Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 371: Linh Lung: Đây là một lần cuối cùng. . .

**Chương 371: Linh Lung: Đây là lần cuối cùng…**
Sau khi Lục Tuyết Kỳ rời đi.
Quý Trường Phong cũng không tiếp tục nán lại tổ sư từ đường quá lâu, hắn cùng Tiểu Bạch và Đạo Huyền hàn huyên đôi câu rồi cùng nhau đứng dậy cáo từ…
"Chậc chậc chậc."
"Quý Trường Phong, không ngờ ngươi lại có chí hướng lớn như vậy?"
Tiểu Bạch tùy tiện khoác vai hảo huynh đệ, giọng điệu mang chút cảm khái, nhưng phần nhiều vẫn là chút kính nể.
Đương nhiên.
Tia kính nể kia thoáng qua rồi biến mất.
Đối với Tiểu Bạch mà nói, huynh đệ ngưu bức không phải liền là bản thân ngưu bức sao?
Ân…
Liền cùng "vợ của huynh đệ chính là nàng dâu" của nàng là như vậy.
Quý Trường Phong cười nhạt một tiếng, nói:
"Bất quá là làm chút chuyện trong khả năng mà thôi."
Truyền đạo thiên hạ.
Nghe vào thật vĩ đại.
Nhưng đối với người có năng lực mà nói.
Kỳ thật cũng bất quá là tiện tay mà làm thôi.
Quý Trường Phong trở tay khoác vai Tiểu Bạch.
Hai người bọn họ, mỗi người một tay khoác vai đối phương, vẫn thật giống như ca môn cùng sóng vai mà đi.
Chỉ tiếc.
Chiều cao hai người vẫn có chút chênh lệch.
Hơn nữa, dáng người Tiểu Bạch quá mức tinh tế thướt tha, nhìn qua tuy không phải là vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đứng trước mặt Quý Trường Phong vẫn có chút thấp bé.
"Ngô —— "
"Rất lâu không có đến Huyền Xá tông."
"Đi đi đi, chúng ta cùng nhau tới Huyền Xá tông tìm Bình nhi muội muội tắm suối nước nóng đi…"
Tiểu Bạch hứng trí bừng bừng lôi kéo Quý Trường Phong hướng Huyền Xá tông mà đi.
Tính tình của nàng chính là như vậy.
Nghĩ đến cái gì liền làm cái đó.
Vô cùng tùy hứng mà làm.
Nghe vậy.
Quý Trường Phong có chút bất đắc dĩ.
Nhưng hắn cũng không cự tuyệt đề nghị của Tiểu Bạch.
Ân…
Tuy nói mặc kệ là Tiểu Bạch hay là Bình nhi, các nàng đều có ranh giới riêng, không có khả năng đồng ý cái gì đó gọi là 'Chăn lớn cùng ngủ', nhưng cùng các nàng tắm suối nước nóng chẳng phải cũng là một chuyện tốt sao?!


Ba ngày sau.
Quý Trường Phong quay lại Thanh Vân môn.
Hắn đầu tiên là tới Huyễn Nguyệt động phủ, ở bên cạnh Tuyết Kỳ hàn huyên đôi câu, sau đó liền đứng dậy rời đi…
Cũng không có lựa chọn tiếp tục quấy rầy Lục Tuyết Kỳ.
Mà là để lại cho nàng một không gian tu luyện yên tĩnh.
Ngọc Thanh điện hậu điện.
Bên trong tĩnh thất tu luyện, thiếu niên ngồi xếp bằng.
Tính toán thời gian.
Thủy Nguyệt sư thúc bọn hắn hẳn là đã xử lý xong chuyện Bắc cảnh, chuẩn bị trở về rồi?!
Quý Trường Phong thầm nghĩ.
Hắn tính toán, sau khi Thủy Nguyệt bọn hắn quay về, liền chuẩn bị khởi hành tiến về cực đông chi địa 'thiên Đế bí cảnh' để xem xét đến tột cùng, nơi đó cất giấu bí mật gì?!
Vừa nghĩ tới đây.
Quý Trường Phong giơ tay lấy ra Huyền Hỏa Giám.
"Bá —— "
Chiếc kính nhỏ màu xanh biếc lơ lửng giữa không trung, tản ra từng sợi khí tức nóng bỏng, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng cả tòa tĩnh thất tu luyện.
"Ông!!"
Vô hình hồn lực ba động khuếch tán.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh hư ảo dần dần hiện ra trước mắt.
Vu bào hoa lệ của nàng khẽ đung đưa, mái tóc đen nhánh xinh đẹp bồng bềnh, dáng người thướt tha, tinh tế, cao gầy, khí chất phiêu diêu, thần sắc đạm mạc.
Gương mặt hoàn mỹ không chút cảm xúc.
Đôi mắt trong trẻo nhìn sang.
"Đạo huynh tìm ta là có việc?!"
Tuyệt đại Thần Nữ thanh âm lạnh nhạt.
Dáng người của nàng càng thêm ngưng thực, tản ra chút Cực Âm chi khí, nhưng vẫn còn một nửa chí âm đang phiêu đãng.
"Đạo hữu mời ngồi."
Quý Trường Phong tùy ý chỉ chỉ bồ đoàn trước mặt.
Hắn cũng không để ý vẻ lạnh nhạt trong mắt Linh Lung, dù sao hắn đã quen, đơn giản chính là nữ tử thận trọng mà thôi.
Ngoài miệng giữ mình trong sạch.
Kết quả chẳng phải là lừa mình dối người sao?!
Không cần thiết phải vạch trần.
Nếu nàng thích lừa mình.
Vậy thì cứ để nàng lừa gạt đi.
Linh Lung khẽ mím môi.
Nàng bình tĩnh ngồi xuống trước mặt Quý Trường Phong, nhưng khi cùng thiếu niên trước mắt đối diện, nàng luôn cảm giác đối phương dường như đang cười…
Phương tâm Linh Lung khẽ run.
Nàng ép mình phải tỉnh táo, sau đó bất động thanh sắc hít sâu một hơi, nói:
"Đạo huynh nếu không có chuyện."
"Ta liền đi."
Dứt lời.
Nàng lập tức chuẩn bị đứng dậy.
Hiển nhiên mang một bộ dáng 'Ngươi nếu tiếp tục xem ta như trò cười, vậy ta liền đi' tư thế.
Không sai.
Linh Lung biết rõ Quý Trường Phong đang cười nhạo mình.
Nàng tuy là đang lừa mình dối người, nhưng cũng là tại trạng thái bản thân thanh tỉnh mà lừa mình dối người, đổi cách nói ——
Đây chính là thận trọng của con gái nhà lành.
"Đạo hữu chậm đã."
Quý Trường Phong nhẹ nhàng giơ tay.
Linh Lung khựng lại động tác.
Nàng lần nữa ngồi xuống, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng nhìn kỹ, mơ hồ vẫn có thể thấy trên khuôn mặt nàng một mảng hồng nhuận…
Đây là thẹn thùng sao?
Quý Trường Phong hiểu ý cười một tiếng.
Hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Đạo hữu bây giờ tình trạng ra sao? Chí âm chi khí còn bao nhiêu chưa được chuyển hóa?"
Nghe vậy.
Linh Lung trầm mặc.
Nàng trừng mắt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, hồi lâu sau mới mở miệng: "Nhận được đạo huynh ra tay tương trợ, hiện tại ta đại khái còn một nửa chí âm chi khí chưa được chuyển hóa."
Nàng vừa nói.
Vừa quay đầu đi không dám nhìn Quý Trường Phong.
Mỗi lần nói đến đề tài này.
Hay là nàng bản thân nghĩ đến.
Trong đầu nàng đều sẽ không tự chủ được nhớ tới tình tiết song tu lần trước, thật sự là…
Thật có chút khó xử.
Tuyệt đại Thần Nữ gương mặt càng thêm hồng nhuận.
Chiếc cổ trắng nõn thon dài cũng nhịn không được điểm lên một vòng đỏ ửng như ráng chiều, thậm chí vành tai óng ánh cũng phủ lên một chút hồng nhuận.
Dù sắc mặt của nàng dị thường bình tĩnh.
Nhưng hết thảy trước mắt, đủ để thể hiện ra ý tưởng chân thật của nàng.
Nhìn như bình tĩnh?
Kỳ thật một chút đều không bình tĩnh.
"Ồ?"
Quý Trường Phong giả vờ ngạc nhiên nhìn nàng một cái, sau đó trầm ngâm cười nói: "Còn kém một nửa? Tiến độ vẫn rất nhanh, không biết đạo hữu có cần ta hỗ trợ hay không?"
Còn có ý tứ muốn nói ——
Chính là còn muốn ta cùng ngươi song tu để chuyển hóa Cực Âm chi khí hay không?!
Lời vừa nói ra.
Thân thể mềm mại Thần Nữ khẽ run.
Nàng cắn chặt môi đỏ, hai con ngươi có chút mê ly, tựa hồ là đang do dự?
Còn một nửa chưa chuyển hóa thành công, nàng hiện tại tuy có thể tự mình chuyển hóa, nhưng lại cần thời gian rất dài, muốn hoàn toàn chuyển hóa một nửa chí âm chi khí này, ước chừng ít nhất cũng phải hơn nửa năm.
Nhưng nếu Quý Trường Phong ra tay giúp nàng.
Có lẽ chỉ cần một tháng?
Cuối cùng.
Linh Lung rũ mắt xuống.
Nàng không ngừng tự an ủi bản thân trong lòng —— đây là lần cuối cùng! Đây là lần cuối cùng!
Lần này qua đi!
Nàng liền không cần như vậy nữa!
Nghĩ đến đây.
Thần Nữ cắn chặt môi.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên trước mắt, dùng thanh âm nhỏ bé không thể nghe thấy mà nói: "Còn xin… Còn xin đạo huynh giúp ta."
Thanh âm của nàng có chút run rẩy.
Nhưng nội tâm lại dị thường kiên định.
Hết thảy ——
Cũng là vì đại đạo!
Về phần là thật hay giả?
Vậy liền không rõ rồi.
"Soạt!"
Thần Nữ do dự đứng dậy.
Vu bào hoa lệ của nàng hóa thành từng điểm sáng, chậm rãi tản ra trước mắt, da thịt trắng nõn nà hiện ra, một mảnh xuân sắc thoáng lộ…
Sau đó, liền thấy nàng mặt mày ửng đỏ bước tới.
Quý Trường Phong giả vờ ngẩn người:
"Đạo hữu, Nguyên Thần song tu không cần phải cởi quần áo chứ?"
Linh Lung: …


PS: Ngày mai viết điểm chi tiết, mọi người nhớ kỹ sớm một chút nhìn, cầu truy đọc nha!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận