Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 204: Tiểu Bạch: Ta ô uế! Ta không sạch sẽ !

Chương 204: Tiểu Bạch: Ta ô uế! Ta không sạch sẽ!
Nghe Quý Trường Phong giải thích, đám người Đại Trúc Phong xung quanh lúc này mới bừng tỉnh ngộ ra.
Tô Như ánh mắt không hiểu quét tới quét lui trên người Tiểu Bạch và Quý Trường Phong, tựa hồ như đang quan sát điều gì đó.
Cuối cùng.
Nàng cũng không nhìn ra điều gì.
"Quý Trường Phong! Ngươi cuối cùng cũng về rồi!"
Một thân áo đỏ Điền Linh Nhi như làn khói chạy đến bên cạnh Quý Trường Phong.
"Tiểu sư tỷ, đến ôm một cái nào?"
Quý Trường Phong cười mỉm mở hai tay ra.
Thấy cảnh này, gương mặt xinh đẹp của Điền Linh Nhi hơi đỏ lên, có chút kiêu ngạo, nàng khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi, nói: "Ta mới không muốn!"
Tiểu Bạch như có điều suy nghĩ nhìn Điền Linh Nhi một chút.
Sợ không phải đây cũng là nàng dâu tương lai của hắn?
"Linh Nhi, đừng có hồ nháo." Tô Như đứng dậy quát một tiếng.
Dứt lời.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Tiểu Bạch, cười nói: "Cửu Vĩ đạo hữu, mời nhập tọa."
"Làm phiền chư vị." Tiểu Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng.
Đỗ Tất Thư có chút hốt hoảng, hết nhìn trái lại ngó phải.
Hắn tất cả đều làm đồ ăn cho mọi người Đại Trúc Phong rồi...
Tiểu Bạch lại đến thế này.
Vậy hắn phải đi đâu để làm thêm đồ ăn bây giờ?
Quý Trường Phong nhìn ra sự lúng túng của hắn, không lộ vẻ gì nói ra: "Sư huynh Đỗ, mang phần của ta cho Tiểu Bạch là được."
"Cái này..."
Nghe vậy, Đỗ Tất Thư có chút xấu hổ gãi đầu.
Khóe miệng Điền Bất Dịch hơi co giật.
Vất vả lắm mới có khách đến chơi.
Kết quả ngươi nói không có chuẩn bị đồ ăn cho khách?
Haizz...
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Đỗ Tất Thư.
Dù sao Tiểu Bạch tới có hơi đột ngột.
"Cửu Vĩ đạo hữu, để ngươi chê cười rồi..."
Tô Như đứng dậy áy náy cười một tiếng.
"Không sao không sao." Tiểu Bạch vội vàng khoát tay áo, nàng tiện tay chọc chọc Quý Trường Phong, nói: "Ta ăn phần đó là được rồi, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Câu nói sau cùng nàng là hướng về phía Quý Trường Phong mà nói.
"Không có ý kiến! Ta chắc chắn không có ý kiến!"
Quý Trường Phong nói nghiêm túc.
Cuối cùng, hắn còn lặng lẽ bổ sung một câu vào tai Tiểu Bạch: "Nhớ kỹ phải ăn hết đó!"
Nghe vậy.
Tiểu Bạch có chút hồ nghi nhìn hắn một cái.
Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, tự mình nhẹ gật đầu.
Mọi người xung quanh nhìn hai người bọn họ tương tác, ai nấy đều lộ vẻ đăm chiêu.
Điền Linh Nhi hơi bĩu môi.
Thở phì phò về bên cạnh Tô Như.
Sao cảm giác Cửu Vĩ tiền bối này với Quý Trường Phong quan hệ có vẻ không bình thường vậy?
Đúng lúc này.
Đỗ Tất Thư bưng phần đồ ăn của Tiểu Bạch đi tới.
"Cửu Vĩ tiền bối, mời ngài nếm thử."
"Cảm ơn." Tiểu Bạch mỉm cười.
Nàng nhìn những món ăn đủ sắc hương vị, trong lòng không hiểu có chút vui vẻ.
Bề ngoài tốt như vậy.
Chắc chắn sẽ rất ngon!
"Khụ khụ."
Quý Trường Phong nhẹ nhàng hắng giọng một cái, hắn ghé vào tai Tiểu Bạch nói: "Ngươi ăn trước đi, ta đi ra ngoài ngồi một chút."
Dứt lời.
Quý Trường Phong đứng dậy hướng về sư phụ sư nương thi lễ một cái.
Sau đó lập tức chạy ra ngoài.
Thấy cảnh này, Tiểu Bạch có chút không hiểu.
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, trước mắt là thời điểm đánh giá đồ ăn ngon.
Tiểu Bạch cầm đũa gắp một ít đồ ăn lên, sau đó đưa vào miệng chuẩn bị đánh giá một chút.
Nhưng ngay khi vừa đưa thức ăn trong đũa vào miệng, một vị mặn nồng nặc đến cực điểm xộc lên đầu...
"Ọe—"
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch trầm xuống.
Trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ.
Khó ăn!
Cực kỳ khó ăn!
Siêu cấp khó ăn!
Tiểu Bạch muốn phun hết ra ngay.
Nhưng trước mặt bao nhiêu người ở Đại Trúc Phong sao có thể được?
Xung quanh bao nhiêu đệ tử Đại Trúc Phong nhìn như vậy, nàng mà phun ra thì không phải là không nể mặt người ta sao?
Thế là.
Tiểu Bạch cố nén cảm giác buồn nôn.
Nuốt trọn miếng đồ ăn trong miệng.
"Ọe—"
Giờ khắc này.
Trong đầu của nàng chỉ có một ý nghĩ.
Ô uế.
Miệng của ta ô uế rồi ô ô ô.
Đây là lần đầu tiên nàng ăn phải đồ ăn khó ăn như vậy.
Đôi mắt đào hoa vũ mị của Tiểu Bạch nhìn đĩa đồ ăn đầy ắp trước mặt, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Đỗ Tất Thư ngồi ở gần đó.
Hắn để ý thấy nụ cười trên khuôn mặt Tiểu Bạch, thầm nghĩ có phải Cửu Vĩ tiền bối cảm thấy đồ ăn mình làm rất ngon không?
Ừm! Chắc chắn phải thế rồi!
Nàng còn cười mà!
Vừa nghĩ đến đây.
Đỗ Tất Thư liên tục nhìn Tiểu Bạch, mỗi khi Tiểu Bạch ăn một miếng, hắn đều nở nụ cười vui vẻ.
Mà Tiểu Bạch cũng vì ánh mắt của Đỗ Tất Thư, chỉ có thể cố nén buồn nôn, từng miếng từng miếng ăn hết đồ ăn trước mặt.
Không còn cách nào.
Người ta cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Nàng không thể phun ra được mà?!
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch có chút trầm xuống, nàng dùng pháp thuật phong bế vị giác của mình, sau đó mặt lạnh ăn hết từng miếng từng miếng đồ ăn trước mặt.
Mỗi lần ăn một miếng.
Nội tâm của nàng lại tích tụ thêm một sợi oán khí.
Tốt! Tốt! Tốt!
Khó trách Quý Trường Phong lại chuồn nhanh như vậy.
Khó trách Quý Trường Phong lại tốt bụng nhường đồ ăn cho nàng thế này.
Khó trách Đại Trúc Phong lại là nơi bắt đầu của đầu bếp Thanh Vân Môn.
Hóa ra là vì khó ăn à?!
Chưa đầy mấy phút.
Tiểu Bạch đã ăn xong toàn bộ thức ăn.
Mặt nàng âm trầm, đứng dậy chắp tay với Điền Bất Dịch, Tô Như, nói: "Hai vị đạo hữu, tại hạ xin phép cáo từ trước."
Dứt lời.
Nàng cũng không nhịn được cơn oán khí trong lòng nữa.
Toàn thân bỗng nhiên bùng phát một cỗ khí thế đỉnh phong Thượng Thanh kinh khủng.
"Oanh—"
Thân ảnh Tiểu Bạch nhanh chóng biến mất tại Thủ Tĩnh đường.
Thấy cảnh này.
Đám người Đại Trúc Phong hai mặt nhìn nhau.
Cũng ngay lúc này, một giọng nói đầy oán khí vang vọng cả Đại Trúc Phong ——
"Quý! Trường! Phong!"
...
Đại Trúc Phong, phía sau núi.
Quý Trường Phong đốt một đống lửa trong rừng trúc.
Bên đống lửa còn có một giá nướng.
Trên giá đang nướng nửa cái đùi cừu.
"Xì xì xì—"
Đùi cừu nướng kêu xèo xèo, mỡ chảy ra.
Mùi thơm nồng nặc bay trong rừng trúc.
"Ầm ầm!"
Đúng lúc này, một luồng khí tức to lớn phóng lên tận trời, cùng với tiếng quát đầy căm giận của Tiểu Bạch vang vọng cả Đại Trúc Phong.
"Quý! Trường! Phong!"
Thần niệm cường đại trong nháy mắt đã khóa chặt vị trí của Quý Trường Phong.
"Bá—"
Thân hình Tiểu Bạch lóe lên.
Nàng trong nháy mắt xuất hiện trong rừng trúc.
Nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp vũ mị của nàng ánh lên vẻ âm hàn, bộ ngực đầy đặn phập phồng vì tức giận, một đôi mắt đào hoa vũ mị lộ rõ lửa giận.
"Quý Trường Phong!"
"Ngươi lại lừa ta!"
Tiểu Bạch thở phì phò nhìn thiếu niên áo trắng trong rừng trúc.
Nàng không chút do dự lao tới, sau đó xoay người đè hắn xuống dưới, đôi bàn tay trắng nõn không chút do dự tóm lấy mặt hắn mà véo...
"A a a!"
"Ta lừa ngươi cái gì rồi?"
Quý Trường Phong đâu dễ bị bắt nạt.
Hắn trực tiếp nắm lấy tay ngọc của Tiểu Bạch, sau đó lộn người một cái đè ngược nàng xuống dưới.
Tiểu Bạch thở phì phò chu môi một cái.
Đôi mắt đào hoa vũ mị của nàng trừng mắt nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt, tức tối nói: "Không phải ngươi nói đồ ăn Đại Trúc Phong của các ngươi rất ngon sao?!"
"Hắc hắc ~" Quý Trường Phong cười mờ ám, nói: "Ta có nói đồ ăn Đại Trúc Phong của chúng ta ngon đâu, ta chỉ nói Đại Trúc Phong là nơi bắt đầu của đầu bếp thôi mà."
"Ngươi—"
Tiểu Bạch tức đến nỗi bộ ngực phập phồng lên xuống.
Nàng không nhịn được, trực tiếp cắn môi Quý Trường Phong một cái.
Ngao ô ~
Để ngươi dám lừa ta!!!
...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận