Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 133: Động thủ (length: 11630)
Hứa Thâm sắc mặt khó coi, Ly tỷ sẽ bị tàn sát?
Hắn mang ơn mặt nạ, hai lần cứu mạng, còn chưa có cơ hội báo đáp.
"Ngươi tốt nhất đừng có giả vờ ngớ ngẩn." Liễu Tích Xuyên lo lắng Hứa Thâm xúc động, tức giận nói: "Cho dù ngươi cũng học theo nha đầu kia, nhiều nhất cũng chỉ là cùng đi chịu chết mà thôi, không có ý nghĩa gì."
Hứa Thâm im lặng.
"Ở lại trong cục, ngươi còn có tương lai tươi sáng, với thực lực hiện tại của ngươi, chỉ cần sau này khi làm nhiệm vụ cẩn thận chút, sống đến tuổi lão Vương không có vấn đề gì."
Liễu Tích Xuyên nói với Hứa Thâm: "Ta biết ngươi sẽ khó chịu, nhưng trên đời này luôn có một số chuyện mà chúng ta không thể nào thay đổi được, và ngươi nhất định phải chấp nhận, đó chính là trưởng thành."
"Không phải cứ chuyện gì, hễ nổi giận là có thể thay đổi, phẫn nộ mãi mãi không giải quyết được vấn đề, mà chỉ sẽ bị người khác bắt lấy cơ hội xử lý ngươi."
Hứa Thâm nhìn Liễu cục, nói: "Cục trưởng, ngươi cũng không giúp được Ly tỷ sao?"
Sắc mặt Liễu Tích Xuyên biến đổi, sau một hồi im lặng, nói: "Ta cũng bất lực, mặc dù Khư bí cục của chúng ta là thế lực chính thống, có chỗ dựa trong nội thành, nhưng chuyện này liên quan đến tranh chấp giữa các gia tộc lớn, không đủ lợi ích thì không ai dám nhúng tay vào, trừ phi là một số kẻ ngu manh động."
Lợi ích... Hứa Thâm khẽ siết nắm đấm, nhưng rất nhanh lại thả ra, hắn hiểu rõ Liễu cục nói thật, thực tế tàn khốc là như vậy, hắn vào nội thành cũng không thể giúp được gì, dù sao với tình hình hiện tại của hắn, đối với nội thành còn hoàn toàn không biết gì, cùng lắm thì đi làm một chân chạy, nhưng hắn lại có thể giải quyết được mấy người?
Nếu như có thể bước vào hình thái thứ ba...
Ánh mắt Hứa Thâm hơi lóe lên.
Từ khi bước vào hình thái thứ hai, hắn vẫn chưa từng nghe nói đến việc, làm thế nào để tiến vào hình thái thứ ba.
Mà vấn đề này, không thích hợp hỏi ở thế giới Linh Quang, vậy cũng chỉ có thể hỏi cục trưởng hoặc Truy Quang hội.
"Tuy lần này ngươi lập công lớn, nhưng nếu ngươi muốn xin về hưu, ta sẽ không duyệt." Liễu Tích Xuyên đứng dậy, đi đến trước mặt Hứa Thâm, vỗ vai hắn.
Lời nói thấm thía: "Ngươi còn trẻ, phải biết trân trọng tương lai của mình, đừng để đến lúc mình bất lực lại cố sống cố chết muốn bảo vệ mọi thứ, như thế sẽ chỉ cùng nhau hủy diệt."
Nhưng có một số thứ bỏ lỡ rồi, thì sẽ vĩnh viễn lỡ mất... Hứa Thâm im lặng một lát, rồi nói: "Ta hiểu rồi, cục trưởng."
Liễu Tích Xuyên thấy Hứa Thâm nghe lời khuyên, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hiểu được là tốt rồi, đừng học theo cái con bé chỉ toàn cơ bắp kia, kể từ hôm nay, Sở Bạch sẽ ngồi trấn trong cục, thay thế vị trí của lão Vương, còn ngươi sẽ làm đội trưởng đội một, quay đầu lại ta sẽ điều thêm một số người có ích sang đội một, một số nhiệm vụ nhỏ cố gắng đừng để ngươi tự mình ra tay."
"Về đãi ngộ, ngươi và Sở Bạch đều như nhau, từ giờ trong cục sẽ dựa vào hai người các ngươi trấn thủ, sinh tử của trăm vạn con dân khu Hắc Quang, đều phó thác cả vào tay các ngươi!"
Sở Bạch khẽ gật đầu, kết quả này hắn đã sớm biết trước khi đến rồi.
Hứa Thâm nói: "Cục trưởng, ta muốn điều những người ban đầu của đội 2 sang đội một, bọn họ đều là đội viên cũ, ta tương đối quen thuộc."
"Được." Liễu Tích Xuyên không hề suy nghĩ mà đồng ý.
"Không có gì thì ta xin phép đi trước." Sở Bạch nói với Liễu Tích Xuyên.
Hứa Thâm nói: "Ta cũng vậy."
"Được, các ngươi cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi." Liễu Tích Xuyên cũng không giữ lại thêm.
Đợi hai người rời đi, theo cánh cửa ban công đóng lại, Liễu Tích Xuyên trở về ghế ngồi.
Mỹ Nhã do dự một chút, rồi nói: "Cục trưởng, chuyện của ta..."
"Lần này cô thể hiện không tệ, nhưng chuyện của cô ta cần cân nhắc thêm." Liễu Tích Xuyên khôi phục vẻ lạnh lùng.
Mỹ Nhã cắn môi, muốn nói lại thôi, nhưng dường như lại có chút e dè, cuối cùng liếc nhìn Lý Mỹ Na bên cạnh, ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Mỹ Na khẽ lắc đầu, Mỹ Nhã như bị dội nước lạnh, cúi đầu nói: "Vậy tôi xin phép về trước."
"Ừ, đi đi."
Liễu Tích Xuyên bình thản đáp.
Đợi Mỹ Nhã lui ra, Lý Mỹ Na khẽ nói: "Lần này mất đi không ít người, số lượng Khư binh mà những người khác nộp lên có vẻ hơi ít."
"Chắc chắn có người nuốt riêng, nhưng không sao cả, Khư binh này bọn chúng không dại gì mang đi bán, chắc chắn là giữ lại dùng." Liễu Tích Xuyên ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, đôi mắt thâm trầm, nói: "Chỉ cần bọn chúng còn giữ lại dùng, coi như là vì cục làm việc, không nộp lên cũng không khác gì."
Lý Mỹ Na gật đầu, nói: "Chuyện của Hứa Thâm ở Truy Quang hội, chúng ta không đồng ý lựa chọn của hắn chứ?"
"Không vội." Liễu Tích Xuyên không hề biểu cảm.
...
...
"Chúc mừng."
Theo phòng làm việc của cục trưởng đi ra, Hứa Thâm cùng Sở Bạch theo bậc thang ra khỏi Khư bí cục, đến lúc sắp mỗi người đi một ngả, Sở Bạch nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm nói: "Ngươi cũng vậy, chúc mừng."
Sở Bạch nhìn Hứa Thâm, nói: "Ta cũng biết một chút chuyện của Giang gia, nhưng ta khuyên ngươi đừng đi vào vũng nước đục này."
"Ồ?" Hứa Thâm nghi ngờ hỏi: "Ngươi và Mục Tuyết có vẻ cũng biết không ít."
"Dù sao thì chúng ta cũng làm đội trưởng thê đội thứ nhất lâu hơn ngươi, khi nào ngươi nhậm chức, có thể vào cơ sở dữ liệu của cục xem tùy ý, có một số tài liệu chỉ đội trưởng mới được xem."
Sở Bạch cười nói: "Mặc dù chúng ta ở Để thành, nhưng Khư bí cục chung quy là thế lực chính thống, trong tài liệu có không ít giới thiệu về nội thành, tuy khá dễ hiểu, nhưng cũng đủ để chúng ta nắm được."
Hứa Thâm hiểu ra, nói: "Đa tạ."
"Cục trưởng nói đúng." Sở Bạch vỗ vai Hứa Thâm, nói: "Sống sót đã là một chuyện khó khăn rồi, đừng tùy tiện đi tìm cái chết."
Nói xong, hắn liền quay người rời đi.
Hứa Thâm nhìn theo bóng lưng hắn, rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau cũng quay người đi.
Trở về trang viên đại bản doanh của đội 2.
Hứa Thâm thấy Mục Tuyết cùng Cố Thu Phong, La Hoa.
Tiểu đội năm người ngày trước, giờ chỉ còn lại bốn.
Hứa Thâm mới vừa mất đi đội trưởng Chu Dã không lâu, không ngờ hôm nay đảo mắt lại mất thêm một đội viên mạnh mẽ, vận mệnh của những người Trảm Khư dễ tan vỡ đến vậy, khiến trong lòng hắn một loại ý niệm nào đó không ngừng trỗi dậy, như muốn lan rộng ra.
"Hứa Thâm, Mục tỷ nói cô ấy muốn về hưu rồi?" Cố Thu Phong và La Hoa thấy Hứa Thâm về thì vội hỏi.
Hứa Thâm nhìn Mục Tuyết, khẽ gật đầu.
Mục Tuyết nhìn vẻ mặt của Hứa Thâm, cũng đã hiểu Hứa Thâm đã đưa ra lựa chọn, đáy mắt cô thoáng qua vẻ giễu cợt, hờ hững nói: "Lựa chọn của ngươi là đúng, sống sót mới là quan trọng nhất."
"Hy vọng có cơ hội chúng ta lại gặp nhau." Hứa Thâm nhìn cô.
"Gặp nhau ở nội thành hay Để thành?" Mục Tuyết hỏi ngược lại một câu, chợt lại cười, rồi quay người lên lầu.
Hiển nhiên, dưới con mắt của cô, Hứa Thâm chỉ nói khách sáo thôi.
Điều này khiến cô không tránh khỏi có chút thất vọng, Tiểu Ly đúng là quá si tình, dù tiềm năng của Hứa Thâm không tệ, cũng trưởng thành rất nhanh, nhưng người không có tâm, dù tốt cũng vô dụng.
Mặt nạ kia coi như là cho không rồi.
Hứa Thâm nhìn theo bóng lưng Mục Tuyết lên lầu, im lặng không nói, không có phản ứng gì.
"Cái gì mà Để thành với nội thành?" Cố Thu Phong ngơ ngác hỏi.
La Hoa nghi ngờ: "Mục đội chắc là muốn về hưu đi nội thành?"
"Mục tỷ muốn chuyển đi sao?" Cố Thu Phong có chút kinh hỉ, thay Mục Tuyết cảm thấy cao hứng, nhưng rất nhanh lại nhớ lại cảm giác khi nãy, mặt lại nhăn nhó xuống, hỏi: "Có phải thân phận hộ tịch chuyển đến nội thành, vậy Mặc gia sẽ không ức hiếp chúng ta nữa không?"
"Có lẽ vậy."
...
...
Sau khi rời trang viên, Hứa Thâm quay lại quảng trường Nham La.
Vừa về tới nơi, Trương Lệ Dao đã tìm đến, đến chúc mừng Hứa Thâm.
Ngoài ra, còn đưa đến không ít quà tặng từ các nhà giàu.
Trong đó, không ít người là các nhà giàu có trong danh sách được bảo hộ, còn có một số nằm ngoài danh sách, là quà tặng từ các xí nghiệp lớn vượt khu.
"Nghe tin đại nhân bình an trở về, Dao Dao vui quá trời." Giọng Trương Lệ Dao trở nên rất ẻo lả, nói: "Dao Dao tự ý quyết định, đem tin đại nhân sẽ thăng chức truyền ra ngoài, bọn họ cũng gửi thư chúc mừng tới."
Hứa Thâm giật mình, trách không được chỉ chưa tới nửa ngày, mà những người này lại đã biết chuyện của hắn.
"Sau này ít tự ý quyết định." Hứa Thâm bình thản nói, đồng thời nhận quà.
Trương Lệ Dao thấy Hứa Thâm không thực sự tức giận, cười hề hề đáp ứng.
Tút tút.
Điện thoại của Hứa Thâm vang lên, hắn cầm lên xem, không phải máy truyền tin của Khư bí cục, là Lily gọi, lúc này liền phẩy tay bảo Trương Lệ Dao rời đi.
Đợi cô đi xa, mới kết nối, nói: "Vội vậy à?"
Giọng Lily truyền đến, cười nói: "Viên Viên tỷ bọn họ cũng sớm về rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi lãnh sự đại nhân."
"Biết rồi, giờ ta tới liền." Hứa Thâm bình thản nói.
"Ừ ừ."
Hứa Thâm lại xuống lầu, lái xe đến Truy Quang hội.
Đã đến mấy lần rồi, Hứa Thâm đã quen đường, lên thang máy, đi vào tầng làm việc của thủ lĩnh.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Thâm thấy Lily đang chờ ở hành lang, thấy Hứa Thâm cô liền vội vàng nghênh đón: "Mọi người đang chờ ngài ở phòng hội nghị."
"Ừm."
Hứa Thâm cùng Lily đi vào phòng hội nghị.
Ánh mắt Hứa Thâm quét qua, liền thấy trên ghế thủ lĩnh có thêm hai bóng người.
Tổng cộng là chín vị thủ lĩnh.
Ngoài ra, Chu Viên Viên và một người dự tuyển khác đang ngồi ở cuối hàng ghế thủ lĩnh.
"Ồ, người bận rộn đã đến rồi." Một giọng nói âm dương quái khí vang lên, là tên thanh niên đã từng gặp ở "Chợ thức ăn".
Hứa Thâm liếc đối phương một cái, lúc trước bọn hắn địa vị có khác biệt, nhưng bây giờ lại là ngang hàng, mà lại tại Khư động săn giết đám người Mặc gia, gặp qua cảnh tượng nội thành, Hứa Thâm đối với rất nhiều chuyện suy nghĩ cũng sâu hơn.
Cẩn thận cùng dè chừng, chỉ là đối mặt với điều không biết.
Tút tút.
Bỗng nhiên, máy liên lạc trong tay hắn vang lên.
Hứa Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin tức của Khư bí cục, điện báo là Mặc Tiểu Tiểu.
Hứa Thâm lúc này rời khỏi phòng hội nghị, đi ra bên ngoài nghe máy: "Tiểu Tiểu?"
"Nghe nói các ngươi từ Khư động trở về, gặp phải Mặc gia làm khó dễ?" Mặc Tiểu Tiểu vội vàng hỏi, trong giọng nói lộ ra lo lắng.
Trong lòng Hứa Thâm ấm áp, nói: "Không có việc gì, chuyện này để sau nói, ta vừa vặn cũng muốn đi tìm ngươi, ta hiện tại có chút việc."
"Được, ta chờ ngươi." Mặc Tiểu Tiểu nói xong liền vội vàng cúp máy.
Hứa Thâm nhìn giao diện máy liên lạc đang nhấp nháy, cười một cái, cất máy liên lạc, vẻ mặt cũng theo đó trở nên lạnh lùng xuống, lần nữa đẩy cửa đi vào phòng họp.
"Thật đúng là người bận rộn a." Thanh niên cười khẩy nói: "Là điện thoại của Khư bí cục, hay là điện thoại của đại mỹ nhân nào đó?"
Hứa Thâm nhìn về phía đối phương, nói: "Lần thứ hai, ngươi còn nói chuyện với ta như vậy, đừng trách ta đánh ngươi."
Thanh niên ngẩn người, lập tức đập bàn đứng lên, giận dữ nói: "Ngươi nói lại lần nữa? Mới vừa trở thành hình thái thứ hai mấy ngày, ngươi đã mạnh lên rồi? !"
Vèo một tiếng, Hứa Thâm vung ra một cục xương, ném tới.
Hắn mang ơn mặt nạ, hai lần cứu mạng, còn chưa có cơ hội báo đáp.
"Ngươi tốt nhất đừng có giả vờ ngớ ngẩn." Liễu Tích Xuyên lo lắng Hứa Thâm xúc động, tức giận nói: "Cho dù ngươi cũng học theo nha đầu kia, nhiều nhất cũng chỉ là cùng đi chịu chết mà thôi, không có ý nghĩa gì."
Hứa Thâm im lặng.
"Ở lại trong cục, ngươi còn có tương lai tươi sáng, với thực lực hiện tại của ngươi, chỉ cần sau này khi làm nhiệm vụ cẩn thận chút, sống đến tuổi lão Vương không có vấn đề gì."
Liễu Tích Xuyên nói với Hứa Thâm: "Ta biết ngươi sẽ khó chịu, nhưng trên đời này luôn có một số chuyện mà chúng ta không thể nào thay đổi được, và ngươi nhất định phải chấp nhận, đó chính là trưởng thành."
"Không phải cứ chuyện gì, hễ nổi giận là có thể thay đổi, phẫn nộ mãi mãi không giải quyết được vấn đề, mà chỉ sẽ bị người khác bắt lấy cơ hội xử lý ngươi."
Hứa Thâm nhìn Liễu cục, nói: "Cục trưởng, ngươi cũng không giúp được Ly tỷ sao?"
Sắc mặt Liễu Tích Xuyên biến đổi, sau một hồi im lặng, nói: "Ta cũng bất lực, mặc dù Khư bí cục của chúng ta là thế lực chính thống, có chỗ dựa trong nội thành, nhưng chuyện này liên quan đến tranh chấp giữa các gia tộc lớn, không đủ lợi ích thì không ai dám nhúng tay vào, trừ phi là một số kẻ ngu manh động."
Lợi ích... Hứa Thâm khẽ siết nắm đấm, nhưng rất nhanh lại thả ra, hắn hiểu rõ Liễu cục nói thật, thực tế tàn khốc là như vậy, hắn vào nội thành cũng không thể giúp được gì, dù sao với tình hình hiện tại của hắn, đối với nội thành còn hoàn toàn không biết gì, cùng lắm thì đi làm một chân chạy, nhưng hắn lại có thể giải quyết được mấy người?
Nếu như có thể bước vào hình thái thứ ba...
Ánh mắt Hứa Thâm hơi lóe lên.
Từ khi bước vào hình thái thứ hai, hắn vẫn chưa từng nghe nói đến việc, làm thế nào để tiến vào hình thái thứ ba.
Mà vấn đề này, không thích hợp hỏi ở thế giới Linh Quang, vậy cũng chỉ có thể hỏi cục trưởng hoặc Truy Quang hội.
"Tuy lần này ngươi lập công lớn, nhưng nếu ngươi muốn xin về hưu, ta sẽ không duyệt." Liễu Tích Xuyên đứng dậy, đi đến trước mặt Hứa Thâm, vỗ vai hắn.
Lời nói thấm thía: "Ngươi còn trẻ, phải biết trân trọng tương lai của mình, đừng để đến lúc mình bất lực lại cố sống cố chết muốn bảo vệ mọi thứ, như thế sẽ chỉ cùng nhau hủy diệt."
Nhưng có một số thứ bỏ lỡ rồi, thì sẽ vĩnh viễn lỡ mất... Hứa Thâm im lặng một lát, rồi nói: "Ta hiểu rồi, cục trưởng."
Liễu Tích Xuyên thấy Hứa Thâm nghe lời khuyên, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hiểu được là tốt rồi, đừng học theo cái con bé chỉ toàn cơ bắp kia, kể từ hôm nay, Sở Bạch sẽ ngồi trấn trong cục, thay thế vị trí của lão Vương, còn ngươi sẽ làm đội trưởng đội một, quay đầu lại ta sẽ điều thêm một số người có ích sang đội một, một số nhiệm vụ nhỏ cố gắng đừng để ngươi tự mình ra tay."
"Về đãi ngộ, ngươi và Sở Bạch đều như nhau, từ giờ trong cục sẽ dựa vào hai người các ngươi trấn thủ, sinh tử của trăm vạn con dân khu Hắc Quang, đều phó thác cả vào tay các ngươi!"
Sở Bạch khẽ gật đầu, kết quả này hắn đã sớm biết trước khi đến rồi.
Hứa Thâm nói: "Cục trưởng, ta muốn điều những người ban đầu của đội 2 sang đội một, bọn họ đều là đội viên cũ, ta tương đối quen thuộc."
"Được." Liễu Tích Xuyên không hề suy nghĩ mà đồng ý.
"Không có gì thì ta xin phép đi trước." Sở Bạch nói với Liễu Tích Xuyên.
Hứa Thâm nói: "Ta cũng vậy."
"Được, các ngươi cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi." Liễu Tích Xuyên cũng không giữ lại thêm.
Đợi hai người rời đi, theo cánh cửa ban công đóng lại, Liễu Tích Xuyên trở về ghế ngồi.
Mỹ Nhã do dự một chút, rồi nói: "Cục trưởng, chuyện của ta..."
"Lần này cô thể hiện không tệ, nhưng chuyện của cô ta cần cân nhắc thêm." Liễu Tích Xuyên khôi phục vẻ lạnh lùng.
Mỹ Nhã cắn môi, muốn nói lại thôi, nhưng dường như lại có chút e dè, cuối cùng liếc nhìn Lý Mỹ Na bên cạnh, ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Mỹ Na khẽ lắc đầu, Mỹ Nhã như bị dội nước lạnh, cúi đầu nói: "Vậy tôi xin phép về trước."
"Ừ, đi đi."
Liễu Tích Xuyên bình thản đáp.
Đợi Mỹ Nhã lui ra, Lý Mỹ Na khẽ nói: "Lần này mất đi không ít người, số lượng Khư binh mà những người khác nộp lên có vẻ hơi ít."
"Chắc chắn có người nuốt riêng, nhưng không sao cả, Khư binh này bọn chúng không dại gì mang đi bán, chắc chắn là giữ lại dùng." Liễu Tích Xuyên ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, đôi mắt thâm trầm, nói: "Chỉ cần bọn chúng còn giữ lại dùng, coi như là vì cục làm việc, không nộp lên cũng không khác gì."
Lý Mỹ Na gật đầu, nói: "Chuyện của Hứa Thâm ở Truy Quang hội, chúng ta không đồng ý lựa chọn của hắn chứ?"
"Không vội." Liễu Tích Xuyên không hề biểu cảm.
...
...
"Chúc mừng."
Theo phòng làm việc của cục trưởng đi ra, Hứa Thâm cùng Sở Bạch theo bậc thang ra khỏi Khư bí cục, đến lúc sắp mỗi người đi một ngả, Sở Bạch nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm nói: "Ngươi cũng vậy, chúc mừng."
Sở Bạch nhìn Hứa Thâm, nói: "Ta cũng biết một chút chuyện của Giang gia, nhưng ta khuyên ngươi đừng đi vào vũng nước đục này."
"Ồ?" Hứa Thâm nghi ngờ hỏi: "Ngươi và Mục Tuyết có vẻ cũng biết không ít."
"Dù sao thì chúng ta cũng làm đội trưởng thê đội thứ nhất lâu hơn ngươi, khi nào ngươi nhậm chức, có thể vào cơ sở dữ liệu của cục xem tùy ý, có một số tài liệu chỉ đội trưởng mới được xem."
Sở Bạch cười nói: "Mặc dù chúng ta ở Để thành, nhưng Khư bí cục chung quy là thế lực chính thống, trong tài liệu có không ít giới thiệu về nội thành, tuy khá dễ hiểu, nhưng cũng đủ để chúng ta nắm được."
Hứa Thâm hiểu ra, nói: "Đa tạ."
"Cục trưởng nói đúng." Sở Bạch vỗ vai Hứa Thâm, nói: "Sống sót đã là một chuyện khó khăn rồi, đừng tùy tiện đi tìm cái chết."
Nói xong, hắn liền quay người rời đi.
Hứa Thâm nhìn theo bóng lưng hắn, rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau cũng quay người đi.
Trở về trang viên đại bản doanh của đội 2.
Hứa Thâm thấy Mục Tuyết cùng Cố Thu Phong, La Hoa.
Tiểu đội năm người ngày trước, giờ chỉ còn lại bốn.
Hứa Thâm mới vừa mất đi đội trưởng Chu Dã không lâu, không ngờ hôm nay đảo mắt lại mất thêm một đội viên mạnh mẽ, vận mệnh của những người Trảm Khư dễ tan vỡ đến vậy, khiến trong lòng hắn một loại ý niệm nào đó không ngừng trỗi dậy, như muốn lan rộng ra.
"Hứa Thâm, Mục tỷ nói cô ấy muốn về hưu rồi?" Cố Thu Phong và La Hoa thấy Hứa Thâm về thì vội hỏi.
Hứa Thâm nhìn Mục Tuyết, khẽ gật đầu.
Mục Tuyết nhìn vẻ mặt của Hứa Thâm, cũng đã hiểu Hứa Thâm đã đưa ra lựa chọn, đáy mắt cô thoáng qua vẻ giễu cợt, hờ hững nói: "Lựa chọn của ngươi là đúng, sống sót mới là quan trọng nhất."
"Hy vọng có cơ hội chúng ta lại gặp nhau." Hứa Thâm nhìn cô.
"Gặp nhau ở nội thành hay Để thành?" Mục Tuyết hỏi ngược lại một câu, chợt lại cười, rồi quay người lên lầu.
Hiển nhiên, dưới con mắt của cô, Hứa Thâm chỉ nói khách sáo thôi.
Điều này khiến cô không tránh khỏi có chút thất vọng, Tiểu Ly đúng là quá si tình, dù tiềm năng của Hứa Thâm không tệ, cũng trưởng thành rất nhanh, nhưng người không có tâm, dù tốt cũng vô dụng.
Mặt nạ kia coi như là cho không rồi.
Hứa Thâm nhìn theo bóng lưng Mục Tuyết lên lầu, im lặng không nói, không có phản ứng gì.
"Cái gì mà Để thành với nội thành?" Cố Thu Phong ngơ ngác hỏi.
La Hoa nghi ngờ: "Mục đội chắc là muốn về hưu đi nội thành?"
"Mục tỷ muốn chuyển đi sao?" Cố Thu Phong có chút kinh hỉ, thay Mục Tuyết cảm thấy cao hứng, nhưng rất nhanh lại nhớ lại cảm giác khi nãy, mặt lại nhăn nhó xuống, hỏi: "Có phải thân phận hộ tịch chuyển đến nội thành, vậy Mặc gia sẽ không ức hiếp chúng ta nữa không?"
"Có lẽ vậy."
...
...
Sau khi rời trang viên, Hứa Thâm quay lại quảng trường Nham La.
Vừa về tới nơi, Trương Lệ Dao đã tìm đến, đến chúc mừng Hứa Thâm.
Ngoài ra, còn đưa đến không ít quà tặng từ các nhà giàu.
Trong đó, không ít người là các nhà giàu có trong danh sách được bảo hộ, còn có một số nằm ngoài danh sách, là quà tặng từ các xí nghiệp lớn vượt khu.
"Nghe tin đại nhân bình an trở về, Dao Dao vui quá trời." Giọng Trương Lệ Dao trở nên rất ẻo lả, nói: "Dao Dao tự ý quyết định, đem tin đại nhân sẽ thăng chức truyền ra ngoài, bọn họ cũng gửi thư chúc mừng tới."
Hứa Thâm giật mình, trách không được chỉ chưa tới nửa ngày, mà những người này lại đã biết chuyện của hắn.
"Sau này ít tự ý quyết định." Hứa Thâm bình thản nói, đồng thời nhận quà.
Trương Lệ Dao thấy Hứa Thâm không thực sự tức giận, cười hề hề đáp ứng.
Tút tút.
Điện thoại của Hứa Thâm vang lên, hắn cầm lên xem, không phải máy truyền tin của Khư bí cục, là Lily gọi, lúc này liền phẩy tay bảo Trương Lệ Dao rời đi.
Đợi cô đi xa, mới kết nối, nói: "Vội vậy à?"
Giọng Lily truyền đến, cười nói: "Viên Viên tỷ bọn họ cũng sớm về rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi lãnh sự đại nhân."
"Biết rồi, giờ ta tới liền." Hứa Thâm bình thản nói.
"Ừ ừ."
Hứa Thâm lại xuống lầu, lái xe đến Truy Quang hội.
Đã đến mấy lần rồi, Hứa Thâm đã quen đường, lên thang máy, đi vào tầng làm việc của thủ lĩnh.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Thâm thấy Lily đang chờ ở hành lang, thấy Hứa Thâm cô liền vội vàng nghênh đón: "Mọi người đang chờ ngài ở phòng hội nghị."
"Ừm."
Hứa Thâm cùng Lily đi vào phòng hội nghị.
Ánh mắt Hứa Thâm quét qua, liền thấy trên ghế thủ lĩnh có thêm hai bóng người.
Tổng cộng là chín vị thủ lĩnh.
Ngoài ra, Chu Viên Viên và một người dự tuyển khác đang ngồi ở cuối hàng ghế thủ lĩnh.
"Ồ, người bận rộn đã đến rồi." Một giọng nói âm dương quái khí vang lên, là tên thanh niên đã từng gặp ở "Chợ thức ăn".
Hứa Thâm liếc đối phương một cái, lúc trước bọn hắn địa vị có khác biệt, nhưng bây giờ lại là ngang hàng, mà lại tại Khư động săn giết đám người Mặc gia, gặp qua cảnh tượng nội thành, Hứa Thâm đối với rất nhiều chuyện suy nghĩ cũng sâu hơn.
Cẩn thận cùng dè chừng, chỉ là đối mặt với điều không biết.
Tút tút.
Bỗng nhiên, máy liên lạc trong tay hắn vang lên.
Hứa Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin tức của Khư bí cục, điện báo là Mặc Tiểu Tiểu.
Hứa Thâm lúc này rời khỏi phòng hội nghị, đi ra bên ngoài nghe máy: "Tiểu Tiểu?"
"Nghe nói các ngươi từ Khư động trở về, gặp phải Mặc gia làm khó dễ?" Mặc Tiểu Tiểu vội vàng hỏi, trong giọng nói lộ ra lo lắng.
Trong lòng Hứa Thâm ấm áp, nói: "Không có việc gì, chuyện này để sau nói, ta vừa vặn cũng muốn đi tìm ngươi, ta hiện tại có chút việc."
"Được, ta chờ ngươi." Mặc Tiểu Tiểu nói xong liền vội vàng cúp máy.
Hứa Thâm nhìn giao diện máy liên lạc đang nhấp nháy, cười một cái, cất máy liên lạc, vẻ mặt cũng theo đó trở nên lạnh lùng xuống, lần nữa đẩy cửa đi vào phòng họp.
"Thật đúng là người bận rộn a." Thanh niên cười khẩy nói: "Là điện thoại của Khư bí cục, hay là điện thoại của đại mỹ nhân nào đó?"
Hứa Thâm nhìn về phía đối phương, nói: "Lần thứ hai, ngươi còn nói chuyện với ta như vậy, đừng trách ta đánh ngươi."
Thanh niên ngẩn người, lập tức đập bàn đứng lên, giận dữ nói: "Ngươi nói lại lần nữa? Mới vừa trở thành hình thái thứ hai mấy ngày, ngươi đã mạnh lên rồi? !"
Vèo một tiếng, Hứa Thâm vung ra một cục xương, ném tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận