Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 279: Thú Thần Phó Thanh Vân! Chứng kiến sử thượng lớn nhất hôn lễ đản sinh!

Chương 279: Thú Thần Phó Thanh Vân! Chứng kiến hôn lễ lớn nhất trong lịch sử ra đời!
Thú Thần là tồn tại gì? Vượt xa cao thủ Thượng Thanh khủng bố! Bậc cường giả này, trên đời ai dám nói có thể tùy ý trấn áp?
Đương nhiên. Người khác không được, không có nghĩa là Quý Trường Phong không được.
Giờ khắc này, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt, nhìn chăm chăm vào hai vật giữa không trung, đáy mắt lộ rõ vẻ rung động.
“Ông ——”
Đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy Thất Tinh kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một tiếng kiếm reo thanh thúy vang vọng bên tai mọi người. Trong lưỡi kiếm có một luồng kiếm ý vô cùng sắc bén không chút nào che giấu phóng ra. Khí thế kinh khủng khiến lòng người không khỏi run rẩy.
Đạo Huyền Chân Nhân, Điền Bất Dịch, Tiểu Bạch... Mấy vị cao thủ có mặt đều nhìn sang. Họ có thể cảm nhận rõ ràng luồng kiếm ý mạnh mẽ này, uy thế của nó có lẽ đã vượt quá cảnh giới Thái Thanh!
Bên cạnh Thất Tinh kiếm còn có một tấm thiệp mời, trên đó cũng tỏa ra kiếm ý nhàn nhạt, nhưng lại khác với kiếm ý của Thất Tinh kiếm... Kiếm ý trên thiệp mời có chút bình thản, không hề hùng hổ dọa người.
"Vâng, chủ thượng."
Thải Y khẽ cúi người, tay nhận lấy bội kiếm giữa hư không, rồi cất tấm thiệp mời vào trong ngực.
"Bá ——"
Một khắc sau, nàng xoay người rời khỏi đại điện. Một bóng Thải Y bay lên. Mọi người nhìn theo, chỉ thấy một con Cửu Thiên Thần Điểu khổng lồ vút lên không trung, lao đi với tốc độ kinh hoàng, nhấc lên một trận cuồng phong, nhanh chóng hướng về phía Nam Cương mà bay đi.
"Đây là...?"
Mọi người có chút kinh ngạc. Một trong Tứ Đại Thần thú, Hoàng Điểu?!
"A Di Đà Phật!" Thiên Âm Tự Phổ Hoằng thần tăng khẽ niệm Phật hiệu. Ông liếc nhìn Hoàng Điểu rời đi, rồi lại nhìn Đạo Huyền, Điền Bất Dịch, Tiểu Bạch, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm... Với nhiều cao thủ Thái Thanh trấn giữ, Thanh Vân Môn quả không hổ danh là đệ nhất chính phái.
Mọi người xung quanh im lặng không nói. Không phải họ không muốn lên tiếng, mà là không biết nên nói gì, dù sao... Quý Trường Phong đã thể hiện rõ thực lực, còn Thanh Vân Môn cũng bộc lộ nội tình quá hùng mạnh, thật sự khiến người ta rung động quá lớn.
Trong nhất thời, mọi người đồng loạt hướng mắt về phía Quý Trường Phong. Trong lòng mỗi người đều dâng lên một mối nghi hoặc: Rốt cuộc Quý Trường Phong đã thành tiên chưa? Người trong thiên hạ đều biết Quý Trường Phong đã vượt xa Thái Thanh. Vậy thì có phải xem là tiên không? Lục Địa Thần Tiên?!
Có người muốn hỏi vấn đề này, nhưng Quý Trường Phong không cho họ cơ hội mở lời, sau một hồi trầm ngâm, ánh mắt đảo qua mọi người, khẽ nói:
"Chư vị đạo hữu, còn nửa tháng nữa là ngày đại hôn của bần đạo, chuyện yêu thú xin tạm không nhắc đến, mọi người không ngại ở lại Thanh Vân Môn làm khách vài hôm?"
Hắn đã từng nói muốn cho Lục Tuyết Kỳ một hôn lễ lớn nhất thế gian, nên hắn nhất định phải giữ lời.
Nghĩ đến đây, Quý Trường Phong không khỏi nhìn về phía bên cạnh, nơi có một thiếu nữ mặc váy trắng thanh lãnh đứng đó. Thiếu nữ hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn, gương mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng, e lệ cụp mắt xuống, xung quanh lại còn nhiều người như vậy...
Mọi người xung quanh chú ý tới sự tương tác giữa Quý Trường Phong và Lục Tuyết Kỳ, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ trêu chọc.
"A Di Đà Phật!" Thiên Âm Tự Phổ Hoằng thần tăng nhỏ giọng nói: "Đã là ngày đại hôn của Quý chưởng môn, vậy bọn ta từ nên ở lại chứng kiến một phen."
Một đám chính đạo nhân sĩ xung quanh nhao nhao phụ họa.
"Đúng vậy!""Nghe nói đại hôn lần này của Quý chân nhân quy mô rất lớn, chắc hẳn cảnh tượng sẽ rất rung động..."
Rất nhiều nữ tu có mặt đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lục Tuyết Kỳ, các nàng ước gì người thay thế là mình thì tốt biết mấy?!
Nhưng... khi các nàng nhìn kỹ phong thái tuyệt thế của Lục Tuyết Kỳ, trong lòng lại cảm thấy tự ti. Lục Tuyết Kỳ đứng đó, một thân váy trắng bay bay, mái tóc buông xõa, dáng người cao gầy tuyệt thế mà độc lập, đôi mắt lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng linh hoạt... Người như ngọc, áo như tuyết, tựa như một tiên tử trên trời. Đối diện với sự chú ý của mọi người, Lục Tuyết Kỳ không hề bối rối. Nàng chỉ khi đối diện với Quý Trường Phong mới lộ ra vẻ nhu tình vô hạn, còn những người khác? Chỉ thấy sự thanh lãnh trong đáy mắt nàng. Lục Tuyết Kỳ tỏa ra khí thế Hậu kỳ Thượng Thanh. Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy tự ti. Nàng mới tu luyện bao lâu? Chưa đến hai mươi năm! Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai mươi năm, nàng đã vượt xa phần lớn những người đang có mặt, thiên phú kinh khủng này đã gần sánh ngang với Quý Trường Phong.
"Ai..." "Quả nhiên là trai tài gái sắc!" Trong đám người có người nhẹ nhàng thở dài.

Mấy ngày trôi qua.
Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn.
"Oanh ——" Một luồng lệ khí thiên địa to lớn đột nhiên bùng nổ, một trận cuồng phong đen ngòm chợt ập xuống, cả bầu trời bị mây đen che phủ hoàn toàn.
"Rống!!" Những tiếng gầm gừ trầm thấp không ngừng vang lên. Các yêu thú ở Thập Vạn Đại Sơn nhao nhao hướng về phía Trấn Ma cổ động mà quỳ lạy. Tuy chúng không có linh trí, nhưng sự áp chế linh hồn từ Thú Thần phát ra khiến chúng không ngừng run rẩy.
Vương! Đây là vua của chúng!
"Rống ——" Con Thao Thiết hung tợn đứng trước Trấn Ma cổ động, không ngừng phát ra những tiếng gầm trầm thấp, mơ hồ có chút vui sướng. Chủ nhân của nó, sắp xuất thế.
"Ầm ầm!"
Ngay lúc này, phong ấn Trấn Ma cổ động đột ngột vỡ tan. Chỉ thấy một thân ảnh thon dài chậm rãi bước ra từ trong hang động cổ. Mỗi bước hắn đi, thiên địa xung quanh đều chịu ảnh hưởng, lệ khí ngập trời không ngừng bùng phát. Giữa thiên địa nổi lên một cơn cuồng phong âm u. Nhìn về phía trước, chỉ thấy một thiếu niên yêu diễm chậm rãi bước ra từ trong Trấn Ma cổ động. Hắn mặc một bộ huyết y, đôi mắt màu vàng nhạt lóe lên vẻ lãnh đạm, lệ khí nồng đậm vây quanh, hiện rõ thân phận hắn – Thú Thần!
...
Thú Thần mang vẻ mặt hồi ức đi ra khỏi hang cổ. Sau một khắc, thần sắc hắn hơi sững sờ, đôi mắt màu vàng nhạt nhìn về phía trước, cả người khẽ run.
"Linh Lung, thì ra ngươi vẫn luôn ở đây bầu bạn cùng ta..." Thú Thần nhìn bức tượng trước mắt, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
"Thu ——" Đúng lúc này, một tiếng chim hót thanh thúy vang vọng cả bầu trời. Các yêu thú xung quanh đều run rẩy, đối mặt với tiếng chim này, chúng không hề có sức chống cự, trực tiếp quỳ lạy tại chỗ... Giống như gặp Thú Thần vậy.
"Ừm?!"
Thú Thần hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một con Thần Điểu từ xa bay nhanh đến, nhấc lên một cơn cuồng phong, cuối cùng hóa thành một nữ tử Thải Y tuyệt mỹ, bên hông đeo kiếm, tay cầm thiệp mời... Thú Thần khẽ an ủi Thao Thiết đang xù lông, đôi mắt màu vàng nhạt nhìn chăm chú vào Hoàng Điểu trước mắt.
"A?" "Vậy mà đã phá vỡ gông cùm xiềng xích huyết mạch?" "Lẽ nào viên Thiên Đế Minh Thạch kia đã bị ngươi ăn?"
Thú Thần hơi kinh ngạc nói. Huyết mạch Tứ Đại Thần thú đều có sự áp chế, trừ khi ăn Thiên Đế Minh Thạch, nếu không sẽ không thể đột phá tu vi trước mắt. Hắn đã từng liên hệ Phần Hương Cốc, muốn lấy Thiên Đế Minh Thạch để Thao Thiết nuốt vào tiến hóa. Nữ tử Thải Y có chút kiêng kỵ liếc nhìn Thú Thần, ánh mắt chuyển sang Thao Thiết đang nhe răng trợn mắt bên cạnh.
"A ——" Đáy mắt nàng hiện lên vẻ xem thường. Cùng là Tứ Đại Thần thú, nàng xem thường nhất chính là Thao Thiết, bởi vì nó xấu nhất.
Thải Y hơi chắp tay trước Thú Thần, rồi thần sắc bình tĩnh đưa ra một tấm thiệp mời, nói: "Gia chủ ta nửa tháng sau đại hôn, muốn mời các hạ đến Thanh Vân Môn xem lễ." Nói xong, Thải Y đưa ra thiệp mời.
"Ồ?" Nghe vậy, Thú Thần khẽ nheo mắt, liếc qua tấm thiệp mời, chỉ cảm thấy có một luồng kiếm ý quen thuộc. Khí tức phát ra, thậm chí còn vượt qua cả hắn.
"Hóa ra là hắn sao?"
Thú Thần trầm ngâm một hồi, nhớ lại Quý Trường Phong đã từng tiến vào Trấn Ma cổ động không lâu trước đó, trong lòng suy tư, trực tiếp gật đầu đáp ứng: "Nửa tháng sau sao? Ta sẽ tự mình tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận