Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 281: Quý khách quang lâm? Trông về phía xa Thanh Vân nữ tử áo đen!

Chương 281: Khách quý ghé thăm? Ánh mắt hướng về phía bóng lưng Thanh Vân nữ tử áo đen!
Đêm tối.
Tiểu Trúc phong giăng đèn kết hoa. Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt, kết hợp với từng chiếc đèn lồng màu đỏ, khiến cả Tiểu Trúc phong ngập tràn không khí náo nhiệt.
Nhưng đáng tiếc.
Thủ tọa Tiểu Trúc phong, Thủy Nguyệt đại sư tính tình thanh lãnh. Bởi vậy, dù đệ tử Tiểu Trúc phong rất đông, các nàng cũng không dám ồn ào quá mức, lúc này còn không náo nhiệt bằng Đại Trúc phong.
"Oa ——"
"Lục sư tỷ thật xinh đẹp!!"
Trong một gian khuê phòng ấm áp. Mấy nữ đệ tử Tiểu Trúc phong tụ tập lại với nhau, Huyền Xá tông chủ Kim Bình Nhi cũng ngồi một bên, giữa các nàng...
Một 'tân nương' mặc áo cưới chỉnh tề ngồi đó.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy nàng mặc Phượng Quan Hà Bí, chiếc áo cưới màu đỏ thẫm được dệt từ nhiều lớp linh sa thượng đẳng, viền váy thêu những hoa văn màu vàng kim nhạt, sau lưng còn có một con Kim Phượng đang múa lượn.
'Tân nương' đội mũ phượng. Mũ phượng được tỉ mỉ kết bằng tơ vàng sợi bạc, điểm xuyết lông chim trĩ, tựa như có phượng hoàng muốn bay lên. Mỗi chiếc lông vũ đều ánh lên hào quang sống động.
Dưới ánh nến đỏ lay động.
Cảnh tượng như mộng như ảo.
Khăn voan rủ xuống, trên lụa gấm thêu hai con Kim Phượng đối xứng nhau, chúng nhẹ nhàng nhảy múa, mẫu đơn nở rộ kiều diễm, uyên ương quấn quýt bên nhau.
Bên dưới.
Còn có mấy chiếc lông vũ bảy màu tỏa ánh sáng nhàn nhạt, lông vũ hòa cùng Kim Phượng, làm nổi bật vẻ kiều diễm của mỹ nhân trước mắt.
Vị tân nương tuyệt sắc này không ai khác chính là Lục Tuyết Kỳ.
Khác với ngày thường.
Lúc này Lục Tuyết Kỳ trang điểm nhẹ, gương mặt vốn thanh lãnh giờ thêm phần kiều diễm, đôi mắt trong veo ẩn chứa vô vàn dịu dàng, như có ánh sao lấp lánh, vừa mong chờ lại vừa hồi hộp...
"Lục sư tỷ thật sự rất xinh đẹp a ~" Sư muội Tiểu Thi đã là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nàng nhìn Lục Tuyết Kỳ trước mắt, trong đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc khâm phục.
Văn Mẫn trong lòng cũng trào dâng chút ngưỡng mộ. Không biết sau này nàng gả cho Tống Đại Nhân, có thể được xinh đẹp rạng rỡ như vậy không? Thật là phong hoa tuyệt đại!
Kim Bình Nhi ngồi một bên.
Nàng ngước nhìn Lục Tuyết Kỳ trước mắt, trong lòng cũng có chút ghen tị, nhưng chỉ là ghen tị mà thôi...
Dù sao Quý Trường Phong đã hứa với nàng. Tương lai sẽ cho nàng một hôn lễ. Có lẽ nàng không bằng Lục Tuyết Kỳ. Nhưng có được tất cả hôm nay, nàng cũng đã vô cùng mãn nguyện. Người ta nên biết hài lòng. Phải không?
"Lục tỷ tỷ, chúc mừng tỷ." Kim Bình Nhi mỉm cười nói.
Văn Mẫn dịu dàng cười, nói: "Tuyết Kỳ, chúc mừng muội..."
"Lục sư tỷ! Chúc mừng tỷ nha!" Tiểu Thi nhanh nhảu nói: "Chỉ còn chưa tới sáu canh giờ nữa, chưởng môn sư huynh sẽ đến đón dâu đó!"
Các nữ đệ tử Tiểu Trúc phong khác cũng nhao nhao chúc mừng.
"Tạ ơn..." Lục Tuyết Kỳ thần sắc có chút ngẩn ngơ đáp lại lời chúc phúc của mọi người. Đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn về phía Đại Trúc phong xa xăm, ánh lên từng đợt sóng dịu dàng, lòng vừa hồi hộp vừa kích động —
Còn sáu canh giờ nữa.
Nàng sẽ xuất giá sao?
"Cạch —"
Tiếng cửa mở khe khẽ vang lên. Chỉ thấy một nữ đạo cô mặc đạo bào màu xanh nhạt bước vào khuê phòng.
Các nữ đệ tử Tiểu Trúc phong vội hành lễ: "Chào sư phụ!"
Kim Bình Nhi cũng khom người hành lễ, nói: "Chào Thủy Nguyệt sư thúc."
Lòng Lục Tuyết Kỳ giật mình. Nàng vừa định đứng dậy hành lễ thì đạo cô thanh lãnh trước mặt nhẹ nhàng đưa tay ra ngăn lại, nói: "Tuyết Kỳ, sắp đến giờ đại hỉ của con rồi, không cần đa lễ như vậy..."
Dứt lời. Trong đáy mắt Thủy Nguyệt đại sư dâng lên một sự phức tạp.
Hơn ba trăm năm trước, nàng tiễn sư muội đi lấy chồng, giờ lại phải tiễn đứa đồ nhi đắc ý nhất của mình, mà lại còn!...
Cả hai đều gả về Đại Trúc phong!
Nghĩ đến đây. Đáy mắt Thủy Nguyệt đại sư không khỏi hiện lên chút bực bội.
"Dạ, sư phụ ~" Đáy mắt Lục Tuyết Kỳ chợt có chút xót xa, nàng cảm thấy mình có lỗi với ân sư. Dù sao. Thủy Nguyệt đại sư vẫn luôn xem nàng như 'người nối nghiệp' mà bồi dưỡng.
"Được."
"Đừng tỏ ra tư thái tiểu nữ nhi như vậy!" Nữ đạo cô thanh lãnh ra vẻ không vui nói. Nàng nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Lục Tuyết Kỳ, trong đáy mắt thoáng nét dịu dàng.
Thấy vậy.
Các nữ đệ tử Tiểu Trúc phong nhìn nhau, vội đứng dậy hành lễ, lặng lẽ rời đi...
Kim Bình Nhi cũng rời khỏi.
Thời gian còn lại hãy để hai sư đồ này bên nhau.
Trong chớp mắt.
Gian phòng chỉ còn lại hai người sư đồ.
"Tuyết Kỳ à..." Nữ đạo cô thanh lãnh ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, trong mắt nàng đầy vẻ phức tạp, giọng thanh lãnh nhưng vẫn chan chứa tình cảm: "Vi sư thật sự rất vui mừng cho con."
"Năm xưa, khi Tô sư thúc của con xuất giá, ta thật không đồng ý cuộc hôn sự đó chút nào, nhưng không thể phủ nhận..."
"Điền Bất Dịch cái tên đầu gỗ kia quả thật là người thích hợp với Tô sư thúc của con nhất trong toàn Thanh Vân môn."
"Haizzz—" Thủy Nguyệt đại sư khẽ thở dài. Nàng nhẹ nhàng đưa tay muốn chạm vào Lục Tuyết Kỳ, nhưng nhìn chiếc mũ phượng trên đầu nàng thì lại thôi, đành buông tay xuống...
Đôi mắt trong veo của Lục Tuyết Kỳ thoáng chút buồn, nàng đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ân sư, cố vui vẻ nói: "Sư phụ, đừng buồn mà! Con sẽ thường xuyên về Tiểu Trúc phong chơi!"
Lời này vừa an ủi Thủy Nguyệt đại sư, cũng vừa an ủi chính mình... Có gì phải buồn chứ? Dù sao cũng đều ở Thanh Vân môn!
"Haizzz—" Nữ đạo cô thanh lãnh lại thở dài. Con gái gả đi như bát nước hắt đi. Cảm giác đó rốt cuộc rồi cũng sẽ tàn. Tuyết Kỳ đã lớn rồi...
...
Hôm sau, sáng sớm.
Đại Trúc phong chuẩn bị suốt một đêm cuối cùng cũng đón bình minh.
Rất nhiều nhân sĩ chính đạo đều tụ tập nơi đây. Thậm chí có một số tán tu nhận được thiệp mời cũng đến Đại Trúc phong, muốn được một chén rượu mừng.
Đạo Huyền Chân Nhân, Điền Bất Dịch, Phổ Hoằng thần tăng, các cao thủ của ba đại chính phái đều ngồi ở Thủ Tĩnh đường, xung quanh còn có những cao thủ Thượng Thanh khác, trên mặt ai cũng mang vẻ tươi cười, nhưng... trong mắt lại có nét nặng nề thoáng qua. Bởi vì Thanh Vân môn còn có một vị khách quý chưa tới. Một vị khách quý đến từ Nam Cương – Thập Vạn đại sơn.
"Trường Phong bên kia chuẩn bị thế nào rồi?" Đạo Huyền Chân Nhân hỏi.
Nghe vậy, Điền Bất Dịch bấm ngón tay tính toán, nói: "Chắc là sắp chuẩn bị đi đón dâu rồi."
Đạo Huyền Chân Nhân khẽ gật đầu. Ông rũ mắt, nhìn về phía chân núi Thanh Vân, không biết đang suy nghĩ điều gì...
...
Chân núi Thanh Vân.
Một thiếu niên yêu mị đang lơ lửng trên một vùng sông nước.
Ánh mắt hắn nhìn về phía dãy núi Thanh Vân trước mắt, trong đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, thầm nghĩ: 'Quả là một nơi phong thủy bảo địa.'
Mắt sáng lên.
Thú Thần lại nhìn về phía trước, không xa.
Ở đó.
Có một nữ tử áo đen đang nhìn xa xăm. Hướng mà nàng nhìn. Hình như chính là Thanh Vân môn?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận