Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 280: Đại hôn tiến hành lúc! Tiệc cưới chủ bếp Trương Tiểu Phàm!

Chương 280: Đại hôn tiến hành! Tiệc cưới do chủ bếp Trương Tiểu Phàm đảm nhận!
Thải Y hơi ngẩn người. Nàng nhìn Thú Thần trước mắt trực tiếp đáp ứng, rõ ràng bị câu trả lời của hắn làm kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ từ chối, đã định sẵn sẽ tế ra Thất Tinh kiếm… Không ngờ hắn không chút do dự mà đáp ứng ngay! Thải Y lấy lại tinh thần. Nàng phất tay ném thiệp mời về phía Thú Thần, cuối cùng chắp tay rồi rời đi, nếu đối phương đã đồng ý thì nàng cũng không cần ở lại nữa. Thú Thần đưa tay nhận lấy thiệp mời. Hắn mở ra xem qua loa, cuối cùng trong đáy mắt thoáng lộ chút vẻ ngưỡng mộ. “Hôn lễ à…” Tại sao hắn lại đồng ý nhanh như vậy? Đơn giản là vì hắn muốn tận mắt chứng kiến một hôn lễ, để bù đắp những tiếc nuối trong lòng. Hôn lễ — tượng trưng cho điểm kết thúc của tình yêu! Sao hắn lại không hâm mộ cho được? Thú Thần chậm rãi cất thiệp mời, rồi gọi Thao Thiết, ngồi lên lưng nó, cuối cùng một mình rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, rời khỏi Nam Cương… Đến Trung Nguyên xa xôi. Chỉ vì chứng kiến một hôn lễ...
… Nửa tháng sau.
Đêm trước ngày đại hôn. Toàn bộ Thanh Vân môn được giăng đèn kết hoa, Đại Trúc phong thì rực rỡ nhất, con đường lên núi được trải đầy thảm đỏ, từng bụi trúc đen treo đèn lồng đỏ. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt... Bên trong Thủ Tĩnh đường. Các đệ tử Đại Trúc phong tất bật chạy tới chạy lui, tất cả đều đang chuẩn bị cho hôn lễ của Quý Trường Phong được tổ chức tại đây. Bọn họ không hề ngơi tay. Ngoài các đệ tử Đại Trúc phong, thủ tọa Triều Dương phong Sở Dự Hoành cũng có mặt để giúp đỡ, dù sao lần này việc bố trí hôn lễ đều do một tay hắn xử lý. Hắn không dám rời đi nửa bước, sợ xảy ra sơ suất.
“Tống sư huynh, nhà bếp bên kia cần một người chủ bếp tới hỗ trợ, huynh có ai tiến cử không?” Sở Dự Hoành hỏi. Hắn đã điều động toàn bộ các đệ tử giỏi bếp núc của Thất Mạch tới Đại Trúc phong, vì lần đại hôn này có rất nhiều người trong thiên hạ chính đạo đến… Số lượng có thể nói là đông đảo. Yến tiệc cũng phải tổ chức nhiều. Nếu không có đủ đầu bếp thì e rằng không chuẩn bị đủ thức ăn cho yến tiệc. Ngoài những đệ tử giỏi nấu ăn của Thất Mạch, Sở Dự Hoành còn đến Hà Dương thành mời mấy đầu bếp ở Sơn Hải Uyển, mục đích là để phòng hờ. Bởi có một số tán tu không nhận được thiệp mời nhưng cũng đến. Có lẽ họ không được tận mắt chứng kiến hôn lễ, nhưng dù sao cũng phải mời họ dùng bữa, đó là phép tắc xã giao... Không thể xem thường người khác vì xuất thân khác biệt được. Thanh Vân môn là thủ lĩnh của thiên hạ chính đạo, tất nhiên sẽ không làm điều đó.
Tống Đại Nhân hơi cau mày. Thiếu một người chủ bếp? Điều này… Ánh mắt hắn bất giác nhìn sang Đỗ Tất Thư. Từ khi Trương Tiểu Phàm rời đi, người lo việc bếp núc của Đại Trúc phong luôn là Đỗ Tất Thư, nếu nhất định phải chọn một chủ bếp thì cũng chỉ có thể là hắn. Đỗ Tất Thư nhận thấy Tống Đại Nhân đang nhìn mình, liền vội xua tay, trong lòng hiểu rõ bản thân. “Đại sư huynh, ta xin thôi.” Hắn quá hiểu rõ tay nghề của mình. Sư huynh đệ trong nhà đã quen rồi nên có thể ăn, chứ bắt hắn nấu cho người ngoài thì e là người ta vừa ăn đã nôn ra. Sở Dự Hoành để ý thấy vẻ mặt của Đỗ Tất Thư, liền hiểu ra vấn đề, nên quay sang nói với Tống Đại Nhân: “Tống sư huynh, nếu không được thì để ta chọn một người trong số các đệ tử bếp của Thất Mạch cũng được.” Dù sao cũng không phải vị trí quá quan trọng. Giao cho đệ tử Thanh Vân khác cũng được. “Chuyện này…” Tống Đại Nhân có chút lưỡng lự. Nhưng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác. “Vậy thì…” Đang lúc hắn chuẩn bị gật đầu đồng ý, thì bỗng nhiên, đúng lúc này! Một giọng nói chân thật đột ngột vang lên. “Đại sư huynh, hay là để ta qua đó thử xem sao?” Nghe thấy giọng nói này. Tống Đại Nhân và mọi người đều sững người. Họ vội vàng quay lại nhìn, chỉ thấy một nam tử mặc hắc bào bình thường đang đứng ngoài Thủ Tĩnh đường, đối phương hơi ngây ngô gãi đầu, không khác gì mười năm trước… “Tiểu Phàm!?” Tống Đại Nhân, Đỗ Tất Thư cùng các đệ tử Đại Trúc phong khác đều ngẩn ngơ. Bọn họ kinh ngạc nhìn Trương Tiểu Phàm trước mặt. “Tiểu Phàm, ngươi…” Giọng Tống Đại Nhân hơi run run. Trương Tiểu Phàm mỉm cười, khẽ nói: “Đại sư huynh, ta về rồi...”
… Thủ Tĩnh đường, hậu viện.
Tô Như đang kéo Quý Trường Phong dặn dò đủ thứ chi tiết đón dâu, dù sao nàng cũng là người từng trải, đồng thời cũng là người xuất thân từ Tiểu Trúc phong… Nên rất hiểu phong tục của Tiểu Trúc phong. “Trường Phong à, con có lẽ không biết, Tiểu Trúc phong có một phong tục rất đặc biệt, là do sư phụ của sư phụ ta đặt ra…” “Năm đó, nàng đã tuyên bố.” “Bất cứ ai muốn cưới đệ tử của Tiểu Trúc phong, thì đều phải làm ra một bài thơ 'danh truyền thiên cổ' khi đón dâu.” “Lâu dần…” “Việc này đã trở thành phong tục của Tiểu Trúc phong.” Tô Như có chút hoài niệm nói. Nghe xong lời này. Quý Trường Phong có chút ngạc nhiên. Điền Linh Nhi đứng bên cạnh cũng nháy mắt. “Nương, nói vậy, trước đây cha cưới mẹ cũng đã làm ra một bài thơ đủ để danh truyền thiên cổ?!” Điền Linh Nhi chớp mắt. “Hắn à?” Tô Như bất lực lắc đầu, nói: “Tính cha con thế nào, con còn lạ gì? Hắn biết cái gì mà thơ ca chứ?” “Sư nương, vậy ban đầu sư phụ làm thế nào cưới được người?” Quý Trường Phong tò mò xen vào hỏi. Tô Như bĩu môi, nói: “Hắn không làm được thì sẽ có người làm được thôi.” À… Thì ra là thế. Đạo thơ đúng không? Ai mà không biết! Trong lòng Quý Trường Phong không hề lo lắng. Với một người học hết chín năm giáo dục bắt buộc như hắn thì có bài thơ nào mà không làm được chứ?! Có biết lịch sử năm ngàn năm có bao nhiêu kiến thức không?! Tô Như để ý thấy vẻ tự tin trong mắt Quý Trường Phong, có chút ngạc nhiên nói: “Trường Phong, lẽ nào con có tự tin rồi?” Người tu đạo. Ai mà rảnh rỗi nghiên cứu mấy thứ thơ ca chứ? Nàng còn đang định giúp Quý Trường Phong gian lận chút đó. Quý Trường Phong gật đầu cười, nói: “Sư nương, ta cũng có chút hiểu biết về thơ ca, không dám nói là danh truyền thiên cổ, nhưng chắc chắn có thể làm Thủy Nguyệt sư thúc hài lòng...” Tô Như có chút kinh ngạc. Cả thơ ca cũng biết ư? Đồ nhi của mình rốt cuộc là thiên tài cỡ nào vậy?! Điền Linh Nhi ngồi một bên bĩu môi. Nàng hơi bóng gió nói: “Quý Trường Phong, giỏi quá ha? Hay là đọc thử cho mẹ ta nghe chút coi?!” Ta không ngưỡng mộ! Ta không hề ngưỡng mộ chút nào! Quý Trường Phong cười mỉm nhìn Điền Linh Nhi trước mắt, chỉ là lơ đãng cười mà không nói gì. “Hừ!” Điền Linh Nhi kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng. Không nói thì thôi! Tô Như ngồi một bên nhìn khuê nữ nhà mình. Trong lòng có chút bất đắc dĩ. Con gái à. Ngạo kiều là hỏng cả một đời đấy!
...
PS: Xin vote ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận