Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 95: Nữ nhân? Chỉ có thể ảnh hưởng ta tốc độ rút kiếm!

"Chương 95: Nữ nhân? Chỉ làm chậm tốc độ rút kiếm của ta!"
"Bá ——"
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Quý Trường Phong.
Ngay lập tức, cả người hắn biến mất trong nháy mắt khỏi tiểu viện, đến một khu rừng trúc phía sau núi Đại Trúc Phong.
Nhìn khắp một lượt.
Một thiếu nữ áo xanh đứng ở nơi sâu trong rừng trúc.
Chiếc váy áo màu xanh nhạt trên người nàng hòa cùng cảnh vật xung quanh, ánh trăng nhàn nhạt rọi lên thân hình mềm mại, khiến nàng thêm phần thần bí.
Bích Dao lưỡng lự nhìn phía trước.
Nàng đang nghĩ có nên tiếp tục đi tiếp hay không.
Phải biết. . . Đại Trúc Phong này là địa bàn của thủ tọa một mạch Thanh Vân Môn!
Chỉ mình nàng lén lút đến đây, bên cạnh lại chẳng có ai giúp đỡ, nhỡ bị các trưởng lão, thủ tọa Thanh Vân Môn bắt được thì. . .
Bích Dao có chút cắn răng.
Cách hành xử lý trí nhất lúc này là nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng. . . Nghĩ đến kế hoạch tấn công Thanh Vân Môn ngày mai của Thánh giáo, trong lòng Bích Dao không khỏi có chút lo lắng.
Lo cho thiếu niên áo trắng đã cứu nàng ở Vô Tình hải.
"Thôi kệ, liều thôi!"
Bích Dao quyết định tiến sâu vào trong.
Dù không thể nói thẳng cho Quý Trường Phong biết Thánh giáo ngày mai định tấn công Thanh Vân Môn, nhưng. . . ít nhiều cũng nên nhắc nhở hắn.
Ít nhất cũng phải cho hắn chuẩn bị tinh thần chứ?
Nếu không, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
Dù sao. . . Hành động ngày mai gần như toàn bộ Thánh giáo đều dốc toàn lực, ngay cả lão tiền bối độc Thần của Vạn Độc Môn cũng ra mặt, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. . . Quý Trường Phong bị thương thì làm thế nào? !
Bích Dao hé miệng.
Lúc nàng định tiến sâu vào Đại Trúc Phong thì một giọng cười khẽ quen thuộc đột ngột vang lên bên tai —
"Ngươi mà đi vào trong thêm chút nữa, sẽ bị người khác phát hiện đấy."
Nghe vậy, hai mắt Bích Dao sáng bừng.
Nàng vội quay đầu nhìn vào nơi sâu trong rừng trúc, thấy một thiếu niên áo trắng đang ngồi trên một tảng đá.
Mắt thiếu niên như đuốc, áo trắng tung bay, khuôn mặt tuấn tú mang nụ cười hiền hòa, bên hông đeo hai thanh thần kiếm chưa từng rời khỏi người, chẳng ai khác chính là Quý Trường Phong.
"Quý Trường Phong!" Bích Dao mặt mày hớn hở.
Nàng nhanh nhẹn đến bên thiếu niên, không màng tảng đá dơ bẩn, ngồi xuống cạnh hắn.
"Ngươi to gan thật đấy? Dám một mình chạy đến Đại Trúc Phong? Cha ngươi cứ vậy mà yên tâm à?"
Quý Trường Phong tiện miệng hỏi.
Nếu không phải hắn xuất hiện kịp thời, chỉ cần Bích Dao đi thêm vài bước, e là đã bị Điền Bất Dịch phát hiện.
"Cha ta họ không biết đâu, ta tự mình trốn ra ngoài đấy." Bích Dao cười mỉm nói.
"Trốn ra ngoài. . ."
Quý Trường Phong chợt nghĩ, tò mò hỏi: "Ngươi là cố ý đến tìm ta à?"
"Chứ sao nữa?" Bích Dao ngửa chiếc cổ trắng ngần như tuyết.
Quý Trường Phong khẽ gật đầu.
Hắn đại khái hiểu Bích Dao mạo hiểm tìm đến mình là vì chuyện gì.
Thiếu nữ thâm tình trước mặt có lẽ đã nghe nói Ma giáo ngày mai định tấn công Thanh Vân Môn nên mới cố tình chạy đến Đại Trúc Phong để nhắc nhở mình. . .
"Uy! Quý Trường Phong." Mặt xinh của Bích Dao đột nhiên trở nên ảm đạm, mắt nhìn vầng trăng sáng treo lơ lửng, nói: "Chúng ta xem như bạn bè không?"
"Tính." Quý Trường Phong nhẹ gật đầu.
Nếu chỉ là bạn bè thì lúc này đây nên tính toán kỹ lưỡng.
"Vậy thì. . ." Bích Dao quay đầu nhìn Quý Trường Phong, đôi mắt lộ vẻ bi thương, nói: "Nếu một ngày ta và ngươi gặp nhau trên chiến trường chính ma, ngươi sẽ giết ta không?"
Nghe vậy, Quý Trường Phong không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi có giết ta không?"
"Không!" Bích Dao không do dự lắc đầu.
Quý Trường Phong gật đầu nhẹ, nói: "Vậy ta cũng không giết ngươi, nhưng. . ."
Giọng nói chợt chuyển.
Hắn tiếp tục nói: "Việc ngươi không giết ta, không có nghĩa là người khác cũng không giết ta, nói đến Vạn Độc Môn, ta giết hai trưởng lão của họ, chém một tay của lão quái Đoan Mộc, sao bọn họ tha cho ta một mạng?"
Bích Dao cắn môi, nàng kiên định nói: "Nhưng Quỷ Vương Tông ta sẽ không hại ngươi!"
"Ừ." Quý Trường Phong gật đầu nhẹ, không phản bác câu này mà nói: "Có lẽ cha ngươi nể mặt ngươi mà tha cho ta một mạng, nhưng ông ấy có thể tha cho sư huynh, sư tỷ, sư phụ sư nương ta không?"
"Rõ ràng là không thể."
Ân oán giữa chính đạo và ma đạo đâu chỉ trăm năm?
Hai bên từ lâu đã ở trong trạng thái không chết không thôi.
Vạn Nhân Vãng là Quỷ Vương đời này, xem như một kiêu hùng trong ma đạo.
Loại nhân vật này lẽ nào vì Bích Dao mà làm ra những việc mềm lòng?
Chắc chắn là không thể.
Có lẽ hắn với tư cách một người cha, bằng lòng nhượng bộ vì con gái, nhưng tất cả đều phải là khi không ảnh hưởng đến đại nghiệp của hắn. . .
Nghe vậy, Bích Dao im lặng.
Nàng biết lời Quý Trường Phong nói đều đúng.
Lập trường giữa bọn họ khác nhau, hai bên đều có những lo lắng riêng, chắc chắn không thể vứt bỏ tất cả chỉ vì chạy về phía đối phương.
Ai có thể đưa ra quyết định loại bỏ?
Nếu không liên lụy đến người khác thì còn được, Bích Dao nguyện vì người thương mà nỗ lực hết mình, nhưng nếu liên lụy đến người thân. . . Cho dù là ai cũng sẽ do dự.
Im lặng một lúc lâu.
Bích Dao chậm rãi ngước mắt, đôi mắt ướt át của nàng có chút bi thương, nói: "Vậy nếu có một ngày, ngươi giết đến Hồ Kỳ Sơn, giết đến tổng bộ Ma giáo, ngươi. . ."
"Có thể lưu cho cha ta, cho U Di họ một mạng không?"
"Lưu mạng cho cha ngươi?" Nghe vậy, Quý Trường Phong bình tĩnh lắc đầu, nói: "Không thể."
Vạn Nhân Vãng là một kiêu hùng.
Giữ mạng đối phương chỉ khiến cho những mối họa ngầm tăng thêm mà thôi.
Chi bằng giết quách cho xong.
Nữ nhân? Chỉ làm chậm tốc độ rút kiếm của hắn!
"Bá ——"
Sắc mặt Bích Dao đột nhiên trắng bệch.
Nàng thê thảm nhìn Quý Trường Phong, đôi môi đỏ mọng bị cắn lộ ra một vết máu.
"Đương nhiên. . ."
Giọng Quý Trường Phong chợt chuyển, không nhìn khuôn mặt xinh xắn của Bích Dao mà tự nói: "Nếu tương lai ta có thể vô địch thiên hạ, một tay trấn áp hết thảy kẻ địch, vậy thì nể mặt ngươi, lưu cho hắn một mạng cũng không phải không được."
Chưa kể đến chuyện khác.
Chỉ riêng việc hôm nay Bích Dao mạo hiểm chạy đến Đại Trúc Phong nhắc nhở hắn, một ân tình này đã đủ để người ta coi trọng.
Tuy hắn vốn cũng chẳng cần Bích Dao nhắc nhở.
Nghe lời này, trong lòng Bích Dao chợt nhẹ nhõm hẳn.
Đôi mắt nàng kinh ngạc nhìn Quý Trường Phong, lòng gợn sóng có chút dao động, phảng phất như bị cái gì đó tác động.
Không hiểu sao.
Trong lòng nàng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Quý Trường Phong ——
Ngươi mau chóng vô địch thiên hạ đi!
"Cảm ơn." Bích Dao nói thật lòng từ đáy lòng.
"Chuyện nhỏ thôi."
Quý Trường Phong không để bụng khoát tay.
Nếu sau này hắn thật sự có thể vô địch thiên hạ thì những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Vạn Nhân Vãng? Phế đối phương, giữ lại mạng.
Cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Đúng rồi, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp. . ."
Quý Trường Phong có chút trầm ngâm.
"Chuyện gì?" Mắt Bích Dao sáng lên.
Nếu có thể giúp Quý Trường Phong, vậy nàng tự nhiên rất vui lòng. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận