Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 69: Phong Nguyệt, lăn ra đến nhận lấy cái chết!

Chương 69: Phong Nguyệt, lăn ra đây chịu chết!
Chứng kiến cảnh tượng này.
Tề Hạo và những người khác lập tức kinh hãi.
Người trước mặt này là thầy bói?
Lại dám cả gan ở Phong Nguyệt thành cầm cờ “Tiên Nhân Chỉ Lộ”? Chẳng lẽ có chút bản lĩnh thật sự sao? !
Dù sao…
Phong Nguyệt thành có thể nói là nơi tụ tập của những người tu hành!
Có thể cầm cờ như thế mà không bị ai đánh...
Chắc chắn là có bản lĩnh không thể nghi ngờ!
Đám người cẩn thận quan sát lão giả trước mặt.
Nhìn tổng thể, tuy lão giả mặc một bộ đạo bào cũ nát, nhưng râu dài bạc trắng, trông rất có vài phần cốt cách tiên phong, dáng vẻ cao nhân đắc đạo...
Quý Trường Phong rất hứng thú nhìn lão giả trước mắt.
Chu Nhất Tiên? !
Người thần bí nhất trong thế giới Tru Tiên?
Không ngờ lại gặp gỡ hắn ở nơi này?
Quý Trường Phong một tay vịn hông thần kiếm, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn lại muốn xem Chu Nhất Tiên định giở trò gì? !
Cùng lúc đó.
Tề Hạo quay đầu nhìn Quý Trường Phong.
Thấy hắn không có ý định tiến lên nói chuyện, liền tự ý đứng dậy, chắp tay với Chu Nhất Tiên nói:
"Tiền bối cũng là người trong đạo môn?"
"Không biết chặn đường chúng ta là có chuyện gì?"
"Lão phu là Chu Nhất Tiên, chẳng qua là một kẻ nhàn rỗi thôi, không tính là người trong đạo môn, không tính là người trong đạo môn..." Chu Nhất Tiên cười ha hả nói, một tay khẽ vuốt râu, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Quý Trường Phong.
"Khụ khụ..."
"Chặn chư vị cũng không có chuyện gì."
"Chỉ là thấy chư vị khí chất phi phàm, thân mang huyền pháp, muốn lên kết giao một chút thôi."
"Chư vị là đệ tử Thanh Vân?"
Chu Nhất Tiên một lời nói toạc thân phận của Quý Trường Phong và mọi người.
Nói xong.
Hắn còn liếc nhìn Tam Vĩ và Lục Vĩ trong lòng nàng.
Nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
Nghe vậy, Tề Hạo lập tức giật mình kinh hãi.
Một lời nói toạc thân phận của bọn họ?
Người này chắc chắn là một cao nhân rồi?
Trong lúc nhất thời.
Tề Hạo cũng có chút do dự.
Hắn không tự chủ được đưa mắt nhìn Quý Trường Phong, đáy mắt có chút do dự…
"Tiền bối nếu là thầy bói, không biết có thể cho Quý mỗ xin một quẻ không?"
Quý Trường Phong mỉm cười bước ra.
"Dễ nói, dễ nói..." Chu Nhất Tiên cười ha hả nói.
Hắn chỉ vào quán rượu gần đó, nói: "Hay là chúng ta vào quán rượu kia ngồi xuống? Cũng tốt để lão phu nhìn kỹ mặt ngươi."
"Được!" Quý Trường Phong lập tức đồng ý.
Hắn dẫn đầu bước về phía quán rượu.
Thấy vậy, Tề Hạo và những người khác cũng đi theo phía sau.
Vào trong quán rượu.
Chu Nhất Tiên trực tiếp dẫn bọn họ vào phía trong chỗ hẻo lánh.
Ở đó có một cái bàn chỉ còn lại đồ ăn thừa rượu cặn, bên cạnh còn có một bé gái đang ngồi.
Bé gái nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt phấn hồng, trông chỉ khoảng tám chín tuổi.
Khi thấy Chu Nhất Tiên, mặt nàng lập tức tươi cười rạng rỡ, nói: "Gia gia, người dẫn khách đến tính tiền hả?"
"... " Sắc mặt Chu Nhất Tiên cứng đờ.
Hắn vội vàng che miệng cháu gái lại, rồi hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Ăn no rồi cũng không ngậm miệng lại được à? !"
Nói xong.
Hắn quay lại cười ngượng ngùng.
Chỉ thấy Quý Trường Phong đang như cười như không nhìn hắn.
"Khụ khụ, mấy vị cứ ngồi đi, vị này là cháu gái ta, Tiểu Hoàn, còn nhỏ không hiểu chuyện, chư vị đừng trách, đừng trách..."
Chu Nhất Tiên ho nhẹ một tiếng.
Hắn nhìn về phía Quý Trường Phong, không chút ngại ngần cười nói: "Tiểu hữu cứ ngồi đi, đợi lão phu nhìn kỹ mặt ngươi."
Nghe vậy, Quý Trường Phong lại lắc đầu.
Hắn nhẹ nhàng chỉ về phía Chu Tiểu Hoàn, nói: "Tiền bối có thể để tôn nữ của ngài đoán cho ta một quẻ được không?"
"Hả? !"
Chu Nhất Tiên hơi ngẩn người.
Lục Tuyết Kỳ và những người khác cũng có chút nghi hoặc nhìn Quý Trường Phong.
Để cô bé này xem bói?
Quý sư đệ định làm gì vậy?
Bọn họ tuy không hiểu,
Nhưng cũng không nói gì.
Quý Trường Phong đã làm như vậy, chắc chắn là có lý do của hắn.
Cứ im lặng quan sát là được.
Chu Nhất Tiên chần chờ nói: "Tiểu hữu nói thật sao? Tôn nữ ta tuy cũng hiểu về thuật bói toán, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, có một số thứ..."
"Không sao."
Quý Trường Phong nhẹ nhàng khoát tay.
Hắn không quá rõ về con người của Chu Nhất Tiên, có lẽ đối phương có chút bản lĩnh, nhưng...
Người này rất bí ẩn!
Chu Tiểu Hoàn tuy tuổi còn nhỏ.
Nhưng nàng lại thật sự hiểu biết về thuật số.
Quý Trường Phong bước đến trước mặt Chu Tiểu Hoàn, hắn cười nhẹ nói: "Tiểu Hoàn muội muội, muội có thể giúp ta xem một quẻ được không?"
Nghe vậy, Chu Tiểu Hoàn trợn mắt.
Nàng không tự chủ được nhìn về phía Chu Nhất Tiên.
Như thể đang hỏi: -- Xem sao?
Thấy vậy.
Chu Nhất Tiên vội vàng nháy mắt.
Xem đi! Không xem thì ai trả tiền cho chúng ta? !
Chu Tiểu Hoàn đã hiểu.
Nàng mỉm cười nhìn Quý Trường Phong, nói: "Đại ca ca, anh muốn xem gì vậy?"
"Xem tương lai đi." Quý Trường Phong trầm ngâm nói.
Chu Tiểu Hoàn gật đầu, nàng lấy giấy bút, nói: "Đại ca ca hãy viết một chữ vào đây đi, số lượng chữ thế nào cũng được."
Nghe vậy, Quý Trường Phong cầm bút, hắn không chút do dự viết chữ “Chín” lên giấy.
Thấy vậy.
Chu Tiểu Hoàn trợn mắt nhìn.
Nàng nhìn kỹ chữ "Chín" trên giấy, sau đó lại liếc nhìn Quý Trường Phong, như đang quan sát gương mặt hắn.
Một lát sau, Chu Tiểu Hoàn nói bằng giọng trong trẻo:
"Đại ca ca, trong đạo môn, chín là số cực hạn, tương lai của anh..."
"Chỉ có tám chữ có thể khái quát."
"Tám chữ nào?" Quý Trường Phong mỉm cười.
Lục Tuyết Kỳ và mọi người cũng tò mò nhìn lại.
Chu Tiểu Hoàn cầm bút lên.
Nàng không trả lời mà viết đáp án lên giấy - trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!
Thấy vậy, mọi người đều kinh hãi.
Quý Trường Phong lại chỉ cười nhạt một tiếng.
Hắn phẩy tay ném một thỏi bạc vào trong lòng Chu Nhất Tiên, rồi vừa cười vừa xoa đầu Chu Tiểu Hoàn, nói:
"Tiểu Hoàn, xin mượn cát ngôn của muội."
Chu Nhất Tiên bên cạnh cười ha hả vuốt ve bạc trong tay.
Lục Tuyết Kỳ do dự một lát, nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Tiểu Hoàn, nhỏ giọng nói: "Tiểu Hoàn, có thể giúp ta xem một quẻ không?"
"Ừm?" Chu Tiểu Hoàn trợn mắt, mắt nàng đảo một vòng, nói: "Đại tỷ tỷ, tỷ không cần nói, ta biết tỷ muốn xem gì."
"Ừm? Ngươi biết?" Lục Tuyết Kỳ hơi ngẩn người.
"Ừm ừm!" Chu Tiểu Hoàn liên tục gật đầu, nàng chỉ vào Quý Trường Phong, nói: "Đại tỷ tỷ tỷ muốn xem nhân duyên đúng không? Yên tâm đi, tỷ và vị đại ca ca này có duyên lặc!"
"Hả?" Lục Tuyết Kỳ lập tức ngẩn người.
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên ửng hồng, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt những người khác.
Thấy vậy, Quý Trường Phong lắc đầu bật cười.
Hắn chậm rãi đứng dậy, xoa đầu Chu Tiểu Hoàn, rồi nói với Lục Tuyết Kỳ:
"Tuyết Kỳ, lại cho ta một chén rượu ấm."
"Ừm? !"
Vừa nghe thấy vậy, Lục Tuyết Kỳ lập tức ngẩn người.
Nàng có chút không hiểu nhìn Quý Trường Phong, hỏi: "Quý sư huynh, huynh định đi đâu vậy?"
Tề Hạo và mọi người cũng nhìn lại.
Nghe vậy, Quý Trường Phong cười nhạt một tiếng, nói: "Đi điều tra Phong Nguyệt lão tổ."
Vừa dứt lời.
Chỉ thấy hắn bước ra khỏi quán rượu, trong nháy mắt hóa thành một đạo kiếm hồng bay vút lên trời cao.
Sau một khắc.
Một tiếng nói vang vọng khắp Phong Nguyệt thành.
"Phong Nguyệt, cút ra đây chịu chết!"
"? ? ?"
Đây là cái gọi là điều tra của ngươi sao?

PS: Cầu đọc tiếp
Bạn cần đăng nhập để bình luận