Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 51: Hảo một cái áo đen mỹ nhân? Không biết dưới khăn che mặt cỡ nào phong thái?

"Tuyết Kỳ, ngủ ngon nhé ~" Quý Trường Phong bước ra khỏi cửa phòng, quay vào phòng Lục Tuyết Kỳ cười nói một câu.
Nghe vậy, Lục Tuyết Kỳ khẽ mím môi. Nàng đỏ mặt khẽ gật đầu.
"Soạt ——" Một cơn gió nhẹ thổi qua hành lang.
Gió nhẹ lướt qua mái tóc nàng, làm tung bay vạt áo, thiếu nữ áo trắng thanh lãnh như tiên tử dưới ánh trăng, một vệt hồng hà như khung cảnh đẹp nhất trần thế, khiến người khó quên.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Quý Trường Phong phất tay.
Lục Tuyết Kỳ khẽ gật đầu, nàng ngập ngừng một lát rồi nói: "Ngươi cũng vậy, sớm nghỉ ngơi, ngủ ngon nhé..."
Nói xong, nàng như chạy trốn đóng sầm cửa phòng lại.
Thấy vậy, Quý Trường Phong không nhịn được khẽ bật cười. Tiểu nha đầu đáng yêu muốn véo quá đi ~
Hắn xoay người định trở về phòng. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên để ý thấy cuối hành lang sau hậu viện có một bóng người. Đối phương mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, trong đêm tối trông rất rõ ràng.
Quý Trường Phong khựng lại. Hắn cất bước đi về phía hậu viện.
"Đăng ——" Tiếng bước chân thanh thúy vang lên trong hành lang yên tĩnh.
Bích Dao không quay đầu lại. Nàng lặng lẽ đứng dưới ánh trăng, ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, gió đêm nhẹ nhàng thổi, váy xanh nhạt bồng bềnh, tóc bay phấp phới. Thiếu nữ lòng ngổn ngang trăm mối.
Những ký ức tuổi thơ không ngừng hiện về trong đầu, khiến nàng đau khổ vô cùng... Đôi khi, nàng còn nghĩ - Hay là chết đi cho xong? Cứ như vậy thì mọi chuyện chấm dứt, chẳng còn đau khổ, phiền não nữa.
"Ai..." Bích Dao khẽ thở dài.
Nàng cúi đầu nhìn những khóm hoa cỏ xung quanh, một đóa hoa màu hồng phấn thu hút sự chú ý của nàng. Hoa khẽ lay động trong gió đêm, phủ một lớp sương long lanh, thật xinh xắn. Bích Dao nhẹ nhàng đưa tay.
"Bốp ——" Nàng không chút do dự hái bông hoa xuống.
"A?!" Đúng lúc này, một tiếng kinh hô vang lên.
Bích Dao quay lại nhìn. Chỉ thấy một chàng trai có vẻ chất phác đang tức giận trừng mắt nhìn nàng, nói: "Này! Hoa đang mọc tốt mà, dựa vào cái gì ngươi lại hái nó đi?"
Bích Dao không để ý đến hắn. Vì sự chú ý của nàng đang đặt trên người một người khác. Nhìn về phía trước, chỉ thấy bên cạnh chàng trai chất phác còn có một chàng trai áo trắng. Đối phương mặt mày tuấn tú, ánh mắt hờ hững, sâu thẳm mang theo một tia ngạo nghễ, bên hông còn cài hai thanh trường kiếm, trông rất khác thường...
Bích Dao có chút kiêng kỵ liếc nhìn Quý Trường Phong, sau đó mới dời mắt về phía Trương Tiểu Phàm.
"A ——"
"Thứ nhất, ta không có tên là 'này'!"
"Thứ hai, ta ngắt bông hoa này là vinh hạnh của nó!"
"Ngươi thì biết cái gì?" Bích Dao hừ nhẹ một tiếng. Nàng hếch cái cằm nhọn lên, đáy mắt lộ vẻ ngạo nghễ, dường như việc nàng "giết chết" đóa hoa này chính là phúc phận mà nó phải tu luyện chín kiếp.
"Ngươi..." Trương Tiểu Phàm nhíu mày, hắn có chút buồn rầu nói: "Ngươi hái hoa này, chính là muốn tước đoạt sinh mạng của nó, nó làm sao mà vui được?"
"Ngươi xem, những giọt sương trên người nó, có lẽ chính là nước mắt của nó đó!"
"Ha ha, ngươi thật là thú vị!" Bích Dao nhịn không được cười nói: "Ta lần đầu tiên nghe có một gã đàn ông lại so sánh giọt sương với nước mắt của hoa đấy!"
"Ha ha ha ha ha!" Bích Dao càng nghĩ càng buồn cười. Cuối cùng, nàng ôm bụng quay người phá lên cười.
"Ngươi cười cái gì? Ai cho phép ngươi cười!" Trương Tiểu Phàm có chút nóng giận. Bị một nữ tử chế giễu một cách khó hiểu, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Bích Dao dần tắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng, giọng điệu hờ hững nói: "Sao? Ta cười còn cần được ngươi đồng ý chắc?"
Thiếu nữ từ nhỏ lớn lên ở Quỷ Vương Tông thì làm sao có thể là hạng người lương thiện? Dù là lúc nào đi nữa, chưa từng có ai dám phản bác hay cãi lại nàng.
"Ngươi..." Trương Tiểu Phàm bị sự thay đổi đột ngột của nàng dọa sợ, hắn kinh ngạc liếc nhìn Bích Dao, không ngờ nàng lại thay đổi nhanh như vậy?
"Đăng ——" Đúng lúc này, từ phía hành lang khác truyền đến tiếng bước chân.
Một nữ tử mặc đồ đen, trùm khăn đen che mặt đi tới bên cạnh Bích Dao, đôi mắt sau lớp khăn che mặt kia có vẻ sâu thẳm, đồng thời cũng có chút nguy hiểm...
Có một câu nói rất đúng. Nữ nhân càng thần bí thì càng nguy hiểm. Ngay cả một người mạnh như Vạn Kiếm Nhất năm xưa, để nhìn thấy chân dung nữ tử kia cũng đã phải trả giá bằng một cánh tay.
"Ngươi..." Trương Tiểu Phàm muốn nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này, Quý Trường Phong nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói: "Tiểu Phàm, về phòng nghỉ ngơi trước đi."
"Hả?" Trương Tiểu Phàm hơi ngẩn người, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Dạ, Thất sư huynh."
Nói xong, hắn xoay người về phòng mình. Đối với Quý Trường Phong, hắn trước giờ đều là nói gì nghe nấy. Không vì gì khác. Chỉ vì Quý Trường Phong những năm qua luôn dạy bảo hắn đủ mọi đạo lý, từ kinh nghiệm tu luyện đến cách đối nhân xử thế, hắn đã sớm đặt Quý Trường Phong ở vị trí tôn kính nhất trong lòng, chỉ sau sư phụ và sư nương.
"Xào xạc ~" Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua. Trong hậu viện chỉ còn lại Quý Trường Phong và hai người kia.
Bích Dao có chút kiêng dè nhìn Quý Trường Phong một chút, nhưng rất nhanh đã tươi cười nói: "Vị thiếu hiệp này xưng hô thế nào?"
Nghe vậy, Quý Trường Phong liếc nhìn nàng, không nói gì.
Thấy vậy, Bích Dao lập tức khó chịu nhíu mày. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người không thèm để ý tới nàng.
"Này! Ta đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?" Bích Dao nhíu mày nói.
Quý Trường Phong vẫn không để ý đến nàng. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người U Cơ một lát, hứng thú nói: "Các hạ vì sao lại che mặt bằng lụa mỏng?"
"Chẳng lẽ không muốn người khác nhận ra?"
Vừa nói xong, U Cơ còn chưa kịp mở miệng, Bích Dao đã lập tức tỏ vẻ không vui. Ngươi có ý gì vậy? Ta đã nói chuyện với ngươi, ngươi còn không thèm liếc nhìn ta? Ngươi chạy tới bắt chuyện với U Di của ta? Ngươi khinh thường ta sao?
"Che mặt thì sao? Ăn gạo nhà ngươi à? Cái tên háo sắc này thật là có ý!" Bích Dao có chút bực dọc nói.
Nghe vậy, Quý Trường Phong lúc này mới quay đầu nhìn nàng, khẽ cười nói: "Cô nương sốt ruột như vậy làm gì? Ngươi cứ chờ ta nói chuyện với người lớn nhà ngươi xong đã, rồi nói chuyện với ngươi sau..."
"???"
"Ngươi nghĩ ngươi là hoàng đế sủng hạnh ái phi chắc?"
"U Di, chúng ta đi!"
"Đừng để ý đến cái tên háo sắc này!" Bích Dao khó chịu kéo tay U Cơ định rời đi.
"Dao nhi." U Cơ nhẹ nhàng giữ tay Bích Dao lại.
Ánh mắt sâu thẳm của nàng nhìn về phía Quý Trường Phong, giọng điệu bình thản nói: "Các hạ là đệ tử Thanh Vân môn?"
Quý Trường Phong khẽ gật đầu, nói: "Các hạ là cao nhân nào của Ma giáo? Che mặt bằng sa đen? Chẳng lẽ là một trong tứ đại Thánh Sứ của Quỷ Vương Tông - Chu Tước?"
Lời vừa nói ra, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Bích Dao khó tin nhìn Quý Trường Phong, không ngờ đối phương lại nhận ra thân phận của các nàng?
Ánh mắt U Cơ hơi lóe lên. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Quý Trường Phong, giọng điệu lạnh lùng mang theo một tia sát ý thoắt ẩn thoắt hiện, nói: "Thanh Vân môn khi nào lại xuất hiện một Thượng Thanh cao thủ như ngươi!?".
"Thượng Thanh cao thủ?!" Bích Dao trong lòng càng thêm kinh hãi. Nàng có chút kinh ngạc nhìn Quý Trường Phong, người này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, không lớn hơn nàng bao nhiêu, không ngờ lại là một Thượng Thanh cao thủ!?
"Tặc tặc tặc." Quý Trường Phong lắc đầu, không nói gì.
Hắn nhìn chằm chằm U Cơ một lúc, mới nói: "Hảo một cái áo đen mỹ nhân, thế nhưng lại là tặc? Chỉ là không biết dưới khăn che mặt phong thái thế nào?"
... ...
PS: Xin hãy theo dõi truyện nhé! Cầu mọi người đọc tiếp nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận