Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 175: Gió tuyết cuối cùng gặp nhau! Tương tư hai mênh mông!

Chương 175: Gió tuyết cuối cùng gặp nhau! Tương tư hai mênh mông!
Thông Thiên phong phía sau núi, động phủ Huyễn Nguyệt.
Quý Trường Phong đem Tru Tiên kiếm trong tay một lần nữa trả về động phủ, lập tức chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Tuy nói ở đây bế quan chín năm.
Nhưng hắn không có khái niệm thời gian quá lớn, bởi vì phần lớn thời gian hắn đều tu luyện, ngộ đạo, nhắm mắt lại cái đã một hai năm trôi qua.
Chín năm này.
Quý Trường Phong không chỉ nâng tu vi lên đến Thái Thanh cảnh, còn tốn thời gian nghiên cứu chút thủ đoạn s.át phạt, sáng chế ra mấy môn kiếm quyết uy lực không tệ.
Mấy môn kiếm quyết này tương lai có thể cho Thanh Vân môn làm của để dành.
Dù sao với bản thân hắn mà nói.
Kiếm quyết gì đã không quan trọng.
Nhất chiêu nhất thức của hắn đều tràn đầy kiếm ý vô tận, mỗi kiếm đều mang theo uy lực vô thượng, khiến người ta khó ngăn cản...
Ngoài ra.
Quý Trường Phong còn tốn một đoạn thời gian chuyên nghiên cứu Huyền Hỏa Giám, phối hợp cổ vu văn truyền thừa, hắn thành công ngộ ra được pháp bày trận thủ pháp của Bát Hung Huyền Hỏa trận...
Nhưng.
Muốn phát huy triệt để toàn bộ uy lực của Bát Hung Huyền Hỏa trận pháp, nhất định phải có một vật mang tính then chốt.
Đó là Huyền Hỏa đàn.
Bởi vậy.
Quý Trường Phong còn phải tranh thủ đến Phần Hương Cốc một chuyến, xem xét xem Huyền Hỏa đàn sâu trong Phần Hương Cốc rốt cuộc là thứ gì.
Chỉ khi làm rõ Huyền Hỏa đàn.
Hắn mới có thể phối hợp Huyền Hỏa Giám phát huy toàn bộ uy lực Bát Hung Huyền Hỏa trận pháp.
"Ừm... Vừa hay có thể tiện thể cứu Cửu Vĩ Thiên Hồ ra." Quý Trường Phong thầm nghĩ.
Hắn thề.
Hắn thật chỉ muốn qua xem Huyền Hỏa đàn mà thôi, rồi tiện tay giúp cứu mẹ của Lục Vĩ đạo huynh, chứ cái gì Cửu Vĩ Thiên Hồ, cái gì Tiểu Bạch...
Hắn thật một chút hứng thú cũng không có.
Nói dối trời giáng sét đánh.
"Ầm ầm——"
Sau một khắc, trời trong vạn dặm mây đột nhiên có tiếng sấm rất nhỏ vang lên.
Bước chân Quý Trường Phong khựng lại chút.
Trùng hợp vậy sao?
Hắn lặng lẽ thu hồi điều vừa nói trong lòng, lại bước về phía con đường nhỏ trước mặt.
"Vút ——"
Ra khỏi con đường nhỏ.
Từ đường tổ sư đập vào mắt.
Ba đạo nhân cười ha hả ngồi chung một chỗ, bọn họ người uống trà, người đánh cờ, thật sự là khoái hoạt.
"Trường Phong, xuất quan rồi?" Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười nói.
Vạn Kiếm Nhất tay thả quân cờ xuống, nhìn về phía Quý Trường Phong, nói: "Đồ nhi ngoan, bế quan chín năm, tu vi hiện tại thế nào rồi?"
Thương Tùng đạo nhân cũng tò mò nhìn lại.
Nghe vậy, Quý Trường Phong cười nhạt nói: "Sư phụ, đệ tử miễn cưỡng đột phá Thái Thanh."
"? ? ?"
Lời vừa nói ra.
Ba người thần sắc hơi dừng lại.
Trong đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Thái Thanh?
Vậy mà thật sự đột phá Thái Thanh?
Quý Trường Phong mới tu luyện bao lâu?
Tính đi tính lại đến nay bất quá mười bốn năm đổ lại?
Mười bốn năm đã đột phá Thái Thanh cảnh?
Cái này...
Đạo Huyền Chân Nhân hơi kích động vuốt râu, ánh mắt tán thưởng nhìn Quý Trường Phong, gật đầu nói: "Tốt tốt tốt! Thanh Vân môn ta đây là một môn ba Thái Thanh rồi!"
Ba vị Thái Thanh!
Đã có tư thế vấn đỉnh thiên hạ!
"Chỉ ba vị sao?"
Quý Trường Phong khẽ cười.
Trong lòng hắn hiện lên bóng dáng Điền Bất Dịch.
Trước khi hắn bế quan Điền Bất Dịch đã là Thượng Thanh đỉnh phong tu vi, sau đó đạt được hai quyển thiên thư, bây giờ hẳn là cũng đột phá Thái Thanh rồi?
Cho nên...
Thanh Vân môn đâu chỉ một môn ba Thái Thanh?
Nên là một môn bốn Thái Thanh mới đúng!
"Đi thôi, qua Ngọc Thanh điện nói chuyện, bọn họ có lẽ đã đến." Đạo Huyền Chân Nhân cười ha hả nói.
Quý Trường Phong vừa xuất quan tạo động tĩnh quá lớn.
Mọi người ở các mạch Thanh Vân chắc hẳn đều đã đến.
"Được." Quý Trường Phong khẽ gật đầu.
Hắn quay người thi lễ với Vạn Kiếm Nhất, Thương Tùng, sau đó đi theo Đạo Huyền Chân Nhân đến Ngọc Thanh điện.
...
"Vút ——"
Từng đạo kiếm quang chói lóa lóe lên.
Kiếm hồng xanh thẳm dẫn đầu tới Thông Thiên Phong.
Nữ tử thanh lãnh một thân áo trắng bồng bềnh, tóc bay phấp phới, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thông Thiên Phong trước mặt, vẻ kích động vượt qua hồng kiều, qua biển mây...
Rốt cuộc.
Nàng tới trước Ngọc Thanh điện.
Ánh mắt mong chờ nhìn về phía trước.
Người nàng nhớ mong ngày đêm đang ở trước mặt.
Nhìn qua.
Chỉ thấy một thiếu niên áo trắng đứng chắp tay, hắn đang cùng chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân nói chuyện, dù đã qua chín năm, dung mạo của hắn vẫn không đổi.
Vẫn tuấn lãng như vậy.
Một thân áo trắng phấp phới, phong hoa tuyệt đại.
Thân thể mềm mại Lục Tuyết Kỳ hơi run lên, bước chân vội vàng của nàng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại, giọng run run nói:
"Quý sư huynh!"
Thanh âm thanh lãnh hàm chứa nhu hòa vô tận.
Thiếu niên áo trắng hơi khựng lại.
Hắn chậm rãi quay người, gương mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười.
Nhìn thấy vẻ thanh lãnh trước mặt.
Quý Trường Phong hơi dang hai tay.
"Vút ——"
Lục Tuyết Kỳ cũng không nhịn được nữa.
Nàng hóa thành tàn ảnh, cả người lao nhanh về phía Quý Trường Phong.
"Bịch!"
Nàng không chút do dự lao vào lòng Quý Trường Phong, đôi tay trắng nõn ôm chặt lấy hắn, không dám buông ra một chút.
"Chín năm quá dài."
"Về sau đừng để ta đợi lâu vậy."
"Được không?"
Bên tai vang lên giọng nói nghẹn ngào run rẩy.
Thần sắc Quý Trường Phong khẽ dừng lại, hắn nhẹ giọng nói: "Được."
Vừa dứt lời.
Hắn ôm chặt lấy thân thể trong lòng, hơi cúi đầu, tham lam ngửi hương thơm thanh khiết trên người nàng.
Chín năm không gặp.
Làm sao hắn lại không nhẫn nại nỗi khổ tương tư!
Thấy cảnh này, Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, ông không ở lại đây làm kỳ đà cản mũi mà lặng lẽ đi ra khỏi điện...
Ngoài Ngọc Thanh điện, thủ tọa bảy mạch đều đã có mặt.
Tô Như có chút mong chờ hỏi: "Chưởng môn sư huynh, có phải Trường Phong xuất quan rồi?"
Lời vừa nói ra.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
"Đúng." Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười gật đầu.
Điền Linh Nhi mím môi.
Nàng hơi mong chờ nhìn vào bên trong Ngọc Thanh điện, nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trong điện, nụ cười trên mặt nàng liền cứng lại.
Nhìn qua.
Chỉ thấy đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau, tựa như muốn nhét đối phương vào trong lòng mình vậy.
"Lục sư tỷ..."
Vẻ mặt Điền Linh Nhi có chút cứng đờ.
Nàng hơi buồn bã không vui lùi về bên người Tô Như, mím môi hờn dỗi đứng đó.
Thấy vậy.
Mọi người có chút khó hiểu.
Bọn họ đều thăm dò nhìn vào bên trong Ngọc Thanh điện.
Nhưng rất nhanh xấu hổ thu ánh mắt lại.
Tốt thôi.
Tình nhân nhỏ lâu ngày không gặp.
Đều có chút khô củi gặp lửa.
"Ai——" Tô Như liếc nhìn Điền Linh Nhi, trong lòng bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Con gái à.
Sao con luôn chậm chân một bước vậy?
Rõ ràng con là người tiếp xúc Quý Trường Phong sớm nhất, nhưng con lại là người tiến độ chậm nhất.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận