Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 230: Quét sạch ( canh thứ nhất) (length: 9254)

Ngụy Ngôn con ngươi hơi co lại, có chút hãi hùng.
Hứa Thâm?
Ngụy Ngôn là người của cấp cao trong cục bí ẩn, khi hắn còn là đội trưởng của đội thứ hai, thì người trẻ tuổi trước mắt vẫn chỉ là một dân thường chưa từng tiếp xúc với Khư.
Bây giờ trong nháy mắt, đối phương thế mà đã cướp đoạt hết thảy của cục trưởng Liễu?
Hắn cơ hồ không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, tốc độ biến hóa này quá mức khoa trương.
"Về nhà ngủ ngon giấc, ăn uống đầy đủ vào."
Hứa Thâm lộ vẻ bình thản, nhẹ giọng nói: "Một tuần sau chuẩn bị nhận chức, tình hình nội bộ trong cục cũng cần phải dọn dẹp một chút, giải quyết hết những chướng ngại đời trước của ngươi, sự nhẫn nại, vân vân."
Ngụy Ngôn hoàn hồn, tâm trạng phức tạp, nhưng không hề lộ ra bên ngoài, vội vàng cúi đầu: "Thuộc hạ đã hiểu."
Cửa sổ xe chậm rãi khép lên, mấy vị giáo chủ Hồng Y đều lần lượt lên xe.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Ngụy Ngôn và những người khác, chiếc xe sang trọng điệu thấp nghênh ngang rời đi.
Ngày hôm sau.
Cục bí ẩn Khư đón một đợt thanh trừng lớn, tin tức cục trưởng Liễu gặp địch chiến vong truyền về, gây ra chấn động trong toàn cục.
Những người có chức vị cao trong các bộ ngành lớn khi biết được tin này, đều bắt đầu toan tính, vừa thương tiếc cục trưởng Liễu, vừa dòm ngó cái vị trí cục trưởng bỏ trống.
Một vị bộ trưởng bộ hậu cần, buổi sáng còn khóc than thương xót sự hi sinh của cục trưởng Liễu trong hội nghị, đến buổi chiều đã lái xe rời khỏi cục bí ẩn Khư, lộ tuyến hướng về trung tâm thành phố - Tuyết Cung của Chúa Tể.
Chỉ là, chiếc xe khi đi được nửa đường lại đột ngột mất kiểm soát, động cơ gào rú rồi đâm vào mấy người đi bộ trên đường, cuối cùng tông thẳng vào kiến trúc ven đường.
Đầu xe bị lõm vào, động cơ báo hỏng bốc khói, vị bộ trưởng bị kẹt cứng trong xe, chết ngay tại chỗ.
Vị bộ trưởng này vốn cũng là một Trảm Khư cấp sơ thái, nhưng đáng tiếc là không giữ được mạng.
Đêm đó.
Một vị bộ trưởng bộ văn bí lén mang một phần văn kiện ra khỏi cục, khi trở về đến nhà liền thấy vợ và con gái mình đều đang ngồi ở phòng khách tầng một biệt thự chờ mình.
Sao không lên lầu hai nghỉ ngơi?
Vị bộ trưởng hơi kinh ngạc, gọi vài tiếng, lại thấy hai mẹ con vẫn ngồi thẳng tắp như tượng, không hề quay đầu lại nhìn ông ta.
Đến khi bộ trưởng lại gần mới thấy, cả hai mẹ con đều bị dây thừng trói chặt, ánh mắt kinh hãi, không dám nhúc nhích, chỉ dám khi ông đến gần mới khẽ liếc mắt nhìn, phát ra cầu cứu.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Mấy bóng người từ trong bóng tối bước ra, mỉm cười nhìn bộ trưởng.
"Muốn đến tổng cục trong nội thành, hay đến Tuyết Cung?"
Người đàn ông trung niên dẫn đầu trông tao nhã nho nhã, nói: "Bộ trưởng Lưu, cà phê của khu Hắc Quang chúng tôi, ông không quen uống à?"
"Ngụy Ngôn..."
Bộ trưởng mặt mày vặn vẹo, ngoài sự giận dữ, còn có rất nhiều sợ hãi, thân thể run lẩy bẩy, không ngờ việc mình làm vẫn bị phát hiện.
"Sở tình báo, đều là người của ta..." Ngụy Ngôn khẽ nói: "Dưới mí mắt của ta, dù là một hạt bụi, các ngươi cũng đừng hòng mang ra khỏi cục."
Bộ trưởng Lưu toàn thân như mất hết sức lực, tê liệt xuống đất.
········· "Sao cục trưởng Liễu lại chết?"
"Ai đã giết ông ấy?"
Trong một biệt thự nào đó của cục, Triệu Thanh Miên vội chạy từ công ty đến, gấp gáp hỏi.
Sự việc xảy ra đột ngột, Sở Bạch đã gọi hắn đến, bàn bạc chuyện này.
"Tin tức là do sở tình báo báo về, hiện tại thư ký Lý Mỹ Na của cục trưởng Liễu cũng đã mất tích, chắc là cũng gặp nạn chung, chỉ có hài cốt của cục trưởng Liễu được đưa về..."
Sở Bạch ngồi trên ghế salon, hai tay đan vào nhau chống cằm, ánh mắt trầm ngâm: "Cục trưởng Liễu từ trước đến giờ ẩn giấu rất sâu, con cáo già này ngay cả ta còn nhìn không thấu, mặc dù ta đã sớm biết ông ấy là nhị thái, nhưng ta nghi ngờ, rất có thể ông ấy đã đạt tới nhị thái cực hạn, dù không phải, cũng có được sức mạnh cực kỳ cường hãn."
"Có thể giết được ông ấy, ít nhất cũng phải có ba đến năm người, trừ phi là phục kích ám sát!"
"Hài cốt đã được xác nhận là của cục trưởng Liễu chưa?" Triệu Thanh Miên vội hỏi, hắn theo Sở Bạch làm nhiệm vụ trong cục nhiều năm, cũng hiểu rõ về cục trưởng Liễu, người này luôn cho hắn cảm giác bình đạm, nhưng lại thâm sâu khó lường, khiến người ta phải dè chừng trong lòng.
"Ta tận mắt nhìn thấy rồi, đúng là ông ấy."
Sở Bạch ánh mắt trầm thấp: "Chết rất thảm, nội tạng đều bị móc rỗng, chỉ có tứ chi và đầu là còn miễn cưỡng nguyên vẹn."
"Bị Khư tấn công à?" Triệu Thanh Miên sắc mặt biến đổi, cục trưởng của cục bí ẩn Khư, người chuyên quản lý các vụ Khư Thú ở khu Hắc Quang, kết quả lại bị Khư săn giết?
Điều này quả thật có chút châm biếm.
"Nhìn có vẻ là thế, mà còn rất có thể là... Khư cấp A!" Sở Bạch trầm giọng nói: "Nếu chỉ là Khư cấp B, thì cục trưởng Liễu sẽ không đến nỗi ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, ta không tin ông ấy thân là cục trưởng lại không có Khư binh bảo mệnh, dù không có, ít nhất cũng phải tạo ra một chút động tĩnh, nhưng từ phía sở tình báo nghe ngóng được thì tại nơi cục trưởng Liễu hi sinh không có xảy ra động tĩnh gì lớn, hiện tại còn đang điều tra, ta cũng phái người ngầm đi điều tra, nhưng cũng không thu hoạch gì."
Triệu Thanh Miên trong lòng chùng xuống.
Khư cấp B đúng là không thể, trừ phi là mấy con, nhưng Khư cấp B cơ bản thuộc về cấp Lãnh Chúa, hiếm khi thấy chúng đi theo bầy đàn, mà thường có lãnh địa riêng, cũng có ý thức lãnh thổ rất mạnh.
Khư cấp B thông thường ít khi sẽ lang thang, trừ phi là thức ăn xung quanh hang ổ đều bị ăn hết.
"Nói vậy, khu Hắc Quang của chúng ta có một Khư cấp A đang lang thang?"
Triệu Thanh Miên cảm thấy bất an, Khư cấp A sẽ lang thang khắp nơi, có lẽ lúc này ngay ở bên cạnh bọn họ cũng chưa biết chừng.
Hơn nữa, Khư sẽ săn ăn những thứ ngon.
Đối với Khư mà nói, người nào có Khư lực càng mạnh, chính là đồ ăn càng ngon miệng.
Điều này bao gồm cả Khư và những người mạnh.
Việc cục trưởng Liễu bị Khư cấp A tập kích, có lẽ phần lớn cũng là do Khư đói bụng, bị Khư lực dồi dào tiềm ẩn trong người cục trưởng Liễu hấp dẫn.
"Còn có tình huống nào khác không?" Triệu Thanh Miên thấy Sở Bạch không trả lời, là một lão đồng đội tác chiến lâu năm, hắn lập tức nhìn ra Sở Bạch còn có tâm sự khác.
"Khó nói."
Sở Bạch trầm giọng nói: "Nguyên nhân cái chết của cục trưởng Liễu có lẽ là do Khư cấp A, nhưng sau khi ông ấy chết, phản ứng của trong cục lại có chút kỳ quái, cứ như là đã biết từ trước."
Triệu Thanh Miên liền giật mình, nói: "Ngươi nghi ngờ, trong cục có người ám hại cục trưởng Liễu?"
"Vị trí cục trưởng, ai cũng muốn ngồi, khó nói..."
Triệu Thanh Miên im lặng, đúng là vậy, lợi ích cám dỗ lòng người.
"Bây giờ cục trưởng Liễu chết rồi, đối với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội." Triệu Thanh Miên đột nhiên nhìn về phía Sở Bạch: "Ngươi đang trấn giữ khu Hắc Quang, là người có chiến lực mạnh nhất trong cục, hiện tại cục trưởng Liễu ngoài ý muốn hy sinh, ta thấy ngươi có thể tự đề cử lên Tuyết Cung, xin nhận chức cục trưởng, như vậy có cục bí ẩn Khư làm chỗ dựa, sau này công ty của chúng ta phát triển nhất định sẽ nhanh chóng bắt kịp những thế lực khác, độc chiếm mạch máu kinh tế của khu Hắc Quang!"
Nói đến đây, ánh mắt hắn rạng rỡ.
Sở Bạch khẽ gật đầu: "Ta đã phái người hành động, nhưng không thể do ta tự tiến cử, ta cần người khác tiến cử, nếu không mà nói, ngược lại khiến ta bị hiềm nghi."
Triệu Thanh Miên vỗ trán: "Vẫn là ngươi cẩn thận."
Bỗng nhiên.
Máy liên lạc của Sở Bạch vang lên.
Triệu Thanh Miên ánh mắt hơi lay động, có chút cúi đầu liền muốn ra khỏi phòng.
"Không cần." Sở Bạch giữ hắn lại, sau đó kết nối, trong máy bộ đàm truyền đến một tin tình báo.
Sở Bạch nghe mà hai mắt nheo lại.
Triệu Thanh Miên cũng đứng im tại chỗ, chờ người bên kia nói xong, thông tin ngắt máy.
"Tìm ra nguyên nhân cái chết của cục trưởng Liễu rồi?" Triệu Thanh Miên có chút kinh ngạc hỏi: "Tin tình báo có đáng tin không?"
"Là tiểu Lý trước đây ở đội ta, từng được ta cứu trong khi làm nhiệm vụ."
Sở Bạch không hề tránh mặt Triệu Thanh Miên, nói: "Về sau thấy nó cẩn thận tỉ mỉ, ta đưa nó ra khỏi đội ta, để nó làm việc bên sở tình báo, bây giờ là trưởng khoa của sở tình báo."
Triệu Thanh Miên liền giật mình, có chút kinh dị nhìn Sở Bạch.
Hắn vẫn nhớ rõ chuyện này, nhưng lúc đó hình như tiểu Lý kia bị Sở Bạch trách mắng rồi đá khỏi đội, chịu xử phạt, không ngờ, việc này lại có thể là nước cờ Sở Bạch đã sớm tính trước?
Ngay cả hắn cũng không biết rõ nội tình của chuyện này, một lúc, Triệu Thanh Miên càng thêm khâm phục người đàn ông trước mắt, cũng cảm thấy quyết định rời khỏi đội 1 để đi theo Sở Bạch là hoàn toàn chính xác.
"Đi thôi, qua đó một chuyến." Sở Bạch đứng dậy nói.
"Được." Triệu Thanh Miên lập tức chuẩn bị xuất phát.
"Khoan đã." Sở Bạch dừng lại, quay người đi về một gian phòng khác.
Không lâu sau, Sở Bạch vũ trang đầy đủ bước ra.
Triệu Thanh Miên nghi hoặc nhìn hắn.
"Cẩn thận một chút không bao giờ thừa." Sở Bạch nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận