Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 314: Có chút hiếu? Nhưng không nhiều! Tri kỷ cải trắng nhỏ!

Chương 314: Có chút hiếu? Nhưng không nhiều! Cải trắng nhỏ tri kỷ!
Kỳ thực thế giới Tru Tiên vẫn còn rất nhiều câu đố.
Ví dụ như nói, Thiên Đế bảo khố hình thành như thế nào? Trên đời có thật sự có một vị gọi là Thiên Đế đại thần không?
Mặt khác, Tu La là dạng tồn tại như thế nào? Đối phương rốt cuộc đã bị phong ấn bằng cách nào?
Còn nữa, Thiên Thư ngũ quyển từ đâu mà có? Tại sao lại có người từ đó lĩnh ngộ Phật, Đạo, Ma tam giáo?
Những điều này đều là câu đố.
Quý Trường Phong âm thầm cảm thấy, thế giới Tru Tiên e rằng không đơn giản như vậy. Toàn bộ hệ thống tu luyện của thế giới liền giống như là sơ khai, cường giả đứng trên đỉnh thế giới, ấy vậy mà chỉ sống được bảy, tám trăm tuổi? Chẳng lẽ không phải là đang khai thác sao?
"Lúc về hỏi Linh Lung một chút xem sao." Quý Trường Phong thầm nghĩ.
Linh Lung là nhân vật thời Thượng Cổ. Có lẽ nàng hẳn là biết rõ những bí ẩn không muốn người biết này như Thiên Đế, Tu La?
Giờ phút này. Vạn Nhân Vãng khi nghe thấy lời Quý Trường Phong nói, cả người hắn không khỏi đột nhiên chấn động, kinh hãi nhìn lại, khó tin nói: "Chuyện này sao có thể?"
Những điều Quý Trường Phong nói tới hắn căn bản không hiểu rõ. Tu La lại có ý thức tự chủ? Cái này...
Ánh mắt Vạn Nhân Vãng có chút lấp lóe. Nếu thật sự có một Tu La khôi phục ý thức tự chủ, mà tu vi của đối phương còn đạt đến đỉnh phong Thái Thanh cảnh đáng kinh ngạc, vậy thì... Kết cục của hắn có thể nghĩ.
Giống như lời Quý Trường Phong nói. Đoạt xá! Tu La tuyệt đối sẽ đoạt xá hắn!
Ánh mắt Vạn Nhân Vãng có chút hoảng sợ.
Quý Trường Phong tùy ý liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Nói đến đây thôi, tin hay không tùy ngươi, đương nhiên... Ngươi bây giờ cũng không cách nào mở ra Tứ Linh Huyết Trận, phóng thích con Tu La đã bị phong ấn nhiều năm... "
"Coi như ngươi mở ra."
"Bần đạo cũng chỉ tốn thêm chút sức."
"Đưa ngươi, hoặc là để ngươi bị Tu La đoạt xá mà chém g·i·ế·t."
Vạn Nhân Vãng trầm mặc.
"Cha——"
Đúng lúc này. Bên ngoài vang lên một tiếng lo lắng. Chỉ thấy một nữ tử áo xanh mặt mày đầy lo lắng chạy vào, nàng vừa đến, ánh mắt liền dán chặt vào người Quý Trường Phong. Vẻ lo lắng ban đầu dần chuyển thành vẻ vui mừng.
"Quý Trường Phong!"
"Ngươi thật sự tới rồi?"
Bích Dao mặt mày hớn hở nhìn Quý Trường Phong trước mắt. Nàng muốn nhào tới, nhưng trong lòng có chút do dự, dù sao hai người đã quá lâu không gặp, có lẽ đã có chút xa cách?
Bích Dao có chút chần chừ nhìn về phía Quý Trường Phong.
Đối diện với nữ tử áo xanh tràn đầy tình ý, Quý Trường Phong mỉm cười, hắn nhẹ nhàng vẫy tay về phía Bích Dao, nói: "Bích Dao, đã lâu không gặp?"
Con ngươi Bích Dao khẽ rung động. Nàng kinh ngạc nhìn thiếu niên áo đen trước mắt, lập tức không do dự nữa, trực tiếp nhào tới, hai mắt có chút ửng hồng, giọng nói mang theo vui mừng: "Đúng vậy~"
"Đã lâu không gặp."
Cụ thể bao lâu? Chừng mười năm nhỉ.
"Chậc chậc chậc."
Tiểu Bạch hai tay khoanh trước ngực. Nàng đứng sừng sững một bên, đôi mắt đào hoa vũ mị trừng Quý Trường Phong, hừ nhẹ: "Quả nhiên là một kẻ phong lưu a, đi khắp nơi mà lưu tình...""Không ngờ rằng, hậu bối có huyết mạch duyên của ta cũng là người của ngươi?!"
Vừa dứt lời. Bích Dao ngước mắt nhìn Tiểu Bạch. Chẳng hiểu sao, nàng luôn cảm thấy đối phương có chút thân thiết.
"Ngươi là..." Bích Dao có chút hiếu kỳ.
Quý Trường Phong giải thích: "Nàng là tộc trưởng của Hồ tộc, Cửu Vĩ Thiên Hồ còn sót lại trên đời, mẹ của ngươi Tiểu Si cũng xem như là hậu nhân của nàng." Chỉ là không phải hậu nhân trực hệ, chỉ có thể coi là hậu bối đồng tộc thôi.
"A?!" Bích Dao trong lòng giật mình.
"Cộp~"
Đúng lúc này. Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân. Phóng mắt nhìn ra, chỉ thấy một mỹ nhân váy đen khoan thai bước đến, khi nghe tin Quý Trường Phong tới, nàng không có khẩn cấp chạy đến ngay.
Dù sao... Nàng xấu hổ. Không giống Bích Dao vội vã như vậy. Nhưng mặc kệ nàng che giấu thế nào, bây giờ cả Ma giáo đều hiểu nàng và Quý Trường Phong có mối quan hệ bất thường.
"U Cơ~"
Bích Dao ngoảnh lại nhìn mỹ nhân váy đen phía sau. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi ửng đỏ, từ trong lồng ngực Quý Trường Phong đứng dậy, lập tức chu miệng nhỏ, trợn mắt nhìn Quý Trường Phong... Cái tên xấu xa này! Thế mà lặng lẽ không tiếng động cũng "thu phục" được cả U Cơ rồi? Lần này thì hay rồi.
Vốn dĩ nàng và U Cơ tình như mẹ con, chờ nàng trưởng thành lại như tỷ muội, hiện giờ thì biến thành chị em thật rồi sao?!
Đôi mắt sáng của U Cơ dưới lớp lụa mỏng hơi lấp lánh. Ánh mắt của nàng nhìn về phía thiếu niên trước mắt, đáy mắt hình như có một chút khác lạ hiện lên... Hắn thật sự đã đến sao? Trước đây không lâu Quý Trường Phong từng hứa với nàng. Nói qua một thời gian ngắn sẽ đến Quỷ Vương Tông thăm nàng. Không ngờ bây giờ hắn thực sự đến rồi?
Đôi mắt long lanh của U Cơ ánh lên một chút vui mừng, nàng có lòng muốn nói gì đó, nhưng giờ phút này lại có nhiều người ở đây... Nàng không tiện nói. Chỉ là khẽ gật đầu với Quý Trường Phong, sau đó liền đỏ mặt đứng một bên trầm mặc không nói.
"Khụ khụ."
Vạn Nhân Vãng mặt đen lại, ho nhẹ một tiếng. Hắn nhìn cải trắng nhỏ của mình, đáy mắt có chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng có chút đau lòng. Khi Bích Dao vừa tới còn lo lắng kêu ông một tiếng cha... Kết quả thì sao?
Kết quả vừa thấy Quý Trường Phong, liền quay ngoắt đầu chạy tới. Để hắn cái người cha này ở đâu chứ? Trong mắt nó còn có hắn không?!
Bích Dao ngước mắt nhìn Quý Trường Phong. Căn bản không nghe thấy sự ám chỉ của "lão đăng" nhà mình.
Thấy một màn này. Khóe miệng Vạn Nhân Vãng hơi giật giật. Hắn lại ho khan một tiếng, lần này âm thanh lớn hơn, cuối cùng cũng khiến Bích Dao chú ý tới.
"Hử?"
Bích Dao ngoảnh lại nhìn cha mình, sắc mặt hơi đỏ lên, thần sắc có chút nhăn nhó, ngượng ngùng kêu lên: "Cha——"
"Đến!"
Mặt Vạn Nhân Vãng trầm xuống.
"Ai nha." Bích Dao không để ý tới hắn.
Nhưng lúc này nàng cũng đã hoàn hồn, quay đầu nhìn Quý Trường Phong, có chút lo lắng hỏi: "Quý Trường Phong!"
"Tứ Linh Huyết Trận thật sự có tà gì sao?" Nàng vừa rồi ở bên ngoài cũng nghe được đôi lời của Quý Trường Phong, nếu không nàng cũng sẽ không lo lắng cho Vạn Nhân Vãng như vậy...
Vừa dứt lời. Trong lòng Vạn Nhân Vãng cảm thấy nặng nề. Hắn thở dài một tiếng, được thôi, cô con gái cưng này ít ra còn có chút hiếu, biết lo lắng nguy hiểm cho cha mình.
Quý Trường Phong khẽ vuốt cằm, giải thích: "Lai lịch cụ thể của Tu La ta cũng không rõ lắm, nhưng thực lực của nó ít nhất cũng là Thái Thanh cảnh... "
Dứt lời. Hắn liếc nhìn Vạn Nhân Vãng, tiếp tục nói: "Với tu vi hiện tại của cha ngươi, nếu thật sự mở ra Tứ Linh Huyết Trận, vậy thì chỉ có một con đường c·h·ết, đến lúc đó... "
Quý Trường Phong tiếc nuối lắc đầu, nói: "Ta chỉ có thể ra tay diệt trừ."
Vừa dứt lời, sát ý nồng nặc chợt lóe lên. Sát ý này chỉ nhắm vào Vạn Nhân Vãng. Còn những người khác trong sân? Bọn họ không có cảm giác gì.
Sắc mặt Vạn Nhân Vãng hơi tái đi.
Bích Dao vội hỏi: "Cha, cha không sao chứ?" Nàng còn tưởng rằng cha mình bị dọa sợ.
Ách... Đúng là bị dọa sợ. Bị "con rể tốt" dọa gần c·h·ế·t.
Vạn Nhân Vãng nhìn vẻ lo lắng của Bích Dao, sắc mặt có chút không tự nhiên nói: "Cha không sao, không sao..."
. . .
. . .
PS: Cầu đọc truyện nha mọi người ~
Mọi người đừng có nuôi sách nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận