Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 328: Pamela Hathaway ( canh thứ nhất) (length: 11976)

Một bóng hình trong suốt hiện lên bên cạnh Hứa Thâm.
"Tìm kiếm ký ức của nàng." Hứa Thâm nói.
Hạ Thông có chút bất đắc dĩ, lại là loại chuyện này... Quả nhiên là ngươi hiểu ta.
Bản thân hắn cũng thích nhìn trộm ký ức của người khác, loại cảm giác theo dõi này có thể cho hắn cảm nhận được một chút kích thích, làm quân vương mà nói, rất ít thứ có thể kích thích đến họ.
"Cái gì?"
Naselfini không nhìn thấy Hạ Thông, bị Hứa Thâm đột nhiên nói vậy thì ngẩn người.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền nhận ra đây có thể là một loại năng lực nào đó, kinh hãi liền muốn giải phóng Khư lực tự sát.
Đột nhiên, thân thể của nàng cứng đờ, rồi co giật nhẹ.
"Hả?"
Hứa Thâm thấy Khư lực trong người lão phụ kia bành trướng, có vẻ muốn tự sát, đối phương dường như đã nhận ra điều gì.
Hắn khẽ hừ một tiếng, Mặc vệ bên cạnh hắn bỗng dưng xuất hiện, nhoáng cái đã qua, một nhát thủ đao nhanh chóng chém vào gáy lão phụ, cắt đứt liên kết giữa xương cổ và dây thần kinh đại não, trực tiếp đánh ngất bà ta.
Đòn này nhìn thì là công kích vật lý, nhưng thực chất lại là mê hoặc tinh thần.
Rất nhanh, Hạ Thông hiện hình, không đợi hắn mở miệng, Hứa Thâm đã bảo hắn lấy luôn cả lão phụ bên cạnh.
Hạ Thông cũng không kén chọn, nhanh chóng giải quyết xong.
Có được hai phần ký ức, hắn đem ký ức hiển hiện trực tiếp cho Hứa Thâm.
Trong ký ức của hai người này, Hứa Thâm quả thật tìm được thông tin liên quan đến Kiến Chúa.
Không chỉ Naselfini, bà lão này cũng nhận biết Kiến Chúa.
Hơn nữa còn là Kiến Chúa của thời kỳ trước.
Kết hợp ký ức của hai người, một bức tranh xưa cũ hiện ra trước mắt Hứa Thâm...
...
...
40 năm trước, Nguyệt Quang trấn vẫn chỉ là một trấn nhỏ bình thường.
Bạch Nghĩ thành khi đó, còn được gọi là Dạ Thử thành.
Gia tộc Hathaway là gia tộc giàu có ở Nguyệt Quang trấn, tổ tiên từng là Bá tước nội thành, vào thời hai trăm năm trước ở nội thành vẫn còn chế độ Vương tước, cũng là thời kỳ tước vị đi đến suy vong cuối cùng.
Về sau, cùng với sự phát triển và đổi mới, chế độ tước vị kết thúc, thời đại mới mở ra.
Hathaway vốn là xuất thân quý tộc, từ đầu đến cuối giữ gìn vinh quang của tổ tiên, trong gia tộc vẫn giữ những nghi thức Bá tước của quý tộc, nhưng trùng hợp vào lúc Để thành mới trỗi dậy trào lưu mới dưới ảnh hưởng của Hội Hơi Nước, nhiều thứ mới lạ xuất hiện liên tiếp, văn hóa mới cũng theo đó ra đời.
Lễ nghi, quy tắc của thời đại trước dần bị gán cho các mác như "cứng nhắc", "kiêu ngạo", "bảo thủ", bị những người của thời đại mới bài xích và coi nhẹ.
Điều này cũng dẫn đến việc gia tộc Hathaway đang trên đà hưng thịnh trăm năm dần đi vào suy vong.
Khi lão phụ mới vào trang viên Hathaway, cũng vừa lúc gia tộc Hathaway đang từ thịnh chuyển suy.
Nàng từng chứng kiến cảnh huy hoàng của gia tộc Hathaway, trong trang viên ca hát nhảy múa, bởi vì trong gia tộc có mấy vị trưởng bối tham gia kinh doanh và chính sự, mỗi dịp lễ thọ, trang viên lại tấp nập danh môn hào khách.
Và đó cũng là khoảng thời gian bận rộn mệt nhọc nhất của đám người hầu hạ bọn họ.
Nhưng bận thì bận, đông đảo người hầu bao gồm lão phụ cũng đều cùng chung niềm vinh hạnh, cảm thấy vui mừng khi chủ nhân hưng thịnh.
Nàng cũng chứng kiến sự suy bại của gia tộc Hathaway, những người đòi nợ kéo đến, không chút nể nang mà đập bàn, nói năng hung hăng.
Cũng thấy chiếc đồng hồ Dove yêu thích nhất của phu nhân bị đem ra khỏi trang viên...
Lão phụ vốn là trẻ mồ côi, tầm bảy tám tuổi đã được nhận nuôi vào trang viên, hầu hạ thiếu gia tiểu thư, cũng làm bạn chơi, và vị tiểu thư mà nàng hầu hạ tên là Pamela Hathaway.
Tiểu thư Pamela từ nhỏ đã thông minh hơn người, lại hiền lành dịu dàng, nàng là con gái của Tam đương gia trong gia tộc.
Gia chủ đã lớn tuổi, có ba con trai hai con gái, hai cô con gái đều đã lấy chồng rời khỏi trang viên, lão tam là con út, bản tính tùy tiện, nghe nói vì trong lòng quá thiện lương mà kinh doanh thất bại.
Hai người con trai lớn và con trai thứ hai trên thì có con trưởng làm kinh doanh, con thứ hai tham chính, đều có tiền đồ hơn lão tam.
Sau khi Tam đương gia thất bại trong kinh doanh, liền chọn cách du lịch khắp nơi, mở mang tầm mắt, lâu ngày phiêu bạt bên ngoài.
Còn lão phụ thì luôn bên cạnh tiểu thư Pamela, đọc sách, học lễ nghi.
Trong quá trình hầu hạ, lão phụ thường kinh ngạc thán phục sự thông tuệ của tiểu thư Pamela, chuyện gì cũng chỉ cần nói qua một lần là có thể nhớ kỹ, sách vở khó hiểu thế nào cũng có thể đọc qua là hiểu ngay, ngộ tính cực cao.
Khi tiểu thư Pamela 12 tuổi, đại đương gia làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, kinh tế trong trang viên tuột dốc không phanh.
Đại đương gia ly hôn vợ cả, rồi cưới con gái một nhà phú thương khác, muốn gây dựng lại cơ đồ, nhưng sau đó cũng bặt vô âm tín, rất ít khi trở về trang viên.
Mỗi khi gia chủ nhắc đến đại đương gia, cũng chỉ nhíu mày thở dài.
Dần dần, đại đương gia trở thành cái tên cấm kỵ không được nhắc đến trong trang viên.
Không lâu sau đó, công việc của nhị đương gia cũng gặp rắc rối, nghe nói là vì không có tiền lo lót nên muốn tranh cử một chức vị liền bị người khác cướp mất, còn đắc tội cả người khác.
Vợ của nhị đương gia tương đối mạnh mẽ và ngang ngược, sau đó, khi lão phụ vô tình đi ngang qua phòng của họ, luôn nghe thấy tiếng Nhị phu nhân quát mắng và cãi nhau.
Cho dù là đêm khuya, trong trang viên yên tĩnh, chỉ có tiếng muỗi kêu ếch nhái, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được một vài lời Nhị phu nhân, dù nghe không rõ, nhưng tất cả người hầu đều hiểu được một điều, nhị đương gia lại bị dạy dỗ.
Nhị đương gia có hai con trai một con gái, nhưng hai cậu con trai đều nhu nhược, còn cô con gái thì thừa hưởng sự mạnh mẽ của mẹ, sau khi gả đi nghe nói cũng sống không được êm ấm, thường về trang viên nhà mẹ đẻ để than vãn, chê bai nhà chồng.
Trong số bốn đứa con của đại đương gia, có một người khá xuất sắc, nhận thầu công trình sửa cầu ở trấn, tạm thời đem lại một nguồn thu nhập cho gia tộc.
Trong quá trình chuyển đổi giữa hưng thịnh và suy bại như thế, số người hầu trong trang viên mỗi năm đều bị giảm biên chế.
Khi tiểu thư Pamela 15 tuổi, gia chủ qua đời trong sự tiếc thương.
Bệnh tim tái phát, đưa đến bệnh viện chậm 5 phút, chết trên đường.
Tam đương gia - cha của tiểu thư Pamela khi vội vàng trở về thì đã muộn một ngày, đến ngay cả lần cuối tiễn đưa cha cũng không kịp.
Đám tang do đại đương gia đứng ra tổ chức.
Không lâu sau đám tang, đại đương gia chọn cách phân chia tài sản, vì là con trưởng trong nhà, không có di chúc, hắn có quyền thừa kế mọi thứ.
Nhưng dưới sự tranh cãi của nhị đương gia và hai cô con gái đã xuất giá, cuối cùng phải đưa nhau ra công đường, không biết từ đâu họ lấy ra được một tờ di chúc.
Nhưng nội dung di chúc lại ghi rõ sẽ đưa trang viên cho tiểu thư Pamela.
Đáng tiếc, Tam đương gia tính tình mềm mỏng, cuối cùng chọn cách chia tài sản, dù trang viên vẫn được giữ lại, nhưng những thứ đồ có giá trị trong trang viên, đều bị đại đương gia và nhị đương gia, cũng như hai cô con gái đã xuất giá khuân đi không ít, gần như là sạch trơn.
Sau đó, toàn bộ trang viên chỉ còn lại gia đình của Tam đương gia.
Và lúc đó, tất cả người làm vườn trong trang viên đều bị đuổi việc, người hầu gái cũng vậy, chỉ giữ lại lão phụ đang làm quản gia, cùng một người quản gia khác.
Năm 16 tuổi, tiểu thư Pamela đã lựa chọn con đường kinh doanh.
Với trí tuệ của Pamela, kinh doanh nhanh chóng có hiệu quả, thu nhập của trang viên tăng lên nhanh chóng.
Những chiếc lá vàng úa, những cây cối không được chăm sóc, trước đây chỉ có một mình người quản gia dọn dẹp, giờ đây với thu nhập tăng cao, trang viên lại thuê người làm vườn mới.
Dần dần, trang viên từ chỗ hưng thịnh đến suy tàn lại một lần nữa hồi phục sắc thái.
Danh tiếng cũng tăng lên theo.
Năm 22 tuổi, trang viên đã hồi phục lại thời kỳ phồn hoa nhất.
Tiểu thư Pamela cũng trở thành một tài nữ, một phú thương được nhiều người trong trấn ngưỡng mộ.
Giữa lúc đó, đại đương gia, nhị đương gia cũng tìm mọi cách muốn chuyển về trang viên, tiểu thư Pamela cũng không từ chối, mà là xây một trang viên khác cho họ ở.
Năm 25 tuổi, tài sản của tiểu thư Pamela đã đủ mua cả trấn Nguyệt Quang này.
Nhưng lão phụ nhận thấy nụ cười trên gương mặt tiểu thư ngày càng ít đi, thường xuyên thức khuya bên bàn đọc sách, nụ cười vô tư trước kia dường như không thấy nữa.
Cho đến về sau.
Lão phụ nhìn thấy trong trang viên có thêm một đội tuần tra đặc biệt.
Nghe tiểu thư nói, những người này là người Trảm Khư.
Người Trảm Khư là gì?
Về sau, lão phụ tận mắt thấy Khư, mới hiểu thế nào là người Trảm Khư.
Cùng với việc trang viên ngày càng phát triển, lão phụ càng có nhiều người phải quản lý hơn, dần dần số lần gặp tiểu thư cũng không nhiều.
Nhưng mấy lần gặp sau này, lại cảm thấy tiểu thư như biến thành một người khác, trên mặt không còn chút ý cười nào.
Chỉ là lúc trò chuyện cùng tiểu thư, bà mới tìm thấy một chút cảm giác quen thuộc.
Cho đến một sự cố xảy ra.
Đại Khư tấn công trang viên.
Tiếng rên rỉ, tiếng kêu thảm thiết, vô số tôi tớ bị giết.
Tiểu thư Pamela đã xuất hiện lúc nguy nan, chém giết Đại Khư, trấn áp tất cả.
Cuối cùng, tiểu thư Pamela không chọn cách khôi phục lại trang viên, sau trận đại chiến thì biến mất.
Về sau một thời gian dài, thành phố đổi tên.
Lão phụ mới biết, tiểu thư đã thành thành chủ.
Thống trị cả thành phố!
Pamela cũng có danh xưng mới là — Kiến Chúa!
Sau khi trở thành thành chủ, tiểu thư Pamela không hề sửa sang lại trấn Nguyệt Quang vốn đã bị tổn thương nặng nề mà mặc kệ nó suy tàn, thậm chí không có chính sách cũng như trợ giúp về mặt kinh tế.
Dần dần, nơi đây lại có mấy lần Khư thú quấy phá, trấn cũng dần hoang tàn.
Gia tộc Hathaway hưng thịnh rồi lại suy tàn, trang viên Hathaway cũng trở thành một câu chuyện xa xưa, dần bị người đời lãng quên.
Hầu như không ai trong trấn biết được tiểu thư Pamela đã thành thành chủ.
Còn tưởng rằng hết thảy đều hủy ở trận Đại Khư tập kích kia.
Lại sau này, chính là lão phụ tự mình trải qua.
Nàng cùng vị tổng quản nhà Đô Thành Trảm Khư kia, nàng lựa chọn thay tiểu thư trông coi nơi đây.
Tổng quản nhà thì đi theo bên cạnh tiểu thư.
Mà trong trí nhớ của Naselfini.
Nàng bị vứt bỏ tại viện mồ côi.
Lúc ấy nàng còn nhỏ, tiểu thư Pamela mới khoảng hơn hai mươi tuổi.
Từng tới viện mồ côi, còn tự tay ôm nàng.
Về sau nàng một mực đi theo lão phụ, sinh hoạt, trưởng thành ở viện mồ côi, cho đến khi trở thành Trảm Khư người, mới có cơ hội đến bên cạnh Kiến Chúa.
. . .
. . .
"Nguyên lai đây chính là quá khứ của nàng. . ."
Đôi mắt Hứa Thâm chớp động.
Thông qua ký ức của lão phụ, hắn có cảm giác như đang xem phim phóng sự, xem hết hơn phân nửa cuộc đời thời thơ ấu của Pamela.
Bên trong còn có một số chuyện, bản thân lão phụ cũng đã quên, nhưng nàng đã thấy qua, những thứ này còn lưu lại ở chỗ sâu trong ký ức của nàng, bị Hạ Thông đào móc ra.
Cha của Pamela chết vào năm nàng 24 tuổi, nghe nói là vì nhớ mẹ nàng.
Thấy Pamela có thể một mình gánh vác mọi việc, biểu hiện xuất sắc, thế là chọn yên tâm rời đi.
Còn mẹ của Pamela tựa hồ đã mất khi nàng còn nhỏ, lão phụ còn chưa vào trang viên thì nàng đã qua đời.
Hơn hai mươi năm dài dằng dặc, cha nàng vẫn chọn tuẫn tình, cũng là một người si tình hiếm có.
Hứa Thâm suy tư, khẽ nhíu mày.
Bất kể là ký ức của lão phụ hay ký ức của Naselfini, đều không ghi lại "Quá khứ" Kiến Chúa trốn ở đâu.
Naselfini đồng hành cùng Kiến Chúa, vẫn luôn là thân thể hiện tại, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy thân thể tương lai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận