Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 352: Linh Lung: Còn xin đạo huynh giúp ta. . .

**Chương 352: Linh Lung: Còn xin đạo huynh giúp ta...**
"Vút ——"
Thiếu niên trong bộ huyền bào bay lên, tay áo phần phật, dáng người vĩ ngạn thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy lóe lên kiếm ý sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Tiến vào Huyễn Nguyệt động phủ.
Quý Trường Phong liếc mắt liền nhìn thấy tuyệt đại Thần Nữ đang xếp bằng trên bồ đoàn.
Thân thể mềm mại của đối phương càng thêm ngưng thực.
Dựa vào mắt thường quan sát.
Gần như đã không khác gì người bình thường.
Không chỉ có vậy.
Trên thân Linh Lung còn tản ra một cỗ chí âm khí tức, lực lượng thần hồn nồng đậm không ngừng khuếch tán, uy áp trong đó thình lình đạt đến cấp độ Thái Thanh cảnh...
Mặc dù chỉ là mới bước vào Thái Thanh.
Nhưng điều này vẫn như cũ mười phần khiến người ta chấn kinh.
Dù sao.
Trước đây Linh Lung vẻn vẹn chỉ là một sợi tàn hồn, sợ không phải gió thổi qua liền tan biến? Như thế vừa so sánh, đủ để nhìn ra hiện tại Linh Lung rốt cuộc cường đại đến mức nào.
"Linh Lung đạo hữu."
Quý Trường Phong khẽ gọi một tiếng.
Nhưng...
Hắn cũng không có nhận được sự đáp lại của Linh Lung.
"Hửm?"
Quý Trường Phong không khỏi hơi sững sờ.
Phóng tầm mắt nhìn tới.
Tuyệt đại Thần Nữ kinh ngạc nhìn về phía trước, nàng có chút thất thần, gương mặt có chút đỏ bừng, phảng phất như hồn đã bay ra ngoài, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ gì? !
Thế mà ngay cả khi hắn tới cũng không hề hay biết?
Linh Lung có chút mím môi.
Nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên huyền bào trước mắt, trong đầu tràn ngập những từ ngữ như 'Nguyên Thần giao hòa', 'Cực âm Phản Dương'...
Không còn cách nào khác.
Dù sao việc này liên quan đến đạo đồ của nàng.
Quả thực là khiến người ta có chút xoắn xuýt.
"Linh Lung đạo hữu! ?"
Bên tai vang lên một đạo thanh âm quen thuộc.
Linh Lung vội vàng hoàn hồn.
Gương mặt xinh đẹp của nàng hơi ửng đỏ, cấp tốc đứng dậy, hướng về phía Quý Trường Phong thi lễ, nói: "Đạo hữu, không có ý tứ..."
"Ta, ta vừa mới đang suy nghĩ một vài chuyện."
Suy nghĩ gì? !
Trong lòng Quý Trường Phong có chút hồ nghi.
Hắn nhìn sắc mặt không bình thường của Linh Lung, cuối cùng vẫn không hỏi ra sự hiếu kì trong lòng.
Quý Trường Phong hướng về phía Linh Lung đáp lễ.
Sau đó liền cẩn thận quan sát thân thể mềm mại của nàng.
Chỉ thấy Linh Lung mặc một bộ hoa lệ vu bào bay lên, váy cùng tay áo bồng bềnh, da thịt trắng như tuyết, tinh tế tỉ mỉ, dáng người thướt tha cao gầy, gương mặt xinh đẹp tinh xảo trong trắng lộ hồng, giống như miếng Dương Chi Ngọc ôn nhuận...
Nhìn qua.
Đã không khác gì người thường.
Linh Lung gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên.
Nàng nhẹ nhàng mím môi đỏ, đối mặt với sự dò xét không chút che giấu của Quý Trường Phong, hơi có vẻ không được tự nhiên.
"Chúc mừng đạo hữu, đại đạo sơ thành!"
Quý Trường Phong đưa tay chúc mừng.
Lấy nhãn lực độc đáo của hắn, tự nhiên không khó nhận ra Linh Lung tựa hồ đã đi lên một con đường bất đồng, một con đường miễn cưỡng có thể được coi là hồn tu đạo.
"Đạo hữu chúc mừng sợ là hơi sớm..."
Linh Lung cười khổ một tiếng.
"Ồ?"
Quý Trường Phong có chút nhíu mày, hiếu kỳ nói: "Linh Lung đạo hữu, cớ gì nói ra lời ấy?"
"Ai ——"
Linh Lung thở dài một tiếng, nói:
"Ta mặc dù từ thiên thư mà ngộ được hồn tu chi pháp, nhưng giờ phút này lại bị hạn chế bởi một vài nguyên nhân, dẫn đến trên thân mang gông xiềng, không cách nào tiếp tục tinh tiến..."
Nghe vậy.
Quý Trường Phong khẽ nhíu mày.
Hắn cẩn thận xem xét Linh Lung trước mắt, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ điểm nào không ổn ở trên người nàng.
"Đạo hữu không ngại nói rõ ràng một chút?"
Quý Trường Phong trầm ngâm nói.
"Ai ——"
Linh Lung nhẹ nhàng thở dài.
Trong lòng nàng đang xoắn xuýt.
Rốt cuộc có nên nói ra khốn cảnh của mình hay không? !
Vạn nhất...
Vạn nhất Quý Trường Phong mở miệng cự tuyệt thì phải làm sao? !
Vậy thì chẳng phải đến lúc đó nàng sẽ rất mất mặt sao?
Linh Lung có chút mím môi.
Trong lòng càng thêm xoắn xuýt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi mở miệng nói:
"Đạo hữu."
"Ta sẽ truyền 'Hồn tu chi pháp' cho ngươi."
"Đợi ngươi lĩnh hội 'Hồn tu chi pháp' xong, liền có thể hiểu rõ mọi chuyện..."
"Được."
Quý Trường Phong khẽ gật đầu.
Hắn ngồi xếp bằng trước mặt Linh Lung.
Hai người mặt đối mặt.
Linh Lung chậm rãi nhắm hai mắt, hơi nhô ra một sợi thần thức, đem 'Hồn tu chi pháp' mà bản thân đã sửa sang lại không chút giữ lại truyền thụ ra.
Quý Trường Phong tiếp nhận một sợi thần thức của Linh Lung.
Trong khoảnh khắc.
Lượng lớn thông tin khuếch tán trong đầu hắn.
Cái gọi là hồn tu chi pháp? Chính là không ngừng thu nạp năng lượng thiên địa để làm lớn mạnh thần hồn của bản thân, chuyển hóa chí âm thành cực âm, sau đó lại chuyển hóa cực âm thành Cực Dương!
Bởi vì cái gọi là ——
Cực âm sinh Cực Dương, Cực Dương trở lại cực âm!
Cực âm có thể chuyển hóa thành Cực Dương, Cực Dương cũng tương tự có thể chuyển hóa thành cực âm, hai loại này tuy nói là hai loại bản nguyên khác biệt, nhưng xét từ căn nguyên thì lại cực kỳ tương tự.
Quý Trường Phong cẩn thận lĩnh hội tin tức trong đầu.
Đột nhiên.
Hắn dường như phát hiện ra điều gì đó không thích hợp?
Hồn thể là chí âm.
Chí âm trước hết muốn biến thành cực âm, sau đó mới có thể chuyển hóa Cực Dương, nhưng muốn chuyển chí âm thành cực âm, ngược lại cần phải thu nạp một sợi Cực Dương, chuyển hóa nó thành cực âm, cuối cùng lại chuyển hóa cực âm thành Cực Dương, cái này...
Cái này chẳng phải là một ngõ cụt sao?
Muốn cực âm.
Trước hết cần phải có Cực Dương.
Nhưng vấn đề là ——
Ta đã có Cực Dương, ta còn cần ngươi cực âm làm gì? !
Vòng vo!
Quá vòng vo!
"Nguyên lai đây chính là gông xiềng trong miệng Linh Lung đạo hữu? !"
Quý Trường Phong chậm rãi mở mắt.
Nghe vậy.
Trong mắt Linh Lung lộ vẻ bất đắc dĩ.
Ai có thể ngờ rằng môn hồn tu chi pháp này lại rắc rối như vậy? !
Đùa ta kiểu nhiễu khẩu lệnh chắc? !
"Linh Lung đạo hữu trong lòng có ý tưởng gì không?"
Quý Trường Phong trầm ngâm nói.
Hiện tại Linh Lung vẫn chỉ là chí âm, nàng bây giờ muốn tiến thêm một bước, vậy thì nhất định phải đạt tới trạng thái cực âm, nhưng nàng hiện tại căn bản không đạt được...
Trừ khi nàng có thể thu nạp được một sợi Cực Dương khí! ?
Mượn nhờ Cực Dương để chuyển hóa cực âm.
Nếu không.
Nàng cả đời này sẽ bị vây ở trong đạo gông xiềng này.
Linh Lung nhẹ nhàng thở dài, nói:
"Bây giờ ta có thể nghĩ tới biện pháp, cũng chỉ có dựa vào ngoại giới, nghĩ cách thu nạp một sợi Cực Dương chi khí từ bên ngoài..."
Dứt lời.
Nàng có chút ngước mắt, nhìn về phía Quý Trường Phong trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ do dự, muốn nói lại thôi, dừng nói lại muốn.
"Từ ngoại giới thu nạp? !"
Quý Trường Phong chú ý tới ánh mắt của Linh Lung.
Sắc mặt của hắn hơi có chút cổ quái.
Ngoại giới lấy đâu ra Cực Dương chi khí?
Những nơi khác hắn không biết rõ.
Hắn chỉ biết trên người mình liền có.
Dù sao hắn bây giờ đã là Nguyên Anh viên mãn.
Một thân Nguyên Thần sớm đã đạt đến đại thành chi cảnh, xưng một tiếng 'Dương Thần' cũng không quá, chỉ là một sợi Cực Dương chi khí...
Trên người hắn tự nhiên là đếm mãi không hết.
"Hô ——"
Linh Lung hít sâu một hơi.
Gương mặt của nàng hơi ửng hồng, trong lòng phảng phất như đã hạ quyết tâm, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Quý Trường Phong trước mặt, trịnh trọng nói:
"Đạo hữu, trước đây ngươi từng nói —— tiên lộ chi gian, ngươi ta đồng hành; hỗ bang hỗ trợ, cùng đạp đỉnh núi!"
"Không biết lời ấy, hôm nay có còn chắc chắn hay không? !"
"Đương nhiên chắc chắn!"
Quý Trường Phong thản nhiên nói.
"Được."
Linh Lung nhẹ nhàng gật đầu, nàng có chút rủ xuống ánh mắt, thanh âm có chút run rẩy nói:
"Nếu đã như vậy."
"Còn xin đạo huynh giúp ta!"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận