Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 185: Tiểu Bạch kinh ngạc! Ngươi là Thanh Vân chưởng môn? !

Chương 185: Tiểu Bạch kinh ngạc! Ngươi là chưởng môn Thanh Vân?!
Quý Trường Phong xoay người đánh giá Huyền Hỏa đàn trước mắt. Hắn cẩn thận quan sát một hồi, lại kinh ngạc phát hiện bên trong Huyền Hỏa đàn thế mà khắc một đạo trận pháp Bát Hung Huyền Hỏa.
"Thì ra là thế."
Quý Trường Phong bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai cái gọi là Huyền Hỏa đàn kỳ thật là một pháp khí đặc thù? Nó có thể thu nạp nham thạch nóng chảy dưới đáy địa mạch, biến nó thành linh khí Hỏa nguyên vô tận... Sau đó là trận pháp Bát Hung Huyền Hỏa cung cấp năng lượng khai mở, nhờ vào đó duy trì cả tòa đại trận phóng thích.
Nói một cách đơn giản.
Huyền Hỏa đàn chính là một thiết bị chuyển hóa năng lượng, chuyên dùng để tích lũy năng lượng cho trận pháp Bát Hung Huyền Hỏa.
"Nếu là như vậy thì dễ làm rồi." Quý Trường Phong thầm nghĩ.
Hắn hoàn toàn có thể tự luyện chế một cái Huyền Hỏa đàn. Sau đó khắc họa vào trong đó trận pháp Bát Hung Huyền Hỏa, cuối cùng kết hợp với Huyền Hỏa Giám, vậy chẳng phải là một đại trận đỉnh cấp di động sao?!
"Vô dụng."
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói quyến rũ.
Chỉ thấy một nữ tử tuyệt mỹ phất áo trắng, chân ngọc trần trụi, bước đôi chân thon dài, duyên dáng đi đến trước mặt Quý Trường Phong, nhẹ giọng nói: "Coi như ngươi có Huyền Hỏa Giám, không có chú ngữ cổ Vu tộc đặc biệt, ngươi cũng không thể kích hoạt trận pháp Bát Hung Huyền Hỏa..."
Quý Trường Phong khẽ vuốt cằm.
Không nói gì.
Hắn cũng không quá xoắn xuýt về vấn đề này, ngược lại hứng thú nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Hắn đương nhiên biết rõ đối phương tên gì.
Chỉ là không tiện nói thẳng ra thôi.
"Tên?" Nữ tử tuyệt mỹ trên mặt lộ vẻ mờ mịt, nàng dường như cẩn thận nhớ lại một hồi, cuối cùng lắc đầu, nói: "Có lẽ trước đây có tên."
"Nhưng ta hiện tại quên rồi."
"Ngươi..."
"Cứ gọi ta Tiểu Bạch là được."
Tiểu Bạch khẽ nói.
Nàng mặc một bộ áo trắng, làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc trắng bay lên, quả thật không hổ cái tên 'Tiểu Bạch'.
"Tiểu Bạch sao?" Quý Trường Phong khẽ vuốt cằm.
Hắn quan sát kỹ người trước mắt.
Lập tức đứng dậy, dùng kiếm phá hủy trận pháp Bát Hung Huyền Hỏa bên trong Huyền Hỏa đàn, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bạch, nói: "Chúng ta đi?"
"Được." Tiểu Bạch không chần chờ.
Nàng còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Quý Trường Phong, nhưng nơi này rõ ràng không phải chỗ để nói chuyện, dù sao nơi này chính là cấm địa của Phần Hương Cốc...
"Đi thôi."
Quý Trường Phong mang theo Tiểu Bạch rời khỏi Huyền Hỏa đàn.
Nhưng, ngay khi bọn hắn vừa rời đi không lâu.
Lữ Thuận cũng từ Thập Vạn đại sơn quay về Phần Hương cốc.
Khi hắn nhìn thấy Phần Hương cốc tan hoang một mảnh, cả người như sụp đổ...
... ... ...
Một trấn nhỏ cách Phần Hương Cốc không xa.
Bên trong một khách sạn nào đó.
Tiểu Bạch mặc một chiếc váy trắng, nàng tùy ý ngồi trên ghế, bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Phanh -"
Bát rượu bị nàng đặt mạnh lên bàn.
Tiểu Bạch thoải mái nói: "Sảng khoái!"
Gương mặt xinh đẹp của nàng mang vẻ vũ mị, đôi mắt trong veo lấp lánh, hàng mi dài khẽ rung động, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên áo trắng trước mặt.
"Uy!"
"Còn chưa biết ngươi tên gì?"
Thiếu niên áo trắng gỡ mũ rộng vành xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên kiếm ý sắc bén, bộ áo trắng bay bay, phong thái tuyệt luân.
"Quý Trường Phong."
Hắn thản nhiên nói.
Lập tức tự mình rót một bát rượu mạnh, sau đó lại rót đầy cho Tiểu Bạch.
"Soạt -"
Bọt rượu văng khắp nơi.
"Cụng một cái?" Quý Trường Phong giơ bát rượu lên.
Thấy vậy, Tiểu Bạch lập tức cười tươi, giơ bát rượu chạm vào bát của hắn.
"Đương -"
Hai bát rượu va vào nhau, phát ra một âm thanh thanh thúy.
Tiểu Bạch lại một hơi uống cạn, thân thể mềm mại có chút loạng choạng, nói: "Quý Trường Phong? Tên hay đấy, vậy... rốt cuộc tình huống của Tiểu Lục trước mắt thế nào?"
Nói xong.
Tiểu Bạch chống cằm, đôi mắt vũ mị cứ nhìn Quý Trường Phong, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, vô cùng quyến rũ.
Nghe vậy.
Quý Trường Phong cũng không tiếp tục trêu nàng, giải thích: "Đạo huynh Lục Vĩ ban đầu tình cảnh rất nguy hiểm, bị Thượng Quan Sách dùng một chiêu Cửu Ngưng Hàn Băng Thứ đánh trọng thương, toàn thân pháp lực không thể vận chuyển..."
Hắn kể lại tình hình của Lục Vĩ Yêu Hồ.
Cuối cùng, hắn nói rõ đã cứu Lục Vĩ Yêu Hồ và đưa nó đến ở Thanh Vân Môn...
"Không sao là tốt rồi." Tiểu Bạch trong lòng nhẹ nhõm thở ra.
Nàng không nghe kỹ Quý Trường Phong vừa nói gì, chỉ nghe thấy Lục Vĩ không sao, còn Thanh Vân Môn thì hoàn toàn không nghe lọt tai.
"Đúng rồi."
"Sao vừa rồi ngươi không giết Thượng Quan Sách?"
Tiểu Bạch hơi nhíu mày, nói: "Ngươi rầm rộ xông vào Phần Hương Cốc cứu ta, bọn chúng nhất định không bỏ qua, nếu giết bọn chúng diệt khẩu thì tốt hơn..."
Nhưng Quý Trường Phong hết lần này tới lần khác không giết ai.
Điều này khiến nàng có chút không hiểu.
Đã đắc tội rồi.
Thì nên giết không tha mới phải.
Tại sao Quý Trường Phong lại để bọn họ sống?
Nghe vậy, Quý Trường Phong tùy ý nói: "Thân phận của ta không tiện ra tay."
Thân phận Hồng Lô Kiếm Tiên ở Thanh Vân Môn đa phần người đều biết, vì vậy, một khi hắn ra đòn mạnh, Đạo Huyền Chân Nhân bên kia sẽ khó giải thích...
Dù sao Đạo Huyền Chân Nhân và những người đó rất coi trọng chính đạo, tất nhiên, chủ yếu là bọn họ không biết những hoạt động lén lút của Phần Hương Cốc.
Đợi đến khi mọi việc của Phần Hương Cốc bại lộ hoàn toàn.
Bọn chúng cũng sẽ phải chết.
Vì vậy.
Với Quý Trường Phong bây giờ, giữ lại hay không cũng không khác gì.
Nghe vậy, Tiểu Bạch hiếu kỳ nhìn Quý Trường Phong, nói: "Thân phận? Ngươi có thân phận gì?"
Nàng có thể thấy rõ ràng pháp thuật chính đạo của Quý Trường Phong thâm sâu khó lường, hẳn là tinh anh đệ tử của một đại môn phái chính đạo nào đó? !
Không!
Nếu chỉ là đệ tử tinh anh.
Chắc hẳn cũng không có thực lực xông vào Phần Hương cốc cứu nàng.
"Chẳng bao lâu nữa ta sẽ là chưởng môn đời này của Thanh Vân Môn." Quý Trường Phong tùy tiện nói.
"Cái gì? !"
Nghe vậy, Tiểu Bạch có chút kinh ngạc.
Nàng tiến lại gần Quý Trường Phong, đôi mắt vũ mị nhìn kỹ hắn, mặt đầy kinh ngạc nói: "Ngươi? Chưởng môn Thanh Vân?! "
Thanh Vân Môn nàng tự nhiên biết rõ.
Lịch sử lâu đời, đủ để tìm hiểu lại đến hai ngàn năm trước.
Năm xưa khi nàng bị trấn áp, Thanh Vân Môn đã có khí thế dẫn đầu chính đạo thiên hạ.
"Sao? Không tin?" Quý Trường Phong hơi nhíu mày.
Hắn hờ hững thưởng thức khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt, thầm nghĩ đạo huynh Lục Vĩ tuy nói không phải là người thân của Tiểu Bạch, nhưng nhiều năm như vậy... trên người Tiểu Bạch ít nhiều gì cũng có loại khí chất đặc biệt kia, ừm... chính là loại khí chất đủ để hấp dẫn Ngụy Võ Đại Đế.
"Không phải không tin."
Tiểu Bạch lắc đầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Quý Trường Phong, nói: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Mà đã muốn làm chưởng môn Thanh Vân rồi?! "
Theo nàng thấy.
Thực lực của Quý Trường Phong chắc chắn đủ để thắng chức chưởng môn Thanh Vân, nhưng...
Trông hắn quá trẻ.
"Ta năm nay bao nhiêu tuổi?" Quý Trường Phong sờ cằm, nói: "Tính ra không sai biệt lắm cũng tu luyện mười bốn năm rồi, xem chừng cũng sắp ba mươi tuổi."
"Phốc -"
Tiểu Bạch phun một ngụm rượu ra, ngơ ngác nói: "Bao nhiêu!?"
"Tu luyện mười bốn năm? ! "
"Đúng vậy, cũng sắp thành ông chú rồi." Quý Trường Phong tiếc nuối gật đầu.
"..." Tiểu Bạch nhất thời im lặng.
Ba mươi tuổi là ông chú?
Vậy ta ngàn tuổi thì tính là gì? !
... ... ...
PS: Mong mọi người đọc truyện ~ ngày mai vẫn còn chương nữa ~ mọi người đừng bỏ bê truyện nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận