Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 132: Ác Giao xuất thế! Một tiếng kiếm đến! Thiên hạ phải sợ hãi! ( tất nhìn! Cầu truy đọc! )

Chương 132: Ác Giao xuất thế! Một tiếng kiếm đến! Thiên hạ phải sợ hãi! (phải xem! Cầu theo dõi!)
Thành Xích Thủy phía nam, một khách sạn nọ.
Tần Vô Viêm xem thông tin trong tay, nhất thời rơi vào trầm tư.
“Thiếu chủ, lần này Thiên Âm tự phái tới ba tên đệ tử, tu vi đều là Ngọc Thanh bảy, tám tầng, Phật pháp tu vi tinh xảo, bằng vào Đại Phạn Bàn Nhược thậm chí có thể đánh với chúng ta một trận…” Hai lão giả sắc mặt có chút ngưng trọng.
Nghe vậy, Tần Vô Viêm khẽ vuốt cằm, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Bên Hợp Hoan phái các ngươi liên hệ chưa?”
“Các nàng không muốn cho người hỗ trợ sao?”
“Nếu bằng lòng, mỡ máu trên người Xích Giao, có thể chia cho các nàng một hai.”
Hai lão giả đồng thời lắc đầu.
Bọn họ đã đi liên hệ người của Hợp Hoan phái, nhưng cuối cùng nhận được câu trả lời chắc chắn là không có ý.
“Hợp Hoan phái tựa hồ không có ý tranh đoạt Xích Giao? Các nàng dường như…”
“Có mục đích khác.” Một lão giả trầm ngâm nói.
Nghe vậy, Tần Vô Viêm hơi nhíu mày.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Vậy Quỷ Vương tông thì sao? Bọn họ có vẻ cũng phái người tới?”
Hai lão giả nhìn nhau.
“Thiếu chủ, bên Quỷ Vương tông đến một vị Chu Tước Thánh Sứ, ngoài ra, thiếu tông chủ Quỷ Vương tông cũng đến, nếu có thể lôi kéo, đúng là một sự giúp đỡ lớn, nhưng…” Có mấy lời bọn họ không nói ra.
Nhưng hiểu đều hiểu.
Lôi kéo được một vị Thượng Thanh cao thủ, tuy nói có sự bảo hộ lớn, nhưng...
Bọn họ cũng phải trả một cái giá xứng đáng.
Nhường ra một phần lớn lợi ích.
Tần Vô Viêm tự nhiên hiểu.
Hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.
“Được rồi, không cần liên hệ bọn họ, chúng ta âm thầm hành động là đủ.” Ánh mắt Tần Vô Viêm có chút lấp lánh.
“Vâng, thiếu chủ.” Hai lão giả rất cung kính cúi đầu nói.

Thời gian sau đó.
Thành Xích Thủy vẫn bình yên như trước, cũng không vì chính ma hai đạo đến mà có biến động gì.
Nhưng, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.
Sự bình yên đó, đều chỉ là để cơn bão táp trở nên càng thêm mãnh liệt mà thôi.
Tiêu Tương các, tầng cao nhất.
Quý Trường Phong nhàn nhã nằm trên ghế dựa.
Sau lưng hắn.
Diệu cô nương khoác lụa mỏng, da thịt trắng như tuyết, tinh tế tỉ mỉ như ẩn như hiện, xương quai xanh tinh xảo hiện rõ, bộ ngực cao vút hơi hé mở –
Kim Bình Nhi nhẹ nhàng xoa bóp vai Quý Trường Phong, nàng nhẹ giọng nói: “Công tử, Xích Giao đã đến ngoại thành Xích Thủy, ngài không định đi xem sao?”
Nghe vậy.
Quý Trường Phong hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Diệu cô nương cũng muốn đi xem chút náo nhiệt sao?”
Kim Bình Nhi hơi hé miệng.
Không trả lời.
Mấy ngày nay, Quý Trường Phong hầu như luôn ở chỗ nàng không đi đâu cả, muốn chiếm tiện nghi gì đều đã chiếm hết!
Kết quả thì sao?
Nàng vẫn không có tiến triển gì.
Giữa chừng, nàng thậm chí còn mạo hiểm dùng một chút mị thuật, nhưng tiếc là...
Kết quả vẫn như cũ.
Quý Trường Phong giống như người không có chuyện gì.
Một chút ảnh hưởng cũng không có.
Điều này khiến Kim Bình Nhi trong lòng càng thêm bất an.
Nàng biết.
Quý Trường Phong đại khái đã nhìn thấu.
Đã vậy.
Hắn vì sao không ra tay?
Chẳng lẽ là muốn tiếp tục “ăn chùa”?
Ánh mắt Kim Bình Nhi hơi lấp lóe, nàng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định cùng Quý Trường Phong nói thẳng, hay nói cách khác... ném ra quân bài mới.
Ví như truyền thừa Cổ Vu văn mà Quý Trường Phong đang tìm kiếm.
“Công tử ~” Kim Bình Nhi mỉm cười nói: “Lần trước ngài nói cái gì mà truyền thừa Cổ Vu văn, ta hình như có chút ấn tượng.”
“Ồ?” Nghe vậy, sắc mặt Quý Trường Phong hơi đổi, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ sau lưng, đáy mắt lộ ra một tia trêu tức, nói: “Nói thử xem?”
Mới mấy ngày thôi? Đã không nhịn được rồi?
Chậc chậc chậc.
Bình sữa à, ngươi còn phải luyện nữa!
Kim Bình Nhi nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói, Kim Linh phu nhân tám trăm năm trước đã từng có được truyền thừa Cổ Vu văn, còn nhờ đó sáng lập ra một loạt huyết chú.”
“Nếu không có gì bất ngờ.”
“Hợp Hoan phái chắc là có truyền thừa Cổ Vu văn.”
Nghe đến đó.
Quý Trường Phong thật sự có chút kinh ngạc.
Nói đến Hợp Hoan phái, hắn vừa nghĩ tới Si Tình Chú chí độc chí tình, dựa theo nguyên tác miêu tả Si Tình Chú...
Kim Linh phu nhân thật sự có khả năng từng có được truyền thừa Cổ Vu văn.
“Chỉ tiếc.”
“Truyền thừa của Hợp Hoan phái đã thất lạc, muốn giành lại truyền thừa, vậy thì nhất định phải lấy được chí bảo của Hợp Hoan phái —— Hợp Hoan Linh.” Kim Bình Nhi nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, ánh mắt Quý Trường Phong hơi nheo lại.
Hắn nhìn thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt, không ngờ nàng lại khai ra thẳng như vậy?
“Vậy nên?”
“Diệu cô nương là đệ tử Hợp Hoan phái? Tiếp cận ta chính là chuyên môn để cướp Hợp Hoan Linh?” Quý Trường Phong nhàn nhạt hỏi.
“Bá ——”
Cùng lúc đó.
Một sợi kiếm ý nhàn nhạt lan tràn toàn bộ khuê phòng.
Cảm giác áp bức vô hình khiến sắc mặt Kim Bình Nhi hơi trắng bệch.
Thân thể mềm mại của nàng khẽ run, cố gắng hết sức ổn định cảm xúc, nói: “Công tử ~ ngài biết không? Hợp Hoan phái đã từng cũng không phải là phái Ma giáo.”
Quý Trường Phong im lặng không nói.
Chuyện này hắn đương nhiên biết.
Nhưng trước đây không nghĩ tới.
Bây giờ.
Hắn nghe thấy Kim Bình Nhi nhắc tới chuyện này, trong lòng ít nhiều cũng có suy đoán.
Kim Bình Nhi thấy Quý Trường Phong không lập tức động thủ, trong lòng cũng dần nhẹ nhõm, nàng tiếp tục nói: “Ta đúng là đệ tử Hợp Hoan phái, nhưng cũng không phải một phe Ma giáo kia, nếu công tử không tin, có thể kiểm tra đan điền của ta, xem ta có tu luyện tà pháp hay không?!”
Thiếu nữ từ từ nhắm hai mắt.
Để người khác tùy ý dò xét đan điền mình.
Hiển nhiên là không thèm để ý.
Nghe vậy, Quý Trường Phong liếc nàng một cái, không nói gì, cũng không ra tay kiểm tra đan điền nàng.
Kim Bình Nhi rốt cuộc có tu luyện tà pháp hay không.
Nhìn xem nốt thủ cung sa của nàng còn hay không là biết rõ.
Điều này, Quý Trường Phong rất rõ.
Kim Bình Nhi trong lòng thở phào, nàng tiếp tục nói: “Hiện tại, Hợp Hoan phái không có chính thống pháp môn tu luyện, đường phía trước của ta mịt mờ, chỉ muốn có được Hợp Hoan Linh, có được chính thống pháp môn tu luyện của Hợp Hoan phái, cuối cùng…”
“Thoát ly Hợp Hoan phái.”
Nghe đến đây, Quý Trường Phong hơi ngạc nhiên nhìn Kim Bình Nhi, thoát ly Hợp Hoan phái?
Chơi lớn vậy sao?
“Công tử ~ không biết ngài có thể cho ta mượn Hợp Hoan Linh một lát được không?” Kim Bình Nhi nhẹ nhàng nói.
“Rồi nói sau, rồi nói sau...” Quý Trường Phong qua loa nói.
Hắn không ngờ Kim Bình Nhi lại nói thẳng ra như vậy.
Quả nhiên là không thú vị.
“Rống ——”
Đúng lúc này.
Bên ngoài thành Xích Thủy đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc.
“Ừm?”
Sắc mặt Quý Trường Phong hơi đổi, ánh mắt hắn nhìn về hướng ngoại thành, đáy mắt lộ ra một vòng ngưng trọng.
“Không ngờ con Xích Thủy Giao kia lại thật sự bước vào Thượng Thanh cảnh?!”
Vừa dứt lời.
Quý Trường Phong bước ra một bước.
Cả người đã biến mất trong nháy mắt tại Tiêu Tương các.
“Ừm?”
Kim Bình Nhi hơi sững sờ.
Nàng ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy thiếu niên áo trắng đã lăng không bước lên bầu trời, vành mũ rộng che đi khuôn mặt tuấn lãng như ẩn như hiện, bộ áo trắng bồng bềnh, kiếm ý sắc bén lưu động trên bầu trời.
“Ầm ầm ——”
Sau một khắc.
Khí tức to lớn bộc phát.
Một luồng kiếm ý vô hình lập tức bao trùm toàn bộ thành Xích Thủy.
Trong khoảnh khắc, cả thành kinh hãi.
Vô số người ngẩng đầu nhìn thân ảnh áo trắng trên vòm trời, đáy mắt đều lộ ra vẻ kinh động.
“Bá ——”
Chỉ thấy thiếu niên áo trắng chậm rãi đưa tay.
Khẽ quát một tiếng: “Kiếm —— đến!”
Trong khoảnh khắc, kiếm ý thẳng tiến không lùi đột nhiên bộc phát, khí thế mạnh mẽ xông lên trời, trực tiếp xé toạc tầng mây xung quanh...
Phương xa, một vòng kiếm quang như ẩn như hiện...

PS: Phát hiện mọi người có vẻ không thích kịch bản bình sữa? Gần một nửa người nuôi truyện, mọi người không thích có thể nói nha ~ đừng nuôi truyện nha ~
Một khi nuôi truyện thành tích liền tụt dốc không phanh,
Bạn cần đăng nhập để bình luận