Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 350: Bắc cảnh có biến? Tuyết Yêu xoay người! Hải yêu triều dâng!

Chương 350: Bắc cảnh có biến? Tuyết Yêu trở mặt! Hải yêu triều dâng!
Trước cửa sân.
Tiểu Tam sắc mặt có chút quái dị.
Nàng ngước mắt nhìn Tiểu Bạch trước mắt, muốn nói rồi lại thôi, dừng rồi lại muốn nói, không phải vì điều gì khác...
Chỉ vì Tiểu Bạch hiện tại có chút không giống bình thường.
Nói thế nào đây?
Hiện tại, toàn thân Tiểu Bạch đều toát ra một loại khí chất lười biếng, khuôn mặt kiều nộn, trong trắng lộ hồng, giống như hoa phù dung mới nở, tựa như quả chín mọng, được tưới tắm no đủ...
"Nương?"
"Ngài..."
Tiểu Tam tựa như nghĩ tới điều gì.
Gương mặt xinh đẹp của nàng không nhịn được hơi đỏ lên, hai tay xoắn xuýt vào nhau, dù sao nàng cũng đã là vợ người ta, có một số chuyện tự nhiên hiểu rõ.
Bộ dạng này của Tiểu Bạch.
Không phải chính là được tưới tắm đầy đủ sao?
"Khụ khụ —— "
Tiểu Bạch khẽ hắng giọng.
Nàng chú ý tới ánh mắt quái dị của Tiểu Tam, thế là vội vàng làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua Quý Trường Phong trở về, không phải lôi kéo ta uống rượu cả đêm sao..."
"Thì ra là thế."
Tiểu Tam bừng tỉnh đại ngộ.
Trong nội tâm nàng mỉm cười, đối mặt với lời nói dối của Tiểu Bạch, tự nhiên là nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
"Đúng rồi."
Tiểu Bạch tựa như nghĩ tới điều gì, nói:
"Tiểu Tam, làm phiền con đi tổ sư từ đường giúp ta nói với Đạo Huyền Chân Nhân bọn họ một tiếng, hôm nay ta thấy trong người không được khỏe, không đến đó đánh mạt chược được..."
"Vâng."
Tiểu Tam đáp: "Nương, vậy con sẽ không quấy rầy người nữa, người nhớ nghỉ ngơi cho khỏe."
"Ừm."
Tiểu Bạch ngáp một cái.
Nàng đưa mắt nhìn Tiểu Tam quay người rời đi.
Sau đó có chút lười biếng đóng cửa sân lại.
Tiểu Bạch một tay vịn eo, một tay vịn tường, nàng chậm rãi đi về phía khuê phòng, trong lòng không nhịn được oán thầm Quý Trường Phong.
Sớm biết vậy đã không làm quá như thế.
Đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là chính mình.
Ân...
Cũng không biết gia hỏa Quý Trường Phong kia tu vi rốt cuộc đã đến cấp độ nào? Sao không thấy hắn mệt mỏi chút nào?
Thật kỳ quái.
Tiểu Bạch có chút buồn bực.
Rốt cuộc ai mới là hồ ly tinh đây?
Đương nhiên.
Tuy nói trong lòng nàng oán thầm.
Nhưng kỳ thật nội tâm vẫn là rất hài lòng.
Dù sao mùi vị đó quả thực làm người ta lưu luyến quên đường về, đến cuối cùng vừa yêu vừa hận, cho nên mới nói a —— Lời nữ nhân nói căn bản không thể tin.
Chớ nói chi là nữ yêu.
Thận trọng!
Biết cái gì gọi là thận trọng không?
...
...
Thông Thiên Phong, Ngọc Thanh điện.
Quý Trường Phong vốn định đi Huyền Xá Tông thăm Kim Bình Nhi một chút, dù sao cũng đã nửa năm không gặp, dẫu sao cũng nên qua đó thăm hỏi...
Nhưng hắn nghĩ lại.
Lại nhớ tới hôm qua mình còn dặn dò Thường Tiễn, bảo hắn thông báo cho Tề Hạo hôm nay đến Ngọc Thanh điện một chuyến.
Nếu như hắn hiện tại đi Huyền Xá Tông.
Đoán chừng ít nhất cũng phải mất vài ngày.
Đến lúc đó lại lỡ mất việc.
"Được rồi."
"Trước tiên đem sự tình xử lý xong đã."
Quý Trường Phong khẽ lắc đầu.
Hắn ngồi xếp bằng trong Ngọc Thanh điện, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ Tề Hạo đến.
Không lâu sau.
Ngoài đại điện liền vang lên một loạt tiếng bước chân.
"Chưởng môn chân nhân?"
Tiếng Tề Hạo thăm dò vang lên.
"Vào đi."
Sau một khắc.
Giọng nói thản nhiên của Quý Trường Phong vang vọng bên tai hắn.
Nghe vậy.
Tề Hạo khẽ cung kính.
Hắn đứng thẳng người, chậm rãi đi vào Ngọc Thanh điện.
"Bái kiến chưởng môn chân nhân!"
Tề Hạo hướng thiếu niên chưởng giáo trên đài cao cung kính thi lễ, thần sắc tôn kính, không có nửa điểm vượt quá bổn phận.
Quý Trường Phong chậm rãi mở mắt.
Hắn đưa tay lăng không đỡ Tề Hạo dậy, tùy ý nói:
"Tề sư huynh, mời ngồi."
"Vâng."
Tề Hạo không có chối từ.
Dù sao hắn và Quý Trường Phong cũng coi là rất quen thuộc, có một số chuyện tự nhiên không cần quá câu nệ, nếu không sẽ thành ra quá mức khách sáo...
Đợi Tề Hạo ngồi xuống.
Quý Trường Phong chậm rãi mở miệng nói: "Nửa năm nay vất vả cho Tề Hạo sư huynh rồi."
Nghe vậy.
Tề Hạo trong lòng chua xót.
Trời xanh ơi! Đất rộng à!
Cuối cùng cũng có người hiểu được nỗi khổ của ta!
Nửa năm nay, Tề Hạo thật sự là một mình gánh vác tất cả công việc của Thanh Vân Môn, không còn cách nào khác...
Quý Trường Phong không có ở đây.
Đạo Huyền Chân Nhân lại một mạch đem hết mọi chuyện giao cho hắn, hắn còn có thể làm gì được đây? !
Từ chối?
Ách...
Tề Hạo vẫn rất không nỡ.
Quý Trường Phong tự nhiên nhìn ra được.
Dù sao Tề Hạo trời sinh đã thích hợp làm một người cầm quyền, chỉ tiếc thiên phú của hắn không được tốt lắm, nếu không đã có tư cách ngồi lên chức chưởng môn.
Có câu nói rất hay —— Người cầm quyền không nhất định phải biết cầm quyền.
Nhưng nhất định phải có thực lực cường đại!
Mà nếu không có đủ thực lực cường đại, cho dù ngươi có bao nhiêu mưu ma chước quỷ cũng vô dụng.
Bởi vì...
Trước thực lực tuyệt đối.
Hết thảy âm mưu quỷ kế đều là hư ảo.
Quý Trường Phong đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai Tề Hạo, động viên nói: "Tề sư huynh có thể một mình quản lý Thanh Vân Môn chu toàn như vậy, ngược lại càng giống với Thương Tùng sư thúc..."
Thấy cảnh này.
Tề Hạo cũng vội vàng đứng dậy.
Dù sao Quý Trường Phong đã đứng lên, hắn còn ngồi thì ra thể thống gì?
Tề Hạo cung kính nói:
"So với ân sư, ta sợ là còn có không ít điều phải học tập."
Quý Trường Phong khẽ cười.
Chính là chờ ngươi nói câu này.
"Nếu đã như vậy."
"Tề sư huynh không ngại tiếp tục quản lý các công việc của Thanh Vân Môn, nếu như ngươi thật sự quá bận, thì hãy tìm Thường Tiễn sư huynh, hoặc Tống sư huynh bọn họ giúp đỡ..."
Quý Trường Phong vừa cười vừa nói.
Đây mới là cách làm chưởng môn chính xác.
Dưới trướng có nhân tài lại không dùng?
Đó không phải là ngu xuẩn sao?
Làm một chưởng môn chỉ đâu mà đánh chẳng phải tốt hơn sao? !
"Cái này..."
Tề Hạo hơi sững sờ.
Trong lòng hắn vui mừng, biết rõ 'nỗ lực' của mình đã được đền đáp xứng đáng, cho dù có mệt mỏi, vất vả thì đã sao? !
Hết thảy đều đáng giá!
"Chưởng môn chân nhân, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!" Tề Hạo có chút kích động.
Nhìn xem?
Đây chính là tâm tính của người làm công chân chính!
Quý Trường Phong mỉm cười.
Hắn chuyển sang nói:
"Gần đây Thần Châu có chuyện gì xảy ra không?!"
Nửa năm nay, hắn tập trung tinh thần nắm tay Lục Tuyết Kỳ bốn phía du lịch, lưu lạc thiên nhai, ngược lại không có chút nào chủ động chú ý qua chuyện của Thần Châu tu hành giới.
Nghe vậy.
Tề Hạo trầm giọng xuống.
Hắn ngưng trọng nói ra: "Chưởng môn, quả thật có mấy chuyện quan trọng cần bẩm báo —— "
"Từ sau khi nửa năm trước, Lục sư muội, Kim sư muội dẫn đầu môn hạ đệ tử hủy diệt Âm Ma Tông, Ma giáo đã triệt để lâm vào suy bại, nhưng chẳng biết tại sao..."
"Ba tháng trước, Man Hoang Thánh Điện ở cực Tây Bắc Thần Châu lại rục rịch."
"Bọn hắn đánh danh hiệu 'Cừu Vong Ngữ' Ma giáo Giáo chủ đời trước, không ngừng chiêu nạp những tán tu có tâm thuật bất chính ở khắp Thần Châu, không biết cụ thể là đang mưu đồ điều gì..."
Nghe vậy.
Quý Trường Phong khẽ nhíu mày.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng không lên tiếng.
Thấy thế.
Tề Hạo nói tiếp:
"Mặt khác."
"Phương Bắc Tuyết Cảnh gần đây không biết tại sao đột nhiên xao động, vô số Tuyết Yêu, hải thú rục rịch, liên tiếp ra vào biên giới Trung Nguyên đại lục, gây nên rất nhiều Địa Long Phiên Thân, 'hải khiếu triều dâng'..."
"Ồ?"
Nghe đến đó.
Quý Trường Phong có chút hứng thú.
Dù sao hắn vừa mới từ Bắc Cảnh trở về.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận