Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 19: Luận kiếm Vạn Kiếm Nhất! Phụng bồi tới cùng!

Chương 19: Luận kiếm Vạn Kiếm Nhất! Phụng bồi tới cùng!
Ngọc Thanh điện rất lớn.
Dù sao cũng là nơi hội họp của thủ tọa bảy mạch. Hầu như đều có thể chứa được gần vài trăm người. Quý Trường Phong đi theo một tên đệ tử Thông Thiên phong đến hậu điện của Ngọc Thanh điện. Nơi này có một gian mật thất tĩnh tu. Đạo Huyền chân nhân bất ngờ đang ở trong đó.
“Quý sư đệ, sư phụ hắn lão nhân gia ở ngay bên trong, ngươi vào đi…” Một tên đệ tử Thông Thiên phong nói.
“Được.” Quý Trường Phong khẽ gật đầu.
Hắn nhìn chăm chú vào mật thất trước mắt, không hề sợ hãi bước vào.
“Bá ——” Bước vào mật thất.
Một đạo nhân xuất hiện trước mặt Quý Trường Phong. Đối phương mặc một bộ đạo bào màu xanh sẫm, toàn thân trên dưới tản ra cảm giác áp bức nhàn nhạt, hai mắt sáng ngời có thần, tiên phong đạo cốt, trông là một cao nhân tiền bối có tu vi cao thâm.
“Đệ tử Quý Trường Phong, bái kiến chưởng môn sư bá.”
Nhìn thấy đối phương trong nháy mắt, Quý Trường Phong không chút do dự hướng Đạo Huyền chân nhân vái một cái.
Dù sao… Vị này chính là hoàn toàn xứng đáng chính đạo đệ nhất nhân!
Một thân tu vi cao sâu khó lường. Hiện tại chỉ sợ đã đột phá Thái Thanh Chi Cảnh rồi?
“Bạch!”
Một luồng sức mạnh vô hình nâng Quý Trường Phong lên.
Đạo Huyền chân nhân nhẹ nhàng phất tay, hắn cẩn thận quan sát Quý Trường Phong, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, nhưng rất nhanh… Hắn lại tiếc nuối lắc đầu.
“Sớm biết vậy, bần đạo trước đây có nói gì cũng muốn thu ngươi làm môn hạ.”
Thời gian nửa năm tu đến Ngọc Thanh năm tầng.
Đây là thiên phú cỡ nào? Dù là Thanh Diệp tổ sư khi xưa, có lẽ cũng không thể sánh bằng a?
Quý Trường Phong khẽ cười nói: “Chưởng môn sư bá nói đùa, tả hữu đều là Thanh Vân môn, bái nhập mạch nào có gì khác biệt?”
Lời vừa nói ra.
Đạo Huyền chân nhân hơi sững sờ. Hắn lắc đầu cười, nói: “Xem ra vẫn là bần đạo chấp tướng, vậy mà còn không nhìn thấu bằng đệ tử như ngươi?!”
Đúng vậy a. Tả hữu đều là Thanh Vân môn. Mà hắn lại là chưởng giáo Thanh Vân. Quý Trường Phong bái nhập mạch nào thì có khác gì? Dù sao đều là đệ tử Thanh Vân của hắn.
“Bá ——” Đạo Huyền chân nhân phất tay áo, ánh mắt nhìn về phía Quý Trường Phong, khẽ nói: “Ngươi có biết, ta bảo ngươi đến Thông Thiên phong để làm gì?”
Nghe vậy, trong lòng Quý Trường Phong có chút suy đoán. Nhưng hắn cũng không dám quá chắc chắn.
“Xin chưởng môn sư bá chỉ thị.” Hắn chắp tay nói.
Đạo Huyền chân nhân cười nhạt một tiếng, nói: “Thiên tư của ngươi là có một không hai, nhìn chung toàn bộ Thanh Vân môn cũng chưa từng có, hãy đến tổ sư từ đường bái lạy các vị tổ sư đi…”
“Tổ sư từ đường?” Quý Trường Phong hai mắt sáng lên.
Nếu nói trước mặt hắn không dám chắc Đạo Huyền chân nhân gọi mình đến Thông Thiên phong có mục đích gì. Vậy thì bây giờ hắn có thể khẳng định.
Tổ sư từ đường, lão nhân cụt tay, trảm Quỷ Thần, Vạn Kiếm Nhất...
Những ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Quý Trường Phong.
Vậy nên, Đạo Huyền muốn để hắn kế thừa Vạn Kiếm Nhất trảm Quỷ Thần sao? Có lẽ vậy.
“Chưởng môn sư bá, vậy đệ tử đi ngay bây giờ?” Quý Trường Phong hỏi.
“Đi đi.” Đạo Huyền chân nhân cười phất tay.
“Đệ tử cáo lui…” Quý Trường Phong chắp tay rời khỏi mật thất.
Giờ phút này.
Đạo Huyền chân nhân nhìn bóng lưng rời đi của Quý Trường Phong, đáy mắt nổi lên một tia suy tư.
Thời gian chưa đến nửa năm đã tu đến Ngọc Thanh năm tầng.
Dật Tài à, nếu ngươi vẫn không thể đột phá Thượng Thanh cảnh, e là sẽ không áp chế được vị yêu nghiệt này.

Quý Trường Phong rời khỏi Ngọc Thanh điện. Hắn tìm mấy sư huynh Thông Thiên phong hỏi vị trí tổ sư từ đường, sau đó trực tiếp đi thẳng về phía sau núi Thông Thiên phong.
Tổ sư từ đường nằm ở phía sau núi Thông Thiên phong.
Nơi này bình thường đều là cấm địa của các đệ tử, khi chưa được phép, không được vào.
Về chuyện này, đệ tử Thông Thiên phong cũng không rõ nguyên nhân. Có lẽ là sợ họ quấy nhiễu đến linh hồn tổ sư?
Thật ra không phải vậy.
Quý Trường Phong rất rõ ràng, sở dĩ không cho người khác bước vào tổ sư từ đường. Đơn thuần cũng chỉ vì Đạo Huyền chân nhân giấu vàng trong nhà, che giấu một Vạn Kiếm Nhất ‘đã chết’.
Năm đó, giáo chủ Ma giáo Thù Vong Ngữ dẫn một đám đệ tử Ma giáo đánh vào Thanh Vân môn, đời trước chưởng giáo Thanh Vân tự mình dùng tu vi ‘Thượng Thanh’ mời Tru Tiên kiếm ra. Cuối cùng tuy nói thành công ngăn cản sự xâm lăng của Ma giáo, nhưng bản thân cũng bị Tru Tiên kiếm phản phệ, lệ khí nhập thể, tẩu hỏa nhập ma… Thanh Vân song kiêu Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất bất đắc dĩ giết ân sư.
Cuối cùng tội danh từ ‘Vạn Kiếm Nhất’ gánh chịu, Đạo Huyền thì kế thừa chức chưởng môn.
Bên ngoài, Đạo Huyền xử tử Vạn Kiếm Nhất.
Nhưng lén lút Đạo Huyền kỳ thật cứu Vạn Kiếm Nhất, đem hắn cất giấu ở bên trong tổ sư từ đường.
Biến cố như vậy.
Vạn Kiếm Nhất tuy nói còn sống tiếp được.
Nhưng 'tâm' của hắn đã chết. Hăng hái ngày xưa đã biến mất không thấy đâu. Thay vào đó là một lão nhân cụt tay cả ngày quét lá rụng ở quanh tổ sư từ đường. Giống như một ông già bình thường vậy…
Quý Trường Phong đi đến tổ sư từ đường. Hắn liếc mắt đã thấy lão nhân cụt tay đang cầm chổi. Đối phương tỏ ra bộ dạng thờ ơ, sắc mặt không chút bận tâm, không nhìn ra một tia sinh khí, phảng phất như sắp chết đến nơi.
Quý Trường Phong đứng tại chỗ nhìn đối phương. Lão nhân cụt tay không để ý đến hắn, tự mình cầm chổi quét lá rụng xung quanh.
“Soạt ——”
Chổi nhẹ nhàng quét. Nhất cử nhất động phảng phất mang theo một tia huyền diệu khó hiểu.
Quý Trường Phong đột nhiên nói: “Tiền bối cũng là kiếm tu?”
Lời vừa nói ra, Vạn Kiếm Nhất ngẩn người. Hắn vốn không muốn để ý đến Quý Trường Phong. Nhưng… Khi hắn chú ý tới trên người Quý Trường Phong có một kiếm ý mơ hồ, hắn lại không nhịn được phải nhìn đối phương một cái.
Nhưng chỉ cần nhìn qua. Hắn đã dừng lại không được.
Vạn Kiếm Nhất phảng phất nhìn thấy quá khứ của chính mình trên người Quý Trường Phong. Cái thời điểm đó. Hắn cũng hăng hái như vậy.
Vạn Kiếm Nhất chú ý tới Mặc Tuyết thần kiếm trước ngực Quý Trường Phong, hắn hơi sững sờ: “Ngươi là Quý Trường Phong? Quý Trường Phong ở Đại Trúc phong kia?”
Ngay từ đầu. Hắn còn tưởng là đệ tử Thông Thiên phong nào không để ý vô tình đi nhầm vào tổ sư từ đường. Nhưng lại không ngờ đến lại là Quý Trường Phong?
“Tiền bối biết ta?” Quý Trường Phong lộ ra vẻ ‘kinh ngạc’.
Vạn Kiếm Nhất sững sờ nhìn Mặc Tuyết thần kiếm trước ngực Quý Trường Phong, hắn cảm khái nói: “Sư muội Tô truyền cho ngươi sao?”
“Cũng tốt…” Giọng Vạn Kiếm Nhất có chút cô đơn.
Mặc Tuyết thần kiếm là do hắn đoạt được từ tay Ma giáo, sau đó hắn tặng cho Tô Như ở Tiểu Trúc phong.
“Tiền bối quen biết sư nương của ta?” Quý Trường Phong ‘kinh ngạc’ nói.
‘Sư nương…’ Vạn Kiếm Nhất trong lòng đau xót.
Một lát sau.
Hắn thu liễm lại tâm tình trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Quý Trường Phong, nói: “Là Đạo Huyền bảo ngươi đến sao?”
“Không tệ.” Quý Trường Phong gật nhẹ đầu.
“Đã vậy, vậy hãy cùng ta luận một phen về kiếm đi.” Vạn Kiếm Nhất từ từ đặt cây chổi trong tay xuống, nhặt lên một cành cây ở gần đó.
“Bá ——”
Trong khoảnh khắc, một cỗ khí thế không gì sánh được bùng phát. Kiếm ý sắc bén nhắm thẳng vào Quý Trường Phong.
“Để ta xem xem, ngươi có thể kế thừa trảm Quỷ Thần của ta hay không?”
Thấy một màn này. Quý Trường Phong cười. Hắn bình tĩnh cất Mặc Tuyết thần kiếm một bên, đồng dạng nhặt lên một cành cây ở gần đó.
“Oanh ——”
Trong chốc lát, kiếm ý bùng phát.
Hai người trực tiếp đối chọi gay gắt.
“Ta không rõ tiền bối đang nói gì, nhưng nếu tiền bối muốn cùng ta luận kiếm một phen, vậy đệ tử xin phụng bồi tới cùng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận