Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 49: Khư nơi phát ra (length: 10218)

Tô Sương, Tào Phi và Mặc Tiểu Tiểu cũng đều vội vàng rút kiếm, phải tiến sâu vào trung tâm sự việc, lúc nào cũng có thể sẽ chạm trán Khư, đến lúc đó mới rút kiếm thì có chút không kịp.
Hứa Thâm thấy vậy, cũng rút kiếm ra cầm trên tay.
Mặc dù hắn ngày nào cũng luyện rút kiếm chém, nhưng nồng độ Khư lực của bản thân hắn, cho dù chỉ vung kiếm bình thường thì lực sát thương cũng không yếu, huống chi trong đội ngũ còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu còn đeo kiếm, ngược lại có vẻ hơi phô trương, khiến người ta chú ý.
Hứa Thâm đứng trong đội hình, Mặc Tiểu Tiểu bên trái, Tô Sương bên phải, hai nàng đều biết Hứa Thâm là người mới thiếu kinh nghiệm chém Khư, dù Khư lực có mạnh mẽ đến đâu, gặp tập kích mà phản ứng không kịp thì cũng không ổn.
Tào Phi oán thầm về đãi ngộ của Hứa Thâm, cảm thấy vô cùng ghen tị.
Chu Dã chặt đứt đám cỏ dại ven đường và cành cây Khư, tránh va vào người phía sau, tìm con đường gần nhất tiến lên. Từ chỗ này có thể thấy sự hư ảo trong hiện thực, vượt qua cả con đường, xuyên thẳng qua vào một khu kiến trúc cũ kỹ thấp bé.
Còn có thể thấy Vụ dân đang nghỉ ngơi trong các công trình kiến trúc, có người đang tình chàng ý thiếp.
Trong thế giới giải trí khô khan của Vụ dân, dục vọng cơ bản là biện pháp giải khuây duy nhất.
Hứa Thâm nhìn thấy một vài cảnh không đứng đắn, mặt hơi đỏ lên.
Hắn vốn cho rằng hai cô gái bên cạnh cũng sẽ như vậy, nhưng liếc mắt sang thì thấy Tô Sương sắc mặt bình thường, dường như đã quen rồi, còn Mặc Tiểu Tiểu chỉ khẽ cau mày.
Quả nhiên kinh nghiệm chém Khư của ta vẫn còn quá ít… Hứa Thâm âm thầm cảm khái.
Chợt hắn cũng khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt tập trung.
Rừng rậm càng lúc càng sâu, theo việc không ngừng đi vào, cây Khư cũng càng lúc càng nhiều, mọi người lần lượt gia nhập vào đội mở đường, dọn dẹp một lối đi.
Hơn mười phút sau, khi ra khỏi rừng rậm, trước mặt mọi người là một hang động.
So với Khư động mà lần trước bọn họ gặp ở Sài Hổ bang, cửa hang này rõ ràng lớn hơn, nhưng xung quanh động đã được quản lý, không có cỏ dại.
Điều kỳ dị nhất là, ở lối vào hang động còn có mấy đôi giày dính máu.
Một chữ được khắc ở một bên cửa động:
Nhà.
Chu Dã khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cảnh trước mắt, nhìn qua mấy đôi giày, phát hiện không phải là giày tác chiến mà Hàn Ngọc và đồng đội thường mang, chỉ là giày dân thường bị nhiễm Khư lực.
"Lũ Khư này lại còn coi mình là loài người." Tào Phi cười khinh miệt khi nhìn thấy cảnh trước mắt.
Hứa Thâm thầm giật mình, hỏi: "Khư biết viết chữ sao?"
"Có con biết." Tô Sương chau mày quan sát xung quanh, giải thích với Hứa Thâm: "Có Khư coi mình là con người, nên sẽ bắt chước sinh hoạt của con người."
Hứa Thâm không khỏi nghĩ đến "Mẹ", lúc này trong lòng hắn hiện lên một câu hỏi: "Khư… rốt cuộc là gì?"
Mai Phù đang dạo bước ngay cửa động nghe vậy liền nhìn lại, cười hì hì nói: "Ngươi thật sự muốn biết sao?"
"Khư chính là Khư, là quái vật xâm nhập từ chiều sâu thế giới." Tô Sương lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sát khí, rõ ràng không muốn định nghĩa gì khác cho Khư, mà chỉ cho rằng Chém tuyệt quái vật mới là kết cục duy nhất của Khư!
Hứa Thâm có thể cảm nhận được sự thù hận của nàng, nhân viên chém Khư đều bị cuốn vào sự kiện Khư, phần lớn mất đi người thân, bản thân cũng chịu đựng đủ đau khổ khi chém Khư, bởi vậy cực kỳ căm hận Khư.
"Vấn đề này, luôn là thứ mà các giáo sư trong nội thành nghiên cứu, hiện nay tổng cộng có bốn loại thuyết pháp, bốn loại trường phái lập trường. Loại thứ nhất là đến từ tầng sâu Khư Giới, loại thứ hai là đến từ linh hồn con người nhiễu sóng sau khi chết, loại thứ ba là đến từ sự tụ tập cảm xúc tiêu cực của con người, còn loại thứ tư là không biết, phỏng đoán do một thứ gì đó kinh khủng tạo ra."
Mặc Tiểu Tiểu đưa ra câu trả lời cho Hứa Thâm, nói: "Biểu hiện hiện tại của Khư hoàn toàn phù hợp với ba loại đặc thù trên. Khư mà chúng ta nhìn thấy phần lớn đều có một bộ phận đặc điểm của con người, thậm chí còn ngụy trang thành một ai đó, giống như người đó biến hóa sau khi chết."
"Cho nên tình hình trước mắt cũng có thể hiểu là Khư trong động này vẫn đang bắt chước thói quen khi còn sống, chỉ là bọn chúng không biết mình đã chết và biến thành Khư."
Tô Sương không vui, hừ lạnh: "Vậy lúc chúng ăn thịt người, ít nhất chúng cũng phải nhận ra mình đang làm gì chứ, Khư tuyệt đối không phải người biến thành sau khi chết."
Mặc Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Khi biến thành Khư, một phần nhận thức sẽ bị vặn vẹo, giống như việc chúng ta ăn đồ, ngươi có cảm thấy mình phạm tội không? Ngươi ăn thịt heo, ăn rau củ, ngươi có thấy mình đang sát sinh không? Khư ăn thịt người cũng giống như chúng ta ăn rau củ vậy, đương nhiên, đối với Khư mà nói, những người Trảm Khư như chúng ta có thể là món thịt bò cực kỳ ngon miệng."
Nói đến đây, dường như cô thèm ăn, liếm môi: "Đợi lát nữa về ta muốn ăn một bữa thịt bò nướng."
Mọi người thấy bộ dạng của cô thì nghĩ thầm người này quả nhiên không bình thường, khi đang chém Khư còn có thời gian nhớ đến ăn gì.
Chu Dã nhìn động trước mắt một hồi, nói: "Được rồi, cũng nên tập trung tinh thần, Hàn Ngọc còn đang đợi chúng ta tiếp viện."
"Bọn ta nói chuyện phiếm ở đây lâu như vậy, bọn họ có lẽ đã xong đời rồi." Tào Phi không nhịn được chửi bậy, nhưng trong lời nói lại tỏ vẻ bất mãn với Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu.
"Trước khi vào, con Khư ở cửa động, không xử lý trước à?" Mặc Tiểu Tiểu hỏi.
Hứa Thâm giật mình, ở cửa động rõ ràng đang có Mai Phù đứng đó.
Mai Phù vẫn cười tươi, có vẻ không bị ảnh hưởng bởi những lời này.
Mấy người Chu Dã đều biến sắc, Tô Sương nheo mắt nhìn về phía cửa động, phát hiện mình không cảm nhận được bất cứ Khư nào, không khỏi quay đầu nhìn Mặc Tiểu Tiểu: "Ngươi nói đùa hay là nghiêm túc?"
"Đương nhiên là nghiêm túc." Mặc Tiểu Tiểu chắc chắn nói.
Hứa Thâm có chút cạn lời, cô lại mắc bệnh.
Thấy Chu đội và những người khác có vẻ căng thẳng, hắn cũng không biết nên nhắc nhở thế nào. Lúc này hắn cuối cùng đã hiểu vì sao đội chém Khư ở nội thành lại đá cô ra.
Đùa gì vậy, khi đang hành động chém Khư mà lại báo tin sai, đây chẳng khác nào đang nói chuyện ma trong Địa ngục.
Mặt Chu Dã biến sắc, cuối cùng vẫn cảm thấy thà tin rằng là có còn hơn là không, Khư lực toàn thân hắn ngưng tụ lại, hỏi Mặc Tiểu Tiểu: "Ở hướng nào?"
"Phía trên cửa động." Mặc Tiểu Tiểu thành thật nói.
Thân ảnh Chu Dã vụt một tiếng liền xông ra ngoài, trong nháy mắt chém tới, lưỡi kiếm chém lên vách đá ở cửa động, Khư lực khuấy động làm vỡ ra một lỗ lớn, đất đá rơi xuống ào ào.
Nhưng rõ ràng, hắn không chém trúng Khư, hay nói cách khác, nơi này vốn dĩ không có Khư.
Chu Dã lập tức hiểu ra, có chút tức giận nhìn về phía Mặc Tiểu Tiểu.
"Khư đã bị chém nát." Mặc Tiểu Tiểu nói.
Chu Dã tức giận đến mức muốn phun lửa, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén, dù sao lúc cấp trên phân công xuống thì đã báo trước, đối phương có chút vấn đề về thần kinh.
Không nên chấp nhặt với một người thần kinh làm gì.
"Chúng ta đi thôi!" Chu Dã cố đè nén cơn giận nói.
Tô Sương và Tào Phi đều có chút câm nín, liếc mắt nhìn Mặc Tiểu Tiểu, đi theo Chu đội vào trong.
Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vừa mới đi vào chưa bao lâu, Mặc Tiểu Tiểu đã nhắc nhở: "Bên trái có Khư."
Mọi người giật mình, ngay sau đó là cơn tức giận vô cớ. Chu Dã nhìn Tô Sương, nói: "Có không?"
Tô Sương nheo mắt nhìn, khẽ lắc đầu: "Không cảm nhận được."
"Được."
Chu Dã tiếp tục đi thẳng về phía trước, hắn quyết định vẫn theo phương thức làm nhiệm vụ như trước đây, coi Tô Sương là đôi mắt duy nhất là được, còn Mặc Tiểu Tiểu, mặc cho cô có chiến lực mạnh đến đâu, lời cô nói cứ coi như gió thoảng mây bay cho xong.
"Không xử lý sao?" Mặc Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi.
Hứa Thâm nhìn nơi đó trống rỗng, cũng nhận ra sự kìm nén tức giận của Chu đội với Mặc Tiểu Tiểu, lúc này hắn ghé tai nói nhỏ: "Đội trưởng bọn họ tự biết cách xử lý, chúng ta chỉ cần giúp đội trưởng giải quyết những đòn tấn công vào chúng ta là được rồi."
"Nhưng chúng ta rõ ràng nhìn thấy…"
"Vậy coi như không nhìn thấy đi."
"Vậy lỡ mà chúng tập kích thì sao?"
"Không sao, đội trưởng phản ứng nhanh lắm."
"Ờ, vậy hả?" Mặc Tiểu Tiểu tỏ vẻ hoài nghi.
Hứa Thâm suýt chút nữa thì nghẹn họng.
Theo việc đi vào ngày càng sâu, ánh sáng trong động càng lúc càng tối, mọi người lấy đèn pin ra soi, ánh sáng trong Khư Giới cũng trở nên mờ ảo, nhưng khi mấy cái đèn pin mạnh tụ lại một chỗ thì vẫn có thể soi sáng trong động.
Mọi người thận trọng tiến lên bảy tám phút, động cực kỳ tĩnh mịch, bọn họ không hề gặp Khư nào, chỉ là trên đường bị Mặc Tiểu Tiểu dọa cho một phen hết hồn.
Rất nhanh, mọi người thấy cuối hang.
Chóp mũi Hứa Thâm khẽ rung, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc và thân thuộc.
"Thối quá, y như đống cá ươn và thịt thối lên men vậy!" Tô Sương không nhịn được bịt mũi, dù đã trải qua không ít vụ chém Khư, cô vẫn bị mùi này kích thích sắp buồn nôn, ruột gan cuồn cuộn.
Có lẽ vì sự thông gió kém trong hang mà mùi này tích tụ lại đến mức gay mũi.
"Có phải đội trưởng Chu Dã không, mau đến giúp chúng tôi!"
Tiếng Hàn Ngọc kêu hoảng loạn vang lên trong động.
Mặt Chu Dã run lên, lập tức nói: "Nhanh lên!"
Mấy người vội vàng chạy đi, tới cuối hang, ánh đèn pin rọi tới, khung cảnh như địa ngục hiện ra trong bóng tối, mọi người khi thấy rõ thì đều mở to mắt, ánh mắt kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận