Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 342: Gặp lại Giang Nguyệt Ly ( canh thứ nhất) (length: 11684)

"Cái gì?"
Hứa Thâm khẽ giật mình, sắc mặt biến đổi: "Là ai?"
Số 2 cảm khái nói: "Hàn gia hành động thật nhanh, Giang gia quá bất cẩn, quân vương của bọn họ lại còn quá trẻ, vừa ấp ra một trong hai vị quân vương kia, hình như tên là Giang Trần Phong, có được tin tức tình báo do gián điệp Hàn gia cài cắm vào Giang gia, đơn thân rời khỏi Giang gia, sau đó bị chặn giết giữa đường!"
Hứa Thâm nghe vậy không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Không phải là Ly tỷ.
Hắn cau mày, nói: "Xem ra Hàn gia định được ăn cả ngã về không."
Số 2 gật đầu nói: "Không sai, ta đã nói, đã giương cung thì không thể rút tên, Hàn gia trước đây đã vì chủ mưu tiêu tốn nhiều tài nguyên, không thể lãng phí, huống chi hiện tại là thời kỳ Giang gia suy yếu nhất, nếu như chờ hai vị tân tấn quân vương này dần thích ứng và thuần thục về sau, ai biết bọn họ sẽ đạt tới cấp độ nào trong số các quân vương?"
Hứa Thâm gật đầu, hắn hiểu được cách làm của Hàn gia.
Chỉ có thể nói, quá quyết đoán.
Trước kia dự định chờ Giang gia này chết, ai ngờ lạc đà biến thành sư tử, muốn rút lui? Thân là thợ săn đỉnh cao, một khi để nó đi, khi nó lớn mạnh thì đó là một cuộc truy sát không ngừng nghỉ.
Nhân lúc đối phương chưa thuần thục vuốt nanh của mình, nhanh chóng đè chết nó, quá quyết đoán.
"Quân vương Giang gia vẫn lạc?"
Cũng đang hóng hớt trong không gian linh bí, đầu sói số 7 và số 5 đều có chút giật mình.
Số 8 cũng im lặng nghe, ngày thường ít khi online, nghe số 5 nói rằng hắn một mực tìm cách phục sinh người yêu, nhưng dạo gần đây như cũng bị động tĩnh trong thành hấp dẫn, liên tục lên mạng.
"Cái Giang gia này cũng quá sơ ý, lại để gián điệp xâm nhập vào nội bộ, sắp khai chiến mà còn có nội ứng, thế này thì đánh kiểu gì?"
Đầu sói không khỏi lên tiếng.
Số 2 thản nhiên nói: "Chuyện này bình thường thôi, trong Hàn gia cũng có gián điệp của Giang gia, hơn nữa địa vị gián điệp này rất cao, là quân cờ dùng ở thời khắc mấu chốt, gián điệp của Giang gia này cũng vậy, hình như là thúc bá hay trưởng bối gì đó của Giang Trần Phong kia, loại quân cờ bí mật này, đem ra dụ giết một vị quân vương cũng đáng. . ."
Đầu sói kinh ngạc, thúc bá của quân vương?
Không cần nghĩ cũng biết, quan hệ này quá thân thiết.
Huống chi quân vương kia cũng là nhân vật cốt cán trong danh sách dòng chính của Giang gia.
Tộc nhân cấp bậc này chọn phản bội gia tộc, làm gián điệp cho địch, thật khó phòng bị.
"Nếu là lão quân vương của Giang gia thì sẽ không dễ tin đối phương như thế, thậm chí sẽ nhanh chóng nhìn ra đối phương lộ chân ngựa, nhưng tân tấn quân vương này lại quá non. . ." Số 2 cười khẽ, trong lời nói lộ ra chút khinh miệt.
Hứa Thâm nhìn hai mắt của Số 2, tin tức đối phương quá kỹ càng, khó mà phán đoán được liệu có phải quân vương của Hàn gia không.
"Vậy bây giờ tình hình của Giang gia thế nào?" Hứa Thâm hỏi.
Số 2 đáp: "Đương nhiên là bi phẫn và tức giận rồi, gián điệp kia cũng đang bị tra tấn tàn khốc, còn việc trả thù thì, tạm thời vẫn chưa có động tĩnh, chắc là đang chờ vị quân vương kia thuần thục nắm giữ sức mạnh của mình, rồi tìm Hàn gia báo thù."
"Dù sao cũng chết một quân vương, Giang gia mà nhịn nhục thế này, thì cũng quá oan ức."
"Huống chi, lần này nhằm vào Giang gia không chỉ có Hàn gia, Hàn gia chỉ là người mở đường thôi, những gia tộc khác cũng đang chờ thời cơ, Giang gia mà không có chút phản ứng gì thì sao uy hiếp được những gia tộc khác."
"Đấu đá thật phức tạp." Đầu sói lắc đầu cảm thán.
"Giang gia thật khó, xem ra là một trong bảy đại gia tộc ở nội thành, cũng sống không dễ dàng gì. . ."
Giọng của số 5 bỗng trở nên mềm mại, âm thanh thiếu nữ: "Nói đi nói lại, ta cũng quá liều lĩnh rồi, dám đồng cảm với bảy đại gia tộc của nội thành, thật quá đáng. . ."
Số 2 không nhịn được cười, nói: "Sớm thôi Giang gia cũng chẳng còn là bảy đại gia tộc nữa đâu, lần này Giang gia khó khăn rồi, Hàn gia vốn đã sớm có năng lực nhổ cỏ Giang gia rồi, chỉ là muốn giảm bớt tổn thất của mình thôi, cứ từ từ chờ con hổ già này chết yếu đi thôi, hiện tại xem ra, Hàn gia sẽ sớm tổng tấn công. . ."
Hắn nhìn về phía Hứa Thâm, nói: "Số 10, lần này nước của Giang gia ngươi tốt nhất là đừng có dính vào, ta nói với ngươi lần cuối, coi như thêm ngươi thì cũng chỉ có thể hòa với Hàn gia, người nhắm vào Giang gia đâu chỉ có mỗi Hàn gia."
Hứa Thâm không đáp lời, im lặng.
Số 5 nghi ngờ nói: "Giang gia sao lại để mình rơi vào bước đường cùng này, cảm giác như đã đắc tội hết người xung quanh, thật quá kém cỏi trong đối nhân xử thế?"
"Ai mà biết được."
Số 2 lạnh nhạt nói: "Có lẽ là những gì Giang gia thể hiện ra, cộng thêm thế cờ của đối thủ là Hàn gia, mà Giang gia vẫn chưa có lá bài tẩy đủ mạnh để đối kháng, thế nên mới bị người nhòm ngó, nếu bây giờ Giang gia đột nhiên sinh ra năm vị quân vương, xem còn ai dám nói bọn họ đối nhân xử thế kém, đến lúc đó thì Hàn gia sẽ là kẻ bị cô lập tứ phía."
"Cái này. . ." Số 5 không cãi lại được.
"Kế hoạch của Hàn gia và những kẻ khác là muốn đoạt Khư binh của Giang gia, hay là gì khác?"
Hứa Thâm hỏi.
Số 2 đáp: "Quan trọng nhất đương nhiên là món Khư binh cấp Truyền Thuyết kia, Quỷ Nguyệt Thần Diện, tiếp đó là các loại tài nguyên, tin tức, và bí thuật của Giang gia nắm giữ, ngoài ra, bản đồ Khư hải mà Giang gia đã thăm dò được cũng là món đồ đáng giá, bản đồ Khư hải mà các đại gia tộc nắm giữ đều được tích lũy qua các thế hệ, từ lâu đã khai phá không gian không nhỏ, có khi trong đó còn ghi lại một vài nơi bí bảo nữa."
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ dao động, nhìn quả cầu ánh sáng của số 2, bên trên có nhiệm vụ giao dịch mà số 2 ban bố, một trong số đó chính là bản đồ Khư hải.
Từ ký ức của Kiến Chúa đỏ tươi, Hứa Thâm cũng đã có được một phần bản đồ Khư hải, đó là khu vực mà Kiến Chúa đã thăm dò.
Từ ký ức của nữ tử tóc xanh, Khư hải giống như thế giới tăm tối, ẩn giấu vô số nguy hiểm và bí bảo, cho nên một phần bản đồ ở đó là vô cùng trân quý.
Mà bản đồ đều do người thăm dò, những bản đồ đã có thông tin, ghi rõ những nơi nguy hiểm và những bí bảo đều là thứ vô cùng quý giá.
Rời khỏi không gian linh bí, Hứa Thâm tiếp tục tu luyện tại Quang Minh Điện.
Hắn cũng đang thuần thục và nghiên cứu phi phong đỏ tươi của Kiến Chúa.
Khư binh cấp Truyền Thuyết này có thêm sức mạnh và lực khúc xạ vô cùng lớn, phối hợp với năng lực của hắn lại không phù hợp.
Độ phối hợp khá thấp.
Mấy ngày sau.
Hứa Thâm đang tu luyện trong điện thì thấy một thân ảnh lặng lẽ đi xuyên vào trong điện.
Thân ảnh này không màng đến kiến trúc và tường vách, trực tiếp đi xuyên qua.
Khư trụ được chôn dưới tầng hai, tầng ba Khư giới cũng bị xuyên thấu.
Hứa Thâm đang luyện kiếm nhìn thấy mặt của đối phương, không khỏi ngẩn người, rồi kinh ngạc nói: "Ly tỷ?"
Giờ phút này, dáng hình uyển chuyển cẩn thận nghiêm túc đi tới kia chính là Giang Nguyệt Ly.
Hứa Thâm nhìn thấy đối phương, trong mắt có chút hoảng hốt, đây là người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi mở mắt.
Mấy năm không gặp, vẻ mặt của đối phương rõ ràng đã chín chắn hơn trước đây, toát lên vẻ lạnh nhạt và quyến rũ, rất có vẻ yêu dị.
Khi Hứa Thâm thấy đối phương, Giang Nguyệt Ly cũng chú ý đến Hứa Thâm, không khỏi giật mình.
Mặc dù sớm đã có đoán trước, nhưng tận mắt thấy thiếu niên ngày xưa bây giờ lại thành quân vương, vẫn có cảm giác không thể tin được.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt nàng lại trở về vẻ tự nhiên, trên mặt nở nụ cười, nói: "Thế mà thật là ngươi, ta còn nghi là có người trùng tên."
"Tên có thể trùng, nhưng mặt nạ của Ly tỷ là độc nhất vô nhị." Hứa Thâm cười nói.
Giang Nguyệt Ly hỏi: "Cái mặt nạ kia ngươi vẫn còn giữ à?"
"Đương nhiên."
Mặt nạ ở trong neo điểm, Hứa Thâm chỉ có thể chờ cơ hội tìm dịp quay về lấy ra.
Đến ngày hôm nay, cái mặt nạ đó cũng nên trả về với chủ.
Hứa Thâm không tham lam, tuy mặt nạ đã từng cứu hắn nhiều lần, nhưng dù gì thì cũng là đồ của đối phương.
"Cái mặt nạ kia trước kia có quyền trọng là 12, đối với Nhị thái mà nói, là cực phẩm Khư binh, nhưng về sau khi bị phá giải thì quyền trọng giảm xuống, tác dụng cũng không còn rõ ràng." Giang Nguyệt Ly lắc đầu nói.
"Nhưng vẫn rất hữu dụng." Hứa Thâm cười nói: "Bây giờ ta đã nâng nó lên lại thành 12 rồi."
Giang Nguyệt Ly khẽ giật mình, sau đó nhìn Hứa Thâm chằm chằm:
"Lá thư của ngươi ta đã nhận được, gia chủ đưa cho ta hơi muộn, hơn nữa gần đây trong gia tộc cũng nhiều việc, hôm nay đến gặp ngươi cũng là trốn đi, biết hành tung của ta chỉ có lão tổ tông."
Hứa Thâm gật đầu: "Tình hình của Giang gia ta cũng đã nghe, ngươi có tính toán gì? Tình cảnh của gia tộc các ngươi không tốt, nếu ngươi vẫn liều mạng vì gia tộc thì rất có thể chính mình cũng sẽ bị liên lụy."
"Nhưng dù sao thì đó cũng là gia tộc mình, không thể tránh được." Giang Nguyệt Ly sắc mặt bình tĩnh nói: "Ta tham gia kế hoạch ấp trong gia tộc, may mắn trở thành quân vương, nhưng đáng tiếc, vẫn không thay đổi được cục diện, lần này ta tới, là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện."
Hứa Thâm cũng không ngạc nhiên, khi nhìn thấy đối phương thì hắn đã đoán được mục đích của nàng.
"Giúp các ngươi Giang gia giải quyết Hàn gia à?"
Giải quyết... Giang Nguyệt Ly khẽ lắc đầu, nàng cũng nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra yêu cầu quá đáng như thế với Hứa Thâm: "Giúp bọn ta xử lý một vị quân vương của chúng thôi, đương nhiên không phải là để một mình ngươi giải quyết, ta và lão tổ tông cũng sẽ ra tay, ba đánh một, tình hình xấu nhất cũng là ba đánh hai, ngươi chỉ cần phối hợp với chúng ta, giúp chúng ta kiềm chế một người là được."
Nghĩ đến thông tin tình báo của số 2, Hứa Thâm hiểu được ý của Giang Nguyệt Ly và lão tổ tông của Giang gia.
Tự quân vương nhà mình chết rồi, đây là muốn dùng biện pháp tương tự báo thù.
"Nếu là ngươi mở miệng, vậy liền không có vấn đề." Hứa Thâm nói.
Giang Nguyệt Ly liền giật mình, không ngờ Hứa Thâm dễ dàng như vậy liền đáp ứng.
Cái này thế nhưng là xuất thủ đối phó quân vương... Nàng do dự một cái, thấp giọng nói: "Đa tạ, nghị hội bên kia, chúng ta sẽ bí mật, lần này ám sát hành động bản thân cũng cực kỳ ẩn nấp, sẽ không tiết lộ, nghị viện sẽ không đến tìm ngươi phiền phức."
"Không sao."
Hứa Thâm lắc đầu cười một tiếng: "Đã ngươi mở miệng, ta liền giúp ngươi, chuyện nghị hội bên kia để sau nói."
Trong mắt Giang Nguyệt Ly có chút nổi lên gợn sóng, nội tâm có một loại cảm giác kỳ lạ.
Nàng biết rõ Hứa Thâm trước mắt cũng đã thành quân vương, quân vương đều sẽ vứt bỏ một chút tình cảm vô dụng.
Quân vương biết phẫn nộ, sẽ bi thương, sẽ thương hại, nhưng duy chỉ sẽ không thật sự động tình.
Khi xung đột với lợi ích, thương hại và bi thương đều sẽ bị đè nén, biến thành tồn tại tuyệt đối lãnh khốc.
Nhưng Hứa Thâm thế mà dễ dàng như vậy đáp ứng nàng, là vì báo đáp ân tình trước đây?
Đối phương thế mà vẫn để ý điểm ân tình này?
Nàng không quá hiểu được.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh mà sâu thẳm của Hứa Thâm, Giang Nguyệt Ly nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên cảm thấy hành động lần này của mình có lẽ đã chọn sai.
Vút!
Đột nhiên một đạo tiếng xé gió cực nhanh đánh tới.
Trong nháy mắt phóng tới phía sau Giang Nguyệt Ly...
Bạn cần đăng nhập để bình luận