Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 13: Cái gì may mắn ca a?

Chương 13: Cái gì mà may mắn chứ?
Tiểu Trúc phong và Đại Trúc phong ở gần nhau. Tô Như thúc đẩy pháp bảo mang theo Điền Linh Nhi và Quý Trường Phong ngự vật phi hành. Chẳng bao lâu đã đến gần một ngọn núi cao chót vót. Nhìn quanh, quy mô Tiểu Trúc phong không hề kém cạnh Đại Trúc phong, thậm chí cách bài trí còn đầy đủ hơn. Dù sao đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đông hơn Đại Trúc phong không ít.
"Bá ——"
Tô Như điều khiển pháp bảo đáp xuống giữa sườn núi Tiểu Trúc phong.
"A?"
Ngay lúc đó, mấy nữ đệ tử Tiểu Trúc phong đang tuần tra chú ý tới. Khi nhìn thấy Tô Như, mặt các nàng lập tức rạng rỡ vui mừng.
"Tô sư thúc? Người đến Tiểu Trúc phong ạ?"
Nói xong, các nàng lại thấy hai cô bé sau lưng Tô Như, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Một người là Điền Linh Nhi, các nàng nhận ra ngay. Nhưng người kia... Là đệ tử nam? Tuổi lại xấp xỉ Điền Linh Nhi? Lẽ nào...
Mấy nữ đệ tử Tiểu Trúc phong trong lòng khẽ sững sờ. Dựa vào thông tin đã biết, các nàng lập tức đoán ra một khả năng. Chẳng lẽ hắn chính là Quý Trường Phong lừng danh? Người đã một đêm tu thành Ngọc Thanh tầng một, nửa tháng tu thành Ngọc Thanh tầng hai Quý Trường Phong?
Tô Như nhận thấy ánh mắt của các nữ đệ tử Tiểu Trúc phong, còn chưa kịp lên tiếng thì Điền Linh Nhi đã nhanh nhảu nói:
"Các sư tỷ, các người đoán xem hắn là ai nào?!"
Ánh mắt Điền Linh Nhi tràn đầy chờ mong. Nàng đang đợi các sư tỷ "không đoán ra", rồi nàng sẽ đứng ra giải thích. Tâm lý trẻ con rất dễ nhận thấy. Nhưng lực chú ý của các nữ đệ tử Tiểu Trúc phong đều bị Quý Trường Phong thu hút, nên họ không để ý đến vẻ mong chờ của Điền Linh Nhi, mà nói thẳng suy đoán:
"Vị này... Chắc hẳn là sư đệ Quý Trường Phong danh chấn Thanh Vân?"
Nghe vậy, Điền Linh Nhi bĩu môi.
A! Đoán ra rồi à? Thật là hết ý tứ.
Quý Trường Phong đón ánh mắt của mấy nữ đệ tử Tiểu Trúc phong, mỉm cười bước lên trước một bước, hắn không hề bối rối, giọng nói trong trẻo:
"Đệ tử Đại Trúc phong Quý Trường Phong, xin ra mắt các sư tỷ."
Thấy vậy, các nữ đệ tử Tiểu Trúc phong vội vàng đáp lễ:
"Ra mắt Quý sư đệ."
Nói xong, các nàng vốn định hảo hảo quan sát vị thiên tài tuyệt thế danh chấn Thanh Vân này, nhưng lại nghĩ đến sự hiện diện của trưởng bối nên không dám nhìn nhiều, vội vàng nói:
"Tô sư thúc, người cứ lên thẳng Tĩnh Trúc hiên là được, sư phụ đã dặn là người đến Tiểu Trúc phong không cần báo."
"Được." Tô Như nhẹ gật đầu. Nàng ngoái đầu nhìn Quý Trường Phong, nói:
"Trường Phong, đi thôi, ta dẫn con đi bái kiến sư thúc Thủy Nguyệt."
"Vâng, sư nương." Quý Trường Phong khẽ gật đầu.
Điền Linh Nhi không cần Tô Như phải nhắc, vì nàng đến Tiểu Trúc phong không ít lần, nơi đây có thể xem như ngôi nhà thứ hai của nàng. Tô Như mang theo Quý Trường Phong và Điền Linh Nhi một đường đi lên. Trên đường gặp không ít nữ đệ tử Tiểu Trúc phong, không ai là không bị Quý Trường Phong thu hút...
"Hở? Đệ tử nam? Hắn là ai vậy?"
"Đi theo sau Tô sư thúc? Chẳng lẽ là Quý Trường Phong danh chấn Thanh Vân kia?"
"Thật hay giả?"
"Thật hay giả thì cứ qua xem là biết ngay."
Một đám nữ đệ tử Tiểu Trúc phong ồ ạt kéo nhau chạy về phía Tĩnh Trúc hiên.
...
Giờ phút này, tại Tĩnh Trúc hiên, một cô gái tầm ba mươi tuổi đang kinh ngạc nhìn Quý Trường Phong. Nàng có khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày lá liễu, mũi thanh tú, đôi mắt hạnh long lanh có thần, mặc đạo bào màu xanh nhạt, thân hình uyển chuyển, phong thái xuất chúng.
"Giống, quá giống!"
Thủy Nguyệt đại sư nhìn chằm chằm Quý Trường Phong thất thần. Dù Quý Trường Phong còn nhỏ tuổi, nhưng thân khoác áo bào trắng, trên mặt tràn đầy sức sống, trong đáy mắt thấp thoáng một tia kiếm ý sắc bén... Khí chất này quá giống một người.
Nghe vậy, Tô Như hơi ngẩn người.
"Khụ khụ."
Nàng vội vàng ho khẽ một tiếng, hướng Quý Trường Phong nói:
"Trường Phong, đây là sư thúc Thủy Nguyệt của con."
Quý Trường Phong khẽ cười, hướng Thủy Nguyệt đại sư cúi người:
"Đệ tử Quý Trường Phong, xin ra mắt sư thúc Thủy Nguyệt!"
Thủy Nguyệt đại sư hồi phục tinh thần. Nàng thoáng tiếc nuối nhìn Quý Trường Phong, cảm xúc trên mặt dần tan biến, thay vào đó là vẻ thanh lãnh:
"Ừm." Thủy Nguyệt đại sư khẽ gật đầu.
Tô Như cười nói:
"Sư tỷ, Trường Phong muốn xem Vọng Nguyệt đài của Tiểu Trúc phong nên muội tự ý dẫn hắn đến đây..."
"Vọng Nguyệt đài sao?"
Thủy Nguyệt đại sư như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, nàng hướng nữ đệ tử bên cạnh dặn dò:
"Văn Mẫn, con dẫn hắn đi Vọng Nguyệt đài xem."
"Tiện thể nhắn Kỳ Nhi đến Tĩnh Trúc hiên một chuyến."
Nghe vậy, nữ đệ tử đứng bên gật đầu cười:
"Vâng, sư phụ."
Nàng chính là Văn Mẫn, đại sư tỷ của Tiểu Trúc phong. Đồng thời cũng là đối tượng mà Tống Đại Nhân mến mộ. Văn Mẫn có khuôn mặt trái xoan xinh xắn, mái tóc đen như mây, da trắng như tuyết, khóe miệng luôn nở nụ cười nhạt, cũng là một mỹ nữ.
"Quý sư đệ, đi theo ta." Văn Mẫn hướng Quý Trường Phong khẽ cười.
"Đa tạ sư tỷ Văn Mẫn." Quý Trường Phong cười đáp.
Hắn không chút do dự theo Văn Mẫn ra khỏi Tĩnh Trúc hiên. Lúc này, bên ngoài Tĩnh Trúc hiên đã có không ít nữ đệ tử tụ tập, họ vây quanh Điền Linh Nhi, líu ríu hỏi han...
"Sư muội Linh Nhi, vừa rồi có phải là Quý Trường Phong của Đại Trúc phong không?"
"Sư muội Linh Nhi, mau nói xem hắn bây giờ tu vi thế nào?"
"Đúng thế, đúng thế!"
Sự tích tu luyện của Quý Trường Phong giờ đã trở thành truyền kỳ của Thanh Vân môn, một đêm tu thành Ngọc Thanh tầng một, nửa tháng tu thành Ngọc Thanh tầng hai, giờ đã hơn ba tháng trôi qua... Họ rất tò mò về tu vi hiện tại của Quý Trường Phong.
"Hừ hừ!"
Tiểu Linh Nhi chống nạnh, đắc ý nói:
"Nói ra có lẽ làm các ngươi giật mình đấy."
"Quý Trường Phong đã là Ngọc Thanh tầng bốn rồi!"
"Hả?!"
Vừa nói xong, một đám nữ đệ tử Tiểu Trúc phong xung quanh liền giật mình. Ngọc Thanh tầng bốn? Ba tháng, Ngọc Thanh tầng bốn?! Thật hay giả vậy? Phải biết, ngay cả sư tỷ Lục Tuyết Kỳ tài giỏi nhất của sư phụ Thủy Nguyệt cũng mất gần hai năm rưỡi mới tu đến Ngọc Thanh tầng bốn... Vậy mà Quý Trường Phong lại tu tới Ngọc Thanh tầng bốn chỉ trong chưa đầy bốn tháng?!
Tê—— Thiên tư như vậy, quả thực kinh khủng! Cuối cùng hắn là yêu quái gì vậy?
Nghe đám nữ đệ tử bàn tán, Văn Mẫn kinh ngạc nhìn về phía sau lưng Quý Trường Phong:
"Quý, Quý sư đệ, đệ đã là Ngọc Thanh tầng bốn rồi?"
Nghe vậy, Quý Trường Phong cười nhạt:
"Sư tỷ Văn Mẫn đừng ngạc nhiên, đệ chỉ là may mắn thôi."
"May mắn..." Khóe miệng Văn Mẫn hơi co rút. Cái gì mà may mắn chứ? Mẹ nó Ngọc Thanh tầng bốn là một ngưỡng lớn, cả Thanh Vân môn ước chừng có gần ngàn người không thể đột phá. Tất cả đều mắc kẹt ở Ngọc Thanh tầng ba. Ngươi lại bảo mình may mắn... Quả nhiên, trình độ thiên tài yêu nghiệt và người thường là khác nhau.
Văn Mẫn khẽ thở dài. Nàng vừa trò chuyện với Quý Trường Phong đã thu hút đám nữ đệ tử Tiểu Trúc phong xung quanh.
"Hở? Quý sư đệ!" Một đám nữ đệ tử Tiểu Trúc phong nhìn thấy Quý Trường Phong thì hai mắt sáng rực, như nhìn thấy trân bảo quý hiếm. Thế là, họ bỏ Điền Linh Nhi, xông về phía Quý Trường Phong.
Điền Linh Nhi: ? ? ? Rõ ràng là ta tới trước! Quý Trường Phong, ngươi lại cướp mất sự chú ý của ta!. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận