Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 01: Nghịch thiên ngộ tính! Thanh Vân kỳ cảnh! Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 01: Ngộ tính nghịch thiên! Kỳ cảnh Thanh Vân! Kiếm Khai Thiên Môn!
Thanh Vân môn, Thông Thiên phong!
Là ngọn núi cao nhất trong dãy Thanh Vân, Thông Thiên phong vươn thẳng vào mây xanh, hùng vĩ cao ngất, trải dài bất tận... Chung quanh còn có sáu ngọn núi sừng sững. Chúng lần lượt là sáu mạch còn lại của Thanh Vân môn.
"Bá ——"
Từng đạo kiếm quang đáp xuống giữa sườn núi Thông Thiên phong. Bởi vì Thông Thiên phong bố trí trận pháp nên bất kỳ ai cũng không thể bay trên không, nếu không sẽ bị trận pháp đánh rơi, dù là người đứng đầu một mạch cũng vậy.
Thông Thiên phong, Ngọc Thanh điện.
Từng tiếng vang trầm đục không ngừng vọng lại bên trong đại điện.
Nhìn quanh một lượt.
Chỉ thấy sáu đạo nhân ngồi cao trên bậc thang. Trong đó còn có một chỗ trống không. Tựa hồ thiếu mất một người.
Bên trong đại điện, ba thiếu niên quỳ trên mặt đất. Trong đó một thiếu niên lộ vẻ bi thương, nhưng đáy mắt lại sáng ngời có thần, giọng nói trật tự rõ ràng, xét ra là một mầm mống tốt...
Một thiếu niên khác lộ vẻ mờ mịt, trông có vẻ không biết phải làm sao, mặc cho đồng bạn bên cạnh nói gì cũng chỉ gật đầu nói phải. Nhìn qua là biết người thành thật.
Cuối cùng một thiếu niên cúi đầu không nói gì. Ánh mắt hắn có chút ngơ ngác. Tựa hồ còn chưa hoàn hồn từ những gì vừa trải qua. Trông giống như là bị dọa choáng váng vậy.
Giờ khắc này. Quý Trường Phong cả người đều đang trong trạng thái mờ mịt. Hắn sắp xếp hết thảy thông tin trong đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Hắn xuyên không rồi. Hơn nữa còn xuyên đến thế giới Tru Tiên. Trở thành một trong vài đứa trẻ mồ côi ở Thảo Miếu thôn.
Quý Trường Phong chậm rãi ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Lâm Kinh Vũ một bên đang hướng về Đạo Huyền chân nhân cùng mấy vị thủ tọa Thanh Vân môn quỳ lạy:
"Cầu đạo trưởng làm chủ cho chúng ta!"
"Đúng vậy ạ, thần tiên gia gia..."
Trương Tiểu Phàm cũng không ngừng dập đầu với đám người. Nửa chừng, hắn còn kéo Quý Trường Phong. Nhưng Quý Trường Phong lại không hề nhúc nhích.
Thấy cảnh này, mấy vị thủ tọa Thanh Vân môn không khỏi khẽ gật đầu. Bọn họ thầm đánh dấu 'thiên tài' cho Lâm Kinh Vũ, sau đó lại đánh dấu 'ngu dốt' cho Quý Trường Phong và Trương Tiểu Phàm.
"Được rồi, các con đứng lên đi."
"Chuyện này Thanh Vân môn chúng ta sẽ cẩn thận điều tra."
Đạo Huyền chân nhân nhẹ nhàng giơ tay. Một cỗ lực lượng vô hình cứ thế nâng ba người Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ và Quý Trường Phong lên.
Thảo Miếu thôn ở ngay dưới chân núi Thanh Vân môn. Theo lý mà nói, vị trí địa lý này đáng ra phải cực kỳ an toàn mới phải, đừng nói là ma giáo yêu nhân, chỉ sợ cả thú lớn cũng rất ít khi xuất hiện... Dù sao đệ tử Thanh Vân môn thường xuyên xuống núi giải quyết thú dữ cho dân làng xung quanh, để họ được thoải mái một chút.
Nhưng hết lần này đến lần khác, hơn một trăm hộ dân Thảo Miếu thôn lại bị diệt vong. Hơn nữa còn là ngay dưới mắt Thanh Vân môn, chỉ có ba thiếu niên và một trung niên may mắn thoát nạn, trong đó trung niên kia còn đang choáng váng... Đây quả thực là một sự sỉ nhục lớn! Nếu chuyện này truyền đi. Không biết người ta sẽ còn tưởng Thanh Vân môn không ra gì đây. Ma giáo yêu nhân cũng dám chạy đến chân núi gây chuyện rồi?
Nghiêm tra! Nhất định phải nghiêm tra!
Đạo Huyền chân nhân đảo mắt qua ba người Quý Trường Phong, sau đó quay sang nhìn mấy vị sư đệ:
"Các sư đệ."
"Ba đứa trẻ này đều là người Thảo Miếu thôn, thân thế trong sạch, nay trong nhà gặp biến cố, có vị sư đệ nào muốn thu nhận chúng làm môn hạ không?!"
Mọi người đều biết. Đạo Huyền chân nhân đã không còn thu đồ đệ nữa. Dù sao hắn đã có một Tiêu Dật Tài có thể kế thừa chức chưởng môn. Lỡ mà lại thu thêm một thiên tài nữa. Sau này hai đệ tử đánh nhau vì kế thừa chức chưởng môn thì sao?!
Nên biện pháp tốt nhất. Chính là trực tiếp không thu nhận đồ đệ. Như vậy là có thể phòng ngừa mọi vấn đề.
Giờ khắc này. Nghe thấy lời Đạo Huyền chân nhân nói, mấy vị thủ tọa còn lại nhao nhao dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lâm Kinh Vũ. Dù sao trong mắt họ. Chỉ có Lâm Kinh Vũ là thiên tài. Hai người còn lại? Cũng chỉ là người cho đủ số thôi.
Thủ tọa Triều Dương phong Thương Chính Lương dẫn đầu đứng dậy, hắn chỉ vào Lâm Kinh Vũ, cười ha hả nói:
"Chưởng môn sư huynh, bần đạo vừa thấy đứa nhỏ này đã cảm thấy rất có duyên, chắc là trời cao mách bảo?"
"Không bằng để ta thu nó làm môn hạ?"
"Ta nhổ vào!"
Thủ tọa Lạc Hà phong Thiên Vân đạo nhân hừ nhẹ một tiếng, hắn giận dữ nhìn Thương Chính Lương một chút, nói:
"Thương sư huynh, đệ tử của huynh đã có hơn bốn trăm người, nếu từng người đều có duyên với huynh, vậy duyên của huynh cũng nhiều quá rồi đấy!"
Nghe vậy, mặt Thương Chính Lương đỏ lên. Hơn bốn trăm đệ tử, mà lại toàn là nam, duyên này... Khụ khụ.
Đúng lúc này, Điền Bất Dịch cười ha hả đứng dậy, nói:
"Thiên Vân sư huynh nói không sai, đệ tử của Thương sư huynh đã có hơn bốn trăm người, nhưng môn hạ Đại Trúc phong ta lại chỉ có bảy người..."
Trong đó một người còn là con gái hắn. Thật sự có chút thê thảm.
"Không bằng để ta nhận cả bọn đi?"
Để nhận được Lâm Kinh Vũ, Điền Bất Dịch cũng không thèm để ý, nhận luôn cả hai người cho đủ số kia luôn.
Nghe vậy, vẻ mặt Đạo Huyền chân nhân có chút động lòng. Nhưng vào lúc này. Thương Tùng đạo nhân đứng dậy. Hắn nói một câu "Để ba người bái vào cùng một môn hạ không tốt lắm" trực tiếp nhận lấy Lâm Kinh Vũ, có thể thấy Đạo Huyền chân nhân ưu ái hắn thế nào...
Quý Trường Phong thu hết những gì xảy ra trước mắt vào trong tầm mắt. Hắn không nói gì cả. Bởi vì hắn biết rõ. Thanh Vân môn khẳng định sẽ nhận mình làm môn hạ. Hắn có nói nhiều làm ầm ĩ cũng vậy. Chi bằng thành thật chờ sắp xếp. Rồi bái sư, tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo thôi.
Cuối cùng. Quý Trường Phong và Trương Tiểu Phàm không có gì bất ngờ bái nhập môn hạ Điền Bất Dịch của Đại Trúc phong. Với chuyện này, Điền Bất Dịch dị thường không muốn. Sắc mặt hắn xanh xám, hừ lạnh một tiếng, liếc Quý Trường Phong hai người một chút, cái gì cũng không nói, trực tiếp rời khỏi Ngọc Thanh điện.
Thấy cảnh này. Quý Trường Phong vội kéo Trương Tiểu Phàm đi theo. Hắn biết Điền Bất Dịch là người thế nào, nên cũng không nói gì cả. Tư chất không tốt thì là không tốt. Nhận ngươi là tốt lắm rồi.
Vừa ra khỏi Ngọc Thanh điện, Tống Đại Nhân bên ngoài đang chờ vội vàng nghênh đón, hắn rất cung kính hành lễ với Điền Bất Dịch, nói:
"Sư phụ."
"Hừ!" Điền Bất Dịch hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Quý Trường Phong hai người nói: "Dẫn hai đứa nó về Đại Trúc phong."
Vừa dứt lời. Điền Bất Dịch trực tiếp dẫn đầu rời khỏi nơi đây. Tống Đại Nhân cũng không cảm thấy kinh ngạc. Hắn rất rõ tính tình sư phụ mình. Vì vậy, ánh mắt hắn càng đặt vào hai người Quý Trường Phong.
Tống Đại Nhân nở một nụ cười trên mặt, nói:
"Hai vị sư đệ, đi theo ta."
Trương Tiểu Phàm có chút sợ hãi rụt rè. Hắn vẫn còn hơi e ngại với tất cả chuyện này.
Quý Trường Phong hướng Tống Đại Nhân cười nói:
"Làm phiền sư huynh dẫn hai người chúng ta."
"Có gì đâu." Tống Đại Nhân không để ý chút nào. Bái vào Đại Trúc phong cũng rất tốt. Dù sao đệ tử Đại Trúc phong ít người, sống chung cũng rất hòa hợp, không có tranh chấp gì... Càng có lợi cho tu hành.
Ra khỏi đại điện, một biển mây đã hiện ra trước mắt. Nhìn cảnh đẹp trước mắt. Quý Trường Phong không nhịn được thầm cảm thán một tiếng. Quả nhiên là nơi tu tiên. Cảnh sắc như này, thế gian nơi nào thấy được?
"Oanh ——"
Đúng lúc này. Quý Trường Phong đột nhiên cảm thấy đại não một trận thanh tỉnh. Cả người hắn phảng phất lâm vào một loại trạng thái huyền diệu nào đó. Đồng thời, từ nơi sâu xa dường như có một âm thanh vọng lại bên tai Quý Trường Phong...
【 Chúc mừng ngài thức tỉnh ngộ tính nghịch thiên! 】 【 Ngươi quan sát kỳ cảnh Thanh Vân 'Biển mây' ngộ ra sự nhỏ bé của con người, sự huyền diệu của thế giới, sáng chế tuyệt thế kiếm pháp —— Kiếm Khai Thiên Môn! ! 】
... ...
PS: Tuyết Kỳ, Tiểu Bạch, sẽ ra tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận