Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 305: Tiên lộ trên ngươi ta đồng hành? Lá xanh đã chết! !

Chương 305: Tiên lộ trên đường, ngươi và ta đồng hành? Lá xanh đã chết rồi! !
Tuyệt đại Thần Nữ mỉm cười. Nàng khoác lên mình bộ vu bào màu xám trắng lộng lẫy, váy áo bay bổng, dáng người cao ráo, đôi mắt sáng ngời kinh ngạc nhìn chàng thiếu niên trước mắt, trong đáy mắt dường như thoáng chút cảm xúc.
Nếu như có người đồng hành. Vậy thì. Tương lai tựa hồ không phải là không có hi vọng? !
Linh Lung khi xưa thật sự là quá mức cô độc. Nàng thiên phú dị bẩm, tài tình hơn người, một mình trấn áp cả một thời đại, giành trước tất cả mọi người xung quanh, vì vậy... Nàng quá đỗi cô đơn. Nàng khao khát có người ở bên bầu bạn. Nàng mong mỏi có người cùng mình sánh bước trên tiên lộ, chứng kiến thế gian tươi đẹp và phồn hoa, thời gian trôi qua, muôn thuở không đổi.
Bây giờ, Quý Trường Phong xuất hiện. Khiến nội tâm Linh Lung khẽ rung động, cộng thêm những lời nói trước mặt đối phương, nàng phảng phất nhìn thấy chính mình ngày trước. Cái thuở ấy, nàng chẳng phải cũng như thế sao? Chỉ tiếc. Đến phút cuối, nàng vẫn không đợi được một người đồng hành nào xuất hiện bên cạnh. Cho đến hôm nay, sau vạn năm, nàng đã biến thành một sợi tàn hồn, lúc này người đồng hành mà nàng hằng mong mỏi mới xuất hiện, thật đáng buồn cười biết bao —
Lẽ nào một thời đại chỉ có thể có một vị thiên kiêu xuất thế hay sao?! Linh Lung không rõ. Nhưng giờ phút này nàng đã hạ quyết tâm. Quý Trường Phong nói không sai. Chỉ có còn sống mới là quan trọng nhất. Nàng bây giờ tuy chỉ là một sợi tàn hồn, nhưng dù sao cũng xem như còn sống. Đúng chứ? Biết đâu sau này nàng sẽ gặp được cơ duyên lớn, có thể trùng sinh trở lại, tu một đời tiên khác?
Linh Lung trong lòng dần có chút kích động. Nàng phảng phất đã trở về với chính mình ngày xưa. Linh Lung thuở ấy — trấn áp một thời đại, thiên phú kinh tài tuyệt diễm, tài tình vạn cổ có một!
...
Tuyệt đại Thần Nữ hơi ngước mắt lên. Nàng nhìn chàng thiếu niên trước mắt, nở nụ cười nhàn nhạt, đôi tay thon thả khẽ giơ lên, trịnh trọng thi lễ với hắn, nói: "Đa tạ đạo hữu!"
Cái thi lễ này. Để cảm tạ Quý Trường Phong đã lên tiếng nhắc nhở nàng. Giúp nàng gọi lại đạo tâm của mình. Năm xưa vì Thú Thần, Linh Lung gần như đã từ bỏ con đường 'Cầu tiên', nếu không, nàng đã chẳng bỏ lại thân xác của mình... Bây giờ, Quý Trường Phong vẽ cho nàng mấy chiếc bánh nướng. Đã thành công khơi dậy đạo tâm ngày trước của nàng, một đạo tâm 'Cầu tiên vấn đạo' — Xin hỏi lên trời, có tiên hay chăng? Nàng đã từng cô độc một mình. Không thể tìm kiếm được câu trả lời này.
Hiện tại, nàng dù chỉ là một sợi tàn hồn, nhưng có thể giúp Quý Trường Phong đi truy tầm đáp án ấy, cũng nhờ đó mà giải quyết những tiếc nuối của bản thân. Trên con đường 'tìm tiên' này, Linh Lung sẽ dùng tài năng, kiến thức của mình trợ giúp Quý Trường Phong, còn Quý Trường Phong sẽ dùng tu vi của bản thân bù đắp cho Linh Lung, khiến nàng có thể sống ở thế gian lâu dài hơn... Hai người hai bên nương tựa lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau. Tương lai. Sẽ có một ngày có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng.
"Đạo hữu không cần đa lễ."
Quý Trường Phong chậm rãi xoay người lại, hắn đưa tay phải ra, một luồng lực vô hình đỡ Linh Lung dậy.
"Đạo hữu có thể giải hoặc cho ta được không?"
Linh Lung dò hỏi. Nàng muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau vạn năm. Thần Châu đại lục có gì thay đổi? So với vạn năm trước có gì khác biệt?
Nghe vậy. Quý Trường Phong khẽ vuốt cằm. Hắn không hề giấu giếm. Kể lại hết tất cả lịch sử mà mình biết. Nhưng nói thật... lịch sử Thần Châu đại lục dường như có chút đứt quãng? Cho dù là những môn phái nghìn năm sừng sững như Thanh Vân môn cũng không có nhiều ghi chép về lịch sử —
Những gì có thể ngược dòng tìm hiểu được. Cũng chỉ có về tổ sư khai phái Thanh Vân tử của Thanh Vân môn cách đây hơn hai nghìn năm, còn về các ghi chép lịch sử trước đó thì gần như đều vô cùng mơ hồ... Chỉ có một vài đoạn ngắn lẻ tẻ. Tựa như có người cố tình cắt đứt một mảng cổ sử?
Đương nhiên, Quý Trường Phong cũng không nghĩ đến điểm này. Dù sao lịch sử của Thanh Vân môn cũng chỉ khoảng hai nghìn năm, việc trong môn phái không có ghi chép trước kia cũng rất bình thường.
Nghe vậy, trong lòng Linh Lung thoáng ngạc nhiên, nàng hơi kinh ngạc nhìn về phía Quý Trường Phong, nói: "Môn phái của đạo hữu mới phát triển được hai nghìn năm đổ lại! ?"
"Không sai."
Quý Trường Phong khẽ gật đầu, cảm khái nói: "Năm xưa, Thanh Diệp tổ sư một mình đã xây dựng nội tình cho Thanh Vân môn, đồng thời cũng đưa toàn bộ giới tu hành bước vào một thời đại mới..."
Tuy nói Thanh Diệp tổ sư không chọn truyền bá 'Thái Cực Huyền Thanh Đạo' khắp thiên hạ, nhưng khái niệm cảnh giới mà hắn chỉnh lý lại đã cho mọi người trong thiên hạ một phương hướng. Chỉ dẫn một con đường sáng. Đương nhiên, cũng có thể xem là người đặt nền móng cho thời đại mới của giới tu hành.
"Thanh Diệp tổ sư trong miệng đạo hữu, cũng là cao thủ Thái Thanh cảnh đỉnh phong sao?"
Linh Lung hiếu kỳ nói.
"Không tệ."
Quý Trường Phong nhẹ gật đầu. Thanh Diệp tổ sư dùng mười lăm năm để bước vào Thái Thanh cảnh, đến mấy trăm năm tiếp theo chắc chắn đã tu thành cảnh giới đỉnh phong, điều này không cần nghi ngờ.
"Đã như vậy."
"Hắn phải chăng cũng còn sống?"
Linh Lung liền hỏi tiếp. Nàng còn có thể kéo dài tàn hồn được hơn vạn năm. Huống chi một lá xanh cùng là Thái Thanh cảnh đỉnh phong? Căn cứ theo lời Quý Trường Phong — Thanh Diệp chân nhân cũng là người thiên phú phi phàm, tài tình vạn cổ vô nhất, biết đâu đối phương cũng đang ở dạng tàn hồn sống đến hiện tại thì sao?!
Nghe vậy. Quý Trường Phong trầm ngâm một chút. Hắn tạm thời không trả lời câu hỏi của Linh Lung, mà là nhìn về phía Tru Tiên kiếm không xa.
"Bá —"
Quý Trường Phong khẽ vẫy tay. Kiếm đá cũ kĩ đặt nằm ngang trên đạo đài phía xa bỗng nhiên bay tới. Kiếm quang Thất Thải chói mắt bộc phát. Từng sợi lệ khí mơ hồ từ bên trong Tru Tiên kiếm khuếch tán ra. Đáy mắt Linh Lung hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Đây là..."
Với nhãn lực độc đáo của nàng, không khó để nhận ra bản nguyên của Tru Tiên kiếm, đây dường như là một thanh ma kiếm được tạo thành hoàn toàn từ lệ khí, sát khí? !
Quý Trường Phong khẽ nói: "Chính là trấn phái chí bảo của Thanh Vân môn ta — Tru Tiên kiếm!"
Nói xong. Hắn chuyển một sợi pháp lực vào bên trong Tru Tiên kiếm, kích hoạt toàn bộ uy lực của thanh thần kiếm này, khiến cho uy năng lập tức tỏa ra —
"Ầm ầm!"
Kiếm quang kinh khủng bộc phát. Nhưng cũng không lâu sau đã bị Quý Trường Phong trấn áp. Thần niệm to lớn bao trùm cả không gian tràn vào bên trong Tru Tiên kiếm, tránh né tất cả lệ khí xung quanh, cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách nhỏ bên trong...
Quý Trường Phong giải thích: "Tru Tiên kiếm từ xưa đến nay là trấn phái chí bảo của Thanh Vân môn ta, cũng nhờ có nó, Thanh Vân môn mới có thể phát triển đến ngày nay."
"Nếu như Thanh Diệp tổ sư không chết."
"Tàn hồn của hắn cũng chỉ có thể ký túc trong Tru Tiên kiếm, nhưng..."
Quý Trường Phong nói đến vế sau thì im bặt. Nhưng bên trong Tru Tiên kiếm cũng không thấy tàn hồn của Thanh Diệp tổ sư.
Linh Lung như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
Đương nhiên, ý mà Quý Trường Phong muốn nói kỳ thực không phải thế. Nói như thế nào đây? Tru Tiên kiếm là hung sát chí bảo, bên trong chứa đầy thiên địa lệ khí nồng đậm, tàn hồn muốn ký túc vào trong đó gần như là không thể. Trừ khi nắm giữ Thiên Thư ngũ quyển! Nhưng hết lần này đến lần khác Thanh Diệp tổ sư chỉ nắm giữ một quyển thiên thư. Vì vậy, việc hắn muốn ký túc vào Tru Tiên kiếm gần như là không thể, nhưng khi ấy hắn lại không có những pháp bảo khác có thể để tàn hồn ký túc... Vậy nên nói tóm lại, Thanh Diệp tổ sư có lẽ vẫn đã chết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận