Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 06: Đưa mắt nhìn (length: 9262)

"Xem ra không tìm nhầm người rồi, người mới à, cấp trên nói có một tên đặc biệt, chắc là ngươi phải không?"
Đặng Phong nhìn chàng trai bước ra từ cửa phòng, trông rất trẻ, vẫn còn vẻ mặt dân Vụ, rõ ràng là người mới đến.
Hứa Thâm mặt ngơ ngác, cũng quan sát thanh niên trước mặt.
Trên người mặc áo ngắn bó sát người màu đen, trước ngực có logo hình mũi kiếm, đã ướt đẫm mồ hôi, làm nổi bật đường cong cơ bắp vạm vỡ, xem ra mới từ sân huấn luyện đến.
"Ngươi là?"
"Ta tên Đặng Phong, cấp trên bảo ta dẫn ngươi đi mở khư nhãn, ngươi tên gì?"
"Hứa Thâm."
"Hứa Thâm đúng không, đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói." Đặng Phong nắm lấy cánh tay Hứa Thâm, nơi này không có đạo mù tác, việc quét dọn vệ sinh và sửa chữa thiết bị các thứ đều do ban hậu cần khoa phụ trách.
Dù sao, ở chỗ này nói chuyện bình thường sẽ dính đến Khư, để dân Vụ đến làm việc thì không tiện.
Hứa Thâm tùy ý hắn nắm tay, bước chân thăm dò đường đi, trông có vẻ cẩn trọng.
"Đợi lát nữa khi ngươi mở khư nhãn thì có thể nhìn thấy." Đặng Phong tính tình nóng nảy, nhất là sau khi mở khư nhãn, thoát khỏi đạo mù tác, đi lại rất nhanh, có thể tùy ý cảm nhận gió thổi qua người.
Giờ phút này, thấy đi chậm rãi, hắn cảm thấy khó chịu, nhưng nhân lúc đó, hắn đánh giá cậu trai bên cạnh, người mà cấp trên nói là đặc biệt. . . Nhìn bề ngoài thì không có gì đặc biệt cả.
Hắn nheo mắt lại, thử dùng khư nhãn dò xét.
Trong con ngươi đen của Hứa Thâm, thoáng qua một làn sương mù, con ngươi đen dường như nhạt màu đi một chút, có vẻ hư vô thất thần.
Dưới khư nhãn dò xét, Đặng Phong lập tức thấy được một cảnh tượng quỷ dị khiến mình rùng mình.
Trên người cậu trai này, lại lan tỏa một làn khư khí nồng đậm, phát ra mọi lúc, như oán khí của Ác Linh.
Khó trách, từ lúc mới lại gần cậu, hắn đã cảm thấy từng đợt lạnh lẽo không hiểu.
Đặng Phong hơi kinh ngạc, lập tức hiểu được lý do "đặc biệt" mà cấp trên nhắc tới là gì.
Hắn khống chế khư nhãn, dần bình tĩnh lại, đôi mắt cũng khôi phục màu đen, hắn bỗng thấy mình có chút câu nệ, thầm may mắn là đối phương bây giờ chưa nhìn thấy, nếu để cậu nhìn thấy mình thất thố, thì người "tiền bối" hơn mình vài tuổi như hắn sẽ mất mặt.
Hắn khẽ ho một tiếng, nói: "Ta ở ngay bên cạnh ngươi, ờ, phía bên kia là ký túc xá của ta, mà hình như mấy ngày nay ta không thấy ngươi, ngươi là hôm nay mới đến à?"
"Ta đến mấy ngày rồi." Hứa Thâm ngoan ngoãn đáp: "Chỉ là luôn ở trong phòng không ra ngoài."
"À... Cũng phải, nơi này không có đạo mù tác, đi lại của ngươi bất tiện, nhưng không sao, rất nhanh thôi ngươi sẽ thấy thế giới mới!" Đặng Phong cười nói.
Hắn nghĩ bất kỳ dân Vụ nào nghe tin này cũng đều sẽ thấy phấn khởi và chờ mong, trước đây hắn cũng thế, dù bị cuốn vào sự kiện Khư rất đau buồn, nhưng cũng bị tin này xoa dịu phần nào.
Đối với "nhìn thấy", là cả đời hướng tới của mọi dân Vụ.
Nhưng đáng tiếc, Đặng Phong phát hiện trên mặt Hứa Thâm lại không có chút vui mừng nào.
Cũng đúng... Chắc hẳn đã có người báo trước cho cậu rồi.
"Cái đó..."
Sau hơn mười phút, Hứa Thâm bỗng ngập ngừng mở miệng, hỏi: "Chúng ta cứ đi thẳng như vậy à?"
Đặng Phong ngớ người, nhìn bãi cỏ phía trước và tòa kiến trúc cuối bãi cỏ, nói: "Đúng vậy, bên đó là chỗ mở khư nhãn, có phải ngươi thấy hồi hộp không? Không sao, mở khư nhãn rất nhanh thôi, đi là đến."
Ta đâu chỉ hồi hộp. . . Hứa Thâm cảm giác hai chân cứng đờ, trong lòng có chút sụp đổ và sợ hãi, tại sao ở đây cũng có Khư, không phải mấy hôm trước cái đó vừa mới rời đi à. . .
Đặng Phong không hề biết, cậu ở lì trong phòng ba ngày không ra, không phải vì không có đạo mù tác.
"Chúng ta... có thể đi đường vòng không?"
Hứa Thâm cố gắng giữ cho giọng không run, nhỏ giọng thăm dò hỏi.
Ngay khi vừa dứt lời, cậu đã "nhìn thấy" một thứ bò rạp trên bãi cỏ, ướt sũng như con rết do hơn nghìn cái đầu người tạo thành, hơi vặn vẹo thân mình, quay về hướng cậu.
Hơn nghìn cái đầu trắng bệch với đôi mắt đỏ ngầu, dường như đang nhìn chằm chằm... vào cậu.
Ngươi chắc chắn muốn cứ thế đi thẳng qua đó sao?
Hứa Thâm âm thầm nuốt nước bọt, nghĩ đến cô gái trẻ tên Tô Nhã, không thể nhìn nó.
Không thể để nó biết mình thấy nó...
Đặng Phong: "?"
Đi đường vòng?
Rõ ràng có thể đi thẳng, sao ta lại phải đi đường vòng? ?
Đặng Phong khó hiểu nhìn cậu trai bên cạnh, vẻ mặt như muốn nói, có phải cậu bị bệnh nặng không?
"Ngươi muốn đi chỗ khác chơi hả?" Đặng Phong tìm cho Hứa Thâm một lý do, lắc đầu nói: "Sắp mở khư nhãn rồi, đợi khi nhìn thấy thì hãy đi chơi, sau này có khối cơ hội, mà sao ta có cảm giác ngươi chẳng mong đợi gì việc mở khư nhãn vậy?"
Hứa Thâm: ". . ."
Sợ hãi tột độ bóp nghẹt tim cậu, cậu nhất thời không nghĩ ra lý do gì, huống hồ, con khư kia dường như đã để ý đến cậu rồi, nếu cố tình đi đường vòng... có lẽ sẽ bị phát hiện?
Cậu thả lỏng cơ bắp toàn thân, cố gắng làm nhịp tim loạn xạ dần bình thường lại, biểu cảm vẫn là vẻ ngơ ngác, khiến đáy lòng cậu không khỏi thầm cảm ơn "Mẹ", người đã đồng hành với cậu ba tháng.
Chính trong hoàn cảnh này, cậu đã luyện được sự bình thản khi đối mặt với nỗi sợ.
"Không, ta rất mong, chúng ta nhanh đi thôi." Hứa Thâm vội nói: "Ta vừa nãy chỉ nghĩ con đường phía trước không dễ đi thôi..."
"Chỗ này chỉ là bãi cỏ, không phải bùn lầy, có người chuyên cắt tỉa, ngươi cứ yên tâm đi."
Đặng Phong chợt hiểu ra, cười nói: "Nơi chúng ta là Bí Cục Khư, dù nguy hiểm, nhưng đãi ngộ thì khỏi chê, cũng không như những nơi bên ngoài nhếch nhác, bẩn thỉu."
"Ừm ừm, vậy chúng ta đi thôi." Hứa Thâm liên tục gật đầu.
Thấy Hứa Thâm kích động và mong đợi, Đặng Phong mới cảm thấy đây mới là phản ứng của một cậu trai bình thường, hắn rất hài lòng, đỡ Hứa Thâm nhanh chân bước về phía trước.
Khi càng đến gần, cơ thể Hứa Thâm càng căng thẳng.
Cậu không ngừng lẩm nhẩm trong lòng, phải giữ tỉnh táo.
Đặng Phong không nhìn thấy, chứng tỏ nó không cùng chung mặt phẳng với mình, nó sẽ không tấn công mình.
Không sao, sẽ không có gì, chắc chắn sẽ không sao...
"Mẹ" nói đúng, bên ngoài thật quá nguy hiểm...
Nó còn đáng sợ hơn cả mẹ nữa...
Hứa Thâm ra vẻ hưng phấn và mong đợi, cơ bắp trên người cũng dần thả lỏng, nhưng vẫn có chút căng cứng, đặc biệt là khi con khư đi xuyên qua nửa thân thể của cậu.
Hơn nghìn cái đầu cùng cậu di chuyển và nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu có cảm giác như bị gai đâm vào lưng.
Hứa Thâm không dám quay đầu lại, chỉ một mực bước về phía trước.
Đặng Phong cảm giác, cậu trai lúc nãy còn cẩn thận thăm dò đường đi, đột nhiên đi nhanh hơn cả mình, quả nhiên, cái vẻ bình tĩnh trước đó chỉ là ngụy trang, đối với việc nhìn thấy, ai mà không phấn khởi được?
Rất nhanh, bọn họ đã đến cuối bãi cỏ.
"Chậm một chút, ở đây có bậc thang, đừng vội." Đặng Phong cười nói.
Hứa Thâm chậm rãi thả lỏng cơ thể, quả nhiên, không ở cùng mặt phẳng nên không tấn công mình.
Cậu yên tâm, gật đầu, theo Đặng Phong bước lên bậc thang, qua hành lang, đến trước một dãy nhà.
Bên ngoài tòa nhà được xây bằng gạch trắng, có hai tầng, chiếm diện tích rất lớn, ít nhất cũng bốn năm trăm mét vuông, trước cửa có viết năm chữ "Sở nghiên cứu Khư Thú".
Cửa không có ai canh gác, nơi này là khu vực bên trong Bộ Tác Chiến, được coi là một trong những nơi an toàn nhất trong toàn khu vực.
"Vương đại gia, vị này là người mới, tôi dẫn cậu ấy đến mở khư nhãn." Đặng Phong tiến lên, nói với ông lão đang dựa người ngủ trên ghế xích đu ở cửa.
"Khò khè... miệng... miệng... miệng..."
Tiếng ngáy của ông lão rất to.
Đặng Phong tỏ vẻ lúng túng, ho nhẹ một tiếng, nghi hoặc nói: "Ơ, sao Ly tỷ tỷ lại tới đây?"
"Hả? Đồ đen? Ở đâu?"
Ngay trong giấc ngủ say, ông lão bỗng giật mình tỉnh dậy, nhìn quanh, sau khi thấy trước mắt chỉ có hai cậu nhóc ngốc nghếch, mới hiểu mình bị trêu.
Nộ trừng Đặng Phong một cái, ông lão cầm lấy cây gậy bên cạnh, dữ dằn nói: "Lại là mày hả thằng nhóc, lần sau còn vậy nữa, ta đánh gãy cả ba chân chó của mày đấy, cút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận