Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 316: Thanh Vân môn kế hoạch chiến lược! Tập hợp đủ năm quyển thiên thư! Bế quan!

"Đây là bốn quyển thiên thư còn lại."
"Ẩn chứa trong đó những đạo lý cao siêu về trời đất, địa lý, khi nào rảnh rỗi các ngươi nhớ kỹ ngộ cho kỹ, tương lai biết đâu lại có thể đột phá cảnh giới Thái Thanh."
"Nhờ đó mà đặt chân tới cảnh giới càng cao hơn."
Quý Trường Phong nhẹ giọng giải thích cho bọn nàng nghe.
Bên cạnh đều là những người phụ nữ của mình.
Hắn sẽ không bạc đãi ai.
"Cảnh giới càng cao hơn..."
Bích Dao, U Cơ liếc mắt nhìn nhau, các nàng cố nén sự kích động trong lòng, cùng nhau hạ quyết tâm.
Không sai.
Muốn cùng Quý Trường Phong đi bên cạnh nhau.
Chỉ một Thượng Thanh cảnh thì không đủ!
Ít nhất cũng phải vượt qua cả Thái Thanh cảnh mới được!
Thậm chí… Tương lai có lẽ cả Thái Thanh cảnh cũng chưa chắc đủ?
Bích Dao, U Cơ đều đã từng tu luyện quyển thiên thư thứ hai của Quỷ Vương Tông, các nàng rất rõ ràng sức mạnh của thiên thư, bây giờ lại có thêm bốn quyển nữa… Các nàng có tự tin nhanh chóng đột phá tu vi trước mắt.
Ít nhất.
Thượng Thanh tuyệt đối không phải điểm cuối cùng.
Quý Trường Phong lại phẩy tay lấy ra một loạt đan dược, bên trong có cả những loại dùng để tu luyện, và cả những loại thuốc Liệu Thương.
"Bích Dao."
"Đây là một viên Định Nhan đan."
Quý Trường Phong đặc biệt đưa một viên Định Nhan đan cho Bích Dao.
Nghe vậy.
Hai mắt Bích Dao sáng lên.
Nàng đã sớm nghe qua danh tiếng của Định Nhan đan, chỉ là vẫn không có cơ hội mở miệng xin Quý Trường Phong, bây giờ hắn chủ động cho nàng… Trong lòng Bích Dao đương nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào.
"Cảm ơn."
Bích Dao cười tươi nhận lấy.
Sau đó nàng trực tiếp trước mặt Quý Trường Phong ăn viên Định Nhan đan này, dung mạo của nàng cũng không có gì thay đổi… Cũng đúng.
Nàng bây giờ đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa.
Còn có lúc nào mà nhan sắc lại có thể hơn bây giờ?
Quý Trường Phong ở bên cạnh hai nàng nói chuyện một hồi.
Bọn họ đã lâu rồi mới được tâm sự nhiều như vậy.
Dường như muốn nói hết tất cả những điều chưa từng nói trong những năm qua, dù sao hắn tiếp sau còn muốn bế quan, đến lúc đó nói không chừng sẽ có chút xem nhẹ các nàng… Nói chuyện xong xuôi.
Quý Trường Phong lại ở lại núi Hồ Kỳ mấy ngày.
Cùng hai nàng đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, vui chơi giải trí.
Dù các nàng đã quá quen thuộc với núi Hồ Kỳ, nhưng lúc này các nàng vẫn không hề có lời oán thán, không có gì khác… Chỉ vì người đi cùng khác biệt.
Có Quý Trường Phong ở đây.
Các nàng đi đến nơi nào cũng đều vui vẻ.
Mấy ngày trôi qua.
Quý Trường Phong dự định rời đi.
"Muốn đi sao?"
Thần sắc Bích Dao có chút không nỡ.
Ánh mắt nàng sóng sánh như nước, luyến tiếc nhìn chàng thiếu niên trước mặt, đáy mắt ánh lên tình ý dạt dào.
Nàng mỹ nhân váy đen đứng ở bên cạnh.
Gương mặt xinh đẹp không tì vết kia của nàng hơi khựng lại, đôi mắt sáng ngời long lanh, ánh mắt có chút lưu luyến nhìn Quý Trường Phong trước mặt...
Mấy ngày nay.
Là những ngày nàng khó quên nhất.
Quý Trường Phong khẽ gật đầu, nói: "Ra ngoài cũng đã một hai tháng, chắc ở Thanh Vân Môn có không ít chuyện cần ta xử lý, sau khi làm xong hết, ta sẽ chuẩn bị bế quan..."
Nghe vậy.
Hai nàng cho dù có không nỡ đến đâu, các nàng cũng không thể nào giữ hắn lại, dù sao Thanh Vân Môn mới là nhà của Quý Trường Phong, nơi đó cũng còn có người chờ hắn.
Các nàng cũng không thể quá ích kỷ.
Quý Trường Phong có thể ở lại cùng các nàng lâu như vậy đã coi như là vô cùng khó có được.
"Ta đi đây."
Quý Trường Phong vẫy tay từ biệt.
Hai nàng ngẩn người đứng tại chỗ.
Các nàng chăm chú nhìn về phương xa, đến khi đối phương biến mất không thấy gì nữa, các nàng mới khe khẽ thở dài, cuối cùng quay người rời đi… Cách đó không xa.
Vạn Nhân Vãng, Thanh Long đứng cạnh nhau.
Sắc mặt của bọn họ hơi tươi tỉnh một chút, trong lòng gần như có cùng một ý nghĩ—— Mẹ nó!
Cuối cùng đã đi!
Có trời mới biết mấy ngày nay Quỷ Vương Tông đã vượt qua thế nào? Các đệ tử trên dưới tông môn, trưởng lão đều run rẩy, sợ Quý Trường Phong không vui lại tiêu diệt luôn Quỷ Vương Tông.
Vạn Nhân Vãng cũng sợ chứ!
Nhưng cái này thì có biện pháp nào đâu?
"Ai ——"
"Thanh Long huynh, phân phó."
"Từ nay về sau, Quỷ Vương Tông ta sẽ bế sơn."
...
Quý Trường Phong thân hình lóe lên.
Hắn trong nháy mắt đã xuất hiện ở một nơi hẻo lánh của núi Hồ Kỳ, nhìn Tiểu Bạch đang dựa vào trên đại thụ uống rượu, hắn nhẹ nhàng dang hai tay, nói: "Tiểu Bạch, chuẩn bị về thôi."
Nghe vậy.
Nàng mỹ nhân váy trắng quyến rũ liếc nhìn hắn.
Nhìn thấy Quý Trường Phong dang hai tay, Tiểu Bạch có chút nhếch miệng, nàng tiện tay ném cái vò rượu, sau đó ngửa người về sau nhảy xuống khỏi đại thụ.
"Bịch!"
Thân thể mềm mại của Tiểu Bạch được Quý Trường Phong ôm lấy vững vàng.
Nàng thoải mái di chuyển thân thể, nhắm hai mắt, hừ nhẹ nói: "Sao? Ở với mấy hồng nhan tri kỷ của ngươi xong rồi? Bây giờ mới biết đến tìm ta?"
Nghe vậy.
Quý Trường Phong mỉm cười.
Hắn không trả lời câu hỏi của Tiểu Bạch, mà hỏi: "Một lát nữa ngươi muốn về thế nào? Ngự kiếm phi trở về hay là vừa đi vừa chơi?"
Bay trở về nhiều nhất chỉ nửa ngày là có thể đến Thanh Vân Môn.
Nhưng nếu như vừa đi vừa chơi.
Như vậy ít nhất cũng phải mất nửa tháng.
Nói ngắn gọn là——Du sơn ngoạn thủy.
"Hửm! ?"
Tiểu Bạch bỗng nhiên mở to mắt.
Nàng trừng trừng nhìn chàng thiếu niên huyền bào trước mặt, duỗi tay ngọc thon dài ôm lấy cổ hắn, hừ nhẹ nói: "Hừ! Tính ngươi còn có chút lương tâm!"
Rõ ràng.
Nàng vẫn muốn chơi thêm chút nữa.
Quý Trường Phong mỉm cười.
Hắn nhẹ nhàng buông Tiểu Bạch trong ngực xuống, sau đó nắm lấy tay ngọc của nàng, nói: "Vậy chúng ta đi thôi..."
Hai người bọn họ, một người tu vi Nguyên Anh cảnh, một người tu vi Thái Thanh cảnh, cho dù là đi bộ bình thường, vừa đi vừa chơi kiểu kia, tốc độ cũng không phải tu sĩ bình thường có thể sánh bằng.
...
Thời gian nửa tháng chớp mắt đã qua.
Dọc theo con đường này, Quý Trường Phong cùng Tiểu Bạch đủ loại vui chơi giải trí, du sơn ngoạn thủy, gặp được thành trì của loài người, thị trấn, bọn họ liền vào tìm quán rượu uống rượu khoác lác...
Nếu như là ở chỗ hoang dã.
Bọn họ liền nướng đồ ăn, uống rượu.
Ừm… Sau khi say xỉn.
Liền cùng hảo huynh đệ lăn lộn một trận thoải mái.
Khoảng thời gian này thật sự không thể dễ chịu hơn được nữa!
Sau khi trở lại Thanh Vân Môn.
Sắc mặt của Tiểu Bạch dường như có chút không được tốt, nàng nhẹ nhàng ôm bụng, đôi chân ngọc thon dài đều đang run rẩy, ai mà biết những ngày này nàng đã chịu đựng như thế nào chứ? !
Quý Trường Phong này giống như con trâu.
Hoàn toàn không biết mệt!
"Hảo huynh đệ, ca đây mấy ngày nay rất hài lòng, hiện tại sẽ không quấy rầy ngươi, ta rút lui trước..."
Tiểu Bạch nhẹ nhàng vỗ vai Quý Trường Phong, sau đó không chút do dự quay người bỏ chạy.
Chịu không nổi, không chịu nổi nữa rồi.
Phải về nghỉ ngơi một chút.
Thấy một màn này.
Quý Trường Phong lắc đầu bật cười.
Hắn quay người về lại Ngọc Thanh điện của Thông Thiên phong, sau đó ánh mắt nhìn về phía hậu điện, liếc mắt nhìn nơi Tuyết Kỳ bế quan… Lúc này Lục Tuyết Kỳ đang tham ngộ thiên thư.
Tìm kiếm cơ hội đột phá.
Quý Trường Phong trầm ngâm một lát.
Cuối cùng vẫn không quấy rầy nàng.
Hắn cũng muốn xem xem Tuyết Kỳ nương nhờ vào ba quyển thiên thư có thể đột phá Thái Thanh cảnh hay không?
Quý Trường Phong một mình trầm tư một hồi.
Sau đó nhẹ nhàng gõ chuông đồng một bên.
Hắn dự định triệu tập bảy mạch thủ tọa đến thương thảo kế hoạch chiến lược tương lai của Thanh Vân Môn, sau đó đem hết thảy mọi chuyện giao phó xong, dù sao tiếp theo hắn sẽ bế quan.
...
PS: Cầu theo dõi đọc nha! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận