Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 205: Huynh đệ!

Chương 205: Huynh đệ!
Ngao ô ~ Mái tóc như tuyết của Tiểu Bạch xõa tung.
Nàng dùng cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn trực tiếp cắn đúng môi Quý Trường Phong.
"Ngọa tào..."
Quý Trường Phong ngớ người.
Hắn vội vàng lay mặt Tiểu Bạch, vẻ mặt đau khổ tái mét.
"Há mồm ra! !"
"Oa bố thuốc ——"
Tiểu Bạch trợn tròn đôi mắt đào hoa, giận dỗi phồng má, mặt mày đỏ bừng.
"Được được được! Không há mồm đúng không?"
Trong lòng Quý Trường Phong nổi lên sự hung ác.
Hắn trực tiếp đè Tiểu Bạch xuống, sau đó hai tay giữ mặt nàng, trực tiếp cắn vào.
"Ngô ——"
Tiểu Bạch mở to mắt.
Nàng vội vàng giãy giụa đẩy chàng trai áo trắng trước mặt.
Nhưng... Nàng không thể dùng sức, sức lực quá yếu.
Hơn nữa.
Nàng chỉ là Thượng Thanh đỉnh phong.
Làm sao đấu lại Quý Trường Phong cơ chứ?
"Ngô ——"
Tiểu Bạch không ngừng xô đẩy Quý Trường Phong.
Nhưng thời gian dần trôi qua.
Sức nàng yếu dần.
Thân thể dần mềm nhũn.
Cuối cùng, Tiểu Bạch thu mình vào lòng Quý Trường Phong.
Không còn phản kháng.
Răng ban đầu cắn chặt môi Quý Trường Phong.
Nhưng theo việc hắn đảo ngược thế, đè ép...
Tiểu Bạch cũng dần buông ra.
Cảm nhận được hơi thở nặng nề của người trước mặt.
Đôi mắt đào hoa của Tiểu Bạch dần có chút mơ màng.
Nhưng ngay lúc quan trọng này.
Quý Trường Phong đột ngột buông môi ra.
Hắn nhìn Tiểu Bạch trước mặt, có chút đểu cáng nói:
"Hảo huynh đệ!!"
"Để ta thoải mái một cái!"
Lời vừa dứt.
Đôi mắt Tiểu Bạch lập tức tỉnh táo.
Mặt nàng hơi ửng đỏ, trực tiếp đẩy ngã Quý Trường Phong, ngạo kiều nói: "Để ngươi thoải mái cũng không phải không được, nhưng ngươi phải để ta thoải mái một cái trước đã..."
Dứt lời, nàng trực tiếp đảo ngược thế đè xuống.
Chỉ mình ngươi biết sao?
Lão nương không biết chắc?
Hừ hừ! Quá rõ thì sao?!
Lão nương trở tay có thể trấn áp ngươi!
Mái tóc như tuyết xõa tung, một mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi.
Quý Trường Phong cảm nhận được hành động vụng về của Tiểu Bạch, không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Hắn đưa tay ôm Tiểu Bạch.
Từng chút từng chút chỉ dạy nàng.
Một lát sau.
Tiểu Bạch buông môi ra, nàng chậm rãi đứng dậy, tóc xõa như áo choàng, khuôn mặt xinh đẹp vũ mị hơi ửng đỏ.
"Hô ——"
Tiểu Bạch thở hồng hộc.
Nàng nhìn Quý Trường Phong bị mình "lăng nhục", có chút hài lòng gật đầu.
"Không tệ không tệ."
Tiểu Bạch đưa tay giúp Quý Trường Phong sửa sang lại quần áo, làm bộ phủi tay tùy tiện, nói: "Ta sướng rồi, chuyện trước đây ngươi lừa ta, ta tha cho ngươi đấy..."
Nghe vậy, Quý Trường Phong có chút cạn lời.
Hắn thực sự không lừa ai cả.
Chỉ là thuận theo ý của Tiểu Bạch thôi.
Đương nhiên, bây giờ hắn không muốn phản bác.
Được lợi thì cứ nhận thôi.
Huynh đệ vui vẻ là ta vui vẻ.
Hút trượt ~ Hai người ngồi cạnh đống lửa.
Ánh lửa nhàn nhạt tôn lên khuôn mặt ửng đỏ của Tiểu Bạch.
Nàng trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế trái tim đang đập liên hồi.
"Ăn đi."
Quý Trường Phong đưa đùi dê đã nướng xong cho nàng.
"Ừm." Tiểu Bạch vui vẻ nhận lấy đùi cừu nướng, nàng vừa cắn một miếng, bỗng nhiên nhíu mày, nói: "Sao cái đùi dê này lại có mùi máu tươi vậy?"
"... " Quý Trường Phong lau môi.
Một vệt máu tươi hiện ra.
Hắn tức giận liếc Tiểu Bạch, nói: "Có khả năng nào là mùi máu tươi trong miệng ngươi là máu của ta không?!"
"Hả?" Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Quý Trường Phong, chỉ thấy bên mép môi hắn có vết rách, máu tơ máu chảy ra...
Thấy cảnh này.
Tiểu Bạch có chút xấu hổ.
Nhưng nàng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng cao cổ trắng như tuyết, nói: "Hừ! Ai bảo ngươi lừa ta?"
"Ăn ngươi đi!" Quý Trường Phong tức giận một tay kéo nàng ngã xuống.
Tiểu Bạch do dự một lát.
Không nói gì.
Nàng vừa ăn đùi cừu nướng trong tay, vừa ngước mắt cẩn thận nhìn Quý Trường Phong.
Chỉ thấy chàng trai áo trắng ngồi một bên, quần áo hơi xộc xệch, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút mất kiên nhẫn, trên đôi môi mỏng có vệt máu...
Có một cảm giác đặc biệt mê người.
Tiểu Bạch không lộ vẻ gì nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng thưởng thức mùi máu tươi trong miệng, đó là hương vị của Quý Trường Phong...
Hình như, hương vị không tệ thì phải?
Nghĩ đến đây.
Hô hấp của Tiểu Bạch dần trở nên nặng nề.
Nàng nhìn chiếc đùi cừu nướng trong tay.
Bỗng nhiên cảm thấy món này chẳng thơm chút nào.
Tiểu Bạch tùy tiện ném đùi cừu nướng lên giá nướng.
Sau đó âm thầm đứng lên.
Trong rừng trúc, nữ tử áo trắng chậm rãi đứng dậy, mái tóc như tuyết xõa như áo choàng, giống như tuyết bay giữa mùa đông, một mùi thơm nhàn nhạt bay lên.
Dáng người nữ tử cao gầy, tư thái yểu điệu...
Nàng âm thầm tiến đến trước mặt Quý Trường Phong.
"Sao thế?"
Chàng trai áo trắng ngơ ngác ngẩng đầu.
Chỉ thấy một vầng trăng tròn lớn.
Trăng tròn che khuất khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch, chỉ có một sợi tóc rủ xuống.
"Bá ——" Một bàn tay trắng nõn nâng lên.
Tiểu Bạch nhẹ nhàng nâng cằm Quý Trường Phong, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ánh mắt có chút nóng bỏng, đôi mắt đào hoa vũ mị lóe lên sự khát vọng.
"Hảo huynh đệ ~"
"Để ta thoải mái một cái ~"
Giọng Tiểu Bạch có chút mê người.
Vừa dứt lời.
Nàng trực tiếp không chút do dự lật người đè Quý Trường Phong xuống.
"Ngọa tào!!"
Quý Trường Phong ngớ người trước một màn bất ngờ.
Nhưng chưa kịp phản ứng.
Một đôi môi mềm đã áp xuống.
"Ngô!"
Lần này đến phiên Quý Trường Phong.
Tiểu Bạch vừa ăn đùi cừu nướng, bây giờ trong miệng toàn mùi dầu mỡ.
"Mau há mồm ra đi!"
Quý Trường Phong nhẹ nhàng xô đẩy Tiểu Bạch, trong lòng ghét bỏ.
Nhưng chỉ ghét bỏ thôi.
Tiểu Bạch vẫn cứ mặc kệ.
Hai tay nàng chặt chẽ giam cầm Quý Trường Phong bên dưới.
Quý Trường Phong cũng không có cách nào.
Hắn cũng không thể dùng pháp lực lật Tiểu Bạch lên được chứ?
Không cần thiết.
Đều là huynh đệ.
Nếu huynh đệ muốn thoải mái một chút.
Vậy thì cứ để huynh đệ thoải mái vậy.
Ai —— Khổ thân ta Quý Trường Phong vậy.
Nghĩ đến đây.
Quý Trường Phong đành chấp nhận.
Hắn mặc kệ Tiểu Bạch muốn làm gì.
Cứ như con dê chờ làm thịt vậy.
"Soạt ——"
Gió nhẹ thổi nhè nhẹ.
Trong rừng trúc vang lên tiếng xào xạc.
Hai bóng dáng áo trắng chồng lên nhau.
Không biết qua bao lâu.
Tiểu Bạch mặt đỏ bừng đứng dậy.
Nàng hài lòng kéo Quý Trường Phong lên, sau đó ôn nhu giúp hắn chỉnh lại quần áo xộc xệch.
"Huynh đệ, ngươi thơm quá ~"
Tiểu Bạch có chút mê muội dụi vào người Quý Trường Phong.
Thật là đảo ngược thiên cương mà!
Khóe miệng Quý Trường Phong giật giật, mái tóc dài của hắn bị Tiểu Bạch làm cho rối tung lên, rõ ràng hắn mới là người chiếm tiện nghi...
Nhưng sao lại có cảm giác ngược lại thế này?!
Không hợp lý!
Mười phần có đến chín phần là không hợp lý!
Nhìn Tiểu Bạch mặt đỏ bừng trước mắt, Quý Trường Phong cũng không biết nói gì.
Môi hắn có chút tê rần.
Hiển nhiên là vừa bị thăm dò đặc biệt.
Chậc chậc chậc.
Quả nhiên không hổ là Hồ Ly tinh.
. . . .
PS: Hôm nay viết nhiều một chương ~ cầu truy đọc ~ xem ở ta cố gắng như vậy đổi mới phân thượng, mọi người không muốn nuôi sách
Bạn cần đăng nhập để bình luận