Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 06: Thanh Xà nhảy múa? Kiếm ý —— Lưỡng Tụ Thanh Xà!

Chương 06: Thanh Xà nhảy múa? kiếm ý —— Lưỡng Tụ Thanh Xà!
Trong chớp mắt.
Thời gian nửa tháng cứ như vậy trôi qua.
Đại Trúc phong, một nơi tiểu viện.
Quý Trường Phong sắc mặt bình tĩnh ngồi xếp bằng ở trên giường.
Hắn nhắm chặt hai mắt, bày ra tư thế ngũ tâm hướng lên trời, hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện.
"Bá ——"
Đúng lúc này.
Linh khí đất trời xung quanh đột nhiên xao động một chút.
Ngay sau đó.
Từ người Quý Trường Phong bỗng bộc phát ra một luồng lực hút mạnh mẽ.
Trong khoảnh khắc.
Linh khí đất trời xung quanh nhanh chóng hướng về phía Quý Trường Phong, sau đó bị hắn hấp thu và luyện hóa một mạch.
"Oanh ——"
Chẳng bao lâu.
Một cỗ khí thế nhàn nhạt liền từ trên người Quý Trường Phong bộc phát ra.
Cánh cửa tầng hai của Ngọc Thanh cảnh cứ như vậy thuận đà đột phá.
"Hô..."
Quý Trường Phong chậm rãi mở mắt, sau đó nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí.
Tu đạo chưa đầy nửa tháng đã đột phá Ngọc Thanh cảnh tầng hai, tốc độ tu luyện này thì toàn bộ Thanh Vân môn không tìm được người thứ hai.
Đương nhiên.
Cũng nhờ vào ngộ tính nghịch thiên của Quý Trường Phong.
Sau khi có được phương pháp tu luyện Ngọc Thanh cảnh tầng hai, hắn đã dùng ngộ tính nghịch thiên để cải tiến công pháp, từng bước sửa chữa những thiếu sót bên trong.
Khiến cho việc tu luyện trở nên dễ dàng hơn.
Quý Trường Phong đứng dậy, đơn giản rửa mặt.
Sau đó cầm lấy dao chặt củi đặt trong sân, chuẩn bị ra sau núi hoàn thành bài tập hôm nay.
Chính là chặt một cây trúc đen.
"Răng rắc ~"
Đẩy cửa sân ra.
Điền Linh Nhi và Trương Tiểu Phàm vừa lúc đã đợi hắn ở bên ngoài.
Quý Trường Phong cười nhạt: "Tiểu sư tỷ, Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi."
Nghe vậy, Điền Linh Nhi bĩu môi: "Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta tiểu sư tỷ! Phải gọi ta là sư tỷ!"
"Biết rồi, tiểu sư tỷ."
Quý Trường Phong khẽ gật đầu.
Biết rõ, nhưng ta cố tình không sửa.
Chủ yếu là vì cái gì?
Điền Linh Nhi đúng là nhỏ mà ha ha ha ha.
Gọi nàng một tiếng tiểu sư tỷ cũng không có vấn đề gì.
Thấy cảnh này, Điền Linh Nhi giậm chân tức giận, nhưng nàng lại không có cách nào.
Ai bảo Quý Trường Phong hiện giờ là đồ đệ cưng số một của cha nàng chứ?
Điền Linh Nhi trong lòng có chút ghen tị.
Hừ! Không phải chỉ là một đêm tu thành Ngọc Thanh cảnh một tầng thôi sao! Có gì ghê gớm?
Ngoài miệng Điền Linh Nhi không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng không khỏi có chút ấm ức, ấm ức đến mức nước mắt đã bắt đầu lăn dài trong khóe mắt.
Thấy vậy, Quý Trường Phong không khỏi đau đầu.
Hắn đành lên tiếng an ủi Điền Linh Nhi, tránh cho cô bé này lại âm thầm trốn ở xó xỉnh nào đó khóc nhè.
Đúng, không sai!
Điền Linh Nhi thật sự từng có hành vi như vậy.
Hơn nữa còn trùng hợp bị Quý Trường Phong bắt gặp.
Có lẽ vì trước đây vợ chồng Điền Bất Dịch đều nâng niu che chở nàng, nhưng từ khi Quý Trường Phong đến, sự chú ý của vợ chồng Điền Bất Dịch dành cho Điền Linh Nhi đã bớt đi một chút.
Sự thay đổi nhỏ nhặt này.
Lập tức chạm vào trái tim nhạy cảm của cô bé.
Cứ ngỡ cha mẹ không còn thương nàng.
Ai.
Quý Trường Phong cũng rất bất đắc dĩ a.
Nhưng không còn cách nào.
Hắn đúng là đã lấy đi sự chú ý của vợ chồng Điền Bất Dịch dành cho Điền Linh Nhi.
Cho nên, hắn đành phải bù đắp lại phần chú ý này.
Linh Nhi ngoan, sư phụ không thương ngươi thì ta thương ngươi...
Mỗi khi Điền Linh Nhi tủi thân.
Quý Trường Phong đều sẽ dỗ dành nàng như dỗ trẻ con.
Lần này cũng không ngoại lệ.
"Quý Trường Phong! Sau này ngươi không được gọi ta là tiểu sư tỷ nữa!"
Điền Linh Nhi sụt sịt mũi, ấm ức nói.
"Vâng vâng vâng, sư tỷ ~" Quý Trường Phong có chút đau đầu.
Sao hắn cứ cảm giác như mình đang trông trẻ cho vợ chồng Điền Bất Dịch vậy?
"Hừ!" Điền Linh Nhi hừ nhẹ một tiếng.
Lập tức quay người tự đi chặt cây trúc.
Thấy cảnh này, Trương Tiểu Phàm ở sau lưng âm thầm ngưỡng mộ.
Hắn cũng rất muốn làm sư tỷ khóc. . . A không đúng.
Hắn cũng rất muốn an ủi sư tỷ a.
Nhưng mà hắn quá ngốc.
Dù ở cạnh sư tỷ, cũng ngơ ngác không biết nói gì.
"Tiểu Phàm." Quý Trường Phong vỗ vai hắn.
"A? Thất sư huynh."
Trương Tiểu Phàm ngơ ngác quay lại.
"Ta đi trước vào bên kia chặt cây trúc." Quý Trường Phong chỉ vào chỗ sâu trong rừng.
"Sư huynh cứ đi đi." Trương Tiểu Phàm gật đầu.
Hiện tại.
Trúc đen ở ngoại vi không còn giúp Quý Trường Phong rèn luyện thể phách được nữa.
Chỉ có càng vào sâu hơn.
Mới có thể khiến Quý Trường Phong cảm thấy một chút khó khăn.
Nhưng, cũng chỉ có lần này mà thôi.
"Phanh ——"
Quý Trường Phong hai ba lần chặt đứt một cây trúc đen, sau đó chuẩn bị xuống núi.
"A?"
Đúng lúc này.
Khoảnh khắc hắn xoay người, đột nhiên phát hiện trên một cây trúc đen đang quấn quanh một con Thanh Xà.
Con Thanh Xà đó dường như có linh tính, thấy người cũng không sợ, không những không chạy trốn, mà ngược lại còn xoay quanh trái phải, giống như đang nhẹ nhàng nhảy múa vậy.
Thấy cảnh này, Quý Trường Phong lập tức ngây người.
"Oanh ——"
Từ nơi sâu thẳm có một âm thanh vang vọng trong đầu hắn.
[ Ngươi quan sát Thanh Xà nhảy múa, minh ngộ Thanh Xà kiếm ý, sáng tạo kiếm pháp tuyệt thế —— Lưỡng Tụ Thanh Xà! ] Sau một khắc.
Một hình ảnh xuất hiện trong đầu Quý Trường Phong.
Chỉ thấy một thân ảnh mặc áo trắng cầm trường kiếm nhẹ nhàng nhảy múa, thân hình gầy guộc như Thanh Xà, nhưng toàn thân lại tỏa ra một cỗ kiếm ý kinh khủng.
[ Lưỡng Tụ Thanh Xà: Một loại kiếm pháp thoạt nhìn thì đẹp mắt, nhưng lực sát thương lại cực cao! ] "Uy!"
"Quý Trường Phong, ngươi còn đứng đó làm gì!"
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên.
"Ừm?" Quý Trường Phong hoàn hồn.
Nhìn về phía trước, chỉ thấy Điền Linh Nhi và Trương Tiểu Phàm đã hoàn thành bài tập hôm nay, đang mang theo dao chặt củi đứng cách đó không xa chờ hắn.
"Đến đây." Quý Trường Phong quay lại nhìn thoáng qua cây trúc đen ở đằng xa.
Con Thanh Xà kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
...
Theo chân Điền Linh Nhi hai người rời khỏi sau núi.
Chưa tới Thủ Tĩnh đường, từ xa đã nghe thấy tiếng rên rỉ của Tống Đại Nhân và đồng bọn.
"Ôi ~"
"Sư nương! Sư nương đánh nhẹ thôi a!"
"Sư nương, Đại sư huynh dạo này tu vi có tiến bộ, người mau đi kiểm tra hắn đi..."
Nghe thấy tiếng rên rỉ của mấy vị sư huynh, Điền Linh Nhi lập tức tươi tỉnh mặt mày, vội vàng chạy tới xem trò vui.
Trương Tiểu Phàm do dự một lát.
Cũng đi theo sau.
Quý Trường Phong trầm ngâm một lát, cũng định tới xem náo nhiệt.
Vừa hay hắn mới lĩnh ngộ 'Lưỡng Tụ Thanh Xà' một môn kiếm pháp đỉnh cấp, đi qua thử xem uy lực ra sao.
Đi đến bên ngoài Thủ Tĩnh đường.
Chỉ thấy Tống Đại Nhân mấy người đang nằm la liệt rên rỉ trên đất.
Tô Như mặt mày xinh đẹp hung dữ trừng mắt nhìn bọn hắn, trong tay cầm một cành cây nhỏ, hệt như một vị Thanh Vân Nữ Kiếm Tiên.
Thấy cảnh này.
Quý Trường Phong không còn do dự nữa.
Lập tức bước lên một bước, rồi chắp tay hướng về phía Tô Như nói: "Sư nương, đệ tử gần đây có chút cảm ngộ, muốn thỉnh cầu sư nương chỉ giáo một chút."
Lời vừa nói ra, lập tức khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.
Tống Đại Nhân và đồng bọn cũng không lăn lộn nữa.
Bọn họ nhao nhao đứng dậy, kinh ngạc nhìn Quý Trường Phong.
Thỉnh cầu sư nương chỉ giáo?
Bọn họ trốn còn không kịp đây này.
Kết quả ngươi lại tự đưa đến tận cửa?
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận