Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 109: Ta xem Tề sư huynh có thủ tọa chi tư!

Chương 109: Ta thấy Tề sư huynh có tư chất làm thủ tọa!
Bên trong Ngọc Thanh điện, không khí có chút trầm mặc.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Thương Tùng đạo nhân sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ căn bản không ngờ rằng chân tướng sự việc lại còn có một màn như thế!
Đám đệ tử Long Thủ phong mặt mày có chút trắng bệch.
Bọn họ nhìn sư phụ của mình, hiển nhiên cũng không ngờ sự tình lại biến thành như vậy?
"Sư phụ..."
Lâm Kinh Vũ mặt có chút ngây ra.
Tề Hạo hơi cúi đầu, cô độc.
Hắn có ý muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Vì hắn hiểu rõ.
Việc Thương Tùng có thể giữ lại được một mạng đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trên đài cao, mấy vị thủ tọa ánh mắt phức tạp nhìn Thương Tùng đạo nhân, bọn họ đại khái có thể đoán được nguyên nhân Thương Tùng p·h·ả·n b·ộ·i Thanh Vân môn...
Là vì Vạn sư huynh sao?
"Ai..." Tằng Thúc Thường khẽ thở dài, ông hơi xúc động nói: "Thương Tùng sư huynh, hà tất phải như vậy chứ?"
Lời vừa dứt.
Mấy vị thủ tọa khác xung quanh đều gật đầu.
"Hừ!"
Thương Tùng đạo nhân hừ lạnh một tiếng.
Hắn bất mãn liếc nhìn các thủ tọa, không nhịn được lên tiếng nói vài lời công đạo cho Vạn Kiếm Nhất:
"Làm gì? Ngươi cho rằng ta giống các ngươi sao? Ta từ đầu đến cuối không hề quên Vạn sư huynh giúp ta, không giống các ngươi..."
Thương Tùng đạo nhân lộ vẻ giễu cợt trên mặt, tiếp tục mỉa mai:
"Từ khi đám người các ngươi làm tới thủ tọa, liền quên hết tất cả, không còn một mảnh."
"Ta..."
Tằng Thúc Thường sắc mặt có chút khó coi.
Điền Bất Dịch nhìn sâu vào Thương Tùng, ngữ khí bình tĩnh nói: "Ta chưa từng quên Vạn sư huynh đã giúp ta, chỉ cần Vạn sư huynh cần..."
"Ta có thể vì hắn mà c·h·ế·t."
Nghe được lời này.
Thương Tùng đạo nhân cười nhạt.
Đúng lúc hắn còn muốn nói gì đó thì khóe mắt lại liếc thấy Đạo Huyền Chân Nhân sắc mặt đã vô cùng âm trầm.
Thương Tùng đạo nhân vội ngậm miệng.
Hắn im lặng cúi đầu về phía Đạo Huyền Chân Nhân, thể hiện sự tôn kính trong lòng...
Tô Như im lặng không nói gì.
Thủy Nguyệt đại sư nhắm chặt hai mắt, gương mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng thoáng hiện lên một tia đau khổ.
"Ai..."
Đạo Huyền Chân Nhân thở dài.
Cuối cùng, hắn vẫn không tiếp tục bàn về chuyện này, mà chuyển ánh mắt sang Tề Hạo, dặn dò:
"Tề Hạo sư điệt, đưa sư phụ ngươi đến tổ sư từ đường đi."
"Vâng, chưởng môn sư bá!"
Tề Hạo rất cung kính gật đầu.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Thương Tùng đạo nhân, sau đó cẩn thận đỡ lấy cánh tay hắn, khẽ nói:
"Sư phụ, chúng ta đi thôi."
Thương Tùng đạo nhân nhẹ gật đầu, có chút run rẩy bước ra khỏi Ngọc Thanh điện.
Không có tu vi gia trì, hắn giờ phút này cũng không khác gì một ông lão trăm tuổi sắp c·h·ế·t, như ngọn nến t·à·n trong gió, mỗi bước đi đều có vẻ hơi lảo đảo...
Từ Ngọc Thanh điện đi về phía tổ sư từ đường.
Chỉ có một hai dặm ngắn ngủi, nhưng hắn lại đi mất bốn năm khắc đồng hồ.
"Sư phụ, đến rồi." Tề Hạo khẽ nói.
Giọng của hắn có chút chua xót, cố nén mình không nhìn thấy th·ả·m trạng của Thương Tùng đạo nhân, sợ mình không nhịn được mà k·h·ó·c...
Dù sao, Thương Tùng là người đã dạy dỗ hắn cả trăm năm!
Trong phàm nhân giới.
Có mấy người cha nào dạy con đến trăm năm?
"Đừng có ra vẻ kiểu con gái như vậy." Thương Tùng đạo nhân yếu ớt quát một câu.
"Vâng, sư phụ!" Tề Hạo khẽ đáp.
"Đi thôi, đoạn đường còn lại cứ để vi sư tự đi vào là được."
Thương Tùng đạo nhân khẽ khoát tay.
"Vâng." Tề Hạo đáp.
Nhưng hắn không rời đi, mà đứng từ xa, im lặng nhìn Thương Tùng đạo nhân, nhìn hắn bước từng bước, từng bước dập đầu, chậm rãi tiến vào tổ sư từ đường...
Cuối cùng, Tề Hạo rời đi.
Cũng ngay lúc hắn rời đi.
Một ông lão cụt tay chậm rãi đi ra từ bên trong tổ sư từ đường, ông ta nhìn Thương Tùng đạo nhân đang quỳ lạy trước mặt, cười nhạt một tiếng:
"Thương Tùng sư đệ, ngươi đến rồi?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó.
Mặt Thương Tùng đạo nhân đang trắng bệch bỗng ửng hồng, thân thể hơi run rẩy, tâm hồn thăng hoa, xiềng xích tan biến, tựa như trở về ba trăm năm trước...
"Vạn sư huynh, ta có thể hỏi ngài một chút về vấn đề tu luyện được không?" Thương Tùng đạo nhân nước mắt lưng tròng lên tiếng.
Cũng giống như trăm năm trước.
Hắn cũng từng cất lời hỏi Vạn Kiếm Nhất như vậy.
"Được."
Vạn Kiếm Nhất cười nhạt một tiếng.
Từ đây.
Tổ sư từ đường có thêm một ông lão quét rác.
...
Ngọc Thanh điện.
Không khí trầm mặc bao trùm.
Tề Hạo trở về đây, thấy mọi người có vẻ đang đợi mình?
"Chưởng môn sư bá." Tề Hạo có chút thụ sủng nhược kinh chắp tay hành lễ với Đạo Huyền.
"Ừ." Đạo Huyền Chân Nhân khẽ gật đầu, hỏi: "Thế nào rồi? Có thu xếp cho sư phụ ngươi ổn thỏa không?"
Trong tổ sư từ đường có Vạn Kiếm Nhất.
Ông không sợ Thương Tùng đạo nhân có chuyện gì xảy ra.
"Thưa sư bá, đệ tử đã thu xếp ổn thỏa cho sư phụ hắn lão nhân gia ở trong tổ sư từ đường rồi." Tề Hạo chắp tay nói.
"Tốt."
Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu.
Sau đó liền không nói thêm gì.
Ông quét mắt nhìn mấy sư đệ sư muội xung quanh, thấy tất cả đều im lặng cúi đầu, cảm xúc có chút xuống dốc...
"Chư vị sư đệ sư muội, bây giờ vị trí thủ tọa Long Thủ phong vẫn còn t·r·ố·ng, không biết các ngươi có ý tưởng gì không?"
"Vừa hay nhân dịp này thảo luận một chút đi."
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm nói.
Lời vừa dứt.
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ khó hiểu.
Đám đệ tử Long Thủ phong không hẹn mà cùng nhìn về phía Đại sư huynh ở hàng đầu.
Tề Hạo trong lòng khẽ động.
Nhưng đối diện với đám trưởng bối, hắn không có quyền lên tiếng gì, chỉ có thể thành thật đứng đó, lẳng lặng chờ đợi an bài.
"Bá..."
Đúng lúc này.
Một bóng dáng áo trắng đứng dậy.
Trong khoảnh khắc đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Chưởng môn sư bá, đệ tử có điều muốn nói."
Quý Trường Phong chắp tay, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, như gió xuân ấm áp, khiến Tề Hạo không xa cũng hơi động dung.
Chẳng lẽ...
Tề Hạo nắm chặt Hàn Băng tiên kiếm trong tay.
Trong lòng có chút k·í·c·h đ·ộ·n·g.
"Nói đi." Đạo Huyền Chân Nhân cười nhạt.
"Thưa chưởng môn sư bá, Tề Hạo sư huynh Long Thủ phong tu vi cao thâm, lần này ra ngoài lịch luyện, đã giúp đệ tử c·h·é·m g·iế·t không ít yêu nhân Ma giáo, thậm chí một mình giải quyết ổn thỏa Phong Nguyệt tiên thành, lẽ ra nên kế vị chức thủ tọa Long Thủ phong."
Quý Trường Phong nhẹ nhàng nói.
Tóm lại -- ta thấy Tề sư huynh có tư chất làm thủ tọa!
Lời vừa nói ra.
Tề Hạo lập tức k·í·c·h đ·ộ·n·g toàn thân run rẩy.
Nghĩa phụ!
Nghĩa phụ à! Ta quả nhiên không nhìn lầm người!
"Ừm..." Đạo Huyền Chân Nhân bình tĩnh gật đầu, ông nhìn về phía đám thủ tọa xung quanh, hỏi: "Tề Hạo sư điệt kế vị thủ tọa Long Thủ phong, chư vị sư đệ sư muội có ý kiến gì không?"
"Không có ý kiến."
Điền Bất Dịch, Thủy Nguyệt đại sư mấy người đồng loạt bày tỏ ý kiến.
Bọn họ có quan hệ thân thiết với Quý Trường Phong, Quý Trường Phong đã lên tiếng, đương nhiên họ sẽ không có ý kiến phản đối nào.
Thiên Vân đạo nhân, Thương Chính Lương mấy người hai mặt nhìn nhau.
Tương lai chưởng môn còn lên tiếng, bọn họ còn có thể nói gì?
"Cũng không có ý kiến gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận