Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 272: Đại hôn trước chuẩn bị! Tuyết Kỳ xuyên áo cưới!

Chương 272: Chuẩn bị trước đại hôn! Tuyết Kỳ thử áo cưới!
"Ông ——" Trận pháp vô hình lan tỏa. Ngay lập tức bao phủ toàn bộ sân nhỏ vào trong. Dù bên trong có động tĩnh lớn đến đâu, cũng đều bị trận pháp ngăn cách hoàn toàn.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... Liên tiếp mấy ngày trôi qua.
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch ửng hồng, thân thể hoàn mỹ của nàng hơi mềm nhũn nằm trên giường, toàn thân trên dưới không còn chút sức lực nào.
"Soạt ——" Một bộ váy trắng bị vứt xuống. Tùy tiện ném trên mặt đất.
Một chiếc áo lót màu xanh nhạt bị vứt sang một bên, trên đó còn thêu hình một con Cửu Vĩ Thiên Hồ lười biếng, giống hệt Tiểu Bạch lúc này.
"Ngươi..." Giọng Tiểu Bạch khàn lạ thường. Cổ họng của nàng dường như đã hoạt động hết công suất mấy ngày, giờ đã có chút đình công, không nói nổi thành lời.
"Ngươi không mệt sao?!" Tiểu Bạch nhẹ nhàng cắn môi. Đôi môi đỏ hồng căng mọng có chút quyến rũ, đôi mắt đào hoa vũ mị có chút khó tin nhìn Quý Trường Phong trước mặt.
Ba ngày a! Ròng rã ba ngày không nghỉ ngơi? Đây thực sự là điều người có thể làm được sao?
"Ha ha~" Quý Trường Phong khẽ cười, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch, thản nhiên nói: "Sao? Lúc trước chẳng phải lớn tiếng đòi ta vịn tường đi ra ngoài sao? Bây giờ biết sợ rồi?"
"Ta..." Tiểu Bạch có chút ấm ức. Rốt cuộc ai mới là yêu tộc chứ?!
Quý Trường Phong mặc áo bào, tinh thần sảng khoái liếc nhìn 'tạp ngư' Tiểu Bạch, cười nói: "Xem ra hôm nay ngươi bị lún giường rồi?"
"Nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Ta nhổ vào!" Tiểu Bạch tức giận trừng mắt nhìn Quý Trường Phong, rồi lập tức xoay người trùm chăn, giấu mình đi. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút xấu hổ tức giận.
Như vậy xem như chính thức được 'gắn mác' tạp ngư. Cái gì chứ? Rõ ràng nàng đã đột phá Thái Thanh cảnh!
Nói thật... Nếu như Quý Trường Phong hiện tại cũng có tu vi Thái Thanh, nói không chừng thật đúng là không phải đối thủ của Tiểu Bạch, dù sao nàng là yêu tộc, thể xác mạnh mẽ bẩm sinh hơn nhân tộc một bậc.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Quý Trường Phong đã vượt xa Thái Thanh. Dưới sự gia trì của tu vi cường đại. Hắn cũng miễn cưỡng có thể 'chặn đứng' Tiểu Bạch.
...
...Trải qua vài ngày thời gian lên men.
Hành động của Quý Trường Phong tại Phần Hương cốc đã hoàn toàn truyền khắp Thần Châu, Thanh Vân môn mọi người cũng đã biết chuyện này...
Trong nhất thời. Bảy mạch thủ tọa vội vàng tới Thông Thiên Phong.
Trong đó, Đạo Huyền Chân Nhân là người mộng bức nhất. Buổi sáng hắn hỏi Quý Trường Phong khi nào đi Phần Hương cốc, Quý Trường Phong nói đi ngay, kết quả buổi chiều hắn lại thấy Quý Trường Phong, còn tưởng hắn chưa xuất phát.
Kết quả thì sao? Kết quả hắn mẹ nó đã xong việc trở về! Nửa ngày từ Nam Cương đến Trung Nguyên đại lục rồi quay về? Giữa đường còn tiện tay vung kiếm giết chết Vân Dịch Lam?! Cái này mẹ nó là thực lực gì vậy!
Các vị thủ tọa: "????"
Các thủ tọa khi biết chuyện này cũng đều trong trạng thái mộng bức. Các trưởng lão Thượng Thanh khác cũng chung vẻ mặt ngơ ngác.
Lục Tuyết Kỳ hơi mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, có chút kinh ngạc nhìn chàng thiếu niên áo đen trên đài cao, trái tim không khỏi xao động...
...Tô Như có chút do dự. Nàng nhìn Quý Trường Phong, có chút trầm ngâm hỏi một vấn đề mà mọi người đều để ý: "Trường Phong, lẽ nào..."
"Ngươi thật sự đã thành tiên?!"
Vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía họ.
Thủy Nguyệt đại sư mặc đạo bào màu xanh nhạt, phong thái xuất chúng, khí chất thanh lãnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn Quý Trường Phong, trong lòng dấy lên một chút rung động...
Đối mặt với ánh mắt của mọi người. Quý Trường Phong chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Thành tiên sao? Còn xa lắm, chỉ là khai phá ra con đường phía trước thôi."
Thế giới Tru Tiên, đỉnh điểm Thái Thanh cảnh chỉ sống được bảy, tám trăm năm, cho dù tu vi vượt xa Thái Thanh, cũng không thể trực tiếp thành tiên...
Chỉ có thể nói vẫn còn xa lắm.
Nghe vậy. Sắc mặt mọi người có chút buồn bực. Cái này còn chưa thành tiên sao? Cũng đúng... Thành tiên đâu có dễ dàng như vậy?!
Tô Như thu lại cảm xúc trong lòng. Nàng mỉm cười nhìn Quý Trường Phong, rồi lại liếc Lục Tuyết Kỳ cách đó không xa, nói: "Trường Phong."
"Thời gian đại hôn của con không còn xa nữa, cũng nên gác lại những việc khác, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho hôn lễ..."
Lời vừa nói ra, gương mặt xinh đẹp của Lục Tuyết Kỳ hơi đỏ lên. Đôi mắt nàng e thẹn không nói, chỉ khẽ nhìn mũi chân mình.
Điền Linh Nhi tức giận trợn mắt. Nàng không nói một lời, chỉ khoanh tay trước ngực, bĩu môi hậm hực.
Ngạo kiều! Ta muốn tiếp tục ngạo kiều!
Điền Bất Dịch không chú ý tới vẻ khác thường của con gái, ông cười ha hả nhìn Thủy Nguyệt, lớn tiếng nói: "Ha ha ha ha!"
"Đám cưới của lão thất sắp đến, đúng là lúc nên chuẩn bị kỹ càng rồi."
Các vị thủ tọa khác xung quanh mỉm cười gật đầu. Chưởng môn đại hôn. Đây là một chuyện trọng đại a.
Vị đạo cô thanh lãnh im lặng ngồi đó, ánh mắt có chút nhìn thoáng qua Lục Tuyết Kỳ không xa, trong lòng chỉ khẽ thở dài... Không hiểu vì sao, trong lòng cô có chút chua xót khó tả.
Có phải vì con gái sắp lập gia đình không? Hay là...
Quý Trường Phong cười đáp lại lời trêu chọc của mọi người, hắn thoải mái nói: "Hôn kỳ sắp đến, đúng là phải chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó có lẽ còn phải nhờ các sư thúc hỗ trợ thêm chút nhân lực..."
"Tốt!" Các thủ tọa đều gật đầu.
Quý Trường Phong quay đầu nhìn vị đạo cô thanh lãnh, mỉm cười nói: "Thủy Nguyệt sư thúc, con muốn dẫn Tuyết Kỳ ra ngoài đặt may một bộ áo cưới, không biết..."
Trước khi đại hôn, hai bên nam nữ không được gặp mặt. Nhưng hiện tại tình huống này, Thủy Nguyệt đại sư còn có thể nói gì đây?
"Hừ——" Vị đạo cô thanh lãnh không hiểu hừ lạnh một tiếng. Nàng không do dự đứng dậy rời khỏi Ngọc Thanh điện, nửa đường dừng lại nhìn Lục Tuyết Kỳ, cuối cùng không nói gì thêm mà rời đi. Dường như ngầm chấp nhận?
"Cái này..." Các thủ tọa xung quanh nhìn nhau. Bọn họ đã quen với tính tình của Thủy Nguyệt đại sư rồi.
Bởi vậy cũng không nói gì thêm. Tô Như bất đắc dĩ cười một tiếng. Nàng đứng dậy đi theo, định đi an ủi sư tỷ của mình.
Thấy một màn này. Các thủ tọa, trưởng lão trong đại điện cũng không tiện ở lại, họ lần lượt đứng dậy cáo từ, rồi cùng nhau rời khỏi Ngọc Thanh điện.
Trong phút chốc. Trong điện chỉ còn lại Quý Trường Phong và Lục Tuyết Kỳ.
"Bá ——" Quý Trường Phong nhìn lại. Chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ e thẹn cúi đầu, trên gương mặt xinh đẹp không tì vết có chút ửng hồng, đẹp đến rung động lòng người, một bộ váy trắng bồng bềnh, dáng người thướt tha, tựa như tiên tử trên trời...
Thấy một màn này. Ánh mắt Quý Trường Phong có chút nóng bỏng. Hắn không nhịn được khẽ cười, lập tức đứng dậy đi tới bên Lục Tuyết Kỳ, đưa tay đỡ nàng dậy, ôm vào lòng...
"Tuyết Kỳ, sao còn thẹn thùng vậy?" Quý Trường Phong ngửi mùi hương thơm ngát trên chóp mũi nàng, không nhịn được ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong ngực.
"Ô~" Gương mặt xinh đẹp của Lục Tuyết Kỳ đỏ ửng. Nàng tức giận trừng mắt liếc Quý Trường Phong, không nói một lời.
"Đi, ta dẫn nàng đến Hà Dương dạo một vòng?" Quý Trường Phong nói nhỏ.
"Ừm." Giọng Lục Tuyết Kỳ bé đến không nghe thấy.
Áo cưới... Nữ tử cả đời chỉ có thể huy hoàng một lần. Nàng tự nhiên có chút mong chờ, đồng thời cũng mường tượng xem, loại áo cưới nào thì phù hợp với nàng đây?
Quý Trường Phong dẫn Lục Tuyết Kỳ tới Hà Dương. Bọn họ tìm một hiệu may nổi tiếng nhất, hơn nữa còn là một tiệm chuyên may các loại áo cưới trăm năm tuổi.
Bước vào cửa hàng. Người ở bên trong không nhiều lắm. Bọn họ không hề để ý tới hai người đi cùng nhau là Quý Trường Phong và Lục Tuyết Kỳ. Chỉ vì có một luồng khí tức đặc thù bao phủ lấy bọn họ, chỉ cần Quý Trường Phong không chủ động giải tỏa, vậy thì không ai có thể phát hiện ra hắn và Lục Tuyết Kỳ.
Giờ khắc này. Ánh mắt lạnh lùng của Lục Tuyết Kỳ lướt qua. Nàng vừa nhìn đã thấy một bộ áo cưới, màu đỏ tươi thêu chỉ vàng hình Phượng Hoàng, áo cưới đỏ rực phấp phới, đuôi váy xòe rộng, xếp tầng, áo cưới hoàn chỉnh đều được kết từ nhiều lớp sa mỏng như cánh ve...
Trên áo cưới là Phượng Quan Hà Bí. Mũ phượng được kết bằng tơ vàng và chỉ bạc tỉ mỉ, lông chim tr·ả điểm xuyết ở giữa, tựa như có phượng hoàng muốn bay, mỗi một chiếc lông vũ đều ánh lên hào quang linh động. Khăn choàng rủ xuống, trên lụa gấm thêu Kim Phượng nhạt, Mẫu Đơn nở rộ kiều diễm, Uyên Ương quấn quýt bên nhau.
"Tuyết Kỳ? Nàng có muốn thử bộ áo cưới này không?" Quý Trường Phong chú ý tới ánh mắt của Lục Tuyết Kỳ, hắn quay đầu nhìn sang, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh diễm.
Đương nhiên. Nếu Lục Tuyết Kỳ khoác lên mình bộ áo cưới này. E rằng sẽ còn khiến người ta kinh diễm hơn.
Nghe vậy, Lục Tuyết Kỳ hơi do dự một chút, nàng có chút cẩn trọng khẽ gật đầu, trong đáy mắt hiện lên một chút kích động.
"Muốn ~" Nghe thấy câu trả lời đó. Quý Trường Phong khẽ động lòng, chủ động giải tỏa sương mù quanh thân, để lộ thân hình của hắn và Lục Tuyết Kỳ.
Giờ phút này. Vị chưởng quỹ già trong tiệm để ý tới hai người Quý Trường Phong đột nhiên xuất hiện, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, trong lòng dường như nghĩ đến điều gì—— Chỉ thấy hai người đó phiêu miểu hư vô, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, tựa như tiên đồng ngọc nữ.
"Lẽ nào?"
Chưởng quầy trong lòng có suy đoán. Thành Hà Dương là một thành trì lớn nhất ở vùng phụ cận, đồng thời lại gần Thanh Vân môn, ngày thường tự nhiên có không ít tu sĩ lui tới, hắn, một nhà lão điếm trăm năm tuổi cũng từng tiếp đãi qua những nhân vật Tiên đạo... Vị chưởng quầy phàm nhân này vẫn còn có chút nhãn lực độc đáo. Chưởng quầy vội vàng đi tới trước mặt Quý Trường Phong và Lục Tuyết Kỳ, hắn theo ánh mắt hai người nhìn về phía bảo vật trấn điếm của cửa hàng, trong lòng có chút hiểu ra: "Hai vị tiên trưởng có phải đã để ý đến bảo vật trấn điếm của tiệm ta?" Trong lời nói của chưởng quầy có ý thăm dò. Nghe vậy. Quý Trường Phong mỉm cười, không phản bác, chỉ hỏi: "Chủ quán, không biết có thể thử bộ đồ cưới này một chút được không?" "Được! Cứ tự nhiên thử!" Chưởng quầy hào sảng cười lớn. Bảo vật trấn điếm làm sao có thể tùy tiện để người ta thử? Nhưng nếu là tiên nhân nói... vậy thì lại khác. Chưởng quầy vừa gọi bạn già của mình, vừa giải thích: "Hai vị tiên trưởng, bộ đồ cưới này là do đời ông của gia gia ta truyền lại, vật liệu sử dụng đều là linh tài trong truyền thuyết..." Quý Trường Phong khẽ vuốt cằm. Bộ đồ cưới này đúng là có dùng một ít linh tài, nhưng tính ra không phải quá tốt, có thể làm được đến trình độ này, chỉ có thể nói tay nghề "may vá" cực kỳ tốt. Một vị lão phụ nhân vội vàng đi tới. Nàng chính là bạn già của chưởng quầy. "Tiên trưởng, mời đi theo lão thân lên lầu vào nhã gian để thử đồ cưới." Lão phụ nhân cười ha hả nói. "Đa tạ lão nhân gia." Lục Tuyết Kỳ rất lễ phép gật đầu cảm tạ. Quý Trường Phong cũng đi theo. Tự mình nàng dâu mặc áo cưới à! Đây chính là lần đầu tiên gặp! Sao có thể bỏ lỡ được chứ? Bước vào nhã gian trên lầu. Lão phụ nhân dẫn Lục Tuyết Kỳ vào phòng, bộ 'bảo vật trấn điếm' cũng được mang vào. Trong phòng truyền đến một tiếng động nhỏ. Nhưng chỉ một lát sau. Lục Tuyết Kỳ liền bước ra trong bộ Phượng Quan Hà Bí... (do nghèo, không nghĩ ra phải miêu tả thế nào, thả cái ảnh vào đi.).... PS: Đến hồi đại hôn sẽ viết một lần cho xong ~ mong mọi người theo dõi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận