Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 59: Bích Dao: Ta vĩnh viễn quên không được đạo này bóng lưng. . .

"Chương 59: Bích Dao: Ta vĩnh viễn không quên được bóng lưng ấy..."
"Ầm ầm ——"
Theo tiếng nói trong trẻo của Quý Trường Phong vang lên.
Trong nháy mắt.
Một luồng kiếm ý to lớn phóng lên tận trời, xuyên thẳng vào mây xanh!
"Ầm ầm ——"
Giờ phút này.
Toàn bộ vùng biển vô tình đều bị luồng kiếm ý này làm cho kinh động. Phong vân cuồn cuộn, bọt nước tung tóe.
"Tê ——"
Đôi mắt rắn hung tợn của Hắc Thủy Huyền Xà đột nhiên nhìn về phía Quý Trường Phong. Nó ngay khi cảm nhận được luồng kiếm ý kia, liền lập tức cảnh giác cao độ…
Dù sao nó cũng là một con hung thú sống không biết bao nhiêu năm. Nó có tính cảnh giác rất lớn đối với nguy hiểm. Cũng như hiện tại. Sau khi cảm nhận được luồng kiếm ý to lớn kia, trong lòng Hắc Thủy Huyền Xà lập tức có phán đoán… Đây là một sự tồn tại có thể uy hiếp đến chính mình!
"Tê ——"
Hắc Thủy Huyền Xà gầm thét về phía Quý Trường Phong. Ngay sau đó, nó lập tức di chuyển thân rắn khổng lồ, cái đuôi rắn to lớn không chút lưu tình vung tới chỗ Quý Trường Phong.
"Bá ——"
Đuôi rắn xé gió lao tới. Trong không khí mơ hồ truyền đến những tiếng nổ vang. Nếu một cú đánh này giáng lên người, mặc kệ ngươi là Ngọc Thanh hay Thượng Thanh, thì cũng chỉ có nước chết hoặc trọng thương.
Thấy cảnh này, Quý Trường Phong lại không hề nao núng. Hắn đứng giữa không trung, áo trắng tung bay, kiếm ý đã được ấp ủ đến đỉnh cao.
"Quý sư huynh, cẩn thận!"
Lục Tuyết Kỳ kinh hô. Đến cả Tề Hạo, Trương Tiểu Phàm cũng bị cảnh tượng này dọa choáng váng.
"Cái tên này..." Trong con ngươi U Cơ hiện lên vẻ lo lắng. Không hiểu sao, trong lòng nàng đột nhiên nảy sinh ý muốn cứu Quý Trường Phong. Nghĩ đến đây, U Cơ có chút cắn răng. Đúng lúc nàng định bay lên giữa không trung, dùng Chu Tước Ấn thay Quý Trường Phong đỡ cú đánh của Hắc Thủy Huyền Xà.
"Bạch!"
Thì trong đầu nàng lại điên cuồng vang lên tiếng cảnh báo. Đừng qua đó! Đừng qua đó!! Nhát kiếm này giáng xuống, ngươi sẽ chết!
U Cơ giật mình. Cùng lúc đó, giữa không trung, Quý Trường Phong đột nhiên mở hai mắt. Kiếm ý ấp ủ đến đỉnh cao, vào khoảnh khắc này toàn diện bùng phát, hung hăng chém xuống vào chỗ bảy tấc của Hắc Thủy Huyền Xà.
"Oanh ——"
Kiếm ý vốn là một loại công kích vô cùng cường đại, huống chi đây lại là một kiếm toàn lực của Quý Trường Phong. Một kiếm thăng hoa cực điểm.
"Bá ——"
Kiếm ý tốc độ cực nhanh. Ra sau nhưng lại đến trước. Đuôi rắn của Hắc Thủy Huyền Xà còn chưa chạm tới Quý Trường Phong thì đạo kiếm ý này đã chém trúng vào chỗ bảy tấc của nó.
"Ầm ầm ——"
Kiếm ý bùng nổ, kiếm khí hóa thành thực thể. Hắc Thủy Huyền Xà vốn bị thương nặng trong trận chiến với Hoàng Điểu mười năm trước, ở chỗ bảy tấc có một vết cào chưa lành, nay... Kiếm ý thăng hoa cực điểm của Quý Trường Phong càng khiến vết thương của nó thêm trầm trọng.
"Tê ——"
Hắc Thủy Huyền Xà phát ra một tiếng gào thét đau đớn. Đôi mắt rắn màu vàng nhạt của nó ánh lên vẻ thống khổ như con người. Vết cào ở chỗ bảy tấc chưa khỏi, nay lại thêm một vết kiếm thương mới, máu đen không ngừng tuôn ra, trong chốc lát đã khiến biển vô tình nhuộm một màu đỏ như máu.
"Rống ——"
Hắc Thủy Huyền Xà đau đớn giãy dụa thân thể. Thân rắn to lớn của nó không ngừng va chạm xung quanh, đuôi rắn quét ngang, trực tiếp đánh hai tên đệ tử tinh anh của Quỷ Vương Tông thành bọt thịt.
"Mau chạy!"
U Cơ cất giọng nghiêm nghị. Nghe vậy, đám người vội vã ngự không muốn chạy trốn. Nhưng... Trương Tiểu Phàm và Bích Dao lại chậm hơn một bước. Vì bọn họ ở quá gần Hắc Thủy Huyền Xà, căn bản không kịp rút lui trước tiên.
"Ầm ầm ——"
Đuôi rắn khổng lồ tấn công không phân biệt, trực tiếp đánh thẳng vào Bích Dao và Trương Tiểu Phàm... Thấy vậy, hai người lập tức ngây người.
"Dao Nhi, mau chạy!"
U Cơ trong lòng kinh hãi. Nàng lập tức đổi hướng, muốn bay về phía Bích Dao. Nhưng, có kịp không? Đã không kịp rồi. Chẳng lẽ Bích Dao bọn họ không kịp chạy trốn sao?
Bích Dao tận mắt thấy cái đuôi rắn khổng lồ giáng xuống, vẻ mặt tuyệt mỹ của nàng hiện lên vẻ tĩnh mịch, lặng lẽ nhắm mắt... Cứ chết như vậy cũng tốt, tránh được những thống khổ trong đời này. Nương, con đến bên người đây... Bích Dao nỉ non trong lòng. Thương Tâm Hoa trong tay nàng tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, nhỏ xuống một giọt nước mắt óng ánh. Đây, mới chính là nước mắt hoa.
"Bá ——"
Nhưng ngay lúc này. Một luồng kiếm quang chói lọi đột nhiên hiện ra. Quý Trường Phong mang theo Trảm Long Kiếm, trong nháy mắt tiến vào trạng thái người kiếm hợp nhất, rồi cả người hóa thành một luồng kiếm hồng chói mắt, chỉ trong chớp mắt... Đã đến trước mặt Bích Dao và Trương Tiểu Phàm.
"Kiếm Khai —— Thiên Môn!"
Quý Trường Phong khẽ lên tiếng. Hắn đột nhiên rút thanh Mặc Tuyết thần kiếm bên hông ra, trong phút chốc, Mặc Tuyết tỏa ra kiếm quang vô tận, chiếu sáng cả vùng biển vô tình... Vội vàng trong giây lát. Một đạo kiếm ý kinh người bùng phát. Đạo kiếm ý này khác với chân ý Trảm Quỷ Thần. Bởi vì nó chói mắt hơn, uy lực vô địch hơn cả Trảm Quỷ Thần. Nó có thể khinh thường hết thảy!
"Ầm ầm ——"
Vô số kiếm khí chém ra. Trực tiếp hung hăng va chạm với đuôi rắn của Hắc Thủy Huyền Xà. Nghe thấy tiếng động xung quanh, Bích Dao ngơ ngác mở mắt, nàng nhìn thân ảnh áo trắng trước mặt, đột nhiên sững sờ tại chỗ...
Thiếu nữ áo xanh tay nâng Thương Tâm Hoa. Nàng kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt, trong lòng không khỏi ngẩn ngơ. Từ trước đến nay, ngoại trừ nương, tựa hồ chưa ai vì nàng mà liều mình? Dù là... nàng chỉ là tiện thể, nhưng hắn cũng đã cứu mạng nàng. Không phải sao? Năm xưa nương trong hang động cắt thịt cứu nàng, nàng nhớ mãi không quên. Giờ đây, Quý Trường Phong đỡ cho nàng đòn đánh của Hắc Thủy Huyền Xà. Nàng cũng sẽ không quên cả đời. Đây là người thứ hai cứu mạng nàng. Giờ khắc này, thiếu niên rút kiếm đứng trước mặt nàng. Cảnh tượng này đã khắc sâu trong tâm trí Bích Dao. Cả đời khó quên.
"Ầm ầm ——"
Kiếm khí và đuôi rắn va chạm. Trong nháy mắt tạo nên một làn sóng khí mạnh mẽ xung quanh. Quý Trường Phong đột ngột quay lại, liếc nhìn hai kẻ ngốc phía sau, lớn tiếng quát: "Còn không mau chạy?!"
"A nha."
Nghe vậy, Trương Tiểu Phàm lập tức hồi thần. Bích Dao cũng vội vã ngự Thương Tâm Hoa, định thoát khỏi khu vực này. Nhưng... Hắc Thủy Huyền Xà đã hoàn toàn nổi giận. Hai kiếm liên tiếp của Quý Trường Phong khiến nó cảm nhận được nỗi đau lớn, đôi mắt rắn đầy hung tợn nhìn chằm chằm Quý Trường Phong, thân hình to lớn không chút do dự nghiền ép tới... Nó muốn nghiền chết con Lưỡng Cước Thú này!
"Tê ——"
Hắc Thủy Huyền Xà gầm lên một tiếng giận dữ. Thấy vậy, sắc mặt Quý Trường Phong không đổi. Hắn nhanh chóng ngự kiếm lên không. Dù sao Hắc Thủy Huyền Xà không biết bay... Nhưng, hắn vừa chạy, Bích Dao và Trương Tiểu Phàm lại gặp tai ương.
"Phanh ——"
Thân rắn to lớn của Hắc Thủy Huyền Xà khuấy động sóng biển vô tình, trong nháy mắt quét tới vị trí của Bích Dao và Trương Tiểu Phàm. Bọt nước khổng lồ nối tiếp đuôi rắn trực tiếp cuốn cả hai người họ vào vùng biển sâu vô tình...
"Bích Dao!"
Trong đôi mắt trong trẻo của U Cơ thoáng hiện vẻ lo lắng...

PS: Chương sau lại tung chút về Bích Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận