liếc nhìn Chu Viên Viên, từ ánh mắt Chu Viên Viên, Hứa Thâm hiểu được ý của nàng, biết sau khi trở về cục phải nhanh chóng đến Truy Quang hội một chuyến.
"Vừa rồi Kiến Chúa xuất hiện, nghe nói vụ săn giết đã xảy ra chuyện?"
Sở Bạch, Mục Tuyết, Hứa Thâm, Mỹ Nhã cùng lên xe Liễu Tích Xuyên, những người còn lại thì ngồi trên các xe khác.
"Ừm, nghe nói là thiếu gia Mặc gia dẫn đầu bọn ta vào Khư động đã chết ở bên trong." Sở Bạch trả lời.
"Xui xẻo vậy à?" Liễu Tích Xuyên cau mày, nói: "Các ngươi cũng vất vả rồi, Mặc gia sau này chắc sẽ điều tra chuyện này, đương nhiên, di tích hắc ám đã đóng lại rồi, trừ phi bọn chúng cho quân vương chui vào, nếu không cũng không tra ra được gì, nhiều nhất là tìm các ngươi lấy khẩu cung."
Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, quân vương có thể chui vào Khư động bất cứ lúc nào à?
Hắn biết rõ, quân vương là cách gọi hình thái thứ ba.
Đạt tới hình thái thứ hai, phải vượt qua cửa sinh tử, số lượng cực ít, đều là nhân vật có thể ngồi một phương mà xem xét tình hình.
Cả Để thành cộng lại, dù ở bên ngoài hay trong bóng tối, ước chừng cũng chỉ hơn mười vị.
Mà quân vương, hình như chỉ có Kiến Chúa.
Không gian linh quang đã có bốn quân vương rồi... Không biết bên trong có những quân vương Để thành nào khác không? Ánh mắt Hứa Thâm dao động.
"Cũng vất vả cho các ngươi rồi." Liễu Tích Xuyên nói với mọi người: "Đều là người một nhà cả, ta cũng không khách khí với các ngươi, thu hoạch được gì?"
"Ta thì vẫn ổn, 4 kiện Khư binh." Sở Bạch bình tĩnh nói.
Mục Tuyết liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta 3 kiện."
"Ta cũng 3 kiện." Hứa Thâm nói.
"Ta chỉ có hai kiện." Mỹ Nhã cười khổ nói: "Vẫn là nhờ đội trưởng Sở hỗ trợ, nếu không ta e là cũng không về được."
Ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế Lý Mỹ Na, sắc mặt có chút biến đổi.
Liễu Tích Xuyên quay đầu liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Thâm một lát, cười nói: "Xem ra các ngươi cũng đã đột phá hình thái thứ hai rồi?"
"Vừa mới qua thôi." Mục Tuyết bình tĩnh nói: "Trong chiến đấu bị dồn vào đường cùng, may mắn đột phá, nếu không ta cũng không về được."
Sở Bạch không nói gì, tình hình của hắn Liễu cục đã biết từ trước.
"Ta cũng vậy." Hứa Thâm lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Mục Tuyết liếc nhìn hắn, đúng là, lúc Hứa Thâm thay Cố Thu Phong dò đường, chưa từng thấy gặp nguy hiểm gì, nhưng Hứa Thâm lỡ lời lại để lộ, rõ ràng đã đột phá từ lâu, đồng thời còn thức tỉnh loại năng lực mới là cảm giác, nên mới có thể dò đường một cách vô sự.
Hứa Thâm cũng nhìn về phía Mục Tuyết, vậy thì ai là người lúc trước nói là đã sớm đột phá?
Hai người thu lại ánh mắt, hai bên đều ngầm hiểu.
Liễu Tích Xuyên cười nói: "Tốt tốt tốt, một lần lại có thêm ba vị hình thái thứ hai, lần này lão Vương biết được chắc là phải phấn khích mà nhảy dựng lên cho xem, cuối cùng hắn cũng có thể nghỉ hưu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận