Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 61: Luôn cảm giác cái này Bích Dao có chút kỳ kỳ quái quái ?

Chương 61: Luôn cảm giác con Bích Dao này có chút kỳ kỳ quái quái?
Sâu trong Vô Tình hải.
Bọt nước nổi lên, từng đạo âm linh lơ lửng giữa không trung, bọn chúng vô ý thức du đãng xung quanh, tựa như những phù du nhỏ bé.
"Vụt—"
Mấy bóng người lóe lên rồi biến mất.
Quý Trường Phong nhìn biển Vô Tình mênh mông không thấy điểm cuối, không khỏi nhíu mày.
Bọn hắn đã tìm gần nửa ngày.
Nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy, đừng nói chi đến Tích Huyết động.
"Quý sư đệ." Tề Hạo đi tới, trên mặt hắn hiện ra một vòng lo lắng.
Tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy Trương Tiểu Phàm.
E rằng... lành ít dữ nhiều a?!
Lục Tuyết Kỳ đứng bên cạnh Quý Trường Phong, nàng nhẹ nhàng mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt Quý Trường Phong liếc qua.
Cách đó không xa có một bóng dáng y phục đen xinh đẹp, rõ ràng là U Cơ, nàng cũng không rời đi quá xa, bởi vì...
Nàng sợ Quý Trường Phong bọn họ tìm thấy Bích Dao sẽ ra tay sát hại.
Cho nên cứ lảng vảng xung quanh.
Nếu Quý Trường Phong bọn họ tìm thấy Bích Dao, nàng có thể phát hiện ngay và kịp thời chạy đến bảo vệ.
Quý Trường Phong đương nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng.
Cho nên cũng không để ý tới nàng.
Hai bên cứ duy trì sự ăn ý này, cùng nhau tìm kiếm bóng dáng của Bích Dao ở gần đây.
Quý Trường Phong trầm ngâm một chút rồi nói: "Tề sư huynh, chi bằng chúng ta chia nhau tìm kiếm đi."
Nói xong, hắn bổ sung thêm: "Nhưng cũng không cần tách ra quá xa, chỉ cần chia ba hướng lục soát gần đây, nếu gặp chuyện gì, dùng pháo hiệu báo động, ta sẽ đến đầu tiên."
Nghe vậy, Tề Hạo có chút do dự.
Nhưng nghĩ đến tốc độ ngự kiếm đáng sợ của Quý Trường Phong, hắn liền không chần chừ nữa, gật đầu nói: "Được."
Lục Tuyết Kỳ cũng không có ý kiến.
Ba người cứ thế tạm thời chia ra, mỗi người đi về một hướng.
Thấy cảnh này.
Ánh mắt U Cơ đi theo phía sau có chút lóe lên, nàng không chút do dự, chọn đi theo sau Quý Trường Phong.
Dù sao, với thực lực của Bích Dao, dù gặp Lục Tuyết Kỳ hay Tề Hạo, cũng sẽ không gặp nguy hiểm lớn nào, chỉ có Quý Trường Phong là một nhân tố bất định...
Hắn quá mạnh.
Quý Trường Phong tự nhiên phát hiện U Cơ ở sau lưng.
Nhưng hắn cũng không để ý lắm, mà một mình đi về một hướng chưa được khám phá.
Không lâu sau.
Quý Trường Phong đột nhiên phát hiện xung quanh xuất hiện rất nhiều đá ngổn ngang, cách đó không xa còn có một vách núi đổ nát.
"Hửm?!"
Mắt Quý Trường Phong sáng lên.
Hắn nhanh chóng đi về phía vách núi kia, phát hiện đám đá vụn đã bao phủ toàn bộ khu vực.
Quý Trường Phong trầm ngâm một chút.
Hắn thử phóng thích một chút kiếm ý yếu ớt.
Sau đó dùng kiếm ý cảm nhận tình hình dưới đám đá, không lâu sau...
Hắn phát hiện một cái sơn động rỗng dưới đống đá vụn, bên trong còn có hai luồng khí tức yếu ớt.
"Chính là chỗ này?!"
Trong lòng Quý Trường Phong khẽ thở phào.
Hắn liên tục phóng thích từng sợi kiếm ý, chém nát đám đá vụn che miệng hang, cuối cùng...
Một cái cửa hang nhỏ xuất hiện trước mắt.
Quý Trường Phong nhìn vào trong.
Đập vào mắt đầu tiên là Trương Tiểu Phàm đang ngủ say, sau đó hắn thấy một thiếu nữ áo xanh ngơ ngác ngồi xổm trong góc, ánh mắt nàng nhìn thẳng về phía cửa động, cả người như thể đã ngây ngẩn hoàn toàn?!
Cũng không biết có phải là bị dọa choáng váng không?
Quý Trường Phong không để ý Bích Dao đang kinh ngạc ngẩn người, hắn giơ vỏ kiếm lên khẽ chọc chọc Trương Tiểu Phàm, cười mắng: "Tiểu Phàm, ngươi đến cả ngủ cũng được à?"
"Không sợ chết sao?"
"A?!" Trương Tiểu Phàm đột nhiên tỉnh giấc, hắn ngơ ngác nhìn Quý Trường Phong đột ngột xuất hiện, gãi đầu cười hì hì nói: "Không phải ta tin tưởng thất sư huynh nhất định sẽ đến cứu ta sao?"
Quý Trường Phong im lặng lắc đầu.
Hắn đưa tay kéo Trương Tiểu Phàm từ trong động ra, sau đó nói: "Đi gọi Lục sư tỷ và Tề sư huynh của ngươi đến đi, bọn họ còn đang tìm ngươi đấy."
"Được."
Trương Tiểu Phàm vung côn Thiêu Hỏa trực tiếp đi.
Trước khi đi, hắn còn quay đầu nhìn Bích Dao trong động một cái, do dự nói: "Thất sư huynh, nàng..."
"Nhìn không giống người xấu."
Quý Trường Phong gật đầu nhẹ, không nói gì.
Hắn cứ đứng ở cửa hang, dáng người thẳng tắp, áo trắng bay lên, một tay đặt bên hông thần kiếm, nhìn xuống cô thiếu nữ áo xanh xinh xắn đang ngơ ngác trong động.
Do dự một chút.
Quý Trường Phong duỗi tay ra, giọng điệu bình thản nói: "Ra đi."
Nghe vậy, Bích Dao lập tức ngây người.
Nàng thất thần nhìn chàng thiếu niên áo trắng trước mặt, lặng lẽ đưa bàn tay ngọc thon dài ra.
Quý Trường Phong nắm lấy tay nàng, một tay kéo nàng ra ngoài.
Sau đó, hắn cất giọng hờ hững nói: "Ngươi đi đi."
Bích Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng rất nhanh lại cúi đầu, giọng nói nhỏ xíu, nói: "Ngươi, không giết ta sao?"
Quý Trường Phong nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tiểu Phàm đã lên tiếng xin tha cho ngươi, ta đương nhiên sẽ không giết ngươi..."
"...Cảm ơn." Bích Dao trầm mặc nói.
Nàng có chút xoắn xuýt vò góc áo, cũng không biết câu 'Cảm ơn' này rốt cuộc dành cho ai.
"Ngươi nói gì?"
Quý Trường Phong không nghe rõ lời nàng nói.
Bích Dao mím môi nói: "Cảm ơn ngươi... Đã cứu ta hai lần."
"Tiện tay thôi mà." Quý Trường Phong khoát tay không quan trọng.
Hai lần cứu Bích Dao đều chỉ là tiện thể của hắn.
Lần trước cứu nàng từ tay Hắc Thủy Huyền Xà, là vì hắn muốn cứu Trương Tiểu Phàm, lần này cứu nàng, là vì hắn muốn tìm Tích Huyết động...
Bích Dao chỉ là tiện thể.
Quý Trường Phong hơi ngạc nhiên liếc nhìn Bích Dao.
Chẳng hiểu vì sao.
Hắn luôn cảm thấy Bích Dao hiện tại có chút kỳ lạ, trước đây khi thấy hắn thì toàn gọi là "đồ dâm tặc" hoặc là tỏ vẻ chán ghét.
Sao bây giờ lại trở nên biết điều như vậy rồi?
Đây là thiếu tông chủ của Quỷ Vương tông sao?
Quý Trường Phong không suy nghĩ nhiều.
Hắn cho rằng Bích Dao giống như trong nguyên tác, đã mở lòng hàn huyên với Trương Tiểu Phàm rất nhiều trong Tích Huyết động, nên mới khiến cho cảm xúc của nàng có chút khác thường.
Nói như vậy cũng không sai.
Bích Dao quả thực đã hàn huyên không ít với Trương Tiểu Phàm.
Chỉ có điều...
Chủ đề bọn họ nói chuyện đều là xoay quanh những chuyện liên quan đến "Quý Trường Phong", thậm chí có thể nói là ba câu không rời Quý Trường Phong.
Quý Trường Phong tùy ý khoát tay, nói: "Đi nhanh đi, không đi nữa, một lát là hết cơ hội đấy."
Một lát nữa mà Nai Kỳ quay lại, muốn đi cũng không dễ dàng như vậy.
Bích Dao khẽ gật đầu.
Trong đáy mắt nàng thoáng qua một cảm xúc khác lạ, ánh mắt long lanh nhìn Quý Trường Phong một cái, cuối cùng lặng lẽ rời đi.
Quý Trường Phong không để ý đến hành động nhỏ của Bích Dao.
Hắn đứng ở cửa hang chờ Lục Tuyết Kỳ và những người khác đến, dự định đợi bọn họ vừa đến thì sẽ vào Tích Huyết động xem cơ duyên lớn nhất thế giới này — Thiên thư!
"Vút!"
Mấy đạo kiếm quang lóe lên.
Lục Tuyết Kỳ dẫn đầu chạy tới.
Tề Hạo và Trương Tiểu Phàm theo sát phía sau.
"Quý sư huynh." Lục Tuyết Kỳ khẽ gọi.
Giọng nàng nhẹ nhàng, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng, vẻ mặt lạnh lẽo biến mất không còn, thay vào đó là một nụ cười tuyệt đẹp.
"Đến hết rồi à?"
"Chúng ta vào trong đi."
Quý Trường Phong cười nhạt.
Hắn chỉ vào Tích Huyết động trước mắt.
Nghe vậy, Tề Hạo và những người khác đều nhìn sang.
"Vào trong? Quý sư đệ, trong này..."
"Trong này chính là Tích Huyết động! Cấm địa của Luyện Huyết đường, bên trong có lẽ ẩn chứa một vài bảo bối." Quý Trường Phong nói.
"Bảo bối?!"
Nghe vậy, mắt Tề Hạo và những người khác lập tức sáng lên.
Cấm địa của Ma Giáo thì sao?
Hiện tại bọn họ đã đánh đến đây rồi, vật ở trong đó đương nhiên là chiến lợi phẩm của bọn họ.
Chỉ là không biết bên trong sẽ có bảo bối gì tốt đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận