Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 335: Tâm chi lồng giam (length: 15675)

Là Hứa Thâm!
Chỉ là một đôi mắt, nhưng do trước đó không lâu từ "Hiện tại thân" bên kia truyền tin tới, nàng biết được tương lai phát sinh đủ loại sự việc.
Đối với sinh mệnh khác, thời gian là một đường thẳng kéo dài, tương lai là điều không biết.
Nhưng trong mắt nàng, đó lại là bức tranh toàn cảnh, nàng có thể thấy được tương lai cực kỳ xa xôi, trong khả năng của mình, nàng có thể tùy ý dừng lại ở bất cứ thời điểm nào.
Giờ phút này, khi nhìn thấy ánh mắt Hứa Thâm, sắc mặt Pamela lập tức thay đổi, nội tâm chấn động.
Nàng dừng lại ở quá khứ xa xăm như vậy, Hứa Thâm mà vẫn có thể tìm đến nàng?!
Vân vân.
Nàng chợt nhận ra điều gì đó, cảm giác bao quát xung quanh, ngay lập tức, sắc mặt nàng trở nên hơi khó coi.
Nàng không cách nào cảm nhận được hai thân còn lại của mình.
Nhìn ánh mắt băng lãnh tràn ngập sát ý kia, nàng lập tức hiểu.
Trong tương lai xa xôi, hai thân của mình đều bị giết… Ngay cả ý thức cũng không kịp truyền đi, có thể thấy rõ cái chết đột ngột thế nào.
Bất quá, với ký ức vượt qua thời không trước đó truyền tới, nàng đại khái cũng hiểu rõ các sự việc sẽ phát sinh trong tương lai.
Kẻ trước mắt là kẻ cướp đoạt tương lai của mình!
Mình trong tương lai khi đối mặt hắn sẽ bị giết.
Mà lúc này, hắn còn muốn vượt thời gian, từ tương lai mà đến chém giết!
Đây là năng lực gì?
Trong đầu Pamela vô số thông tin cuồn cuộn, rất nhanh hiện ra thông tin về đại chiến được truyền tới trước đây.
Trong đó có nữ tử tóc xanh… Trong thoáng chốc, tâm thần nàng bừng tỉnh.
Thì ra đây mới là năng lực thật sự của Hứa Thâm… Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, vốn tưởng rằng năng lực thời gian của mình đã đủ đáng sợ, không ngờ trên đời này còn có loại năng lực khoa trương như thế.
Nàng chăm chú nhìn đôi mắt trước mặt, cũng không hề che giấu sát ý của mình.
Có thể vượt qua thời gian dài đằng đẵng như vậy để thấy nàng, đã cực kỳ bất khả tư nghị, nàng không tin Hứa Thâm thật sự có thể giáng lâm tới đây.
Vậy loại năng lực này, thậm chí còn siêu việt cả thời gian.
Dù sao đến cả việc nàng xuyên thẳng qua đến không gian thời gian xa xưa như vậy cũng đã cực kỳ gian nan rồi.
Chính vì nắm giữ năng lực thời gian, nàng càng hiểu rõ độ khó trong đó.
Giờ phút này, cả hai nhìn nhau, sát ý lan tỏa, hai bên đều cảm nhận được tâm tư của đối phương.
Đây là một cuộc chiến một mất một còn, không hề có chỗ trống để lách.
Không ai muốn để đối phương sống sót, nếu không sẽ trở thành cái bóng ma vĩnh hằng.
Nhưng.
Hiện tại Pamela không cách nào trở về tương lai, đi giết Hứa Thâm.
Tương lai thân của nàng đều đã thua dưới tay Hứa Thâm, đủ để chứng minh sự đáng sợ của Hứa Thâm.
Muốn thay đổi sự thật rằng mình sẽ bị Hứa Thâm chém giết trong tương lai, chỉ có một cách, đó là từ vị trí hiện tại trong thời không này, xóa bỏ đối phương.
Nhưng dòng thời gian của Hứa Thâm hiện tại còn chưa triển khai.
Hứa Thâm ở thời điểm này còn chưa ra đời!
Nếu vậy, vậy chỉ có thể giết chết mẹ của Hứa Thâm!
Pamela trong nháy mắt nghĩ ra điều này, nếu giết chết mẹ Hứa Thâm, cũng có thể chặt đứt Hứa Thâm, trực tiếp công kích vào gốc rễ, khiến cho đối phương còn chưa sinh ra đã biến mất!
Nếu mẹ của Hứa Thâm lúc này còn là đứa bé, vậy sẽ giết chết bà ngoại của nó!
Tóm lại, tiêu diệt triệt để!
Chỉ là, muốn làm được điều này, cần phải điều tra trước đã.
Thông tin của Hứa Thâm có ghi trong Cục Bí Ẩn, thêm việc được tuyển làm thân vệ đều được điều tra, nhưng gia đình Hứa Thâm quá mức đơn giản, ghi chép chỉ là sơ sài một vài dòng, không ai để ý, cũng không ai chú tâm.
Cần phải phái người đi điều tra, truy vết.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Pamela đã phác thảo ra kế hoạch giết Hứa Thâm.
Mà lúc này.
Cách xa nhau vô số thời gian, Hứa Thâm cũng thấy được Pamela trước mặt.
Kiến Chúa!
Dù dáng vẻ Kiến Chúa lúc này có vẻ trẻ hơn chút, ánh mắt cũng ôn hòa hơn đôi chút, nhưng Hứa Thâm vẫn có thể nhìn ra, đây chính là Kiến Chúa trong tương lai coi trời bằng vung, coi thường chúng sinh.
Đây chính là quá khứ thân của nàng… Sát ý trong mắt Hứa Thâm trở nên mãnh liệt.
Nhưng hắn cảm nhận được, chỉ lướt mắt nhìn thôi, đã là giới hạn khả năng của mình.
Muốn giết Kiến Chúa ở thời điểm này, căn bản không thể!
Công kích của hắn không cách nào vượt tới nơi đây, lùi một vạn bước nói, dù thật vất vả mà vung kiếm được ở đây, có lẽ cũng sẽ cạn kiệt lực lượng.
Đến lúc đó lực chứa trong mũi kiếm, thậm chí người bình thường đều có thể né được.
Rõ ràng muốn giết người ở ngay trước mắt, nhưng Hứa Thâm lại không làm được gì.
Đành chấp nhận sao?
Hứa Thâm tuyệt không chấp nhận.
Đây chính là nguyên nhân hắn bộc phát giới hạn cũng muốn thử.
"Nếu như ngươi chỉ có thể thấy được ta, vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi được như nguyện rồi."
Lúc này, Pamela lên tiếng.
Cách nhau mấy chục năm thời không, tiếng nói của Pamela không cách nào truyền tới tai Hứa Thâm, bởi vì Hứa Thâm không có khả năng kéo tai xuyên qua thời không.
Nhưng Hứa Thâm qua đôi mắt, có thể thấy môi của đối phương, qua khẩu hình đọc hiểu được ý của đối phương.
"Cũng cảm ơn ngươi nhắc nhở ta, cho ta biết rõ, nhất định phải bóp chết ngươi, mà kể từ hôm nay, ta sẽ điều tra hết mọi thứ về ngươi, hết thảy người có liên quan tới ngươi, triệt để xóa khỏi khỏi thế giới này!"
"Để ngươi không cách nào giáng sinh!!"
Sát ý trong mắt Pamela cũng đáng sợ, việc nàng làm đủ loại chuyện ở dòng thời gian hiện tại, đều sẽ phản chiếu đến tương lai.
Một khi nàng xóa bỏ hết thảy liên quan đến Hứa Thâm, thời không trong tương lai sẽ vặn vẹo, hết thảy đều sẽ thay đổi theo.
Hứa Thâm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, từ tương lai qua.
Mà tương lai của nàng, sẽ quang minh vô hạn!
Thấy Pamela nói vậy, sát ý trong mắt Hứa Thâm khó mà kiềm chế.
Giết! Giết! Giết!
Sát niệm điên cuồng hình thành trong đầu Hứa Thâm, dù nội tâm có sự khâm phục nhất định với người phụ nữ trước mắt, nhưng lúc này lại không hề giữ lại chút nào mà muốn giết chết!
Nhưng, làm sao để giết chết ả?
Lực lượng không cách nào truyền tới quá khứ.
Cách nhau mấy chục năm thời không, đối phương ẩn nấp trong quá khứ, đơn giản là vô địch.
Nếu không nhờ năng lực đặc thù của hắn, đến cả tư cách dò xét chân thân ả cũng không có.
Hô!
Vô số ý nghĩ lao nhanh, khiến đại não Hứa Thâm gần như nổ tung, giây sau, lĩnh vực tăng phúc của toàn thân hắn đột ngột chuyển dời, một luồng sức mạnh từ hai mắt hắn bắn ra!
Vốn con ngươi đen láy, như bầu trời đêm sao giăng, như lưỡi dao ưng sói, chém diệt bóng tối.
Đã không cách nào giết ngươi, vậy để ngươi vĩnh viễn trầm luân!!
Lồng giam tâm linh!!
Trong khoảnh khắc, một luồng sức mạnh linh hồn khủng khiếp truyền đến.
Sức mạnh này dưới sự dẫn dắt chính xác và chuẩn xác, vượt qua dòng sông thời gian, lấy hai mắt của hắn làm cửa sổ, nhảy vọt tới, trong nháy mắt liền bao phủ lấy Pamela trước mặt!
Pamela chỉ cảm thấy đôi mắt của Hứa Thâm đột nhiên như sấm sét trong bầu trời đêm, càng như ánh sáng chói mắt, tựa như bị một ánh nhìn sắc như dao kinh hãi đến, toàn thân lông tơ đều dựng đứng trong khoảnh khắc!
Nhưng giây sau, một cảm giác như bị trọng chùy giáng vào, ý thức chính xác.
Ngay sau đó, xoáy nước hắc ám vô tận ập đến.
Nàng như rơi vào biển sâu, lại còn quay cuồng trời đất, không thể phân biệt phương hướng, một mực rơi xuống.
Cho đến khi rơi xuống chỗ sâu thẳm nhất của bóng tối.
Đột nhiên, tựa như rơi xuống một chiếc giường lớn mềm mại.
Nàng chợt tỉnh, mở mắt.
Ánh nắng chói mắt từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào.
Pamela ngẩn người.
Nơi này, là trang viên của mình?
Phòng của mình?
Pamela từ trên giường đứng lên, ngay lập tức nhìn thấy chiếc gương bên cạnh, hình ảnh phản chiếu trong gương là mình, đúng là hình dáng thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.
Nàng kinh nghi bất định, chẳng lẽ mọi chuyện lúc trước chỉ là ảo giác?
Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến hai tiếng gọi.
"Pamela muội muội, muội ở đó không?"
Ngoài kia là tiếng ngốc nghếch của hai con trai nhu nhược của nhị đương gia.
Lại tìm đến nàng để học cùng.
Pamela nghe thấy tiếng trẻ con quen thuộc này, có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh, cặp mắt đỏ tươi chứa đầy sát ý trong đầu lại nổi lên, khiến nàng giật mình tỉnh lại.
Vừa nãy không hề là ảo giác!
Vậy nơi này… Là ảo cảnh?!
Nàng cảnh giác lên, nhìn xung quanh, đồng thời cẩn thận cảm nhận cơ thể, lại phát hiện sức mạnh của mình dường như đã biến mất.
Nhưng sức mạnh của mình sẽ biến mất sao?
Nếu như nơi này là ảo cảnh, vậy… Nên để nó do mình làm chủ!
Trong khoảnh khắc, tóc Pamela mọc dài nhanh chóng, đôi mắt trở nên băng lãnh, không còn vẻ linh động của thời thiếu nữ, mà lại thêm sát ý lạnh lẽo và tư thái ngạo mạn.
"Pamela muội muội, muội sao vậy…"
Ngoài cửa sổ, hai con trai nhị đương gia đang ghé trên bậu cửa sổ, ngạc nhiên nhìn Pamela.
"Cút!"
Pamela vung tay, luồng sức mạnh khủng khiếp lướt qua, cắt đứt đầu hai thiếu niên kia.
Thế giới xung quanh xuất hiện vết nứt.
Ngay sau đó, phịch một tiếng vỡ vụn.
Ánh nắng ấm áp trước mắt, trang viên quen thuộc, tất cả đều tách rời vỡ tan, bóng tối từ các khe nứt tràn đến.
Pamela lại lần nữa rơi vào bóng tối.
Lần này trong bóng tối, có một cánh cửa.
Pamela ngưng thần dò xét một lúc, chậm rãi tiến tới, nắm tay, do dự một chút, chợt kéo cánh cửa ra.
Ngoài cửa lại là ánh nắng ấm áp.
Một con đường nhỏ dốc núi từ cửa trải dài về phía trước.
Hai bên là bóng râm rợp của rừng cây, gió nhẹ thổi đến, có thể ngửi được hương thơm của lá non trong rừng.
Pamela ngẩn ngơ, liền thấy cha mình đứng ở phía xa, quay đầu một vẻ kỳ lạ nhìn: “Còn ngẩn người làm gì, mau lên, về trễ coi chừng không có cơm ăn.” Pamela ngơ ngẩn.
Nàng cúi đầu nhìn mình.
Lúc này đây, thân thể nàng lại teo nhỏ lại thành hình dáng đứa trẻ bảy tám tuổi.
Nàng ngẩng đầu nhìn người cha trước mắt, khuôn mặt quen thuộc ấy gợi lên trong lòng nàng những ký ức và tình cảm đã chôn giấu bấy lâu.
Nước mắt nàng bỗng trào ra.
Nàng lao đến, ôm chầm lấy cha mình, ôm thật chặt.
"Sao vậy, hôm nay kỳ lạ thế, muốn ba ôm à? Con lớn vậy rồi, phải tự đi mới được chứ." Người cha ngạc nhiên nói, nhưng giọng vẫn rất dịu dàng, dù là đang dạy bảo nhưng vẫn ôm nàng vào lòng.
Pamela ôm thật lâu, rất lâu.
Nước mắt từ từ ngừng lại.
Nàng khẽ nói lời xin lỗi.
Giọng quá nhỏ, người cha không nghe thấy, nghiêng đầu hỏi: "Gì cơ?"
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh kinh khủng ập đến, thân thể người cha vỡ tan.
Trước khi chết, ông kinh ngạc nhìn con gái trước mắt, rồi lại thấy con gái biến thành Ác Ma, tóc dựng đứng, thân thể nhanh chóng biến đổi, trưởng thành.
Cùng lúc trưởng thành là đôi mắt chứa đựng nỗi đau, cũng dần trở nên điềm tĩnh, lạnh lùng, đến cuối cùng không còn chút cảm xúc nào.
"Con thật sự là Pamela à..." Người cha phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, thân thể hóa thành hai mảnh rơi xuống đất.
Đôi mắt Pamela không hề gợn sóng, nhìn xung quanh: "Đây là thủ đoạn của ngươi sao, vô dụng."
Nàng đưa tay vung lên, thế giới trước mắt lại bị xé nát.
Nhưng khi xé rách thế giới, dường như mất đi chỗ dựa, thân thể nàng lại rơi xuống.
Lần này, rơi xuống rất lâu.
Trong bóng tối vô biên, Pamela cảm thấy thời gian trôi qua rất nhiều năm.
Cho đến khi nàng không phân biệt được mình đang mở hay nhắm mắt.
Ánh sáng từ từ xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng thử chớp mắt, phát hiện ánh sáng lờ mờ cũng theo đó lóe lên.
Thế là nàng dần quen với việc mở mắt và nhắm mắt.
Cùng lúc đó, tiếng kêu ngạc nhiên vang lên bên tai: "Tỉnh rồi, nàng tỉnh rồi!"
Cảnh vật trước mắt Pamela dần trở nên rõ ràng.
Nàng thấy mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng.
Trong số đó, nàng còn thấy khuôn mặt quen thuộc, là phó đội trưởng vệ sĩ bên cạnh nàng trong tương lai, lão Khương, nhưng lúc này trông đối phương trẻ hơn rất nhiều, chỉ ở độ tuổi trung niên.
"Nàng tỉnh rồi, nhanh ghi chép."
Bên cạnh có bác sĩ khẽ thúc giục.
Pamela từ từ chống tay ngồi dậy, khó khăn nhìn quanh.
"Mau nằm xuống, thân thể cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục." Lão Khương vội vàng nói.
Pamela sầm mặt, giọng ra lệnh: "Đây là đâu?"
"Cô vừa bất tỉnh, nói hai em gái đều chết rồi, cô cũng muốn chết theo, suýt nữa đập vỡ đầu, may mà chúng tôi phát hiện kịp thời..." Lão Khương vội giải thích.
Pamela khẽ giật mình.
Nghĩ đến lời hắn nói "Hai em gái", con ngươi nàng lập tức co lại, hiểu ra.
Ánh mắt nàng nhìn xung quanh, muốn tìm đôi mắt đỏ ngầu kia.
"Hắn đâu, hắn ở đâu?!"
Nàng giận dữ hỏi.
Lão Khương nghi hoặc: "Cô nói ai?"
Pamela không để ý đến hắn nữa, mà đánh giá xung quanh, thấy ở cửa có một khe hở, có vẻ có thể nhìn trộm, nàng giận dữ nói: "Ngươi cho rằng như vậy là có thể nhốt ta sao?!"
"Nhanh lên, bệnh nhân đang kích động, mau tiêm thuốc an thần."
Bác sĩ bên cạnh vội nói.
Mấy người hợp sức muốn đè Pamela xuống giường.
Pamela liều mạng phản kháng, nhưng lần này sức mạnh của nàng không mạnh như tưởng tượng.
Nàng giận dữ và nhục nhã, đến khi bị tiêm thuốc an thần xong, trên mặt nàng mới lộ ra nụ cười dữ tợn: "Ta nhất định sẽ tìm ra ngươi!"
Nàng bất ngờ há miệng, cắn vào đầu lưỡi mình, cơn đau kích thích khiến thế giới trước mắt biến đổi.
Mọi thứ đều đang vặn vẹo.
Nàng nhắm mắt, bóng tối bao trùm.
Một lúc lâu sau.
Ánh sáng mới xuất hiện, nàng lập tức lao về phía ánh sáng.
Rất nhanh, nàng phát hiện mình đã trở về.
Về đến tầng thứ tư của Khư Giới.
Nàng đứng trong quán rượu Khư Giới, trước mắt là đôi mắt đỏ tươi của Hứa Thâm.
Nàng mỉm cười, biết rằng mình đã thắng.
"Chết!"
Nàng bỗng ra tay, trường thương từ nơi định vị trúng chiêu thức gọi ra, lao thẳng vào hai mắt Hứa Thâm.
Chính xác!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tựa như từ vô số không gian vọng lại, trở nên vặn vẹo, như tiếng gầm của quái vật.
Ngay sau đó, đôi mắt kia biến mất.
Trong hư không trở về như cũ.
Ánh mắt Pamela đầy vẻ lạnh lùng, thu trường thương lại, nàng nhất định phải lập tức thay đổi mọi thứ, tìm ra mẹ hoặc bà ngoại của Hứa Thâm, rồi chém giết bà ta!
Có như thế mới xóa sổ được Hứa Thâm của tương lai, khiến hắn tan biến!
Nghĩ vậy nàng liền hành động, trở về hiện thực.
Trong khách sạn, chàng trai và cô gái vẫn đợi ở đó, thấy Kiến Chúa đột nhiên xuất hiện, họ ngạc nhiên rồi vội cúi đầu.
"Điện hạ..."
"Đi, đến Hắc Quang khu, không, Hắc Quang khu chỉ là trọng điểm, phạm vi là toàn thành!"
Ánh mắt Pamela băng lãnh, nói: "Tìm người họ Hứa, bất kể là ai họ Hứa đều phải giết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận