Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 15: Tự sáng tạo kiếm pháp? Kiếm Khai Thiên Môn! Rung động đám người!

Chương 15: Tự sáng tạo kiếm pháp? Kiếm Khai Thiên Môn! Rung động đám người!
Văn Mẫn đã không muốn nói chuyện với Quý Trường Phong.
Đừng hỏi.
Hỏi chính là may mắn.
Ha ha đát ~ Văn Mẫn ánh mắt nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ cách đó không xa, nàng nhẹ nhàng cười cười, giới thiệu: "Tuyết Kỳ, vị này là sư đệ Quý Trường Phong của Đại Trúc phong."
Dứt lời.
Nàng lại hướng Quý Trường Phong giới thiệu: "Quý sư đệ, vị này chính là Lục sư muội mà ta vừa nói với ngươi."
Trong thoáng chốc.
Quý Trường Phong cùng Lục Tuyết Kỳ hai người ánh mắt chạm nhau.
Quý Trường Phong cười nhạt một tiếng, hắn mở miệng trước: "Quý Trường Phong của Đại Trúc phong, gặp qua Lục sư muội."
Lời vừa nói ra.
Lục Tuyết Kỳ lập tức không nhịn được nhíu mày.
Lục sư muội?
Ngươi dựa vào cái gì gọi ta sư muội?
Ta nhập môn sớm hơn ngươi hai năm.
Trong lòng Lục Tuyết Kỳ hiện lên một ý nghĩ, nàng lạnh lùng nói: "Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc phong, gặp qua Quý sư đệ."
Hừ.
Ngươi gọi ta sư muội, vậy ta gọi ngươi sư đệ!
Ánh mắt Văn Mẫn có chút lóe lên.
Ánh mắt của nàng đảo qua đảo lại trên người Quý Trường Phong và Lục Tuyết Kỳ, dường như phát hiện có gì đó không đúng.
Nhưng, rốt cuộc là chỗ nào không hợp lý.
Nàng vẫn chưa nói ra được.
Văn Mẫn âm thầm lắc đầu, nàng nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, giọng nói nhu hòa: "Tuyết Kỳ, sư phụ bảo ngươi đến Tĩnh Trúc hiên một chuyến, Tô sư thúc và Linh Nhi sư muội đến Tiểu Trúc phong rồi."
"Dạ, sư tỷ." Lục Tuyết Kỳ khẽ gật đầu.
Ngay khi nhìn thấy Quý Trường Phong.
Nàng liền hiểu Tô sư thúc về Tiểu Trúc phong.
Ánh mắt Văn Mẫn lại nhìn về phía Quý Trường Phong, nói: "Quý sư đệ, còn ngươi? Ngươi định ở lại Vọng Nguyệt đài một lát, hay là..."
Quý Trường Phong khoát tay áo.
Hắn không đợi Văn Mẫn nói xong, liền trực tiếp nói: "Văn Mẫn sư tỷ, ta cùng các ngươi về chung."
Nên xem đã xem.
Nên ngộ cũng đã hiểu.
Không đi còn lưu lại nơi này làm gì?
Phơi mặt trời sao?
"Được." Văn Mẫn nhẹ gật đầu.
Một nhóm ba người trực tiếp trở về theo đường cũ, hướng Tĩnh Trúc hiên ở giữa sườn núi đi tới.
. . .
Quý Trường Phong và Lục Tuyết Kỳ gặp mặt cũng không tạo nên nhiều sóng gió.
Nhưng hắn đã cho Lục Tuyết Kỳ một ấn tượng sâu sắc.
Ừm. . .
Nói thế nào nhỉ?
Thiên phú cao, lại có chút đáng ghét.
Rõ ràng mới nhập môn chưa đến bốn tháng, nhưng lại mở miệng một tiếng Lục sư muội. . .
Nàng đã nhập môn hai năm rưỡi rồi đấy!
Ngươi dựa vào cái gì gọi ta sư muội?
Lục Tuyết Kỳ thỉnh thoảng nhìn về phía Quý Trường Phong, trong đáy mắt nàng mơ hồ lóe lên một tia bất mãn.
Quý Trường Phong xem như không thấy.
Có đôi khi.
Trêu chọc một chút thiếu nữ thanh lãnh cũng là một thú vui.
Ừm. . . Thú vị hơn Tiểu Linh Nhi nhiều.
Tiểu Linh Nhi không thể trêu đùa, vừa trêu là rơi nước mắt.
Nhưng Sữa Kỳ không giống vậy.
Ngươi trêu nàng, nàng sẽ chỉ lạnh mặt nhìn ngươi, sau đó trong con ngươi đen láy hiện lên một tia xấu hổ, tự mình hờn dỗi.
Đây chính là thú vui của thiếu nữ thanh lãnh.
Trở lại Thủ Tĩnh đường.
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong đã tề tựu đông đủ tại đây.
Các nàng ngoan ngoãn ngồi xuống.
So với lúc vây quanh Quý Trường Phong vừa nãy thì quả thật như hai người khác nhau.
"Đệ tử Lục Tuyết Kỳ, Văn Mẫn gặp qua sư phụ, Tô sư thúc."
Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn đi lên, cung kính hành lễ.
Quý Trường Phong đi theo phía sau.
Tô Như thấy Quý Trường Phong đột nhiên trở về, trong đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nàng có chút nóng nảy nói: "Trường Phong, không phải ngươi phải xem kỹ Vọng Nguyệt đài sao? Sao nhanh vậy đã trở về rồi?"
Nghe vậy, Thủy Nguyệt đại sư ở bên cạnh có chút kỳ quái.
Cái gì gọi là nhanh như vậy đã trở về?
Có vấn đề!
Trong này có vấn đề lớn!
Quý Trường Phong cười nhạt một tiếng, nói: "Sư nương, đệ tử nên xem đều đã xem, nên ngộ cũng đã hiểu, tự nhiên là trở về. . ."
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tô Như vui vẻ.
"Ý ngươi là, ngươi đã ngộ ra rồi?"
"Vâng, sư nương." Quý Trường Phong khẽ vuốt cằm.
Cuộc đối thoại khó hiểu của hai người.
Lập tức khiến đám người Tĩnh Trúc hiên lộ vẻ không hiểu.
Ngộ? Ngộ ra cái gì?
Thủy Nguyệt đại sư hiếu kỳ nói: "Sư muội, hai người các ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy?"
Nàng cảm thấy vô cùng không thích hợp.
Càng không nói đến việc vừa rồi Tô Như lại trả cho nàng mấy viên Đại Hoàng đan.
Phải biết.
Đại Hoàng đan chính là thánh dược trị thương của Đại Trúc phong.
Điền Bất Dịch tên keo kiệt đó coi như bảo bối, sao có thể bỏ được lấy ra cho người khác? !
Sau khi do dự một chút, Tô Như cảm thấy chuyện này không cần thiết phải giấu giếm sư tỷ của mình, thế là liền nói thẳng: "Trường Phong, Trường Phong hắn ngộ ra một môn kiếm pháp."
"Một môn kiếm pháp tuyệt thế!"
"Kiếm pháp tuyệt thế?" Nghe vậy, Thủy Nguyệt đại sư hơi sững sờ.
Phản ứng đầu tiên trong đầu nàng là làm sao có thể?
Quý Trường Phong mới bao nhiêu tuổi?
Tu vi của hắn mới cao bao nhiêu?
Ngộ ra một môn kiếm pháp? Hơn nữa còn thêm chữ 'Tuyệt thế'?
Điều này càng không thể nào!
Tô Như chú ý đến vẻ không tin tưởng trên mặt Thủy Nguyệt đại sư, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, hưng phấn nói với Quý Trường Phong: "Trường Phong, Thủy Nguyệt sư thúc không tin, hay là ngươi cho nàng xem thử?"
Nghe vậy, Quý Trường Phong cười nhạt một tiếng.
"Vâng, sư nương."
Vừa dứt lời, hắn lại liếc mắt nhìn xung quanh, nói: "Sư nương, Thủy Nguyệt sư thúc, nơi này hơi khó thi triển, hay là con ra ngoài làm một phen cho mọi người xem?"
"Đi." Thủy Nguyệt đại sư không chút do dự đứng dậy.
Ngược lại nàng muốn xem thử kiếm pháp mà Quý Trường Phong ngộ ra rốt cuộc lợi hại như thế nào? !
Lại dám thêm chữ 'Tuyệt thế'? !
Tô Như đi theo phía sau.
Gương mặt xinh đẹp đoan trang ung dung của nàng lộ vẻ hưng phấn.
Không khác gì Điền Linh Nhi thích khoe mẽ ngày thường.
Chỉ có thể nói hai mẹ con kỳ thực giống nhau.
Đừng nhìn Tô Như ngày thường đoan trang khí phách, hồi còn trẻ nàng cũng là một tiểu quỷ lanh lợi của Tiểu Trúc phong đây.
Giờ phút này.
Thấy hai vị trưởng bối đều đi ra.
Một đám đệ tử trong Tĩnh Trúc hiên cũng không ngồi yên được nữa.
Các nàng nhao nhao đứng dậy chạy ra ngoài quan sát.
"Này, các ngươi nói có khi nào Quý sư đệ thật sự đã sáng tạo ra một môn kiếm pháp tuyệt thế không?"
"Không biết nữa."
"Ta cảm giác là có thể đấy. . ."
"Ta không tin!"
Một đám đệ tử líu ríu bàn tán.
Lục Tuyết Kỳ đi theo sau lưng Thủy Nguyệt đại sư, con ngươi thanh lãnh của nàng tò mò liếc nhìn Quý Trường Phong.
Hắn. . . Chẳng lẽ thật sự đã ngộ ra một môn kiếm pháp tuyệt thế?
Giờ phút này.
Quý Trường Phong đứng trước mọi người, hắn không để ý đến những ánh mắt phía sau, trên người đột nhiên bộc phát ra một đạo kiếm ý kinh người.
"Oanh ——"
Kiếm ý sắc bén bay thẳng lên trời.
Rất có một loại khí thế bễ nghễ tất cả, một đi không trở lại.
Quý Trường Phong chậm rãi quay người.
Hắn nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ sau lưng Thủy Nguyệt đại sư, cười nhạt một tiếng, nói: "Lục sư muội có thể cho ta mượn kiếm dùng một lát được không?"
Nghe vậy, Lục Tuyết Kỳ hơi sững sờ.
Ánh mắt của nàng bất giác nhìn về phía sư phụ Thủy Nguyệt đại sư.
Thủy Nguyệt đại sư không chút lộ vẻ gật đầu.
Lục Tuyết Kỳ vừa định tiến lên đưa Thiên Gia thần kiếm cho Quý Trường Phong. . .
Nhưng ngay lúc này.
"Bá ——"
Chỉ thấy Quý Trường Phong khẽ lên tiếng: "Kiếm đến!"
"Oanh ——"
Trong khoảnh khắc, kiếm ý kinh người bộc phát.
Thiên Gia thần kiếm bị một luồng kiếm ý vô địch lôi kéo, trực tiếp tách ra lam quang chói mắt.
"Hắc ——"
Thiên Gia thần kiếm phát ra một tiếng kiếm reo thanh thúy.
Sau đó trực tiếp tự động rời khỏi vỏ.
Bay tới tay Quý Trường Phong.
" ! !"
Cảnh tượng này lập tức khiến Lục Tuyết Kỳ trừng lớn con ngươi.
"Thiên Gia của ta. . ."
Thiếu nữ thanh lãnh không nhịn được kinh hô một tiếng.
Nàng cảm giác Thiên Gia thần kiếm đã bỏ rơi mình.
Thủy Nguyệt đại sư, Tô Như hai người cũng nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
Thần kiếm có linh không sai.
Nhưng. . .
Lục Tuyết Kỳ mới là chủ nhân của nó mà.
Sao Quý Trường Phong vừa hô một tiếng, nó đã vội vàng chạy tới rồi? !
Điều làm người ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
"Hắc ——"
Chỉ thấy Quý Trường Phong tay cầm Thiên Gia thần kiếm, hắn ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn thẳng bầu trời, trên người bộc phát ra một cỗ khí thế không thể bễ nghễ.
"Kiếm Khai Thiên Môn!"
Một tiếng thanh a vang lên.
Sau một khắc.
Nhấc kiếm, vung lên.
"Ầm ầm ——"
Vô tận kiếm ý từ trên thân kiếm Thiên Gia thần kiếm bộc phát, một đạo kiếm khí hình trăng lưỡi liềm trực tiếp chém ra, sau đó trên không trung dần dần mở rộng. . .
Trong nháy mắt lan ra đến phạm vi mười dặm.
Đám người chỉ cảm thấy một đạo cương phong đánh tới, sau đó nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra, trên bầu trời tầng mây đã bị xẻ làm hai.
Phảng phất có người đã một kiếm bổ ra trời!. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận