Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 235: Gặm ăn ( canh thứ nhất) (length: 9061)

Biện pháp tốt nhất để tồn tại, chính là thể hiện ra giá trị của mình.
Sở Bạch hiểu rõ đạo lý này, dù sao hắn cũng không muốn nghe kẻ vô dụng nói nhảm cầu xin tha thứ.
"Ngươi cảm thấy bên cạnh ta thiếu người à?"
Hứa Thâm nhìn xuống Sở Bạch, nói: "Bên cạnh ngươi hai người, chẳng lẽ không thể thay thế ngươi sao?"
Sở Bạch từ ánh mắt lạnh lùng của Hứa Thâm nhìn ra sát ý, sắc mặt khó coi, nói: "Hứa Thâm, chúng ta ngày xưa không thù không oán, nếu ta nhớ không nhầm, trước đây chính ta đã dẫn đội cứu ngươi từ tay Khư Thú, coi như ngươi không niệm chút tình nghĩa này, ít nhất cũng không cần đuổi tận giết tuyệt chứ?"
Hứa Thâm im lặng nhìn hắn, sau một hồi lâu nói: "Được, ta cho ngươi một cơ hội."
Đôi mắt Sở Bạch sáng lên.
"Giết hắn." Ánh mắt Hứa Thâm nhìn về phía Triệu Thanh Miên đang bị đè xuống đất phía sau hắn.
Sắc mặt Sở Bạch cứng lại, da mặt hơi co rút, cuối cùng chậm rãi run rẩy quay đầu lại.
Dưới đất, Triệu Thanh Miên cũng mở to hai mắt, đầu bị đè chặt dán trên mặt đất, giọng hắn khàn đi: "Ta, ta cũng nguyện ý hiệu trung, đừng giết ta!"
"Đáng tiếc ngươi đi theo nhầm người." Hứa Thâm thản nhiên nói.
Trong lòng Triệu Thanh Miên một trận cay đắng, trước đây lúc Hứa Thâm trở thành đại đội trưởng, hắn đề nghị sa thải, nếu tiếp tục ở lại đội 1, có lẽ đã là một khung cảnh khác rồi?
"Tiểu Triệu theo ta nhiều năm, là trợ thủ đắc lực của ta, ta trung thành với ngươi, bên người cũng cần người làm việc, có thể đổi người khác không?" Sở Bạch nghiến răng, quay đầu nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm liếc hắn một cái: "Ý của ngươi là muốn ngay dưới mắt ta, tiếp tục kéo bè kết phái?"
Lòng Sở Bạch lạnh giá, lập tức hiểu rõ sự việc không thể cứu vãn.
Hắn cắn răng, thân thể hơi run.
Hứa Thâm ra hiệu, Thạch Lôi thả lỏng người Sở Bạch.
Sở Bạch cúi đầu, chậm rãi bò dậy, cuối cùng xoay người, hướng Triệu Thanh Miên đi tới.
"Sở ca, đừng..." Triệu Thanh Miên trừng lớn mắt, trong mắt tràn ngập sợ hãi và không cam lòng.
Sở Bạch từng bước đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Thanh Miên.
Hai tay hắn bị Thạch Lôi đánh gãy, vẫn như dán trên da thịt nhão nhoét đung đưa, không thể ra tay.
Người chung quanh lùi ra, Triệu Thanh Miên giãy giụa từ dưới đất bò dậy, nhìn vào mắt Sở Bạch, hắn lập tức hiểu ra, không khỏi cười thảm.
"Xin lỗi, huynh đệ." Giọng Sở Bạch khàn khàn, trầm thấp nói.
Ánh mắt Triệu Thanh Miên lướt qua vai Sở Bạch, nhìn về phía Hứa Thâm và Thạch Lôi phía sau, giờ phút này, bọn hắn đã khó thoát khỏi số phận. "Vậy thì tới đi, để ta dùng mạng này, cuối cùng giúp ngươi một lần!" Trong lòng hắn bi thương nói.
"Được..."
Sở Bạch chỉ nói một chữ, không đợi Triệu Thanh Miên mở miệng lần nữa, bất thình lình hắn cúi đầu, miệng cắn xé hung hăng vào động mạch chủ nơi yết hầu của Triệu Thanh Miên.
Triệu Thanh Miên trừng to mắt, trong mắt tràn đầy đau đớn, muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng sự đau khổ trong mắt biến thành đắng chát, cùng chậm rãi thoải mái.
Máu tươi theo cổ hắn chảy xuống, hắn không lên tiếng, trong giáo đường chỉ còn tiếng Sở Bạch đang cắn xé vang vọng.
Rất nhanh, hơi thở của Triệu Thanh Miên tiêu tán, yết hầu bị cắn đứt.
Sở Bạch hất miệng, thân thể Triệu Thanh Miên kêu lên rồi ngã xuống, nằm trên mặt đất run rẩy, máu tươi từ yết hầu cốt tuôn ra, còn có từ trong miệng tràn ra.
Sở Bạch dùng đầu gối chống đất, chậm rãi đứng dậy, trên mặt dính đầy máu tươi. Hắn quay đầu nhìn Hứa Thâm, nói: "Bây giờ được chưa?"
Đỗ Minh và Thạch Lôi khẽ nhíu mày, đều nhìn về phía Hứa Thâm.
Ánh mắt Hứa Thâm bình tĩnh, dường như đã đoán trước được cảnh này, hắn nói: "Lại đây, để ta phong ngươi lên ngôi."
Trong lòng Sở Bạch thầm thở phào, kéo thân thể đầy thương tích tiến lên, đến trước mặt Hứa Thâm.
Trong lòng hắn do dự một chút, vẫn là dừng lại trước mặt Hứa Thâm, muốn quỳ xuống hành lễ. Nhưng Hứa Thâm đưa tay nâng người hắn lên.
Sở Bạch liền giật mình, đáy mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, đã thấy Hứa Thâm chậm rãi tới gần, môi khẽ động. Niềm vui trong đáy mắt Sở Bạch lập tức đông cứng lại, con ngươi hung hăng co vào, lộ ra vẻ kinh hãi.
Phụt một tiếng, thân thể Sở Bạch bị Hứa Thâm đẩy ra, ngã ngửa trên mặt đất, bụng đã rách toạc.
Mà Hứa Thâm đang nắm chặt trong tay một khối nội tạng, tựa như là gan.
"Xử lý đi." Giọng lãnh đạm từ miệng Hứa Thâm truyền đến.
Sở Bạch ngã trên mặt đất, trên mặt vẫn là vẻ kinh hãi khó tin.
Trong mắt người ngoài, có vẻ như hắn đang kinh ngạc vì Hứa Thâm đột nhiên ra tay giết mình.
Nhưng chỉ có Sở Bạch hiểu rõ, sự kinh hãi trong lòng đều là bởi vì câu nói của Hứa Thâm:
"Lúc ngươi giết Ma ma của ta, ta đều đã nhìn thấy, ngươi còn chút nữa giết ta...."
Trông thấy....
Sở Bạch cảm thấy trong đầu nhận phải đả kích cường liệt, người trẻ tuổi trước mắt, rốt cuộc là con người hay là Khư Thú?
Lúc đó rõ ràng chỉ là một Vụ dân, vậy mà hắn lại nói... hắn đã thấy?! Một thân ảnh khổng lồ che chắn hắn, nhìn chằm chằm Hứa Thâm, như một người khổng lồ bước đến, chính là Thạch Lôi.
Ngay sau đó, một bàn chân to lớn che kín toàn bộ tầm mắt của hắn.
Ầm!
Đầu Sở Bạch bị giẫm nát.
Thạch Lôi nhấc chân lên, kiểm tra một lượt, sau đó phất tay, bảo người kéo xác đi xử lý.
Đợi khi quay đầu, Thạch Lôi thấy khóe miệng Hứa Thâm dính chút máu, mà khối nội tạng trong tay hắn đã không cánh mà bay.
Thạch Lôi trong lòng một trận lạnh sống lưng, cúi đầu nói: "Giáo Hoàng, bây giờ Cục Khư Bí cơ bản đều nằm trong tay chúng ta, tùy thời có thể sắp xếp vị Ngụy Ngôn kia lên chức."
"Không vội, còn phải chờ Tuyết cung phê duyệt xuống đây, vừa hay ngày mai ta đến Tuyết cung trực ban, có thể biết tin trước." Hứa Thâm nói.
Dù sao Cục Khư Bí cũng là bộ phận dưới trướng Kiến Chúa, thay thế cục trưởng, cho dù lật lại thư nhượng bộ và tiến cử của Liễu cục trưởng, cũng cần phải thông qua sự phê duyệt của Kiến Chúa mới có thể "chính thức" nhậm chức.
"Nếu Kiến Chúa không phê duyệt thì sao?" Thạch Lôi hỏi.
"Vậy thì đổi thành người khác, đến khi được nàng phê duyệt mới thôi."
...
Rời khỏi giáo đường.
Hứa Thâm bảo Đỗ Minh sắp xếp hai con Khư Thú đưa đến địa điểm hắn chỉ định, không để hai người đi theo, trực tiếp trở về quảng trường Nham La.
Về đến nhà, Hứa Thâm đã thấy Hắc Tuyết đang đói đến leo lên trần nhà.
"Sao ngươi thích chơi trên tường vậy?" Hứa Thâm tiện tay đóng sập cửa lại.
Hắc Tuyết lập tức nhảy từ trần nhà xuống, thân hình cực kỳ nhẹ nhàng: "Đối với ta mà nói, đều là mặt đất bằng phẳng, vách tường chỉ là cách các ngươi gọi mà thôi."
Cũng phải... Hứa Thâm có chút cạn lời, không xoắn xuýt chuyện này nữa, nói: "Lát nữa đồ ăn sẽ mang đến, đói lắm rồi."
"Ừm ừm." Hắc Tuyết liên tục gật đầu, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
Hứa Thâm sờ đầu cô, thấy Mai Phù bên cạnh hơi trợn mắt, lập tức rút tay lại.
Biểu hiện của Hắc Tuyết bây giờ tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước, dù đói khát chờ đợi cả ngày, cũng không cáu giận.
Đây là một chuyển biến tốt.
Chẳng bao lâu, Khư Thú do Đỗ Minh sắp xếp đưa đến.
Trong Hắc Quang giáo cũng có nhà máy chăn nuôi Khư Thú, quy mô cũng gần bằng Truy Quang hội.
Hứa Thâm xuống lầu mang "đồ ăn" lên, khi Hắc Tuyết ăn, thì anh ở một bên luyện thử tu luyện.
Mặc Vệ xuất hiện bên cạnh Hứa Thâm, hấp thụ xong hai viên trái cây vàng, trong thân ảnh Mặc Vệ dường như có từng tia ánh sáng trong suốt màu bạc đang lưu động, trở nên có kết cấu hơn, tản ra khí tức hùng hậu hơn.
Hứa Thâm gọi ra mỏ neo sương mù, bên trong còn một quả táo vàng.
Đây là do phản nội quân đưa tới, trước đó anh không có gì để đối chiếu nên không dám mạo hiểm ăn.
Nhưng giờ mang ra kiểm nghiệm so sánh, mới biết là đồ thật, không pha trộn gì.
Hứa Thâm yên tâm giao cho Mặc Vệ ăn.
Rất nhanh, quả táo vàng này cũng bị Mặc Vệ hấp thụ, ánh sáng vàng kim nhảy lên trong thân thể, sau đó dần dần biến mất.
Lúc này Hứa Thâm nhắm mắt lại, tu luyện bí thuật Vụ Ẩn hành giả.
Thân ảnh Mặc Vệ vượt qua cửa sổ, đi trong hư không bên ngoài, chung quanh đều là sương mù, mà sương mù trước đây Hứa Thâm cảm thấy lạnh lẽo, giờ phút này đụng vào lại không có cảm giác gì, như thể mình đang mặc áo bông dày.
Mặc Vệ lững thững trong sương mù, không chút trở ngại, Hứa Thâm cảm giác cho dù Mặc Vệ đi trong sương mù lâu, cũng sẽ không bị ăn mòn.
Điều này hiển nhiên đã là một "nhà mạo hiểm" vô cùng đủ tiêu chuẩn.
"Hài tử."
Bỗng nhiên, trong sương mù truyền đến một tiếng gọi dịu dàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận