Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 379: Lục Vĩ: Nếu không ta đổi giọng gọi cha? !

**Chương 379: Lục Vĩ: Không bằng ta đổi giọng gọi cha?!**
Tuy nói trước mắt Tiểu Bạch không hút được dương khí.
Nhưng nàng ngửi một chút cũng được a?
Cái này gọi là —— Trông mơ giải khát!
Không cho ăn, ta kiểm tra chẳng lẽ lại không được sao?
"Ông —— "
Cực Dương chi khí không ngừng lưu chuyển.
Trong đó còn kèm theo từng sợi mị hoặc chi khí.
Dù sao 'mị hoặc' vốn là bản lĩnh của Cửu Vĩ Thiên Hồ, Tiểu Bạch Nguyên Thần ở trong cũng mang theo năng lực này.
Trong nháy mắt.
Cực Dương cùng mị hoặc giao hòa.
Cũng may mà phương diện Nguyên Thần giao hòa cùng 'thân' giao hòa khác biệt, nếu không Tiểu Bạch thời khắc này 'Thiên Hồ' bản thể, vẫn thật là có chút khó làm.
"Oanh!"
Thiên địa linh khí không ngừng xao động.
Trong khuê phòng, bầu không khí càng thêm kiều diễm, từng đạo khí tức đan vào lẫn nhau, rất nhanh liền đạt đến đỉnh phong.
"Ông —— "
Đạo vận nồng đậm tràn ngập toàn bộ thức hải của Tiểu Bạch.
Nàng chỉ cảm thấy ý thức của mình đắm chìm trong biển cả 'tri thức', cảm xúc trong đó khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
Phảng phất như quay về bản nguyên mẫu thai.
"Hô!"
Tiểu Bạch theo bản năng thở nhẹ một hơi.
Gương mặt xinh đẹp của nàng có chút điềm tĩnh, toàn bộ tâm thần đều đặt ở phía trên cảm ngộ đạo vận, chẳng được bao lâu. . .
"Ầm ầm!"
Xung quanh thiên địa linh khí càng thêm xao động.
Chúng liên tục không ngừng hội tụ về phía thể nội của Tiểu Bạch, sau đó xuyên qua từng đầu kinh mạch, cuối cùng chảy vào trong đan điền của nàng.
"Oanh!"
Trong nháy mắt.
Trong khuê phòng, khí thế đột nhiên tăng vọt.
Tu vi của Tiểu Bạch trực tiếp đột phá ngay tại chỗ, từ Kim Đan sơ kỳ lúc ban đầu đột phá tới Kim Đan trung kỳ, pháp lực Kim Đan tinh khiết không ngừng phun trào.
Đến tận đây.
Phương diện Nguyên Thần song tu tạm thời ngừng lại.
Giọng nói ôn hòa của Quý Trường Phong vang vọng bên tai Tiểu Bạch: "Đừng thư giãn, toàn lực củng cố tu vi, miễn cho một lát nữa tu vi rơi xuống. . ."
Một khắc tu vi đột phá này.
Thật ra là có nguy hiểm rơi xuống.
Dù sao tu vi đột phá vốn không được vững chắc.
Nếu tâm thần hoảng hốt, thư giãn, nguy cơ rơi xuống vẫn còn lớn.
Nghe vậy.
Tiểu Bạch vội vàng vững chắc tâm thần.
Sau đó, được sự trợ giúp của Quý Trường Phong củng cố lên tu vi.
Về phần làm sao củng cố?
Tự nhiên là song tu.
Trừ cái đó ra.
Còn có phương pháp nào so với 'song tu' càng thêm thuận tiện, mau lẹ sao?!
"Ô —— "
Trong khuê phòng vang lên một đạo âm thanh ngâm khẽ.
Tiểu Bạch một bộ tóc trắng bạc xõa tung, nàng nhắm chặt hai mắt, hai bên gò má hiện ra một vòng đỏ hồng, cái cổ thon dài trắng nõn cao cao ngẩng.
Cảm thụ được dị dạng trong cơ thể.
Tiểu Bạch không khỏi mấp máy đôi môi đỏ mọng.
Mái tóc trắng bạc của nàng không ngừng chập chờn, eo thon không chịu nổi một cái nắm nhẹ, cặp mông vểnh cao đầy đặn nhẵn nhụi, để cho người ta dư vị vô tận. . .
. . .
. . .
Hồi lâu qua đi.
Trong khuê phòng, khí tức màu hồng nhạt tiêu tán.
Nguyên bản thiên địa linh khí xao động cũng tại thời khắc này chậm rãi khôi phục bình tĩnh, trong không khí chỉ còn một chút khí tức không nói rõ được cũng không tả rõ được phun trào.
Đồng thời còn có một sợi Cực Dương khí tức nóng bỏng rủ xuống.
Tiểu Bạch có chút mỏi mệt xụi lơ trên giường, cho dù thân thể của nàng cực kỳ cường hãn, nhưng cũng không nhịn được như thế.
Nàng có chút phí sức chống lên cánh tay.
Sau đó nhẹ nhàng ngửi ngửi Cực Dương chi khí trong không khí.
Ân. . .
Không thể lãng phí.
Tiểu Bạch ưỡn lên cái mũi ngọc tinh xảo khẽ nhíu một cái, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt chợt lóe lên, một chút Cực Dương chi khí trong không khí trực tiếp liền bị thu lại mang đi.
"Ô —— "
Làm xong hết thảy, sau đó.
Tiểu Bạch rốt cuộc không tiếp nhận được nữa.
Nàng trực tiếp ngã xuống giường đi ngủ.
Không có cách nào.
Nàng thật sự là quá mệt mỏi.
Vũ mị nữ tử ghé vào trên giường, mái tóc trắng bạc của nàng tản ra, che khuất dung nhan khuynh thành tuyệt thế, chỉ có một chút xuân quang chợt tiết, nhưng. . .
Đệm chăn thật dày lại che khuất tuyệt đại bộ phận.
Chỉ có một đôi đùi ngọc trắng nõn lộ ra bên ngoài, cùng một đôi cánh tay ngọc tinh tế thon dài đặt ngang ở trên giường.
"Hô —— "
Tiếng hít thở bình ổn vang lên.
Tiểu Bạch đã tiến vào mộng đẹp.
Nàng tuy nói có chút mỏi mệt.
Nhưng đổi lấy kết quả lại là đáng giá.
Dù sao tu vi của nàng đã đột phá đến Kim Đan trung kỳ, tốc độ tu luyện loại này đã coi như là cực nhanh, không phải là đáng giá sao?!
Thấy một màn này.
Quý Trường Phong có chút đắc ý cười cười.
Cho dù nhục thể của Tiểu Bạch có cường hãn thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không so được với hắn.
Hắc hắc!
Chỉ là tạp ngư!
Không đáng giá nhắc tới!
Quý Trường Phong chậm rãi đứng dậy.
Hắn ngồi tại bên giường bồi Tiểu Bạch một lát, thấy nàng không có ý tứ muốn tỉnh lại, liền dự định đứng dậy rời đi. . .
Dù sao còn có Kim Bình Nhi muốn hắn đi bồi đây.
Quý Trường Phong đứng dậy thi triển thuật pháp làm sạch sẽ một chút, sau đó liền mặc quần áo vào, đem gian phòng đơn giản thu thập một phen, cuối cùng lặng yên không một tiếng động rời khỏi tiểu viện.
Một đêm trôi qua.
Mỏi mệt giữa hai đầu lông mày của Tiểu Bạch cuối cùng cũng tan đi.
Nàng có chút mờ mịt mở ra hai con ngươi, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau đó liền nhịn không được nhíu mày lại.
"Tê —— "
Tiểu Bạch giật giật thân thể.
Nàng theo bản năng hít vào một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
"Quý Trường Phong!"
"Ngươi đúng là một cái gia súc!"
Tiểu Bạch nhịn không được hùng hùng hổ hổ nói một câu.
Dù Quý Trường Phong đã không còn ở đây, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn mắng thêm mấy câu.
Rốt cuộc ai mới là Yêu tộc?
Sao cảm giác Quý Trường Phong gia hỏa kia mới là Yêu tộc? Lực lượng cơ thể mạnh không hợp thói thường, cho dù là nàng cũng có chút không chịu nổi. . .
Tiểu Bạch nửa chống đỡ thân thể.
Nàng thích ứng một phen khó chịu trên người, sau đó lúc này mới chậm rãi bò lên.
"Soạt —— "
Tiểu Bạch thi pháp loại trừ khó chịu trên người.
Nàng mặc vào váy áo Quý Trường Phong đã xếp xong để ở một bên, sau đó chậm rãi đi ra tiểu viện.
Tiểu viện sát vách chính là trụ sở của Lục Vĩ, Tam Vĩ.
Bọn hắn khi nghe thấy tiếng mở cửa sát vách, Lập tức đi ngay ra.
"Nương?"
Lục Vĩ nhìn xem sắc mặt đỏ thắm dị thường của Tiểu Bạch, hắn cơ hồ là trong nháy mắt liền minh bạch hết thảy, nhưng hắn không nói gì. . .
Tam Vĩ ở một bên cũng vậy.
Nàng nhìn trên mặt Tiểu Bạch hồng nhuận, trong lòng không nhịn được âm thầm cười một tiếng.
Tiểu Bạch không để ý đến suy đoán của con dâu, nàng tùy ý khoát tay, vung ra một bình đan dược, nói:
"Đan dược này có trợ giúp các ngươi tu luyện."
"Các ngươi cầm đi dùng đi."
Nói xong.
Tiểu Bạch liền tự mình rời đi.
Nàng quay trở về tiểu viện, chuẩn bị mượn nhờ đan dược tu luyện một phen, dù tu vi của nàng mới đột phá không lâu.
Ngoài viện.
Lục Vĩ nhìn xem đan dược trong tay.
Hắn nhịn không được quay đầu nhìn Tam Vĩ một chút, hai người hai mặt nhìn nhau, không nhịn được nói ra: "Tiểu Tam, ngươi nói ta có nên đổi giọng không?"
Nghe vậy.
Tam Vĩ nhịn không được cười nhạt một tiếng, nàng ra vẻ nghiêm túc nói ra: "Có thể nha, chưởng môn chân nhân lại là bảo vệ chúng ta chu toàn, lại là cho chúng ta các loại tài nguyên tu luyện. . ."
"Kêu một tiếng cha hẳn là không có vấn đề a?"
Lục Vĩ yên lặng cúi đầu.
Thôi thôi.
Trời muốn mưa, nương muốn lập gia đình.
Ta vẫn là thành thành thật thật ăn cơm mẫu thân cho ăn là được rồi.
. . .
. . .
PS: Cầu truy đọc oa! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận