Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 299: Quý Trường Phong! Ngươi có phải hay không rất đắc ý? !

"Chương 299: Quý Trường Phong! Ngươi có phải hay không rất đắc ý? !"
"Vút —— "
Cây trâm Phong Tuyết màu xanh da trời tách ra ánh sáng xanh chói mắt. Lục Tuyết Kỳ mặt đỏ bừng rút chiếc trâm gài tóc đang cắm trên mái tóc. Nàng tức giận khiến bộ ngực trồi lên xuống nhấp nhô, lụa mỏng mềm mại vuốt ve làn da trắng như tuyết của nàng, mơ hồ lộ ra chút xuân quang.
"Xoẹt!"
Kiếm khí nhàn nhạt quét qua. 'Thiên Hương Lục' trong tay Lục Tuyết Kỳ trực tiếp bị kiếm khí xé nát tại chỗ, biến thành vô số mảnh vụn bay đầy trời.
Giờ khắc này. Mặt Lục Tuyết Kỳ vừa thẹn vừa giận.
Phi phi phi! Đường đường chưởng giáo Thanh Vân mà lại xem lén loại sách cấm này?
Quan trọng nhất là cái gì? !
Nàng còn bị đủ thứ "dạy học" trong sách giày vò đến gần chết, quả nhiên là xấu hổ chết người...
Không được! Hôm nay nàng nhất định phải cho Quý Trường Phong một bài học, nếu không trời biết về sau hắn sẽ còn giày vò nàng đến mức nào?
Lục Tuyết Kỳ tức giận nhấc kiếm Thiên Gia.
Một tay nàng nắm chặt trâm Phong Tuyết, một tay cầm kiếm Thiên Gia, bộ lụa mỏng uốn lượn, xuân quang thoáng hiện, nhưng nàng cũng không mấy để ý, dù sao nơi này chỉ có một mình Quý Trường Phong.
Đương nhiên. Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, hôm nay nàng nhất định phải cho Quý Trường Phong một trận nên thân, nếu không hắn sẽ thật sự cho rằng nàng Lục Tuyết Kỳ dễ bắt nạt sao?
Lục Tuyết Kỳ mặt nghiêm lại.
Nàng hơi xấu hổ đi ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm nhỏ thay quần áo.
Giờ phút này.
Quý Trường Phong đang nằm trong bồn tắm, nghe thấy tiếng gọi mang theo sự giận dữ xấu hổ của Lục Tuyết Kỳ, hắn hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.
Chỉ thấy —— Lục Tuyết Kỳ một tay nắm trâm Phong Tuyết, một tay giơ kiếm Thiên Gia, đang tức giận xấu hổ bước đến. Đôi mắt lạnh lùng của nàng lộ rõ vẻ giận dữ, nhìn thấy hắn thì hơi do dự một chút, liền trực tiếp giơ kiếm chém tới.
"Ngọa Tào!"
Trong lòng Quý Trường Phong giật mình.
Đương nhiên, hắn cũng không quá hoảng hốt, bởi vì hắn có thể nhận thấy một kiếm này của Lục Tuyết Kỳ không hề vận dụng chút pháp lực nào, chỉ đơn thuần là — bạo lực gia đình.
"Bịch!!"
Quý Trường Phong trơn tru đứng lên từ trong bồn tắm, đưa tay túm lấy cổ tay trắng nõn của Lục Tuyết Kỳ, một phát kéo nàng vào lòng.
"Thả ta ra!"
Lục Tuyết Kỳ ra sức giãy dụa.
Nàng phì phò nhìn phu quân trước mắt, đôi mắt sáng ngời thoáng hiện chút cảm xúc nhỏ nhặt.
"Nương tử ~ nàng làm sao vậy?"
Quý Trường Phong vội vàng ghé vào tai nàng nhỏ giọng hỏi.
Một tiếng nương tử.
Lập tức khiến Lục Tuyết Kỳ từ bỏ giãy dụa.
Nhưng dù vậy, mặt nàng vẫn còn giận dữ, sự xấu hổ giận dữ trong đáy mắt vẫn không tan, chu môi ngượng ngùng nhìn thiếu niên trần trụi trước mắt.
Từ từ. . . Trần trụi?
Thần sắc Lục Tuyết Kỳ cứng đờ.
Một vệt hồng trực tiếp leo lên vành tai nàng.
"Ngươi mau mặc quần áo vào!"
Lục Tuyết Kỳ hơi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Dù sao mới cưới nhau được hai ngày, có vài chuyện nàng còn rất ngây ngô.
"Ta không!"
Quý Trường Phong cười hề hề kéo Lục Tuyết Kỳ lại, sau đó nhỏ giọng hỏi thăm bên tai nàng rốt cuộc là chuyện gì?
"Ngươi..."
Lục Tuyết Kỳ hít sâu một hơi.
Giọng nàng hơi xấu hổ, trong đó mang theo đủ thứ cảm xúc nhỏ nhặt, nói: "Quyển sách giấu dưới gối của ngươi, ngươi không định giải thích sao!?"
Lời vừa dứt.
Thần kiếm Thiên Gia tách ra ánh sáng kiếm chói mắt.
Lục Tuyết Kỳ mặt xấu hổ giận dữ quay sang nhìn thiếu niên trước mắt, rất có ý ngươi không giải thích rõ ràng thì đừng trách ta ra tay!
"Sách?"
Quý Trường Phong vẻ mặt mờ mịt nói: "Sách gì? Ta sao không có chút ấn tượng nào?"
"Còn chối!"
Lục Tuyết Kỳ hờn dỗi trừng hắn một cái.
"Bá ——"
Nàng nâng thanh thần kiếm Thiên Gia trong tay lên, ý cảnh cáo trong đó không cần nói cũng biết.
"Ấy ấy ấy ——"
Quý Trường Phong vội vàng đưa tay ôm lấy Lục Tuyết Kỳ, sau đó vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nhớ ra rồi nhớ ra rồi, quyển sách kia là Tằng Thư Thư đưa cho ta, chỉ là ta không thèm liếc nhìn thôi..."
Chết đạo hữu bất tử bần đạo.
Thư Thư à, tạm thời chịu khổ một chút vậy.
"Tằng Thư Thư?"
Đôi mày Lục Tuyết Kỳ cau lại.
Nàng ghi nhớ cái tên này trong lòng, tính toán chờ có cơ hội sẽ cho đối phương một bài học nhớ đời, dù sao... Thân phận của nàng bây giờ cũng không hề thấp.
Phu nhân chưởng môn Thanh Vân đó nha.
Hơn nữa còn là vị phu nhân chưởng môn đầu tiên trong lịch sử.
"Hừ!"
Lục Tuyết Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Quý Trường Phong đang cười hì hì, cắn răng: "Quý Trường Phong! Ngươi có phải là đang rất đắc ý không!?"
Liền đoán chắc nàng sẽ không thật sự tức giận?
"Đâu có..." Quý Trường Phong cười mỉm ôm Lục Tuyết Kỳ đang sữa hung sữa hung vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành nàng.
Lục Tuyết Kỳ thực sự không tức giận thật.
Phần lớn trong lòng nàng vẫn là xấu hổ và giận dữ.
Dù sao nếu như nàng thực sự tức giận, thì sẽ không chỉ đơn thuần là bạo lực gia đình đơn giản như vậy.
Thần kiếm ngự phu chân quyết có phải hay không nên dùng?
Chuyên trị các loại không phục.
"Hừ ——"
Lục Tuyết Kỳ hừ nhẹ một tiếng.
Nàng khoanh tay trước ngực, dự định ba phút sau sẽ tạm thời không thèm để ý đến Quý Trường Phong, cũng coi như là cho hắn một hình phạt nhỏ.
Thấy cảnh này.
Quý Trường Phong hơi nhíu mày.
Hắn không hề do dự, trực tiếp kéo Lục Tuyết Kỳ vào trong bồn tắm.
"Bịch ——"
Trong phút chốc, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Lục Tuyết Kỳ kinh hô một tiếng, bộ lụa mỏng trên người nàng trực tiếp bị ướt đẫm, làn da trắng như tuyết mịn màng như ẩn như hiện, xuân quang thoáng hiện...
Thật mê người.
"Phu quân!?"
Lục Tuyết Kỳ trừng mắt nhìn Quý Trường Phong.
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một nụ hôn nồng nhiệt.
"Ưm!!"
Lục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng đẩy thiếu niên trước mặt.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn dần dần im lặng lại, cánh tay ngọc thon dài trắng nõn nhẹ nhàng ôm lấy cổ thiếu niên, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn.
Chẳng bao lâu sau.
Lục Tuyết Kỳ mặc bộ váy ngủ trắng thuần nằm vào ổ chăn, một khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vô cùng, trong lòng vừa tức vừa buồn bực, nhưng hết lần này tới lần khác lại chẳng làm gì được Quý Trường Phong.
"Phi phi phi!"
Lục Tuyết Kỳ tức giận khẽ hừ vài tiếng.
Nàng biết mình bị Quý Trường Phong nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng làm sao có cách nào khác đây?
Cả đời này của nàng. . .Cũng không thể rời xa hắn.
Tuy nghĩ vậy.
Hai mắt Lục Tuyết Kỳ hơi mê ly.
"Nương tử à~ nàng đi nhanh như vậy làm gì? Mau đến giúp vi phu kì lưng!"
Bên ngoài phòng vọng vào tiếng cười mỉm của Quý Trường Phong.
Lục Tuyết Kỳ tức giận khẽ hừ một tiếng, nói: "Ngươi tắm lâu như vậy rồi còn kỳ lưng cái gì!"
Lời tuy nói vậy.
Nhưng vẫn bực bội leo ra khỏi ổ chăn, xuống giường đi giày thêu, sau đó hậm hực đi về phía phòng tắm bằng gỗ ở bên cạnh.
"Ừ! Đúng đúng đúng! Chính là chỗ này..."
Lục Tuyết Kỳ thanh tú động lòng người đứng bên cạnh bồn tắm.
Trong tay nàng cầm một chiếc khăn tắm màu trắng, dùng lực vừa phải kỳ cọ qua lại trên người Quý Trường Phong.
"Được rồi đấy."
Lục Tuyết Kỳ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Nghe vậy, Quý Trường Phong cười mỉm đứng dậy trước mặt nàng, sau đó lau khô người, mặc vào một bộ áo ngủ.
Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ hơi ửng hồng.
Nàng quay đầu sang chỗ khác.
Hơi xấu hổ.
Cuộc sống vợ chồng sau khi cưới.
Quả nhiên là khiến cho người ta có chút rung động mà...
. . . .
.
Bạn cần đăng nhập để bình luận